Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 15

Sói Xám Mọc Cánh

10/03/2016

Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi."

____________

Chuyện Đại hoàng tử đầu độc khiến Nhị Hoàng tử bị thương cứ như vậy bị áp xuống không đề cập tới.

Hai vị Thái Hậu thì đều có tâm tư bao che, nên rất bình tĩnh.

Riêng Hoàng đế, mặc dù đã được Quốc sư đại nhân khuyên không nên truy cứu nữa, nhưng ông vẫn muốn tự mình giáo huấn nhi tử của mình, nên phạt Đại hoàng tử bổng lộc và gán chức quận trưởng Thượng Kinh cho hắn.

Theo như lời của Mộ Dung Thiên Hạ thì, ông muốn dùng chức quan có tiếng là công việc phức tạp này để Đại hoàng tử bớt đi cái tính không tập trung.

Nhưng mà ngay từ đầu, Mộ Dung Lỗi đã chẳng thèm quan tâm, trong phủ của hắn nuôi nhiều môn khách như vậy, ai ai cũng tranh nhau khoe mẽ, thay hắn bày mưu tính kế. Vì vậy, hắn ném đại đa số công việc cho những người này xử lý, chuyện nào cũng làm vừa nhanh vừa tốt. Hơn nửa tháng trôi qua, chẳng những hắn không phải vất vả vì chuyện này chút nào, mà trái lại còn hoàn thành vô cùng xuất sắc, khiến dân chúng và văn võ bá quan trong triều đều tán dương hắn.

Về phần Lục hoàng tử, bởi vì sự tình còn chưa phát triển đã bị Mộ Dung Nham che dấu, nên Hoàng đế cũng không truy cứu đến cùng, mà chỉ quát tháo hắn đôi ba câu, rồi phạt hắn đóng cửa chép sách một tháng.

Nhưng mà có người xem ra, bị phạt đóng cửa không ra ngoài và chép mấy cuốn sách đến đọc hắn cũng không lưu loát kia, thì nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc bị phạt bổng lộc!

Cho nên hắn mang một bụng bất mãn và không phục, oán khí ngất trời. Bởi vì không được ra khỏi cửa, nên đành phải ở trong cung lăn qua lăn lại, lẽ dĩ nhiên đám nô tài hạ nhân bị hắn chỉnh đến mức gà bay chó sủa, ngay cả Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương cũng không thể may mắn tránh thoát.

Cuối cùng, Thái hậu cũng không thể nào chịu nổi sự quấy nhiễu này nữa, đành phải dùng đến linh dược vạn năng: Nhị hoàng tử Điện hạ.

"Không được! Tay của Nham Nhi cần phải được tĩnh dưỡng thật tốt. Về phần Tiểu Lục, trẫm đã xem xét chọn một vị sư phó thay cho Nham Nhi." Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu của Từ Hiếu Thái hậu.

Thái hậu thở dài, "Trừ Nham Nhi ra, còn vị sư phó nào có thể trị được Tiểu Lục đây?"

"Trị không được thì đánh! Trẫm không tin phạt hắn mà hắn vẫn không sợ!" Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.

"Ài, Hoàng thượng không cần nói lời ngoan độc trước mặt Ai gia. Trong lòng Ai gia biết, đây là Hoàng thượng đang trách Ai gia làm hư Tiểu Lục." Hốc mắt Từ Hiếu Thái hậu nhất thời đỏ ửng, "Cũng đúng, tất cả đều là do lỗi của Ai gia..."

"Mẫu hậu..." Thấy mẫu thân rơi lệ, Hoàng đế lập tức thấp giọng xin tha.

Mộ Dung Nham thấy đã đến thời khắc quan trọng,liền bước lên trấn an Thái hậu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng tổ mẫu, Tiểu Lục vẫn đang ở độ tuổi bướng bỉnh, kỳ thực không cần phải để ý."

"Nham nhi..." Thái hậu lại bắt đầu nghẹn ngào.

"Vết thương của hài nhi cũng đã khôi phục được sáu bảy phần rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ lại tiến cung hàng ngày. Tiểu Lục bị phạt đóng cửa suy nghĩ, vừa đúng lúc này mượn cơ hội khuyên bảo hắn chăm chỉ có chí tiến thủ." Mộ Dung Nham chậm rãi nói, "Nhưng mà sợ rằng con chỉ có thể dạy hắn đọc sách viết chữ. Mặc dù cánh tay trái đã gỡ thanh trúc nẹp, nhưng cử động vẫn rất bất tiện."



"Tốt Tốt Tốt! Võ công chúng ta sẽ đi tìm người khác dạy! Chỉ cần Nham Nhi đồng ý ở bên cạnh theo dõi hắn là tốt rồi!" Thái hậu vội vàng nín khóc mỉm cười, cảm động đến rơi nước mắt vỗ tay hắn.

Mộ Dung Nham cười ôn nhu, "Không biết tôn nhi tiến cử một người có được hay không?"

"Nham nhi mau nói đi!"

"Là Kỷ tiểu tướng quân của Trấn Nam Vương gia, tuổi của 'hắn' cũng xấp xỉ với Tiểu Lục, hai người có tư giao rất tốt, từ khi quen biết nhau ở Ám Dạ cốc đến nay thì ở chung khá hòa thuận. Mặt khác tiểu tướng quân còn là môn chủ Bạch Hổ, là một thiếu niên chín chắn, võ công cũng không tầm thường, lại có tác phong quân đội nghiêm chỉnh, vô cùng thích hợp để giáo huấn tính tình Tiểu Lục."

"Người này là tốt nhất rồi!" Thái hậu vui mừng quá đỗi, "Cứ quyết định như thế đi!"

***

Ngày hôm sau Kỷ Nam phụng chỉ tiến cung, Tiểu Lục hoàng tử nghe tin đã cố ý nghênh đón từ xa ở cửa cung.

"Xú lão hổ!" A Tống thấy nàng tới, thiếu chút nữa bổ nhào vào nàng, hắn vô cùng cao hứng đó mà, "Ngươi đến đây thật ư?! Ta còn cho rằng hoàng tổ mẫu chỉ thuận miệng nói như vậy thôi!"

"Kháng chỉ sẽ bị mất đầu đó!" Kỷ Nam bất đắc dĩ nói.

Nàng thật sự không hiểu nổi, đường đường là một nam hài tử, như thế nào mà chuyện luyện võ thú vị như vậy còn phải chỉ định sư phó thì mới hài lòng? Từ khi nàng biết đi đã học trung bình tấn, trong nhà thì có phụ thân và các ca ca ân cần dạy bảo, trong quân đội Kỷ gia thì phàm là người biết võ công đều là sư phó của nàng.

Hiển nhiên là A Tống không biết nàng đang oán thầm hắn, hắn trời sinh đã có sở trường khiến người khác phải đau đầu. Dọc đường đi về điện Triêu Dương của hắn, hắn luôn miệng ầm ỹ nói về kế hoạch kết bạn vui đùa.

Kỷ Nam yên lặng lắng nghe, chờ cho hắn hơi ngừng lại, nàng mới "Ừm" một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Lục điện hạ nghĩ muốn vui đùa như thế nào thì vui đùa thế ấy."

Tinh quang trong mắt a Tống bắn ra bốn phía.

"Chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, toàn bộ đều nghe theo ngươi." Kỷ Nam nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

"Ngươi thực sự cho rằng ta đánh không lại ngươi?" Thiếu niên xinh đẹp bĩu môi, "Nếu không phải sợ ngươi thua sẽ không chơi với ta nữa, thì ngay bây giờ ta cũng có thể khiến ngươi răng rơi đầy đất."

Kỷ Nam không lên tiếng, bắt đầu xắn tay áo, A Tống lập tức lui về phía sau hai bước, "Cái kia...Hôm nay ta ăn sáng vẫn chưa được no, nếu ngươi đánh ta thì chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Hai người đấu võ mồm trêu ghẹo nhau, không bao lâu đã đi tới bên ngoài điện Triêu Dương.

Các hoàng tử khác, trước khi đến tuổi trưởng thành thì đều sống cùng mẫu phi của mình, chỉ có cái kẻ trước mắt này vì quá mức ầm ỹ, nên Hoàng thượng vô cùng đồng tình với Hoàng hậu nương nương trời sinh đã thích yên tĩnh, mới cấp cho hắn điện Triêu Dương để hắn ở một mình.



Điện Triêu Dương có diện tích vô cùng rộng lớn, trong điện có đầy đủ mọi thứ từ đình đài lầu các đến nhà thủy tạ hồ nước, đồ trang trí ven đường cũng xa hoa vô hạn. A Tống cho người lui ra, tự mình đưa Kỷ Nam đi thăm quan xung quanh.

Đi đến phía bên tay phải chính điện nơi hắn ở, Kỷ Nam cười rộ lên, chỉ vào một mảnh rừng trúc lớn, nói: "Trong điện Triêu Dương này, nơi nơi đều có khắc tên của ngươi, chỉ riêng nơi này không có."

"Vì sao?" A Tống hưng trí bừng bừng.

"Rừng trúc này...hẳn là phải ở trong quý phủ của Nhị hoàng tử điện hạ mới đúng." Kỷ Nam nhớ tới người thanh nhã như trúc kia, không khỏi mỉm cười nói.

A Tống chỉ cười không nói, kéo cánh tay nàng, lập tức đi sâu vào trong rừng trúc kia.

Kỷ Nam cứ nghĩ rằng hắn đang cất giấu bảo bối gì ở trong đó, hai người bước nhanh vào, chỉ thấy phía sau rừng trúc hóa ra còn có một khoảng trời riêng, là một khu đất trống bằng phẳng rộng lớn, trên đất trống bày các vật dụng và bàn trà đan xen vô cùng hợp lý, có một người cao lớn rắn rỏi, đang đưa lưng về phía bọn họ, tập trung luyện chữ trước bàn trúc.

Nghe được tiếng bước chân, hắn cầm bút xoay người lại, thấy là hai người họ, liền cười dịu dàng một tiếng.

Kỷ Nam cơ hồ là lập tức ngừng thở, phản ứng đó sau này khi nàng nhớ lại cảm thấy không sao hiểu được.

A Tống đứng một bên cợt nhả gọi to: "Nhị ca! Sư phó của đệ đến!"

"Kỷ tiểu sư phụ." Hắn cũng hồ nháo theo.

Kỷ Nam nóng mặt, cúi đầu vấn an hắn.

Mộ Dung Nham cười yếu ớt xua tay, "Nơi này chỉ có thầy trò, không có quân thần. Kỷ Nam, Hoàng thượng và Thái hậu đã chọn nàng, vậy cứ dựa theo quy củ của nàng mà làm. Trong quân đội Kỷ gia, huấn luyện tân binh bắt đầu từ bước nào?"

"Là đứng trung bình tấn." Kỷ Nam trả lời xong mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút đồng tình liếc nhìn Lục Hoàng tử đã hóa đá trong nháy mắt bên cạnh.

"Tốt" Mộ Dung Nham tỏ ý khen ngợi gật đầu một cái, rồi phân phó thị nữ bên kia: "Đi lấy cho Lục hoàng tử của các ngươi mấy nén nhang tới đây."

"Không cần a!" A Tống đau khổ kêu lên một tiếng, đang muốn giở trò vô lại không nghe theo, lại bị Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn một cái. Lúc này, hắn mới không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi tới rừng trúc cạnh đó, mày chau mặt ủ hạ thắt lưng chùng chân đứng tấn.

Kỷ Nam đi qua, tận tâm tận sức uốn nắn tư thế cho hắn, cuối cùng chỉ vào một nén hương bên cạnh hắn, "Nén hương này cháy xong là có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng nếu lười biếng, thì có một phạt mười."

"Như vậy, lại mang thêm một sọt hương tới cho Lục hoàng tử đi!" Giọng nói dịu dàng bên kia đúng lúc vang lên, "Chuẩn bị khi cần đến."

Lời vừa nói ra, người nào đó vốn còn mang vẻ mặt cầu xin không cam không nguyện, như bị sét đánh, ngay sau đó lập tức ưỡn ngực thót bụng, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, cũng không dám lười biếng chút nào nữa.

Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khanh Vốn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook