Chương 22: Chương 18.2
Sói Xám Mọc Cánh
10/03/2016
Giọng nói của hắn vô
cùng bình tĩnh. Kỷ Nam nghe xong, ngẩng đầu lên nói: "Ở nơi này ta là
chủ soái, ngoài ra không có và cũng không thể có... những thân phận
khác." Lúc này, ánh mắt nàng cực kỳ nghiêm túc: "Điện hạ, chiến trường
thực sự hoàn toàn khác biệt với trận diễn ở chiếc bàn dưới chân ngài...
chỉ dựa vào một người thì không thể nào thắng được, cho dù người này có
lợi hại thế nào đi nữa thì cũng không có khả năng. Để một quân đội có thể chiến thắng, thì điều quan trọng nhất là: Trong đội ngũ, mỗi người mặc dù đều có nhiệm vụ riêng, nhưng cũng phải hỗ trợ và phối hợp
với nhau, hợp tác một cách chân thành. Mà tất cả những chuyện này đều
phải dựa trên những điều lệ và quân quy. Vì vậy, mặc dù chỉ là chuyện
làm việc và nghỉ ngơi nhỏ như vậy, nhưng nhất định phải nghiêm túc chấp
hành theo luật lệ."
"Thì ra là như vậy, " Mộ Dung Nham giống như bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu, "Thụ giáo! Không biết tiểu tướng quân còn có gì cần chỉ giáo?"
"Điện Hạ, " Kỷ Nam im lặng thật lâu, mới yếu ớt thở dài một tiếng, "Chiến trường hung hiểm, thỉnh Điện hạ tuyệt đối cẩn thận." Giọng nói của nàng lại trầm thấp hơn một chút, "Điện hạ vì ta nên mới bị cuốn vào tình cảnh này, dù nói thế nào thì lần này ta cũng phải bảo vệ người chu toàn, vậy nên, ủy khuất Điện hạ phối hợp với ta, để có thể chắc chắn đánh thắng trận này."
Lửa trại bập bùng, nổ lách tách. Trong ánh lửa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nheo lại...Vừa rồi, ý của nàng chính là: Hắn là một giám quân, thì chỉ cần đi lướt qua sân khấu là tốt rồi, tốt nhất là cứ trốn sau lưng nàng, một khắc cũng không được lộ diện, chỉ cần chờ nàng đánh thắng trận, rồi vui vẻ cùng khải hoàn hồi triều, để có câu trả lời thỏa đáng với tờ giấy quân lệnh trạng kia là được.
Từ sau khi mẫu thân mất lúc hắn còn nhỏ cho tới nay, đây là lần đầu tiên, có người đặt hắn vào vị trí cần được bảo vệ, mà người này lại chỉ là một tiểu thiếu nữ giả bộ nam tử, thậm chí còn là người chưa trưởng thành.
Mộ Dung Nham cảm thấy trong đầu mình dường như "Ông" một tiếng, huyết dịch toàn thân nhất thời như bị dồn ngược trở lại, trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác mà trước nay chưa từng có, dùng hết mọi từ ngữ cũng không thể nào miêu tả nổi: Dường như muốn giết chết người con gái trước mắt này bảy bảy bốn mươi chín lần, nhưng cũng lại muốn lập tức vươn tay kéo nàng qua, ôm chặt vào trong lồng ngực, bất chấp tất cả.
Ánh mắt của hắn lần lượt thay đổi, vẻ mặt biến hóa khó lường, nhưng tầng áo dịu dàng mà hắn vẫn thường xuyên khoác trên người kia đã biến mất không còn dấu vết. Kỷ Nam có thể cảm nhận điều này vô cùng rõ ràng.
"Đêm đã khuya, Điện hạ hãy về sớm nghỉ ngơi thôi." Nàng nói xong, nhấc chân lên muốn dập tắt đống lửa, nhưng bị hắn ngăn lại.
"Ta vẫn muốn ở lại một lát nữa." Hắn cười nhẹ, nói với nàng, rồi đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống, "Nếu đây là lần cuối cùng vi phạm quân quy, thì hãy để cho ta được phóng túng thêm một lát nữa được không? Tiểu tướng quân, mời về trước đi."
Hắn thật dễ nói chuyện, cứ như vậy mà đồng ý với nàng, về sau, buổi tối sẽ không tự tiện rời khỏi doanh trại nữa.
Hắn đã đồng ý, nên Kỷ Nam cũng không thể bắt bẻ thêm được nữa, nhưng vừa mới bước ra ngoài được hai bước, không hiểu vì sao, trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy bất an.
Nghe thấy tiếng bước chân đi rồi quay lại, Mộ Dung Nham nhìn thấy người một lần nữa lại đứng ở trước mắt, hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Ta ngồi cùng huynh một lát vậy." Nàng nhẹ giọng nói, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay nhặt nhánh cây, thay thế bốn vị phó tướng thôi diễn tàn cục kia cùng hắn.
Dưới ánh lửa, các đường nét của Mộ Dung Nham càng có vẻ tuấn tú hơn, hắn khoanh tay bất động, nở nụ cười rồi cất tiếng hỏi: "Lúc này là Tiểu Tứ phải không?"
Kỷ Nam cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, nàng rầu rĩ trả lời: "Vâng ạ."
"Vậy thì tốt." Hắn nghe xong dường như thở phào nhẹ nhõm, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút, "Kỷ tiểu tướng quân là anh hùng niên thiếu bất phàm, nhưng trong cảnh sắc tươi đẹp như thế này, ở cùng Tiểu Tứ vẫn cảm thấy thoải mái hơn."
Hắn nói như thể đó thật sự là hai người khác biệt, biểu tình vô cùng sinh động, khóe miệng Kỷ Nam hơi hơi giương lên, nhánh cây trong tay gõ gõ hắn, giao đấu với hắn trên bàn cát.
"Có một câu ta vẫn muốn hỏi huynh, " nàng rũ mắt nhìn xuống dưới đất, nhẹ giọng hỏi: "Huynh đã từng viết thư khuyên ta không nên rời khỏi Thượng Kinh, nhưng lại vì để ta có thể xuất chinh Tây Lý mà âm thầm chạy vạy khắp nơi, vì sao vậy?"
Cuộc chiến đang đúng lúc mấu chốt, Kỷ Nam đã liên tục đi vài bước thần kỳ, không chỉ xoay chuyển tình thế bất lợi lúc trước của nhóm người phó tướng, mà thậm chí đã áp đảo được Mộ Dung Nham. Mộ Dung Nham không cam lòng, đang hết sức chăm chú, nàng hỏi xong rất từ rất lâu hắn mới ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng, nói: "Bởi vì nếu như ta không giúp nàng, thì nàng cũng sẽ đi Tây Lý, cho dù chỉ đơn độc một mình đến đó, nàng cũng sẽ không buông tay. Một khi đã như vậy, không bằng đánh cuộc một ván."
"Ta cược là nàng sẽ thắng, đại thắng trở về, cược Kỷ gia các người sẽ không bị Đoan Mật Thái hậu đánh gục một cách dễ dàng như vậy." Hắn nhẹ giọng nói xong, nhánh cây trong tay lại tiếp tục vẽ cực nhanh, "Ta tin tưởng nàng."
Hắn lại tiếp tục áp sát, Kỷ Nam chỉ vừa mới phân tâm một chút, đã lại rơi vào tình thế bất lợi, không đến vài bước đã không thể cứu vãn được nữa. Nàng nhất thời mất hết hứng thú, gẩy gẩy đám cỏ dại bên cạnh chiếc bàn, rồi trầm mặc. Mộ Dung Nham cũng yên lặng ngồi đó.
"Ta nghe nói, huynh là sư huynh đồng môn của Quốc sư đại nhân, cũng có thể từ sự phân bố của những vì sao trên trời mà nhìn ra được huyền cơ, đoán trước được chuyện sau này giống như hắn." Kỷ Nam bất chợt quay đầu lại hỏi hắn.
Mộ Dung Nham lập tức lắc đầu, "So với hắn thì ta vẫn lợi hại hơn một chút."
Phốc...Kỷ Nam bật cười. Ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy nàng nở nụ cười một lần.
"Tiểu Tứ, " hắn than nhẹ, "Đừng ép buộc bản thân quá, trên thế gian này ai có thể thật sự hoàn toàn tâm vô tạp niệm chứ? Chủ soái thì sao? Một Tiểu Tứ biết cười biết sợ hãi vẫn có thể bách chiến bách thắng mà."
Kỷ Nam cười, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nhẹ nhàng gật gật.
Mộ Dung Nham thấy đã đến điểm dừng, nên cũng không tiếp tục nói hết.
Lúc này, đêm đã khuya lắm rồi, nơi này cách Tây Lý cũng không còn xa nữa. Đầu đông đã vô cùng rét buốt, huống chi là trong đêm khuya như vậy. Hắn đốt lửa trại to hơn một chút.
Trong truyền thuyết, vùng cực Tây chính là đường chân trời, là nơi trời đất giao thoa, vươn tay ra cũng có thể hái được những vì sao. Mộ Dung Nham nhớ tới câu nói này, mới ngẩng đầu lên ngắm sao, phát hiện bầu trời đêm ở nơi này so với Thượng Kinh, dường như gần hắn hơn một chút.
"Tiểu Tứ, ngôi sao kia chính là nàng." Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, chỉ cho nàng xem một ngôi sao nho nhỏ đại diện cho nàng, "Tuổi trẻ, lấp lánh, từ từ vươn lên cao, rồi tỏa sáng rạng rỡ... Nàng chính là một trong những vị tướng lĩnh huyền thoại nhất Đại Dạ."
Kỷ Nam dựa theo phương pháp của hắn, cẩn thận nhìn lên, nhưng nàng không thể nào nhận ra chấm sáng ở xa xôi kia có chỗ nào khác biệt với những vì sao xung quanh.
Sau một lúc lâu, nàng vẫn lắc đầu, "Ta không thể nhìn ra được."
Mộ Dung Nham nở nụ cười, vẻ mặt xuất hiện sự đắc ý hiếm gặp mà không lời nào có thể miêu tả được, "Ta có thể nhìn ra."
Kỷ Nam liếc xéo hắn một cái, hắn cũng tự cảm thấy bản thân hơi thất lễ, cười cười nhìn nàng, nói: "Sau khi vào trong quân, dường như ta cũng trở nên không giống với lúc bình thường rồi, đúng không?"
Kỷ Nam gật đầu, "Cũng giống như lời nói ban nãy của huynh, Điện hạ, bây giờ huynh mới thực sự là chính huynh."
Xa rời Thượng Kinh ngợp trong vàng son, mặc dù toàn thân hắn vẫn mặc y phục màu xanh nhạt kia, nhưng dần dần, hắn đã không còn là vị hoàng tử luôn mỉm cười dịu dàng ở Thượng Kinh nữa. Cuộc sống trong quân đơn giản, lòng người ngay thẳng. Ngày thường ở Thượng Kinh, hắn luôn xuất hiện với bộ dáng kia, nhưng ở nơi này lại không cần dùng đến. Hắn cũng từ từ buông xuống, và cuối cùng cũng đã tìm lại được chính mình.
Kỷ Nam nhìn vào mắt hắn, "Huynh cứ như vậy thì tốt."
Ta lại càng thích.
Mộ Dung Nham bật cười, sau khi bình tĩnh lại mới nhìn nàng.
Lửa trại bất chợt bùng cháy, ánh lửa chiếu vào hai gương mặt đối diện nhau, nhuộm thành sắc màu ấm áp. Ngôi sao ở trên trời mà Mộ Dung Nham chỉ cho Kỷ Nam xem, mới vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh, giờ đây chợt lóe ra tia sáng lấp lánh, vô cùng tuyệt đẹp.
Trên đời này nào có thứ gì là xem Tinh thuật chứ? Có chăng chỉ là xem nhân tâm* mà thôi.
(* - lòng người.)
Cho nên, động tâm sẽ khiến cho người ta bị rối bời.
"Thì ra là như vậy, " Mộ Dung Nham giống như bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu, "Thụ giáo! Không biết tiểu tướng quân còn có gì cần chỉ giáo?"
"Điện Hạ, " Kỷ Nam im lặng thật lâu, mới yếu ớt thở dài một tiếng, "Chiến trường hung hiểm, thỉnh Điện hạ tuyệt đối cẩn thận." Giọng nói của nàng lại trầm thấp hơn một chút, "Điện hạ vì ta nên mới bị cuốn vào tình cảnh này, dù nói thế nào thì lần này ta cũng phải bảo vệ người chu toàn, vậy nên, ủy khuất Điện hạ phối hợp với ta, để có thể chắc chắn đánh thắng trận này."
Lửa trại bập bùng, nổ lách tách. Trong ánh lửa, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ nheo lại...Vừa rồi, ý của nàng chính là: Hắn là một giám quân, thì chỉ cần đi lướt qua sân khấu là tốt rồi, tốt nhất là cứ trốn sau lưng nàng, một khắc cũng không được lộ diện, chỉ cần chờ nàng đánh thắng trận, rồi vui vẻ cùng khải hoàn hồi triều, để có câu trả lời thỏa đáng với tờ giấy quân lệnh trạng kia là được.
Từ sau khi mẫu thân mất lúc hắn còn nhỏ cho tới nay, đây là lần đầu tiên, có người đặt hắn vào vị trí cần được bảo vệ, mà người này lại chỉ là một tiểu thiếu nữ giả bộ nam tử, thậm chí còn là người chưa trưởng thành.
Mộ Dung Nham cảm thấy trong đầu mình dường như "Ông" một tiếng, huyết dịch toàn thân nhất thời như bị dồn ngược trở lại, trong lòng cũng xuất hiện một cảm giác mà trước nay chưa từng có, dùng hết mọi từ ngữ cũng không thể nào miêu tả nổi: Dường như muốn giết chết người con gái trước mắt này bảy bảy bốn mươi chín lần, nhưng cũng lại muốn lập tức vươn tay kéo nàng qua, ôm chặt vào trong lồng ngực, bất chấp tất cả.
Ánh mắt của hắn lần lượt thay đổi, vẻ mặt biến hóa khó lường, nhưng tầng áo dịu dàng mà hắn vẫn thường xuyên khoác trên người kia đã biến mất không còn dấu vết. Kỷ Nam có thể cảm nhận điều này vô cùng rõ ràng.
"Đêm đã khuya, Điện hạ hãy về sớm nghỉ ngơi thôi." Nàng nói xong, nhấc chân lên muốn dập tắt đống lửa, nhưng bị hắn ngăn lại.
"Ta vẫn muốn ở lại một lát nữa." Hắn cười nhẹ, nói với nàng, rồi đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống, "Nếu đây là lần cuối cùng vi phạm quân quy, thì hãy để cho ta được phóng túng thêm một lát nữa được không? Tiểu tướng quân, mời về trước đi."
Hắn thật dễ nói chuyện, cứ như vậy mà đồng ý với nàng, về sau, buổi tối sẽ không tự tiện rời khỏi doanh trại nữa.
Hắn đã đồng ý, nên Kỷ Nam cũng không thể bắt bẻ thêm được nữa, nhưng vừa mới bước ra ngoài được hai bước, không hiểu vì sao, trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy bất an.
Nghe thấy tiếng bước chân đi rồi quay lại, Mộ Dung Nham nhìn thấy người một lần nữa lại đứng ở trước mắt, hơi hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Ta ngồi cùng huynh một lát vậy." Nàng nhẹ giọng nói, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, tiện tay nhặt nhánh cây, thay thế bốn vị phó tướng thôi diễn tàn cục kia cùng hắn.
Dưới ánh lửa, các đường nét của Mộ Dung Nham càng có vẻ tuấn tú hơn, hắn khoanh tay bất động, nở nụ cười rồi cất tiếng hỏi: "Lúc này là Tiểu Tứ phải không?"
Kỷ Nam cúi đầu nên không thấy rõ vẻ mặt, nàng rầu rĩ trả lời: "Vâng ạ."
"Vậy thì tốt." Hắn nghe xong dường như thở phào nhẹ nhõm, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn một chút, "Kỷ tiểu tướng quân là anh hùng niên thiếu bất phàm, nhưng trong cảnh sắc tươi đẹp như thế này, ở cùng Tiểu Tứ vẫn cảm thấy thoải mái hơn."
Hắn nói như thể đó thật sự là hai người khác biệt, biểu tình vô cùng sinh động, khóe miệng Kỷ Nam hơi hơi giương lên, nhánh cây trong tay gõ gõ hắn, giao đấu với hắn trên bàn cát.
"Có một câu ta vẫn muốn hỏi huynh, " nàng rũ mắt nhìn xuống dưới đất, nhẹ giọng hỏi: "Huynh đã từng viết thư khuyên ta không nên rời khỏi Thượng Kinh, nhưng lại vì để ta có thể xuất chinh Tây Lý mà âm thầm chạy vạy khắp nơi, vì sao vậy?"
Cuộc chiến đang đúng lúc mấu chốt, Kỷ Nam đã liên tục đi vài bước thần kỳ, không chỉ xoay chuyển tình thế bất lợi lúc trước của nhóm người phó tướng, mà thậm chí đã áp đảo được Mộ Dung Nham. Mộ Dung Nham không cam lòng, đang hết sức chăm chú, nàng hỏi xong rất từ rất lâu hắn mới ngẩng đầu lên, cười khẽ một tiếng, nói: "Bởi vì nếu như ta không giúp nàng, thì nàng cũng sẽ đi Tây Lý, cho dù chỉ đơn độc một mình đến đó, nàng cũng sẽ không buông tay. Một khi đã như vậy, không bằng đánh cuộc một ván."
"Ta cược là nàng sẽ thắng, đại thắng trở về, cược Kỷ gia các người sẽ không bị Đoan Mật Thái hậu đánh gục một cách dễ dàng như vậy." Hắn nhẹ giọng nói xong, nhánh cây trong tay lại tiếp tục vẽ cực nhanh, "Ta tin tưởng nàng."
Hắn lại tiếp tục áp sát, Kỷ Nam chỉ vừa mới phân tâm một chút, đã lại rơi vào tình thế bất lợi, không đến vài bước đã không thể cứu vãn được nữa. Nàng nhất thời mất hết hứng thú, gẩy gẩy đám cỏ dại bên cạnh chiếc bàn, rồi trầm mặc. Mộ Dung Nham cũng yên lặng ngồi đó.
"Ta nghe nói, huynh là sư huynh đồng môn của Quốc sư đại nhân, cũng có thể từ sự phân bố của những vì sao trên trời mà nhìn ra được huyền cơ, đoán trước được chuyện sau này giống như hắn." Kỷ Nam bất chợt quay đầu lại hỏi hắn.
Mộ Dung Nham lập tức lắc đầu, "So với hắn thì ta vẫn lợi hại hơn một chút."
Phốc...Kỷ Nam bật cười. Ra ngoài lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy nàng nở nụ cười một lần.
"Tiểu Tứ, " hắn than nhẹ, "Đừng ép buộc bản thân quá, trên thế gian này ai có thể thật sự hoàn toàn tâm vô tạp niệm chứ? Chủ soái thì sao? Một Tiểu Tứ biết cười biết sợ hãi vẫn có thể bách chiến bách thắng mà."
Kỷ Nam cười, vùi đầu vào giữa hai cánh tay, nhẹ nhàng gật gật.
Mộ Dung Nham thấy đã đến điểm dừng, nên cũng không tiếp tục nói hết.
Lúc này, đêm đã khuya lắm rồi, nơi này cách Tây Lý cũng không còn xa nữa. Đầu đông đã vô cùng rét buốt, huống chi là trong đêm khuya như vậy. Hắn đốt lửa trại to hơn một chút.
Trong truyền thuyết, vùng cực Tây chính là đường chân trời, là nơi trời đất giao thoa, vươn tay ra cũng có thể hái được những vì sao. Mộ Dung Nham nhớ tới câu nói này, mới ngẩng đầu lên ngắm sao, phát hiện bầu trời đêm ở nơi này so với Thượng Kinh, dường như gần hắn hơn một chút.
"Tiểu Tứ, ngôi sao kia chính là nàng." Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, chỉ cho nàng xem một ngôi sao nho nhỏ đại diện cho nàng, "Tuổi trẻ, lấp lánh, từ từ vươn lên cao, rồi tỏa sáng rạng rỡ... Nàng chính là một trong những vị tướng lĩnh huyền thoại nhất Đại Dạ."
Kỷ Nam dựa theo phương pháp của hắn, cẩn thận nhìn lên, nhưng nàng không thể nào nhận ra chấm sáng ở xa xôi kia có chỗ nào khác biệt với những vì sao xung quanh.
Sau một lúc lâu, nàng vẫn lắc đầu, "Ta không thể nhìn ra được."
Mộ Dung Nham nở nụ cười, vẻ mặt xuất hiện sự đắc ý hiếm gặp mà không lời nào có thể miêu tả được, "Ta có thể nhìn ra."
Kỷ Nam liếc xéo hắn một cái, hắn cũng tự cảm thấy bản thân hơi thất lễ, cười cười nhìn nàng, nói: "Sau khi vào trong quân, dường như ta cũng trở nên không giống với lúc bình thường rồi, đúng không?"
Kỷ Nam gật đầu, "Cũng giống như lời nói ban nãy của huynh, Điện hạ, bây giờ huynh mới thực sự là chính huynh."
Xa rời Thượng Kinh ngợp trong vàng son, mặc dù toàn thân hắn vẫn mặc y phục màu xanh nhạt kia, nhưng dần dần, hắn đã không còn là vị hoàng tử luôn mỉm cười dịu dàng ở Thượng Kinh nữa. Cuộc sống trong quân đơn giản, lòng người ngay thẳng. Ngày thường ở Thượng Kinh, hắn luôn xuất hiện với bộ dáng kia, nhưng ở nơi này lại không cần dùng đến. Hắn cũng từ từ buông xuống, và cuối cùng cũng đã tìm lại được chính mình.
Kỷ Nam nhìn vào mắt hắn, "Huynh cứ như vậy thì tốt."
Ta lại càng thích.
Mộ Dung Nham bật cười, sau khi bình tĩnh lại mới nhìn nàng.
Lửa trại bất chợt bùng cháy, ánh lửa chiếu vào hai gương mặt đối diện nhau, nhuộm thành sắc màu ấm áp. Ngôi sao ở trên trời mà Mộ Dung Nham chỉ cho Kỷ Nam xem, mới vừa rồi còn an an tĩnh tĩnh, giờ đây chợt lóe ra tia sáng lấp lánh, vô cùng tuyệt đẹp.
Trên đời này nào có thứ gì là xem Tinh thuật chứ? Có chăng chỉ là xem nhân tâm* mà thôi.
(* - lòng người.)
Cho nên, động tâm sẽ khiến cho người ta bị rối bời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.