Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 47

Sói Xám Mọc Cánh

24/12/2016

Nhiều khi, mọi người để ý không phải là hình dáng của vật cũ, mà là những vật cũ ấy là minh chứng cho việc bọn họ đã từng có thời gian tươi đẹp.

Kỷ Nam khép lại cuốn sách trên tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Trên đời này, không ai đối xử với nàng tốt hơn hắn.

___________________________

Ban đêm, Kỷ Nam lăn qua lộn lại không ngủ được, bất luận là trên mặt hay thân thể đều có cảm giác lạ lạ.

Ngẫm lại gần đây, càng lúc nàng càng mất nhiều thời gian để dùng vải quấn ngực vào sáng sớm. Vì để che giấu bộ ngực ngày càng phập phồng lớn lên của mình, trên bụng nàng cũng quấn càng lúc càng dầy.

Mới vừa rồi khi ở phía sau ngọn núi giả, ánh trăng mập mờ không rõ, hắn lại cường thế, nhất thời nàng không thể giãy dụa, chỉ có thể mặc hắn dùng tay gây khó dễ. Hiện giờ, trong đêm khuya yên tĩnh, nàng nằm trong màn trướng, lăn qua lộn lại hồi tưởng lại cảnh tượng ấy, thật đúng là... Hoang đường!

Trước ngực vẫn còn âm ỉ đau. Kỷ Nam kéo mạnh tấm chăn lụa lên che kín đầu, cả người lặng lẽ lăn qua lộn lại trên giường lớn.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có tiếng vang nhỏ, Kỷ Nam cảnh giác ngồi dậy, quát khẽ: "Ai?!"

Không ai trả lời.

Nàng dứt khoát nhảy xuống giường, chỉ thấy cánh cửa sổ phía Tây mở rộng, ngoài cửa sổ, một góc áo bào màu xanh nhạt chợt lóe rồi biến mất.

Kỷ Nam ngẩn ra, đuổi theo hai bước đến phía trước cửa sổ, đi ngang qua bàn học phát hiện trên bàn có thêm một quyển sách. Bên trên bìa sách bằng tơ lụa tinh tế, có nét bút rồng bay phượng múa mà nàng quen thuộc: Trúc chi từ.

Tim Kỷ Nam đập mạnh một cái, nàng vươn tay cầm lên. Cung nữ gác đêm bên ngoài khoác áo bước nhanh tới, tưởng nghe thấy tiếng Kỷ Nam, nhỏ nhẹ hỏi: "Tiểu tướng quân, có gì sai bảo ạ?"

Kỷ Nam nhanh như cắt xoay người sang chỗ khác, giấu cuốn Trúc chi từ ra sau lưng. Nàng ho khan một tiếng, vờ như không có việc gì nói: "Ta không ngủ được, xuống dưới tìm sách đọc một chút. Không có việc gì đâu, ngươi đi ngủ đi, không cần hầu hạ ta."

Đuổi được cung nữ đi rồi, nàng mới tới bên cửa sổ, mở cửa ra, nhưng đã sớm không còn bóng dáng của Mộ Dung Nham nữa.

Người này, hơn nửa đêm còn tới đây, cũng chưa gặp mặt đã đi sao? Kỷ Nam thò người ra bên ngoài cửa sổ, có chút mất mác nhìn ngó hết Đông lại đến Tây.

Đêm nay trăng thật sáng. Nàng ngồi trên bậu cửa sổ, dựa vào ánh trăng lật xem thứ trong tay.

Quyển sách này dày như vậy, đều là tự hắn viết sao?

Trong này, có mấy khúc, bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nên đã tuyệt tích mà không còn người nào biết. Nàng cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà chép lại được một hai câu nhưng về sau cũng đã quên mất việc này. Không hiểu vì sao hắn lại để tâm nhớ kỹ, còn mấy bao công sức để tìm kiếm trong những bản sách cổ đơn lẻ, tập hợp thành một cuốn đại bản Trúc chi từ như vậy. Cuốn này, so với cuốn mà nàng từng kể với hắn là đã đọc khi ở trong thư phòng của mẫu thân, còn chính xác và tỉ mỉ hơn.

Cũng đẹp hơn rất nhiều.

Nhiều khi, mọi người để ý không phải là hình dáng của vật cũ, mà là những vật cũ ấy là minh chứng cho việc bọn họ đã từng có thời gian tươi đẹp.

Kỷ Nam khép lại cuốn sách trên tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời, nở nụ cười vô cùng dịu dàng.

Trên đời này, không ai đối xử với nàng tốt hơn hắn.

Lúc này, ở ngoai cửa phía Tây, dưới một tàng cây hoa đào lớn cách nàng không xa, bóng dáng bạch y vừa rồi cố chấp đột nhập vào trong phòng đang lẳng lặng đứng đó.

Lúc hắn đến, đã hạ quyết tâm không đánh thức nàng. Nhưng lúc này, khi nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn đang ngồi trên bậu cửa sổ lặng lẽ mỉm cười, hắn nhìn chằm chằm, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy hối hận. Lẽ ra không nên để cho nàng tỉnh giấc rồi còn bỏ đi như vậy.

Trên đời này, không thứ gì đáng để cho hắn phải quan tâm hơn nàng.

Mộ Dung Nham vui sướng nhếch miệng cười, cũng lặng lẽ mà dịu dàng ngắm nhìn nàng.

Ngày hôm sau khi lâm triều, Hoàng đế bắt đầu đề cập đến việc nghị hòa với Tây Lý với các đại thần để cùng nhau thương nghị.

Đại đa số đều cho rằng hòa thân là phương án thỏa đáng nhất... Khi hai nước có mối quan hệ thông gia, ít nhất sẽ bảo trì tình hữu nghị và thường xuyên qua lại thăm viếng nhau trong vài thập niên về sau.

Hoàng đế nghe bọn họ thảo luận xong, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Thần Võ đại tướng quân, trận chiến Tây Lý là do ngươi một tay đánh hạ, ngươi thấy thế nào?"



Cả đêm qua Kỷ Nam không ngủ ngon, nên lúc này đầu óc ong ong kèm theo buồn ngủ. Bất chợt bị Hoàng thượng chỉ điểm, nàng bị dọa, không tự chủ được mà giật nảy mình.

Cái giật mình này, khiến cho Trung Dũng Vương đứng ở phía trước bên tay trái bất giác nở nụ cười.

"Bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng chúng đại thần nói rất có lý!" Kỷ Nam hơi tỉnh táo, ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Trận chiến với Tây Lý, mặc dù Đại Dạ thắng nhưng đại quân của ta bị tổn thất nặng nề, cần thời gian để điều chỉnh lại. Mà hai thành Hạ Thành và Hành Châu thành đã chịu đựng quá đủ chiến hỏa tàn phá rồi, cũng cần thời gian để tu sửa và phục hồi."

Hoàng đế nghe vậy gật gật đầu, lại quay sang Nhị hoàng tử mà ông hài lòng nhất, giọng điệu mang theo chút chế nhạo: "Trung Dũng vương của trẫm, ngươi có cao kiến gì không?"

Trung Dũng Vương trẻ tuổi vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ lạy, "Nhi thần không dám, " Hắn cung kính mà ôn hòa, dừng một chút mới liếc nhanh sang Kỷ Nam đang quỳ bên cạnh, cao giọng nói: "Thần đồng ý với Thần Võ đại tướng quân."

Hoàng đế nở nụ cười, có chút vui mừng gật gật đầu, rồi quay sang toàn thể đại thần văn võ trong triều, đùa vui nói: "Nhìn hai người bọn họ, trẫm mới cảm thấy bản thân mình đã thật sự già đi. Nhưng mà, có những người trẻ tuổi như vậy thay trẫm thủ hộ Đại Dạ, tương lai, Đại Dạ nhất định sẽ càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Trẫm sắp được bình an hưởng thụ tuổi già rồi."

Hoàng đế rất ít khi bày ra vẻ mặt ôn hòa như vậy khi lâm triều, tức thời, tất cả mọi người đều nắm chặt cơ hội, tâng bốc Mộ Dung NHam và Kỷ Nam lên đến tận trời. Hai người này đang quỳ cạnh nhau, khóe mắt ngẫu nhiên nhìn sang nhau, rồi lập tức dời đi, khóe miệng cũng bất giác khẽ cười.

Hạ triều, những lời ca ngợi này vẫn như cơn sóng thủy triều vây quanh lấy hai người, từ đại điện ra đến ngoài thềm đá dài, hai người dường như không nhích được nửa bước chân.

"Kỷ, Nam!" Bỗng nhiên dưới bậc thềm truyền đến một tiếng quát chói tai, giống như một tiếng sấm khiến cho những âm thanh ồn ào này đều tiêu tán hết.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy cô nương Thủy Khấu Khấu xinh đẹp nhà Thủy Thừa tướng đang cưỡi ngựa chạy như bay đến. Dưới nắng sớm, nàng mặc một thân quần áo đỏ tươi phi như bay tới. Đẹp thì đẹp thật, nở rộ chói lọi dưới ánh nắng mặt trời. Nhưng không hiểu sao, lại khiến cho người ta có cảm giác nhìn thấy sự tuyệt vọng và bi thương trong đó.

Sau lưng nàng, một đám lớn binh lính đang lộn xộn đuổi theo, kêu gào nàng ấy không được quấy nhiễu Thánh giá, xung quanh hỗn loạn không thôi. Chúng đại thần vừa mới ngừng lại lại bắt đầu ồn ào. Thủy Thừa tướng tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, phải nhờ người khác nâng mới không bị té xỉu.

Chớp mắt một cái, Thủy Khấu Khấu đã đến trước đại điện, động tác lưu loát xinh đẹp nhảy xuống từ lưng ngựa, vài bước đã nhảy đến trước mặt Kỷ Nam và Mộ Dung Nham, chỉ cách họ không đến một trượng. Nàng vung mạnh chiếc roi trong tay về phía Kỷ Nam.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, chỉ có Mộ Dung Nham đứng bên cạnh tay mắt lanh lẹ, đưa tay ra đỡ lấy roi.

Ai ngờ, Thủy Khấu Khấu chỉ giả vờ vung roi ra, chính là vì không cam lòng mà thứ thôi. Nhưng lại thấy Mộ Dung Nham quả nhiên phi thân tới cứu. Nhất thời, nàng ấy không nén giận được, thu tay lại, rồi quật roi vào tay hắn.

Mộ Dung Nham bị đau, bất giác lùi về sau một bước. Thủy Khấu Khấu lập tức thuận thế tiến lên, lại hung dữ quăng cho Kỷ Nam một roi. Lần này, Kỷ Nam không tránh, nhất thời từ cổ đến ngực đã trúng một roi.

Nút thắt ở cổ áo đều bị đánh cho bật tung, sợi dây tơ hồng có treo miếng ngọc Trường Khanh đeo trên cổ nàng, "bốp" một tiếng rơi trên mặt đất, cũng may mà không bị rơi vỡ.

Trước khi Thủy Khấu Khấu phi ngựa đến Kỷ Nam đã đoán ra được, khi nhận cái roi này vẻ mặt không oán cũng không hối. Nhưng không ngờ, khi ngọc bội rơi xuống, vẻ mặt nàng lập tức căng thẳng, vội vàng ngồi xuống nhặt lấy.

Ngọc bội này là được coi tín vật tình yêu năm đó Hoàng đế tặng cho Diêu phi, khắp Thượng Kinh không ai không biết, không ai không hiểu. Thủy Khấu Khấu dĩ nhiên cũng biết, sau khi liếc mắt một cái đã nhận ra, trong lòng nàng ấy càng thêm bi phẫn, lại tiếp tục vung roi quật về hướng Kỷ Nam đang ngồi trên mặt đất.

Mộ Dung Nham biến sắc, tiến lên một bước, đưa tay túm lấy đầu roi đang vung tới.

Hắn dùng mấy phần nội nực, roi ngựa trong lòng bàn tay lập tức giống như một quả pháo nhỏ nổ tan tành, vang lên tiếng nổ thật lớn. Nhưng roi ngựa này còn có xương gai nên tay Mộ Dung Nham nhất thời da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Khi đám binh lính hộ giá tới thấy Nhị hoàng tử Điện hạ và Thần võ Đại tướng quân đều bị thương, nhất thời không quan tâm người nọ là tôn nữ bảo bối duy nhất nhà Thủy Thừa tướng nữa, đồng loạt xông lên.

Mắt thấy Thủy Khấu Khấu sẽ bị thương giáo xung quanh lấy mạng, Mộ Dung Nham quát khẽ một tiếng bắt bọn họ ngừng lại: "Dừng tay! Lui ra cả đi!"

Thủy Thừa tướng vẫn luôn coi cháu gái của mình là thịt trong tim, lúc này đã sắp ngất lịm đi, run rẩy học theo Nhị hoàng tử quát mắng: "Có nghe thấy hay không! Lui ra cả đi! Lui ra! Kẻ nào cũng không được làm thương tổn cháu gái ta!"

Xong xuôi, vào lúc mọi người còn đang giằng co, Mộ Dung Nham chậm rãi bước xuống bậc thềm, tới trước mặt Thủy Khấu Khấu.

Tay phải của hắn buông thõng xuống, một nửa ống tay áo đã bị nhuộm đỏ bởi màu máu.

Thủy Khấu Khấu ngửa mặt nhìn thẳng vào hắn.

Nàng có diện mạo điển hình của nữ tử Đại Dạ, lông mày nhỏ dài, đôi mắt trong trẻo to tròn trắng đen rõ ràng, chiếc mũi và đôi môi đều nhỏ xinh, ngũ quan giống như một bức tranh thủy mặc.

Lúc này, nàng cắn môi đến mức trắng bệch, đôi mắt trong trẻo phủ một tầng hơi nước, ánh mắt giống như cây đao, nhìn chăm chú vào hắn.

"Ngươi..." Nàng chỉ vào hắn, lại nhanh chóng nhìn sang Kỷ Nam đang đứng trên bậc thềm, gằn từng tiếng như thể trong lòng đang bị đau đớn đến nhỏ máu: "Hai người các người! Rốt cuộc coi Thủy Khấu Khấu ta là cái gì?!"



Người khác vốn dĩ chỉ đoán là vợ chồng son Nhị hoàng tử Điện hạ và Khấu Khấu cô nương náo loạn mâu thuẫn, lúc này nhìn cảnh tượng này mới biết được, hóa ra Thần võ Đại tướng quân cũng bị cuốn vào.

Mọi người nhất thời ồ lên.

Mộ Dung Nham không phủ nhận cũng không biện giải, thậm chí ngay cả giả bộ hồ đồ cũng không làm, môi mỏng khẽ nhếch lên. Hắn khẽ nói với nàng ấy: "Xin lỗi."

Thủy Khấu Khấu vươn tay đẩy hắn ra, cất giọng căm hận nói: "Ta bị mù... Bị mù mới có thể coi ngươi là người quan trọng nhất trong lòng!" Nàng ấy lại quay sang Kỷ Nam, hung tợn: "Kỷ Nam! Ta bị mù mới có thể coi ngươi là bạn!"

Nói xong, nàng ấy quăng roi ngựa đi, đẩy Mộ Dung Nham ra, oán hận liếc mắt nhìn hai người một cái, rồi nhảy lên ngựa hất bụi mà đi.

Từ đó Thượng Kinh, bốn phía nổi lên những lời đồn đại.

KHối ngọc bội kia vốn là vật bất ly thân của Nhị hoàng tử Điện hạ, nhóm hoàng tử trong cũng và rất nhiều vương công quý tộc gần gũi đã từng nhìn thấy. Hiện giờ, khối ngọc bội này lại rơi xuống từ cổ Kỷ Nam, ái muội trong đó, không cần nói cũng biết.

Tặng thứ đồ hồi môn duy nhất mà Diêu phi đã qua đời để lại, có thể chỉ là tình cảm sinh tử tương giao ở chiến trường thôi hay sao?

Lúc đó, ở nơi ấy có rất nhiều quan viên tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa trong khi truyền đến truyền đi còn không ngừng thêm mắm dặm muối. Cuối cùng chuyện của hai người này bị truyền thành một hồi phong hoa tuyết nguyệt. Ngay cả chuyện tư mật trên giường cũng bị kể lại một cách vô cùng sống động: Mọi người nhất trí cho rằng, Nhị hoàng tử ôn nhu hiền lành là nằm dưới người nọ, bị Thần võ đại tướng quân anh dũng vô song "thao luyện" hàng đêm...

Cứ như vậy, chuyện trước khi kết giao của Mộ Dung Nham và Kỷ Nam cũng bị đám người nhiều chuyện này đào bới ra. Bây giờ cẩn thận xem lại từng sự việc một, quả nhiên đều trở thành bằng chứng cho mối quan hệ không đứng đắn của hai người rồi!

Trung Dũng vương mới được phong, Nhị hoàng tử Điện hạ nổi danh khắp Thượng Kinh được ngàn vạn thiếu nữ mến mộ cùng vị thần thủ hộ Đại Dạ trong truyền thuyết, Thần võ đại tướng quân anh dũng vô song của Kỷ gia, hai thanh niên tài tuấn cực phẩm hiếm thấy, là niềm hi vọng vào tương lai phồn vinh hưng thịnh trong suốt năm mươi năm tới của Đại Dạ. Mọi người thường gán ghép họ thành "một đôi", nhưng mà là ca ngợi hai người họ một dũng một mưu, song kiếm hợp bích thiên hạ vô địch. Mà hiện giờ, hai người bọn họ quả thực cũng đã thành một, đôi, đoạn, tụ!!!

Các thiếu nữ Thượng Kinh khóc lóc nỉ non thảm thiết chẳng phân biệt đêm ngày: Hai rể hiền hiếm gặp trong lòng các nàng, cứ như vậy mà tan biến cả đôi rồi....

Hai người ở giữa trung tâm lời đồn, lại không hề phát hiện bên ngoài đang nghiêng trời lệch đất một chút nào.

Kỷ Nam đang đứng trước gương, tự bôi thuốc cho mình, chợt cửa sổ có tiếng động, nàng luống cuống tay chân khép lại y phục, người cũng đã đến bên cạnh. Mộ Dung Nham vỗ vai nàng bắt nàng ngồi xuống, mới lấy từ trong ống tay áo một cái bình nhỏ bằng ngọc Dương Chi, cẩn thận đổ thuốc bột từ bên trong ra, xoa lên miệng vết thương của nàng.

Thuốc này hiệu quả rất nhanh, miệng vết thương có cảm giác hơi lạnh lạnh, sau đó rất nhanh đã kết một lớp vảy mỏng manh màu lá.

"Vết thương trên tay chàng thì sao? Bôi thuốc chưa?" Nàng cài áo cẩn thận mới hỏi hắn.

Mộ Dung Nham ừ hử một tiếng, định bước đi thì bị nàng giữ chặt lấy, cởi bỏ khăn tay đang quấn quanh tay phải của hắn, bên trong quả nhiên là máu thịt mơ hồ.

Kỷ Nam thở dài, lấy nước rửa sạch miệng vết thương cho hắn, cẩn thận rửa sạch bên trong vết thương, lại cẩn thận bôi thuốc cho hắn, mới quấn lại một lần nữa.

Hắn đau đến mức sắc mặt có chút trắng bệch, Kỷ Nam đau lòng không thôi, ngẩng đầu oán trách trợn mắt nhìn hắn.

"Sợ ta trách chàng chuyện Thủy Khấu Khấu, nên mới dùng chiêu khổ nhục kế này sao?" Thả lại bàn tay đã băng bó cẩn thận, nàng bất mãn vỗ một cái.

Giờ ngẫm lại, đầu tiên là hắn lợi dụng Khấu Khấu cự tuyệt nỗi nhớ nhung của tiểu công chúa Tây Lý, sau lại sợ Khấu Khấu bởi vậy mà suy nghĩ viển vông, nên hắn loại xoay người nghĩ cách chặt đứt ý niệm kiều diễm của thiếu nữ.

Đêm đó, sau ngọn núi gả, hẳn là Thủy Khấu Khấu cũng "vừa khéo" ở đó đi...

Hắn không nói chuyện, Kỷ Nam đứng lên làm bộ muốn bỏ đi. Mộ Dung Nham vội vàng ngăn lại, mấp máy môi, yên lặng gật đầu.

Khó có dịp hắn lại thành thật như vậy, Kỷ Nam nở nụ cười, vỗ về bàn tay bị thương của hắn. Nàng im lặng một lát mới nhẹ nhàng nói: "...Ta sẽ không trách chàng, bất luận chàng có làm gì với ta... Cũng đều là do ta không tốt. Nhị ca, từ khi quen biết ta đến giờ, chàng luôn vì ta mà bị thương."

Từ khi còn ở Ám Dạ cốc đến nay, nhoáng một cái đã ba năm trôi qua, hắn luôn vì nàng, mà toàn thân cao thấp đã bị thương đến mấy lần. Nội thương khi còn ở chiến trường Tây Lý đến nay còn chưa khỏi hắn, có khi ở trước mặt nàng không kìm nén nổi ho khụ một tiếng. Trên mặt nàng làm như không có chuyên gì, nhưng kì thực, trong lòng đã đau đớn sắp nhỏ máu. Djj3n=Đ4n+L3_Q[]y-Đ()n

Cho nên nàng mới nói, chỉ cần không quay lưng lại với Đại Dạ, không quay lưng lại với niềm tin của nàng, bất luận tình yêu của hắn ban cho nàng là như thế nào, nàng cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Mộ Dung Nham nhìn nàng, thực ra suy nghĩ trong lòng hắn và nàng rất giống nhau.

Vốn dĩ nàng đang còn trong độ tuổi hồn nhiên vô lo vô nghĩ, nhưng lại vì những thứ không đáng này mà phải ngồi chỗ này gượng cười lo nghĩ, khiến hắn cảm thấy vô cùng lo lắng.

Nghĩ đến đó, hắn lại bớt áy náy với Khấu Khấu một chút... Cả đời này hắn sẽ bảo vệ người trước mắt này, những người khác càng đoạn tuyệt sớm càng tốt, ai cũng như ai.

"Tiểu Tứ..." Hắn xoa đầu nàng, trong lòng phức tạp không nói nên lời, chau mày đang muốn mở miệng, thì bên ngoài truyền đến tiếng cung nữ vội vàng bẩm báo: "Kỷ tiểu tướng quân! Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử đang đánh nhau ở ngoài ngự hoa viên rồi! Chúng nô tì tìm khắp nơi mà không thấy Nhị hoàng tử điện hạ, đại ma ma thỉnh ngài mau đi tới đó!" .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khanh Vốn Giai Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook