Chương 44: Tâm ý
Lâm Gia Thành
13/05/2014
Phùng Uyển chớp chớp mắt, hỏi với vẻ hơi mơ hồ: “Nếu là nhìn lầm
thật, khi tiểu phụ nhân bò đến dưới bàn hương sờ soạng lung tung, lẽ nào sẽ bị quan gia trách tội, hay bị các đại sư từ bi trách tội?”
Lời này của nàng nói đến điểm quan trọng, dù nàng có nhầm đi nữa, nếu như chúng tăng trong Lưu Nguyên tự vốn là cao tăng, nàng làm những chuyện này cũng chẳng hề hấn gì, sẽ không bị trách tội, sẽ không tự rước họa vào thân.
Phụ nhân trung niên kia im lặng.
Trong lúc phụ nhân đó im lặng, vài ánh mắt cũng liếc về phía bà ta, chờ bà ta lên tiếng.
Tứ công chúa vẫn luôn bất mãn lườm Phùng Uyển, lúc này cũng ngoan ngoãn đứng sang bên, không dám hé môi.
Một lúc lau sau, phụ nhân trung niên kia chợt nở nụ cười, bà ôn hòa hiền hậu nói: “Hay cho bốn chữ ‘Tâm không thể tĩnh’ này, ta phải thưởng cho ngươi mới được.”
Trong lúc Tứ công chúa dẩu miệng lên, một bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng như thể tay thiếu nữ mười tám vươn ra từ trong xe ngựa, phụ nhân trung niên nói: “Nhạ nhi, thưởng cái hộp này cho phu nhân có lòng dạ tốt kia đi.”
“Dạ.”
Tỳ nữ Nhạ nhi cung kính nhận lấy, đi tới trước mặt Phùng Uyển, “Phu nhân nhà ta thưởng cho ngươi.”
Phùng Uyển còn đang do dự, Tứ công chúa chợt quát ầm lên, “Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi. Hừ!” Giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.
Phùng Uyển rũ mắt, nàng đưa tay nhận lấy hộp gỗ kia. Khoan hãy nói, mặc dù cái hộp gỗ này không lớn, nhưng không hề nhẹ chút nào.
Ngay khi nàng vừa cầm lấy, phụ nhân trung niên kia đã ra lệnh: “Đi thôi.”
Trong lúc Phùng Uyển nhẹ nhàng thi lễ, mấy chiếc xe ngựa đồng thời chạy đi rời khỏi tầm mắt cùa nàng.
Nhưng Tứ công chúa vẫn đứng yên đó.
Nàng ta còn đang nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, thấy nàng giữ cái hộp này, lại cất cao giọng: “Này, món nợ của ta và ngươi vẫn còn chưa xong đâu!”
Nàng tiến lại gần, giơ tay phải lên, chuôi roi khảm vàng chỉ thẳng vào mắt Phùng Uyển, “Nói! Quan hệ giữa ngươi và Vệ lang là gì?”
Lần này, nàng vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn mị hoặc mang vẻ lười biếng chợt vang lên, “Công chúa quan tâm, sao không hỏi chính ta?”
Tiếng nói này là của Vệ Tử Dương.
Tứ công chúa quay ngoắt đầu lại.
Phùng Uyển cũng ngẩng đầu nhìn.
Vừa thấy được chàng, Tứ công chúa đột nhiên bĩu môi, khóc òa lên. Nàng ta dùng tay áo lau qua loa khóe mắt, ủ rũ chất vấn: “Tại sao huynh lại đối xử với ta như vậy?” Nàng là người bộp chộp, hỏi một câu liền nhảy xuống ngựa, vọt tới trước mặt Vệ Tử Dương. Tứ công chúa túm lấy tay áo chàng, nước mắt rơi như mưa, nói: “Tại sao huynh lại đánh ngất ta? Đánh ngất ta rồi, còn không đích thân đưa ta về nhà. Vệ lang, huynh thật nhẫn tâm!”
Vệ Tử Dương nhíu mày, chậm rãi gỡ ngón tay Tứ công chúa ra. Sau đó, chàng không hề quay đầu lại mà đi về phía Phùng Uyển.
Trong ánh mắt vừa tức vừa hận của Tứ công chúa, chàng liếc mắt nhìn chằm chằm Phùng Uyển, duỗi tay phải ra, vô cùng dứt khoát vô cùng nhanh nhẹn đoạt lấy hộp gỗ kia trong tay nàng. Nhét hộp gỗ vào trong ngực, Vệ Tử Dương nói với vẻ uể oải: “Có được đồ tốt trước phủ ta, há có thể không có phần của ta?”
Dứt lời, chàng từ từ trở về bên cạnh Tứ công chúa.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào Tứ công chúa nước mắt lưng tròng, Vệ Tử Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Tứ công chúa. Trong lúc đó nàng ta đỏ bừng cả mặt, sau khi lau đi một giọt nước mắt, Vệ Tử Dương đột ngột cất tiếng: “Người đâu!”
“Dạ.”
“Đưa công chúa về.”
“Dạ.”
Mấy hộ vệ tiến lên, nửa đẩy nửa kéo công chúa đang xấu hổ vui mừng nhìn chăm chăm vào Vệ Tử Dương.
Tứ công chúa vừa đi, Vệ Tử Dương nói: “Xuống đi, vào phủ.”
Lời này nói với Phùng Uyển.
Phùng Uyển do dự một chút, nghe lời theo sát sau lưng chàng, đi vào trong phủ.
Đi qua lối đi trong rừng, cách cổng phủ một quãng xa, Vệ Tử Dương vươn bàn tay vừa mới lau nước mắt cho Tứ công chúa chà vào váy Phùng Uyển. Chàng cúi mặt xuống, lạnh lùng nói: “Sau này nàng ta sẽ không tiếp tục gây sự với nàng nữa.”
Đây là lời khẳng định.
Phùng Uyển khẽ đáp một tiếng.
Y lấy hộp gỗ kia từ trong ngực ra, ném cho Phùng Uyển, lạnh lùng nói: “Cất kỹ đi. Nữ tắc sinh sống không dễ dàng, đề phòng phu chủ của nàng chút ít.”
Phùng Uyễn lại khẽ đáp một tiếng.
Hai người im lặng.
Một lúc lâu sau, Vệ Tử Dương cất tiếng lạnh lùng, “Sao không nói lời nào?”
Phùng Uyển ngẩng đầu lên.
Nàng dịu dàng nhìn Vệ Tử Dương, khẽ nói: “Chàng cẩn thận một chút.”
Vệ Tử Dương quay ngoắt lại nhìn nàng chăm chú.
Trong ánh mắt lạnh băng của chàng, Phùng Uyển cười một tiếng, khẽ nói: “Ngày hôm nay chàng che chở ta như vậy… Bởi vì sợ Tứ công chúa gây khó dễ cho ta nên chàng mới dịu dàng với nàng ta. Còn hộp gỗ kia, chàng sợ phu chủ ta đoạt mất, nên cũng phải vòng vo như vậy.”
Nàng cắn môi, cúi đầu nói: “Có phải chàng có việc cần ra ngoài, sợ không thể che chở cho ta phải không?”
Vệ Tử Dương liếc nhìn nàng.
Đôi mắt phượng dài mang ánh đỏ mơ hồ kia, đầu tiên hơi lóe sáng, dần dần chuyển thành nét lạnh lùng.
Ngẩng đầu, Vệ Tử Dương cười ha ha. Chàng phất ống tay áo, phì cười: “Phụ nhân vừa xấu vừa tự cho mình là đúng.”
Phùng Uyển không thích nghe lời này, nàng nghiêng đầu, buồn buồn quay lưng về phía chàng.
Vệ Tử Dương nhìn chằm chằm Phùng Uyển, thấy buồn cười, tiếp lời ngay lập tức: “Đã thành phụ nhân có gia đình, mà vẫn không cho người khác nói nàng xấu sao?”
Phùng Uyển quay đầu không nhìn chàng.
Môi mỏng Vệ Tử Dương khẽ nhếch lên, chàng càng thấy buồn cười.
Từ từ, chàng thu lại nụ cười, vung tay áo lên, hét to: “Người đâu, tiễn khách!”
Chàng đang đuổi Phùng Uyển đi.
Phùng Uyển quay đầu lại nhìn chàng, cất bước ra khỏi cổng.
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, Vệ Tử Dương phì cười một tiếng, châm biếm: “Cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai, sao phải đến mức đó?” Cũng không biết đang nói chính chàng, hay nói người khác.
Ngự phu đang chờ Phùng Uyển ở bên cạnh xe ngựa, thấy nàng lại đây, vội vã nghênh đón.
Không đợi Phùng Uyển ngồi vững, ngự phu liền tò mò hỏi: “Phu nhân, trong hộp gỗ này có gì?”
Phùng Uyển lắc đầu, nàng cười khổ, nói: “Ta nào có biết đâu?”
Ngự phu than một tiếng rồi nói: “Ra thế. Haiz! Nhất định có vàng lá. Họ Vệ này thật đúng là ngang ngược càn rỡ, có chút đồ vặt cũng cướp đi!”
Phùng Uyển rũ mắt nói: “Người ta cũng lấy mất đồ rồi, ngươi đừng nói chuyện hôm nay cho lang chủ biết.” Dừng một chút, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, “Hôm đó chúng ta lang thang bên ngoài cả một ngày, lang chủ vốn vô cùng tức giận. Nếu như biết ta còn làm chuyện nguy hiểm liều lĩnh như thế, e rằng chàng sẽ trách mắng ngươi và ta.”
Nàng lấy một tấm vàng lá hình lá liễu mỏng nhất trong tay áo đưa cho ngự phu, nhẹ giọng dặn dò, “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhớ chưa?”
Vàng lá, đây là vàng lá! Trong lúc Triệu phủ túng thiếu tiền bạc, liên lụy đến cuộc sống của đám người hầu, ngự phu đột nhiên nhận được một tấm vàng lá như vậy, thật đúng là vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.
Ngự phu mừng như điên, vội đáp: “Dạ, dạ, nô tài không nói, không nói một lời.” Y thầm nghĩ: Lang chủ ngày ngày nói không có tiền tiêu, nếu như y biết phu nhân cho ta một tấm vàng lá, chắc sẽ không vui đâu. Ừ, phu nhân muốn ta không nói thì ta không nói.
Lời này của nàng nói đến điểm quan trọng, dù nàng có nhầm đi nữa, nếu như chúng tăng trong Lưu Nguyên tự vốn là cao tăng, nàng làm những chuyện này cũng chẳng hề hấn gì, sẽ không bị trách tội, sẽ không tự rước họa vào thân.
Phụ nhân trung niên kia im lặng.
Trong lúc phụ nhân đó im lặng, vài ánh mắt cũng liếc về phía bà ta, chờ bà ta lên tiếng.
Tứ công chúa vẫn luôn bất mãn lườm Phùng Uyển, lúc này cũng ngoan ngoãn đứng sang bên, không dám hé môi.
Một lúc lau sau, phụ nhân trung niên kia chợt nở nụ cười, bà ôn hòa hiền hậu nói: “Hay cho bốn chữ ‘Tâm không thể tĩnh’ này, ta phải thưởng cho ngươi mới được.”
Trong lúc Tứ công chúa dẩu miệng lên, một bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng như thể tay thiếu nữ mười tám vươn ra từ trong xe ngựa, phụ nhân trung niên nói: “Nhạ nhi, thưởng cái hộp này cho phu nhân có lòng dạ tốt kia đi.”
“Dạ.”
Tỳ nữ Nhạ nhi cung kính nhận lấy, đi tới trước mặt Phùng Uyển, “Phu nhân nhà ta thưởng cho ngươi.”
Phùng Uyển còn đang do dự, Tứ công chúa chợt quát ầm lên, “Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi. Hừ!” Giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.
Phùng Uyển rũ mắt, nàng đưa tay nhận lấy hộp gỗ kia. Khoan hãy nói, mặc dù cái hộp gỗ này không lớn, nhưng không hề nhẹ chút nào.
Ngay khi nàng vừa cầm lấy, phụ nhân trung niên kia đã ra lệnh: “Đi thôi.”
Trong lúc Phùng Uyển nhẹ nhàng thi lễ, mấy chiếc xe ngựa đồng thời chạy đi rời khỏi tầm mắt cùa nàng.
Nhưng Tứ công chúa vẫn đứng yên đó.
Nàng ta còn đang nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, thấy nàng giữ cái hộp này, lại cất cao giọng: “Này, món nợ của ta và ngươi vẫn còn chưa xong đâu!”
Nàng tiến lại gần, giơ tay phải lên, chuôi roi khảm vàng chỉ thẳng vào mắt Phùng Uyển, “Nói! Quan hệ giữa ngươi và Vệ lang là gì?”
Lần này, nàng vừa dứt lời, một giọng nói khàn khàn mị hoặc mang vẻ lười biếng chợt vang lên, “Công chúa quan tâm, sao không hỏi chính ta?”
Tiếng nói này là của Vệ Tử Dương.
Tứ công chúa quay ngoắt đầu lại.
Phùng Uyển cũng ngẩng đầu nhìn.
Vừa thấy được chàng, Tứ công chúa đột nhiên bĩu môi, khóc òa lên. Nàng ta dùng tay áo lau qua loa khóe mắt, ủ rũ chất vấn: “Tại sao huynh lại đối xử với ta như vậy?” Nàng là người bộp chộp, hỏi một câu liền nhảy xuống ngựa, vọt tới trước mặt Vệ Tử Dương. Tứ công chúa túm lấy tay áo chàng, nước mắt rơi như mưa, nói: “Tại sao huynh lại đánh ngất ta? Đánh ngất ta rồi, còn không đích thân đưa ta về nhà. Vệ lang, huynh thật nhẫn tâm!”
Vệ Tử Dương nhíu mày, chậm rãi gỡ ngón tay Tứ công chúa ra. Sau đó, chàng không hề quay đầu lại mà đi về phía Phùng Uyển.
Trong ánh mắt vừa tức vừa hận của Tứ công chúa, chàng liếc mắt nhìn chằm chằm Phùng Uyển, duỗi tay phải ra, vô cùng dứt khoát vô cùng nhanh nhẹn đoạt lấy hộp gỗ kia trong tay nàng. Nhét hộp gỗ vào trong ngực, Vệ Tử Dương nói với vẻ uể oải: “Có được đồ tốt trước phủ ta, há có thể không có phần của ta?”
Dứt lời, chàng từ từ trở về bên cạnh Tứ công chúa.
Cúi đầu nhìn chằm chằm vào Tứ công chúa nước mắt lưng tròng, Vệ Tử Dương đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt Tứ công chúa. Trong lúc đó nàng ta đỏ bừng cả mặt, sau khi lau đi một giọt nước mắt, Vệ Tử Dương đột ngột cất tiếng: “Người đâu!”
“Dạ.”
“Đưa công chúa về.”
“Dạ.”
Mấy hộ vệ tiến lên, nửa đẩy nửa kéo công chúa đang xấu hổ vui mừng nhìn chăm chăm vào Vệ Tử Dương.
Tứ công chúa vừa đi, Vệ Tử Dương nói: “Xuống đi, vào phủ.”
Lời này nói với Phùng Uyển.
Phùng Uyển do dự một chút, nghe lời theo sát sau lưng chàng, đi vào trong phủ.
Đi qua lối đi trong rừng, cách cổng phủ một quãng xa, Vệ Tử Dương vươn bàn tay vừa mới lau nước mắt cho Tứ công chúa chà vào váy Phùng Uyển. Chàng cúi mặt xuống, lạnh lùng nói: “Sau này nàng ta sẽ không tiếp tục gây sự với nàng nữa.”
Đây là lời khẳng định.
Phùng Uyển khẽ đáp một tiếng.
Y lấy hộp gỗ kia từ trong ngực ra, ném cho Phùng Uyển, lạnh lùng nói: “Cất kỹ đi. Nữ tắc sinh sống không dễ dàng, đề phòng phu chủ của nàng chút ít.”
Phùng Uyễn lại khẽ đáp một tiếng.
Hai người im lặng.
Một lúc lâu sau, Vệ Tử Dương cất tiếng lạnh lùng, “Sao không nói lời nào?”
Phùng Uyển ngẩng đầu lên.
Nàng dịu dàng nhìn Vệ Tử Dương, khẽ nói: “Chàng cẩn thận một chút.”
Vệ Tử Dương quay ngoắt lại nhìn nàng chăm chú.
Trong ánh mắt lạnh băng của chàng, Phùng Uyển cười một tiếng, khẽ nói: “Ngày hôm nay chàng che chở ta như vậy… Bởi vì sợ Tứ công chúa gây khó dễ cho ta nên chàng mới dịu dàng với nàng ta. Còn hộp gỗ kia, chàng sợ phu chủ ta đoạt mất, nên cũng phải vòng vo như vậy.”
Nàng cắn môi, cúi đầu nói: “Có phải chàng có việc cần ra ngoài, sợ không thể che chở cho ta phải không?”
Vệ Tử Dương liếc nhìn nàng.
Đôi mắt phượng dài mang ánh đỏ mơ hồ kia, đầu tiên hơi lóe sáng, dần dần chuyển thành nét lạnh lùng.
Ngẩng đầu, Vệ Tử Dương cười ha ha. Chàng phất ống tay áo, phì cười: “Phụ nhân vừa xấu vừa tự cho mình là đúng.”
Phùng Uyển không thích nghe lời này, nàng nghiêng đầu, buồn buồn quay lưng về phía chàng.
Vệ Tử Dương nhìn chằm chằm Phùng Uyển, thấy buồn cười, tiếp lời ngay lập tức: “Đã thành phụ nhân có gia đình, mà vẫn không cho người khác nói nàng xấu sao?”
Phùng Uyển quay đầu không nhìn chàng.
Môi mỏng Vệ Tử Dương khẽ nhếch lên, chàng càng thấy buồn cười.
Từ từ, chàng thu lại nụ cười, vung tay áo lên, hét to: “Người đâu, tiễn khách!”
Chàng đang đuổi Phùng Uyển đi.
Phùng Uyển quay đầu lại nhìn chàng, cất bước ra khỏi cổng.
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, Vệ Tử Dương phì cười một tiếng, châm biếm: “Cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai, sao phải đến mức đó?” Cũng không biết đang nói chính chàng, hay nói người khác.
Ngự phu đang chờ Phùng Uyển ở bên cạnh xe ngựa, thấy nàng lại đây, vội vã nghênh đón.
Không đợi Phùng Uyển ngồi vững, ngự phu liền tò mò hỏi: “Phu nhân, trong hộp gỗ này có gì?”
Phùng Uyển lắc đầu, nàng cười khổ, nói: “Ta nào có biết đâu?”
Ngự phu than một tiếng rồi nói: “Ra thế. Haiz! Nhất định có vàng lá. Họ Vệ này thật đúng là ngang ngược càn rỡ, có chút đồ vặt cũng cướp đi!”
Phùng Uyển rũ mắt nói: “Người ta cũng lấy mất đồ rồi, ngươi đừng nói chuyện hôm nay cho lang chủ biết.” Dừng một chút, nàng nhỏ giọng nhắc nhở, “Hôm đó chúng ta lang thang bên ngoài cả một ngày, lang chủ vốn vô cùng tức giận. Nếu như biết ta còn làm chuyện nguy hiểm liều lĩnh như thế, e rằng chàng sẽ trách mắng ngươi và ta.”
Nàng lấy một tấm vàng lá hình lá liễu mỏng nhất trong tay áo đưa cho ngự phu, nhẹ giọng dặn dò, “Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhớ chưa?”
Vàng lá, đây là vàng lá! Trong lúc Triệu phủ túng thiếu tiền bạc, liên lụy đến cuộc sống của đám người hầu, ngự phu đột nhiên nhận được một tấm vàng lá như vậy, thật đúng là vừa vui vẻ vừa thỏa mãn.
Ngự phu mừng như điên, vội đáp: “Dạ, dạ, nô tài không nói, không nói một lời.” Y thầm nghĩ: Lang chủ ngày ngày nói không có tiền tiêu, nếu như y biết phu nhân cho ta một tấm vàng lá, chắc sẽ không vui đâu. Ừ, phu nhân muốn ta không nói thì ta không nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.