Chương 28
Lam Lâm
20/10/2016
Gia Ngạn giỏi nhất là làm hoành thánh.
Cậu suy nghĩ luôn đơn giản, không hiểu những thứ lắc léo nhiều biến hóa, trông vào liền có vẻ ngốc nghếch. Còn với những việc không đòi hỏi thay đổi hay sáng tạo gì gì đó, cậu lại vô cùng tốt.
Gia Ngạn nêm nếm thịt nhân bánh luôn đậm nhạt vừa phải, hoành thánh được bao lại luôn có độ lớn nhỏ thích hợp, từng cái từng cái đều như đúc từ một khuôn, hình dạng cũng hoàn toàn giống nhau, no tròn xinh đẹp, hơn nữa khi luộc tuyệt đối không bị nhão.
Ngay cả từng khúc hành và từng muỗng giấm trong nước canh cũng rất chính xác, khi ăn vào chỉ thấy canh ngọt thịt mềm, thơm mà không ngán, người người nếm qua không ai là không khen ngợi.
Ngoại trừ Châu Mẫn.
Châu Mẫn mà biết mở miệng khích lệ mới là lạ, hắn cũng Gia Ngạn làm bạn đã mấy chục năm, những lời nói dễ nghe đếm đi đếm lại còn chưa tới năm câu.
Chẳng qua nếu Gia Ngạn làm hoành thánh dành cho bữa ăn khuya thì hắn sẽ mặt nhăn mày nhó, làm bộ ghét bỏ mà đại khái ăn hết bốn năm chén, sau đó mới lầm bà lầm bầm ôm bụng đi ngủ.
Châu Mẫn dạo này vì công việc mà không quản sớm tối điên cuồng tăng ca, ngày đêm hỗn loạn bận rộn hết một đoạn thời gian thì bị viêm đại tràng, cả tuần chỉ có thể nhàm chán nhai đi nhai lại mớ rau xanh không chút mùi vị, miệng đã nhạt đến nhả ra cả chim luôn rồi. Cuối cùng đến lúc có thể ăn cơm ăn thịt gì đó, Gia Ngạn hỏi hắn bữa khuya muốn ăn gì, hắn ho khan nửa ngày mới hắng giọng, nói: “Tôi muốn ăn hoành thánh.”
Gia Ngạn cuối tuần cũng phải đi làm, vì muốn nấu hoành thánh cho Châu Mẫn mà giữa trưa vội vội vàng vàng chạy về nhà, luống cuống tay chân bao được mười mấy cái, sau đó lại chạy đi làm, chờ buổi tối về sẽ luộc cho Châu Mẫn ăn.
Châu Mẫn không có việc gì làm nằm ì ra đọc tạp chí mua lúc sáng, tâm thần không yên trằn qua trọc lại, đợi mãi chẳng thấy Gia Ngạn về liền nhịn không được chạy xuống xem mớ hoành thánh cậu đã bao lại, vừa thấy thì lại nhịn không được mà la ầm trời: “A! Cái tên ngốc này!”
Gia Ngạn quên đem hoành thánh bao xong bỏ vào tủ lạnh, bên ngoài hiện giờ nóng đến tận ba mươi lăm độ, tuy rằng trong phòng bật điều hòa, nhưng hương vị của hơn mười cái hoành thánh nằm trong chén cũng đã muốn thay đổi
“Mẹ nó, như vậy bảo sao mình ăn vào được, nghĩ muốn độc chết người ta sao a!” Châu Mẫn tức giận mắng không ngơi miệng, tính đem hoành thánh quăng vào thùng rác, đi được hai bước lại dừng lại.
Nếu bị Gia Ngạn biết cậu nhất định sẽ đau lòng đến lải nhải mãi không thôi, cho dù hoành thánh bốc mùi thì nam nhân tiết kiệm kia cũng sẽ ăn hết một cái không chừa, tuyệt đối không để lãng phí lương thực.
Nếu đã muốn quăng thì nhất định phải hủy thi diệt tích, không bằng cho vào bồn cầu xả nước trôi luôn đi.
Mở nắp bồn cầu ra, đột nhiên lại nhớ đến bộ dáng Gia Ngạn chăm chú nghiêm túc đứng nhào thịt hoành thánh.
Mấy chục cái hoành thánh như thế, tên ngốc kia một mình nhào hết mấy tô thịt nhân bánh, khiến bản thân cả đầu đầy mồ hồi.
Đúng là đồ ngốc còn chẳng biết nên dùng máy xay thịt.
Châu Mẫn một bên mắng một bên đặt nồi hoành thánh xuống, khều mấy miếng gừng và tỏi đem bỏ, rồi lại thêm vào dầu cay để át mùi thiu, vừa không ngừng mắng chửi vừa đem hoành thánh đã lên chua một mình ăn hết.
Gia Ngạn buổi tối trở về, liền thấy Châu Mẫn nằm trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng chỉ còn lại có nửa hơi thở.
“A, anh bị làm sao vậy?”
Châu Mẫn khó chịu trả lời: “Tiêu chảy”
Gia Ngạn giật mình: “Sao lại như vậy? Ăn trúng cái gì đó không tốt sao?”
Châu Mẫn vô cùng không vui vẻ gì mà lầm bầm lầu bầu, bày ra tư thế đại thiếu gia mặc cho Gia Ngạn hầu hạ.
Hắn tuyệt đối không nói cho Gia Ngạn biết bản thân là tự chuốc lấy khổ.
Hắn cũng tuyệt đối không phải vì luyến tiếc vứt đi đồ Gia Ngạn làm mới ăn đến bản thân lên cơn đau dạ dày như vậy.
Hừ
Cậu suy nghĩ luôn đơn giản, không hiểu những thứ lắc léo nhiều biến hóa, trông vào liền có vẻ ngốc nghếch. Còn với những việc không đòi hỏi thay đổi hay sáng tạo gì gì đó, cậu lại vô cùng tốt.
Gia Ngạn nêm nếm thịt nhân bánh luôn đậm nhạt vừa phải, hoành thánh được bao lại luôn có độ lớn nhỏ thích hợp, từng cái từng cái đều như đúc từ một khuôn, hình dạng cũng hoàn toàn giống nhau, no tròn xinh đẹp, hơn nữa khi luộc tuyệt đối không bị nhão.
Ngay cả từng khúc hành và từng muỗng giấm trong nước canh cũng rất chính xác, khi ăn vào chỉ thấy canh ngọt thịt mềm, thơm mà không ngán, người người nếm qua không ai là không khen ngợi.
Ngoại trừ Châu Mẫn.
Châu Mẫn mà biết mở miệng khích lệ mới là lạ, hắn cũng Gia Ngạn làm bạn đã mấy chục năm, những lời nói dễ nghe đếm đi đếm lại còn chưa tới năm câu.
Chẳng qua nếu Gia Ngạn làm hoành thánh dành cho bữa ăn khuya thì hắn sẽ mặt nhăn mày nhó, làm bộ ghét bỏ mà đại khái ăn hết bốn năm chén, sau đó mới lầm bà lầm bầm ôm bụng đi ngủ.
Châu Mẫn dạo này vì công việc mà không quản sớm tối điên cuồng tăng ca, ngày đêm hỗn loạn bận rộn hết một đoạn thời gian thì bị viêm đại tràng, cả tuần chỉ có thể nhàm chán nhai đi nhai lại mớ rau xanh không chút mùi vị, miệng đã nhạt đến nhả ra cả chim luôn rồi. Cuối cùng đến lúc có thể ăn cơm ăn thịt gì đó, Gia Ngạn hỏi hắn bữa khuya muốn ăn gì, hắn ho khan nửa ngày mới hắng giọng, nói: “Tôi muốn ăn hoành thánh.”
Gia Ngạn cuối tuần cũng phải đi làm, vì muốn nấu hoành thánh cho Châu Mẫn mà giữa trưa vội vội vàng vàng chạy về nhà, luống cuống tay chân bao được mười mấy cái, sau đó lại chạy đi làm, chờ buổi tối về sẽ luộc cho Châu Mẫn ăn.
Châu Mẫn không có việc gì làm nằm ì ra đọc tạp chí mua lúc sáng, tâm thần không yên trằn qua trọc lại, đợi mãi chẳng thấy Gia Ngạn về liền nhịn không được chạy xuống xem mớ hoành thánh cậu đã bao lại, vừa thấy thì lại nhịn không được mà la ầm trời: “A! Cái tên ngốc này!”
Gia Ngạn quên đem hoành thánh bao xong bỏ vào tủ lạnh, bên ngoài hiện giờ nóng đến tận ba mươi lăm độ, tuy rằng trong phòng bật điều hòa, nhưng hương vị của hơn mười cái hoành thánh nằm trong chén cũng đã muốn thay đổi
“Mẹ nó, như vậy bảo sao mình ăn vào được, nghĩ muốn độc chết người ta sao a!” Châu Mẫn tức giận mắng không ngơi miệng, tính đem hoành thánh quăng vào thùng rác, đi được hai bước lại dừng lại.
Nếu bị Gia Ngạn biết cậu nhất định sẽ đau lòng đến lải nhải mãi không thôi, cho dù hoành thánh bốc mùi thì nam nhân tiết kiệm kia cũng sẽ ăn hết một cái không chừa, tuyệt đối không để lãng phí lương thực.
Nếu đã muốn quăng thì nhất định phải hủy thi diệt tích, không bằng cho vào bồn cầu xả nước trôi luôn đi.
Mở nắp bồn cầu ra, đột nhiên lại nhớ đến bộ dáng Gia Ngạn chăm chú nghiêm túc đứng nhào thịt hoành thánh.
Mấy chục cái hoành thánh như thế, tên ngốc kia một mình nhào hết mấy tô thịt nhân bánh, khiến bản thân cả đầu đầy mồ hồi.
Đúng là đồ ngốc còn chẳng biết nên dùng máy xay thịt.
Châu Mẫn một bên mắng một bên đặt nồi hoành thánh xuống, khều mấy miếng gừng và tỏi đem bỏ, rồi lại thêm vào dầu cay để át mùi thiu, vừa không ngừng mắng chửi vừa đem hoành thánh đã lên chua một mình ăn hết.
Gia Ngạn buổi tối trở về, liền thấy Châu Mẫn nằm trên sô pha, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng chỉ còn lại có nửa hơi thở.
“A, anh bị làm sao vậy?”
Châu Mẫn khó chịu trả lời: “Tiêu chảy”
Gia Ngạn giật mình: “Sao lại như vậy? Ăn trúng cái gì đó không tốt sao?”
Châu Mẫn vô cùng không vui vẻ gì mà lầm bầm lầu bầu, bày ra tư thế đại thiếu gia mặc cho Gia Ngạn hầu hạ.
Hắn tuyệt đối không nói cho Gia Ngạn biết bản thân là tự chuốc lấy khổ.
Hắn cũng tuyệt đối không phải vì luyến tiếc vứt đi đồ Gia Ngạn làm mới ăn đến bản thân lên cơn đau dạ dày như vậy.
Hừ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.