Chương 13
Xuyên Trì
15/06/2022
Người xưa thường lấy nhu mì làm tiêu chuẩn đánh giá người phụ nữ, cũng như người hiện đại thường tập trung vào dáng người yểu điệu, phần eo nhỏ dài, từng động tác nhẹ nhàng như gợn sóng, mềm mại uyển chuyển, triền miên đa tình.
Nếu có tay áo kết hợp với điệu múa thướt tha, lụa mềm lên xuống bay bổng kèm theo phong tình thì nói dịu dàng mê hoặc cũng không đủ.
Nhưng tiền đề của tất cả những điều đó phải là một người phụ nữ mềm mại yêu kiều chứ không phải một tên đàn ông cơ thể cứng rắn khỏe mạnh.
Ít nhất không phải là anh em quỷ trước mặt Hà Lạc.
Chỉ thấy trong khoảng không trống trải, Tạ Dục Nguyên buộc hờ mái tóc dài lên, chiếc áo xanh trên thân nay đã đổi thành áo múa ống dài xanh nhạt, gương mặt y tuấn tú mang theo vẻ nhã nhặn của thư sinh, đôi mắt đã gột rửa bằng huyết lệ nay lộ ra vẻ băng hàn sắc bén, vì vậy càng thêm khí thế đáng sợ.
Y cứng ngắc vung ống tay áo, muốn học theo độ cong đẹp mắt của vũ cơ mà mình đã từng thấy, cũng không biết vì quá căng thẳng hay không có thiên phú nên ống tay áo chỉ hơi hất lên, nhẹ nhàng rơi xuống, không hề đẹp chút nào.
Y vẫn không từ bỏ, vừa học theo người ta vặn eo, cái cổ cao thẳng quay ra, liếc đôi mắt “lả lơi” về phía hắn.
Bốn phía có tiếng nhạc không biết từ đâu vọng tới, tiếng sáo trúc cổ lả lướt trúc trắc, kết hợp với điệu múa đâu ra đấy như con rối của Tạ Dục Nguyên, bầu không khí lãng mạn đâu không thấy, chỉ thấy nguyên cái hiện trường phim kinh dị.
Mặc dù Tạ Dục Nguyên là quỷ hàng thật.
Hà Lạc đờ mặt, không đành lòng trong mắt bị hắn âm thầm đè xuống.
Nếu hỏi rốt cuộc vì sao chuyện lại tới nước này, nói thật hắn cũng không biết.
Hắn luôn có thói quen tập thể dục sau bữa cơm tối, chạy vài vòng trên đường băng sau sân thể dục, vừa hoạt động gân cốt vừa tăng cường sức khỏe, cho nên hắn vẫn luôn duy trì.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn đi bộ vài ba vòng trước, lúc chuẩn bị xuất phát chạy, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sân thể dục vốn có vài người nay đều biến mất hết, trở nên trống trải, tĩnh lặng tới mức chỉ còn mình hắn.
Hắn không bối rối, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là: Có phải lại liên quan tới con quỷ kia không?
Quả nhiên chỉ một hồi sau, trên sân ban đầu không có ai bỗng hiện lên một bóng người như ảo thuật.
Bóng người không tùy tiện ra giữa sân, y mang theo ánh sáng có thể khiến người khác mù mắt như Ultraman biến hình mà ra. Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, Hà Lạc tuyệt đối không dám nhìn thẳng.
Sau khi ánh sáng lụi đi, Hà Lạc híp mắt cẩn thận nhìn sang, lập tức nhắm mắt, chỉ hé ra một khe hở nho nhỏ.
Ấn tượng đầu tiên khi hắn nhìn thấy là hình dáng của con quỷ kia chứ không phải một cái xác thối rữa.
Nói một cách khách quan thì rất đẹp, dù mặc đồ hơi rườm rà (váy nhiều lớp), nhưng phong thái chắc chắn không thể qua mặt người khác, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với y rất tốt.
Cho tới khi y bắt đầu múa.
…
Hà Lạc nhìn không nổi.
Nhưng nghiêm trọng hơn là, anh em quỷ đang mua kia đột nhiên ra dáng thu chân, đầu như muốn ngả vào người hắn.
Hà Lạc xoay người rời đi.
Tôi biết rồi, anh đừng làm thế nữa, như vậy đều là gánh nặng cho cả tôi và anh đấy.
Hà Lạc chết lặng nghĩ.
Tạ Dục Nguyên nhìn bóng lưng dứt khoát xoay đi của Hà Lạc, khuôn mặt cực kỳ hoang mang.
Sao lại làm sai nữa rồi? Đây không phải điệu múa đám đàn ông thích nhất ư?
Y vươn tay móc ra một cuốn sách màu xanh rách nát cũ kỹ, trên khung giấy trắng thật dài xuất hiện dòng chữ: “Bí kíp cua trai” bự chảng.
Y lật qua lật lại nhiều lần, xác định trình tự của mình không sai, múa đúng là cách tốt nhất để hấp dẫn đàn ông, sự hoang mang trên mặt càng sâu.
Đột nhiên y khẽ giật mình, cứ như sâu trong lòng đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Y nhìn tờ bìa cuốn phế phẩm, nghĩ: Cũng phải, thời đại khác biệt, người đương thời đã không còn tôn sùng hát hay múa giỏi, A Lạc không thích cũng đúng, sợ là khác xa sở thích của hắn, khiến hắn chê cười. Chỉ mong hắn đừng vì vậy mà nghĩ y là đồ cổ là được.
Tạ Dục Nguyên không khỏi khó xử, trong lòng lo sợ, thầm nghĩ nhất định ngày mai phải cứu vớt hình tượng của mình, để A Lạc có… có cảm tình với y.
Thế là ngày thứ hai, cùng một thời gian cùng địa điểm, Hà Lạc lại nhìn thấy Tạ – áo nịt ngực lộ vú – quần đùi áo bó – nhảy sexy dance – Dục Nguyên.
Khuôn mặt tuấn tú của đối phương đỏ bừng, lại kiên trì khiêu khích, nhảy như khúc gỗ cứng đờ còn muốn nhào vào lòng hắn.
Hà Lạc lạnh lùng giơ tay bảo dừng, nghiến răng nhìn tên thần kinh kia.
Tạ Dục Nguyên xấu hổ nhìn hắn cười cười, tuy nụ cười trông rất vô tội, nhưng nhìn mắt y đi, còn có lớp cơ cứng cáp kia đi, làm thế nào cũng không che nổi hơi thở cường thế áp đảo.
Hà Lạc nhìn hình dáng và tư thế mâu thuẫn nhau trên người y, cảm giác dạ dày cuộn lên, huống hồ đối phương không biết nhảy thật, cho nên lại càng khiến hắn khó chịu.
Hắn thở dài, nghiêm túc nói: “Tôi biết anh muốn gì rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thất vọng đâu, đừng làm vậy nữa.”
Tạ Dục Nguyên ngạc nhiên nhìn hắn, khuôn mặt kích động, há hốc muốn nói gì đó, vậy mà không thể hoàn chỉnh thốt thành lời.
“Tôi… Tôi…” Y muốn nói, thật ư? Em, em biết ư?
Y muốn nói em bằng lòng không? Tôi đây thật lòng, sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt hơn bất cứ ai, bất kỳ kẻ nào!
Y muốn nói, chúng ta hẹn hò đi.
Y muốn nói, tôi sẽ chân thành yêu em.
Nhưng y không thể thốt ra miệng, chỉ mở to đôi mắt nhuốm chút dịu dàng nhìn Hà Lạc thắm thiết, hệt như biến toàn bộ nỗi cô đơn nhiều năm thành vui sướng và thâm tình, truyền hết âu yếm sang cho thiếu niên.
Tạ Dục Nguyên nở nụ cười thỏa mãn nhưng không hề bất nhã, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ.”
Hà Lạc cảm khái quả nhiên đối phương rất để ý tới loại chuyện này, nhìn thấy y vui, bản thân hắn cũng không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy có lẽ mình đã hiểu hơn về anh em quỷ này.
Ngay từ đầu y hẳn là vì chuyện này nên mới lấy lòng hắn, về sau mới gấp gáp làm ra nhiều việc như vậy.
Hắn nghĩ, có lẽ khi còn sống chắc y cũng là một người đơn thuần, cho nên sau khi chết mới có thể… ngốc nghếch như cũ.
Cũng rất đáng thương, thôi, thỏa mãn người ta đi vậy.
Không chừng… còn có thể kết nghĩa huynh đệ gì đấy.
Nếu có tay áo kết hợp với điệu múa thướt tha, lụa mềm lên xuống bay bổng kèm theo phong tình thì nói dịu dàng mê hoặc cũng không đủ.
Nhưng tiền đề của tất cả những điều đó phải là một người phụ nữ mềm mại yêu kiều chứ không phải một tên đàn ông cơ thể cứng rắn khỏe mạnh.
Ít nhất không phải là anh em quỷ trước mặt Hà Lạc.
Chỉ thấy trong khoảng không trống trải, Tạ Dục Nguyên buộc hờ mái tóc dài lên, chiếc áo xanh trên thân nay đã đổi thành áo múa ống dài xanh nhạt, gương mặt y tuấn tú mang theo vẻ nhã nhặn của thư sinh, đôi mắt đã gột rửa bằng huyết lệ nay lộ ra vẻ băng hàn sắc bén, vì vậy càng thêm khí thế đáng sợ.
Y cứng ngắc vung ống tay áo, muốn học theo độ cong đẹp mắt của vũ cơ mà mình đã từng thấy, cũng không biết vì quá căng thẳng hay không có thiên phú nên ống tay áo chỉ hơi hất lên, nhẹ nhàng rơi xuống, không hề đẹp chút nào.
Y vẫn không từ bỏ, vừa học theo người ta vặn eo, cái cổ cao thẳng quay ra, liếc đôi mắt “lả lơi” về phía hắn.
Bốn phía có tiếng nhạc không biết từ đâu vọng tới, tiếng sáo trúc cổ lả lướt trúc trắc, kết hợp với điệu múa đâu ra đấy như con rối của Tạ Dục Nguyên, bầu không khí lãng mạn đâu không thấy, chỉ thấy nguyên cái hiện trường phim kinh dị.
Mặc dù Tạ Dục Nguyên là quỷ hàng thật.
Hà Lạc đờ mặt, không đành lòng trong mắt bị hắn âm thầm đè xuống.
Nếu hỏi rốt cuộc vì sao chuyện lại tới nước này, nói thật hắn cũng không biết.
Hắn luôn có thói quen tập thể dục sau bữa cơm tối, chạy vài vòng trên đường băng sau sân thể dục, vừa hoạt động gân cốt vừa tăng cường sức khỏe, cho nên hắn vẫn luôn duy trì.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn đi bộ vài ba vòng trước, lúc chuẩn bị xuất phát chạy, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sân thể dục vốn có vài người nay đều biến mất hết, trở nên trống trải, tĩnh lặng tới mức chỉ còn mình hắn.
Hắn không bối rối, suy nghĩ đầu tiên trong lòng là: Có phải lại liên quan tới con quỷ kia không?
Quả nhiên chỉ một hồi sau, trên sân ban đầu không có ai bỗng hiện lên một bóng người như ảo thuật.
Bóng người không tùy tiện ra giữa sân, y mang theo ánh sáng có thể khiến người khác mù mắt như Ultraman biến hình mà ra. Khoảnh khắc ánh sáng lóe lên, Hà Lạc tuyệt đối không dám nhìn thẳng.
Sau khi ánh sáng lụi đi, Hà Lạc híp mắt cẩn thận nhìn sang, lập tức nhắm mắt, chỉ hé ra một khe hở nho nhỏ.
Ấn tượng đầu tiên khi hắn nhìn thấy là hình dáng của con quỷ kia chứ không phải một cái xác thối rữa.
Nói một cách khách quan thì rất đẹp, dù mặc đồ hơi rườm rà (váy nhiều lớp), nhưng phong thái chắc chắn không thể qua mặt người khác, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với y rất tốt.
Cho tới khi y bắt đầu múa.
…
Hà Lạc nhìn không nổi.
Nhưng nghiêm trọng hơn là, anh em quỷ đang mua kia đột nhiên ra dáng thu chân, đầu như muốn ngả vào người hắn.
Hà Lạc xoay người rời đi.
Tôi biết rồi, anh đừng làm thế nữa, như vậy đều là gánh nặng cho cả tôi và anh đấy.
Hà Lạc chết lặng nghĩ.
Tạ Dục Nguyên nhìn bóng lưng dứt khoát xoay đi của Hà Lạc, khuôn mặt cực kỳ hoang mang.
Sao lại làm sai nữa rồi? Đây không phải điệu múa đám đàn ông thích nhất ư?
Y vươn tay móc ra một cuốn sách màu xanh rách nát cũ kỹ, trên khung giấy trắng thật dài xuất hiện dòng chữ: “Bí kíp cua trai” bự chảng.
Y lật qua lật lại nhiều lần, xác định trình tự của mình không sai, múa đúng là cách tốt nhất để hấp dẫn đàn ông, sự hoang mang trên mặt càng sâu.
Đột nhiên y khẽ giật mình, cứ như sâu trong lòng đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Y nhìn tờ bìa cuốn phế phẩm, nghĩ: Cũng phải, thời đại khác biệt, người đương thời đã không còn tôn sùng hát hay múa giỏi, A Lạc không thích cũng đúng, sợ là khác xa sở thích của hắn, khiến hắn chê cười. Chỉ mong hắn đừng vì vậy mà nghĩ y là đồ cổ là được.
Tạ Dục Nguyên không khỏi khó xử, trong lòng lo sợ, thầm nghĩ nhất định ngày mai phải cứu vớt hình tượng của mình, để A Lạc có… có cảm tình với y.
Thế là ngày thứ hai, cùng một thời gian cùng địa điểm, Hà Lạc lại nhìn thấy Tạ – áo nịt ngực lộ vú – quần đùi áo bó – nhảy sexy dance – Dục Nguyên.
Khuôn mặt tuấn tú của đối phương đỏ bừng, lại kiên trì khiêu khích, nhảy như khúc gỗ cứng đờ còn muốn nhào vào lòng hắn.
Hà Lạc lạnh lùng giơ tay bảo dừng, nghiến răng nhìn tên thần kinh kia.
Tạ Dục Nguyên xấu hổ nhìn hắn cười cười, tuy nụ cười trông rất vô tội, nhưng nhìn mắt y đi, còn có lớp cơ cứng cáp kia đi, làm thế nào cũng không che nổi hơi thở cường thế áp đảo.
Hà Lạc nhìn hình dáng và tư thế mâu thuẫn nhau trên người y, cảm giác dạ dày cuộn lên, huống hồ đối phương không biết nhảy thật, cho nên lại càng khiến hắn khó chịu.
Hắn thở dài, nghiêm túc nói: “Tôi biết anh muốn gì rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không để anh thất vọng đâu, đừng làm vậy nữa.”
Tạ Dục Nguyên ngạc nhiên nhìn hắn, khuôn mặt kích động, há hốc muốn nói gì đó, vậy mà không thể hoàn chỉnh thốt thành lời.
“Tôi… Tôi…” Y muốn nói, thật ư? Em, em biết ư?
Y muốn nói em bằng lòng không? Tôi đây thật lòng, sẽ đối xử tốt với em, đối xử tốt hơn bất cứ ai, bất kỳ kẻ nào!
Y muốn nói, chúng ta hẹn hò đi.
Y muốn nói, tôi sẽ chân thành yêu em.
Nhưng y không thể thốt ra miệng, chỉ mở to đôi mắt nhuốm chút dịu dàng nhìn Hà Lạc thắm thiết, hệt như biến toàn bộ nỗi cô đơn nhiều năm thành vui sướng và thâm tình, truyền hết âu yếm sang cho thiếu niên.
Tạ Dục Nguyên nở nụ cười thỏa mãn nhưng không hề bất nhã, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ.”
Hà Lạc cảm khái quả nhiên đối phương rất để ý tới loại chuyện này, nhìn thấy y vui, bản thân hắn cũng không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy có lẽ mình đã hiểu hơn về anh em quỷ này.
Ngay từ đầu y hẳn là vì chuyện này nên mới lấy lòng hắn, về sau mới gấp gáp làm ra nhiều việc như vậy.
Hắn nghĩ, có lẽ khi còn sống chắc y cũng là một người đơn thuần, cho nên sau khi chết mới có thể… ngốc nghếch như cũ.
Cũng rất đáng thương, thôi, thỏa mãn người ta đi vậy.
Không chừng… còn có thể kết nghĩa huynh đệ gì đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.