Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 31: Bí mật bích tuyền tỳ!
Ngữ Tiếu Lan San
22/12/2016
“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vị này là tiền bối Nhậm Tiêu Dao, Võ lâm Minh chủ hiện nay, ta lúc trước từng nhắc với ngươi, còn nhớ hay không?”
“Tất nhiên.” Sau khi ý thức được đối phương là cao thủ bài danh đệ nhất trên giang hồ, Thẩm tiểu thụ nhanh chóng buông tay cho ý tưởng vừa mới lóe lên của mình, cái gì mà nhu thuận chứ! Quả thực có tâm cơ.
“Hắn nói ta cái gì?” Nhậm Tiêu Dao hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Nói tiền tuy có tu vi võ học độc bộ thiên hạ, nhưng không chút mảy may cuồng ngạo, trạch tâm nhân hậu hạo nhiên chính khí, là anh hùng hào kiệt số một số hai trong võ lâm.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng lưu loát, nhanh chóng lặp lại một đoạn lời kịch mà kiếp trước từng diễn. Kỳ thật nam nhân của y vốn nói là “Tuy rằng Nhậm Tiêu Dao võ công thiên hạ đệ nhất, lại cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, cho nên mọi người trên giang hồ mới muốn để Thiên Phong tiếp nhận chức vụ của ông làm Minh chủ, để tránh về sau có đại sự gì đó mà lại tìm không được người”, nhưng điều này nhất định không thể nói!
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, biểu tình phi thường bình tĩnh.
Nhậm Tiêu Dao lắc đầu, “Xảo ngôn lệnh sắc (nói dối làm màu, ba hoa văn vẻ), quả thực giống nương ngươi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Là khách sao, nge không hiểu sao a! Ta nói thật ngươi nhất định sẽ sinh khí, nếu có đánh thì nam nhân của ta không nhất định sẽ đánh thắng ngươi, quả thực phiền phức.
Hơn nữa sao ngươi lại biết nương ta.
Cha ta có biết chuyện này không!
“Trong phòng còn ẩn dấu một người?” Nhậm Tiêu Dao khẽ nhíu mày.
“Sao lại nói là ẩn dấu.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Là khách nhân đường xa đến.”
Nhậm Tiêu Dao nói, “Hình như là cao thủ.”
Vừa dứt lời, Mộ Hàn Dạ liền mỉm cười bước ra cửa, “Tiền bối khen trật rồi, tại hạ tư chất bình thường, sao có thể xưng là cao thủ.”
“Nguyên lai là Thất Tuyệt Vương.” Nhậm Tiêu Dao đưa tay thay y thử mạch, “Không tệ, so với hai năm trước tốt hơn rất nhiều.”
“Đa tạ tiền bối.” Thái độ Mộ Hàn Dạ thực cung kính, thấy Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng tựa hồ có chút khó hiểu, vì thế chủ động giải thích nói, “Mấy năm trước khi Nhâm tiền bối tra án kiện, từng đến Thất Tuyệt quốc của ta, lúc ấy ông đã dạy ta một bộ phương pháp đả thông kinh mạch.”
Hoàng Đại Tiên bị ám vệ mang theo ngồi trên nóc nhà, ánh mắt phi thường tuyệt vọng.
Lúc trước nghe nói có người xâm nhập lên núi, trong lòng còn đại hỉ một phen, tưởng rằng nhất định sẽ có một hồi kịch chiến, vậy bản thân liền có thể thừa dịp rối loạn mà đào tẩu. Kết quả còn chưa kịp chạy hai bước, liền vừa vặn gặp được thủ vệ Truy Ảnh Cung vừa luyện võ xong, nghênh diện hơn trăm người chạy tới, quả thực vô cùng bi kịch.
“Người này là ai?” Nhậm Tiêu Dao chỉ lên nóc nhà.
Mộ Hàn Dạ hào phóng nói, “Vương hậu của ta, gọi là Hoàng Viễn.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống, nhìn qua dị thường ngốc nghếch.
Nhậm Tiêu Dao lắc đầu, “Luận võ công, ngươi cùng Thiếu Vũ tương xứng; nhưng nếu luận về cưới vợ, ngươi xa so với hắn kém xa.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao lại cùng ta có liên quan, thật sự là phi thường thàng thương.
“Cũng không có biện pháp.” Mộ Hàn Dạ ngược lại không chút lưu tâm, “Nếu tiền bối có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện cùng ta trở về Thất Tuyệt quốc, tại hạ tất nhiên vô cùng cảm kích.”
Nhậm Tiêu Dao đáy mắt kinh ngạc, “Ngay cả bộ dáng như vầy, ngươi cư nhiên cũng chưa thu được tới tay?”
Mộ Hàn Dạ bất đắc dĩ buông tay.
Hoàng Đại Tiên hấp hối nói, “Ta muốn đi nhà xí.”
Ám vệ cặp hắn nhảy vào trong viện.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn.
Hoàng Đại Tiên thiếu chút nữa bật khóc, nhà xí không chỉ có một cái này, không thể đến cái ở ngoại viện sao.
“Đi thôi, bên kia.” Ám vệ hảo tâm chỉ cho hắn.
Hoàng Đại Tiên cước bộ hư nhuyễn mà đi vào.
Nhậm Tiêu Dao ghét bỏ, “Nhìn qua thận còn không tốt.”
Trong viện một mảnh yên tĩnh, tập thể biểu lộ đồng tình với Hoàng Đại Tiên.
“Không bằng chúng ta vào phòng trước?” Thẩm Thiên Lăng đề nghị, bởi vì y cảm giác nếu Mộ Hàn Dạ không đi, Hoàng Đại Tiên nói không chừng sẽ đứng không nhà xí đến hết đời.
Ám vệ phân phân vỗ tay trong lòng, phu nhân nhà ta quả nhiên rất thiện lương.
Hạ nhân pha trà thơm. Thẩm Thiên Lăng đối với Tây vực một tấc cũng không quen thuộc, bởi vậy chỉ đành im lặng ngồi một bên nghe, nhìn qua rất nhu thuận hiểu chuyện.
Vì thế Nhậm Tiêu Dao nhịn không được lại hỏi Mộ Hàn Dạ một lần, “Ngươi thật sự định thú cái người bên ngoài sao?” Hoàn toàn nhìn không ra bất cứ ưu điểm nào a.
Mộ Hàn Dạ gật đầu.
Nhậm Tiêu Dao tiếc nuối nói, “Nguyên bản còn định thay ngươi tìm cửa hôn nhân.”
Mộ Hàn Dạ cười nói, “Hảo ý tâm lĩnh, đa tạ ý tốt của tiền bối.”
“Mà thôi, nói chính sự.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Thiên Phong đâu?”
“Đang đến Truy Ảnh Cung.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nguyên bản nói là đến thăm Lăng nhi, chỉ là lúc trước hắn cùng Diệp Cẩn đều ở Đông Bắc, muốn đến đây cũng phải phí chút thời gian, ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa.”
Nhậm Tiêu Dao gật đầu, “Lần này ta cũng ở trung thổ không được bao lâu, chờ sau khi y đến, ta sẽ đem Minh chủ vị giao cho y.”
“Lúc trước Thiên Phong từng viết một phong thư, nói tiền bối sau khi chạy đến đại mạc thì không thấy trở lại.” Tần Thiếu Vũ thay ông rót ly trà, “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Nhậm Tiêu Dao nói, “Vì tra bí mật của Bích Tuyền Tỳ .”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng sửng sốt một chút.
“Tiền bối cũng có hứng thú với Bích Tuyền Tỳ ?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Mười mấy năm trước, ta thường xuyên đi lại ở đại mạc.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Khi đó ta liền nghe được mấy tin tức linh tinh liên quan đến Bích Tuyền Tỳ , chỉ là không biết vì sao, hai năm nay lại càng ngày càng huyên náo, tình tiết cũng bịa đến càng ngày càng không có giới hạn.”
“Có người âm thầm giở trò quỷ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta cũng tra việc này.”
“Người Chu gia?” Nhậm Tiêu Dao nói.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nguyên lai tiền bối cũng biết.”
“Ta cố ý vì chuyện này đi đến Đông Bắc, cũng tra được chút chuyện.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Chu Giác ở cực Bắc lung lạc không ít người, hành tung so với tuyết trùng còn quỷ dị hơn, nhìn cũng không phải kẻ dễ đối phó. Có một lần ta vì muốn tìm ra hang ổ của hắn, trong băng nguyên mờ mịt tìm đến hết ba ngày, sau lại gặp phải tuyết lở, rớt xuống một cái khe.”
“Có phát hiện?” Thẩm Thiên Lăng xen mồm.
Nhậm Tiêu Dao bật cười, “Vì sao rớt xuống cái khe thì nhất định phải có phát hiện?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Bởi vì kịch truyền hình đều diễn như vậy a.
“Tiền bối hỏi ngươi nói.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa sau cổ y.
“Nếu không có phát hiện, cần gì phải nói thêm đoạn này vào.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tìm ba ngày không có thu hoạch, còn rơi xuống khe núi, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.” Thực dọa người thì có!
Nhậm Tiêu Dao cười nói, “Quả thật là người xuất thân từ Thẩm gia, một người so với một người còn khôn khéo hơn.”
Được khen ngợi, Thẩm Thiên Lăng thật sảng khoái.
“Tiền bối có phát hiện gì?” Mộ Hàn Dạ truy vấn, sự tình cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan, y tất nhiên so với người khác quan tâm hơn một chút.
“Lúc ấy ta bị tuyết đọng vùi lấp, vẫn chưa thụ quá nhiều thương tích.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Đợi khi địa chấn chấm dứt, ta liền từ trong tuyết bò ra, lại phát hiện trước mắt phảng phất như đã đến tu la địa ngục.”
Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, cùng Tần Thiếu Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Dưới khe là một hang động cực lớn, giống như cung điện dùng băng khắc thành.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Ở bên trong chất đầy thi thể, đứng nằm ngồi, một đám đều là sắc mặt xanh tím dữ tợn, hiển nhiên là do trước khi chết đã gặp phải thống khổ thật lớn.”
“Bao nhiêu người?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hơn vạn người.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Bởi vì quanh năm đóng kín băng, bởi vậy vẫn chưa hủ hóa biến chất, ta đã cẩn thận quan sát khải qua giáp cùng bội đao, hẳn là quân đội của tiền triều Chu quốc.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Như thế cũng nói lên được quá khứ. Trong sách sử triều đại có ghi lại, tổ tiên khai quốc lả ở cực Bắc cùng Chu vương đánh một trận, huy quân trảm sát hơn mấy vạn người, lấy thủ cấp Chu vương rồi sau đó nhất thống giang sơn.”
“Chu vương hoang dâm tàn bạo, loại kết cục này cũng chẳng có gì lạ.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Chỉ là đáng tiếc cho hơn mấy vạn nam tử thanh tráng (thanh niên, cường tráng) kia, khi không phải chôn cùng.”
“Bên trong băng điện, ta còn tìm thấy thứ này.” Nhậm Tiêu Dao lấy ra một quyển da dê, “Hành văn (văn tự = chữ viết) đã choáng nhiễm mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ được vài chữ.”
Những người còn lại đều nhìn qua, chỉ thấy trên tấm da dê ố vàng kia, được dùng hồng sắc chu sa vội vàng viết thành mấy hàng văn tự, rất qua loa.
“Về Bích Tuyền Tỳ ?” Mộ Hàn Dạ nói.
Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng lập tức tràn ngập chờ mong, “Ngươi có thể xem hiểu?” Mau phiên dịch một chút a.
Tần Thiếu Vũ cùng Nhậm Tiêu Dao cũng nhìn y.
Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Thực không dám giấu diếm, ta chỉ nhận biết được ba chữ Bích Tuyền Tỳ là Lạc Thác văn, chỉ là đoán thôi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nguyên lai cũng là gà mờ.
“Thật là Lạc Thác văn.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Ta mang đi cho một người hảo hữu xem qua, hắn tuy bác học uyên bác, nhưng cũng chỉ có thể đại khái đoán rằng đoạn văn tự này cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan, thậm chí còn nhắc tới bảo tàng cùng thủy long mạch.”
“Thủy long mạch?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Chính là mạch nước ngầm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu nó thật sự cùng thủy long mạch có liên quan, vậy lời đồn trước kia cũng không tính là giả, thực sự có thể khiến sa mạc biến thành ốc đảo.”
“Vậy bảo tàng thì sao?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày, “Lúc trước phụ hoàng chưa từng nói việc này với ta.”
“Ta cũng không biết.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Lạc Thác văn thất truyền đã lâu, nguyên bản cũng chỉ có Chu triều vương thất tiếp tục sử dụng, Sở hoàng sau khi nhất thống giang sơn, dân chúng cũng không dám nhắc tới nó, hơn trăm năm trôi qua, có thể thấy người biết nó đã ít lại càng thêm ít.”
“Quyển da dê này, tám chín phần là do Chu vương năm đó khi chiến bại đã viết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đọc sách ghi bút tích, hẳn phải rất phiền phức, thời khắc nguy cơ lại nhắc tới Bích Tuyền Tỳ , thuyết minh vật ấy trong lòng hắn không hề tầm thường.”
“Chẳng lẽ Bích Tuyền Tỳ từng là vật của Chu vương?” Thẩm Thiên Lăng đoán, sau này vô tình lưu lạc đến Thất Tuyệt quốc linh tinh gì đó.
Mộ Hàn Dạ thực bình tĩnh, “Thẩm công tử nói đùa, rõ ràng chính là của ta.”
Thẩm tiểu thụ phi thường im lặng mà dùng ánh mắt nhìn hắn, có cần phủ nhận như vậy hay không, ta chỉ là nói giả thiết mà thôi a! Huống hồ Chu vương cũng đã chết mấy trăm năm rồi, hắn cũng sẽ không đến cướp của ngươi nha.
“La Sát vương cũng muốn, xem ra Bích Tuyền Tỳ xác thực có chút bí mật.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Mộ huynh thật sự đã cho ta một củ khoai nóng bỏng tay.”
Mộ Hàn Dạ khóe miệng khẽ nhếch, “Nếu ngại bỏng tay, Tần huynh cứ trả nó cho ta là được.”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Tần mỗ đã nói là làm, việc đã đáp ứng tất nhiên sẽ không đổi ý, điểm ấy Mộ huynh có thể yên tâm.”
Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp một cái, các ngươi rốt cục phải dối trá khách sáo tới khi nào.
“Thời gian cũng không còn sớm.” Tần Thiếu Vũ lập tức nói, “Không bằng mọi người trước nghỉ ngơi đi, có chuyện ngày mai lại thương nghị tiếp.”
Phi thường yêu thương phu nhân của mình, phải tán dương một phen nga!
Hạ nhân lập tức thu thập khách phòng, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đi một đường, tự mình đưa Nhậm Tiêu Dao đến chỗ ở. Mộ Hàn Dạ vẫn ngồi trong phòng uống cạn chén trà nhỏ, sau đó mới khoanh tay đi ra ngoài.
“Thất Tuyệt vương.” Ám vệ phân phân chào hỏi, hơn nữa chủ động báo cáo nói, “Hoàng Đại Tiên ở dược phòng (hiệu thuốc).” Quả nhiên đúng chất gian tế của giang hồ.
“Dược phòng?” Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày, “Hắn bị bệnh?”
“Hẳn là vậy.” Ám vệ tỏ vẻ bản thân cũng không biết, “Nhưng Tả hộ pháp muốn thay hắn xem mạch, hắn lại không chịu.”
Mộ Hàn Dạ nhấc chân xuất môn, tự mình đi đến dược quán tìm người.
“Tiểu tiện bất khoái?” Mới vừa đi đến tiểu viện của dược lư (nhà tranh chứa thuốc), Mộ Hàn Dạ liền nghe được bốn chữ này.
“Đúng vậy.” Hoàng Đại Tiên biểu tình lo âu, “Mỗi lần đều bất khoái.”
Lão đại phu râu bạc thay hắn xem mạch, sau đó nói, “Công tử không cần lo lắng, cũng không đáng ngại.”
“Thật sự?” Hoàng Đại Tiên đối việc này phi thường hoài nghi.
“Công tử mạch tượng vững vàng, không có bất cứ vấn đề gì.” Đại phu rất có kiên nhẫn, “Chỉ cần về sau thả lỏng tâm tình, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, sẽ dần dần khôi phục bình thường.”
“Bây giờ không thể uống chút dược sao?” Hoàng Đại Tiên chưa từ bỏ ý định, “Ít nhất không cần phải khó chịu như vậy.”
Đại phu lắc đầu, “Là dược thì đều có ba phần độc, có thể không uống tất nhiên sẽ không uống. Huống hồ thân thể công tử cũng không có bất kỳ vấn đề gì, vì sao nhất định muốn uống dược?” Đây không phải là đầu óc có vấn đề chứ.
Hoàng Đại Tiên sắc mặt đau khổ, nhưng ta thật sự là tiểu tần mà.
“Sắc trời không cỏn sớm , công tử sớm về nghỉ ngơi đi.” Đại phu thúc giục.
Hoàng Đại Tiên đành phải tâm không cam lòng không nguyện rời đi, kết quả vừa đẩy cửa liền thấy Mộ Hàn Dạ đang đứng dựa dưới tàng cây nhìn mình mỉm cười.
…
…
“Nguyên lai ngươi còn có loại phức tạp này.” Mộ Hàn Dạ không dễ dàng gì mới ngừng cười được, hai tròng mắt mặc lam trong màn đêm giống như vực sâu thăm thẳm —— so với dĩ vãng càng thêm tà khí.
Hoàng Đại Tiên kẹp chặt hai chân, giống như sợ làm vỡ thứ gì đó mà bước đến nhà xí.
Đại phu thu thập xong cái hòm thuốc đứng ở cửa, dùng ánh mắt phi thường phức tạp nhìn hắn.
Đây rốt cuộc đã sợ thành cái dạng gì a…
Mà ở một nơi khác, không khí ấm áp rất nhiều. Sau khi đưa Nhậm Tiêu Dao trở về chỗ ở, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng tay trong tay, cùng nhau dọc theo thuỷ tạ chậm rãi trở về phòng.
“Chíp!” Tiểu Phượng Hoàng cũng bính bính khiêu khiêu đuổi theo, nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng mà cào cào.
“Lúc trước nghe ngươi nói, ta còn tưởng rằng Nhâm tiền bối thật sự cái gì đều không quản.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại xem ra, ông rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện.”
“Sự tình liên quan đến an ổn trong nước, nghĩ rằng tiền bối cũng sẽ không phủi tay mặc kệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dù sao cũng là Võ lâm Minh chủ, việc nhỏ mặc kệ không quản cũng thôi đi, dù sao cũng sẽ không có quá nhiều sai lầm.”
“Ta muốn đi xem Bích Tuyền Tỳ .” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Ân?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao lại đột nhiên muốn đi xem nó.”
“Hảo hiếu kì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vốn tưởng rằng chỉ là một khối ngọc thạch bị thổi phồng lên bất quá hiện xem ra, tựa hồ có chút thú vị.”
“Đã rất muộn , không buồn ngủ?”Tần Thiếu Vũ thay y kéo chặt y phục, “Sớm đã thấy ngươi ngáp mấy cái rồi.”
“Ta muốn xem.” Lòng hiếu kỳ của Thẩm Thiên Lăng phi thường cường liệt.
Tần Thiếu Vũ đối với y luôn là nói gì nghe nấy, tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế hai người một đường đi đến ám thất, thuận tiện đem Mao Cầu giao cho ám vệ đứng ở cửa.
“Chíp.” Mao Cầu mờ mịt, chẳng lẽ bây giờ không phải thời gian tắm rửa rồi đi ngủ sao, vì cái gì sao lại đến nơi này!
Để trấn an, ám vệ uy nó ăn bò khô.
Buổi tối mà còn đến ám thất, Cung chủ cùng phu nhân nhà ta quả thực có tình thú.
Ta hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cái gì không hề nghĩ a.
Trong ám thất không có ánh nến, bất quá bởi vì trên vách tường đều được khảm dạ minh châu, bởi vậy thập phần sáng sủa. Bích Tuyền Tỳ được đặt trong ba tầng khóa, Tần Thiếu Vũ vô tội tỏ vẻ bản thân gần đây trí nhớ không được tốt, vì thế Thẩm tiểu thụ đành phải tang quyền nhục quốc, dùng cái loại giao dịch “Một cái hôn nhẹ mở một cái khóa” cực độ bất bình đẳng này, mới đổi được ba cái khóa đều mở ra.
Cho nên nói gian thương gì đó quả nhiên đáng giận .
“Nhìn cũng không có gì bất đồng.” Thẩm Thiên Lăng lấy ra xem, “Nhiều chỗ bị lõm chõm, cũng không giống ngọc thạch tốt gì.”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, “Xác thực không phải ngọc thạch tốt gì, so với chúng ta kém xa.”
“Chúng ta cũng có ngọc?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ đem cầm đặt trên đầu vai y, “Ân, bạch ngọc.” (Cái gì đấy làm bằng bạch ngọc nhỉ =]]~)
Thẩm tiểu thụ mặt nháy mắt đỏ bừng, “Không cần tùy tùy tiện tiện đề cập tới cái thứ đó a!” Lưu manh!
Trong thanh âm của Tần Thiếu Vũ có chút ý cười, “Vì sao không thể để cập? Lăng nhi mỗi lần đều thực thích.”
“Câm miệng!” Thẩm Thiên Lăng quyết đoán tạc mao.
Tần Thiếu Vũ ôm y thả lên bàn, cúi đầu ôn nhu hôn xuống.
Thẩm tiểu thụ không nói gì mà bi phẫn, không thể đợi đến khi trở về phòng ngủ sao? !
“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ ở cổy duyện cắn, tay phải thuận thế kéo ra đai lưng y.
Mắt thấy đối phương đã rất có hưng trí, vì để bảo hộ tiểu cúc hoa yếu ớt của mình không bị xâm phạm, Thẩm Thiên Lăng đành phải chủ động cống hiến bụng nhỏ, hơn nữa còn đưa tay giúp hắn giải quyết vấn đề.
Trong phòng xuân sắc kiều diễm, Thẩm Thiên Lăng y phục hỗn độn, đôi môi cùng hắn triền miên tương giao, đáy mắt cũng có chút hơi nước. Hai tay Tần Thiếu Vũ du tẩu khiêu khích trên toàn thân y, thẳng đến khi mỗi một tấc da thịt đều phiếm thượng phi hồng, mới đem người thả nằm lên bàn.
“Không cần ở nơi này.” Thẩm Thiên Lăng cầm tay hắn.
“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ hắn, “Tối hôm qua vừa làm xong, sẽ không tiếp tục chạm vào ngươi.”
Bên tai Thẩm Thiên Lăng phiếm hồng, quay đầu không chịu nhìn hắn.
Bộ vị yếu ớt bị hắn nắm trong tay, Thẩm Thiên Lăng hô hấp dồn dập, thao bản năng muốn lẩn tránh, nhưng bên thắt lưng lại đụng trúng một vật lạnh lẽo, nháy mắt kinh ngạc một chút, ngay cả tiểu tiểu lăng cũng xìu xuống.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Là Bích Tuyền Tỳ .”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thực không dễ cử động mà!
Tần Thiếu Vũ đem ngọc tỷ cầm lấy , tùy tay thả vào bên cạnh một viên dạ minh châu.
Thẩm Thiên Lăng nằm trên bàn, trong lúc vô ý lại nhìn lướt qua, bỗng cảm thấy vách tường phía sau Bích Tuyền Tỳ hình như có chữ.
“Di.” Thẩm Thiên Lăng đá đá hắn, “Ngươi xem.”
“Xem cái gì?” Tần Thiếu Vũ còn hết sức chuyên chú mà lưu manh đùa giỡn.
“Hình như có chữ viết.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy.
Tần Thiếu Vũ lại đem y ấn trở về, “Không cho lộn xộn.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thực sự có chữ a!
“Đứng lên, đứng lên!” Thẩm tiểu thụ giận, không ngừng nhích tới nhích lui tỏ vẻ kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ buông y ra, “Cũng không sợ ta cắn ngươi a.”
“Ngươi xem.” Thẩm Thiên Lăng chỉ vào Bích Tuyền Tỳ .
Tần Thiếu Vũ theo hướng ngón tay y nhìn qua, “Nhìn cái gì?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Di, chữ đâu.
“Nói chuyện.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ khuôn mặt y.
Trên vách tường rỗng tuếch, Thẩm Thiên Lăng rối rắm ba giây, sau đó nghiêm túc nói, “Từ khi thành thân tới nơi ta luôn luôn không lừa ngươi, đúng không?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ân.”
“Vừa rồi trên tường thực sự có chữ.” Thẩm Thiên Lăng biểu tình thành khẩn.
Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đến gần nhìn kỹ nửa ngày, “Ngươi xác định?”
Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, “Kỳ thật cũng không thể nào xác định.” Có khả năng là ta hoa mắt, miệt mài quá độ gì đó hoặc là choáng váng đầu hoa mắt gì đó.
Tần Thiếu Vũ: …
“Được rồi chúng ta tiếp tục.” Thẩm tiểu thụ phi thường thức thời, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, thấp đầu hôn mạnh xuống một cái, “Tiểu trư.”
Ngoài cửa ám thất, Tiểu Phượng Hoàng lười biếng đánh ngáp, sau đó đổi tư thế, ở trong lòng ám vệ tiếp tục hô hô ngủ, hoàn toàn không có ý ghét bỏ điều kiện gian khổ.
Thật sự là phi thường thuần phác, thực đáng thưởng cho mười bao bò khô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng liền từ trên giường đứng lên, đi đến trù phòng tự mình nấu cơm —— bởi vì y cảm thấy gần đây Tần Thiếu Vũ gặp rất nhiều chuyện, cho nên muốn nấu chút canh cho hắn an thần.
“Sớm.” Từ cửa truyền đến một thanh âm cực độ suy yếu ân cần thăm hỏi.
Không cần đoán cũng biết là ai a… Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn Hoàng Viễn, “Sớm.”
“Thơm quá.” Hoàng Đại Tiên đi vào trù phòng, đặt mông ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh y, hai quầng mắt đen như gấu trúc.
“Ngươi không phải lại một đêm không ngủ đó chứ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi thử.
Hoàng Đại Tiên nghe vậy vô cùng bi phẫn, “Cả đêm hôm qua hắn đều ở trên nóc nhà của ta!” Rõ ràng có phòng mà, vì sao không quay về ngủ!
Thẩm Thiên Lăng an ủi nói, “Chỉ là nóc nhà của ngươi thôi, lại không có phá cửa mà vào, ngươi phải hảo hảo ngủ ngon đi chứ, sợ cái gì.”
“Nói thật đơn giản.” Hoàng Đại Tiên rầu rĩ nói, “Ta vừa nghĩ đến hắn liền nhịn không được muốn đi nhà xí.”
Thẩm Thiên Lăng tâm tình phức tạp.
Bị dọa đến tiểu trong truyền thuyết …
“Ngươi có thể nói một câu giúp ta hay không?” Hoàng Đại Tiên nói, “Cho dù là trụ ở tiểu viện cách vách ta, cũng không cần mỗi người đều ngồi trên nóc nhà.” Một ngày hai ngày còn dễ nói, thời gian lâu, bản thân hắn nhất định sẽ tươi sống mà bị tra tấn đến chết.
“Hảo.” Thẩm Thiên Lăng đối với hắn tràn ngập đồng tình, bởi vậy một ngụm đáp ứng, “Sau khi nấu canh xong ta sẽ chia cho ngươi một chén, có thể an thần.”
“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ ở trong viện kêu lên.
Hoàng Đại Tiên giống như con thỏ lẻn ra phía sau Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ: …
Vừa rồi rõ ràng còn nửa chết nửa sống, sao lại đột nhiên lên tinh thần như vậy.
“Làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ đứng ở cửa trù phòng.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Nấu canh.”
“Ngửi qua cũng không tệ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, sau đó chỉ vào Hoàng Đại Tiên nói, “Dạy hắn, tương lai trở về Thất Tuyệt quốc cũng nấu cho ta.”
Ai muốn trở về Thất Tuyệt quốc với người… Hoàng Đại Tiên lòng đầy huyết lệ.
May mà lần này Mộ Hàn Dạ cũng không có ở trù phòng lâu lắm, sau khi nói nói mấy câu liền xoay người ra tiểu viện.
“Đi.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một ly trà, “Sao ngươi lại sợ hắn như vậy a.”
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất khủng bố sao?” Hoàng Viễn ngồi trên đống rơm được xếp chồng lên nhau.
“Ta cảm giác tốt mà.” Thẩm Thiên Lăng thành thật, “Huống hồ rõ ràng chính là ngươi chạy tới lừa y trước, y cũng không có làm gì ngươi.”
Hoàng Đại Tiên ánh mắt thê lương, đã lên giường rồi mà còn nói là không làm gì…
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Thẩm Thiên Lăng An an ủi, “Tóm lại lần này Thất Tuyệt Vương phải ở trung thổ một thời gian rất lâu, cũng sẽ không sốt ruột mang ngươi về, nói không chừng lâu ngày —— ”
“Hắn có thể thả ta?” Đáy mắt Hoàng Đại Tiên tràn ngập chờ mong, nhanh chóng cắt ngang lời y.
Thẩm Thiên Lăng cười gượng nói, “Đại khái… đi.” Kỳ thật y nguyên bản muốn nói là “Nói không chừng lâu ngày, ngươi sẽ không tiếp tục bài xích hắn như vậy”, bất quá mắt thấy biểu tình tràn ngập chờ mong của Hoàng Đại Tiên, y vẫn không đành lòng nói ra chân tướng.
“Nếu thực sự có ngày này, ta nhất định sẽ mỗi ngày thắp hương bái Phật.” Chỉ mới suy nghĩ một chút, Hoàng Đại Tiên liền cơ hồ muốn lệ tuôn giàn giụa.
Thẩm Thiên Lăng đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn.
Sáng sớm không có đại sự gì, vì thế Tần Thiếu Vũ đơn giản cùng Mộ Hàn Dạ ra sau núi luận võ luyện kiếm, Hoàng Đại Tiên sau khi biết được tin tức, nhanh chóng nắm chặt thời gian trở về phòng ngủ, ngủ nhiều được một chút thì tốt một chút.
Nhân sinh rất gian khổ a.
Thẩm Thiên Lăng cùng Nhậm Tiêu Dao ngồi trong lương đình, nhìn hai người luận võ phía dưới.
“Có thể thay công tử xem mạch một chút hay không?” Sau một lúc lâu, Nhậm Tiêu Dao đột nhiên hỏi.
“Tự nhiên.” Tuy rằng không biết ông vì sao lại muốn giúp mình xem mạch, bất quá Thẩm Thiên Lăng vẫn rất phối hợp.
Ám vệ xa xa cường liệt hâm mộ lẫn ghen tị, đừng tưởng rằng bản thân là giang hồ đệ nhất, thì có thể tùy tiện sờ tay phu nhân nhà ta!
Quả thực phiền phức.
Nhậm Tiêu Dao thu tay, lắc lắc đầu.
“Làm sao?” Thẩm Thiên Lăng trong lòng chột dạ.
Nhậm Tiêu Dao nói, “Xem mạch tượng xác thực chỉ là một người.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đây không phải là đương nhiên sao!
Nhậm Tiêu Dao lại từ trong lòng lấy ra một cái gương, sét đánh không kịp bưng tai đưa ra trước mắt Thẩm Thiên Lăng, “Hiện!”
Ám vệ: …
Thẩm tiểu thụ: …
Nhậm Tiêu Dao tiếc nuối thở dài, “Kính chiếu yêu cũng vô dụng.”
Thẩm Thiên Lăng nắm chặt quyền đầu, đại-ca-nguoi-nếu-cứ-tiếp-tục-ta-sẽ-đuổi-người!
“Tặng cho ngươi làm lễ vật.” Nhậm Tiêu Dao đem gương đồng đưa cho y, “Hết ba trăm lượng bạc, không lời.”
Cái này cũng tin? Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Làm gì vậy?” Sau khi cùng Mộ Hàn Dạ so qua mấy trăm chiêu, Tần Thiếu Vũ đi vào lương đình.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Tiền bối cho ta một kiện lễ vật.”
“Gương?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Đúng vậy.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Thượng cổ thần vật, thế gian khó gặp, mất một số bạc lớn để mua đó.”
Mộ Hàn Dạ ở một bên ôn hoà nói, “Mỗi ngày ở chợ Tây vực, khắp đường đều có.”
Nhậm Tiêu Dao: …
Mộ Hàn Dạ tiếp tục phá, “Sớm từ Vu tộc truyền đến, nghe nói có thể khiến yêu vật hiện nguyên hình, nghiêm trọng một chút còn có thể trong năm bước hộc máu đương trường, Trung Nguyên gọi là Kính chiếu yêu.”
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ nháy mắt âm trầm.
“Quán chủ kia không có nói với ta a.” Nhậm Tiêu Dao cũng bị chấn một chút, “Chỉ nói có thể từ trong gương nhìn ra nguyên hình!”
“Tiền bối.” Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Nhậm Tiêu Dao: …
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì.” Thẩm Thiên Lăng hoà giải, “Gương rất dễ nhìn, ít nhất chạm trổ rất tỉ mỉ.”
“Mà thôi mà thôi, dạy ngươi hai chiêu.” Nhậm Tiêu Dao tự biết đuối lý, vì thế chủ động chịu thua. Mặc kệ nói như thế nào, cái loại chuyện năm bước hộc máu này nghe qua quả thật có chút quá phận, Tần Thiếu Vũ sinh khí cũng là bình thường.
Di? Thẩm Thiên Lăng trong lòng vui vẻ, có thể được thiên hạ đệ nhất cao thủ dạy hai chiêu, cũng coi như được lợi ngoài ý muốn a.
“Xuống dưới.” Nhậm Tiêu Dao thả người nhảy đến trường luyện võ.
“Đa tạ.” Tần Thiếu Vũ hướng Mộ Hàn Dạ cười.
“Tần huynh khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi.” Mộ Hàn Dạ ngồi trên bàn, tùy tay thay mình rót ly trà.
Tần Thiếu Vũ cùng Nhậm Tiêu Dao đi đến trường luyện võ, Thẩm Thiên Lăng lúc này mới phản ứng lại —— kẻ xướng người hoạ bức người khác dạy võ công, còn nói không phải cấu kết với nhau làm việc xấu!
“Ăn hay không?” Mộ Hàn Dạ thay y niết bể vài quả hạt dẻ.
“Cám ơn.” Thẩm Thiên Lăng càng lúc càng cảm thấy người trước mắt không tệ, cũng càng lúc càng không hiểu vì sao Hoàng Đại Tiên lại sợ y như vậy.
“Làm sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Thẩm công tử nhìn qua hình như có tâm sự.”
“Nghĩ đến Hoàng Viễn.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Mộ Hàn Dạ có chút ngoài ý muốn, “Nghĩ đến hắn?”
“Mộ vương là thật tâm thích hắn sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Nế không thích, cũng không đến mức phải ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến Vân Lam Thành.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Có phải hắn đã nói gì với ngươi không?”
“Ân, bất quá cũng không nhiều.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, “Chỉ nói vừa nghĩ đến ngươi, hắn đã muốn đi nhà xí.”
…
Mộ Hàn Dạ bỗng bật cười.
Tuy rằng rất đáng cười, nhưng loại chuyện này cẩn thận ngẫm lại kỳ thật rất thảm đó! Thẩm Thiên Lăng hảo tâm nói, “Nếu có khả năng, Mộ vương về sau không cần ngồi trên nóc nhà hắn suốt đêm , loại chuyện này cứ tiếp tục cũng không tốt.”
“Muốn chọc hắn mà thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hắn có từng cùng ngươi nói, chuyện lúc trước hắn giả trang hồ tiên lẫn vào Thất Tuyệt cung ta chưa?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Chưa từng thấy qua kẻ ngu dốt như vậy.” Mộ Hàn Dạ ngửa đầu ẩm hạ một chén rượu.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vậy mà ngươi còn đuổi không buông, khẩu vị thật sự kỳ lạ mà.
“Ngày ấy ta ra cung săn thú, hắn giả làm hồ tiên bị ta bắn trúng một tên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Khi đứng lên túi máu trong ngực cũng rơi xuống đất, chính hắn cư nhiên vẫn ngốc lăng không phát hiện.”
Thẩm Thiên Lăng ánh mắt đồng tình, cái này vừa nghe liền biết là cố sự bi thương.
“Sau khi tiến cung, hắn ngày ngày khoe khoang lạm khản (nói dóc không ngừng), vừa tát đậu thành binh, lại vừa hô phong hoán vũ, mỗi ngày mỗi kiểu.” Mộ Hàn Dạ nói, “So với hắn, ca cơ đào kép ban đầu quả thực cực kỳ bình thường, không có bất cứ lạc thú gì đáng nói.”
Thẩm Thiên Lăng nhịn không được lại bắt đầu đồng tình cùng Hoàng Đại Tiên, ngàn dặm xa xôi từ cực Bắc Tuyết Sơn chạy tới Tây vực, lại phải diễn tiểu phẩm cho người khác xem, nhân sinh như thế quả thực quá bi kịch.
“Cũng là ta đối với hắn quá mức lơi lỏng.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nhất là mất hơn nửa năm, nhưng không đoán được hắn lại có bản lĩnh đem Bích Tuyền Tỳ đi.”
“Ta có thể hỏi một vấn đề không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi thử.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Công tử cứ nói đừng ngại.”
“Mộ vương rốt cuộc thích Hoàng Đại Tiên cái gì?” Thẩm Thiên Lăng thực rất khó hiểu. Bởi vì hai người này mặc kệ nhìn theo góc độ nào, đều thập phần không xứng! Tuy nói Hoàng Đại Tiên hiện tại bộ dạng thanh tú, nhưng khi hắn vừa mới đi vào Thất Tuyệt cung, đã dịch dung thành đại ma tử (cây gai, ý là mặt đầy rỗ) a! Như vậy còn có thể xem trọng, trừ bỏ chân ái ra, thực không nghĩ được lí do này khác.
Mộ Hàn Dạ nói, “Đại khái là vì trước khi hắn xuất hiện, ta rất ít khi vui vẻ như thế ”
Thẩm Thiên Lăng: …
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thảo Nê Mã (**) ta cũng rất vui vẻ, nhưng cái này cũng không phải yêu a.
“Công tử vì sao thích Tần huynh?” Mộ Hàn Dạ hỏi lại.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút.
“Nếu là nhất thời nửa khắc nghĩ không ra lí do, vậy thì đúng rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chuyện tình ái, ai có thể tìm ra một nguyên nhân xác thực.”
Nói cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng tự mình bác hoa sinh cật (lột vổ đậu phộng mà ăn = tự mình hiểu ra???).
Dựa theo loại tư thế này, Hoàng Đại Tiên nhất thời bán khắc sợ là sẽ chạy không thoát a…
Thật đáng thương.
“Vậy ngươi cũng đừng dọa hắn nữa.” Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng lại nói, “Cứ đi nhà xí như vậy, đối với thân thể cũng không tốt.”
Mộ Hàn Dạ cười ra tiếng, đưa cho hắn một ly trà xanh, “Công tử thật sự là người thú vị, trách không được lại bị Tần huynh tôn sùng là chí bảo.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Dựa theo ý tưởng nguyên bản của Nhậm Tiêu Dao, vốn chỉ định dạy cho hắn một hai chiêu liền thu tay lại, bất quá ông hiển nhiên đã xem nhẹ tâm cơ cùng mánh khóe của Tần Thiếu Vũ, cứ tiếp tục thất nhiễu bát nhiễu, chính là thẳng đến khi hoàng hôn mới chấm dứt.
“Đa tạ tiền bối.” Tần Thiếu Vũ thần thanh khí sảng.
Nhậm Tiêu Dao vẫy tay, “Lần sau gặp lại quán chủ kia, ta nhất định phải đánh hắn một trận.”
“Chíp!” Mao Cầu cũng được ám vệ mang đến sau núi, ra sức nhảy vào trong lòng Tần Thiếu Vũ, phi thường muốn đùa ném cao cao.
“Phượng Hoàng?” Nhậm Tiêu Dao hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, đem tiểu Mao Cầu đưa qua đi, “Thực ngoan.”
“… Thu.” Tuy rằng không quen, bất quá Mao Cầu vẫn là thực hữu hảo, đôi mắt tiểu hắc đậu thật đáng yêu!
“Đi ăn cơm đi.” Thẩm Thiên Lăng cũng cùng Mộ Hàn Dạ một đường đi xuống từ lương đình, “Cố ý kêu đầu bếp nấu vài món ngon, vì tiền bối đón gió tẩy trần.”
“Chíp chíp.” Mao Cầu có ý nhào vào trong lòng Thẩm tiểu thụ.
Nhậm Tiêu Dao bình tĩnh nắm lấy móng vuốt của nó.
Mao Cầu: …
“Tiền bối.” Thẩm tiểu thụ rất muốn đem con mình về.
“Chíp!” Mao Cầu cũng hướng Thẩm Thiên Lăng mở ra cái cánh ngắn.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, một màn này quả thực cảm động.
“Phượng Hoàng thích những thứ sáng long lanh.” Tần Thiếu Vũ một bên nói, “Nếu là kỳ trân dị bảo thì không thể tốt hơn, nếu tiền bối có, nó tất nhiên nguyện ý cùng chơi với ngươi.”
“Thật sao?” Nhậm Tiêu Dao lấy ra một khối tuyết tinh thạch.
“Chíp!” Mao Cầu tất nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, dùng móng vuốt đá đá, lại dùng cái bụng cọ a cọ.
Nhậm Tiêu Dao tâm tình rất tốt, ôm nó đi trở về.
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, đối Thẩm Thiên Lăng thấp giọng nói, “Nhìn giống như thực đáng giá.”
Thẩm tiểu thụ không nói gì, cư nhiên đem con xem như công cụ vơ vét của cải.
Phụ ái mà mà người ta thường nói đâu!
Ở tiền sơn nấu hầm chiên xào, sớm bày xong một bàn thức ăn lớn, Thẩm Thiên Lăng tự mình xuống hầm rượu chọn rượu. Hoa Đường cố ý phái người thỉnh Ôn Liễu Niên từ hạ sơn lên, mọi người cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt.
“Nghe nói trên Thiên Sơn có giang hồ đệ nhất cao thủ?” Ôn đại nhân tuy nói là người đọc sách, nhưng đối với chuyện võ lâm cũng khó tránh khỏi hiếu kì, vì thế tùy tiện kéo người bên cạnh hỏi, “Ngươi có biết hắn ở đâu không?”
“Biết.” Đối phương gật đầu.
“Ở đâu?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Đối phương nói, “Chính là ta.”
Ôn Liễu Niên: …
“Ôn đại nhân tìm ta có việc?” Nhậm Tiêu Dao hỏi.
Ôn Liễu Niên ha ha cười gượng, “Chỉ là muốn chiêm ngưỡng một chút mà thôi.”
Nhậm Tiêu Dao dùng hai ngón tay, nắm vạt áo mà xách hắn lên, “Quả thực tay trói gà không chặt.”
Ôn Liễu Niên: …
Lòng tự trọng quả thực thất bại.
Chiều tối một chút, yến hội vô cùng náo nhiệt bắt đầu. Dựa theo tính tình của Tần Thiếu Vũ, hiển nhiên sẽ không mời ca cơ vũ nương, nhưng ám vệ cảm giác có chút đơn điệu, vì thế chủ động yêu cầu diễn thượng một đoạn, kết quả còn chưa hát được hai câu, liền bị Tần Thiếu Vũ đuổi ra ngoài.
Chúng ta thật sự muốn làm nóng không khí mà!
Cần gì phá vỡ chứ.
Mao Cầu ngồi trong tiểu oa trên ghế của mình, trường cổ chờ Thẩm Thiên Lăng uy cơm cho mình, nhưng không đợi ăn đến miệng, đã bị Nhậm Tiêu Dao mang cả tiểu oa (cái ổ chăn đó~) lẫn băng ghế kéo qua.
Mao Cầu phi thường mất hứng đá móng vuốt, vừa oán niệm, lại vừa đói.
Nhậm Tiêu Dao nhanh chóng lấy ra đến một hạt đậu vàng, thả trong tiểu oa của nó.
“Chíp!” Tuy rằng không tính là vật hiếm lạ gì, nhưng tốt xấu gì cũng thật sáng. Mao Cầu miễn cưỡng chấp nhận, ngoan ngoãn ngồi xổm trở về.
Nhậm Tiêu Dao nói, “Không biết —— ”
“Không được.” Tần Thiếu Vũ một ngụm cắt ngang, “Đứa con này là sinh mạng của của Lăng nhi, ai mang đi ta sẽ cùng người đó liều mạng.”
Nhậm Tiêu Dao đành phải tiếc nuối buông tay.
Ngoài sơn môn, một đám ám vệ sau khi cơm nước xong xuôi, một bên xỉa răng một bên đi chung quanh cho tiêu thức ăn, đột nhiên liền nhìn thấy từ xa xa ngọn núi, có hai người đang giục ngựa về phía này, vì thế lập tức cảnh giác cầm binh khí lên.
“Nhìn có chút quen mắt a.” Một người trong đó nói thầm.
“Vô nghĩa!” Người còn lại cũng thấy rõ người tới, vui mừng không kìm được nói, “Là Thẩm đại thiếu gia cùng Diệp cốc chủ!”
“Thật đó nha.” Người còn lại đều hoan hô một chút, tập thể lao ra nghênh đón.
Nguyệt hoa như thủy, uốn lượn trên sơn đạo như phủ kín một lớp bạc vụn. Một hắc sắc đại mã cao lớn, bốn vó đạp phong, giống như bôn lôi thiểm điện. Hai người trên lưng nó, một mi mục anh tuấn, một đạm mạc xa cách, xứng đôi không còn gì để nói.
Chính là Nhật Nguyệt Sơn Trang Đại thiếu gia Thẩm Thiên Phong cùng Quỳnh Hoa Cốc chủ Diệp Cẩn, cũng là đại ca và đại tẩu của Thẩm Thiên Lăng.
“Thẩm đại thiếu gia.” Ám vệ tập thể phất tay, rất nhiệt tình.
Hắc sắc đại mã trường tê một tiếng, vững vàng ngừng ở trước mặt mọi người.
Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn phiên thân nhảy xuống, có chút ngoài ý muốn nói, “Là cố ý tới đón tiếp chúng ta?”
“Này cũng không… A!” Một người trong đó nói còn chưa nói xong, liền bị đồng bạn đạp một cước, vì thế nhanh chóng thức thời câm miệng.
“Không sai.” Người còn lại cười tươi như hoa, “Chúng ta còn đặc biệt chuẩn bị tiết mục.” Vừa rồi chưa diễn xong liền bị Cung chủ đuổi đi ra, quả thực không sảng khoái, nhất định phải tìm cơ hội diễn lại một lần!
Diệp Cẩn kinh ngạc, “Tiết mục?”
“Không sai.” Ám vệ ào ào đứng chỉnh tề thành hai hàng.
Diệp Cẩn tuy nói ven đường mỏi mệt lại có chút nhiễm phong hàn, rất muốn trở về hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng thịnh tình của đối phương lại không thể chối từ, người lại nhiều, đành phải cùng Thẩm Thiên Phong đứng tại chỗ, nghe bọn hắn hát xong một thủ khúc dài vô tận này.
“Như thế nào?” Sau khi hát xong, ám vệ vui không kìm nổi, bản thân cảm thấy phi thường say mê a.
Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi nói, “Chúng ta vừa mới đến, vì sao lại muốn hát một khúc tiễn đưa?”
Ám vệ: …
Lúc trước bọn họ chỉ lo chọn trường xướng (bài hát dài) bởi vì loại này hát mới đã nghiền nhưng lại hoàn toàn không chút bận tâm đến ca từ ý tứ của nó quả thực không đúng a!
“Không thì chúng ta đồng diễn một khúc khác?” Ám vệ hỏi thử.
“Không cần.” Thẩm Thiên Phong một ngụm cự tuyệt, “Hảo ý tâm lĩnh, Lăng nhi cùng Thiếu Vũ đâu?”
“Còn ở phòng ăn.” Ám vệ trong lòng thực tiếc nuối, hơn nữa hạ quyết tâm tương lai nếu như có chút thời cơ thích hợp, nhất định phải để cho Diệp cốc chủ hát một lần!”
“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong lập tức kéo Diệp Cẩn vào sơn môn, còn đi đến phi thường nhanh, hiển nhiên là do phi thường lo lắng sẽ bị giữ lại nghe thẹm một khúc.
Ám vệ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
“Cung chủ.” Thủ vệ chạy vào nhà ăn, “Có khách nhân đến .”
“Khách nhân?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy bật cười, “Gần đây Truy Ảnh Cung thật là náo nhiệt.”
“Là Thẩm đại thiếu gia cùng Diệp cốc chủ.” Thủ vệ cũng thật cao hứng, hiển nhiên cũng đã xem bọn họ như người thân trong nhà.
“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đến đây.”
“Ách?” Thẩm Thiên Lăng ánh mắt mê mang, có chút choáng —— y vừa rồi xuất phát từ hiếu kì, vì thế muốn thử một ít rượu do Nhậm Tiêu Dao mang đến từ đại mạc, lúc đầu uống còn không có gì, bây giờ lại choáng.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Say?”
“Đương nhiên không có.” Thẩm tiểu thụ phi thường nghiêm túc, sau đó lảo đảo muốn đứng lên.
Tần Thiếu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ôm ngang lấy y, “Ta mang ngươi về nghỉ ngơi trước.”
“Con đâu?” Thẩm Thiên Lăng tim xung quanh.
“Chíp!” Mao Cầu đang ra sức ăn thịt ăn cá.
“Mặc kệ nó.” Tần Thiếu Vũ đem người ôm ra ngoài, vừa lúc nghênh diện với Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong sửng sốt một chút.
“Không có việc gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Uống rượu .”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
“Vừa lúc.” Diệp Cẩn từ trong lòng lấy ra một phong thư, nhét vào trong tay Tần Thiếu Vũ, “Ngâm Vô Sương nhờ ta chuyển giao cho ngươi, giấu kín một chút, đừng để cho Lăng nhi phát hiện.”
“Ai? ! ! !” Tuy rằng say đến mơ mơ màng màng, nhưng Thẩm tiểu thụ đối với danh tử của tình địch vẫn rất có tính cảnh giác!
Ngâm Vô Sương là Môn chủ Vô Tuyết Môn ở Đông Bắc, là đại hồ ly tinh sóng vai ngang hàng với Thẩm Thiên Lăng trên giang hồ. Tuy nói thân là nam tử, lại trời sinh băng cơ ngọc cốt, tư sắc vô song, vài năm trước từng đối với Tần Thiếu Vũ cuồng dại không đổi, dây dưa qua một trận. Mấy năm gần đây tuy nói không có động tĩnh gì, bất quá Thẩm tiểu thụ vẫn là đối hắn canh cánh trong lòng, phi thường lòng dạ hẹp hòi a.
“Ai cũng không phải.” Diệp Cẩn hống hắn, “Còn nhận ra ta là ai không?”
Thẩm Thiên Lăng đưa một tay chụp lấy y, “Đầu choáng váng.”
“Đi đến nội thất ngồi trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhậm tiền bối cùng Mộ Hàn Dạ đều đến, vừa lúc cùng thương lượng một vài chuyện.”
Hết
***
“Tất nhiên.” Sau khi ý thức được đối phương là cao thủ bài danh đệ nhất trên giang hồ, Thẩm tiểu thụ nhanh chóng buông tay cho ý tưởng vừa mới lóe lên của mình, cái gì mà nhu thuận chứ! Quả thực có tâm cơ.
“Hắn nói ta cái gì?” Nhậm Tiêu Dao hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Nói tiền tuy có tu vi võ học độc bộ thiên hạ, nhưng không chút mảy may cuồng ngạo, trạch tâm nhân hậu hạo nhiên chính khí, là anh hùng hào kiệt số một số hai trong võ lâm.” Thẩm Thiên Lăng vô cùng lưu loát, nhanh chóng lặp lại một đoạn lời kịch mà kiếp trước từng diễn. Kỳ thật nam nhân của y vốn nói là “Tuy rằng Nhậm Tiêu Dao võ công thiên hạ đệ nhất, lại cả ngày không làm được việc gì đàng hoàng, cho nên mọi người trên giang hồ mới muốn để Thiên Phong tiếp nhận chức vụ của ông làm Minh chủ, để tránh về sau có đại sự gì đó mà lại tìm không được người”, nhưng điều này nhất định không thể nói!
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, biểu tình phi thường bình tĩnh.
Nhậm Tiêu Dao lắc đầu, “Xảo ngôn lệnh sắc (nói dối làm màu, ba hoa văn vẻ), quả thực giống nương ngươi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Là khách sao, nge không hiểu sao a! Ta nói thật ngươi nhất định sẽ sinh khí, nếu có đánh thì nam nhân của ta không nhất định sẽ đánh thắng ngươi, quả thực phiền phức.
Hơn nữa sao ngươi lại biết nương ta.
Cha ta có biết chuyện này không!
“Trong phòng còn ẩn dấu một người?” Nhậm Tiêu Dao khẽ nhíu mày.
“Sao lại nói là ẩn dấu.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Là khách nhân đường xa đến.”
Nhậm Tiêu Dao nói, “Hình như là cao thủ.”
Vừa dứt lời, Mộ Hàn Dạ liền mỉm cười bước ra cửa, “Tiền bối khen trật rồi, tại hạ tư chất bình thường, sao có thể xưng là cao thủ.”
“Nguyên lai là Thất Tuyệt Vương.” Nhậm Tiêu Dao đưa tay thay y thử mạch, “Không tệ, so với hai năm trước tốt hơn rất nhiều.”
“Đa tạ tiền bối.” Thái độ Mộ Hàn Dạ thực cung kính, thấy Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng tựa hồ có chút khó hiểu, vì thế chủ động giải thích nói, “Mấy năm trước khi Nhâm tiền bối tra án kiện, từng đến Thất Tuyệt quốc của ta, lúc ấy ông đã dạy ta một bộ phương pháp đả thông kinh mạch.”
Hoàng Đại Tiên bị ám vệ mang theo ngồi trên nóc nhà, ánh mắt phi thường tuyệt vọng.
Lúc trước nghe nói có người xâm nhập lên núi, trong lòng còn đại hỉ một phen, tưởng rằng nhất định sẽ có một hồi kịch chiến, vậy bản thân liền có thể thừa dịp rối loạn mà đào tẩu. Kết quả còn chưa kịp chạy hai bước, liền vừa vặn gặp được thủ vệ Truy Ảnh Cung vừa luyện võ xong, nghênh diện hơn trăm người chạy tới, quả thực vô cùng bi kịch.
“Người này là ai?” Nhậm Tiêu Dao chỉ lên nóc nhà.
Mộ Hàn Dạ hào phóng nói, “Vương hậu của ta, gọi là Hoàng Viễn.”
Hoàng Đại Tiên nghe vậy đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa từ trên nóc nhà lăn xuống, nhìn qua dị thường ngốc nghếch.
Nhậm Tiêu Dao lắc đầu, “Luận võ công, ngươi cùng Thiếu Vũ tương xứng; nhưng nếu luận về cưới vợ, ngươi xa so với hắn kém xa.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Vì sao lại cùng ta có liên quan, thật sự là phi thường thàng thương.
“Cũng không có biện pháp.” Mộ Hàn Dạ ngược lại không chút lưu tâm, “Nếu tiền bối có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện cùng ta trở về Thất Tuyệt quốc, tại hạ tất nhiên vô cùng cảm kích.”
Nhậm Tiêu Dao đáy mắt kinh ngạc, “Ngay cả bộ dáng như vầy, ngươi cư nhiên cũng chưa thu được tới tay?”
Mộ Hàn Dạ bất đắc dĩ buông tay.
Hoàng Đại Tiên hấp hối nói, “Ta muốn đi nhà xí.”
Ám vệ cặp hắn nhảy vào trong viện.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn hắn.
Hoàng Đại Tiên thiếu chút nữa bật khóc, nhà xí không chỉ có một cái này, không thể đến cái ở ngoại viện sao.
“Đi thôi, bên kia.” Ám vệ hảo tâm chỉ cho hắn.
Hoàng Đại Tiên cước bộ hư nhuyễn mà đi vào.
Nhậm Tiêu Dao ghét bỏ, “Nhìn qua thận còn không tốt.”
Trong viện một mảnh yên tĩnh, tập thể biểu lộ đồng tình với Hoàng Đại Tiên.
“Không bằng chúng ta vào phòng trước?” Thẩm Thiên Lăng đề nghị, bởi vì y cảm giác nếu Mộ Hàn Dạ không đi, Hoàng Đại Tiên nói không chừng sẽ đứng không nhà xí đến hết đời.
Ám vệ phân phân vỗ tay trong lòng, phu nhân nhà ta quả nhiên rất thiện lương.
Hạ nhân pha trà thơm. Thẩm Thiên Lăng đối với Tây vực một tấc cũng không quen thuộc, bởi vậy chỉ đành im lặng ngồi một bên nghe, nhìn qua rất nhu thuận hiểu chuyện.
Vì thế Nhậm Tiêu Dao nhịn không được lại hỏi Mộ Hàn Dạ một lần, “Ngươi thật sự định thú cái người bên ngoài sao?” Hoàn toàn nhìn không ra bất cứ ưu điểm nào a.
Mộ Hàn Dạ gật đầu.
Nhậm Tiêu Dao tiếc nuối nói, “Nguyên bản còn định thay ngươi tìm cửa hôn nhân.”
Mộ Hàn Dạ cười nói, “Hảo ý tâm lĩnh, đa tạ ý tốt của tiền bối.”
“Mà thôi, nói chính sự.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Thiên Phong đâu?”
“Đang đến Truy Ảnh Cung.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nguyên bản nói là đến thăm Lăng nhi, chỉ là lúc trước hắn cùng Diệp Cẩn đều ở Đông Bắc, muốn đến đây cũng phải phí chút thời gian, ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa.”
Nhậm Tiêu Dao gật đầu, “Lần này ta cũng ở trung thổ không được bao lâu, chờ sau khi y đến, ta sẽ đem Minh chủ vị giao cho y.”
“Lúc trước Thiên Phong từng viết một phong thư, nói tiền bối sau khi chạy đến đại mạc thì không thấy trở lại.” Tần Thiếu Vũ thay ông rót ly trà, “Không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Nhậm Tiêu Dao nói, “Vì tra bí mật của Bích Tuyền Tỳ .”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng sửng sốt một chút.
“Tiền bối cũng có hứng thú với Bích Tuyền Tỳ ?” Mộ Hàn Dạ hỏi.
“Mười mấy năm trước, ta thường xuyên đi lại ở đại mạc.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Khi đó ta liền nghe được mấy tin tức linh tinh liên quan đến Bích Tuyền Tỳ , chỉ là không biết vì sao, hai năm nay lại càng ngày càng huyên náo, tình tiết cũng bịa đến càng ngày càng không có giới hạn.”
“Có người âm thầm giở trò quỷ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chúng ta cũng tra việc này.”
“Người Chu gia?” Nhậm Tiêu Dao nói.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nguyên lai tiền bối cũng biết.”
“Ta cố ý vì chuyện này đi đến Đông Bắc, cũng tra được chút chuyện.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Chu Giác ở cực Bắc lung lạc không ít người, hành tung so với tuyết trùng còn quỷ dị hơn, nhìn cũng không phải kẻ dễ đối phó. Có một lần ta vì muốn tìm ra hang ổ của hắn, trong băng nguyên mờ mịt tìm đến hết ba ngày, sau lại gặp phải tuyết lở, rớt xuống một cái khe.”
“Có phát hiện?” Thẩm Thiên Lăng xen mồm.
Nhậm Tiêu Dao bật cười, “Vì sao rớt xuống cái khe thì nhất định phải có phát hiện?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Bởi vì kịch truyền hình đều diễn như vậy a.
“Tiền bối hỏi ngươi nói.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa sau cổ y.
“Nếu không có phát hiện, cần gì phải nói thêm đoạn này vào.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tìm ba ngày không có thu hoạch, còn rơi xuống khe núi, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.” Thực dọa người thì có!
Nhậm Tiêu Dao cười nói, “Quả thật là người xuất thân từ Thẩm gia, một người so với một người còn khôn khéo hơn.”
Được khen ngợi, Thẩm Thiên Lăng thật sảng khoái.
“Tiền bối có phát hiện gì?” Mộ Hàn Dạ truy vấn, sự tình cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan, y tất nhiên so với người khác quan tâm hơn một chút.
“Lúc ấy ta bị tuyết đọng vùi lấp, vẫn chưa thụ quá nhiều thương tích.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Đợi khi địa chấn chấm dứt, ta liền từ trong tuyết bò ra, lại phát hiện trước mắt phảng phất như đã đến tu la địa ngục.”
Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, cùng Tần Thiếu Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Dưới khe là một hang động cực lớn, giống như cung điện dùng băng khắc thành.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Ở bên trong chất đầy thi thể, đứng nằm ngồi, một đám đều là sắc mặt xanh tím dữ tợn, hiển nhiên là do trước khi chết đã gặp phải thống khổ thật lớn.”
“Bao nhiêu người?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hơn vạn người.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Bởi vì quanh năm đóng kín băng, bởi vậy vẫn chưa hủ hóa biến chất, ta đã cẩn thận quan sát khải qua giáp cùng bội đao, hẳn là quân đội của tiền triều Chu quốc.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Như thế cũng nói lên được quá khứ. Trong sách sử triều đại có ghi lại, tổ tiên khai quốc lả ở cực Bắc cùng Chu vương đánh một trận, huy quân trảm sát hơn mấy vạn người, lấy thủ cấp Chu vương rồi sau đó nhất thống giang sơn.”
“Chu vương hoang dâm tàn bạo, loại kết cục này cũng chẳng có gì lạ.” Mộ Hàn Dạ lắc đầu, “Chỉ là đáng tiếc cho hơn mấy vạn nam tử thanh tráng (thanh niên, cường tráng) kia, khi không phải chôn cùng.”
“Bên trong băng điện, ta còn tìm thấy thứ này.” Nhậm Tiêu Dao lấy ra một quyển da dê, “Hành văn (văn tự = chữ viết) đã choáng nhiễm mơ hồ, chỉ có thể nhìn rõ được vài chữ.”
Những người còn lại đều nhìn qua, chỉ thấy trên tấm da dê ố vàng kia, được dùng hồng sắc chu sa vội vàng viết thành mấy hàng văn tự, rất qua loa.
“Về Bích Tuyền Tỳ ?” Mộ Hàn Dạ nói.
Đáy mắt Thẩm Thiên Lăng lập tức tràn ngập chờ mong, “Ngươi có thể xem hiểu?” Mau phiên dịch một chút a.
Tần Thiếu Vũ cùng Nhậm Tiêu Dao cũng nhìn y.
Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Thực không dám giấu diếm, ta chỉ nhận biết được ba chữ Bích Tuyền Tỳ là Lạc Thác văn, chỉ là đoán thôi.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nguyên lai cũng là gà mờ.
“Thật là Lạc Thác văn.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Ta mang đi cho một người hảo hữu xem qua, hắn tuy bác học uyên bác, nhưng cũng chỉ có thể đại khái đoán rằng đoạn văn tự này cùng Bích Tuyền Tỳ có liên quan, thậm chí còn nhắc tới bảo tàng cùng thủy long mạch.”
“Thủy long mạch?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Chính là mạch nước ngầm.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu nó thật sự cùng thủy long mạch có liên quan, vậy lời đồn trước kia cũng không tính là giả, thực sự có thể khiến sa mạc biến thành ốc đảo.”
“Vậy bảo tàng thì sao?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày, “Lúc trước phụ hoàng chưa từng nói việc này với ta.”
“Ta cũng không biết.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Lạc Thác văn thất truyền đã lâu, nguyên bản cũng chỉ có Chu triều vương thất tiếp tục sử dụng, Sở hoàng sau khi nhất thống giang sơn, dân chúng cũng không dám nhắc tới nó, hơn trăm năm trôi qua, có thể thấy người biết nó đã ít lại càng thêm ít.”
“Quyển da dê này, tám chín phần là do Chu vương năm đó khi chiến bại đã viết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đọc sách ghi bút tích, hẳn phải rất phiền phức, thời khắc nguy cơ lại nhắc tới Bích Tuyền Tỳ , thuyết minh vật ấy trong lòng hắn không hề tầm thường.”
“Chẳng lẽ Bích Tuyền Tỳ từng là vật của Chu vương?” Thẩm Thiên Lăng đoán, sau này vô tình lưu lạc đến Thất Tuyệt quốc linh tinh gì đó.
Mộ Hàn Dạ thực bình tĩnh, “Thẩm công tử nói đùa, rõ ràng chính là của ta.”
Thẩm tiểu thụ phi thường im lặng mà dùng ánh mắt nhìn hắn, có cần phủ nhận như vậy hay không, ta chỉ là nói giả thiết mà thôi a! Huống hồ Chu vương cũng đã chết mấy trăm năm rồi, hắn cũng sẽ không đến cướp của ngươi nha.
“La Sát vương cũng muốn, xem ra Bích Tuyền Tỳ xác thực có chút bí mật.” Tần Thiếu Vũ nhướn mày, “Mộ huynh thật sự đã cho ta một củ khoai nóng bỏng tay.”
Mộ Hàn Dạ khóe miệng khẽ nhếch, “Nếu ngại bỏng tay, Tần huynh cứ trả nó cho ta là được.”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Tần mỗ đã nói là làm, việc đã đáp ứng tất nhiên sẽ không đổi ý, điểm ấy Mộ huynh có thể yên tâm.”
Thẩm Thiên Lăng lười biếng ngáp một cái, các ngươi rốt cục phải dối trá khách sáo tới khi nào.
“Thời gian cũng không còn sớm.” Tần Thiếu Vũ lập tức nói, “Không bằng mọi người trước nghỉ ngơi đi, có chuyện ngày mai lại thương nghị tiếp.”
Phi thường yêu thương phu nhân của mình, phải tán dương một phen nga!
Hạ nhân lập tức thu thập khách phòng, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng đi một đường, tự mình đưa Nhậm Tiêu Dao đến chỗ ở. Mộ Hàn Dạ vẫn ngồi trong phòng uống cạn chén trà nhỏ, sau đó mới khoanh tay đi ra ngoài.
“Thất Tuyệt vương.” Ám vệ phân phân chào hỏi, hơn nữa chủ động báo cáo nói, “Hoàng Đại Tiên ở dược phòng (hiệu thuốc).” Quả nhiên đúng chất gian tế của giang hồ.
“Dược phòng?” Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày, “Hắn bị bệnh?”
“Hẳn là vậy.” Ám vệ tỏ vẻ bản thân cũng không biết, “Nhưng Tả hộ pháp muốn thay hắn xem mạch, hắn lại không chịu.”
Mộ Hàn Dạ nhấc chân xuất môn, tự mình đi đến dược quán tìm người.
“Tiểu tiện bất khoái?” Mới vừa đi đến tiểu viện của dược lư (nhà tranh chứa thuốc), Mộ Hàn Dạ liền nghe được bốn chữ này.
“Đúng vậy.” Hoàng Đại Tiên biểu tình lo âu, “Mỗi lần đều bất khoái.”
Lão đại phu râu bạc thay hắn xem mạch, sau đó nói, “Công tử không cần lo lắng, cũng không đáng ngại.”
“Thật sự?” Hoàng Đại Tiên đối việc này phi thường hoài nghi.
“Công tử mạch tượng vững vàng, không có bất cứ vấn đề gì.” Đại phu rất có kiên nhẫn, “Chỉ cần về sau thả lỏng tâm tình, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, sẽ dần dần khôi phục bình thường.”
“Bây giờ không thể uống chút dược sao?” Hoàng Đại Tiên chưa từ bỏ ý định, “Ít nhất không cần phải khó chịu như vậy.”
Đại phu lắc đầu, “Là dược thì đều có ba phần độc, có thể không uống tất nhiên sẽ không uống. Huống hồ thân thể công tử cũng không có bất kỳ vấn đề gì, vì sao nhất định muốn uống dược?” Đây không phải là đầu óc có vấn đề chứ.
Hoàng Đại Tiên sắc mặt đau khổ, nhưng ta thật sự là tiểu tần mà.
“Sắc trời không cỏn sớm , công tử sớm về nghỉ ngơi đi.” Đại phu thúc giục.
Hoàng Đại Tiên đành phải tâm không cam lòng không nguyện rời đi, kết quả vừa đẩy cửa liền thấy Mộ Hàn Dạ đang đứng dựa dưới tàng cây nhìn mình mỉm cười.
…
…
“Nguyên lai ngươi còn có loại phức tạp này.” Mộ Hàn Dạ không dễ dàng gì mới ngừng cười được, hai tròng mắt mặc lam trong màn đêm giống như vực sâu thăm thẳm —— so với dĩ vãng càng thêm tà khí.
Hoàng Đại Tiên kẹp chặt hai chân, giống như sợ làm vỡ thứ gì đó mà bước đến nhà xí.
Đại phu thu thập xong cái hòm thuốc đứng ở cửa, dùng ánh mắt phi thường phức tạp nhìn hắn.
Đây rốt cuộc đã sợ thành cái dạng gì a…
Mà ở một nơi khác, không khí ấm áp rất nhiều. Sau khi đưa Nhậm Tiêu Dao trở về chỗ ở, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng tay trong tay, cùng nhau dọc theo thuỷ tạ chậm rãi trở về phòng.
“Chíp!” Tiểu Phượng Hoàng cũng bính bính khiêu khiêu đuổi theo, nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng mà cào cào.
“Lúc trước nghe ngươi nói, ta còn tưởng rằng Nhâm tiền bối thật sự cái gì đều không quản.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hiện tại xem ra, ông rõ ràng đã làm rất nhiều chuyện.”
“Sự tình liên quan đến an ổn trong nước, nghĩ rằng tiền bối cũng sẽ không phủi tay mặc kệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Dù sao cũng là Võ lâm Minh chủ, việc nhỏ mặc kệ không quản cũng thôi đi, dù sao cũng sẽ không có quá nhiều sai lầm.”
“Ta muốn đi xem Bích Tuyền Tỳ .” Thẩm Thiên Lăng nói.
“Ân?” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Sao lại đột nhiên muốn đi xem nó.”
“Hảo hiếu kì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vốn tưởng rằng chỉ là một khối ngọc thạch bị thổi phồng lên bất quá hiện xem ra, tựa hồ có chút thú vị.”
“Đã rất muộn , không buồn ngủ?”Tần Thiếu Vũ thay y kéo chặt y phục, “Sớm đã thấy ngươi ngáp mấy cái rồi.”
“Ta muốn xem.” Lòng hiếu kỳ của Thẩm Thiên Lăng phi thường cường liệt.
Tần Thiếu Vũ đối với y luôn là nói gì nghe nấy, tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Vì thế hai người một đường đi đến ám thất, thuận tiện đem Mao Cầu giao cho ám vệ đứng ở cửa.
“Chíp.” Mao Cầu mờ mịt, chẳng lẽ bây giờ không phải thời gian tắm rửa rồi đi ngủ sao, vì cái gì sao lại đến nơi này!
Để trấn an, ám vệ uy nó ăn bò khô.
Buổi tối mà còn đến ám thất, Cung chủ cùng phu nhân nhà ta quả thực có tình thú.
Ta hoàn toàn không có nghĩ tới chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cái gì không hề nghĩ a.
Trong ám thất không có ánh nến, bất quá bởi vì trên vách tường đều được khảm dạ minh châu, bởi vậy thập phần sáng sủa. Bích Tuyền Tỳ được đặt trong ba tầng khóa, Tần Thiếu Vũ vô tội tỏ vẻ bản thân gần đây trí nhớ không được tốt, vì thế Thẩm tiểu thụ đành phải tang quyền nhục quốc, dùng cái loại giao dịch “Một cái hôn nhẹ mở một cái khóa” cực độ bất bình đẳng này, mới đổi được ba cái khóa đều mở ra.
Cho nên nói gian thương gì đó quả nhiên đáng giận .
“Nhìn cũng không có gì bất đồng.” Thẩm Thiên Lăng lấy ra xem, “Nhiều chỗ bị lõm chõm, cũng không giống ngọc thạch tốt gì.”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy y, “Xác thực không phải ngọc thạch tốt gì, so với chúng ta kém xa.”
“Chúng ta cũng có ngọc?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ đem cầm đặt trên đầu vai y, “Ân, bạch ngọc.” (Cái gì đấy làm bằng bạch ngọc nhỉ =]]~)
Thẩm tiểu thụ mặt nháy mắt đỏ bừng, “Không cần tùy tùy tiện tiện đề cập tới cái thứ đó a!” Lưu manh!
Trong thanh âm của Tần Thiếu Vũ có chút ý cười, “Vì sao không thể để cập? Lăng nhi mỗi lần đều thực thích.”
“Câm miệng!” Thẩm Thiên Lăng quyết đoán tạc mao.
Tần Thiếu Vũ ôm y thả lên bàn, cúi đầu ôn nhu hôn xuống.
Thẩm tiểu thụ không nói gì mà bi phẫn, không thể đợi đến khi trở về phòng ngủ sao? !
“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ ở cổy duyện cắn, tay phải thuận thế kéo ra đai lưng y.
Mắt thấy đối phương đã rất có hưng trí, vì để bảo hộ tiểu cúc hoa yếu ớt của mình không bị xâm phạm, Thẩm Thiên Lăng đành phải chủ động cống hiến bụng nhỏ, hơn nữa còn đưa tay giúp hắn giải quyết vấn đề.
Trong phòng xuân sắc kiều diễm, Thẩm Thiên Lăng y phục hỗn độn, đôi môi cùng hắn triền miên tương giao, đáy mắt cũng có chút hơi nước. Hai tay Tần Thiếu Vũ du tẩu khiêu khích trên toàn thân y, thẳng đến khi mỗi một tấc da thịt đều phiếm thượng phi hồng, mới đem người thả nằm lên bàn.
“Không cần ở nơi này.” Thẩm Thiên Lăng cầm tay hắn.
“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ hắn, “Tối hôm qua vừa làm xong, sẽ không tiếp tục chạm vào ngươi.”
Bên tai Thẩm Thiên Lăng phiếm hồng, quay đầu không chịu nhìn hắn.
Bộ vị yếu ớt bị hắn nắm trong tay, Thẩm Thiên Lăng hô hấp dồn dập, thao bản năng muốn lẩn tránh, nhưng bên thắt lưng lại đụng trúng một vật lạnh lẽo, nháy mắt kinh ngạc một chút, ngay cả tiểu tiểu lăng cũng xìu xuống.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Là Bích Tuyền Tỳ .”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thực không dễ cử động mà!
Tần Thiếu Vũ đem ngọc tỷ cầm lấy , tùy tay thả vào bên cạnh một viên dạ minh châu.
Thẩm Thiên Lăng nằm trên bàn, trong lúc vô ý lại nhìn lướt qua, bỗng cảm thấy vách tường phía sau Bích Tuyền Tỳ hình như có chữ.
“Di.” Thẩm Thiên Lăng đá đá hắn, “Ngươi xem.”
“Xem cái gì?” Tần Thiếu Vũ còn hết sức chuyên chú mà lưu manh đùa giỡn.
“Hình như có chữ viết.” Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy.
Tần Thiếu Vũ lại đem y ấn trở về, “Không cho lộn xộn.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thực sự có chữ a!
“Đứng lên, đứng lên!” Thẩm tiểu thụ giận, không ngừng nhích tới nhích lui tỏ vẻ kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ buông y ra, “Cũng không sợ ta cắn ngươi a.”
“Ngươi xem.” Thẩm Thiên Lăng chỉ vào Bích Tuyền Tỳ .
Tần Thiếu Vũ theo hướng ngón tay y nhìn qua, “Nhìn cái gì?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Di, chữ đâu.
“Nói chuyện.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ khuôn mặt y.
Trên vách tường rỗng tuếch, Thẩm Thiên Lăng rối rắm ba giây, sau đó nghiêm túc nói, “Từ khi thành thân tới nơi ta luôn luôn không lừa ngươi, đúng không?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ân.”
“Vừa rồi trên tường thực sự có chữ.” Thẩm Thiên Lăng biểu tình thành khẩn.
Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, đến gần nhìn kỹ nửa ngày, “Ngươi xác định?”
Thẩm Thiên Lăng hữu khí vô lực, “Kỳ thật cũng không thể nào xác định.” Có khả năng là ta hoa mắt, miệt mài quá độ gì đó hoặc là choáng váng đầu hoa mắt gì đó.
Tần Thiếu Vũ: …
“Được rồi chúng ta tiếp tục.” Thẩm tiểu thụ phi thường thức thời, ngoan ngoãn nằm xuống.
Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, thấp đầu hôn mạnh xuống một cái, “Tiểu trư.”
Ngoài cửa ám thất, Tiểu Phượng Hoàng lười biếng đánh ngáp, sau đó đổi tư thế, ở trong lòng ám vệ tiếp tục hô hô ngủ, hoàn toàn không có ý ghét bỏ điều kiện gian khổ.
Thật sự là phi thường thuần phác, thực đáng thưởng cho mười bao bò khô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Thiên Lăng liền từ trên giường đứng lên, đi đến trù phòng tự mình nấu cơm —— bởi vì y cảm thấy gần đây Tần Thiếu Vũ gặp rất nhiều chuyện, cho nên muốn nấu chút canh cho hắn an thần.
“Sớm.” Từ cửa truyền đến một thanh âm cực độ suy yếu ân cần thăm hỏi.
Không cần đoán cũng biết là ai a… Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn Hoàng Viễn, “Sớm.”
“Thơm quá.” Hoàng Đại Tiên đi vào trù phòng, đặt mông ngồi xuống băng ghế nhỏ bên cạnh y, hai quầng mắt đen như gấu trúc.
“Ngươi không phải lại một đêm không ngủ đó chứ?” Thẩm Thiên Lăng hỏi thử.
Hoàng Đại Tiên nghe vậy vô cùng bi phẫn, “Cả đêm hôm qua hắn đều ở trên nóc nhà của ta!” Rõ ràng có phòng mà, vì sao không quay về ngủ!
Thẩm Thiên Lăng an ủi nói, “Chỉ là nóc nhà của ngươi thôi, lại không có phá cửa mà vào, ngươi phải hảo hảo ngủ ngon đi chứ, sợ cái gì.”
“Nói thật đơn giản.” Hoàng Đại Tiên rầu rĩ nói, “Ta vừa nghĩ đến hắn liền nhịn không được muốn đi nhà xí.”
Thẩm Thiên Lăng tâm tình phức tạp.
Bị dọa đến tiểu trong truyền thuyết …
“Ngươi có thể nói một câu giúp ta hay không?” Hoàng Đại Tiên nói, “Cho dù là trụ ở tiểu viện cách vách ta, cũng không cần mỗi người đều ngồi trên nóc nhà.” Một ngày hai ngày còn dễ nói, thời gian lâu, bản thân hắn nhất định sẽ tươi sống mà bị tra tấn đến chết.
“Hảo.” Thẩm Thiên Lăng đối với hắn tràn ngập đồng tình, bởi vậy một ngụm đáp ứng, “Sau khi nấu canh xong ta sẽ chia cho ngươi một chén, có thể an thần.”
“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ ở trong viện kêu lên.
Hoàng Đại Tiên giống như con thỏ lẻn ra phía sau Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm tiểu thụ: …
Vừa rồi rõ ràng còn nửa chết nửa sống, sao lại đột nhiên lên tinh thần như vậy.
“Làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ đứng ở cửa trù phòng.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Nấu canh.”
“Ngửi qua cũng không tệ.” Mộ Hàn Dạ gật đầu, sau đó chỉ vào Hoàng Đại Tiên nói, “Dạy hắn, tương lai trở về Thất Tuyệt quốc cũng nấu cho ta.”
Ai muốn trở về Thất Tuyệt quốc với người… Hoàng Đại Tiên lòng đầy huyết lệ.
May mà lần này Mộ Hàn Dạ cũng không có ở trù phòng lâu lắm, sau khi nói nói mấy câu liền xoay người ra tiểu viện.
“Đi.” Thẩm Thiên Lăng đưa cho hắn một ly trà, “Sao ngươi lại sợ hắn như vậy a.”
“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rất khủng bố sao?” Hoàng Viễn ngồi trên đống rơm được xếp chồng lên nhau.
“Ta cảm giác tốt mà.” Thẩm Thiên Lăng thành thật, “Huống hồ rõ ràng chính là ngươi chạy tới lừa y trước, y cũng không có làm gì ngươi.”
Hoàng Đại Tiên ánh mắt thê lương, đã lên giường rồi mà còn nói là không làm gì…
“Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều.” Thẩm Thiên Lăng An an ủi, “Tóm lại lần này Thất Tuyệt Vương phải ở trung thổ một thời gian rất lâu, cũng sẽ không sốt ruột mang ngươi về, nói không chừng lâu ngày —— ”
“Hắn có thể thả ta?” Đáy mắt Hoàng Đại Tiên tràn ngập chờ mong, nhanh chóng cắt ngang lời y.
Thẩm Thiên Lăng cười gượng nói, “Đại khái… đi.” Kỳ thật y nguyên bản muốn nói là “Nói không chừng lâu ngày, ngươi sẽ không tiếp tục bài xích hắn như vậy”, bất quá mắt thấy biểu tình tràn ngập chờ mong của Hoàng Đại Tiên, y vẫn không đành lòng nói ra chân tướng.
“Nếu thực sự có ngày này, ta nhất định sẽ mỗi ngày thắp hương bái Phật.” Chỉ mới suy nghĩ một chút, Hoàng Đại Tiên liền cơ hồ muốn lệ tuôn giàn giụa.
Thẩm Thiên Lăng đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn.
Sáng sớm không có đại sự gì, vì thế Tần Thiếu Vũ đơn giản cùng Mộ Hàn Dạ ra sau núi luận võ luyện kiếm, Hoàng Đại Tiên sau khi biết được tin tức, nhanh chóng nắm chặt thời gian trở về phòng ngủ, ngủ nhiều được một chút thì tốt một chút.
Nhân sinh rất gian khổ a.
Thẩm Thiên Lăng cùng Nhậm Tiêu Dao ngồi trong lương đình, nhìn hai người luận võ phía dưới.
“Có thể thay công tử xem mạch một chút hay không?” Sau một lúc lâu, Nhậm Tiêu Dao đột nhiên hỏi.
“Tự nhiên.” Tuy rằng không biết ông vì sao lại muốn giúp mình xem mạch, bất quá Thẩm Thiên Lăng vẫn rất phối hợp.
Ám vệ xa xa cường liệt hâm mộ lẫn ghen tị, đừng tưởng rằng bản thân là giang hồ đệ nhất, thì có thể tùy tiện sờ tay phu nhân nhà ta!
Quả thực phiền phức.
Nhậm Tiêu Dao thu tay, lắc lắc đầu.
“Làm sao?” Thẩm Thiên Lăng trong lòng chột dạ.
Nhậm Tiêu Dao nói, “Xem mạch tượng xác thực chỉ là một người.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đây không phải là đương nhiên sao!
Nhậm Tiêu Dao lại từ trong lòng lấy ra một cái gương, sét đánh không kịp bưng tai đưa ra trước mắt Thẩm Thiên Lăng, “Hiện!”
Ám vệ: …
Thẩm tiểu thụ: …
Nhậm Tiêu Dao tiếc nuối thở dài, “Kính chiếu yêu cũng vô dụng.”
Thẩm Thiên Lăng nắm chặt quyền đầu, đại-ca-nguoi-nếu-cứ-tiếp-tục-ta-sẽ-đuổi-người!
“Tặng cho ngươi làm lễ vật.” Nhậm Tiêu Dao đem gương đồng đưa cho y, “Hết ba trăm lượng bạc, không lời.”
Cái này cũng tin? Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Làm gì vậy?” Sau khi cùng Mộ Hàn Dạ so qua mấy trăm chiêu, Tần Thiếu Vũ đi vào lương đình.
Thẩm Thiên Lăng nói, “Tiền bối cho ta một kiện lễ vật.”
“Gương?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.
“Đúng vậy.” Nhậm Tiêu Dao nói, “Thượng cổ thần vật, thế gian khó gặp, mất một số bạc lớn để mua đó.”
Mộ Hàn Dạ ở một bên ôn hoà nói, “Mỗi ngày ở chợ Tây vực, khắp đường đều có.”
Nhậm Tiêu Dao: …
Mộ Hàn Dạ tiếp tục phá, “Sớm từ Vu tộc truyền đến, nghe nói có thể khiến yêu vật hiện nguyên hình, nghiêm trọng một chút còn có thể trong năm bước hộc máu đương trường, Trung Nguyên gọi là Kính chiếu yêu.”
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ nháy mắt âm trầm.
“Quán chủ kia không có nói với ta a.” Nhậm Tiêu Dao cũng bị chấn một chút, “Chỉ nói có thể từ trong gương nhìn ra nguyên hình!”
“Tiền bối.” Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
Nhậm Tiêu Dao: …
“Kỳ thật cũng không có chuyện gì.” Thẩm Thiên Lăng hoà giải, “Gương rất dễ nhìn, ít nhất chạm trổ rất tỉ mỉ.”
“Mà thôi mà thôi, dạy ngươi hai chiêu.” Nhậm Tiêu Dao tự biết đuối lý, vì thế chủ động chịu thua. Mặc kệ nói như thế nào, cái loại chuyện năm bước hộc máu này nghe qua quả thật có chút quá phận, Tần Thiếu Vũ sinh khí cũng là bình thường.
Di? Thẩm Thiên Lăng trong lòng vui vẻ, có thể được thiên hạ đệ nhất cao thủ dạy hai chiêu, cũng coi như được lợi ngoài ý muốn a.
“Xuống dưới.” Nhậm Tiêu Dao thả người nhảy đến trường luyện võ.
“Đa tạ.” Tần Thiếu Vũ hướng Mộ Hàn Dạ cười.
“Tần huynh khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi.” Mộ Hàn Dạ ngồi trên bàn, tùy tay thay mình rót ly trà.
Tần Thiếu Vũ cùng Nhậm Tiêu Dao đi đến trường luyện võ, Thẩm Thiên Lăng lúc này mới phản ứng lại —— kẻ xướng người hoạ bức người khác dạy võ công, còn nói không phải cấu kết với nhau làm việc xấu!
“Ăn hay không?” Mộ Hàn Dạ thay y niết bể vài quả hạt dẻ.
“Cám ơn.” Thẩm Thiên Lăng càng lúc càng cảm thấy người trước mắt không tệ, cũng càng lúc càng không hiểu vì sao Hoàng Đại Tiên lại sợ y như vậy.
“Làm sao?” Mộ Hàn Dạ hỏi, “Thẩm công tử nhìn qua hình như có tâm sự.”
“Nghĩ đến Hoàng Viễn.” Thẩm Thiên Lăng nói.
Mộ Hàn Dạ có chút ngoài ý muốn, “Nghĩ đến hắn?”
“Mộ vương là thật tâm thích hắn sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Nế không thích, cũng không đến mức phải ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến Vân Lam Thành.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Có phải hắn đã nói gì với ngươi không?”
“Ân, bất quá cũng không nhiều.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, “Chỉ nói vừa nghĩ đến ngươi, hắn đã muốn đi nhà xí.”
…
Mộ Hàn Dạ bỗng bật cười.
Tuy rằng rất đáng cười, nhưng loại chuyện này cẩn thận ngẫm lại kỳ thật rất thảm đó! Thẩm Thiên Lăng hảo tâm nói, “Nếu có khả năng, Mộ vương về sau không cần ngồi trên nóc nhà hắn suốt đêm , loại chuyện này cứ tiếp tục cũng không tốt.”
“Muốn chọc hắn mà thôi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Hắn có từng cùng ngươi nói, chuyện lúc trước hắn giả trang hồ tiên lẫn vào Thất Tuyệt cung ta chưa?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Chưa từng thấy qua kẻ ngu dốt như vậy.” Mộ Hàn Dạ ngửa đầu ẩm hạ một chén rượu.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vậy mà ngươi còn đuổi không buông, khẩu vị thật sự kỳ lạ mà.
“Ngày ấy ta ra cung săn thú, hắn giả làm hồ tiên bị ta bắn trúng một tên.” Mộ Hàn Dạ nói, “Khi đứng lên túi máu trong ngực cũng rơi xuống đất, chính hắn cư nhiên vẫn ngốc lăng không phát hiện.”
Thẩm Thiên Lăng ánh mắt đồng tình, cái này vừa nghe liền biết là cố sự bi thương.
“Sau khi tiến cung, hắn ngày ngày khoe khoang lạm khản (nói dóc không ngừng), vừa tát đậu thành binh, lại vừa hô phong hoán vũ, mỗi ngày mỗi kiểu.” Mộ Hàn Dạ nói, “So với hắn, ca cơ đào kép ban đầu quả thực cực kỳ bình thường, không có bất cứ lạc thú gì đáng nói.”
Thẩm Thiên Lăng nhịn không được lại bắt đầu đồng tình cùng Hoàng Đại Tiên, ngàn dặm xa xôi từ cực Bắc Tuyết Sơn chạy tới Tây vực, lại phải diễn tiểu phẩm cho người khác xem, nhân sinh như thế quả thực quá bi kịch.
“Cũng là ta đối với hắn quá mức lơi lỏng.” Mộ Hàn Dạ cười cười, “Nhất là mất hơn nửa năm, nhưng không đoán được hắn lại có bản lĩnh đem Bích Tuyền Tỳ đi.”
“Ta có thể hỏi một vấn đề không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi thử.
Mộ Hàn Dạ gật đầu, “Công tử cứ nói đừng ngại.”
“Mộ vương rốt cuộc thích Hoàng Đại Tiên cái gì?” Thẩm Thiên Lăng thực rất khó hiểu. Bởi vì hai người này mặc kệ nhìn theo góc độ nào, đều thập phần không xứng! Tuy nói Hoàng Đại Tiên hiện tại bộ dạng thanh tú, nhưng khi hắn vừa mới đi vào Thất Tuyệt cung, đã dịch dung thành đại ma tử (cây gai, ý là mặt đầy rỗ) a! Như vậy còn có thể xem trọng, trừ bỏ chân ái ra, thực không nghĩ được lí do này khác.
Mộ Hàn Dạ nói, “Đại khái là vì trước khi hắn xuất hiện, ta rất ít khi vui vẻ như thế ”
Thẩm Thiên Lăng: …
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Thảo Nê Mã (**) ta cũng rất vui vẻ, nhưng cái này cũng không phải yêu a.
“Công tử vì sao thích Tần huynh?” Mộ Hàn Dạ hỏi lại.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút.
“Nếu là nhất thời nửa khắc nghĩ không ra lí do, vậy thì đúng rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Chuyện tình ái, ai có thể tìm ra một nguyên nhân xác thực.”
Nói cũng đúng. Thẩm Thiên Lăng tự mình bác hoa sinh cật (lột vổ đậu phộng mà ăn = tự mình hiểu ra???).
Dựa theo loại tư thế này, Hoàng Đại Tiên nhất thời bán khắc sợ là sẽ chạy không thoát a…
Thật đáng thương.
“Vậy ngươi cũng đừng dọa hắn nữa.” Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng lại nói, “Cứ đi nhà xí như vậy, đối với thân thể cũng không tốt.”
Mộ Hàn Dạ cười ra tiếng, đưa cho hắn một ly trà xanh, “Công tử thật sự là người thú vị, trách không được lại bị Tần huynh tôn sùng là chí bảo.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Dựa theo ý tưởng nguyên bản của Nhậm Tiêu Dao, vốn chỉ định dạy cho hắn một hai chiêu liền thu tay lại, bất quá ông hiển nhiên đã xem nhẹ tâm cơ cùng mánh khóe của Tần Thiếu Vũ, cứ tiếp tục thất nhiễu bát nhiễu, chính là thẳng đến khi hoàng hôn mới chấm dứt.
“Đa tạ tiền bối.” Tần Thiếu Vũ thần thanh khí sảng.
Nhậm Tiêu Dao vẫy tay, “Lần sau gặp lại quán chủ kia, ta nhất định phải đánh hắn một trận.”
“Chíp!” Mao Cầu cũng được ám vệ mang đến sau núi, ra sức nhảy vào trong lòng Tần Thiếu Vũ, phi thường muốn đùa ném cao cao.
“Phượng Hoàng?” Nhậm Tiêu Dao hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, đem tiểu Mao Cầu đưa qua đi, “Thực ngoan.”
“… Thu.” Tuy rằng không quen, bất quá Mao Cầu vẫn là thực hữu hảo, đôi mắt tiểu hắc đậu thật đáng yêu!
“Đi ăn cơm đi.” Thẩm Thiên Lăng cũng cùng Mộ Hàn Dạ một đường đi xuống từ lương đình, “Cố ý kêu đầu bếp nấu vài món ngon, vì tiền bối đón gió tẩy trần.”
“Chíp chíp.” Mao Cầu có ý nhào vào trong lòng Thẩm tiểu thụ.
Nhậm Tiêu Dao bình tĩnh nắm lấy móng vuốt của nó.
Mao Cầu: …
“Tiền bối.” Thẩm tiểu thụ rất muốn đem con mình về.
“Chíp!” Mao Cầu cũng hướng Thẩm Thiên Lăng mở ra cái cánh ngắn.
Ám vệ lệ nóng doanh tròng, một màn này quả thực cảm động.
“Phượng Hoàng thích những thứ sáng long lanh.” Tần Thiếu Vũ một bên nói, “Nếu là kỳ trân dị bảo thì không thể tốt hơn, nếu tiền bối có, nó tất nhiên nguyện ý cùng chơi với ngươi.”
“Thật sao?” Nhậm Tiêu Dao lấy ra một khối tuyết tinh thạch.
“Chíp!” Mao Cầu tất nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, dùng móng vuốt đá đá, lại dùng cái bụng cọ a cọ.
Nhậm Tiêu Dao tâm tình rất tốt, ôm nó đi trở về.
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, đối Thẩm Thiên Lăng thấp giọng nói, “Nhìn giống như thực đáng giá.”
Thẩm tiểu thụ không nói gì, cư nhiên đem con xem như công cụ vơ vét của cải.
Phụ ái mà mà người ta thường nói đâu!
Ở tiền sơn nấu hầm chiên xào, sớm bày xong một bàn thức ăn lớn, Thẩm Thiên Lăng tự mình xuống hầm rượu chọn rượu. Hoa Đường cố ý phái người thỉnh Ôn Liễu Niên từ hạ sơn lên, mọi người cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt.
“Nghe nói trên Thiên Sơn có giang hồ đệ nhất cao thủ?” Ôn đại nhân tuy nói là người đọc sách, nhưng đối với chuyện võ lâm cũng khó tránh khỏi hiếu kì, vì thế tùy tiện kéo người bên cạnh hỏi, “Ngươi có biết hắn ở đâu không?”
“Biết.” Đối phương gật đầu.
“Ở đâu?” Ôn Liễu Niên hỏi.
Đối phương nói, “Chính là ta.”
Ôn Liễu Niên: …
“Ôn đại nhân tìm ta có việc?” Nhậm Tiêu Dao hỏi.
Ôn Liễu Niên ha ha cười gượng, “Chỉ là muốn chiêm ngưỡng một chút mà thôi.”
Nhậm Tiêu Dao dùng hai ngón tay, nắm vạt áo mà xách hắn lên, “Quả thực tay trói gà không chặt.”
Ôn Liễu Niên: …
Lòng tự trọng quả thực thất bại.
Chiều tối một chút, yến hội vô cùng náo nhiệt bắt đầu. Dựa theo tính tình của Tần Thiếu Vũ, hiển nhiên sẽ không mời ca cơ vũ nương, nhưng ám vệ cảm giác có chút đơn điệu, vì thế chủ động yêu cầu diễn thượng một đoạn, kết quả còn chưa hát được hai câu, liền bị Tần Thiếu Vũ đuổi ra ngoài.
Chúng ta thật sự muốn làm nóng không khí mà!
Cần gì phá vỡ chứ.
Mao Cầu ngồi trong tiểu oa trên ghế của mình, trường cổ chờ Thẩm Thiên Lăng uy cơm cho mình, nhưng không đợi ăn đến miệng, đã bị Nhậm Tiêu Dao mang cả tiểu oa (cái ổ chăn đó~) lẫn băng ghế kéo qua.
Mao Cầu phi thường mất hứng đá móng vuốt, vừa oán niệm, lại vừa đói.
Nhậm Tiêu Dao nhanh chóng lấy ra đến một hạt đậu vàng, thả trong tiểu oa của nó.
“Chíp!” Tuy rằng không tính là vật hiếm lạ gì, nhưng tốt xấu gì cũng thật sáng. Mao Cầu miễn cưỡng chấp nhận, ngoan ngoãn ngồi xổm trở về.
Nhậm Tiêu Dao nói, “Không biết —— ”
“Không được.” Tần Thiếu Vũ một ngụm cắt ngang, “Đứa con này là sinh mạng của của Lăng nhi, ai mang đi ta sẽ cùng người đó liều mạng.”
Nhậm Tiêu Dao đành phải tiếc nuối buông tay.
Ngoài sơn môn, một đám ám vệ sau khi cơm nước xong xuôi, một bên xỉa răng một bên đi chung quanh cho tiêu thức ăn, đột nhiên liền nhìn thấy từ xa xa ngọn núi, có hai người đang giục ngựa về phía này, vì thế lập tức cảnh giác cầm binh khí lên.
“Nhìn có chút quen mắt a.” Một người trong đó nói thầm.
“Vô nghĩa!” Người còn lại cũng thấy rõ người tới, vui mừng không kìm được nói, “Là Thẩm đại thiếu gia cùng Diệp cốc chủ!”
“Thật đó nha.” Người còn lại đều hoan hô một chút, tập thể lao ra nghênh đón.
Nguyệt hoa như thủy, uốn lượn trên sơn đạo như phủ kín một lớp bạc vụn. Một hắc sắc đại mã cao lớn, bốn vó đạp phong, giống như bôn lôi thiểm điện. Hai người trên lưng nó, một mi mục anh tuấn, một đạm mạc xa cách, xứng đôi không còn gì để nói.
Chính là Nhật Nguyệt Sơn Trang Đại thiếu gia Thẩm Thiên Phong cùng Quỳnh Hoa Cốc chủ Diệp Cẩn, cũng là đại ca và đại tẩu của Thẩm Thiên Lăng.
“Thẩm đại thiếu gia.” Ám vệ tập thể phất tay, rất nhiệt tình.
Hắc sắc đại mã trường tê một tiếng, vững vàng ngừng ở trước mặt mọi người.
Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn phiên thân nhảy xuống, có chút ngoài ý muốn nói, “Là cố ý tới đón tiếp chúng ta?”
“Này cũng không… A!” Một người trong đó nói còn chưa nói xong, liền bị đồng bạn đạp một cước, vì thế nhanh chóng thức thời câm miệng.
“Không sai.” Người còn lại cười tươi như hoa, “Chúng ta còn đặc biệt chuẩn bị tiết mục.” Vừa rồi chưa diễn xong liền bị Cung chủ đuổi đi ra, quả thực không sảng khoái, nhất định phải tìm cơ hội diễn lại một lần!
Diệp Cẩn kinh ngạc, “Tiết mục?”
“Không sai.” Ám vệ ào ào đứng chỉnh tề thành hai hàng.
Diệp Cẩn tuy nói ven đường mỏi mệt lại có chút nhiễm phong hàn, rất muốn trở về hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng thịnh tình của đối phương lại không thể chối từ, người lại nhiều, đành phải cùng Thẩm Thiên Phong đứng tại chỗ, nghe bọn hắn hát xong một thủ khúc dài vô tận này.
“Như thế nào?” Sau khi hát xong, ám vệ vui không kìm nổi, bản thân cảm thấy phi thường say mê a.
Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi nói, “Chúng ta vừa mới đến, vì sao lại muốn hát một khúc tiễn đưa?”
Ám vệ: …
Lúc trước bọn họ chỉ lo chọn trường xướng (bài hát dài) bởi vì loại này hát mới đã nghiền nhưng lại hoàn toàn không chút bận tâm đến ca từ ý tứ của nó quả thực không đúng a!
“Không thì chúng ta đồng diễn một khúc khác?” Ám vệ hỏi thử.
“Không cần.” Thẩm Thiên Phong một ngụm cự tuyệt, “Hảo ý tâm lĩnh, Lăng nhi cùng Thiếu Vũ đâu?”
“Còn ở phòng ăn.” Ám vệ trong lòng thực tiếc nuối, hơn nữa hạ quyết tâm tương lai nếu như có chút thời cơ thích hợp, nhất định phải để cho Diệp cốc chủ hát một lần!”
“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong lập tức kéo Diệp Cẩn vào sơn môn, còn đi đến phi thường nhanh, hiển nhiên là do phi thường lo lắng sẽ bị giữ lại nghe thẹm một khúc.
Ám vệ phát ra tiếng thở dài từ nội tâm.
“Cung chủ.” Thủ vệ chạy vào nhà ăn, “Có khách nhân đến .”
“Khách nhân?” Tần Thiếu Vũ nghe vậy bật cười, “Gần đây Truy Ảnh Cung thật là náo nhiệt.”
“Là Thẩm đại thiếu gia cùng Diệp cốc chủ.” Thủ vệ cũng thật cao hứng, hiển nhiên cũng đã xem bọn họ như người thân trong nhà.
“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thiên Phong cùng Diệp Cẩn đến đây.”
“Ách?” Thẩm Thiên Lăng ánh mắt mê mang, có chút choáng —— y vừa rồi xuất phát từ hiếu kì, vì thế muốn thử một ít rượu do Nhậm Tiêu Dao mang đến từ đại mạc, lúc đầu uống còn không có gì, bây giờ lại choáng.
Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Say?”
“Đương nhiên không có.” Thẩm tiểu thụ phi thường nghiêm túc, sau đó lảo đảo muốn đứng lên.
Tần Thiếu Vũ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, ôm ngang lấy y, “Ta mang ngươi về nghỉ ngơi trước.”
“Con đâu?” Thẩm Thiên Lăng tim xung quanh.
“Chíp!” Mao Cầu đang ra sức ăn thịt ăn cá.
“Mặc kệ nó.” Tần Thiếu Vũ đem người ôm ra ngoài, vừa lúc nghênh diện với Thẩm Thiên Phong cùng Diệp Cẩn.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Phong sửng sốt một chút.
“Không có việc gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Uống rượu .”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười.
“Vừa lúc.” Diệp Cẩn từ trong lòng lấy ra một phong thư, nhét vào trong tay Tần Thiếu Vũ, “Ngâm Vô Sương nhờ ta chuyển giao cho ngươi, giấu kín một chút, đừng để cho Lăng nhi phát hiện.”
“Ai? ! ! !” Tuy rằng say đến mơ mơ màng màng, nhưng Thẩm tiểu thụ đối với danh tử của tình địch vẫn rất có tính cảnh giác!
Ngâm Vô Sương là Môn chủ Vô Tuyết Môn ở Đông Bắc, là đại hồ ly tinh sóng vai ngang hàng với Thẩm Thiên Lăng trên giang hồ. Tuy nói thân là nam tử, lại trời sinh băng cơ ngọc cốt, tư sắc vô song, vài năm trước từng đối với Tần Thiếu Vũ cuồng dại không đổi, dây dưa qua một trận. Mấy năm gần đây tuy nói không có động tĩnh gì, bất quá Thẩm tiểu thụ vẫn là đối hắn canh cánh trong lòng, phi thường lòng dạ hẹp hòi a.
“Ai cũng không phải.” Diệp Cẩn hống hắn, “Còn nhận ra ta là ai không?”
Thẩm Thiên Lăng đưa một tay chụp lấy y, “Đầu choáng váng.”
“Đi đến nội thất ngồi trước đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhậm tiền bối cùng Mộ Hàn Dạ đều đến, vừa lúc cùng thương lượng một vài chuyện.”
Hết
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.