Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 24: Chủ ý xấu cùng chủ ý xấu!
Ngữ Tiếu Lan San
22/12/2016
Tang Cốt bình thường đối với Tang Bạch chất chứa oán hận đã lâu, nay tìm được cơ hội, tất nhiên là phải mắng hết trận này tới trận khác, quả thực giống như nước sông Hoàng Hà thao thao bất tuyệt! Mà Ôn Liễu Niên lo hắn mắng lâu sẽ khô miệng hết tinh thần, còn cố ý sai người đưa đến đồ ăn cùng nước trà, thật sự là phi thường quan tâm chủ nghĩa nhân đạo.
“Sao còn ra?” Sau khi dùng qua cơm trưa, Thẩm Thiên Lăng ở trong tiểu viện đánh ngáp, “Cũng qua vài canh giờ rồi.”
“Vậy trước hết về phòng ngủ trưa đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đợi sau khi tỉnh ngủ, sự tình tự nhiên sẽ có kết quả.”
“Ta không ngủ!” Thẩm Thiên Lăng thực kiên quyết, nhất định phải đợi đến bát quái xong mới an tâm.
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt y.
Bên trong phòng ngủ, Mao Cầu cuộn mình trong ổ chăn nhuyễn hồ hồ, móng vuốt nắm một viên trân châu, chính ngủ đến thập phần ngọt ngào —— loại hoàn cảnh không có thanh âm kỳ kỳ quái quái gì đó quả thực tốt đẹp, nhất định phải quý trọng a!
“Cung chủ.” Sau một lát, ám vệ từ ngoài cửa tiến vào, “Ôn đại nhân từ địa lao đi ra , xem ra thu hoạch không nhỏ.”
Thẩm Thiên Lăng lập tức đứng lên, “Chúng ta đi xem thử.”
“Lại nói, Tang Cốt kia mắng thật sự rất tốt.” Ám vệ cảm khái ngàn vạn, “Thuộc hạ đi vào xem vài lần, mỗi lần đều nghe thấy hắn rít gào.” Tức giận mà không phát được, Tang Bạch ở cách vách mới đầu còn hữu khí vô lực thở dốc, đến lúc sau cư nhiên thật sự ngất đi, không biết là bị đệ đệ làm cho giận đến choáng hay là độc dược của tả hộ pháp quá mạnh.
“Tần cung chủ, Thẩm công tử.” Trong thư phòng, Ôn Liễu Niên đang đem trang giấy đóng thành sách.
“Nói nhiều như vậy?” Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.
“Sự vô cự tế (chuyện không toàn diện), ta đem toàn bộ viết xuống đây.” Ôn Liễu Niên lau nét mực trên tay, “Đỡ phải bở lỡ manh mối gì đó.”
“Có thu hoạch gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Thu hoạch không hề ít.” Ôn Liễu Niên nói, “Thứ nhất, là vụ án thuyền hoa bị nổ ngày đó.”
“Có manh mối?” Thẩm Thiên Lăng vui vẻ.
“Không phải có manh mối.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Mà là này án có thể nói là phá được.”
“Nga?” Tần Thiếu Vũ có hứng thú, “Nói nghe một chút.”
“Nếu hôm nay lời của Tang Cốt nói không sai, thì người đem thuốc nổ lên thuyền hoa giống như Tần cung chủ đã đoán, chính là đầu bếp Vương Chùy.” Ôn Liễu Niên phân phó người pha nước trà, đem mọi chuyện chậm rãi nói với hai người.
Tang Cốt cùng Tang Bạch vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, bất quá bởi vì e dè tình cảm mấy chục năm, nên cũng không chân chính đối đầu. Hai người sau khi bị trục xuất khỏi Trung Nguyên, thì luôn hoạt động ở một vùng của Cực Bắc Tuyết Sơn, cho đến khi lần này Chu Giác tự mình tìm tới cửa.
Tuy nói hai huynh đệ này vẫn luôn bị thế nhân khinh thường, nhưng Chu Giác hiển nhiên sẽ không để ý đến điểm này, mà ngược lại, dựa theo tư duy của hắn, chỉ cần có thể đối với “Đại kế phục quốc” của mình có ích, vậy liền đáng giá thâm giao, bởi vậy sau khi Hoàng Đại Tiên trốn đến Trung Nguyên, hắn liền lo lắng cố sức đem Tang Bạch Cốt từ trong Tuyết Sơn tìm ra, trả bằng ngàn lượng hoàng kim, điều kiện chính là để hai người đi theo Hoàng Đại Tiên một đường nam hạ, vừa để đoạt lại Bích Tuyền Tỳ , vừa tìm cơ hội trừ bỏ Thiết Đầu Lão Tam ở Vân Lam Thành, khơi mào mâu thuẫn giữa Truy Ảnh Cung và Thất Tuyệt quốc —— dù sao biên quan càng loạn thì lời đồn càng nhiều, đối với hắn tự nhiên sẽ có lợi.
Mà Tang Bạch Cốt cũng xác thực đã dựa theo phân phó của hắn, một đường cố ý tạo ra đủ loại sự tình, đem Hoàng Đại Tiên cùng Thiết Đầu Lão Tam dẫn tới Vân Lam Thành, nguyên bản mọi chuyện đã hoàn thành xong phân nửa, Tang Bạch cùng Tang Cốt lúc này lại cố tình gây mâu thuẫn, sau khi cãi nhau một trận, oán hận chất chứa dưới đáy lòng nhiều năm của Tang Bạch rốt cục bị khơi mào, đối Tang Cốt nổi dậy sát tâm.
“Cho nên thuốc nổ ở trên thuyền hoa, vốn là dùng để giết Thiết Đầu Lão Tam?” Thẩm Thiên Lăng một bên lật giấy một bên hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Dựa theo kế hoạch nguyên bản của hai người, vốn nên là tìm cách dẫn Thiết Đầu Lão Tam lên thuyền hoa rồi mới cho nổ. Đến lúc đó đệ nhất thị vệ của Thất Tuyệt quốc bị nổ chết ở Vân Lâm Thành, Mộ Hàn Dạ tất nhiên sẽ không để yên, không chỉ là Truy Ảnh Cung, thậm chí còn có khả năng sẽ liên lụy đến Hoàng Thượng, đây cũng là mục đích của Chu Giác.”
“Quả thực ngoan độc.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Vì tư dục bản thân hại nhiều dân chúng uổng mạng như vậy, còn chỗ nào xứng làm Hoàng đế.”
“Vậy tiếp theo thì sao? Vì sao thuyền hoa lại bị cho nổ trước?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Sau khi hai người Tang Bạch Cốt cãi nhau, Tang Bạch liền hạ quyết tâm muốn giết Tang Cốt, vì thế bề ngoài thì đối hắn giả ý chịu thua, nhưng lại âm thầm đi tìm đầu bếp Vương Chùy, cũng là nanh vuốt lúc trước bọn họ thua mua, ra lệnh hắn cho nổ trước. Ai ngờ ngày đó Tang Cốt tuy nói đã dịch dung lên thuyền hoa, lại bởi vì thân thể không thích hợp, sau khi âm thầm xem xét xong thì sớm rời đi, không có lưu lại ăn cơm. Vương Chùy ở trong khoang thuyền nên cũng không biết chuyện này, cho nên như trước dựa theo yêu cầu của Tang BẠch châm thuốc nổ, tạo ra thảm án kia.”
“Sau đó Tang Cốt liền đoán được nội tình, âm thầm giết Vương Chùy báo thù.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Kể từ đó, mọi chuyện đều rõ ràng .”
“Hiện phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Phái người đưa cho Hoàng Thượng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bọn họ dù sao cũng xem như thuộc nhóm phản tặc, chúng ta không tiện nhúng tay.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Xem ra Chu Giác kia không phải đèn cạn dầu, sợ là tương lai còn nháo ra chuyện lớn hơn.”
“Hoàng Thượng vì hắn củng cố giang sơn, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ôn đại nhân không cần quan tâm.”
“Nhưng nếu dựa theo lời Tang Cốt, Chu Giác lần này tựa hồ là đã bắt đầu hành động, uy hiếp Thánh Thượng, châm ngòi thị phi giữa Truy Ảnh Cung cùng Thất Tuyệt quốc, Cung chủ không lo lắng sao?” Ôn Liễu Niên thử hỏi.
“Nếu hắn chỉ là muốn mưu phản, ta quả thật sẽ không chủ động nhúng tay, Hoàng Thượng sẽ có năng lực giải quyết chuyện này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá hắn lại muốn dùng Lăng nhi viết văn rêu rao, vậy chính là chủ động chĩa mũi đao về phía ta, mệnh đã chú định không có kết cục tốt gì.”
“Cung chủ có kế hoạch gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Sau này đại nhân sẽ biết.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, “Bận cả ngày, buổi tối không bằng cùng đi ra ngoài dùng cơm?”
Ôn Liễu Niên một ngụm đáp ứng, dù tính là thanh quan, ngẫu nhiên cũng muốn cọ cơm một chút, loại chuyện ăn hôi (ăn chùa~) này ai cũng sẽ thích a.
“Ta đậy muộn một chút lại đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi về trước , Lăng nhi phải ngủ trưa.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Kỳ thật ta cũng không phải rất buồn ngủ a!
“Nhị vị đi thong thả.” Ôn Liễu Niên đưa hai người tới cửa, lại vào nhà tiếp tục sửa sang lại vài thứ. Thẩm Thiên Lăng hướng Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi gần đây có nghe được tin đồn gì không?”
“Tin đồn gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên là lời đồn do Chu Giác phóng xuất.” Thẩm Thiên Lăng cùng hắn tay trong tay chậm rãi trở về, “Chuyện nói ta là đế tinh chuyển thế đó.”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không có.”
Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì tốt.”
“Tạm thời không có mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đã cố sức tìm người viết cố sự, ngươi nghĩ hắn sẽ tay không mà vứt bỏ sao, huống hồ đây chính là thời cơ rất tốt để châm ngòi quan hệ giữa ta và Sở Uyên.”
Gương mặt Thẩm Thiên Lăng nhất thởi khổ bức, cho nên vẫn là trốn không thoát sao?
“Lo lắng cái gì.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Có ta, còn sợ ngươi sẽ bị mấy lời đồn đãi đó tổn thương sap.”
“Ngươi có biện pháp gì?” Thẩm Thiên Lăng ba ba hỏi.
“Đoán.” Tần Thiếu Vũ phi thường xấu xa.
“Ta sao có thể đoán được, chủ ý của ngươi nhiều như vậy, lần trước hỏi ngươi cũng chỉ nói đến một nửa.” Thẩm Thiên Lăng oán giận, “Không cho nhử.”
“Vậy dùng ân ái đổi.” Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.
Thẩm tiểu thụ nghe vậy cả giận nói, “Trước kia đều là dùng hôn nhẹ!” Vì cái gì lần này lại thăng cấp a, thật sự là phi thường phiền phức.
Tần Thiếu Vũ biết nghe lời mà nói, “Được rồi, vậy cho ngươi tới, một cái hôn nhẹ nói một câu.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái gì gọi là cho ta tới, ta căn bản là không muốn a!
Tần Thiếu Vũ đem mặt đưa qua.
Thẩm Thiên Lăng rất có cốt khí nói, “Cho dù hiện tại ngươi không nói, chờ tương lai khi lời đồn truyền ra, ta cũng nhất định sẽ biết.”
“Xác thực như thế.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau đó nói, “Vậy ngươi liền chờ cho tốt đi.”
“Chờ thì chờ.” Thẩm Thiên Lăng phi thường khí phách.
Sau khi đi mười bước.
“Thiếu hiệp, ngươi nói cho ta biết đi.”
Quả thực hiếu kì so với bất cứ thứ gì đều lớn hơn!
Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày.
“Đi mà đi mà.” Thẩm Thiên Lăng giống như bạch tuộc ôm lấy hắn.
Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, sau khi mang theo y trở về phòng, ám vệ từ trong tay truyền qua một quyển sách, “Lật xem đi.”
“Ta mới không xem.” Thẩm Thiên Lăng chán ghét, quỷ mới biết bên trong lại là thứ kỳ kỳ quái quái gì.
“Là ta phái người viết.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm tình phức tạp, tự mình viết sách của mình, cái chiêu này thật sự là đột phá chân trời a.
“Chíp!” Mao Cầu nhìn thấy hai người trở về, cũng vặn vẹo vặn vẹo chạy vào cửa, ngồi trên bàn của mình ăn hạt dưa.
“Chu Giác nói ngươi là đế tinh hạ phàm, ta liền viết kết cục của cố sự cho hắn.” Tần Thiếu Vũ giúp y rót ly trà.
“Kết cục?” Thẩm Thiên Lăng nghi hoặc mở ra sách, mới nhìn hai trang thì biểu tình đã như bị sét đánh trúng.
Mao Cầu tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn học theo y há miệng ra, không nhúc nhích mà ngậm vỏ hạt dưa, toàn thân đều bị sợ đến ngây người!
Không hổ là do Ảnh đế sinh ra!
“Thế nào?” Tần Thiếu Vũ ở trước mặt y lắc lắc tay.
“…” Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang, trong khoảng thời gian ngắn có chút hết từ để nói.
“Tuy nói dựa theo tính tình Sở Uyên, dù thế nào cũng sẽ không tin loại chuyện đế tinh vớ vẩn này, bất quá cũng khó bảo đảm dân chúng sẽ không đồn đãi thái quá.” Tần Thiếu Vũ khép lại sách, “Y theo kế này, xem như là để cố sự có một kết cục tốt.”
Hoàn toàn không hợp lí a! Thẩm Thiên Lăng bị chấn không nhẹ.
“Ngươi thấy thế nào?”Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Rất xấu.” Thẩm Thiên Lăng cường liệt khiển trách.
“Chẳng lẽ còn có biện pháp tốt hơn?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó khổ bức nói, “Không có.”
“Vậy không phải được rồi sao.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Tóm lại lời đồn về ta và ngươi đã phô thiên cái địa, nhiều thêm một hai điều cũng không sao.”
Lời tuy nói như thế, nhưng vẫn là choáng váng a! Thẩm Thiên Lăng ôm con xoa nhẹ một phen.
“Chíp.” Mao Cầu đầu óc choáng váng, biểu tình một mảnh mờ mịt.
Mau thả ta về ăn hạt dưa.
Thật sự là phi thường vô tội a.
Hết
“Sao còn ra?” Sau khi dùng qua cơm trưa, Thẩm Thiên Lăng ở trong tiểu viện đánh ngáp, “Cũng qua vài canh giờ rồi.”
“Vậy trước hết về phòng ngủ trưa đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đợi sau khi tỉnh ngủ, sự tình tự nhiên sẽ có kết quả.”
“Ta không ngủ!” Thẩm Thiên Lăng thực kiên quyết, nhất định phải đợi đến bát quái xong mới an tâm.
Tần Thiếu Vũ bật cười, đưa tay xoa xoa khuôn mặt y.
Bên trong phòng ngủ, Mao Cầu cuộn mình trong ổ chăn nhuyễn hồ hồ, móng vuốt nắm một viên trân châu, chính ngủ đến thập phần ngọt ngào —— loại hoàn cảnh không có thanh âm kỳ kỳ quái quái gì đó quả thực tốt đẹp, nhất định phải quý trọng a!
“Cung chủ.” Sau một lát, ám vệ từ ngoài cửa tiến vào, “Ôn đại nhân từ địa lao đi ra , xem ra thu hoạch không nhỏ.”
Thẩm Thiên Lăng lập tức đứng lên, “Chúng ta đi xem thử.”
“Lại nói, Tang Cốt kia mắng thật sự rất tốt.” Ám vệ cảm khái ngàn vạn, “Thuộc hạ đi vào xem vài lần, mỗi lần đều nghe thấy hắn rít gào.” Tức giận mà không phát được, Tang Bạch ở cách vách mới đầu còn hữu khí vô lực thở dốc, đến lúc sau cư nhiên thật sự ngất đi, không biết là bị đệ đệ làm cho giận đến choáng hay là độc dược của tả hộ pháp quá mạnh.
“Tần cung chủ, Thẩm công tử.” Trong thư phòng, Ôn Liễu Niên đang đem trang giấy đóng thành sách.
“Nói nhiều như vậy?” Thẩm Thiên Lăng chấn kinh.
“Sự vô cự tế (chuyện không toàn diện), ta đem toàn bộ viết xuống đây.” Ôn Liễu Niên lau nét mực trên tay, “Đỡ phải bở lỡ manh mối gì đó.”
“Có thu hoạch gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Thu hoạch không hề ít.” Ôn Liễu Niên nói, “Thứ nhất, là vụ án thuyền hoa bị nổ ngày đó.”
“Có manh mối?” Thẩm Thiên Lăng vui vẻ.
“Không phải có manh mối.” Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Mà là này án có thể nói là phá được.”
“Nga?” Tần Thiếu Vũ có hứng thú, “Nói nghe một chút.”
“Nếu hôm nay lời của Tang Cốt nói không sai, thì người đem thuốc nổ lên thuyền hoa giống như Tần cung chủ đã đoán, chính là đầu bếp Vương Chùy.” Ôn Liễu Niên phân phó người pha nước trà, đem mọi chuyện chậm rãi nói với hai người.
Tang Cốt cùng Tang Bạch vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, bất quá bởi vì e dè tình cảm mấy chục năm, nên cũng không chân chính đối đầu. Hai người sau khi bị trục xuất khỏi Trung Nguyên, thì luôn hoạt động ở một vùng của Cực Bắc Tuyết Sơn, cho đến khi lần này Chu Giác tự mình tìm tới cửa.
Tuy nói hai huynh đệ này vẫn luôn bị thế nhân khinh thường, nhưng Chu Giác hiển nhiên sẽ không để ý đến điểm này, mà ngược lại, dựa theo tư duy của hắn, chỉ cần có thể đối với “Đại kế phục quốc” của mình có ích, vậy liền đáng giá thâm giao, bởi vậy sau khi Hoàng Đại Tiên trốn đến Trung Nguyên, hắn liền lo lắng cố sức đem Tang Bạch Cốt từ trong Tuyết Sơn tìm ra, trả bằng ngàn lượng hoàng kim, điều kiện chính là để hai người đi theo Hoàng Đại Tiên một đường nam hạ, vừa để đoạt lại Bích Tuyền Tỳ , vừa tìm cơ hội trừ bỏ Thiết Đầu Lão Tam ở Vân Lam Thành, khơi mào mâu thuẫn giữa Truy Ảnh Cung và Thất Tuyệt quốc —— dù sao biên quan càng loạn thì lời đồn càng nhiều, đối với hắn tự nhiên sẽ có lợi.
Mà Tang Bạch Cốt cũng xác thực đã dựa theo phân phó của hắn, một đường cố ý tạo ra đủ loại sự tình, đem Hoàng Đại Tiên cùng Thiết Đầu Lão Tam dẫn tới Vân Lam Thành, nguyên bản mọi chuyện đã hoàn thành xong phân nửa, Tang Bạch cùng Tang Cốt lúc này lại cố tình gây mâu thuẫn, sau khi cãi nhau một trận, oán hận chất chứa dưới đáy lòng nhiều năm của Tang Bạch rốt cục bị khơi mào, đối Tang Cốt nổi dậy sát tâm.
“Cho nên thuốc nổ ở trên thuyền hoa, vốn là dùng để giết Thiết Đầu Lão Tam?” Thẩm Thiên Lăng một bên lật giấy một bên hỏi.
Ôn Liễu Niên gật đầu, “Dựa theo kế hoạch nguyên bản của hai người, vốn nên là tìm cách dẫn Thiết Đầu Lão Tam lên thuyền hoa rồi mới cho nổ. Đến lúc đó đệ nhất thị vệ của Thất Tuyệt quốc bị nổ chết ở Vân Lâm Thành, Mộ Hàn Dạ tất nhiên sẽ không để yên, không chỉ là Truy Ảnh Cung, thậm chí còn có khả năng sẽ liên lụy đến Hoàng Thượng, đây cũng là mục đích của Chu Giác.”
“Quả thực ngoan độc.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Vì tư dục bản thân hại nhiều dân chúng uổng mạng như vậy, còn chỗ nào xứng làm Hoàng đế.”
“Vậy tiếp theo thì sao? Vì sao thuyền hoa lại bị cho nổ trước?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Sau khi hai người Tang Bạch Cốt cãi nhau, Tang Bạch liền hạ quyết tâm muốn giết Tang Cốt, vì thế bề ngoài thì đối hắn giả ý chịu thua, nhưng lại âm thầm đi tìm đầu bếp Vương Chùy, cũng là nanh vuốt lúc trước bọn họ thua mua, ra lệnh hắn cho nổ trước. Ai ngờ ngày đó Tang Cốt tuy nói đã dịch dung lên thuyền hoa, lại bởi vì thân thể không thích hợp, sau khi âm thầm xem xét xong thì sớm rời đi, không có lưu lại ăn cơm. Vương Chùy ở trong khoang thuyền nên cũng không biết chuyện này, cho nên như trước dựa theo yêu cầu của Tang BẠch châm thuốc nổ, tạo ra thảm án kia.”
“Sau đó Tang Cốt liền đoán được nội tình, âm thầm giết Vương Chùy báo thù.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Kể từ đó, mọi chuyện đều rõ ràng .”
“Hiện phải làm thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Phái người đưa cho Hoàng Thượng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bọn họ dù sao cũng xem như thuộc nhóm phản tặc, chúng ta không tiện nhúng tay.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ôn Liễu Niên gật đầu, “Xem ra Chu Giác kia không phải đèn cạn dầu, sợ là tương lai còn nháo ra chuyện lớn hơn.”
“Hoàng Thượng vì hắn củng cố giang sơn, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ôn đại nhân không cần quan tâm.”
“Nhưng nếu dựa theo lời Tang Cốt, Chu Giác lần này tựa hồ là đã bắt đầu hành động, uy hiếp Thánh Thượng, châm ngòi thị phi giữa Truy Ảnh Cung cùng Thất Tuyệt quốc, Cung chủ không lo lắng sao?” Ôn Liễu Niên thử hỏi.
“Nếu hắn chỉ là muốn mưu phản, ta quả thật sẽ không chủ động nhúng tay, Hoàng Thượng sẽ có năng lực giải quyết chuyện này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá hắn lại muốn dùng Lăng nhi viết văn rêu rao, vậy chính là chủ động chĩa mũi đao về phía ta, mệnh đã chú định không có kết cục tốt gì.”
“Cung chủ có kế hoạch gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Sau này đại nhân sẽ biết.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, “Bận cả ngày, buổi tối không bằng cùng đi ra ngoài dùng cơm?”
Ôn Liễu Niên một ngụm đáp ứng, dù tính là thanh quan, ngẫu nhiên cũng muốn cọ cơm một chút, loại chuyện ăn hôi (ăn chùa~) này ai cũng sẽ thích a.
“Ta đậy muộn một chút lại đến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi về trước , Lăng nhi phải ngủ trưa.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Kỳ thật ta cũng không phải rất buồn ngủ a!
“Nhị vị đi thong thả.” Ôn Liễu Niên đưa hai người tới cửa, lại vào nhà tiếp tục sửa sang lại vài thứ. Thẩm Thiên Lăng hướng Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi gần đây có nghe được tin đồn gì không?”
“Tin đồn gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Tất nhiên là lời đồn do Chu Giác phóng xuất.” Thẩm Thiên Lăng cùng hắn tay trong tay chậm rãi trở về, “Chuyện nói ta là đế tinh chuyển thế đó.”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không có.”
Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì tốt.”
“Tạm thời không có mà thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đã cố sức tìm người viết cố sự, ngươi nghĩ hắn sẽ tay không mà vứt bỏ sao, huống hồ đây chính là thời cơ rất tốt để châm ngòi quan hệ giữa ta và Sở Uyên.”
Gương mặt Thẩm Thiên Lăng nhất thởi khổ bức, cho nên vẫn là trốn không thoát sao?
“Lo lắng cái gì.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Có ta, còn sợ ngươi sẽ bị mấy lời đồn đãi đó tổn thương sap.”
“Ngươi có biện pháp gì?” Thẩm Thiên Lăng ba ba hỏi.
“Đoán.” Tần Thiếu Vũ phi thường xấu xa.
“Ta sao có thể đoán được, chủ ý của ngươi nhiều như vậy, lần trước hỏi ngươi cũng chỉ nói đến một nửa.” Thẩm Thiên Lăng oán giận, “Không cho nhử.”
“Vậy dùng ân ái đổi.” Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.
Thẩm tiểu thụ nghe vậy cả giận nói, “Trước kia đều là dùng hôn nhẹ!” Vì cái gì lần này lại thăng cấp a, thật sự là phi thường phiền phức.
Tần Thiếu Vũ biết nghe lời mà nói, “Được rồi, vậy cho ngươi tới, một cái hôn nhẹ nói một câu.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cái gì gọi là cho ta tới, ta căn bản là không muốn a!
Tần Thiếu Vũ đem mặt đưa qua.
Thẩm Thiên Lăng rất có cốt khí nói, “Cho dù hiện tại ngươi không nói, chờ tương lai khi lời đồn truyền ra, ta cũng nhất định sẽ biết.”
“Xác thực như thế.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, sau đó nói, “Vậy ngươi liền chờ cho tốt đi.”
“Chờ thì chờ.” Thẩm Thiên Lăng phi thường khí phách.
Sau khi đi mười bước.
“Thiếu hiệp, ngươi nói cho ta biết đi.”
Quả thực hiếu kì so với bất cứ thứ gì đều lớn hơn!
Tần Thiếu Vũ cười đến đau dạ dày.
“Đi mà đi mà.” Thẩm Thiên Lăng giống như bạch tuộc ôm lấy hắn.
Tần Thiếu Vũ xoa xoa mũi y, sau khi mang theo y trở về phòng, ám vệ từ trong tay truyền qua một quyển sách, “Lật xem đi.”
“Ta mới không xem.” Thẩm Thiên Lăng chán ghét, quỷ mới biết bên trong lại là thứ kỳ kỳ quái quái gì.
“Là ta phái người viết.” Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy tâm tình phức tạp, tự mình viết sách của mình, cái chiêu này thật sự là đột phá chân trời a.
“Chíp!” Mao Cầu nhìn thấy hai người trở về, cũng vặn vẹo vặn vẹo chạy vào cửa, ngồi trên bàn của mình ăn hạt dưa.
“Chu Giác nói ngươi là đế tinh hạ phàm, ta liền viết kết cục của cố sự cho hắn.” Tần Thiếu Vũ giúp y rót ly trà.
“Kết cục?” Thẩm Thiên Lăng nghi hoặc mở ra sách, mới nhìn hai trang thì biểu tình đã như bị sét đánh trúng.
Mao Cầu tuy rằng không biết phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn học theo y há miệng ra, không nhúc nhích mà ngậm vỏ hạt dưa, toàn thân đều bị sợ đến ngây người!
Không hổ là do Ảnh đế sinh ra!
“Thế nào?” Tần Thiếu Vũ ở trước mặt y lắc lắc tay.
“…” Thẩm Thiên Lăng đầu ong ong vang, trong khoảng thời gian ngắn có chút hết từ để nói.
“Tuy nói dựa theo tính tình Sở Uyên, dù thế nào cũng sẽ không tin loại chuyện đế tinh vớ vẩn này, bất quá cũng khó bảo đảm dân chúng sẽ không đồn đãi thái quá.” Tần Thiếu Vũ khép lại sách, “Y theo kế này, xem như là để cố sự có một kết cục tốt.”
Hoàn toàn không hợp lí a! Thẩm Thiên Lăng bị chấn không nhẹ.
“Ngươi thấy thế nào?”Tần Thiếu Vũ hỏi y.
“Rất xấu.” Thẩm Thiên Lăng cường liệt khiển trách.
“Chẳng lẽ còn có biện pháp tốt hơn?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó khổ bức nói, “Không có.”
“Vậy không phải được rồi sao.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Tóm lại lời đồn về ta và ngươi đã phô thiên cái địa, nhiều thêm một hai điều cũng không sao.”
Lời tuy nói như thế, nhưng vẫn là choáng váng a! Thẩm Thiên Lăng ôm con xoa nhẹ một phen.
“Chíp.” Mao Cầu đầu óc choáng váng, biểu tình một mảnh mờ mịt.
Mau thả ta về ăn hạt dưa.
Thật sự là phi thường vô tội a.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.