Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 33: Cư nhiên quên nhiên quên mất hoàn đại tiên!

Ngữ Tiếu Lan San

22/12/2016

“Xương người?” Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên, “Có thể là sơn gian nông phu (nông phu sống trên núi), khi đốn củi săn thú không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”

“Vân Hải Thương Lãng Phong địa thế hiểm trở, đừng nói là nông phu, cho dù là người luyện võ, kẻ tư chất bình thường cũng không nhất định có thể lên được đến đây.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có cảm thấy con khỉ vừa rồi có gì không đúng không?”

“So với khỉ ở hạ sơn thì lớn hơn một chút.” Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, “Màu lông rất đâm, nhìn qua cũng mấy tốt lành.”

“Đó không phải là khỉ bình thướng.” Trên đất trơn ướt, Tần Thiếu Vũ ôm y trở về, “Mà là Tang hầu.”

Thẩm Thiên Lăng ghét, “Cái tên quỷ quái gì a.”

“Lúc trước Hoa Đường muốn mở một trại cá, vì thế liền mang theo ám vệ tới nơi này tìm chỗ, kết quả liền gặp phải Tang hầu. Lúc ấy mọi người đều bởi vì lần đầu gặp thứ này, cho nên liền bắt một con xuống núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì hằng năm sống trong rừng cây đầy chướng khí, bầy khỉ đó cũng dần dần sinh ra một ít biến hóa. Trong rừng chướng khí giăng phủ khắp nơi, rất ít trái cây ăn được, Tang hầu chỉ có thể lấy động vật khác làm thức ăn, cho nên răng nanh cùng móng vuốt đều cực kỳ sắc bén, có thể leo cây có thể bơi lội, tiếng kêu thê lương giống như báo tang, tính cách cũng rất hung hãn.”

“Trách không được phải gọi bằng cái tên này.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày, “Vậy Võ lâm đại hội mấy ngày nữa phải làm như thế nào?”

“Tất nhiên là cử hành đúng hạn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mặc dù có chút hung tàn, nhưng cũng chỉ là một đám súc sinh mà thôi. Huống hồ nếu ngay cả khỉ cũng sợ, vậy thì không khỏi quá mức vô dụng rồi, còn chạy tới tham gia Võ lâm đại hội làm gì nữa.”

Thẩm Thiên Lăng 囧 nói, “Ta cũng sợ.”

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Ngươi không tính là người trong võ lâm, ngươi tính là tiểu tức phụ của người trong võ lâm.”

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, ghé vào đầu vai hắn xem xét xung quanh, đột nhiên nhìn thấy xa xa tựa hồ có chút dị động, tầng tầng hắc ảnh ở trên không trung hết lên rồi xuống, giống như một khối khối cự thạch đang bay lên rồi lại đáp xuống.

Tần Thiếu Vũ thính giác sâu sắc tới cỡ nào, không đợi Thẩm Thiên Lăng thấy rõ mấy thứ kia, tay phải liền đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Ba con Tang hầu cực đại kêu quái quái nhảy tới, chân trước đều nắm chặt hòn đá, bộ mặt dữ tợn cực kỳ hung tàn.

Tần Thiếu Vũ thả người nhảy lên, phất tay một kiếm đem trước con Tang hầu phía trước chém ngã, huyết sắc hắc hồng bắn tung tóe, mang theo khí tức rỉ sắt khiến người ta buồn nôn.

“Ôm chặt ta.” Tần Thiếu Vũ thấp giọng ghé vào tai y nói, “Xem ra số lượng rất nhiều, sớm rời đi thì sớm sạch sẽ.”

Con khỉ vị chém ngã lúc trước, ít nhiều cũng có chút tác dụng chấn nhiếp. Bầy khỉ còn lại chỉ vây xung quanh hai người, nhưng không hề nhảy lên phía trước, tựa hồ đều đang tìm cơ hội thích hợp.

Thừa dịp này, Thẩm Thiên Lăng mới có cơ hội nhìn thấy rõ bộ dạng của mấy con Tang hầu đó, con mắt bạo đột (lồi ra) răng nanh huyết hồng, so với pho tượng lệ quỷ bên trong chùa miếu còn khủng bố hơn.

“Nhắm mắt lại đi.” Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ y, “Mấy thứ không sạch sẽ, không cho ngươi xem nhiều.”

Thấy hai người đang nói chuyện, một con Tang hầu lông xám trắng đứng trên tảng đá cao hú lên quái dị. Bầy khỉ lập tức giống như nhận được mệnh lệnh, nhảy tới như thủy triều dâng cao, Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng một đường giết tới, đến được đường xuống núi thì phi thân lao đi.

Bầy khỉ ở phía sau gào thét, ven đường còn không ngừng nhặt đá lên chọi vào hai người, trong khoảng thời gian ngắn, đá bay đầy trời giống như mưa to. Cho dù là được bảo hộ rất tốt, nhưng trán Thẩm Thiên Lăng vẫn bất hạnh bị ném trúng, nhất thời sưng thành một cục. Tần Thiếu Vũ nguyên bản thầm nghĩ phải nhanh chóng vứt bỏ mấy cái thứ quỷ quái phía sau, nhưng lúc này cũng đã thành công nổi giận, tay phải vừa vung lên, mấy trăm thanh ngân châm lam sắc đồng thời phóng về phía bầy khỉ, bốn phía vang lên tiếng kêu thảm thiết, có rất nhiều con khỉ co rút nằm bẹp trên mặt đất.

“Là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Thuốc tê, qua một lúc sẽ hết tác dụng, không chết được.” Tần Thiếu Vũ tay phải ôm chặt y, tay trái cầm thanh đằng, phi thân nhảy xuống núi. Những con khỉ còn lại trong bầy tránh thoát ám khí liền chạy đến bên vách núi, phân phân nổi giận bắt đầu cắt đứt dây leo, bất quá bởi vì trên vách núi có rất nhiều thanh đằng, cho nên Tần Thiếu Vũ liên tiếp đổi bảy tám sợi, thực thuận lợi xuống tới chân núi.

Đạp Tuyết Bạch còn đang ở xa xa ăn cỏ, nhìn thấy hai người xuống núi, lười biếng đi qua cọ cọ.

Thẩm Thiên Lăng sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên còn chưa hồi phục tinh thần từ tình cảnh vừa rồi.

“Bị dọa?” Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn trán y, “Không có việc gì, chỉ là có chút trầy da.”

“Ngươi xác định phải ở đây mở Võ lâm đại hội?” Thẩm Thiên Lăng lòng còn sợ hãi, đây quả thật là phim kinh dị ngày tận thế a, nguy cơ hiện trường bản sinh hóa (ta nghĩ là mấycái đạo cụ để làm phim như con khỉ chẳng hạn trở nên mất kiểm soát, gây nguy hiểm, không biết có đúng hông nữa T_______T~).

“Nơi này là do Nhậm tiền bối chọn, lúc trước cũng không nghĩ sẽ có nhiều Tang hầu như vậy.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ sợ phải trở về thương lượng lại lần nữa.”

“Nếu có thể đổi thì nên đổi đi, không cần phải chém tận giết tuyệt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Tuy rằng nhìn qua có diện mạo khủng bố, nhưng cũng không có xuống núi nhiễu dân, tính ra là chúng ta quấy rầy chúng nó thì đúng hơn, bị công kích cũng là đương nhiên.”

“Trở về lại nói.” Tần Thiếu Vũ mang theo y phiên thân lên ngựa, “Mặc dù không tổ chức Võ lâm đại hội, cũng phải điều tra rõ việc có bạch cốt xuất hiện ở đây.”

“Vậy chẳng phải ngươi còn phải lên núi sao?” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

“Yên tâm đi, ta sẽ có chừng mực.” Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ y, giục ngựa đi về phía Truy Ảnh Cung.

Đợi đến lúc về nhà, trán Thẩm Thiên Lăng đã sưng thành một cục to, nhìn qua rất là tức cười.

“Làm sao?” Mọi người đều bị hoảng sợ.

“Vừa rồi mang Lăng nhi đến Vân Hải Thương Lãng Phong, gặp phải bầy Tang hầu.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bị chúng dùng đá ném.”

“Trên đá có rêu không sạch sẽ, cho nên mới sưng to như vậy.” Hoa Đường thay Thẩm Thiên Lăng kiểm một chút, “Bôi chút dược là được, không tính là chuyện lớn gì.”

“Ngươi mà cũng đánh không lại mấy con khỉ sao?” Thẩm Thiên Phong có chút khó hiểu, tốt xấu gì cũng là cao thủ bài danh đệ tứ trong giang hồ, loại chuyện này nghe qua khó tránh rất huyền huyễn.

“Tang hầu không phải bầy khỉ bình thường.” Tần Thiếu Vũ đem tình huống đại khái nói qua một lần.

“Mấy trăm con?” Hoa Đường giật mình, “Lần trước lúc ta lên nú gặp phải, còn tưởng rằng nhiếu nhất cũng chỉ có mấy chục con.”

“Còn có thứ này?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.

“Không chỉ là khỉ, đem bất cứ thứ gì đặt trong rừng rậm đầy chướng khí quanh năm suốt tháng, đều sẽ sinh ra biến hóa.” Diệp Cẩn nhìn hắn, “Ta muốn gặp Tang hầu một lần.”

“Hảo.” Thẩm Thiên Phong một ngụm đáp ứng, “Ta đi bắt cho ngươi.”

“Bắt nó làm cái gì.” Diệp Cẩn bất đắc dĩ, “Ta muốn lên đó nhìn một chút, cũng không phải bắt một con để nuôi.”

“Ta định ngày mai dẫn người lên đó.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tạm thời đừng nói đến Võ lâm đại hội, trước phải tìm ra nguyên do bạch cốt kia xuất hiện.” Nếu thực sự có người chết ở trên núi, nói vậy thân phận cũng sẽ không bình thường; mà nếu bạch cốt kia là Tang hầu lấy được từ dưới hạ sơn, liền càng phải sớm liên hợp với quan phủ để phòng bị, tránh bầy khỉ xuống núi nhiễu dân.

“Ta cùng Tiểu Cẩn cũng đi.” Thẩm Thiên Phong nói.

“Còn có chúng ta!” Ám vệ tập thể nhấc tay.

Nhậm Tiêu Dao gật đầu, “Mọi người đi cùng nhau cũng náo nhiệt.”

Thẩm Thiên Lăng 囧囧, cũng không phải đi ăn tết, vì sao một đám các ngươi nhìn qua lại vui sướng như thế a.

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Tiền bối lưu lại.”

“Vì sao?” Nhậm Tiêu Dao thoáng khó hiểu.

Mộ Hàn Dạ ở một bên lành lạnh nói, “Nếu đều lên núi hết, ai bảo hộ Thẩm công tử?”

Mọi người giật mình, Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không nói gì.

Không cần đem ta nói đến giống như đứa con ghẻ a, loại chuyện không có võ công này cũng không thể miễn cưỡng.

Quả thực tổn thương tự tôn nha.

Đơn giản thương nghị xong kế hoạch ngày hôm sau, mọi người liền phần ai trở về chỗ nấy. Tần Thiếu Vũ từ chỗ Hoa Đường lấy một lọ dược cao, giúp Thẩm Thiên Lăng xử lí vết trầy.

“Đau.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

Ám vệ ở trên nóc nhà cường liệt khiển trách, Cung chủ thật là phi thường thô bạo, không thể cẩn thận hơn một chút sao!



“Đau” gì đó quả thực khiến quả thực không thể trụ nổi, phi thường muốn xếp hàng sờ tay an ủi a.

“Qua một chút sẽ tốt.” Tần Thiếu Vũ giúp y thổi thổi, “Sớm biết thế đã không mang ngươi đi.”

“Kỳ thật cũng không tính là gì.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ít nhất biết được trên núi có Tang hầu, hiện tại thay đổi địa điểm cũng còn kịp. Nếu Võ lâm đại hội vừa cử hành được một nửa, kết quả đột nhiên chạy ra một đống khỉ.” Nghĩ một chút thôi liền phi thường tệ hại, tương lai khi người khác nhắc tới đại ca, cũng nhất định sẽ nói mấy câu linh tinh như: “Nga, chính là cái vị Võ lâm Minh chủ bị khỉ rượt chạy khắp núi đó hả”, quả thực bi kịch.

“Hảo, đừng nghĩ .” Tần Thiếu Vũ giúp y đem dược bao dư thừa lau đi, “Ngày mai hảo hảo đợi ở nhà, ta sẽ dẫn mọi người tốc chiến tốc thắng.”

“Ân.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa hai má hắn, “Rừng rậm trên núi lớn như vậy, không chừng trừ bỏ khỉ ra sẽ còn có thứ gì khác, phải bảo mọi người cẩn thận.”

“Hẳn là sẽ không.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xem số lượng bầy khỉ thì biết, trên Vân Hải Thương Lãng Phong cũng không có thiên địch của chúng, nói không chừng đã trở thành bá chủ trong núi, cho nên mới ở lúc chúng ta xâm nhập, xuất hiện phản ứng cực đoan kịch liệt như vậy.”

“Chíp.” Mao Cầu từ cửa sổ chen vào, trên người treo một thanh kiếm ngọc nho nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Lần này là ai làm.

“Là Nhậm tiền bối.” Ám vệ phát huy đầy đủ công năng tri kỷ tiểu quần bông (*), ở ngoài cửa sổ đúng lúc giải thích, “Còn nói loại câu cao cấp bảo kiếm tặng anh hùng nữa!” Đương nhiên thiếu cung chủ sẽ không nghe hiểu, nhưng vẫn cảm thấy thực khí phách.

(*) Tri kỉ tiểu quần bông: cái này là ngôn ngữ của mấy bạn bên Tàu, là chỉ người bạn thân thiết như thanh mai trúc mã, chung nhau cái quần, lúc nào cũng có thể nhìn mặt đoán ý, hiểu được đối phương muốn j, lúc nào cũng có thể kịp thời đem lại cho bạn điều bạn muốn, có thể gói gọn trong 1 câu là: “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu” – giải thích của bạn hongtru ^^

~ Mao Cầu bính bính khiêu khiêu đi đến trước gương nhìn thoáng qua, cảm thấy quả nhiên lãnh khốc, vì thế vừa lòng nằm sấp xuống tiểu oa, thuận tiện đem lúc đem cái mũ lúc trước Diệp Cẩn cho đội lên đầu.

Phi thường đẹp nha!

“Nếu trên núi có nhiều người hơn một chút, không biết con sẽ bị trang điểm thành cái dạng gì a.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.

“Thu được đều là thứ tốt, chúng ta cũng sẽ không bị thiệt.” Tần Thiếu Vũ bắn vào đầu Mao Cầu, “Tính ra lễ vật trong ba năm nó thu được, so với ba năm khi ta còn nhỏ cộng lại còn nhiều hơn.”

Vô duyên vô cớ bị bắn đầu, Mao Cầu thoáng chốc đầu óc choáng váng.

Thẩm tiểu thụ bóp trán.

Con vốn đã rất ngốc rồi, cầu ngươi về sau xuống tay nhẹ một chút.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Lăng liền bị Nhậm Tiêu Dao kéo đến hậu viện, cùng nhau xây tiểu cung điện bằng gỗ cho Mao Cầu. Những người còn lại đều nếm qua chút điểm tâm đơn giản, sau đó kéo nhau đến Vân Hải Thương Lãng Phong.

Vừa đến sườn núi, tất cả mọi người đều có chút ngoài ý muốn. Chỉ thấy dưới vách núi cao ngất, rái rác mấy trăm sợi dây leo, có mấy sợi trên gốc còn mang theo bùn đất. Hiển nhiên là do hôm qua sau khi Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng rồi đi, bầy khỉ vì trút căm phẫn, cho nên đem tất cả thanh đằng đều nhổ lên sạch sẽ.

“Xem ra lần này không muốn đổi nơi khác cũng không được .” Thẩm Thiên Phong nói, “Vách núi lại mất đi dây leo như thế, đối với cao thủ mà nói tất nhiên không có vấn đề, nhưng tiểu đệ tử của các môn phái bình thường sợ là liều chết cũng không thể đi lên.”

“Trước lên đó xem đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mọi người đề cao cảnh giác, nếu bầy khỉ quá nhiều cũng không cần đánh bừa, xuống núi rồi thương nghị tiếp.”

Đối với người trong Truy Ảnh Cung mà nói, cái vách núi ấy hiển nhiên không thành vấn đề, Mộ Hàn Dạ cũng sẽ không để mấy thứ này vào mắt, trong mọi người chỉ có Diệp Cần võ công hơi kém một chút, bất quá có Thẩm Thiên Phong khinh công tuyệt đỉnh ở bên người, có hiểm trở đến đâu cũng có thể giống như giẫm trên đất bằng đem y bế đi. Sau một lát, mọi người đều đã thuận lợi lên đến đỉnh núi.

“Cây cối bị ngã thật nhiều.” Diệp Cẩn nói, “Hẳn là cũng giống như thanh đằng, trở thành vật hi sinh cho Tang hầu trút căm phẫn.”

“Tính tình quã thực hung tàn, bất quá đầu óc cũng không đủ dùng.” Mộ Hàn Dạ chỉ vào một khúc cây có dính màu hắc hồng, “Chỉ lo trút căm phẫn, làm bản thân cũng bị thương.”

“Phân ra đi tìm.” Tần Thiếu Vũ phân phó ám vệ, “Tận lực không cần chọc giận bầy khỉ, nếu có chút phát hiện, trước tiên dùng đạn tín hiệu liên lạc.”

Ám vệ lĩnh mệnh tán đi bốn phía, trong rừng chướng khí tầng tầng, bất quá bởi vì Diệp Cẩn sớm liền đã chuẩn bị tốt dược hoàn, vì vậy mọi người cùng không cần lo lắng.

“Bầy khỉ hắn là sống trên mấy cái cây trong rừng.” Diệp Cẩn vừa đi vừa nói, “Nhìn trên đất không hề ít dấu chân.”

“Cẩn thận.” Thẩm Thiên Phong giữ chặt y, “Phía trước có đầm lầy.”

Diệp Cẩn nhìn kỹ, quả nhiên thấy mặt đất phía trước có chút dị thường, tuy nói giống như bị cành lá héo rụng xuống phủ kín, lại tựa hồ tại có chút mạo khí (mạo: liều lĩnh, mạo muội), còn có chút dị động.

Mộ Hàn Dạ tùy tay ném khối đá qua, lập tức liền rầm một tiếng rồi chìm xuống, thanh âm nghe qua rất sệch.

“Đổi đường đi.” Diệp Cẩn nói, “Nhìn rất lớn, nhảy cũng nhảy không qua.”

“Đợi đã.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Làm sao?” Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy bên cạnh đầm lầy rải rác một ít xương cốt bạch sắc, hiển nhiên đã có người từng mất mạng ở đây.

“Cung chủ.” Ám vệ cũng từ bên kia đuổi tới, “Chúng ta phát hiện rất nhiều bạch cốt.”

“Xem mức độ phong hoá, hẳn là đã chết rất nhiều năm.” Diệp Cẩn nói, “Chỉ là không biết vì sao lại chết chỗ này, theo lý mà nói, người có bản lĩnh lên núi, hẳn sẽ không bị bầy khỉ gây thương tích mới đúng.”

“Nếu chỉ có một người chết còn có thể hiểu được, nhưng xuất hiện nhiều bạch cốt như vậy, vô luận thế nào cũng không thể hiểu nổi.” Tần Thiếu Vũ sai người thu thập tất cả bạch cốt, mặc dù có chút không trọn vẹn, nhưng vẫn miễn cưỡng có thể hợp lại thành năm cỗ thi thể.”

“Chết ít nhất cũng một trăm năm.” Diệp Cẩn kiểm tra giản lược một chút, “Nhìn khung xương là người phương Bắc, luyện qua võ công, có vài vết thụ thương do đao kiếm, chỉ có thể nhìn ra như thế thôi .

Như thế đã rất giỏi rồi! Ám vệ tập thể tỏ vẻ sùng bái, cư nhiên có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra nhiều điểm mấu chốt như vậy, Diệp cốc chủ quả thực không thể sáng chói hơn nữa, quả nhiên không hổ là tẩu tử của phu nhân nhà ta.

“Còn tìm được thứ này.” Lại có ám vệ từ trong rừng đi ra, cầm một đống đao kiếm rỉ sắt, cùng với một ít quân bài bằng ngọc bị mài mòn.

“Cái này càng có thể xác định là người phương Bắc.” Mộ Hàn Dạ chỉ vào ngọc quân bài, “Chỉ ở Đông Bắc mới có.”

“Mang tất cả mọi thứ xuống núi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi này cũng không phải nơi có thể ở lâu.”

“Nhưng Tang hầu đâu?” Diệp Cẩn khó hiểu, “Nếu là thật sự có vài trăm con, vì sao hôm nay chúng ta một con cũng không thấy?”

“Đại khái vì hôm qua trúng ám khí của ta, cho nên chấn kinh bỏ chạy đến nơi khác rồi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta sẽ tăng mạnh đề phòng dưới hạ sơn, để ngừa dân chúng vô tội bị thương.”

“Không sao.” Thẩm Thiên Phong đối Diệp Cẩn nói, “Nếu ngươi thích, ngày khác ta lại lên núi giúp ngươi bắt là được.”

Ám vệ tập thể chấn kinh, nguyên lai Diệp cốc chủ thích thứ này!

Thật sự là khẩu vị đặc biệt nặng a.

Diệp Cẩn hết đường chối cãi, đành phải đạp Thẩm Thiên Phong một cước, đứng ở vách núi biên làm bộ muốn nhảy xuống.

Thẩm Thiên Phong mặt đều bị dọa trắng, một phen ôm người vào trong lòng, “Ngươi không muốn sống nữa sao.”

Diệp Cẩn ngạo kiều nhìn trời, không sai, lão tử chính là cố ý dọa ngươi đó.

Ngươi quản ta sao!

Thẩm Thiên Phong vừa bực mình vừa buồn cười, ôm y đi xuống núi, Tần Thiếu Vũ cùng Mộ Hàn Dạ cũng theo sát phía sau, lưu lại một đôi ám vệ ở trên núi vung quyền, quyết định xem ai tới ôm đống xương cốt cùng ngọn bài sắp thành bột phấn đó xuống núi —— loại phương pháp này thật sự là phi thường khoa học, phải tán dương một phen a.

Trong Truy Ảnh Cung, Mao Cầu đang ghé vào cửa sổ trong tiểu cung điện, vươn cái đầu nhỏ bi phẫn kêu, “Chíp!” Mau thả ta ra!

Thẩm Thiên Lăng 囧 nói, “Hình như có hơi nhỏ.”



Nhậm Tiêu Dao đành phải đem cửa mở ra.

Mao Cầu lập tức một đường nhào vào trong lòng Thẩm Thiên Lăng, đôi mắt tiểu hắc đậu rất thương tâm —— rõ ràng chuyện xấu gì cũng không có làm, vì sao lại đem giam ta a, quả thực ủy khuất mà.

Nhậm Tiêu Dao sờ sờ cằm, bình tĩnh nhìn trời.

“Công tử, tiền bối.” Ám vệ ngồi xổm trên cây nói, “Cung chủ bọn họ đã trở lại.”

Thẩm Thiên Lăng lập tức ôm con chạy ra bên ngoài, một là sốt ruột muốn biết kết quả mọi chuyện, hai là sợ Mao Cầu lại bị nhét vào trong căn phòng nhỏ kia —— rõ ràng kích thước không thích hợp a, con ta béo như vậy mà!

Nhậm Tiêu Dao tiếc nuối đuổi theo.

“Mọi chuyện thuận lợi đi?” Thẩm Thiên Lăng đi đón người.

“Lần này không gặp được Tang hầu, hơn nữa còn tìm được không ít bạch cốt cùng ngọc bài.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xem như thuận lợi.”

“Ngọc bài?” Nhậm Tiêu Dao hỏi, “Ngọc bài gì?”

“Đều đã mang trở lại, tiền bối ra hậu viện nhìn sẽ biết.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá căn cứ theo phán đoán của Diệp Cẩn, hẳn là đều đã hơn một trăm năm trước.”

Nghe được là tiền vật của nhiều năm trước, Thẩm Thiên Lăng ít nhiều cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc trước nhìn thấy bạch cốt, còn tưởng rằng lại có trạng huống mới gì đó phát sinh.

“Tiểu Viễn đâu?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Buổi sáng có ra ngoài một lúc, bất quá tinh thần nhìn qua không tốt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi cũng đừng dọa hắn, vạn nhất tương lai dọa chạy bắt lại không được thì sao.”

Mộ Hàn Dạ bật cười, lập tức đến khách phòng tìm hắn. Người còn lại đều cùng đến hậu viện, xem có thể từ trên bạch cốt tìm ra chút bí mật gì đó hay không.

Trong viện sáng sủa, Diệp Cẩn đang đem xương cố cùng ngọc bài chà lau sạch sẽ, đặt từng khối từng khối lên bạch bố.

“Có phát hiện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Vũ khí của những người này rất kỳ quái.” Diệp Cẩn chỉ mớ đao kiếm rỉ sắt, “Mũi đao kiếm bình thường đều là càng trơn nhọn càng tốt, nhưng trên mắt mũi đao này đều có răng cưa, ta nhìn kỹ qua, không phải là do ma sát qua thời gian, mà là khi chế tại cố ý thêm vào.”

“Là cơ cấu ám sát của Chu triều hoàng thất.” Tần Thiếu Vũ nói, “Tên là Cứ Xỉ Doanh.” (Cứ Xỉ là răng cưa)

Thẩm tiểu thụ lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn nam nhân của y, mấy thứ kì lạ như vậy cũng biết, quả thực lãnh khốc mà!

“Từ sau khi được Hoàng Đại Tiên, ta liền phái người đi tìm một ít thứ có liên quan đến tiền triều.” Tần Thiếu Vũ nhìn nhìn đao kiếm rỉ sắt, “Căn cứ theo niên đại cùng hình thức vũ khí, hẳn là không đoán sai.”

“Ngàn dặm xa xôi, sao lại chạy tới Vân Lam Thành.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Rồi sao lại chết ly kỳ trên vách núi như vậy.”

“Kỳ thật ta có thể đoán được đại khái nguyên nhân tử vong.” Diệp Cẩn đứng lên, chỉ vào một khối bạch cốt nói, “Nơi này là vết thương trí mệnh, hình dạng có thể ăn khớp với răng cưa, cho nên tám chín phần là những người này sau khi lên núi, không biết vì nguyên nhân gì sinh ra tranh chấp, cho nên tự giết lẫn nhau mà toi mạng.”

“Vậy ngọc bài gì đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm xuống nhìn nhìn, “Trên đầu hình như có chữ.”

“Ân.” Diệp Cẩn gật đầu, “Cho nên ta mới muốn lau sạch sẽ, thật sự là có chữ, đáng tiếc lại không biết.”

“Là vật của Chu triều, có phải lại là Lạc Thác văn hay không?” Thẩm Thiên Lăng đoán, “Giống như văn tự trên quyển da dê lúc trước.”

“Thế thì sao, cũng không có người biết được.” Nhậm Tiêu Dao cầm lấy một khối ngọc cốt, đưa ra ánh mặt trời nhìn nhìn, “Chạm trổ rất tỉ mỉ, xác thực giống như vật của vương thất.”

“Đợi đã.” Trong đầu Thẩm Thiên Lăng đột nhiên lóe sáng.

“Làm sao?” Tất cả mọi người nhìn y.

“Nếu là văn tự của Chu triều, vậy Hoàng Đại Tiên có thể bibiet6hay không?” Thẩm Thiên Lăng ngữ xuất kinh nhân.

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy! Hoàng Viễn thuở nhỏ liền đi theo Chu Giác cùng nhau lớn lên, cũng coi như người của vương thất Chu triều, tất nhiên cũng sẽ học qua loại văn tự này. Lúc trước chỉ lo chú ý tới khúc mắc tình cảm giữa hắn và Mộ Hàn Dạ, lại hoàn toàn không có một ai nghĩ đến loại khả năng này, còn đang vắt óc nghĩ xem nên tìm một người bác học như thế ở đâu.

Đứng núi này trông núi nọ, truyền ra tuyệt đối sẽ bị nháo báng!

Phi-thường-phi-thường-xuẩn! (Xuẩn: ngu ngốc)

“Các ngươi sao lại không nói?” Thẩm Thiên Lăng chột dạ.

“Người tới!” Tần Thiếu Vũ gọi ám vệ.

“Thuộc hạ lập tức đi liền.” Ám vệ xoay người chạy nhanh như bay, hơn nữa còn phi thường tự hào. Không hổ là phu nhân nhà ta, quả nhiên cơ trí!

“Đầu dùng rất tốt.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa quai hàm của Thẩm Thiên Lăng.

Sau một lát, Hoàng Đại Tiên không hiểu ra sao, bị ám vệ mang đến hậu viện.

“Có biết Lạc Thác văn hay không?” Mọi người ở hiện trường trăm miệng một lời hỏi.

Hoàng Đại Tiên kinh nghi bất định (hoàng hốt chưa kịp bình tĩnh), hiển nhiên có chút bị chấn bởi loại trường hợp này.

“Không cần sợ.” Mộ Hàn Dạ ôm vai của hắn, “Biết thì nói biết, không biết thì nói không biết.”

“Muốn làm gì?” Hoàng Đại Tiên nửa ngày mới nói ra được một câu.

“Nếu biết, về sau ta sẽ khiến hắn nửa đêm không thể dây dưa với ngươi.” Tần Thiếu Vũ chỉ Mộ Hàn Dạ, “Nếu không biết, vậy ta cái gì cũng chưa nói.”

“Thật sao?” Hoàng Đại Tiên lệ nóng doanh tròng, loại điều kiện này quả thực rất có lực dụ hoặc.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Tất nhiên, ta đã nói thì sẽ giữ lời.”

Đầu Hoàng Đại Tiên gật đến sắp bay mất, “Biết chứ biết chứ!”

Những người còn lại phân phân dùng ánh mắt đồng tình nhìn Mộ Hàn Dạ, loại tư thế này, con đường tương lai phải từ từ mà đi a…

“Qua đây xem mấy thứ này.” Diệp Cẩn nói, “Tuy rằng thời gian có chút lâu, bất quá miễn cưỡng cũng có thể nhìn rõ.”

Hạ nhân rất nhanh bưng tới giấy bút nghiên mực, Hoàng Đại Tiên xắn tay áo ngồi ở bên bàn, đem văn tự toàn bộ sao lại một lần, sau đó nói, “Nhìn không rõ lắm, mất rất nhiều câu, chỉ có thể đại khái nhìn ra vật ấy hẳn là phong thư Chu vương viết cho Phong Ngạo Quyết.”

“Phong Ngạo Quyết?” Tần Thiếu Vũ có chút ngoài ý muốn, “Người sáng lập Bái Kiếm Sơn Trang?”

Hắn vừa nói xong, Thẩm Thiên Lăng cũng nghĩ tới, lúc trước hỗ trợ mật báo, để Truy Ảnh Cung thuận lợi tìm thấy Hoàng Đại Tiên ở Lệ Xuân Viện chính là lão bản nương Lục Yêu, cũng là tân hôn thê tử của đương nhiệm Trang chủ của Bái Kiếm Sơn Trang – Phong Vân Liệt.

“Ở trên còn nói, nếu Phong Ngạo Quyết có thể đúng hẹn đem thứ đó giao ra, liền hạ chỉ phong hắn làm Võ Lâm Minh chủ.” Hoàng Đại Tiên nói, “Thoạt nhìn hai người có quan hệ rất tốt.”

“Võ lâm đại hội lần này, Bái Kiếm Sơn Trang có thể đến hay không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Hôm qua vừa nhận được danh thiếp, hẳn ngày mai sẽ đến, như thế xem ra, sợ là chúng ta phải đích thân đi gặp một hồi.”

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook