Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 118: Cuồng phong bão tuyết gào thét tới!
Ngữ Tiếu Lan San
22/12/2016
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh quét qua rừng cây, bầu trời mây đen che phủ, bốn phía sương mù mênh mông, giống như hoàng hôn buông xuống. Xe ngựa rất nhỏ, ngoại trừ Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn, những người khác đều chỉ có thể ngủ ngoài trời tuyết, nhưng may là ai cũng có nội lực cao cường, lửa lại cháy rất mạnh, nên cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi dùng xong điểm tâm là một chén canh nóng hổi, thân thể mọi người đều ấm lên, vốn định tiếp tục gấp rút lên đường, nhưng lại bị Liên Thành Cô Nguyệt ngăn lại.
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Nếu ta đoán không sai, hôm nay sẽ nhanh chóng có một trận bão tuyết lớn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thời tiết không thích hợp để gấp rút lên đường, nếu tùy tiện xuất phát, không ai biết sẽ tạo thành hậu quả gì.”
“Nhưng trong rừng cây này không có thứ gì để che chắn, dù có ở lại thì có được gì đâu?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Bão tuyết nên tới cũng sẽ tới.”
“Nơi này có sườn dốc, tầng tuyết cũng rất dày, một là có thể dùng làm động tuyết, hai là cũng dễ tạo gạch tuyết.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có nơi dung thân, thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Đời đời bộ tộc Liên Thành đều ở trong Tuyết Sơn, tất nhiên sẽ không ai hoài nghi lời nói này. Cho nên mọi người ai nấy xắn tay áo, dựa theo chỉ dẫn của Liên Thành Cô Nguyệt, đào động tuyết trên sườn dốc, lại đào lên băng tuyết dưới đất, dùng đao kiếm cắt theo hình có sẵn, đắp thành từng tòa từng căn phòng tuyết nhỏ ở sườn núi.
“Có lạnh không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Không lạnh.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Vào xe ngựa đợi đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đi giúp xây phòng ở.”
“Ta đi với ngươi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Có noãn ngọc, ta không lạnh.”
“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay kéo chặt áo choàng của y.
Tuy trước đây không có kinh nghiệm, nhưng dưới sự hướng dẫn của Liên Thành Cô Nguyệt, mọi người cũng nhanh chóng làm ra hình ra dạng, đợi đến chiều, thì đã xây lên mười căn phòng tuyết ngay ngắn chỉnh tề, trên sườn dốc cũng có động tuyết lớn nhỏ khác nhau sắp thành hàng, ám vệ đi vào kiểm tra, tuy không thể nói là ấm áp, nhưng quả là tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
“Nắm bắt thời gian ăn cơm đi.” Liên Thành Cô Nguyệt ra lệnh nói, “Bão tuyết sẽ nhanh chóng tới đây, chúng ta phải trốn kín trước.”
Ám vệ nghe lời, và vội mấy miếng cơm khô trong nồi, sau khi ăn xong thì mỗi người lại mang theo hai cái bánh nướng, rồi tự mình chui vào động tuyết. Xe ngựa được giấu dưới vách núi tránh gió, mấy con ngựa cũng chui vào các động tuyết lớn, mấy con ngựa nổi tiếng có một không hai ít nhiều gì cũng có chút linh tính, hình như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lúc này đều vô cùng nghe lời.
Sói lớn vốn không sợ bão tuyết, cho nên chỉ tìm một chỗ im lặng nằm sấp xuống, sau lại không chịu nổi Cục Bông cứ kêu chíp chíp, nên phải đứng lên vẫy vẫy tuyết đọng trên người, ngậm lấy nó chui vào động tuyết của Liên Thành Cô Nguyệt.
“Chíp!” Cục Bông xoay qua xoay lại giãy dụa, hai mắt đậu đen rất sốt ruột.
Sói tuyết dừng một lát.
Cục Bông quay đầu, dùng mắt đậu đen nhìn nó.
Sói tuyết yên lặng đổi hướng, chạy đến động tuyết của Thẩm Thiên Lăng.
Cục Bông vui lên, đắc ý đá đá móng vuốt.
Liên Thành Cô Nguyệt từ xa nhìn thấy, tâm tình rất khó nói thành lời.
Tuy động tuyết không lớn, nhưng cũng không chật. Thẩm Thiên Lăng giang hai tay, ôm cả sói tuyết và Cục Bông vào trong ngực, im lặng chờ đợi bão tuyết quét tới. Trên người có noãn ngọc, trong lòng có sói tuyết lông xù, lại được Tần Thiếu Vũ ôm, cho nên cho dù có ngồi trong tuyết, thì cũng không quá lạnh.
Trong động tuyết gần như không có ánh sáng, Tần Thiếu Vũ lấy ra một viên dạ minh châu, dùng sức khảm lên tường tuyết.
“Ngươi mang theo nó sao?” Thẩm Thiên Lăng có chút ngạc nhiên.
“Là của con.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần trước không cẩn thận ném lên giường, bị ta nhặt được.”
Thẩm Thiên Lăng bật cười, đưa tay nhéo nhéo Tiểu Phượng Hoàng.
Cục Bông dựa trên lưng sói tuyết, lười biếng đánh ngáp.
“Từ lúc chúng ta quen nhau tới nay, hình như đây là lúc nghèo khổ nhất.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên tai y, “Cho dù lúc trước bị rớt xuống vách núi, nhưng ít nhiều gì cũng có cơm ăn có phòng ở.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng dựa vào ngực hắn, “Năm đó không nên thành thân với ngươi, nếu theo thổ tài chủ hay viên ngoại trong thành, không chừng bây giờ đang được ôm lò sưởi nướng thịt ăn, còn có thể mang theo tay sai ra ngoài thu thuế cướp cô nương.” Nghe qua rất có khí phách.
“Hối hận?” Tần Thiếu Vũ cười khẽ ôm chặt y.
“Tất nhiên hối hận.” Thẩm tiểu thụ nghiêm túc.
“Hối hận cũng không còn cách nào.” Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay y, “Đời này dính vào ngươi, ai dám liếc nhìn ngươi nhiều một cái, ta sẽ tự tay làm thịt hắn.”
Thẩm Thiên Lăng giận, “Không cần hung tàn vậy a.”
Vị thiếu hiệp này sao ngươi cứ quên mình là danh môn chính phái vậy, hở chút là muốn đánh người, thật là khiến quần chúng vây xem vô cùng sốt ruột.
Khi nói chuyện, sói tuyết đột nhiên kêu grừ grừ hai tiếng, ngậm Tiểu Phượng Hoàng giấu dưới thân mình.
“Chíp!” Cục Bông khó hiểu, dùng sức ló đầu ra.
Sói tuyết nâng lên chân trước, ấn nó lại.
Cục Bông vô cùng buồn bực, lại dùng sức đấu tranh mấy lần, phát hiện trốn không thoát, vì thế phản nghịch vươn ra một cái móng vuốt.
Sói tuyết càng đè nó chặt hơn.
Dưới thân trải da gấu thật dầy, cho nên cũng không lạnh, nhưng cho dù là vậy, Cục Bông vẫn rất tức giận.
Mau thả ta ra.
Khó thở rất khổ sở a!
“Bão tuyết sắp tới.” Tần Thiếu Vũ cũng thu hồi nét trêu đùa, ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng, “Ôm chặt ta, đừng sợ gì cả.”
Thẩm Thiên Lăng đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn, ngưng thần tĩnh khí lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cuồng phong thấp giọng rít gào xa xa, như bầy thú cuồn cuộn đột kích, hoặc như oan hồn đang gào thét tại chỗ sâu tuyệt vọng, hoa tuyết bị cuốn lên thổi tung bốn phía, màn trời tối đen như đang nửa đêm, giống như vĩnh viễn sẽ không sáng lên nữa.
Tất cả cảnh vật trong thiên địa đều biến sắc, vạn vật dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn một mảnh trắng xóa vô tận.
Diệp Cẩn bị Thẩm Thiên Phong ôm vào trong ngực, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Tuy rằng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng vang khủng khiếp phảng phất như đến từ lòng đất này, đủ để khiến tim mọi người bất giác đập nhanh.
“Không sao đâu.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y, “Đừng sợ.”
“Lão tử mới không sợ.” Diệp Cẩn mạnh miệng.
Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, ngạo kiều khó dời.
Thẩm Thiên Phong tất nhiên sẽ không tranh cãi mấy chuyện này với y, nghiêng qua hôn hôn y.
Bốn phía rất tối, cho nên dù Diệp cốc chủ có đỏ mặt, thì cũng sẽ không bị ai phát hiện.
“Có ta ở đây.” Thẩm Thiên Phong nắm tay y.
“Ngươi ở đây thì sao.” Diệp Cẩn tựa vào trước ngực hắn.
“Có ta ở đây, thì không có bất cứ thứ gì có thể tổn thương ngươi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trừ phi bước qua thi thể của ta.”
“Phi phi phi!” Diệp Cẩn tức giận, “Vốn đã tối như mực rồi, ngươi không thể nói gì dễ nghe hơn sao!” (Sát phong cảnh =”=~)
Thẩm Thiên Phong: . . .
“Thật không biết nói chuyện!” Diệp Cẩn đánh hắn, vô cùng hung dữ.
Thẩm Thiên Phong nắm tay y, kéo người vào trong lòng, “Ta muốn cùng Tiểu Cẩn sống lâu trăm tuổi.”
Tai Diệp Cẩn thật nóng, lão tử cũng không phải rất cần a!
“Ta yêu ngươi.” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y nhỏ giọng nói.
Diệp cốc chủ còn chưa kịp cảm động, thì đã bị tiếng vang cực lớn bên ngoài làm giật mình, ngơ ngác nói, “Tiếng gì vậy?”
“Phía trên chúng ta là vách núi, quanh năm suốt tháng đóng thành không ít tảng băng lớn, chắc là bị gió thổi rớt xuống.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không sao đâu.”
Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi, ở trong lòng rủa thầm một cái.
Gió này thật là gặp quỷ a.
Không thể tối nay mới thổi sao!
Nhất định phải ngay lúc lão tử đang nghe tỏ tình!
Quả là muốn bị đánh!
Thẩm Thiên Lăng cũng bị tiếng vang làm giật mình, tim hoảng hốt đập thình thịch.
Sói tuyết dùng đầu cọ cọ y, tỏ vẻ không có gì đâu.
“Làm ta sợ muốn chết.” Thẩm tiểu thụ hốt hoảng chưa kịp hoàn hồn.
“Vào đây.” Tần Thiếu Vũ mở rộng áo choàng, “Ta che tai cho ngươi.”
“Mới không cần.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, mình cũng không phải con nít ba tuổi.
“Vậy cho ta hôn tai một cái đi.” Tần Thiếu Vũ nắm bắt tất cả thời gian để giở trò lưu manh, vô cùng không khiến quần chúng nhân dân thất vọng, “Tướng công hôn một cái sẽ không sợ nữa.”
Không biết xấu hổ! Thẩm Thiên Lăng đấm lên ngực hắn một cái.
Mày Tần Thiếu Vũ hơi nhăn lại.
“Giả bộ!” Thẩm tiểu thụ vô cùng sắc bén! Mình căn bản không dùng lực biết không, cho dù là em gái cũng sẽ không đau —— đương nhiên ngực em gái cũng không thể tùy tiện vỗ, không thì nhất định sẽ bị đập.
Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay ôm y vào trong lòng, tay phải tùy tay nắm lấy dạ minh châu.
“Ý, ngươi làm gì vậy?” Bốn phía chợt tối đen, Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Muốn im lặng ôm ngươi.” Trong bóng tối, thanh âm của Tần Thiếu Vũ vừa dịu dàng vừa gợi cảm.
Vì thế Thẩm tiểu thụ thoáng si mê một chút.
Nam nhân của hắn thật anh tuấn.
Tay trái Tần Thiếu Vũ ôm chặt lấy y, tay phải đặt trên tường tuyết bên cạnh lại âm thầm dùng lực, đào ra một cái hố.
“Nói thêm mấy câu đi.” Thẩm Thiên Lăng lầm bầm ra yêu cầu.
Tay phải của Tần Thiếu Vũ nắm chặt thành quyền, muốn ngăn chặn chân khí hoành hành trong cơ thể, nhưng vẫn chỉ cảm thấy yết hầu dâng lên một trận tinh ngọt, phun ra một ngụm máu tươi vào hố.
Tuy đã nhanh chóng dùng tuyết lấp lại, nhưng khứu giác của sói tuyết linh mẫn biết bao nhiêu, lập tức bắt đầu cảnh giác. Tần Thiếu Vũ dùng tay phải đè nó lại, định trấn an mà sờ sờ mấy cái.
Sói tuyết khẽ kêu ư ư, bất an lắc lắc thân thể.
“Có phải có nguy hiểm không?” Thẩm Thiên Lăng không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy sói tuyết có chút khác thường, vì thế khẩn trương hỏi.
“Không có gì, ta không cẩn thận đụng vào nó.” Tần Thiếu Vũ đè sói tuyết lại, “Đừng sợ.”
Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, lại dựa vào trước ngực hắn.
Tần Thiếu Vũ lại lấy thêm chút băng tuyết, sờ soạng chùi sạch máu tươi, lại lau sạch miệng, rồi mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
Tuy trong lòng sói tuyết có nghi ngờ, nhưng rồi vẫn nằm sấp lại trên da gấu, tiếp tục dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh.
“Sao ngươi động đậy hoài vậy?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ nói, “Nóng.”
Thẩm Thiên Lăng: . . .
Băng tuyết ngập trời thế kia, ngươi còn nóng sao?
“Hết cách rồi.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y cọ cọ, “Mỹ nhân trong ngực.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧, vậy mà cũng có thể hưng trí được sao?
“Sợ đông lạnh hư người.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục giở trò lưu manh, “Không thì dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, chẳng bằng nắm bắt thời gian ân ái một chút.”
“Câm miệng a!” Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tai hồng, nhéo hai má nam nhân của mình!
Không phân thời gian trường hợp mà phát tình gì đó, thật là hết biết nói gì.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ ra tiếng, càng ôm chặt y hơn.
Thẩm Thiên Lăng bất mãn lầm bầm, sau đó cọ cọ tìm một tư thế thoải mái.
“Ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trận bão tuyết này sợ là sẽ không ngừng, nghỉ ngơi nhiều để giữ thể lực.”
“Đếm cừu cho ta nghe.” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tóc hắn.
“Ừ.” Tay Tần Thiếu Vũ vỗ nhè nhẹ lên lưng y, “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu. . .” Thanh âm rất thấp, cho nên thêm vài phần gợi cảm và khàn khàn, Thẩm tiểu thụ nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.
Tần Thiếu Vũ kéo chặt áo choàng của y, cúi đầu hôn hôn cánh môi mềm mại, như là đang chạm đến bảo bối quý trọng nhất. Trên mặt tuy mang ý cười, nhưng đáy mắt đã có chút có chút chua xót.
Sói tuyết cũng ngậm Cục Bông đã ngủ say kéo ra, dùng chân trước bảo vệ nó.
Một đêm bão tuyết cuồng phong.
Giống như dự đoán của Liên Thành Cô Nguyệt, ngày hôm sau chờ khi mọi người tỉnh lại, bên ngoài vẫn là cuồng phong bão tuyết, không có chút dấu hiệu ngừng lại. Ám vệ phủi tuyết chui ra đến, muốn nhìn xem hình hình rốt cuộc ra sao, nhưng lại bị gió thổi đến lảo đảo, vì thế thoáng chốc liền sợ ngây người.
Mình mà cũng có ngày yếu đuối như thế, truyền ra thật quá mất mặt!
Mắt thấy xa xa lại có ba đám mây đen áp tới, ám vệ dứt khoát định xoay người quay về, nghĩ nghĩ lại chạy như điên đến trước cửa động của cung chủ nhà mình.
“Chuyện gì?” Sau khi Tần Thiếu Vũ nghe thấy động tĩnh, hỏi.
“Bên ngoài còn nổi gió, trăm ngàn đừng cho công tử đi ra nha!” Ám vệ đón gió rít gào, “Không thì nhất định sẽ bị thổi đi!” Một đội người khóc lóc đuổi theo phu nhân trong băng tuyết ngập trời, loại này hình ảnh nghĩ chút thôi cũng đã nát lòng.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Trở về đi.” Tần Thiếu Vũ cũng có chút buồn cười, sau khi đuổi người đi, từ trong ngực lấy ra dạ minh châu, khảm lên vách tường lần nữa —— đêm qua lúc Thẩm Thiên Lăng ngủ, hắn đã xem xét lại một lần, xác nhận mọi vết máu đều đã bị vùi lấp sạch sẽ, cho nên cũng không lo lắng bị phát hiện.
“Cũng không biết là giờ nào rồi.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Lúc trước ta xem sách sử, có khi cũng sẽ đề cập đến bão tuyết Đông Bắc, đều nói nếu lâu, thì kéo dài suốt hai tháng cũng không phải lạ, chúng ta phải làm sao đây?”
“Thứ trên sách sử sao đúng hết chứ.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm.
Thẩm Thiên Lăng buồn cười, “Trên sách sử không đúng, vậy còn gì đúng nữa?” Cũng không thể là tiểu thoại bản đầu đường.
“Tác dụng lớn nhất của sách sử, chính là dùng để thổi phồng lịch đại đế vương, mà không phải ghi lại sự thật lịch sử.” Tần Thiếu Vũ nói, ví như nói trận bão tuyết này, nếu để Chu Giác viết, nguyên nhân sẽ là vì Sở Uyên ngu ngốc vô đạo, nên mới dẫn tới trời cao giáng tội; mà nếu để Sở Uyên viết, trọng điểm sẽ thành vì Chu Giác ý đồ nghịch thiên. Nhưng dù là loại tình huống nào, thì cũng không thể ghi lại chi tiết trận bão tuyết này, ngược lại là vì tìm tội trạng cho đối phương, tám chín phần sẽ viết hậu quả nghiêm trọng lên một chút, mười ngày viết thành hai mươi ngày, hai mươi ngày viết thành bốn mươi ngày, ngươi nói sao có thể đúng chứ?”
Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một hồi, cảm thấy hình như không tìm được lí do phản bác.
“Cho nên không cần sợ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bão tuyết sẽ nhanh chóng qua đi, chúng ta cũng có thể rất nhanh trở lại Trường Bạch Sơn.”
“Ừ.” Tuy nói biết rõ những lời này có thần phần lừa gạt chiếm đa số, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn cười tủm tỉm gật gật đầu.
“Có đói bụng không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, bụng lại kêu ọt ọt.
Tần Thiếu Vũ bật cười.
Thẩm tiểu thụ đỏ mặt, thật mất mặt.
“Chỉ có cái này để ăn thôi.” Tần Thiếu Vũ lấy bánh nướng ra, “Hơi cứng, ăn từ từ, ta ra ngoài lấy cho ngươi chút nước tuyết sạch sẽ.”
“Ngươi ăn đi.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Ta chút nữa mới ăn.”
“Muốn tiết kiệm thức ăn cho tướng công ngươi sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y.
Thẩm Thiên Lăng: . . .
“Đứa ngốc.” Tần Thiếu Vũ bỏ bánh nướng vào trong tay y, “Đói ai cũng không nỡ để ngươi nói, nếu không còn bụng mỡ, ta khóc cho ngươi xem.”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Gì chứ a.” Có còn bộ dáng đại hiệp hay không.
“Mau ăn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ngươi không ăn, ta đây cũng không ăn, cùng nhau chịu đói mới gọi là có khổ cùng chịu.”
Trong lòng biết rõ tính tình hắn, Thẩm Thiên Lăng cũng sẽ không cố chấp nữa, cầm lấy bánh nướng chậm rãi cắn.
Cục Bông cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, từ dưới thân sói tuyết chui ra đến, dùng sức lắc đầu.
“Lại đây.” Thẩm Thiên Lăng vẫy tay gọi.
“Chíp!” Cục Bông nhào vào trong lòng nương nó, thân thiết cọ cọ.
Thẩm Thiên Lăng lấy ra một bao bò khô đặt trong ngực, mở ra rồi đặt xuống đất.
“Chíp!” Cục Bông vẫn ngửa đầu, dùng mắt đậu đen nhìn sói tuyết. Lang Vương lần này cũng không cự tuyệt, cúi đầu cùng nó chia thức ăn. Tần Thiếu Vũ lại đi ra ngoài lấy một túi nước tuyết, sau khi dùng một lực làm tan ra thì cho Thẩm Thiên Lăng uống.
“Tình hình bên ngoài thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Bão tuyết rất lớn.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “May là có Liên Thành Cô Nguyệt ở đây, bằng không hôm qua nếu tùy tiện gấp rút lên đường, bây giờ tám chín phần sẽ bị nhốt trong Tuyết Nguyên, tình hình sẽ còn tệ hơn bây giờ gấp trăm lần.”
“Cũng không biết nhóm đại ca thế nào rồi.” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.
“Thiên Phong nội lực cao cường, chút bão tuyết ấy còn chưa làm khó được hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ có thể ôm Diệp Cẩn suốt ngày không làm gì cả, nghe qua cũng không tệ lắm.”
“Gì chứ.” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Đại ca mới không giống ngươi.”
Tần Thiếu Vũ giật mình nói, “Rãnh không gì làm, ta ôm Diệp Cẩn làm gì.”
Biết ngay là ba hoa mà! Thẩm Thiên Lăng mặc kệ hắn, tiếp tục cắn bánh nướng.
Lúc người ta không có gì để làm, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi rất chậm, hơn nữa mọi lúc đều có khả năng gặp nguy hiểm, trong lòng lại càng thêm xúc động. Sau khi ăn xong điểm tâm ngồi một hồi, Tần Thiếu Vũ thấy vẻ mặt y có chút lo âu, liền dẫn y theo thông đạo đi ra ngoài, hít thở chút không khí.
Sau khi thấy rõ tình huống bên ngoài, trong lòng Thẩm Thiên Lăng vô cùng khiếp sợ. Chẳng qua chỉ có một đêm, mà tuyết trên mặt đất đã dày chừng nửa thuốc, phía trên còn có vô số hố động do khối băng đập vào tạo thành, khiến lòng người sợ hãi.
“Vào thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không thì sẽ lạnh.”
“Không được.” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ nói, “Ta muốn xùy xùy (đi WC).”
Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Cái này có gì buồn cười!” Thẩm tiểu thụ giận, tuy rằng ăn có thể ít uống có thể thiếu, nhưng cũng cần phải xùy xùy và xx!
“Vào trong đi đi, đi trong thông đạo.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Ta đi ở đây.” Động tuyết tốt xấu gì cũng xem là nhà tạm thời, có ai lại xùy xùy trong phòng khách nhà mình đâu!
“Đi ở đây trứng sẽ bị đông lạnh.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Hơn nữa lỡ như xùy xùy ra rồi lập tức đóng băng, vậy chẳng phải là —— ”
“Ngươi câm miệng!” Thẩm Thiên Lăng liêu xiêu trong gió, cảm giác hình ảnh này không thể tưởng tượng nổi.
Ý cười trong đáy mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu.
“Không cho nhìn.” Thẩm Thiên Lăng đi vào bên trong, đào ra một cái hố trên tuyết, sau đó thở dài xùy xùy.
Tần Thiếu Vũ đưa lưng về phía y chậm rãi nói, “Quả nhiên không uống bao nhiêu nước.”
Loại thời điểm này không cần tính toán mấy cái đó a! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tai hồng kéo quần lên, tự mình chạy về động tuyết.
Tần Thiếu Vũ nhìn ra bên ngoài, lắc đầu thở dài.
Theo tình hình này, bão tuyết nhất thời sẽ không ngừng lại, cho dù có tuyết không lo về nước uống, nhưng không có thức ăn, hơn nữa ở lâu trong động tuyết cũng sẽ sinh bệnh, mình lại còn không thể khống chết nội lực, tình huống thật không thể xem là lạc quan.
“Ngươi đang làm gì đó?” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Lăng lại chạy về, “Sao lại đứng bất động ở đây.”
“Xem hướng gió.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y đi về, “Không được lộn xộn, loại thời điểm này, nhất thiết phải giữ thể lực.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi về trên da gấu, để hắn bọc mình lại. Cục Bông vẫn đang chơi đùa với sói tuyết, cũng không phá không quậy.
“Nếu thấy buồn, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe ha?” Tần Thiếu Vũ ôm hắn hỏi.
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng sờ sờ hai má hắn, “Ngươi cũng giữ thể lực, chúng ta cùng nhau chờ trời quang.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nắm tay y hôn hôn.
Một bên khác, Thẩm Thiên Phong dùng áo choàng bọc chặt Diệp Cẩn, dẫn y ra khỏi động tuyết.
Cuồng phong hỗn loạn hoa tuyết trực tiếp lao tới, Diệp Cẩn dưới chân lảo đảo, nếu không phải được Thẩm Thiên Phong bảo vệ, thiếu chút nữa đã quỳ rạp trên mặt đất.
“Thổi cái rắm a!” Diệp cốc chủ thẹn quá hóa giận, xoa thắt lưng nổi bão với gió bắc.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đơn giản ôm lấy người đi về phía trước —— vốn muốn để y ở lại động tuyết, nhưng chắc là y sẽ không chịu, không chừng lại muốn đập mình, cho nên vẫn là cùng nhau đi, đạp tuyết gian nan bước vào động tuyết của Liên Thành Cô Nguyệt.
“Đoán các ngươi sẽ tới.” Liên Thành Cô Nguyệt đang đứng trước cửa động nhìn sắc trời.
“Trận tuyết này rốt cuộc khi nào mới ngừng?” Thẩm Thiên Phong buông Diệp Cẩn ra.
“Muốn nghe lời thật sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Tình huống không quá lạc quan.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Dựa theo kinh nghiệm của ta, trận bão tuyết này chắc sẽ kéo dài nửa tháng.”
“Nửa tháng?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Dựa theo tình huống trước mắt của chúng ta, đừng nói là mười ngày nửa tháng, cho dù hai ba ngày cũng khó qua.” Trong Tuyết Nguyên mênh mông không có gì để ăn, không cần nghĩ cũng biết sẽ có hậu quả gì.
“Hết cách rồi, ông trời muốn như thế.” Liên Thành Cô Nguyệt lại nhìn ra xa, “Loại tình hình này tuyệt đối không thể gấp rút lên đường, không thì mọi lúc đều có nguy cơ bị tuyết vùi lấp.”
“Nhưng…” Diệp Cẩn không nói ra khỏi miệng, nhưng ai cũng hiểu ý của y —— ở lại đây đồng nghĩ với chịu đói, một ngày hai ngày cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nếu nửa tháng không ăn gì, thần tiên cũng chịu không nổi.
“Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể nhờ vận may.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.
“Có ý gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Săn thú.”
“Săn thú?” Diệp Cẩn nghe vậy khó hiểu, “Băng tuyết ngập trời, có con mồi gì để săn.”
“Chúng ta tìm không thấy, không có nghĩa là Lang Vương tìm không thấy.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có thể đời đời sinh tồn trong trời băng đất tuyết, cũng không thể trông vào chỉ uống nước trước. Trong hồ băng ngẫu nhiên sẽ có cá, trong rừng cây khô sẽ có gấu trắng cực bắc, nếu có thể săn được một con, không chỉ có da lông chống lạnh, thịt gấu cũng đủ để cho chúng ta chống đỡ qua mười ngày.”
“Cũng chỉ có thể như thế, chỉ mong có vận may tốt.” Diệp Cẩn nói, “Ta làm chút thuốc trị thương, đề phòng bất cứ lúc nào khi cần đến.”
“Cũng không cần nhiều người.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta mang theo mấy ám vệ, đi với Lang Vương là được.”
“Không thì ngươi cũng đi đi.” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, nghe nói gấu trắng cực bắc có thể cao gần bằng hai người, một hai con còn được, nếu một lần gặp phải một đám, thì dù là cao thủ như Liên Thành Cô Nguyệt, cũng sợ không qua nổi.
“Không được.” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói chuyện, Liên Thành Cô Nguyệt đã lắc đầu, “Thẩm minh chủ ở lại đây đi, hiện tại tình trạng của Tần cung chủ đặc thù, phải có người lưu lại bảo hộ.”
Diệp Cẩn nghe vậy trầm mặc một hồi, vừa rồi khi nói chuyện chưa kịp suy xét, y quả thật đã quên tình trạng này —— nói thẳng ra, Tần Thiếu Vũ ở trong lòng y vẫn luôn là hình tượng Chiến Thần bất cần đời, cho nên nhất thời cũng không thay đổi được.
“Cũng được.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai, “Vậy thì làm phiền thiếu chủ.”
Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, đi nhanh ra khỏi động tuyết.
Beta: Kaze
Sáng sớm hôm sau, gió lạnh quét qua rừng cây, bầu trời mây đen che phủ, bốn phía sương mù mênh mông, giống như hoàng hôn buông xuống. Xe ngựa rất nhỏ, ngoại trừ Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn, những người khác đều chỉ có thể ngủ ngoài trời tuyết, nhưng may là ai cũng có nội lực cao cường, lửa lại cháy rất mạnh, nên cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi dùng xong điểm tâm là một chén canh nóng hổi, thân thể mọi người đều ấm lên, vốn định tiếp tục gấp rút lên đường, nhưng lại bị Liên Thành Cô Nguyệt ngăn lại.
“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Nếu ta đoán không sai, hôm nay sẽ nhanh chóng có một trận bão tuyết lớn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Thời tiết không thích hợp để gấp rút lên đường, nếu tùy tiện xuất phát, không ai biết sẽ tạo thành hậu quả gì.”
“Nhưng trong rừng cây này không có thứ gì để che chắn, dù có ở lại thì có được gì đâu?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Bão tuyết nên tới cũng sẽ tới.”
“Nơi này có sườn dốc, tầng tuyết cũng rất dày, một là có thể dùng làm động tuyết, hai là cũng dễ tạo gạch tuyết.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có nơi dung thân, thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.”
Đời đời bộ tộc Liên Thành đều ở trong Tuyết Sơn, tất nhiên sẽ không ai hoài nghi lời nói này. Cho nên mọi người ai nấy xắn tay áo, dựa theo chỉ dẫn của Liên Thành Cô Nguyệt, đào động tuyết trên sườn dốc, lại đào lên băng tuyết dưới đất, dùng đao kiếm cắt theo hình có sẵn, đắp thành từng tòa từng căn phòng tuyết nhỏ ở sườn núi.
“Có lạnh không?” Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Không lạnh.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Vào xe ngựa đợi đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đi giúp xây phòng ở.”
“Ta đi với ngươi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Có noãn ngọc, ta không lạnh.”
“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay kéo chặt áo choàng của y.
Tuy trước đây không có kinh nghiệm, nhưng dưới sự hướng dẫn của Liên Thành Cô Nguyệt, mọi người cũng nhanh chóng làm ra hình ra dạng, đợi đến chiều, thì đã xây lên mười căn phòng tuyết ngay ngắn chỉnh tề, trên sườn dốc cũng có động tuyết lớn nhỏ khác nhau sắp thành hàng, ám vệ đi vào kiểm tra, tuy không thể nói là ấm áp, nhưng quả là tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
“Nắm bắt thời gian ăn cơm đi.” Liên Thành Cô Nguyệt ra lệnh nói, “Bão tuyết sẽ nhanh chóng tới đây, chúng ta phải trốn kín trước.”
Ám vệ nghe lời, và vội mấy miếng cơm khô trong nồi, sau khi ăn xong thì mỗi người lại mang theo hai cái bánh nướng, rồi tự mình chui vào động tuyết. Xe ngựa được giấu dưới vách núi tránh gió, mấy con ngựa cũng chui vào các động tuyết lớn, mấy con ngựa nổi tiếng có một không hai ít nhiều gì cũng có chút linh tính, hình như cảm nhận được khí tức nguy hiểm, lúc này đều vô cùng nghe lời.
Sói lớn vốn không sợ bão tuyết, cho nên chỉ tìm một chỗ im lặng nằm sấp xuống, sau lại không chịu nổi Cục Bông cứ kêu chíp chíp, nên phải đứng lên vẫy vẫy tuyết đọng trên người, ngậm lấy nó chui vào động tuyết của Liên Thành Cô Nguyệt.
“Chíp!” Cục Bông xoay qua xoay lại giãy dụa, hai mắt đậu đen rất sốt ruột.
Sói tuyết dừng một lát.
Cục Bông quay đầu, dùng mắt đậu đen nhìn nó.
Sói tuyết yên lặng đổi hướng, chạy đến động tuyết của Thẩm Thiên Lăng.
Cục Bông vui lên, đắc ý đá đá móng vuốt.
Liên Thành Cô Nguyệt từ xa nhìn thấy, tâm tình rất khó nói thành lời.
Tuy động tuyết không lớn, nhưng cũng không chật. Thẩm Thiên Lăng giang hai tay, ôm cả sói tuyết và Cục Bông vào trong ngực, im lặng chờ đợi bão tuyết quét tới. Trên người có noãn ngọc, trong lòng có sói tuyết lông xù, lại được Tần Thiếu Vũ ôm, cho nên cho dù có ngồi trong tuyết, thì cũng không quá lạnh.
Trong động tuyết gần như không có ánh sáng, Tần Thiếu Vũ lấy ra một viên dạ minh châu, dùng sức khảm lên tường tuyết.
“Ngươi mang theo nó sao?” Thẩm Thiên Lăng có chút ngạc nhiên.
“Là của con.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần trước không cẩn thận ném lên giường, bị ta nhặt được.”
Thẩm Thiên Lăng bật cười, đưa tay nhéo nhéo Tiểu Phượng Hoàng.
Cục Bông dựa trên lưng sói tuyết, lười biếng đánh ngáp.
“Từ lúc chúng ta quen nhau tới nay, hình như đây là lúc nghèo khổ nhất.” Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên tai y, “Cho dù lúc trước bị rớt xuống vách núi, nhưng ít nhiều gì cũng có cơm ăn có phòng ở.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng dựa vào ngực hắn, “Năm đó không nên thành thân với ngươi, nếu theo thổ tài chủ hay viên ngoại trong thành, không chừng bây giờ đang được ôm lò sưởi nướng thịt ăn, còn có thể mang theo tay sai ra ngoài thu thuế cướp cô nương.” Nghe qua rất có khí phách.
“Hối hận?” Tần Thiếu Vũ cười khẽ ôm chặt y.
“Tất nhiên hối hận.” Thẩm tiểu thụ nghiêm túc.
“Hối hận cũng không còn cách nào.” Tần Thiếu Vũ nắm chặt tay y, “Đời này dính vào ngươi, ai dám liếc nhìn ngươi nhiều một cái, ta sẽ tự tay làm thịt hắn.”
Thẩm Thiên Lăng giận, “Không cần hung tàn vậy a.”
Vị thiếu hiệp này sao ngươi cứ quên mình là danh môn chính phái vậy, hở chút là muốn đánh người, thật là khiến quần chúng vây xem vô cùng sốt ruột.
Khi nói chuyện, sói tuyết đột nhiên kêu grừ grừ hai tiếng, ngậm Tiểu Phượng Hoàng giấu dưới thân mình.
“Chíp!” Cục Bông khó hiểu, dùng sức ló đầu ra.
Sói tuyết nâng lên chân trước, ấn nó lại.
Cục Bông vô cùng buồn bực, lại dùng sức đấu tranh mấy lần, phát hiện trốn không thoát, vì thế phản nghịch vươn ra một cái móng vuốt.
Sói tuyết càng đè nó chặt hơn.
Dưới thân trải da gấu thật dầy, cho nên cũng không lạnh, nhưng cho dù là vậy, Cục Bông vẫn rất tức giận.
Mau thả ta ra.
Khó thở rất khổ sở a!
“Bão tuyết sắp tới.” Tần Thiếu Vũ cũng thu hồi nét trêu đùa, ôm Thẩm Thiên Lăng vào trong lòng, “Ôm chặt ta, đừng sợ gì cả.”
Thẩm Thiên Lăng đáp ứng một tiếng, ngoan ngoãn ôm lấy eo hắn, ngưng thần tĩnh khí lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cuồng phong thấp giọng rít gào xa xa, như bầy thú cuồn cuộn đột kích, hoặc như oan hồn đang gào thét tại chỗ sâu tuyệt vọng, hoa tuyết bị cuốn lên thổi tung bốn phía, màn trời tối đen như đang nửa đêm, giống như vĩnh viễn sẽ không sáng lên nữa.
Tất cả cảnh vật trong thiên địa đều biến sắc, vạn vật dần dần trở nên mơ hồ, chỉ còn một mảnh trắng xóa vô tận.
Diệp Cẩn bị Thẩm Thiên Phong ôm vào trong ngực, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Tuy rằng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng vang khủng khiếp phảng phất như đến từ lòng đất này, đủ để khiến tim mọi người bất giác đập nhanh.
“Không sao đâu.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ y, “Đừng sợ.”
“Lão tử mới không sợ.” Diệp Cẩn mạnh miệng.
Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, ngạo kiều khó dời.
Thẩm Thiên Phong tất nhiên sẽ không tranh cãi mấy chuyện này với y, nghiêng qua hôn hôn y.
Bốn phía rất tối, cho nên dù Diệp cốc chủ có đỏ mặt, thì cũng sẽ không bị ai phát hiện.
“Có ta ở đây.” Thẩm Thiên Phong nắm tay y.
“Ngươi ở đây thì sao.” Diệp Cẩn tựa vào trước ngực hắn.
“Có ta ở đây, thì không có bất cứ thứ gì có thể tổn thương ngươi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Trừ phi bước qua thi thể của ta.”
“Phi phi phi!” Diệp Cẩn tức giận, “Vốn đã tối như mực rồi, ngươi không thể nói gì dễ nghe hơn sao!” (Sát phong cảnh =”=~)
Thẩm Thiên Phong: . . .
“Thật không biết nói chuyện!” Diệp Cẩn đánh hắn, vô cùng hung dữ.
Thẩm Thiên Phong nắm tay y, kéo người vào trong lòng, “Ta muốn cùng Tiểu Cẩn sống lâu trăm tuổi.”
Tai Diệp Cẩn thật nóng, lão tử cũng không phải rất cần a!
“Ta yêu ngươi.” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y nhỏ giọng nói.
Diệp cốc chủ còn chưa kịp cảm động, thì đã bị tiếng vang cực lớn bên ngoài làm giật mình, ngơ ngác nói, “Tiếng gì vậy?”
“Phía trên chúng ta là vách núi, quanh năm suốt tháng đóng thành không ít tảng băng lớn, chắc là bị gió thổi rớt xuống.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không sao đâu.”
Diệp Cẩn mặt không chút thay đổi, ở trong lòng rủa thầm một cái.
Gió này thật là gặp quỷ a.
Không thể tối nay mới thổi sao!
Nhất định phải ngay lúc lão tử đang nghe tỏ tình!
Quả là muốn bị đánh!
Thẩm Thiên Lăng cũng bị tiếng vang làm giật mình, tim hoảng hốt đập thình thịch.
Sói tuyết dùng đầu cọ cọ y, tỏ vẻ không có gì đâu.
“Làm ta sợ muốn chết.” Thẩm tiểu thụ hốt hoảng chưa kịp hoàn hồn.
“Vào đây.” Tần Thiếu Vũ mở rộng áo choàng, “Ta che tai cho ngươi.”
“Mới không cần.” Thẩm Thiên Lăng có chút 囧, mình cũng không phải con nít ba tuổi.
“Vậy cho ta hôn tai một cái đi.” Tần Thiếu Vũ nắm bắt tất cả thời gian để giở trò lưu manh, vô cùng không khiến quần chúng nhân dân thất vọng, “Tướng công hôn một cái sẽ không sợ nữa.”
Không biết xấu hổ! Thẩm Thiên Lăng đấm lên ngực hắn một cái.
Mày Tần Thiếu Vũ hơi nhăn lại.
“Giả bộ!” Thẩm tiểu thụ vô cùng sắc bén! Mình căn bản không dùng lực biết không, cho dù là em gái cũng sẽ không đau —— đương nhiên ngực em gái cũng không thể tùy tiện vỗ, không thì nhất định sẽ bị đập.
Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay ôm y vào trong lòng, tay phải tùy tay nắm lấy dạ minh châu.
“Ý, ngươi làm gì vậy?” Bốn phía chợt tối đen, Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Muốn im lặng ôm ngươi.” Trong bóng tối, thanh âm của Tần Thiếu Vũ vừa dịu dàng vừa gợi cảm.
Vì thế Thẩm tiểu thụ thoáng si mê một chút.
Nam nhân của hắn thật anh tuấn.
Tay trái Tần Thiếu Vũ ôm chặt lấy y, tay phải đặt trên tường tuyết bên cạnh lại âm thầm dùng lực, đào ra một cái hố.
“Nói thêm mấy câu đi.” Thẩm Thiên Lăng lầm bầm ra yêu cầu.
Tay phải của Tần Thiếu Vũ nắm chặt thành quyền, muốn ngăn chặn chân khí hoành hành trong cơ thể, nhưng vẫn chỉ cảm thấy yết hầu dâng lên một trận tinh ngọt, phun ra một ngụm máu tươi vào hố.
Tuy đã nhanh chóng dùng tuyết lấp lại, nhưng khứu giác của sói tuyết linh mẫn biết bao nhiêu, lập tức bắt đầu cảnh giác. Tần Thiếu Vũ dùng tay phải đè nó lại, định trấn an mà sờ sờ mấy cái.
Sói tuyết khẽ kêu ư ư, bất an lắc lắc thân thể.
“Có phải có nguy hiểm không?” Thẩm Thiên Lăng không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy sói tuyết có chút khác thường, vì thế khẩn trương hỏi.
“Không có gì, ta không cẩn thận đụng vào nó.” Tần Thiếu Vũ đè sói tuyết lại, “Đừng sợ.”
Thẩm Thiên Lăng nhẹ nhàng thở ra, lại dựa vào trước ngực hắn.
Tần Thiếu Vũ lại lấy thêm chút băng tuyết, sờ soạng chùi sạch máu tươi, lại lau sạch miệng, rồi mới xem như nhẹ nhàng thở ra.
Tuy trong lòng sói tuyết có nghi ngờ, nhưng rồi vẫn nằm sấp lại trên da gấu, tiếp tục dựng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh.
“Sao ngươi động đậy hoài vậy?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
Tần Thiếu Vũ nói, “Nóng.”
Thẩm Thiên Lăng: . . .
Băng tuyết ngập trời thế kia, ngươi còn nóng sao?
“Hết cách rồi.” Tần Thiếu Vũ ghé vào tai y cọ cọ, “Mỹ nhân trong ngực.”
Thẩm Thiên Lăng 囧囧, vậy mà cũng có thể hưng trí được sao?
“Sợ đông lạnh hư người.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục giở trò lưu manh, “Không thì dù sao cũng nhàn rỗi không có gì làm, chẳng bằng nắm bắt thời gian ân ái một chút.”
“Câm miệng a!” Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tai hồng, nhéo hai má nam nhân của mình!
Không phân thời gian trường hợp mà phát tình gì đó, thật là hết biết nói gì.
Tần Thiếu Vũ cười khẽ ra tiếng, càng ôm chặt y hơn.
Thẩm Thiên Lăng bất mãn lầm bầm, sau đó cọ cọ tìm một tư thế thoải mái.
“Ngủ đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Trận bão tuyết này sợ là sẽ không ngừng, nghỉ ngơi nhiều để giữ thể lực.”
“Đếm cừu cho ta nghe.” Thẩm Thiên Lăng kéo kéo tóc hắn.
“Ừ.” Tay Tần Thiếu Vũ vỗ nhè nhẹ lên lưng y, “Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu. . .” Thanh âm rất thấp, cho nên thêm vài phần gợi cảm và khàn khàn, Thẩm tiểu thụ nhắm mắt lại, ngủ ngon lành.
Tần Thiếu Vũ kéo chặt áo choàng của y, cúi đầu hôn hôn cánh môi mềm mại, như là đang chạm đến bảo bối quý trọng nhất. Trên mặt tuy mang ý cười, nhưng đáy mắt đã có chút có chút chua xót.
Sói tuyết cũng ngậm Cục Bông đã ngủ say kéo ra, dùng chân trước bảo vệ nó.
Một đêm bão tuyết cuồng phong.
Giống như dự đoán của Liên Thành Cô Nguyệt, ngày hôm sau chờ khi mọi người tỉnh lại, bên ngoài vẫn là cuồng phong bão tuyết, không có chút dấu hiệu ngừng lại. Ám vệ phủi tuyết chui ra đến, muốn nhìn xem hình hình rốt cuộc ra sao, nhưng lại bị gió thổi đến lảo đảo, vì thế thoáng chốc liền sợ ngây người.
Mình mà cũng có ngày yếu đuối như thế, truyền ra thật quá mất mặt!
Mắt thấy xa xa lại có ba đám mây đen áp tới, ám vệ dứt khoát định xoay người quay về, nghĩ nghĩ lại chạy như điên đến trước cửa động của cung chủ nhà mình.
“Chuyện gì?” Sau khi Tần Thiếu Vũ nghe thấy động tĩnh, hỏi.
“Bên ngoài còn nổi gió, trăm ngàn đừng cho công tử đi ra nha!” Ám vệ đón gió rít gào, “Không thì nhất định sẽ bị thổi đi!” Một đội người khóc lóc đuổi theo phu nhân trong băng tuyết ngập trời, loại này hình ảnh nghĩ chút thôi cũng đã nát lòng.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười.
“Trở về đi.” Tần Thiếu Vũ cũng có chút buồn cười, sau khi đuổi người đi, từ trong ngực lấy ra dạ minh châu, khảm lên vách tường lần nữa —— đêm qua lúc Thẩm Thiên Lăng ngủ, hắn đã xem xét lại một lần, xác nhận mọi vết máu đều đã bị vùi lấp sạch sẽ, cho nên cũng không lo lắng bị phát hiện.
“Cũng không biết là giờ nào rồi.” Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Lúc trước ta xem sách sử, có khi cũng sẽ đề cập đến bão tuyết Đông Bắc, đều nói nếu lâu, thì kéo dài suốt hai tháng cũng không phải lạ, chúng ta phải làm sao đây?”
“Thứ trên sách sử sao đúng hết chứ.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm.
Thẩm Thiên Lăng buồn cười, “Trên sách sử không đúng, vậy còn gì đúng nữa?” Cũng không thể là tiểu thoại bản đầu đường.
“Tác dụng lớn nhất của sách sử, chính là dùng để thổi phồng lịch đại đế vương, mà không phải ghi lại sự thật lịch sử.” Tần Thiếu Vũ nói, ví như nói trận bão tuyết này, nếu để Chu Giác viết, nguyên nhân sẽ là vì Sở Uyên ngu ngốc vô đạo, nên mới dẫn tới trời cao giáng tội; mà nếu để Sở Uyên viết, trọng điểm sẽ thành vì Chu Giác ý đồ nghịch thiên. Nhưng dù là loại tình huống nào, thì cũng không thể ghi lại chi tiết trận bão tuyết này, ngược lại là vì tìm tội trạng cho đối phương, tám chín phần sẽ viết hậu quả nghiêm trọng lên một chút, mười ngày viết thành hai mươi ngày, hai mươi ngày viết thành bốn mươi ngày, ngươi nói sao có thể đúng chứ?”
Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn một hồi, cảm thấy hình như không tìm được lí do phản bác.
“Cho nên không cần sợ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bão tuyết sẽ nhanh chóng qua đi, chúng ta cũng có thể rất nhanh trở lại Trường Bạch Sơn.”
“Ừ.” Tuy nói biết rõ những lời này có thần phần lừa gạt chiếm đa số, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn cười tủm tỉm gật gật đầu.
“Có đói bụng không?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, bụng lại kêu ọt ọt.
Tần Thiếu Vũ bật cười.
Thẩm tiểu thụ đỏ mặt, thật mất mặt.
“Chỉ có cái này để ăn thôi.” Tần Thiếu Vũ lấy bánh nướng ra, “Hơi cứng, ăn từ từ, ta ra ngoài lấy cho ngươi chút nước tuyết sạch sẽ.”
“Ngươi ăn đi.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Ta chút nữa mới ăn.”
“Muốn tiết kiệm thức ăn cho tướng công ngươi sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mũi y.
Thẩm Thiên Lăng: . . .
“Đứa ngốc.” Tần Thiếu Vũ bỏ bánh nướng vào trong tay y, “Đói ai cũng không nỡ để ngươi nói, nếu không còn bụng mỡ, ta khóc cho ngươi xem.”
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, “Gì chứ a.” Có còn bộ dáng đại hiệp hay không.
“Mau ăn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nếu ngươi không ăn, ta đây cũng không ăn, cùng nhau chịu đói mới gọi là có khổ cùng chịu.”
Trong lòng biết rõ tính tình hắn, Thẩm Thiên Lăng cũng sẽ không cố chấp nữa, cầm lấy bánh nướng chậm rãi cắn.
Cục Bông cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, từ dưới thân sói tuyết chui ra đến, dùng sức lắc đầu.
“Lại đây.” Thẩm Thiên Lăng vẫy tay gọi.
“Chíp!” Cục Bông nhào vào trong lòng nương nó, thân thiết cọ cọ.
Thẩm Thiên Lăng lấy ra một bao bò khô đặt trong ngực, mở ra rồi đặt xuống đất.
“Chíp!” Cục Bông vẫn ngửa đầu, dùng mắt đậu đen nhìn sói tuyết. Lang Vương lần này cũng không cự tuyệt, cúi đầu cùng nó chia thức ăn. Tần Thiếu Vũ lại đi ra ngoài lấy một túi nước tuyết, sau khi dùng một lực làm tan ra thì cho Thẩm Thiên Lăng uống.
“Tình hình bên ngoài thế nào?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Bão tuyết rất lớn.” Tần Thiếu Vũ ngồi bên cạnh y, “May là có Liên Thành Cô Nguyệt ở đây, bằng không hôm qua nếu tùy tiện gấp rút lên đường, bây giờ tám chín phần sẽ bị nhốt trong Tuyết Nguyên, tình hình sẽ còn tệ hơn bây giờ gấp trăm lần.”
“Cũng không biết nhóm đại ca thế nào rồi.” Thẩm Thiên Lăng có chút lo lắng.
“Thiên Phong nội lực cao cường, chút bão tuyết ấy còn chưa làm khó được hắn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Huống hồ có thể ôm Diệp Cẩn suốt ngày không làm gì cả, nghe qua cũng không tệ lắm.”
“Gì chứ.” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Đại ca mới không giống ngươi.”
Tần Thiếu Vũ giật mình nói, “Rãnh không gì làm, ta ôm Diệp Cẩn làm gì.”
Biết ngay là ba hoa mà! Thẩm Thiên Lăng mặc kệ hắn, tiếp tục cắn bánh nướng.
Lúc người ta không có gì để làm, sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi rất chậm, hơn nữa mọi lúc đều có khả năng gặp nguy hiểm, trong lòng lại càng thêm xúc động. Sau khi ăn xong điểm tâm ngồi một hồi, Tần Thiếu Vũ thấy vẻ mặt y có chút lo âu, liền dẫn y theo thông đạo đi ra ngoài, hít thở chút không khí.
Sau khi thấy rõ tình huống bên ngoài, trong lòng Thẩm Thiên Lăng vô cùng khiếp sợ. Chẳng qua chỉ có một đêm, mà tuyết trên mặt đất đã dày chừng nửa thuốc, phía trên còn có vô số hố động do khối băng đập vào tạo thành, khiến lòng người sợ hãi.
“Vào thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không thì sẽ lạnh.”
“Không được.” Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt đau khổ nói, “Ta muốn xùy xùy (đi WC).”
Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Cái này có gì buồn cười!” Thẩm tiểu thụ giận, tuy rằng ăn có thể ít uống có thể thiếu, nhưng cũng cần phải xùy xùy và xx!
“Vào trong đi đi, đi trong thông đạo.” Tần Thiếu Vũ nói.
“Ta đi ở đây.” Động tuyết tốt xấu gì cũng xem là nhà tạm thời, có ai lại xùy xùy trong phòng khách nhà mình đâu!
“Đi ở đây trứng sẽ bị đông lạnh.” Tần Thiếu Vũ rất nghiêm túc.
Thẩm Thiên Lăng: …
Tần Thiếu Vũ tiếp tục nói, “Hơn nữa lỡ như xùy xùy ra rồi lập tức đóng băng, vậy chẳng phải là —— ”
“Ngươi câm miệng!” Thẩm Thiên Lăng liêu xiêu trong gió, cảm giác hình ảnh này không thể tưởng tượng nổi.
Ý cười trong đáy mắt Tần Thiếu Vũ càng sâu.
“Không cho nhìn.” Thẩm Thiên Lăng đi vào bên trong, đào ra một cái hố trên tuyết, sau đó thở dài xùy xùy.
Tần Thiếu Vũ đưa lưng về phía y chậm rãi nói, “Quả nhiên không uống bao nhiêu nước.”
Loại thời điểm này không cần tính toán mấy cái đó a! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tai hồng kéo quần lên, tự mình chạy về động tuyết.
Tần Thiếu Vũ nhìn ra bên ngoài, lắc đầu thở dài.
Theo tình hình này, bão tuyết nhất thời sẽ không ngừng lại, cho dù có tuyết không lo về nước uống, nhưng không có thức ăn, hơn nữa ở lâu trong động tuyết cũng sẽ sinh bệnh, mình lại còn không thể khống chết nội lực, tình huống thật không thể xem là lạc quan.
“Ngươi đang làm gì đó?” Sau một lúc lâu, Thẩm Thiên Lăng lại chạy về, “Sao lại đứng bất động ở đây.”
“Xem hướng gió.” Tần Thiếu Vũ nắm tay y đi về, “Không được lộn xộn, loại thời điểm này, nhất thiết phải giữ thể lực.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi về trên da gấu, để hắn bọc mình lại. Cục Bông vẫn đang chơi đùa với sói tuyết, cũng không phá không quậy.
“Nếu thấy buồn, ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe ha?” Tần Thiếu Vũ ôm hắn hỏi.
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng sờ sờ hai má hắn, “Ngươi cũng giữ thể lực, chúng ta cùng nhau chờ trời quang.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, nắm tay y hôn hôn.
Một bên khác, Thẩm Thiên Phong dùng áo choàng bọc chặt Diệp Cẩn, dẫn y ra khỏi động tuyết.
Cuồng phong hỗn loạn hoa tuyết trực tiếp lao tới, Diệp Cẩn dưới chân lảo đảo, nếu không phải được Thẩm Thiên Phong bảo vệ, thiếu chút nữa đã quỳ rạp trên mặt đất.
“Thổi cái rắm a!” Diệp cốc chủ thẹn quá hóa giận, xoa thắt lưng nổi bão với gió bắc.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đơn giản ôm lấy người đi về phía trước —— vốn muốn để y ở lại động tuyết, nhưng chắc là y sẽ không chịu, không chừng lại muốn đập mình, cho nên vẫn là cùng nhau đi, đạp tuyết gian nan bước vào động tuyết của Liên Thành Cô Nguyệt.
“Đoán các ngươi sẽ tới.” Liên Thành Cô Nguyệt đang đứng trước cửa động nhìn sắc trời.
“Trận tuyết này rốt cuộc khi nào mới ngừng?” Thẩm Thiên Phong buông Diệp Cẩn ra.
“Muốn nghe lời thật sao?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.
“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Tình huống không quá lạc quan.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Dựa theo kinh nghiệm của ta, trận bão tuyết này chắc sẽ kéo dài nửa tháng.”
“Nửa tháng?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Dựa theo tình huống trước mắt của chúng ta, đừng nói là mười ngày nửa tháng, cho dù hai ba ngày cũng khó qua.” Trong Tuyết Nguyên mênh mông không có gì để ăn, không cần nghĩ cũng biết sẽ có hậu quả gì.
“Hết cách rồi, ông trời muốn như thế.” Liên Thành Cô Nguyệt lại nhìn ra xa, “Loại tình hình này tuyệt đối không thể gấp rút lên đường, không thì mọi lúc đều có nguy cơ bị tuyết vùi lấp.”
“Nhưng…” Diệp Cẩn không nói ra khỏi miệng, nhưng ai cũng hiểu ý của y —— ở lại đây đồng nghĩ với chịu đói, một ngày hai ngày cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nếu nửa tháng không ăn gì, thần tiên cũng chịu không nổi.
“Chuyện tới nước này, cũng chỉ có thể nhờ vận may.” Liên Thành Cô Nguyệt nói.
“Có ý gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Săn thú.”
“Săn thú?” Diệp Cẩn nghe vậy khó hiểu, “Băng tuyết ngập trời, có con mồi gì để săn.”
“Chúng ta tìm không thấy, không có nghĩa là Lang Vương tìm không thấy.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có thể đời đời sinh tồn trong trời băng đất tuyết, cũng không thể trông vào chỉ uống nước trước. Trong hồ băng ngẫu nhiên sẽ có cá, trong rừng cây khô sẽ có gấu trắng cực bắc, nếu có thể săn được một con, không chỉ có da lông chống lạnh, thịt gấu cũng đủ để cho chúng ta chống đỡ qua mười ngày.”
“Cũng chỉ có thể như thế, chỉ mong có vận may tốt.” Diệp Cẩn nói, “Ta làm chút thuốc trị thương, đề phòng bất cứ lúc nào khi cần đến.”
“Cũng không cần nhiều người.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Ta mang theo mấy ám vệ, đi với Lang Vương là được.”
“Không thì ngươi cũng đi đi.” Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, nghe nói gấu trắng cực bắc có thể cao gần bằng hai người, một hai con còn được, nếu một lần gặp phải một đám, thì dù là cao thủ như Liên Thành Cô Nguyệt, cũng sợ không qua nổi.
“Không được.” Thẩm Thiên Phong còn chưa nói chuyện, Liên Thành Cô Nguyệt đã lắc đầu, “Thẩm minh chủ ở lại đây đi, hiện tại tình trạng của Tần cung chủ đặc thù, phải có người lưu lại bảo hộ.”
Diệp Cẩn nghe vậy trầm mặc một hồi, vừa rồi khi nói chuyện chưa kịp suy xét, y quả thật đã quên tình trạng này —— nói thẳng ra, Tần Thiếu Vũ ở trong lòng y vẫn luôn là hình tượng Chiến Thần bất cần đời, cho nên nhất thời cũng không thay đổi được.
“Cũng được.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai, “Vậy thì làm phiền thiếu chủ.”
Liên Thành Cô Nguyệt cười cười, đi nhanh ra khỏi động tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.