Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 124: Dân chúng đều bị sợ ngây người!

Ngữ Tiếu Lan San

22/12/2016

Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Kỳ thật dựa theo ý tưởng của ám vệ trước đó, là bố trí một loạt động tác cho Thẩm Thiên Lăng, hô mưa gọi gió vô cùng chuyên nghiệp! Nhưng sau khi biểu diễn hai chiêu, đã bị cung chủ nhà mình một chưởng đánh bay, đành phải khóc lóc từ bỏ, hơn nữa cảm thấy tiếc nuối sâu sắc.

Dựa theo tính tình của Tần Thiếu Vũ, cho dù Thẩm Thiên Lăng bị người ngoài liếc nhìn mấy cái, thì trong lòng cũng sẽ khó chịu, càng đứng nói tới là niệm chú ngữ gì đó. Vì thế sao khi bàn bạc hơn nửa đêm, kết quả chính là không cho Thẩm tiểu thụ làm gì hết.

“Nhưng ta còn muốn diễn trò.” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

“Diễn trò thì nhất định phải giả thần giả quỷ sao?” Tần Thiếu Vũ nhéo mặt y.

“Không giả thần giả quỷ, thì phải thực hiện thế nào?” Mặt Thẩm tiểu thụ bị kéo đến biến hình.

“Thực hiện cũng không nhất định phải hành động.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngày mai ngươi chỉ cần ngồi yên là được.”

Thẩm tiểu thụ thành thật nói nói, “Có hơi giả tạo.” Không thích xem chút nào.

Tần Thiếu Vũ nghĩ nghĩ, nói, “Vậy cho phép ngươi nhắm mắt lại.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Cứ quyết định vậy đi.” Tần Thiếu Vũ gõ bàn dứt khoát.

“Nhưng —— ”

“Nói nữa đánh mông ngươi.” Tần cung chủ trước sau như một, vô cùng tà mị cuồng quyến.

Thẩm tiểu thụ bi phẫn câm miệng, hai mắt tràn ngập lên án đối với chủ nghĩa cường quyền!

Sau đó y lập tức bị ôm lên giường, vô tình trừng phạt bụng mỡ.

“Ngủ đàng hoàng đi.” Tần Thiếu Vũ rất vừa lòng, chỉnh lại góc chăn cho y.

Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng điên cuồng dựng thẳng ngón giữa, sau đó hừ hừ xoay người đối diện vách tường, đưa tay sờ dấu răng trên bụng.

Không cho nói cũng không cho hoạt động, phải giả thần giả quỷ gì đó… là một hành động mang tính thử thách a.

Mà sự thật chứng minh, kỳ thật Thẩm Thiên Lăng lo nhiều rồi.

Bởi vì trong suy nghĩa của fan não tàn, dù Thẩm tiểu thụ có làm ra hành động không hợp lẽ thường gì, thì dân chúng cũng sẽ chủ động vắt hết óc, nghĩ ra một cái cớ hợp lý để giải thích, lấy việc bảo vệ hình tượng tốt đẹp của hoa yêu siêu phàm thoát tục, nửa phần cũng không cho khinh nhờn.

Cho nên dù y có nhắm mắt lại không nhúc nhích, dân chúng xung quanh cũng không ai hoài nghi việc Thẩm công tử đang làm, thậm chí còn chủ động ngừng thở, sợ không cẩn thận làm quấy rầy. Trên thực tế chỉ cần ngắm như vậy, cũng xem như kiếm được lời rồi a, dù sao ngày xưa nếu muốn nhìn thấy Thẩm công tử, ngay cả bức họa cũng rất là quý —— hơn nữa chủ quán bụng dạ đen tối còn không chịu treo lên, sợ người khác được nhìn miễn phí, thật là gian xảo.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Thẩm Thiên Lăng vẫn không hề không nhúc nhích. Ám vệ một bên bị moe đến tâm can đều nát, một bên loáng thoáng có chút lo lắng, chắc không ngủ luôn rồi chứ?

Phải biết dựa theo phong cách lãnh khốc thường ngày của Thẩm công tử, phát sinh loại tình huống này cũng không phải không thể a.

Thật khiến người sốt ruột.

“Chíp!” May là vào thời khắc mấu chốt, Tiểu Phượng Hoàng ở trong ổ thức dậy, vỗ cánh nhảy ra, lắc lư nhào thẳng vào nương nó —— thức rồi muốn ăn cơm trưa ngay, đã đói bụng!

Dân chúng vây xem thấy thế hít một ngụm khí lạnh, bởi vì nãy giờ Cục Bông vẫn luôn ngủ, cái ổ lại bị ám vệ cầm trong tay, cho nên mọi người cũng không chú ý tới. Lúc này chợt thấy, tất nhiên cũng bị chấn động.

Tuy rằng hơi nhỏ, cũng hơi mập, nhưng lông đuôi bảy màu phía sau lại vô cùng chói mắt, quả thật chính là Phượng Hoàng Thượng Cổ chỉ được nhìn thấy trong sách!

“Chíp!” Cục Bông dùng sức nhảy một cái, nhào thẳng vào trong lòng nương nó, đồng thời trong lúc nhảy giữa không trung còn cảnh giác nhìn cha nó, để ngừa lại bị ném ra cửa sổ —— cuộc đời làm chim thật không dễ dàng mà.

Thẩm Thiên Lăng cười cười, đưa tay xoa xoa đầu nó, “Đói bụng?”

Cục Bông ngửa đầu, mắt đậu đen rất đáng yêu.

Thẩm Thiên Lăng đặt nó lên bàn, ám vệ lập tức lấy ra một cái chén nạm vàng khảm ngọc từ trong hộp đựng thức ăn.

Cục Bông thoáng chốc trở nên vui vẻ, nhảy nhót chạy qua muốn ăn cơm, ai ngờ vừa ghé vào miệng chén đã tan nát cõi lòng, sao lại trống rỗng vậy.

Thẩm Thiên Lăng sờ sờ đầu nó, sau đó vung tay lên.

Một bao bò khô lớn bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, rớt xoạch vào trong chén.

Ám vệ thầm chậc chậc, hình ảnh này, thật là huyền bí kỳ ảo.

Làm chút mánh khóe này đối với võ lâm cao thủ mà nói, tất nhiên không phải chuyện lớn gì, nhưng vấn đề là dân chúng không biết a! Vừa rồi lúc Thẩm Thiên Lăng phất tay, đương nhiên tất cả mọi người vẫn đang nhìn y, cho nên hoàn toàn không có ai chú ý tới động tác của Thẩm Thiên Lăng.

Đã nói quả nhiên là thần điểu mà, không ăn được thức ăn thế tục.

Đó là do Thẩm công tử tự mình biến ra a.

Chúng ta cũng muốn ăn.

Mắt đậu đen của Cục Bông mờ mịt một hồi, tuy rằng không biết vì sao lại từ trên trời rớt xuống, nhưng quan trọng là cuối cùng cũng có bò khô, vì thế cũng không thèm nghĩ nhiều nữa, sung sướng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

“Sao rồi?” Tần Thiếu Vũ ôn nhu hỏi.

“Bão tuyết phương Bắc tàn phá khắp nơi, là vì có di vật tiền triều tác loạn, ngăn cản long mạch của Sở hoàng.” Thanh âm của Thẩm Thiên Lăng rất thấp, nhưng cũng đủ để người xung quanh nghe thấy.

“Di vật tiền triều?” Dân chúng như trong dự đoán bị chấn động.

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Giang sơn thay đổi, nay Cửu Long chí tôn vốn nên là Sở hoàng, lại cố tình có dư nghiệt tiền triều mưu toan nghịch thiên, áp chế long mạch làm loạn tinh tượng, nên mới khiến thành Tịch Mai gặp phải tai ương bão tuyết trăm năm khó gặp.”

“Làm thế nào mới có thể giải trừ?” Dân chúng lại sốt ruột truy hỏi —— dù sao cũng liên quan đến tính mạng của mình và người nhà, không thể không hỏi rõ ràng. Tuy qua hàng trăm năm đã tích lũy được vô số kinh nghiệm, thành Tịch Mai đã sớm có được phương pháp ứng phó với thời tiết khắc nghiệt, nhưng đó chỉ dùng để đối phó với gió tuyết bình thường, nếu đổi thành bão tuyết trăm năm khó gặp, chỉ sợ ngay cả nhà cửa cũng sẽ bị phá sụp.

“Cũng không khó.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đô đốc giám sát Đông Bắc hiện đang ở đâu, gọi hắn đến đây đi.”

Vừa dứt lời, ám vệ còn chưa kịp xuất phát, dân chúng đã chạy như điên ra ngoài trước, có thể thấy quả thật rất lo lắng.

Diệp Cẩn nhìn Thẩm Thiên Phong, hai người đều cười thầm trong bụng.

Thời khắc mấu chốt, quả nhiên vẫn là hoa yêu hữu dụng nhất a…

Sau một chén trà nhỏ, Vệ Dương đã mặc thường phục vội vàng chạy tới, tóc hơi rối, còn mang giày ngủ.

Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Vệ tướng quân đang ngủ?” Trước đó đã bàn kĩ là sẽ hành động vào hôm nay, vậy sao hắn còn lôi thôi đến thế chứ, không hợp phong cách a!

Ám vệ ở một bên kiêu ngạo ưỡn ngực —— đây hoàn toàn là chủ ý của chúng ta, là để tạo ra cảm giác như thật, nói rõ hoàn toàn không có tính toán trước.

Ngay cả chi tiết này cũng có thể suy xét đến, thật đáng được phu nhân cho sờ bàn tay nhỏ nhắn, nói không chừng còn có thể sờ cả hai bên!

Nghĩ chút thôi đã nhìn không được muốn rơi lệ, đột nhiên cảm thấy nhân sinh có hi vọng.

Trong lòng Vệ Dương cũng rất khổ sở, nhưng dù sao hắn cũng có quyền cao chức trọng, không thể nhào vào đánh nhau với ám vệ, đành phải nghiêm mặt nói, “Không biết công tử tìm ta có chuyện gì?”

“Hiện tại nơi đóng quân có bao nhiêu người?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Vệ Dương trả lời, “Trong thành Tịch Mai có tất cả hai ngàn quân.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, bảo tiểu nhị lấy giấy bút đến.



Dân chúng có chút buồn bực, chẳng lẽ giờ mà còn muốn viết chữ? Không phải nên bàn chính sự sao?

Thẩm Thiên Lăng nhận lấy giấy bút, vài nét bút đã vẽ ra một bản đồ trên giấy, thổi khô mực rồi đưa cho Vệ Dương, “Đến nơi này, sau khi lấy thứ áp chế long mạch ra, tai ương bão tuyết chắc chắn sẽ được giải trừ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Thời tiết trong thành cũng sẽ khôi phục lúc trước.” Kỳ thật những lời này có chút mạo hiểm, tuy rằng Liên Thành Cô Nguyệt đã quan sát thiên tượng, xác định bão tuyết sẽ nhanh chóng qua đi, mùa xuân sẽ tới. Nhưng dù sao loại chuyện này cũng không thể nói chính xác, chỉ có thể cược một phen.

Tóm lại nếu nói sai, thì chỉ cần đổ lỗi lên đầu Chu Giác, bản thân cũng có thể rửa sạch quan hệ.

Nhân vật phản diện không có hào quang của nhân vật chính, kết cục chính là bi thảm thế đó.

“Vâng!” Vệ Dương nhìn bản đồ, cao giọng nói, “Hạ quan lập tức dẫn người xuất phát, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về!”

“Nếu giơ roi thúc ngựa, trong vòng một ngày cũng đủ để đi rồi về.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Thẩm Thiên Phong, “Đại ca cũng theo đi, chiếu cố những người này nhiều một chút.”

“Được.” Thẩm Thiên Phong gật đầu.

“Vậy cứ quyết định như thế.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên, “Giờ này ngày mai, ta sẽ ở đây đợi mọi người.”

Dân chúng nhất thời bắt đầu hoan hô, ngày mai Thẩm công tử còn muốn đến kìa!

Chúng ta thật sự đã chiếm được rất nhiều tiện nghi.

Vui quá.

Tuy mọi người đều rất ở chung với Thẩm Thiên Lăng lâu một chút, nhưng thấy sắc mặt y hình như có chút tái nhợt, vì thế lập tức không đành lòng, dù sao vừa mới làm phép xong, chắc là sẽ mệt chết đi mới phải, nên nghỉ ngơi cho tốt.

Cho nên sau khi Thẩm Thiên Phong và Vệ Dương rời đi, dân chúng liền đứng đầy đường đưa tiễn, nhìn theo đoàn người Thẩm Thiên Lăng ra khỏi thành. Xe ngựa lộp cộp đi phía trước, Thẩm tiểu thụ cười tủm tỉm nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ta diễn có giỏi không?”

“Tất nhiên.” Tần Thiếu Vũ ôm y lên đùi mình, “Là vì ta dạy giỏi mà.”

“Ngươi dạy ta hồi nào.” Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.

“Chẳng lẽ không có?” Tần Thiếu Vũ tỏ vẻ giật mình, “Rõ ràng tối này ta cũng dạy ngươi mà.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Biết ngay nam nhân của y không biết xấu hổ mà.

“Dạy ngươi nhiều như vậy, cũng phải cảm ơn một chút chứ.” Tần Thiếu Vũ đưa mặt qua, “Hôn một cái.”

“Không hôn.” Thẩm Thiên Lăng liền cự tuyệt.

Tần Thiếu Vũ cười như không cười nhìn y, “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật!” Thẩm tiểu thụ rất có cốt khí, “Cho dù ngươi có uy hiếp ta cũng vô dụng, ta sẽ không khuất phục!” Nghĩ nghĩ lại bổ sung, “Không cho đánh ta, bạo lực gia đình sẽ biến thành thái giám!” Thật là ngoan độc.

Tần Thiếu Vũ nói, “Tất nhiên ta sẽ không nỡ đánh ngươi.”

“Rồi sao?” Biết rõ tính cách của nam nhân mình, Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.

Tần Thiếu Vũ nhấc Tiểu Phượng Hoàng lên, “Nếu không hôn, ta lập tức ném con ra ngoài!”

“Chíp!” Cục Bông đang chơi với mấy viên ngọc, sau khi bị nhấc lên thì rất mờ mịt.

Cư nhiên đê tiện đến vậy a! Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, “Nhưng nó là con ruột của ngươi.” Nói ném liền ném, còn có tình cha thắm thiết hay không.

“Mặc kệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có hôn không?”

Cục Bông mở cánh nhìn nương nó, muốn ôm một cái.

Đối phương có con tin nơi tay, Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại nghiêng qua.

“Chúng ta… Các ngươi…” Diệp Cẩn xốc màn xe, biểu tình vô cùng phức tạp.

Y vốn định vào nói chính sự, ai ngờ vừa nhìn một cái đã thấy loại hình ảnh này, vì thế như trong dự kiến mà bị chấn động một hồi.

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng ngồi thẳng lại, biểu tình vô cùng thuần khiết.

Chúng ta thật sự không có làm gì cả.

Ngươi nhất định phải tin tưởng.

“Có chuyện?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Diệp Cẩn sắc bén nói, “Các ngươi không thể thu liễm chút sao.” Giờ còn đang ở trên xe ngựa, huống hồ còn đang làm chính sự, còn dám ôm nhau hôn hôn.

Mặt Thẩm Thiên Lăng bắt đầu bốc khói, tẩu tử của y nói chuyện thật trắng trợn.

Tần Thiếu Vũ thì lại rất bình tĩnh, trên thực tế dựa theo độ dày da mặt của hắn, muốn không bình tĩnh cũng rất khó.

Đây mới là độ cao mà tiểu thụ vĩnh viễn không thể với tới.

Vô cùng đáng sùng bái.

Cửa thành đều có ám vệ canh gác, ai cũng không ra được, tất nhiên cũng không có ai báo tin cho Chu Giác —— trên thực tế cho dù hắn có thu được tin tức, chỉ sợ cũng không thể làm gì. Dù sao có Thẩm Thiên Phong và Vệ Dương còn cộng thêm hai ngàn quân Đông Bắc, sức chiến đấu không thể khinh thường.

Nhìn Vệ Dương dẫn quân khí thế ra khỏi thành, dân chúng đều âm thầm thì thầm, đoán xem là thứ gì mà lợi hại như thế, có thể áp chế cả long mạch của Hoàng thượng. Mọi chuyện quá mức ly kỳ, cho nên ngay cả khi ngủ cũng nghĩ tới, thật vất vả mới qua được một đêm, sáng sớm ngày hôm sau vừa thức dậy, đã lại tụ tập ngoài tửu lâu, chờ Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ, cũng chờ Vệ tướng quân trở về.

Trong lòng có chuyện, tất nhiên sẽ cảm thấy thời gian trôi rất chậm. Sau lớp gió tuyết, một vầng mặt trời thảm đạm treo trên không, rọi đến mức khiến trong lòng ai nấy đều thấy khiếp sợ, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Gần trưa, cuối cùng nghe được ngoài thành truyền đến tin tức, nói là Thẩm công tử đến đây, vì thế ai nấy đều nhẹ nhàng thở ra —— ít nhiều gì cũng có chỗ dựa a.

Hôm nay Thẩm Thiên Lăng mặc y phục màu lam, so với lớp áo mỏng trắng thuần hôm qua, thì có thêm vài phần khí tức khói lửa. Cười tủm tỉm trong tay còn ôm một con Tiểu Phượng Hoàng, nhìn như vừa bước ra từ trong tranh.

“Thẩm công tử, chừng nào bọn Vệ tướng quân mới về a?” Dân chúng vây quanh hỏi.

Thẩm Thiên Lăng nói, “Chắc là trong vòng một hai canh giờ nữa.”

Ám vệ thầm tiếc hận, sao có thể trả lời nhanh vậy chứ, còn chưa có mấy động tác như “bấm đốt ngón tay tính toán” nữa mà.

Dân chúng nghe vậy thả lỏng, trong thành Tịch Mai, mỗi người đều sợ nhất hai chuyện, một chính là bão tuyết tàn phá khắp nơi, hai chính là Vệ Dương gặp chuyện không may. Dù sao ở cái nơi trời cao Hoàng đế xa này, may là có quân Vệ Dương canh giữ ở đây, mọi người mới có thể được sống an ổn trong thời tiết khắc nghiệt này.

Nếu Thẩm Thiên Lăng cũng đã nói không sao, thì tất nhiên sẽ không có ai hoài nghi. Vì thế không khí lại trở nên vui vẻ hòa thuận, mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn điểm tâm, còn có Tiểu Phượng Hoàng đang chạy tới chạy lui trong đám người, thật giống như đang ăn tết. Dân chúng tuy không có châu báu cho nó, nhưng may là Cục Bông cũng không muốn lấy, được gãi ngứa cũng rất thích a, mắt đậu đen sáng long lanh.

Ám vệ vô cùng kiêu ngạo, thiếu cung chủ nhà ta quả thật ngoan ngoãn, đứng ở trước mặt ai đều sáng chói, rất đáng có được tất cả bò khô trên đời này.

Trong tiếng hoan hô cười nó, thời gian cũng trôi nhanh. Từ cửa thành vang lên tiếng chiên trống, hậu sinh trẻ tuổi ở trên đường vừa chạy vừa la, “Vệ tướng quân và Thẩm đại thiếu gia trở lại rồi!”

“Đi xem đi.” Thẩm Thiên Lăng đứng lên.

Tần Thiếu Vũ nhanh chóng khoác áo choàng cho y, tỉ mỉ bọc người lại. Ám vệ thấy thế rất vừa lòng, kỹ năng nha hoàn của cung chủ lại có phát triển vượt bậc, khiến người người đều vô cùng vui mừng.

Cửa thành chậm rãi mở ra, Vệ Dương vẻ mặt phấn khởi, cưỡi ngựa dẫn đầu đi vào. Hai ngàn quân theo sát phía sau, hộ tống đúng mười xe ngựa. Thẩm Thiên Phong giục ngựa đi bên cạnh, đáy mắt cũng có chút ý cười.

“Oa! ! !” Đợi đến khi thấy rõ trên thứ trên xe ngựa, dân chúng ai nấy ều há to miệng, cảm thấy sắp bị chói đến mù luôn rồi.

Đời này cũng chưa thấy được nhiều vàng bạc châu báu như vậy, chỉ sợ có thể mua hết cả mười tòa thành Tịch Mai.

Tuy rằng mỗi chiếc xe đều có có con ngựa kéo, nhưng ở đây dù sao cũng có đầy hoàng kim châu báu, cho nên vẫn có chút mệt nhọc, tốc độ cả đội quân cũng trở nên chậm lại một cách đáng kể.

Nhưng chậm cũng có chỗ tốt, vậy thì có thể thấy rõ. Dân chúng xếp thành hai hàng trên đường lớn, một là để xem náo nhiệt, hai cũng muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi —— không biết có thể nhặt được hai thỏi vàng hay không, chà chà tay.

“Tướng quân vất vả rồi.” Trước tửu lâu, Thẩm Thiên Lăng đang chờ hắn.



“Chíp! ! !” Hai mắt đậu đen của Cục Bông phát sáng.

Tần Thiếu Vũ bắt lấy nó.

Cục Bông rất giận nha, liều mạng đập hai cái cánh ngắn ngủn —— mau buông ra, có loại cha này thật là phiền.

Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ rất bình tĩnh, vẫn không buông tay.

Cục Bông liều mạng kêu chíp chíp, rất bi phẫn.

Muốn leo núi vàng!

Dân chúng xung quanh rất tò mò, lớn gan hỏi, “Thần điểu làm sao vậy?”

Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói chuyện, Tần Thiếu Vũ đã thản nhiên nói, “Di vật tiền triều quá ô trọc âm tà, Phượng Hoàng tất nhiên sẽ phẫn nộ, muốn dùng lửa trời đốt sạch hết.”

“Chíp! ! !” Cục Bông phẫn nộ đá móng.

Má ơi. . . Dân chúng vội vàng né ra, để tránh bị thần điểu phun liệt diễm đốt trúng, vậy thì lỗ nặng đó.

Thẩm tiểu thụ nhìn ánh mắt sùng bái nhìn nam nhân của mình, người này nếu nếu ở trong thế giới trước kia của mình, phỏng chừng không chỉ ảnh đế, hay biên kịch, không chừng ngay cả đạo diễn cũng có thể kiêm nhiệm luôn.

Thật là quá sáng chói.

Diệp Cẩn đón lấy Tiểu Phượng Hoàng, dịu dàng sờ sờ đầu nó, ôm về tửu lâu.

“Chíp.” Cục Bông không vui, cúi đầu đá móng.

Diệp Cẩn lấy ra một túi đường đậu đủ màu, đặt trong cái đĩa trước mặt nó.

Cục Bông thoáng cái mở to mắt, kề sát vào nhìn kỹ.

Diệp Cẩn bật cười, thò ngón tay chọt chọt nó.

Thật dễ dụ.

Mà ở ngoài tửu lâu, Tần Thiếu Vũ tiện tay cầm lấy một thỏi vàng, nhìn nhìn nói, “Là vật của tiền triều?”

“Đúng vật.” Vệ Dương cũng gật đầu, “Lúc ta diệt trừ thì phát hiện, phía trên toàn là ấn kí của Chu Giác.”

“Vậy tốt rồi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lấy mấy thứ này ra, long mạch sẽ không còn chịu ảnh hưởng nữa. Thành Tịch Mai cũng sẽ bình an vượt qua tai họa bão tuyết, mọi người có thể sống yên ổn rồi.”

“Lần này đa tạ công tử nhiều.” Thái độ Vệ Dương rất cung kính.

Dân chúng cũng rất tán đồng, may là có Thẩm công tử ở đây, không thì không biết còn xảy ra chuyện gì.

“Dùng tốc độ nhanh nhất điều đại quân tới đây.” Thẩm Thiên Phong nói, “Rồi đó vận chuyển số châu báu này về Vương Thành, giao cho Hoàng Thượng xử trí.”

“Vâng.” Vệ Dương gật đầu.

Diệp Cẩn ôm Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài, nói, “Giữ lại một phần đi.”

“Vì sao?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

Vệ Dương cũng có chút nghi ngờ.

“Vệ tướng quân là đô đốc Đông Bắc, nhất định biết tại nơi gió tuyết này, rốt cuộc có bao nhiêu thôn trấn bao nhiêu nhân khẩu.” Diệp Cẩn nói, “Số châu báu đó áp chế long mạch, khiến dân chúng chịu không ít tai hoạ, giờ đã tìm thấy, tất nhiên phải có chút đền bù mới đúng.”

Dân chúng nháy mắt trở nên xôn xao —— dù có thấy Thẩm công tử cũng đã thỏa mãn, nhưng sau này còn phải sống, được nhận bạc tóm lại vẫn là một chuyện thực dụng rất đáng kích động.

“Vâng.” Diệp Cẩn là Vương gia Sở quốc, trong thư quả thật Sở Uyên cũng đã nói, số tài bảo này giao cho y toàn quyền xử lý, cho nên Vệ Dương cũng không có bất cứ ý kiến gì.

“Vậy thì làm phiến đô đốc, bảo huyện nha và phủ nha ở đây đều phái sư gia đến, tính toán số tiền đó cho rõ ràng.” Diệp Cẩn nói, “Tài bảo này là của dân chúng, quan phủ địa phương nếu ai dám tham ô một đồng, đều giết không tha!”

Vệ Dương cao giọng lĩnh mệnh, dân chúng cũng lớn tiếng hoan hô, có thậm chí còn rơi nhiệt lệ!

Có thể gặp được đoàn người Thẩm công tử, quả thực sẽ có phúc báo a. . .

Diệp Cẩn ra quyết định này, tất nhiên cũng có suy tính của y —— tuy lúc đầu mọi người đều muốn đưa hết số tài bảo này đến Vương Thành, nhưng thứ nhất Sở Uyên không thiếu tiền, số bạc này có nhét vào quốc khố thì cũng chỉ để không; thứ hai nếu Chu Giác bị bức đến tuyệt lộ, phỏng chừng Đông Bắc sẽ có náo loạn, hiện tại cho dân chúng chút trấn an trước, đối với tình hình chiến đấu tương lai chỉ có trăm lợi mà không một hại; thứ ba cũng là quan trọng nhất, đường xá từ thành Tịch Mai đến Vương Thành không phải gần, áp giải nhiều châu báu như vậy thật là quá sức, nói không chừng còn gặp phải sơn tặc kết bè kết đảng cướp bóc, thậm chí là người trong giang hồ lòng dạ khó lường, kéo dài lâu sẽ loạn, chỉ bằng tán đi sạch sẽ.

Huống hồ dân chúng mới là nguồn gốc của quốc gia, bạc không phát cho bọn họ, vậy còn phát cho ai?

Thẩm Thiên Lăng cũng dùng ánh mắt tán dương nhìn tẩu tử y, người làm thầy thuốc, quả thật tốt bụng hơn người bên ngoài nhiều.

Ca y quả thật có phúc.

Tuy có triều đình giúp đỡ, nhưng mấy năm nay Đông Bắc luôn bị gió tuyết tàn phá khắp nơi, ngoại trừ vài thôn trấn quan trọng, những nơi khác đều rất khó sống, lần này nghe được có thể nhận bạc, tất nhiên một người so với một người càng tích cực hơn, gần như là ngày đêm không nghỉ chạy đến thành Tịch Mai. Ngoài lều trại chuyên dụng của quân doanh, mấy chục tiên sinh quản lí sổ sách thay phiên ra trận, cuối cùng bạc cũng được chia hợp lí, liệt thành danh sách giao cho Diệp Cẩn kiểm tra.

Diệp Cẩn đương nhiên đưa cho Thẩm Thiên Lăng —— làm một thần y, trước nay y luôn không thèm xem, mà căn bản cũng xem không hiểu mấy thứ này.

“Sao nhiều vậy?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

“Lãnh thổ Đông Bắc rộng cỡ nào, phủ nha châu huyện tính ra cũng một đống, vầy mà nhiều cái gì.” Diệp Cẩn nói, “Sự tình quan trọng, phải đưa người của mình kiểm tra, Lăng nhi còn chưa lên tiếng, ngươi ồn ào cái gì? Lôi thôi như đàn bà.”

Tần Thiếu Vũ nhướn mày, hiển nhiên rất muốn đánh nhau.

Diệp Cẩn xoay người, thảnh thơi ngạo kiều ra cửa.

“Không sao đâu.” Thẩm Thiên Lăng buồn cười, đưa tay vỗ vỗ nam nhân mình, “Ba ngày là ta có thể kiểm tra xong.”

Tần Thiếu Vũ thở dài, bất đắc dĩ thỏa hiệp.

May mà lúc trước ở Truy Ảnh Cung đã có kinh nghiệm, Thẩm Thiên Lăng gần như chỉ dùng hai ngày, đã kiểm tra xong tất cả, tìm thấy vài lỗi sai nhỏ bảo ám vệ giao cho Vệ Dương, chính mình ngưỡng đầu để Tần Thiếu Vũ dụi mắt.

“Cũng không biết nghỉ ngơi một chút.” Tần Thiếu Vũ chườm nóng cho y.

“Dân chúng đều đang đợi, tất nhiên phải càng nhanh càng tốt.” Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, “Được rồi.”

“Được rồi cũng không cho xem nữa.” Tần Thiếu Vũ kéo y vào trong lòng, “Nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt rồi nói tiếp.”

Thẩm Thiên Lăng dựa vào trước ngực hắn, cười tủm tỉm nhắm mắt lại.

Có vẻ mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng rất tốt.

Thật tốt a.

Mấy ngày sau, có rất nhiều xe ngựa của các phủ nha, dưới sự hộ tống của quân Đông Bắc, chuyển phần bạc mình được nhận quay về, chia hết cho dân chúng.

Trong thời gian ngắn, khắp Đông Bắc đều rất vui sướng, còn vui hơn cả khi ăn tết. Vệ Dương cũng không ngừng nhận được các loại hoa quả khô, thịt xông khói, nấm núi, tất cả đều là tặng cho Thẩm Thiên Lăng.

“Chu Giác nhất định sẽ biết tin này.” Thẩm Thiên Lăng cười hì hì nói, “Phỏng chừng sẽ tức chết.”

“Chúng ta tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu đi.” Thẩm Thiên Phong từ ngoài cửa đi vào.

“Có ý gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

Thẩm Thiên Phong quơ quơ lá thư trong tay, “Vừa nhận được, là hồi âm của Mộ Hàn Dạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook