Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào
Chương 108: Vì sao vẫn cứ ở lại tiêu cục?!
Ngữ Tiếu Lan San
22/12/2016
Edit: Spum-chan
Beta: Kaze
Như lời Diệp Cẩn nói, dựa theo bản tính vốn có của Tần Thiếu Vũ, xác thực sẽ không ẩn nấp trong Thuận Phong tiêu cục quá lâu. Một là tính cách không cho phép, thứ hai cũng là bởi vì Thẩm Thiên Lăng —— thành thân ba năm, hai người chưa bao giờ tách ra quá năm ngày, đã quen mỗi đêm đều có y bên người líu ríu nói chuyện, nay phải đối mặt với một phòng toàn đại hán thô kệch, trong không khí còn có vị chua của mồ hôi, không khỏi có chênh lệch quá lớn, tất nhiên sẽ không chịu được.
Vì thế buổi tối ngày thứ tư, Tần Thiếu Vũ liền lấy cớ bụng khó chịu, đi ra nhà xí ngoài hậu viện. Những người trong phòng mệt mỏi cả ngày, cho nên cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ có A Nguyên nghiêng người nằm trên giường, khẩn trương đến mức tay nắm chặt chăn.
Thủ vệ trong Thuận Phong tiêu cục rất nghiêm ngặt, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, hiển nhiên không thành vấn đề. Dựa theo tin tức mấy ngày nay thu thập được, hắn thuận lợi tìm thấy gian nhà chính, ánh đèn bên trong mờ nhạt, phản chiếu ra hai bóng người loang lổ trên cửa sổ. Lắc mình núp sau cửa sổ, xuyên qua một khe hở, vừa vặn có thể nhìn hai người trong phòng. Một kẻ xấu xí, chính là người khuyên bảo mình quy hàng ngày đó, người còn lại thân hình cao lớn rậm râu, dựa theo miêu tả của Khang Đại Phúc trước đó, thì chính là Tổng tiêu đầu của Thuận Phong tiêu cục – Lý Thiết.
“Lý tướng quân chuẩn bị thế nào rồi?” Nam tử xấu xí một bên hỏi, một bên chậm rại thổi tan bọt trong trà.
“Thừa tướng đại nhân đã xem ở trong mắt, cần gì phải hỏi lại.” Lý Thiết thở dài, tâm tình rõ ràng có chút nặng nề.
Thừa tướng đại nhân? Vừa nghe bốn chữ này, Tần Thiếu Vũ nhất thời liền nhớ tới năm huynh đệ Mao gia bắt được ở Phong Tuyết Thành, dựa theo khai nhận của Mao Tứ ngày đó, bên cạnh Chu Giác quả thật có Lý thừa tướng, làm người âm hiểm giả dối, từng thay Chu Giác làm không ít chuyện thiếu đạo đức.
“Ta hỏi tướng quân như thế, là đang nhắc nhở tướng quân.” Nam tử xấu xí cao giọng, “Mấy năm nay ta chiêu an khắp nơi, lao lực thiên tân vạn khổ mới tìm được nhiều thanh niên trai tráng như vậy. Hoàng Thượng còn muốn có thể nhanh chóng xây dựng quân đội, nhưng phía Lý tướng quân lại chậm chạp không huấn luyện tốt, nếu làm chậm trễ chuyện lớn, ngươi sao có thể gánh được trách nhiệm này?”
“Nhiều người thì có tác dụng gì?” Giọng Lý Thiết khó chịu, “Tuy nhân số nhiều, nhưng phần lớn đều là kẻ hết ăn lại nằm, thứ quan tâm nhất chính là mỗi tháng khi nào phát bạc, suốt ngày mơ được làm đại quan, còn luôn thèm muốn nữ nhân. Muốn đem đám ô hợp đó huấn luyện thành quân đội hoàn mỹ, dùng để đối kháng hơn mười vạn quân Sở, có thể là chuyện đạt được trong một sớm một chiều sao?”
Tần Thiếu Vũ ở ngoài cửa sổ lắc đầu, cho dù là khởi nghĩa nhân dân, cũng phải chia thành hai loại: khởi nghĩa vũ trang trong loạn thế, là làm vì bất đắc dĩ, phần lớn là vì triều đình ngu dốt, cho nên anh hùng mới xuất hiện lớp lớp, thế như chẻ tre; mà nay thiên hạ hưng thịnh dân chúng an cư, vào tình thế mà còn muốn mưu nghịch, thì phần lớn đều là kẻ ham vinh hoa phú quý hậu lộc cao quan, không chịu khổ nổi cũng có thể đoán trước. Huống chi căn cứ theo lời của lão nhân trong Bách Tuế Đường, lúc Chu giác phái người đi thuyết phục trai tráng, phần lớn là lấy vàng bạc làm mồi dụ, trong thôn có rất nhiều nam tử đều vì ôm mục đích một đêm phát tài nên mới chịu đáp ứng, khó trách sao lúc nào cũng khắc khắc quan tâm khi nào mới được phát bạc.
“Dù không có những người trong thôn Bắc Tuần và tiêu cục, Hoàng Thượng cũng có được năm vạn đại quân, Lý thừa tướng cần gì cứ phải bức bách tại hạ.” Lý Thiết lại nói, “Nếu có thể, ta cũng muốn sớm giao người ra, để tránh khỏi phiền phức. Đoàn người của Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ đã đến Vô Tuyết Môn, ít ngày nữa ra Bắc thì chắc chắn phải qua Thành Nhẫn Đông. Thôn Bắc Tầm cách nơi này không xa, đến lúc đó nếu có chút sơ sẩy, bí mật của chúng ta có thể sẽ bại lộ, đến khi đó mọi thứ coi như xong.”
“Về điểm này thì Lý tướng quân không cẩn phải lo.” Nam tử âm hiểm cười, “Hiện tại Hoàng Thượng còn đang mong Tần Thiếu Vũ có thể nhanh chóng đến đây.”
“Vì sao?” Lý Thiết nghe vậy khó hiểu, Tần Thiếu Vũ cũng khẽ nhíu mày.
“Lý tướng quân chắc còn nhớ rõ, Chu Bạch lúc trước từng được phái đến Thành Hàn Tùng?” Nam tử xấu xí hỏi.
“Tất nhiên, là cái người tự xưng mình là hoa yêu trong núi, từng cùng Thẩm Thiên Lăng tu luyện.” Lý Thiết gật đầu, “Nhưng gần đây không nghe thấy tin tức nữa, làm sao rồi?”
“Tạm thời che giấu tung tích.” Nam tử xấu xí nói, “Kế hoạch tiến hành được một nửa, Vô Tuyết Môn lại đi tra xét trên đường, nên đành phải gác lại triệu về bên cạnh Hoàng Thượng, ít ngày nữa sẽ đến Thành Nhẫn Đông này.”
Tần Thiếu Vũ cười lạnh, lúc trước tra mãi không được, lần này thì bắt được mà chẳng phí công sức.
“Đến Thành Nhẫn Đông làm gì?” Lý Thiết chấn kinh, “Không nói đến Vô Tuyết Môn, hiện tại Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ chắc chắn đã phái người tìm kiếm chung quanh, ngay lúc này ngươi lại nói hắn sẽ đến Thành Nhẫn Đông, vậy chẳng phải càng dễ bại lộ hơn sao?”
“Dựa theo kế hoạch lúc trước, là muốn dùng danh nghĩa Thẩm Thiên Lăng, ở Đông Bắc tạo thế cho Hoàng Thượng.” Nam tử xấu xí nói, “Nhưng bây giờ nếu đám người Tần Thiếu Vũ đã sắp đến, vậy thì đổi biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Lý Thiết hỏi.
Sau đó liền nghe nam tử nói, “Hoàng Thượng muốn Thẩm Thiên Lăng.”
Một lời vừa nói, không chỉ Lý Thiết há to miệng, mà sắc mặt của Tần Thiếu Vũ cũng lập tức sầm xuống.
“Lý do?” Lý Thiết vạn phần khó hiểu, “Thẩm Thiên Lăng là người không được đụng vào nhất trong giang hồ, Hoàng Thượng sao lại—— ”
“Không được đụng vào?” Nam tử xấu xí cắt ngang lời ông ta, “Lý tướng quân đánh giá hắn hơi cao rồi.”
“Hiện nay trong giang hồ có tứ đại môn phái, Thẩm Thiên Lăng lại là con trai của trang chủ Nhật Nguyệt Sơn Trang, cháu ngoại của môn chủ Đường Môn ở Tây Nam, nhị đương gia của Đoạn Tình Cốc ở Tây Bắc cũng từng vì hắn mà thần hồn điên đảo, tẩu tử lại là đệ đệ của Sở hoàng, mấy cái đó cũng thôi đi, mấu chốt chính là còn có Truy Ảnh Cung a.” Lý Thiết liên tục thở dài, “Tần Thiếu Vũ võ công cái thế tính tình tàn khốc hẹp hòi, nếu ai không có mắt đụng vào Thẩm Thiên Lăng, khác gì với châm lửa đốt kho thuốc nổ? Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên muốn làm loại chuyện cân não này.”
“Những thứ Lý tướng quân lải nhải, sao Hoàng Thượng lại không biết?” Nam tử xấu xí khinh thường.
Biết mà còn muốn xuống tay? Lý Thiết nghĩ đến là đã đau đầu.
“Cho nên mới nói Lý tướng quân không có tầm nhìn, không gánh được trọng trách lớn.” Nam tử hướng dẫn từng bước, “Ta hỏi tướng quân, nếu không đụng vào Thẩm Thiên Lăng, tứ đại môn phái trên giang hồ và Truy Ảnh Cung sẽ giúp Hoàng Thượng sao?”
Lý Thiết lắc đầu.
“Vậy không phải như nhau sao.” Nam tử cười lạnh, “Đụng hay không đụng, thì các môn phái giang hồ này vẫn là địch của Hoàng Thượng. Một khi đã như vậy, thì sao không phóng lớn lá gan một chút? Lần này Thẩm Thiên Lăng là thay Sở quốc làm việc, mới phải đi đến Đông Bắc, nếu bị bắt cóc trên đường, Sở hoàng cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, đến lúc đó quan hệ giữa triều đình và các môn phái giang hồ, cũng sẽ trở nên rất tế nhị.”
“Nhưng từ đó, Nhật Nguyệt Sơn Trang và Truy Ảnh Cung cũng sẽ không bỏ qua cho Hoàng Thượng, khó tránh quá mức mạo hiểm.” Lý Thiết vẫn không tán thành.
“Hoàng Thượng muốn Thẩm Thiên Lăng, cũng không phải muốn lấy mạng, mà là muốn dùng hắn làm con tin, khiến cho võ lâm Trung Nguyên không thể nhúng tay vào chuyện của triều đình, chúng ta cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều tinh lực.” Nam tử nói, “Huống hồ mê huyễn dược của công công đã sắp luyện thành, đến lúc đó chỉ cần cho Thẩm Thiên Lăng ngửi vào, thì sẽ là nói cái gì làm cái đó, hoàn toàn do chúng ta định đoạt.”
“Mê Huyễn dược?” Lý Thiết hơi giật mình.
“Tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng Thẩm Thiên Lăng đối với dân chúng Sở quốc, có lực ảnh hưởng không thể khinh thường.” Lý Thiết nói, “Nếu có thể cho chúng ta sử dụng, thì chính là chiếm được tiện nghi lớn.”
Lý Thiết lắc đầu, “Ta vẫn cảm giác quá mức mạo hiểm, còn thỉnh thừa tướng chuyển cáo với Hoàng Thượng, cần phải cân nhắc rồi sau đó hẵn làm a.”
“Hoàng Thượng tự có suy tính của mình, Lý tướng quân cứ làm tốt bổn phận của mình là được.” Nam tử đứng lên, “Sắc trời đã muộn, ta cũng quay về đây.”
“Nhưng ——” Lý Thiết mở miệng còn định nói, nhưng nam tử cũng đã ra khỏi phòng, đành phải lắc đầu thở dài, ngồi ở bên bàn mà xuất thần.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ băng lãnh, xoay người trở về chỗ ở.
Trong phòng vẫn đầy ắp tiếng ngáy, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, A Nguyên lập tức từ trên giường bật dậy, nhìn thấy là Tần Thiếu Vũ vào cửa, mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
“Ngủ.” Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên bàn, trầm giọng ra lệnh cho hắn.
A Nguyên ngoan ngoãn nằm về trên giường, thuận tiện ở trong lòng nghĩ thầm, đại hiệp giang hồ quả là có khác biệt, mỗi đêm đều có thể ngồi ngủ bên bàn, nếu đổi thành mình, không té mới là lạ.
Ngày hôm sau vẫn rời giường đi luyện quyền như cũ, thừa dịp lúc ăn cơm ồn ào, Tần Thiếu Vũ kéo A Nguyên qua một bên, “Buổi tối đi theo ta.”
“Đi?” A Nguyên nghe vậy hưng phấn, “Giết ra ngoài sao?”
“Không phải.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chuồn ra.”
“…” A Nguyên nghe vậy rất thất vọng, còn tưởng rằng sẽ được giống như lời người kể chuyện hay kể, uy phong lẫm lẫm một đường đánh ra doanh trại của địch!
Tuy rằng không giống với tưởng tượng, nhưng lại được tự do là tốt rồi. A Nguyên vừa ăn màn thầu, vừa nghe Tần Thiếu Vũ nói đại khái về kế hoạch.
“Nhớ kĩ chưa?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừm!” A nguyên gật đầu, rất có vài phần khí khái đại hiệp nói, “Ta sẽ không liên lụy ngươi, nếu bị phát hiện, ngươi cứ bỏ ta lại, ta tự mình chạy.”
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, đứng lên quay lại bàn.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, nửa đêm, Tần Thiếu Vũ quả nhiên dẫn theo A Nguyên, từ sân tạp viện chạy ra ngoài, rành rẽ đi tới bức tường ở hậu viện.
Sau lưng A Nguyên đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhiều hơn nữa chính là kinh ngạc —— vừa rồi trên đường hai người đi qua, cũng gặp phải không ít hộ viện tuần tra, có mấy lần suýt đụng mặt, nhưng Tần Thiếu Vũ lại luôn có thể kéo hắn trốn trước, mấy lần đều là hữu kinh vô hiểm (có sợ hãi nhưng không nguy hiểm), quả thực không thể càng kích thích hơn.
“Đi!” Tần Thiếu Vũ nắm eo, thả người nhảy lên đầu tường, nhưng không vội đi xuống, mà là đạp ra vài dấu vết trên tường, bày ra bộ dáng cố sức leo lên, làm xong mới mang theo A Nguyên nhảy khỏi tường viện, một đường đi về phía Bắc.
Trên trời đầy sao, rọi lên mặt đất khiến nền tuyết càng thêm trắng xoa, hai người đạp lên tuyết tạo ra hai vết dấu chân. A Nguyên sốt ruột nói, “Khang phủ không phải ở hướng này.”
“Tạm thời không trở về Khang phủ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đến núi hoang ở Thành Bắc trước.”
“Còn phải đi đi đâu?” Trong lòng A Nguyên có bóng ma, vừa nghe xong đã thấy sợ hãi.
“Sợ?” Tần Thiếu Vũ cười.
“… Tất nhiên không sợ!” A Nguyên ưỡn ngực tự tiếp thêm can đảm, nghĩ nghĩ lại than thở, “Ta muốn gặp Lục ca.”
“Yên tâm đi, hừng đông sẽ mang ngươi về.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục cùng hắn gian nan bước trong tuyết đi về phía trước. Đi một hồi, A Nguyên mới giật mình nói, “Ngươi để lại dấu chân trên tuyết, là vì muốn Lý Thiết cho rằng chúng ta đã đến núi hoang Thành Bắc, không gây phiền phức cho lão gia?”
“Bây giờ mới hiểu sao?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Hơi ngốc.”
A Nguyên bị đả kích, ỉu xìu ngậm miệng.
Tần Thiếu Vũ cũng không nhiều lời nữa. Kỳ thật, không muốn gây phiền phức cho Khang Đại Phúc là nguyên nhân thứ nhất, càng quan trọng hơn là muốn khiến cho đám người Lý Thiết nghĩ rằng mình cùng A Nguyên vì quá hoảng loạn không nhìn đường mà xông làm vào núi, đã vong mạng —— lúc trước vì chiêu hàng, đối phương từng tiết lộ không ít bí mật, lần này nếu phát hiện hai người chạy mất, nhất định sẽ tưởng rằng hành tung bại lộ, nói không chừng còn mặc kệ hết thảy mà lẩn trốn. Chỉ có khiến đối phương nhận định rằng mình đã vĩnh viễn câm miệng, thì kế hoạch mới có thể tiếp tục tiến hành.
Dù sao trên đời này kẻ có thể khiến người khác yên tâm, cũng chỉ có người chết .
Thuận Phong tiêu cục cách đường núi không xa, Tần Thiếu Vũ dẫn theo A Nguyên đi một vòng trong núi, lại tạo ra hiện trường ngã nhào xuống vách núi xong, mới nắm lắy đai lưng hắn, dùng khinh công quay về Khang phủ.
Sắc trời đã bắt đầu sáng hẳn. Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu chíp chíp của Cục Bông, sau đó thì có người đẩy cửa ra, còn chưa kịp mở mắt, môi đã bị người hôn xuống.
“Chíp!” Cục Bông sung sướng lao tới, nhào vào trong lòng mẹ của nó làm nũng.
Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, chỉ thấy Tần Thiếu Vũ đang cười với mình, nhất thời lại có chút không kịp phản ứng.
“Bé ngốc.” Tần Thiếu Vũ nhìn mà buồn cười, “Không nhận ra?”
“Ngươi về rồi!” Thẩm Thiên Lăng cuối cùng cũng hồi hồn, nhào qua ôm chặt lấy cổ hắn.
(Trong bản raw chị xem đoạn này ko có cục bông, nếu có đoạn này thì đoạn dưới sẽ rất vô lý @@)
Rất đáng dùng mười bao bò khô để an ủi.
“Nhớ ngươi.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi dậy, thuận thế nhéo nhéo bụng, “Để kiểm tra xem có gầy không.”
“Không được quậy.” Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tướng công ngươi tự thân xuất mã, tất nhiên không thành vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chu Giác muốn động đến ngươi.”
“Ta? !” Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, cái này có liên quan gì tới ta, thật là bia đỡ đạn.
“Không sai, ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vốn không muốn nói, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, không cần gạt ngươi.”
“Hắn muốn ta làm gì?” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Bởi vì trên dưới Sở quốc, tất cả dân chúng đều thích ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi nói một câu, mạnh hơn người của hắn thao thao bất tuyệt nói một ngày. Nếu muốn tạo thanh thế, ngươi là lựa chọn tốt nhất.”
Thẩm Thiên Lăng có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là uy lực của tiểu thoại bản!
“Cái kẻ giả làm người tu luyện cùng ngươi lúc trước, cũng là do Chu Giác âm thầm sai khiến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Suy đoán lúc trước của chúng ta không sai, hắn thật là muốn lợi dụng danh nghĩa làm việc thiện, khiến dân chúng tin tưởng hắn, sau đó thì làm việc cho Chu giác.”
“Vậy vì sao phải ẩn nấp?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, mục đích rõ ràng còn chưa đạt được.
Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì Vô Tuyết Môn bắt đầu nhúng tay điều tra, cho nên Chu Giác không thể không bỏ dở kế hoạch.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới Vô Tuyết Môn nữa.” Tần Thiếu Vũ rất thức thời, “Ngươi ngủ thêm một hồi đi, ta đi tìm Thiên Phong.”
“Ta không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lấy xuống cỏ khô trên vai, “Ngươi đi nghị sự với đại ca đi, ta đi tìm người nấu chút nước ấm, để cho ngươi tắm rửa.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay xoa xoa mặt y.
Thật sự là ngoan đến khiến người thương.
Thẩm Thiên Phong ở cách vách, tất nhiên có thể nghe được động tĩnh hắn vào viện. Vốn muốn đứng dậy đi tìm, kết quả lại bị Diệp Cẩn giữ chặt.
“Thiếu Vũ về rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đi xem.”
“Gấp cái gì.” Diệp Cẩn nhíu mày, “Năm ngày không gặp mặt, người hắn muốn gặp nhất tất nhiên là Lăng nhi.” Nói không chừng hai người còn đang hôn nhau, nếu ngươi xông vào, không chừng sẽ bị đánh ra.
Thẩm Thiên Phong: …
Diệp Cẩn sắc bén nói, “Không tinh mắt.”
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Ta muốn nhanh chóng bàn chính sự với hắn.”
“Cho nên mới nói ngươi không thú vị.” Diệp Cẩn bọc chăn lăn vào trong góc tường, chính sự chính sự chính sự, sao ngươi không sống với chính sự luôn đi.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đành phải tựa ở bên cạnh y chờ.
Sau một lát, Tần Thiếu Vũ quả nhiên đi qua đây, Diệp Cẩn ngồi xếp bằng trên giường nói, “Lúc trước ta nói với Lăng nhi ngươi nhiều nhất mười ngày nữa sẽ trở về, hiện tại xem ra còn hay hơn, vừa đúng năm ngày.”
“Mọi chuyện xong xuôi, tất nhiên phải nhanh chóng trở về.” Tần Thiếu Vũ đưa tay châm trà uống, “Chẳng lẽ còn phải ở lại tiêu cục ăn tết.”
“Sao rồi?” Thẩm Thiên Phong ngồi đối diện hắn.
Tần Thiếu Vũ đem mọi chuyện nói một lần với hắn, lại nói, “A Nguyên đang ở cách vách, sau khi hừng đông thì ngươi gọi Khang lão gia đến đây, để hắn đến chỗ A Lục, nấp dưới đất mấy ngày đi.”
“Cứ vậy mà chạy về, có khiến đám người Lý Thiết nghi ngờ không?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Cho dù ngươi đã tạo ra dấu vết ngã xuống vách núi, nhưng mưu nghịch không phải chuyện nhỏ, theo lý mà nói chỉ cần có bất cứ một chi tiết sai lầm nào, đều phải tạm thời bỏ dở kế hoạch mới đúng.”
“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Theo phán đoán của ta, Chu Giác đã bắt đầu tạo áp lực với Thuận Phong tiêu cục, hiển nhiên cực kỳ coi trọng quân đội trong tay Lý Thiết. Dưới loại tình huống này, trừ phi Lý Thiết muốn tự tìm phiền toái, bằng không chắc chắn sẽ là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
“Ngươi chắc chắn?” Trong lòng Diệp Cẩn vẫn có chút không yên.
“Con người luôn có bản năng lánh nặng tìm nhẹ, nhất là người rất sợ chết, thì sẽ càng xem việc tự bảo vệ mình quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc này nếu hắn nhận tội với Chu Giác là vì kế hoạch của mình không chu toàn, khiến hai người chạy mất, không chừng sẽ đưa tới họa sát thân; mà nếu giả như cái gì cũng chưa xảy ra, có lẽ Khang Lục và A Nguyên thật sự đã chết, vậy hắn cũng an toàn. Với hai hậu quả này, ta dám cược Lý Thiết sẽ giấu chuyện này đi.”
“Kỳ thật nếu muốn ổn thỏa nhất, mặc kệ suy luận như thế nào, ngươi cũng nên tiếp tục ở lại Thuận Phong tiêu cục, chờ bọn hắn tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai của hắn, “Nhưng dựa theo tính tình của ngươi, cũng chỉ có thể như thế .”
“Trời cũng sáng rồi, đi gọi Khang thúc đến đây đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có chuyện còn cần hắn hỗ trợ, nếu diễn tốt, Lý Thiết dù không muốn tin cũng khó.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, sau khi dịch dung liền xoay người ra cửa, gọi Khang Đại Phúc vào. Mấy người nói chuyện hết một canh giờ, sau khi bàn xong chính sự, Khang Đại Phúc lại mở cửa mật thất, bảo A Nguyên cũng vào trốn tạm mấy ngày. Huynh đệ tách ra mấy ngày giờ có thể gặp lại, tất nhiên đều vô cùng vui mừng, cũng không cảm thấy ở dưới đất có gì không tốt, đối với đoàn người Tần Thiếu Vũ cũng càng thêm vô cùng cảm kích, thậm chí từ sau đó, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết đều nhờ người mang chút sơn trân Đông Bắc đến Truy Ảnh Cung, đưa hết mười mấy năm.
Đương nhiên, mấy chuyện đó tạm thời không đề cập tới, lại nói lần này sau khi Khang Đại Phúc nghe xong kế hoạch của mọi người, liên tục gật đầu tán dương, trở về thư phòng gọi người hầu tâm phúc đến chuẩn bị —— lúc trước khi hắn ở Nhật Nguyệt Sơn Trang, đã vô cùng muốn xông xáo giang hồ một phen, đáng tiếc chỉ là đầu bếp, ngoại trừ chiên xào nấu nướng ra thì cũng không có bao nhiêu tu vi võ học, đành che giấu tâm nguyện này xuống. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội trừ gian diệt ác, chỉ sợ không bao lâu giấc mộng hiệp nghĩa sẽ bị đánh thức, nên tích cực hơn bất cứ ai.
Mà vào lúc mọi người bận rộn, Tần Thiếu Vũ còn đang thư thư phục phục ngâm mình trong nước ấm, không muốn nhúc nhích chút nào.
“Mặt hơi hồng.” Thẩm Thiên Lăng kề sát vào nhìn nhìn, “Chắc là do dán mặt nạ quá lâu, có ngứa không?”
“Giúp ta liếm chút đi.” Tần cung chủ một mực bảo trì tác phong vô sỉ, vô cùng không khiến quần chúng nhân dân thất vọng.
“Cái gì chứ, ta đang nói chính sự.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bỏ lại khăn mặt đứng lên, “Ta đi xin Diệp đại ca chút thuốc mỡ.”
“Không cần.” Tần Thiếu Vũ kéo hắn ngồi lại trên ghế, “Qua một hồi là tốt rồi.”
“Sau này không được làm mấy chuyện này nữa.” Thẩm Thiên Lăng chà vai cho hắn, “Giang hồ nhiều người như vậy, trong triều định cũng không ít, dựa vào cái gì nhiều lần xảy ra chuyện đều phải tìm đến ngươi và đại ca.” Cũng không phải không có ai khác, thật là phiền.
“Đau lòng?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nhất định là đau lòng! Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ hắn, “Quay qua, chà lưng cho ngươi.”
“Cười một cái trước đi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cằm y, “Nhìn như vậy, trong lòng ta không thoải mái.”
Thẩm Thiên Lăng nhe răng cười một cái.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, “Cái này sao tính là cười được.”
“Không vui, tất nhiên cười không nổi.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giúp hắn lau người, “Lúc trước giải quyết Ma Giáo, lại giúp Hoàng Thượng bình định loạn Tây Bắc, ta còn tưởng rằng thiên hạ đã thái bình.” Ai biết trên đường lại chạy ra một Chu Giác, quả thật khiến người ta chán ghét.
Cả ngày chui ở Tuyết Sơn còn muốn làm Hoàng Thượng, hư não chắc luôn.
“Thiên hạ vĩnh viễn cũng không thể triệt để thái bình.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Như bây giờ cũng đã không tệ, đều là phạm vi nho nhỏ, ngươi cứ xem như tới Đông Bắc giải sầu đi.”
“Cái này gọi là giải sầu gì chứ.” Thẩm Thiên Lăng chà mặt cho hắn, chịu tội thì đúng hơn.
“Đợi thêm vài ngày nữa đi, mọi chuyện chắc sẽ được giải quyết nhanh chóng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Người được Chu Giác sai khiến giả danh tên là Chu Bạch, mấy ngày nữa hắn sẽ đến Thành Nhẫn Đông.”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Còn nhớ ngươi tên là gì không?” Tần Thiếu Vũ nắm tay y.
“Ta?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Tên?” Đây là vấn đề gì vậy.
“Không phải tên, là biệt danh.” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
Thẩm Thiên Lăng nghẹn một hồi, nhất định phải nói sao, hình như rất ngốc.
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhìn y.
Thẩm Thiên Lăng đành phải nói, “Hô Phong Hoán Vũ.” Ném chết ngươi.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Không sai, lần này chúng ta sẽ hô phong hoán vũ.”
“Nhưng ta không biết.” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Ai nói, Lăng nhi cái gì cũng biết.” Tần Thiếu Vũ rất là nghiêm túc.
Thẩm tiểu thụ kiểm tra độ ấm trên trán nam nhân của mình.
“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đưa mặt qua, “Sau đó sẽ nói kế hoạch cho ngươi nghe.”
“Chỉ hôn một cái?” Thẩm Thiên Lăng tràn ngập hoài nghi, trước đây toàn là ít nhất năm cái mới chịu nói, một cái không phù hợp với phong cách nam nhân của y.
“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ quả nhiên nói, “Hôn một cái chỉ là lời dẫn.”
Biết ngay mà, dẫn cái đầu ngươi! Thẩm tiểu thụ giận dữ trút xuống một gáo nước, “Nghiêm túc một chút!”
Thật là vô cùng vô cùng khí phách.
Hết
Beta: Kaze
Như lời Diệp Cẩn nói, dựa theo bản tính vốn có của Tần Thiếu Vũ, xác thực sẽ không ẩn nấp trong Thuận Phong tiêu cục quá lâu. Một là tính cách không cho phép, thứ hai cũng là bởi vì Thẩm Thiên Lăng —— thành thân ba năm, hai người chưa bao giờ tách ra quá năm ngày, đã quen mỗi đêm đều có y bên người líu ríu nói chuyện, nay phải đối mặt với một phòng toàn đại hán thô kệch, trong không khí còn có vị chua của mồ hôi, không khỏi có chênh lệch quá lớn, tất nhiên sẽ không chịu được.
Vì thế buổi tối ngày thứ tư, Tần Thiếu Vũ liền lấy cớ bụng khó chịu, đi ra nhà xí ngoài hậu viện. Những người trong phòng mệt mỏi cả ngày, cho nên cũng sẽ không hỏi nhiều, chỉ có A Nguyên nghiêng người nằm trên giường, khẩn trương đến mức tay nắm chặt chăn.
Thủ vệ trong Thuận Phong tiêu cục rất nghiêm ngặt, nhưng đối với Tần Thiếu Vũ mà nói, hiển nhiên không thành vấn đề. Dựa theo tin tức mấy ngày nay thu thập được, hắn thuận lợi tìm thấy gian nhà chính, ánh đèn bên trong mờ nhạt, phản chiếu ra hai bóng người loang lổ trên cửa sổ. Lắc mình núp sau cửa sổ, xuyên qua một khe hở, vừa vặn có thể nhìn hai người trong phòng. Một kẻ xấu xí, chính là người khuyên bảo mình quy hàng ngày đó, người còn lại thân hình cao lớn rậm râu, dựa theo miêu tả của Khang Đại Phúc trước đó, thì chính là Tổng tiêu đầu của Thuận Phong tiêu cục – Lý Thiết.
“Lý tướng quân chuẩn bị thế nào rồi?” Nam tử xấu xí một bên hỏi, một bên chậm rại thổi tan bọt trong trà.
“Thừa tướng đại nhân đã xem ở trong mắt, cần gì phải hỏi lại.” Lý Thiết thở dài, tâm tình rõ ràng có chút nặng nề.
Thừa tướng đại nhân? Vừa nghe bốn chữ này, Tần Thiếu Vũ nhất thời liền nhớ tới năm huynh đệ Mao gia bắt được ở Phong Tuyết Thành, dựa theo khai nhận của Mao Tứ ngày đó, bên cạnh Chu Giác quả thật có Lý thừa tướng, làm người âm hiểm giả dối, từng thay Chu Giác làm không ít chuyện thiếu đạo đức.
“Ta hỏi tướng quân như thế, là đang nhắc nhở tướng quân.” Nam tử xấu xí cao giọng, “Mấy năm nay ta chiêu an khắp nơi, lao lực thiên tân vạn khổ mới tìm được nhiều thanh niên trai tráng như vậy. Hoàng Thượng còn muốn có thể nhanh chóng xây dựng quân đội, nhưng phía Lý tướng quân lại chậm chạp không huấn luyện tốt, nếu làm chậm trễ chuyện lớn, ngươi sao có thể gánh được trách nhiệm này?”
“Nhiều người thì có tác dụng gì?” Giọng Lý Thiết khó chịu, “Tuy nhân số nhiều, nhưng phần lớn đều là kẻ hết ăn lại nằm, thứ quan tâm nhất chính là mỗi tháng khi nào phát bạc, suốt ngày mơ được làm đại quan, còn luôn thèm muốn nữ nhân. Muốn đem đám ô hợp đó huấn luyện thành quân đội hoàn mỹ, dùng để đối kháng hơn mười vạn quân Sở, có thể là chuyện đạt được trong một sớm một chiều sao?”
Tần Thiếu Vũ ở ngoài cửa sổ lắc đầu, cho dù là khởi nghĩa nhân dân, cũng phải chia thành hai loại: khởi nghĩa vũ trang trong loạn thế, là làm vì bất đắc dĩ, phần lớn là vì triều đình ngu dốt, cho nên anh hùng mới xuất hiện lớp lớp, thế như chẻ tre; mà nay thiên hạ hưng thịnh dân chúng an cư, vào tình thế mà còn muốn mưu nghịch, thì phần lớn đều là kẻ ham vinh hoa phú quý hậu lộc cao quan, không chịu khổ nổi cũng có thể đoán trước. Huống chi căn cứ theo lời của lão nhân trong Bách Tuế Đường, lúc Chu giác phái người đi thuyết phục trai tráng, phần lớn là lấy vàng bạc làm mồi dụ, trong thôn có rất nhiều nam tử đều vì ôm mục đích một đêm phát tài nên mới chịu đáp ứng, khó trách sao lúc nào cũng khắc khắc quan tâm khi nào mới được phát bạc.
“Dù không có những người trong thôn Bắc Tuần và tiêu cục, Hoàng Thượng cũng có được năm vạn đại quân, Lý thừa tướng cần gì cứ phải bức bách tại hạ.” Lý Thiết lại nói, “Nếu có thể, ta cũng muốn sớm giao người ra, để tránh khỏi phiền phức. Đoàn người của Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ đã đến Vô Tuyết Môn, ít ngày nữa ra Bắc thì chắc chắn phải qua Thành Nhẫn Đông. Thôn Bắc Tầm cách nơi này không xa, đến lúc đó nếu có chút sơ sẩy, bí mật của chúng ta có thể sẽ bại lộ, đến khi đó mọi thứ coi như xong.”
“Về điểm này thì Lý tướng quân không cẩn phải lo.” Nam tử âm hiểm cười, “Hiện tại Hoàng Thượng còn đang mong Tần Thiếu Vũ có thể nhanh chóng đến đây.”
“Vì sao?” Lý Thiết nghe vậy khó hiểu, Tần Thiếu Vũ cũng khẽ nhíu mày.
“Lý tướng quân chắc còn nhớ rõ, Chu Bạch lúc trước từng được phái đến Thành Hàn Tùng?” Nam tử xấu xí hỏi.
“Tất nhiên, là cái người tự xưng mình là hoa yêu trong núi, từng cùng Thẩm Thiên Lăng tu luyện.” Lý Thiết gật đầu, “Nhưng gần đây không nghe thấy tin tức nữa, làm sao rồi?”
“Tạm thời che giấu tung tích.” Nam tử xấu xí nói, “Kế hoạch tiến hành được một nửa, Vô Tuyết Môn lại đi tra xét trên đường, nên đành phải gác lại triệu về bên cạnh Hoàng Thượng, ít ngày nữa sẽ đến Thành Nhẫn Đông này.”
Tần Thiếu Vũ cười lạnh, lúc trước tra mãi không được, lần này thì bắt được mà chẳng phí công sức.
“Đến Thành Nhẫn Đông làm gì?” Lý Thiết chấn kinh, “Không nói đến Vô Tuyết Môn, hiện tại Thẩm Thiên Phong và Tần Thiếu Vũ chắc chắn đã phái người tìm kiếm chung quanh, ngay lúc này ngươi lại nói hắn sẽ đến Thành Nhẫn Đông, vậy chẳng phải càng dễ bại lộ hơn sao?”
“Dựa theo kế hoạch lúc trước, là muốn dùng danh nghĩa Thẩm Thiên Lăng, ở Đông Bắc tạo thế cho Hoàng Thượng.” Nam tử xấu xí nói, “Nhưng bây giờ nếu đám người Tần Thiếu Vũ đã sắp đến, vậy thì đổi biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Lý Thiết hỏi.
Sau đó liền nghe nam tử nói, “Hoàng Thượng muốn Thẩm Thiên Lăng.”
Một lời vừa nói, không chỉ Lý Thiết há to miệng, mà sắc mặt của Tần Thiếu Vũ cũng lập tức sầm xuống.
“Lý do?” Lý Thiết vạn phần khó hiểu, “Thẩm Thiên Lăng là người không được đụng vào nhất trong giang hồ, Hoàng Thượng sao lại—— ”
“Không được đụng vào?” Nam tử xấu xí cắt ngang lời ông ta, “Lý tướng quân đánh giá hắn hơi cao rồi.”
“Hiện nay trong giang hồ có tứ đại môn phái, Thẩm Thiên Lăng lại là con trai của trang chủ Nhật Nguyệt Sơn Trang, cháu ngoại của môn chủ Đường Môn ở Tây Nam, nhị đương gia của Đoạn Tình Cốc ở Tây Bắc cũng từng vì hắn mà thần hồn điên đảo, tẩu tử lại là đệ đệ của Sở hoàng, mấy cái đó cũng thôi đi, mấu chốt chính là còn có Truy Ảnh Cung a.” Lý Thiết liên tục thở dài, “Tần Thiếu Vũ võ công cái thế tính tình tàn khốc hẹp hòi, nếu ai không có mắt đụng vào Thẩm Thiên Lăng, khác gì với châm lửa đốt kho thuốc nổ? Sao Hoàng Thượng lại đột nhiên muốn làm loại chuyện cân não này.”
“Những thứ Lý tướng quân lải nhải, sao Hoàng Thượng lại không biết?” Nam tử xấu xí khinh thường.
Biết mà còn muốn xuống tay? Lý Thiết nghĩ đến là đã đau đầu.
“Cho nên mới nói Lý tướng quân không có tầm nhìn, không gánh được trọng trách lớn.” Nam tử hướng dẫn từng bước, “Ta hỏi tướng quân, nếu không đụng vào Thẩm Thiên Lăng, tứ đại môn phái trên giang hồ và Truy Ảnh Cung sẽ giúp Hoàng Thượng sao?”
Lý Thiết lắc đầu.
“Vậy không phải như nhau sao.” Nam tử cười lạnh, “Đụng hay không đụng, thì các môn phái giang hồ này vẫn là địch của Hoàng Thượng. Một khi đã như vậy, thì sao không phóng lớn lá gan một chút? Lần này Thẩm Thiên Lăng là thay Sở quốc làm việc, mới phải đi đến Đông Bắc, nếu bị bắt cóc trên đường, Sở hoàng cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, đến lúc đó quan hệ giữa triều đình và các môn phái giang hồ, cũng sẽ trở nên rất tế nhị.”
“Nhưng từ đó, Nhật Nguyệt Sơn Trang và Truy Ảnh Cung cũng sẽ không bỏ qua cho Hoàng Thượng, khó tránh quá mức mạo hiểm.” Lý Thiết vẫn không tán thành.
“Hoàng Thượng muốn Thẩm Thiên Lăng, cũng không phải muốn lấy mạng, mà là muốn dùng hắn làm con tin, khiến cho võ lâm Trung Nguyên không thể nhúng tay vào chuyện của triều đình, chúng ta cũng sẽ tiết kiệm được rất nhiều tinh lực.” Nam tử nói, “Huống hồ mê huyễn dược của công công đã sắp luyện thành, đến lúc đó chỉ cần cho Thẩm Thiên Lăng ngửi vào, thì sẽ là nói cái gì làm cái đó, hoàn toàn do chúng ta định đoạt.”
“Mê Huyễn dược?” Lý Thiết hơi giật mình.
“Tuy rằng tay trói gà không chặt, nhưng Thẩm Thiên Lăng đối với dân chúng Sở quốc, có lực ảnh hưởng không thể khinh thường.” Lý Thiết nói, “Nếu có thể cho chúng ta sử dụng, thì chính là chiếm được tiện nghi lớn.”
Lý Thiết lắc đầu, “Ta vẫn cảm giác quá mức mạo hiểm, còn thỉnh thừa tướng chuyển cáo với Hoàng Thượng, cần phải cân nhắc rồi sau đó hẵn làm a.”
“Hoàng Thượng tự có suy tính của mình, Lý tướng quân cứ làm tốt bổn phận của mình là được.” Nam tử đứng lên, “Sắc trời đã muộn, ta cũng quay về đây.”
“Nhưng ——” Lý Thiết mở miệng còn định nói, nhưng nam tử cũng đã ra khỏi phòng, đành phải lắc đầu thở dài, ngồi ở bên bàn mà xuất thần.
Ánh mắt Tần Thiếu Vũ băng lãnh, xoay người trở về chỗ ở.
Trong phòng vẫn đầy ắp tiếng ngáy, nghe được tiếng cửa phòng mở ra, A Nguyên lập tức từ trên giường bật dậy, nhìn thấy là Tần Thiếu Vũ vào cửa, mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
“Ngủ.” Tần Thiếu Vũ ngồi ở bên bàn, trầm giọng ra lệnh cho hắn.
A Nguyên ngoan ngoãn nằm về trên giường, thuận tiện ở trong lòng nghĩ thầm, đại hiệp giang hồ quả là có khác biệt, mỗi đêm đều có thể ngồi ngủ bên bàn, nếu đổi thành mình, không té mới là lạ.
Ngày hôm sau vẫn rời giường đi luyện quyền như cũ, thừa dịp lúc ăn cơm ồn ào, Tần Thiếu Vũ kéo A Nguyên qua một bên, “Buổi tối đi theo ta.”
“Đi?” A Nguyên nghe vậy hưng phấn, “Giết ra ngoài sao?”
“Không phải.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Chuồn ra.”
“…” A Nguyên nghe vậy rất thất vọng, còn tưởng rằng sẽ được giống như lời người kể chuyện hay kể, uy phong lẫm lẫm một đường đánh ra doanh trại của địch!
Tuy rằng không giống với tưởng tượng, nhưng lại được tự do là tốt rồi. A Nguyên vừa ăn màn thầu, vừa nghe Tần Thiếu Vũ nói đại khái về kế hoạch.
“Nhớ kĩ chưa?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ừm!” A nguyên gật đầu, rất có vài phần khí khái đại hiệp nói, “Ta sẽ không liên lụy ngươi, nếu bị phát hiện, ngươi cứ bỏ ta lại, ta tự mình chạy.”
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, đứng lên quay lại bàn.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, nửa đêm, Tần Thiếu Vũ quả nhiên dẫn theo A Nguyên, từ sân tạp viện chạy ra ngoài, rành rẽ đi tới bức tường ở hậu viện.
Sau lưng A Nguyên đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng khẩn trương, nhiều hơn nữa chính là kinh ngạc —— vừa rồi trên đường hai người đi qua, cũng gặp phải không ít hộ viện tuần tra, có mấy lần suýt đụng mặt, nhưng Tần Thiếu Vũ lại luôn có thể kéo hắn trốn trước, mấy lần đều là hữu kinh vô hiểm (có sợ hãi nhưng không nguy hiểm), quả thực không thể càng kích thích hơn.
“Đi!” Tần Thiếu Vũ nắm eo, thả người nhảy lên đầu tường, nhưng không vội đi xuống, mà là đạp ra vài dấu vết trên tường, bày ra bộ dáng cố sức leo lên, làm xong mới mang theo A Nguyên nhảy khỏi tường viện, một đường đi về phía Bắc.
Trên trời đầy sao, rọi lên mặt đất khiến nền tuyết càng thêm trắng xoa, hai người đạp lên tuyết tạo ra hai vết dấu chân. A Nguyên sốt ruột nói, “Khang phủ không phải ở hướng này.”
“Tạm thời không trở về Khang phủ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đến núi hoang ở Thành Bắc trước.”
“Còn phải đi đi đâu?” Trong lòng A Nguyên có bóng ma, vừa nghe xong đã thấy sợ hãi.
“Sợ?” Tần Thiếu Vũ cười.
“… Tất nhiên không sợ!” A Nguyên ưỡn ngực tự tiếp thêm can đảm, nghĩ nghĩ lại than thở, “Ta muốn gặp Lục ca.”
“Yên tâm đi, hừng đông sẽ mang ngươi về.” Tần Thiếu Vũ tiếp tục cùng hắn gian nan bước trong tuyết đi về phía trước. Đi một hồi, A Nguyên mới giật mình nói, “Ngươi để lại dấu chân trên tuyết, là vì muốn Lý Thiết cho rằng chúng ta đã đến núi hoang Thành Bắc, không gây phiền phức cho lão gia?”
“Bây giờ mới hiểu sao?” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Hơi ngốc.”
A Nguyên bị đả kích, ỉu xìu ngậm miệng.
Tần Thiếu Vũ cũng không nhiều lời nữa. Kỳ thật, không muốn gây phiền phức cho Khang Đại Phúc là nguyên nhân thứ nhất, càng quan trọng hơn là muốn khiến cho đám người Lý Thiết nghĩ rằng mình cùng A Nguyên vì quá hoảng loạn không nhìn đường mà xông làm vào núi, đã vong mạng —— lúc trước vì chiêu hàng, đối phương từng tiết lộ không ít bí mật, lần này nếu phát hiện hai người chạy mất, nhất định sẽ tưởng rằng hành tung bại lộ, nói không chừng còn mặc kệ hết thảy mà lẩn trốn. Chỉ có khiến đối phương nhận định rằng mình đã vĩnh viễn câm miệng, thì kế hoạch mới có thể tiếp tục tiến hành.
Dù sao trên đời này kẻ có thể khiến người khác yên tâm, cũng chỉ có người chết .
Thuận Phong tiêu cục cách đường núi không xa, Tần Thiếu Vũ dẫn theo A Nguyên đi một vòng trong núi, lại tạo ra hiện trường ngã nhào xuống vách núi xong, mới nắm lắy đai lưng hắn, dùng khinh công quay về Khang phủ.
Sắc trời đã bắt đầu sáng hẳn. Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng ngủ gật, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu chíp chíp của Cục Bông, sau đó thì có người đẩy cửa ra, còn chưa kịp mở mắt, môi đã bị người hôn xuống.
“Chíp!” Cục Bông sung sướng lao tới, nhào vào trong lòng mẹ của nó làm nũng.
Thẩm Thiên Lăng chớp chớp mắt, chỉ thấy Tần Thiếu Vũ đang cười với mình, nhất thời lại có chút không kịp phản ứng.
“Bé ngốc.” Tần Thiếu Vũ nhìn mà buồn cười, “Không nhận ra?”
“Ngươi về rồi!” Thẩm Thiên Lăng cuối cùng cũng hồi hồn, nhào qua ôm chặt lấy cổ hắn.
(Trong bản raw chị xem đoạn này ko có cục bông, nếu có đoạn này thì đoạn dưới sẽ rất vô lý @@)
Rất đáng dùng mười bao bò khô để an ủi.
“Nhớ ngươi.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi dậy, thuận thế nhéo nhéo bụng, “Để kiểm tra xem có gầy không.”
“Không được quậy.” Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tướng công ngươi tự thân xuất mã, tất nhiên không thành vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chu Giác muốn động đến ngươi.”
“Ta? !” Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, cái này có liên quan gì tới ta, thật là bia đỡ đạn.
“Không sai, ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vốn không muốn nói, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, không cần gạt ngươi.”
“Hắn muốn ta làm gì?” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Bởi vì trên dưới Sở quốc, tất cả dân chúng đều thích ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngươi nói một câu, mạnh hơn người của hắn thao thao bất tuyệt nói một ngày. Nếu muốn tạo thanh thế, ngươi là lựa chọn tốt nhất.”
Thẩm Thiên Lăng có chút dở khóc dở cười, cái này gọi là uy lực của tiểu thoại bản!
“Cái kẻ giả làm người tu luyện cùng ngươi lúc trước, cũng là do Chu Giác âm thầm sai khiến.” Tần Thiếu Vũ nói, “Suy đoán lúc trước của chúng ta không sai, hắn thật là muốn lợi dụng danh nghĩa làm việc thiện, khiến dân chúng tin tưởng hắn, sau đó thì làm việc cho Chu giác.”
“Vậy vì sao phải ẩn nấp?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, mục đích rõ ràng còn chưa đạt được.
Tần Thiếu Vũ nói, “Bởi vì Vô Tuyết Môn bắt đầu nhúng tay điều tra, cho nên Chu Giác không thể không bỏ dở kế hoạch.”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Được rồi, chúng ta không nhắc tới Vô Tuyết Môn nữa.” Tần Thiếu Vũ rất thức thời, “Ngươi ngủ thêm một hồi đi, ta đi tìm Thiên Phong.”
“Ta không ngủ.” Thẩm Thiên Lăng giúp hắn lấy xuống cỏ khô trên vai, “Ngươi đi nghị sự với đại ca đi, ta đi tìm người nấu chút nước ấm, để cho ngươi tắm rửa.”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, đưa tay xoa xoa mặt y.
Thật sự là ngoan đến khiến người thương.
Thẩm Thiên Phong ở cách vách, tất nhiên có thể nghe được động tĩnh hắn vào viện. Vốn muốn đứng dậy đi tìm, kết quả lại bị Diệp Cẩn giữ chặt.
“Thiếu Vũ về rồi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta đi xem.”
“Gấp cái gì.” Diệp Cẩn nhíu mày, “Năm ngày không gặp mặt, người hắn muốn gặp nhất tất nhiên là Lăng nhi.” Nói không chừng hai người còn đang hôn nhau, nếu ngươi xông vào, không chừng sẽ bị đánh ra.
Thẩm Thiên Phong: …
Diệp Cẩn sắc bén nói, “Không tinh mắt.”
Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Ta muốn nhanh chóng bàn chính sự với hắn.”
“Cho nên mới nói ngươi không thú vị.” Diệp Cẩn bọc chăn lăn vào trong góc tường, chính sự chính sự chính sự, sao ngươi không sống với chính sự luôn đi.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, đành phải tựa ở bên cạnh y chờ.
Sau một lát, Tần Thiếu Vũ quả nhiên đi qua đây, Diệp Cẩn ngồi xếp bằng trên giường nói, “Lúc trước ta nói với Lăng nhi ngươi nhiều nhất mười ngày nữa sẽ trở về, hiện tại xem ra còn hay hơn, vừa đúng năm ngày.”
“Mọi chuyện xong xuôi, tất nhiên phải nhanh chóng trở về.” Tần Thiếu Vũ đưa tay châm trà uống, “Chẳng lẽ còn phải ở lại tiêu cục ăn tết.”
“Sao rồi?” Thẩm Thiên Phong ngồi đối diện hắn.
Tần Thiếu Vũ đem mọi chuyện nói một lần với hắn, lại nói, “A Nguyên đang ở cách vách, sau khi hừng đông thì ngươi gọi Khang lão gia đến đây, để hắn đến chỗ A Lục, nấp dưới đất mấy ngày đi.”
“Cứ vậy mà chạy về, có khiến đám người Lý Thiết nghi ngờ không?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Cho dù ngươi đã tạo ra dấu vết ngã xuống vách núi, nhưng mưu nghịch không phải chuyện nhỏ, theo lý mà nói chỉ cần có bất cứ một chi tiết sai lầm nào, đều phải tạm thời bỏ dở kế hoạch mới đúng.”
“Sẽ không.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Theo phán đoán của ta, Chu Giác đã bắt đầu tạo áp lực với Thuận Phong tiêu cục, hiển nhiên cực kỳ coi trọng quân đội trong tay Lý Thiết. Dưới loại tình huống này, trừ phi Lý Thiết muốn tự tìm phiền toái, bằng không chắc chắn sẽ là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.”
“Ngươi chắc chắn?” Trong lòng Diệp Cẩn vẫn có chút không yên.
“Con người luôn có bản năng lánh nặng tìm nhẹ, nhất là người rất sợ chết, thì sẽ càng xem việc tự bảo vệ mình quan trọng hơn tất cả mọi thứ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc này nếu hắn nhận tội với Chu Giác là vì kế hoạch của mình không chu toàn, khiến hai người chạy mất, không chừng sẽ đưa tới họa sát thân; mà nếu giả như cái gì cũng chưa xảy ra, có lẽ Khang Lục và A Nguyên thật sự đã chết, vậy hắn cũng an toàn. Với hai hậu quả này, ta dám cược Lý Thiết sẽ giấu chuyện này đi.”
“Kỳ thật nếu muốn ổn thỏa nhất, mặc kệ suy luận như thế nào, ngươi cũng nên tiếp tục ở lại Thuận Phong tiêu cục, chờ bọn hắn tiến hành bước kế hoạch tiếp theo.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai của hắn, “Nhưng dựa theo tính tình của ngươi, cũng chỉ có thể như thế .”
“Trời cũng sáng rồi, đi gọi Khang thúc đến đây đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có chuyện còn cần hắn hỗ trợ, nếu diễn tốt, Lý Thiết dù không muốn tin cũng khó.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, sau khi dịch dung liền xoay người ra cửa, gọi Khang Đại Phúc vào. Mấy người nói chuyện hết một canh giờ, sau khi bàn xong chính sự, Khang Đại Phúc lại mở cửa mật thất, bảo A Nguyên cũng vào trốn tạm mấy ngày. Huynh đệ tách ra mấy ngày giờ có thể gặp lại, tất nhiên đều vô cùng vui mừng, cũng không cảm thấy ở dưới đất có gì không tốt, đối với đoàn người Tần Thiếu Vũ cũng càng thêm vô cùng cảm kích, thậm chí từ sau đó, mỗi khi đến ngày lễ ngày tết đều nhờ người mang chút sơn trân Đông Bắc đến Truy Ảnh Cung, đưa hết mười mấy năm.
Đương nhiên, mấy chuyện đó tạm thời không đề cập tới, lại nói lần này sau khi Khang Đại Phúc nghe xong kế hoạch của mọi người, liên tục gật đầu tán dương, trở về thư phòng gọi người hầu tâm phúc đến chuẩn bị —— lúc trước khi hắn ở Nhật Nguyệt Sơn Trang, đã vô cùng muốn xông xáo giang hồ một phen, đáng tiếc chỉ là đầu bếp, ngoại trừ chiên xào nấu nướng ra thì cũng không có bao nhiêu tu vi võ học, đành che giấu tâm nguyện này xuống. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội trừ gian diệt ác, chỉ sợ không bao lâu giấc mộng hiệp nghĩa sẽ bị đánh thức, nên tích cực hơn bất cứ ai.
Mà vào lúc mọi người bận rộn, Tần Thiếu Vũ còn đang thư thư phục phục ngâm mình trong nước ấm, không muốn nhúc nhích chút nào.
“Mặt hơi hồng.” Thẩm Thiên Lăng kề sát vào nhìn nhìn, “Chắc là do dán mặt nạ quá lâu, có ngứa không?”
“Giúp ta liếm chút đi.” Tần cung chủ một mực bảo trì tác phong vô sỉ, vô cùng không khiến quần chúng nhân dân thất vọng.
“Cái gì chứ, ta đang nói chính sự.” Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, bỏ lại khăn mặt đứng lên, “Ta đi xin Diệp đại ca chút thuốc mỡ.”
“Không cần.” Tần Thiếu Vũ kéo hắn ngồi lại trên ghế, “Qua một hồi là tốt rồi.”
“Sau này không được làm mấy chuyện này nữa.” Thẩm Thiên Lăng chà vai cho hắn, “Giang hồ nhiều người như vậy, trong triều định cũng không ít, dựa vào cái gì nhiều lần xảy ra chuyện đều phải tìm đến ngươi và đại ca.” Cũng không phải không có ai khác, thật là phiền.
“Đau lòng?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Nhất định là đau lòng! Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ hắn, “Quay qua, chà lưng cho ngươi.”
“Cười một cái trước đi.” Tần Thiếu Vũ xoa xoa cằm y, “Nhìn như vậy, trong lòng ta không thoải mái.”
Thẩm Thiên Lăng nhe răng cười một cái.
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, “Cái này sao tính là cười được.”
“Không vui, tất nhiên cười không nổi.” Thẩm Thiên Lăng tiếp tục giúp hắn lau người, “Lúc trước giải quyết Ma Giáo, lại giúp Hoàng Thượng bình định loạn Tây Bắc, ta còn tưởng rằng thiên hạ đã thái bình.” Ai biết trên đường lại chạy ra một Chu Giác, quả thật khiến người ta chán ghét.
Cả ngày chui ở Tuyết Sơn còn muốn làm Hoàng Thượng, hư não chắc luôn.
“Thiên hạ vĩnh viễn cũng không thể triệt để thái bình.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Như bây giờ cũng đã không tệ, đều là phạm vi nho nhỏ, ngươi cứ xem như tới Đông Bắc giải sầu đi.”
“Cái này gọi là giải sầu gì chứ.” Thẩm Thiên Lăng chà mặt cho hắn, chịu tội thì đúng hơn.
“Đợi thêm vài ngày nữa đi, mọi chuyện chắc sẽ được giải quyết nhanh chóng.” Tần Thiếu Vũ nói, “Người được Chu Giác sai khiến giả danh tên là Chu Bạch, mấy ngày nữa hắn sẽ đến Thành Nhẫn Đông.”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Còn nhớ ngươi tên là gì không?” Tần Thiếu Vũ nắm tay y.
“Ta?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Tên?” Đây là vấn đề gì vậy.
“Không phải tên, là biệt danh.” Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
Thẩm Thiên Lăng nghẹn một hồi, nhất định phải nói sao, hình như rất ngốc.
“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhìn y.
Thẩm Thiên Lăng đành phải nói, “Hô Phong Hoán Vũ.” Ném chết ngươi.
Tần Thiếu Vũ bật cười, “Không sai, lần này chúng ta sẽ hô phong hoán vũ.”
“Nhưng ta không biết.” Thẩm Thiên Lăng 囧囧.
“Ai nói, Lăng nhi cái gì cũng biết.” Tần Thiếu Vũ rất là nghiêm túc.
Thẩm tiểu thụ kiểm tra độ ấm trên trán nam nhân của mình.
“Hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đưa mặt qua, “Sau đó sẽ nói kế hoạch cho ngươi nghe.”
“Chỉ hôn một cái?” Thẩm Thiên Lăng tràn ngập hoài nghi, trước đây toàn là ít nhất năm cái mới chịu nói, một cái không phù hợp với phong cách nam nhân của y.
“Tất nhiên không phải.” Tần Thiếu Vũ quả nhiên nói, “Hôn một cái chỉ là lời dẫn.”
Biết ngay mà, dẫn cái đầu ngươi! Thẩm tiểu thụ giận dữ trút xuống một gáo nước, “Nghiêm túc một chút!”
Thật là vô cùng vô cùng khí phách.
Hết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.