Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 84: Âm mưu (1).
Mặc Mặc Dạ Tử
08/04/2014
Mặt trời lặn về phía Tây, sắc trời tối dần. Bầu trời tối đen bao trùm cả phủ điện.
Đường về vô cùng thuận lợi, Diệp Vân Sơ và Thu Tứ trở lại phủ điện đã là lúc gần hoàng hôn, Diệp Vân Sơ vào phủ không tiện lắm, vì đám người dưới trong phủ đều ghé tai bàn tàn cái gì đó, giống như đã có chuyện gì xảy ra vậy.
Nàng không muốn nghĩ nhiều liền cùng Thu Tứ lặng lẽ trở về Thích Trúc viện, nhưng vừa mới vào cửa thì thấy một người như không muốn sống ngã nhào ra, khóc lớn quỳ gối ở ngoài viện, lớn tiếng cầu xin:
-Vương phi nương nương, cứu mạng, xin hãy cứu chủ nhân nô tỳ….
Nghe thấy tiếng khóc xong, trong lòng Diệp Vân Sơ nghi hoặc, nàng Vương phi danh không chính, ngôn bất thuận, từ sau khi gả tới đây, trừ Hướng Nhu đã được Lệ Ngân cứu đi, trong phủ, Hạ Vệ Thần và các thị thiếp khác đều khinh thường nàng, ngày thường chắc chắn không kính cẩn thăm hỏi, lại càng không nói chuyện với nàng.
Nghĩ ra, nàng và các thị thiếp khác của Hạ Vệ Thần không chút giao tình, giờ khắc này đột nhiên có người tới khóc cầu xin, quả là kỳ lạ đến cực điểm. Tâm tư Diệp Vân Sơ cẩn thận, nàng vẫn nhớ kỹ lời nói lúc trước của Tiểu Châu, thâm cung đại viện, mọi việc nhỏ đều phải cẩn thận. Hạ Vệ Thần có rất nhiều thiếp, mà Diệp Vân Tuyết hắn yêu nhất sắp đến, nghĩ lại, khoảng thời gian này trong phủ điện tất sẽ không yên bình.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ tuy nghe được tiếng kêu khóc từ ngoài viện, nhưng không ra xem, Thu Tứ vội vàng ra ngoài, sau một lúc lâu thì trở về, thấy sắc mặt Thu Tứ không tốt, Diệp Vân Sơ không khỏi nhíu mày, hỏi:
-Thu Tứ, người nọ sao lại khóc cầu?
Thu Tứ trả lời:
-Là tỳ nữ của Uyển thị nhân đang khóc, nàng ta đến xin sự giúp đỡ của công chúa?
-Công chúa?
Diệp Vân Sơ nao nao, nàng là vị Vương phi không có thực quyền, trong phủ điện ai ai cũng biết, Uyển thị nhân kia nàng còn chưa từng gặp mặt, rốt cuộc là đã gặp chuyện lớn gì mà tỳ nữ của nàng lại hoảng hốt chạy loạn tới nơi này khóc cầu?
-Vương phi nương nương, xin người cứu chủ nhân nô tỳ, chủ nhân nô tỳ bị oan, cốt nhục của nàng chứng thật là của điện hạ, chủ tử yêu điện hạ như vậy, sao có thể vụng trộm với người khác? Vương phi nương nương, người có tấm lòng nhân hậu, lúc trước đã cứu Hướng Nhu cô nương, nhất định là có trái tim làm tan chảy băng giá, người nhất định phải cứu chủ nhân của nô tỳ, nàng thật sự bị oan, thật sự bị oan….
Diệp Vân Sơ còn chưa kịp hỏi cặn kẽ, đã thấy tỳ nữ kia liều lĩnh vọt vào cửa, “bụp” một tiếng, quỳ khóc cầu xin nàng, kể lể không ngừng, hơn nữa còn rất rõ ràng, không hề hàm hồ chút nào.
-Vụng trộm?
Diệp Vân Sơ nghe vậy, trong lòng hơi kinh hãi, ở Đông Ly, nữ tử vụng trộm sẽ phải chịu cực hình. Đây cũng là lý do lúc trước tại sao Thu Tứ quỳ khóc xin nàng không được đi thăm Đông Phương Ngưng. Nhưng nhìn tỳ nữ trước mặt khóc như mưa, trong lòng nàng lại vô cùng nghi ngờ, dám cho Hạ Vệ Thần đội mũ xanh, ngang nhiên vụng trộm ở điện phủ, lá gan của Uyển thị nhân kia cũng không nhỏ, theo như lời tỳ nữ này, chẳng lẽ việc như vậy mới là thật sao? Nghĩ vậy, nàng khẽ giọng hỏi tỳ nữ kia:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Hồi bẩm nương nương, chủ nhân của nô tỳ có thai, mang thai ba tháng, mà ba tháng trước điện hạ từng đi An Khánh cầu hôn, không có trong phủ điện, vì thế ma ma quản gia kết luận là chủ nhân nô tỳ vụng trộm mang thai nghiệt chủng, nên quản gia ma ma phán ngày mai chủ nhân phải chịu cực hình.
Tỳ nữ kia khóc trả lời.
Diệp Vân Sơ nghe xong lời này, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái, nếu thật sự Uyển thị nhân thật sự làm những việc như vậy, Hạ Vệ Thần đã không ở trong phủ nhiều ngày, quản gia ắt hẳn không đưa đẩy, qua loa toạc móng heo ra như thế, nếu không việc này lộ ra ngoài, chẳng phải đã bôi tro trát trấu vào mặt Hạ Vệ Thần sao? Ma ma quản gia phủ điện nàng từng gặp một lần, nghe nói từng là bà vú của Hạ Vệ Thần, hiện tại nhậm chức quản gia ở phủ này, theo lý mà nói, bà ta sống trong cung nhiều năm như vậy, hẳn là một người biết đối nhân xử thế, sao lần này lại làm qua loa, không đợi Hạ Vệ Thần hồi phủ đã dùng hình với Uyển thị nhân?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng lo lắng, chỉ cảm thấy việc này không đơn giản. Lúc đang tự hỏi bản thân lại nghe tỳ nữ kia vừa khóc vừa nói:
-Vương phi nương nương, chủ nhân nhà ta thật sự là bị oan uổng, tháng trước chủ nhân còn có kỳ kinh, sao có thể mang thai ba tháng? Đại phu kia đã nhìn lầm rồi, Vương phi nương nương minh giám, cứu chủ nhân nhà ta….
Vẻ mặt tỳ nữ kích động, lời nói đâu ra đấy.
Lời này của nàng ý tứ vô cùng rõ ràng, ý nàng ta muốn nói là có người cố ý hại chủ nhân nàng ấy, việc mang thai kia không có liên quan, chính là muốn chủ nhân nàng phải chết. Nhưng trong phủ điện này, người nào lại lớn mật đến thế, dám thừa dịp Hạ Vệ Thần không có trong phủ mà muốn làm gì thì làm? Còn dám làm việc phô trương như vậy, chẳng lẽ không sợ sau khi Hạ Vệ Thần trở về hỏi tội?
Diệp Vân Sơ im lặng không nói gì, nàng biết, hiện giờ nàng không thể làm chủ được những chuyện không liên quan tới mình, nhưng việc này lại liên quan đến hai mạng người, nếu là nàng, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng không thể thấy sinh mệnh vô tội phải chết oan, ở phủ điện này, thị nhân trong phủ cũng là những nữ tử số khổ.
Nghĩ thế, Diệp Vân Sơ đúng là không đành lòng, nàng liếc mắt nhìn tỳ nữ kia một cái, nhẹ giọng nói:
-Việc này Bổn cung đã biết, ngươi tạm thời trở về trước đi, việc này nếu lộ ra ngoài chẳng có lợi gì cho chủ nhân ngươi, nếu lời ngươi nói là đúng, Bổn cung tự có cách trả lại trong sạch cho nàng ấy. Ngươi rõ chưa?
Nhưng tỳ nữ kia vẫn quỳ khóc trên mặt đất, cầu xin:
-Vương phi nương nương, vì bị oan nên hiện giờ chủ nhân nô tỳ đau lòng không dứt, muốn tìm đến cái chết, nô tỳ thật sự rất lo chủ nhân làm việc gì ngốc nghếch….
Diệp Vân Sơ nghe xong lời này, trong lòng cả kinh, nàng không nghĩ vừa mới hồi phủ đã thấy người dưới đàm tiếu, xem ra việc này đã bị người ta phóng đại lên, mặc kệ là Uyển thị nhân kia có làm chuyện đó hay không, giờ khắc này bị náo loạn làm cho muốn tìm cái chết, đây cũng là điều bình thường….
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ thở dài một hơi, nói với tỳ nữ kia:
-Ngươi đứng lên đi, dẫn đường cho ta, Bổn cung muốn đến thăm chủ nhân của ngươi.
Tỳ nữ kia mừng rỡ, vội đứng lên dẫn Diệp Vân Sơ ra khỏi phòng.
Viện của Uyển thị nhân cách Thích Trúc viện không xa, ngay bên cạnh nhau, đề là Uyển Phương các, phong cảnh đẹp và yên tĩnh, vô cùng tráng lệ, chắc Uyển thị nhân kia cũng được Hạ Vệ Thần sủng ái.
Đến ngoài viện, tỳ nữ kia dừng bước, nói với Diệp Vân Sơ:
-Vương phi nương nương, chủ nhân của ta ở bên trong, hiện tại tâm trạng người không tốt, nô tỳ sợ chọc chủ nhân tức giận, không thể vào cùng Vương phi, xin Vương phi khuyên nhủ chủ nhân, nếu chủ nhân vượt qua kiếp nạn này, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ơn đại đức của Vương phi nương nương….
Đường về vô cùng thuận lợi, Diệp Vân Sơ và Thu Tứ trở lại phủ điện đã là lúc gần hoàng hôn, Diệp Vân Sơ vào phủ không tiện lắm, vì đám người dưới trong phủ đều ghé tai bàn tàn cái gì đó, giống như đã có chuyện gì xảy ra vậy.
Nàng không muốn nghĩ nhiều liền cùng Thu Tứ lặng lẽ trở về Thích Trúc viện, nhưng vừa mới vào cửa thì thấy một người như không muốn sống ngã nhào ra, khóc lớn quỳ gối ở ngoài viện, lớn tiếng cầu xin:
-Vương phi nương nương, cứu mạng, xin hãy cứu chủ nhân nô tỳ….
Nghe thấy tiếng khóc xong, trong lòng Diệp Vân Sơ nghi hoặc, nàng Vương phi danh không chính, ngôn bất thuận, từ sau khi gả tới đây, trừ Hướng Nhu đã được Lệ Ngân cứu đi, trong phủ, Hạ Vệ Thần và các thị thiếp khác đều khinh thường nàng, ngày thường chắc chắn không kính cẩn thăm hỏi, lại càng không nói chuyện với nàng.
Nghĩ ra, nàng và các thị thiếp khác của Hạ Vệ Thần không chút giao tình, giờ khắc này đột nhiên có người tới khóc cầu xin, quả là kỳ lạ đến cực điểm. Tâm tư Diệp Vân Sơ cẩn thận, nàng vẫn nhớ kỹ lời nói lúc trước của Tiểu Châu, thâm cung đại viện, mọi việc nhỏ đều phải cẩn thận. Hạ Vệ Thần có rất nhiều thiếp, mà Diệp Vân Tuyết hắn yêu nhất sắp đến, nghĩ lại, khoảng thời gian này trong phủ điện tất sẽ không yên bình.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ tuy nghe được tiếng kêu khóc từ ngoài viện, nhưng không ra xem, Thu Tứ vội vàng ra ngoài, sau một lúc lâu thì trở về, thấy sắc mặt Thu Tứ không tốt, Diệp Vân Sơ không khỏi nhíu mày, hỏi:
-Thu Tứ, người nọ sao lại khóc cầu?
Thu Tứ trả lời:
-Là tỳ nữ của Uyển thị nhân đang khóc, nàng ta đến xin sự giúp đỡ của công chúa?
-Công chúa?
Diệp Vân Sơ nao nao, nàng là vị Vương phi không có thực quyền, trong phủ điện ai ai cũng biết, Uyển thị nhân kia nàng còn chưa từng gặp mặt, rốt cuộc là đã gặp chuyện lớn gì mà tỳ nữ của nàng lại hoảng hốt chạy loạn tới nơi này khóc cầu?
-Vương phi nương nương, xin người cứu chủ nhân nô tỳ, chủ nhân nô tỳ bị oan, cốt nhục của nàng chứng thật là của điện hạ, chủ tử yêu điện hạ như vậy, sao có thể vụng trộm với người khác? Vương phi nương nương, người có tấm lòng nhân hậu, lúc trước đã cứu Hướng Nhu cô nương, nhất định là có trái tim làm tan chảy băng giá, người nhất định phải cứu chủ nhân của nô tỳ, nàng thật sự bị oan, thật sự bị oan….
Diệp Vân Sơ còn chưa kịp hỏi cặn kẽ, đã thấy tỳ nữ kia liều lĩnh vọt vào cửa, “bụp” một tiếng, quỳ khóc cầu xin nàng, kể lể không ngừng, hơn nữa còn rất rõ ràng, không hề hàm hồ chút nào.
-Vụng trộm?
Diệp Vân Sơ nghe vậy, trong lòng hơi kinh hãi, ở Đông Ly, nữ tử vụng trộm sẽ phải chịu cực hình. Đây cũng là lý do lúc trước tại sao Thu Tứ quỳ khóc xin nàng không được đi thăm Đông Phương Ngưng. Nhưng nhìn tỳ nữ trước mặt khóc như mưa, trong lòng nàng lại vô cùng nghi ngờ, dám cho Hạ Vệ Thần đội mũ xanh, ngang nhiên vụng trộm ở điện phủ, lá gan của Uyển thị nhân kia cũng không nhỏ, theo như lời tỳ nữ này, chẳng lẽ việc như vậy mới là thật sao? Nghĩ vậy, nàng khẽ giọng hỏi tỳ nữ kia:
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
-Hồi bẩm nương nương, chủ nhân của nô tỳ có thai, mang thai ba tháng, mà ba tháng trước điện hạ từng đi An Khánh cầu hôn, không có trong phủ điện, vì thế ma ma quản gia kết luận là chủ nhân nô tỳ vụng trộm mang thai nghiệt chủng, nên quản gia ma ma phán ngày mai chủ nhân phải chịu cực hình.
Tỳ nữ kia khóc trả lời.
Diệp Vân Sơ nghe xong lời này, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái, nếu thật sự Uyển thị nhân thật sự làm những việc như vậy, Hạ Vệ Thần đã không ở trong phủ nhiều ngày, quản gia ắt hẳn không đưa đẩy, qua loa toạc móng heo ra như thế, nếu không việc này lộ ra ngoài, chẳng phải đã bôi tro trát trấu vào mặt Hạ Vệ Thần sao? Ma ma quản gia phủ điện nàng từng gặp một lần, nghe nói từng là bà vú của Hạ Vệ Thần, hiện tại nhậm chức quản gia ở phủ này, theo lý mà nói, bà ta sống trong cung nhiều năm như vậy, hẳn là một người biết đối nhân xử thế, sao lần này lại làm qua loa, không đợi Hạ Vệ Thần hồi phủ đã dùng hình với Uyển thị nhân?
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng lo lắng, chỉ cảm thấy việc này không đơn giản. Lúc đang tự hỏi bản thân lại nghe tỳ nữ kia vừa khóc vừa nói:
-Vương phi nương nương, chủ nhân nhà ta thật sự là bị oan uổng, tháng trước chủ nhân còn có kỳ kinh, sao có thể mang thai ba tháng? Đại phu kia đã nhìn lầm rồi, Vương phi nương nương minh giám, cứu chủ nhân nhà ta….
Vẻ mặt tỳ nữ kích động, lời nói đâu ra đấy.
Lời này của nàng ý tứ vô cùng rõ ràng, ý nàng ta muốn nói là có người cố ý hại chủ nhân nàng ấy, việc mang thai kia không có liên quan, chính là muốn chủ nhân nàng phải chết. Nhưng trong phủ điện này, người nào lại lớn mật đến thế, dám thừa dịp Hạ Vệ Thần không có trong phủ mà muốn làm gì thì làm? Còn dám làm việc phô trương như vậy, chẳng lẽ không sợ sau khi Hạ Vệ Thần trở về hỏi tội?
Diệp Vân Sơ im lặng không nói gì, nàng biết, hiện giờ nàng không thể làm chủ được những chuyện không liên quan tới mình, nhưng việc này lại liên quan đến hai mạng người, nếu là nàng, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, nàng không thể thấy sinh mệnh vô tội phải chết oan, ở phủ điện này, thị nhân trong phủ cũng là những nữ tử số khổ.
Nghĩ thế, Diệp Vân Sơ đúng là không đành lòng, nàng liếc mắt nhìn tỳ nữ kia một cái, nhẹ giọng nói:
-Việc này Bổn cung đã biết, ngươi tạm thời trở về trước đi, việc này nếu lộ ra ngoài chẳng có lợi gì cho chủ nhân ngươi, nếu lời ngươi nói là đúng, Bổn cung tự có cách trả lại trong sạch cho nàng ấy. Ngươi rõ chưa?
Nhưng tỳ nữ kia vẫn quỳ khóc trên mặt đất, cầu xin:
-Vương phi nương nương, vì bị oan nên hiện giờ chủ nhân nô tỳ đau lòng không dứt, muốn tìm đến cái chết, nô tỳ thật sự rất lo chủ nhân làm việc gì ngốc nghếch….
Diệp Vân Sơ nghe xong lời này, trong lòng cả kinh, nàng không nghĩ vừa mới hồi phủ đã thấy người dưới đàm tiếu, xem ra việc này đã bị người ta phóng đại lên, mặc kệ là Uyển thị nhân kia có làm chuyện đó hay không, giờ khắc này bị náo loạn làm cho muốn tìm cái chết, đây cũng là điều bình thường….
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ thở dài một hơi, nói với tỳ nữ kia:
-Ngươi đứng lên đi, dẫn đường cho ta, Bổn cung muốn đến thăm chủ nhân của ngươi.
Tỳ nữ kia mừng rỡ, vội đứng lên dẫn Diệp Vân Sơ ra khỏi phòng.
Viện của Uyển thị nhân cách Thích Trúc viện không xa, ngay bên cạnh nhau, đề là Uyển Phương các, phong cảnh đẹp và yên tĩnh, vô cùng tráng lệ, chắc Uyển thị nhân kia cũng được Hạ Vệ Thần sủng ái.
Đến ngoài viện, tỳ nữ kia dừng bước, nói với Diệp Vân Sơ:
-Vương phi nương nương, chủ nhân của ta ở bên trong, hiện tại tâm trạng người không tốt, nô tỳ sợ chọc chủ nhân tức giận, không thể vào cùng Vương phi, xin Vương phi khuyên nhủ chủ nhân, nếu chủ nhân vượt qua kiếp nạn này, nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ơn đại đức của Vương phi nương nương….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.