Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 3: Vương gia ác ma (2)
Mặc Mặc Dạ Tử
08/04/2014
Diệp Vân Sơ sao? Hoàng gia An Khánh không thừa nhận, là nữ nhi do một cung tỳ hạ tiện sinh ra? Khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Vệ Thần trở nên âm
lãnh, một ngọn lửa tức giận hừng hực thiêu đốt trong lòng, hắn chậm rãi
tiến lên, với tay ra, muốn xé khăn hỷ trên đầu nàng, nhưng không ngờ
nàng lại đứng lên trước một bước, tránh tay hắn ra.
-Hạ Vệ Thần, ngươi, ngươi nên biết, ta cũng không phải là Diệp Vân Tuyết, nếu ngươi không muốn, ta có thể trở về An Khánh, đổi lại là Diệp Vân Tuyết tới đây.
Giọng nói Diệp Vân Sơ thanh thúy giống như hoàng oanh hót vang xa dặm nhưng hơi run run, thân thể phảng phất nhưu lá rụng trong gió.
Đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào tân nương đội khăn hỷ trên đầu, lạnh lùng trong mắt Hạ Vệ Thần tăng thêm mấy phần, không cách nào át được tức giận, làm hắn không thể đè nén được nữa, hắn chợt phẩy tay đẩy cái bàn đổ xuống đất, ngọn nến vừa rơi xuống đã lập tức tắt ngóm, lạnh giọng gầm lên:
-Đổi lại? Ngươi cho Hạ Vệ Thần ta là ai? Có phải là người để ngươi đùa bỡn trong tay?
Nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất, đột nhiên trước mắt tối om làm lòng Diệp Vân Sơ sinh ra sợ hãi, mặc dù nàng biết tối nay Hạ Vệ Thần không bỏ qua dễ dàng cho nàng nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí, bỏ khăn hỷ ra, nói:
-Hạ Vệ Thần, ý ta cũng không phải vậy, ta cũng là bị ép buộc.
Ngọn nến trong phòng đã tắt, tân phòng tối đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, Hạ Vệ Thần không thấy rõ mặt Diệp Vân Sơ nhưng đối mắt sáng như sao của nàng có thể thấy rõ được.
Có lẽ hắn thật sự say, hoặc là cảm giác của hắn có vấn đề, hắn bây giờ như lại được nhìn thấy nàng, nhìn thấy đôi mắt lóe sáng, ánh mắt nhẹ nhàng như tan vào tâm hắn. Hắn nhớ lại hơn một tháng trước đây, trong hoàng cung An Khánh, vào một đêm rất muộn, hăn smawcj dù không thấy rõ dung mạo của Tuyết nhi nhưng vĩnh viễn nhớ được đôi mắt trong trẻo của nàng.
Tâm vội vàng, hắn không đợi nàng nói xong đã bước nhanh về phía trước, túm được hai cánh tay của Diệp Vân Sơ, đem nàng kéo vào trong ngực, một tay giữ chặt gáy nàng nhanh chóng, chính xác, vội vàng hôn nàng.
Không biết có phải hắn quá say hay không hay là do bản năng nam nhân phản ứng, lúc hoảng hốt, Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy người đang ở trong ngực mình trở nên ngọt mềm, như trở lại ban đêm một tháng trước, Tuyết nhi của hắn, đang ở trong ngực hắn.
Nụ hôn của hắn dần dần mất đi khống chế, bàn tay bắt đầu không an phận dùng sức chà sát vào người nàng, độ nóng từ đầu ngón tay truyền vào lòng hắn, chiếm hết tâm trí của hắn, hắn như một mãnh thú, bất kể nàng giãy dụa hay kêu đau như thế nào vẫn thô lỗ xé rách quần áo nàng.
Hạ Vệ Thần thô lỗ đụng chạm làm trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hoàng, sợ hãi, tân phòng tối đen như mực làm nàng nhớ lại chuyện khủng khiếp hơn một tháng trước, đêm hôm đó nàng đã bị làm nhục, nàng bị một nam nhân xa lạ đặt trên mặt đất lạnh như băng, nàng liều mạng giãy dụa, kêu cứu, nhưng vẫn chỉ có thể giãy dụa, bị giày xéo, chà đạp.
Đêm hôm đó thân thể muội muội băng thanh ngọc khiết đã bị vấy bẩn, nàng cảm nhận được sự sỉ nhục cùng tuyệt vọng từ trước đến nay mình chưa từng gặp. Nàng không bảo vệ tốt được thân thể muội muội, nàng không có mặt mũi chết để đi gặp muội muội. Nàng liều mạng giãy dụa, chống cự, cầu xin nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được sự thật tàn khốc, cũng giống như ban đầu, nàng không cách nào cứu vãn, thay đổi được vận mệnh của mẫu thân và muội muội.
Thân là nữ nhi của cung tỳ hạ tiện, nàng vừa ra đời, liền nhận lấy vận mệnh bị thảm, nhất định phải bị giày xéo, chà đạp.
-Hạ Vệ Thần, ngươi, ngươi nên biết, ta cũng không phải là Diệp Vân Tuyết, nếu ngươi không muốn, ta có thể trở về An Khánh, đổi lại là Diệp Vân Tuyết tới đây.
Giọng nói Diệp Vân Sơ thanh thúy giống như hoàng oanh hót vang xa dặm nhưng hơi run run, thân thể phảng phất nhưu lá rụng trong gió.
Đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào tân nương đội khăn hỷ trên đầu, lạnh lùng trong mắt Hạ Vệ Thần tăng thêm mấy phần, không cách nào át được tức giận, làm hắn không thể đè nén được nữa, hắn chợt phẩy tay đẩy cái bàn đổ xuống đất, ngọn nến vừa rơi xuống đã lập tức tắt ngóm, lạnh giọng gầm lên:
-Đổi lại? Ngươi cho Hạ Vệ Thần ta là ai? Có phải là người để ngươi đùa bỡn trong tay?
Nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất, đột nhiên trước mắt tối om làm lòng Diệp Vân Sơ sinh ra sợ hãi, mặc dù nàng biết tối nay Hạ Vệ Thần không bỏ qua dễ dàng cho nàng nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí, bỏ khăn hỷ ra, nói:
-Hạ Vệ Thần, ý ta cũng không phải vậy, ta cũng là bị ép buộc.
Ngọn nến trong phòng đã tắt, tân phòng tối đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ mờ ảo, Hạ Vệ Thần không thấy rõ mặt Diệp Vân Sơ nhưng đối mắt sáng như sao của nàng có thể thấy rõ được.
Có lẽ hắn thật sự say, hoặc là cảm giác của hắn có vấn đề, hắn bây giờ như lại được nhìn thấy nàng, nhìn thấy đôi mắt lóe sáng, ánh mắt nhẹ nhàng như tan vào tâm hắn. Hắn nhớ lại hơn một tháng trước đây, trong hoàng cung An Khánh, vào một đêm rất muộn, hăn smawcj dù không thấy rõ dung mạo của Tuyết nhi nhưng vĩnh viễn nhớ được đôi mắt trong trẻo của nàng.
Tâm vội vàng, hắn không đợi nàng nói xong đã bước nhanh về phía trước, túm được hai cánh tay của Diệp Vân Sơ, đem nàng kéo vào trong ngực, một tay giữ chặt gáy nàng nhanh chóng, chính xác, vội vàng hôn nàng.
Không biết có phải hắn quá say hay không hay là do bản năng nam nhân phản ứng, lúc hoảng hốt, Hạ Vệ Thần chỉ cảm thấy người đang ở trong ngực mình trở nên ngọt mềm, như trở lại ban đêm một tháng trước, Tuyết nhi của hắn, đang ở trong ngực hắn.
Nụ hôn của hắn dần dần mất đi khống chế, bàn tay bắt đầu không an phận dùng sức chà sát vào người nàng, độ nóng từ đầu ngón tay truyền vào lòng hắn, chiếm hết tâm trí của hắn, hắn như một mãnh thú, bất kể nàng giãy dụa hay kêu đau như thế nào vẫn thô lỗ xé rách quần áo nàng.
Hạ Vệ Thần thô lỗ đụng chạm làm trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hoàng, sợ hãi, tân phòng tối đen như mực làm nàng nhớ lại chuyện khủng khiếp hơn một tháng trước, đêm hôm đó nàng đã bị làm nhục, nàng bị một nam nhân xa lạ đặt trên mặt đất lạnh như băng, nàng liều mạng giãy dụa, kêu cứu, nhưng vẫn chỉ có thể giãy dụa, bị giày xéo, chà đạp.
Đêm hôm đó thân thể muội muội băng thanh ngọc khiết đã bị vấy bẩn, nàng cảm nhận được sự sỉ nhục cùng tuyệt vọng từ trước đến nay mình chưa từng gặp. Nàng không bảo vệ tốt được thân thể muội muội, nàng không có mặt mũi chết để đi gặp muội muội. Nàng liều mạng giãy dụa, chống cự, cầu xin nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được sự thật tàn khốc, cũng giống như ban đầu, nàng không cách nào cứu vãn, thay đổi được vận mệnh của mẫu thân và muội muội.
Thân là nữ nhi của cung tỳ hạ tiện, nàng vừa ra đời, liền nhận lấy vận mệnh bị thảm, nhất định phải bị giày xéo, chà đạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.