Chương 27
Chu Khinh
22/04/2015
Hắn kích động vui vẻ lây đến cả nàng. “Uhm.” Khóe môi nàng không tự giác mỉm cười.
“Khi nào thì nàng biết, tại sao không nói cho ta biết?”
“Ta cũng vừa mới biết được vài ngày.” Kinh nguyệt của nàng một thời gian dài chưa có xuất hiện, cho nên nàng mới chính mình đi bắt mạch, biết được đáp án làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, hôm nay đến trấn chợt nhớ tới đứa nhỏ nên mới cùng với hắn đi mua chút vật liệu may mặc, nàng ngẩn đầu nhìn hắn, “A Lực, chàng vui vẻ sao?”
“Nàng nói thử làm sao ta không vui.” Hắn ôm chặt nàng, “Ta đương nhiên rất vui vẻ, vui đến sắp điên lên được! Đứa nhỏ, nàng mang hài tử của ta, đúng rồi, ta muốn đi mua cây trâm kia……..”
“Chàng còn nói cây trâm!” Nàng tức giận đến chụp tay hắn, “Chàng mà mua, mua về ta cũng không cài.”
“Được, được, được, tất cả đều nghe lời nàng, không mua, không mua.” Sợ nàng tức giân, hắn vội giữ chặt tay nàng, “Chúng ta đi hiệu thuốc Bắc Lý tìm một đại phu cẩn thân bắt mạch, thuân tiện mua chút thuốc bổ.”
“Uhm.” Đề nghị này tốt lắm, nàng thực nhu thuận đáp ứng.
Nhan Thủy Nhu mang thai được hơn hai tháng, nhưng tin tức này lại làm cho Toàn bá buồn rầu, lại nhìn đến xuất thân của tiểu tử kia thật đúng là làm cho người ta trong lòng lo lắng không thôi. Đương nhiên, tâm trạng buồn rầu không chỉ có Toàn bá, ai kia sắp phải làm cha tâm trạng lúc nào cũng khẩn trương, cái bộ dạng bình tĩnh tự tin cùng ngạo mạng trước đây hoàn toàn không thấy đâu.
Tại thời điểm nàng mang thai ba tháng, liền xuất hiện các triệu chứng nôn nghén cùng buồn ngủ, nàng mỗi ngày đều mệt mỏi không chịu nổi, ăn cái gì cũng ói ra, đến cả khí lực nói chuyện cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể suy yếu nằm ở trên giường, tỉnh ngủ thì ói, ói xong lại ngủ.
Nàng không sức để lo lắng chuyện nhà, cũng không có sức để quan tâm chăm sóc nam nhân của nàng. Bất quá, đời thường có lắm chuyện ngạc nhiên, kia nam nhân vốn chán ghét phòng bếp khói dầu cực độ, lại vì nàng mà xuống bếp làm cơm.
Có đôi khi không thể không thừa nhận, người nào đó thông minh bất phàm, không am hiểu chuyện gì, chỉ biết điêu khắc còn làm cơm thì không biết gì, nhưng khi hắn bưng tới chén canh hỗn tạp, nàng nhìn ngón tay hắn bị vô số vết cắt, không khỏi rơi lệ cảm động.
“Khóc cái gì, canh này tuy rằng thoạt nhìn rất tệ, nhưng hương vị cũng không phải quá kém, ta vừa mới thử qua.” Hắn đem nàng ở trên giường đở dậy, “Thật sự là kì quái, rõ ràng là làm theo lời của Toàn bá, nguyên liệu cũng không thiếu không thừa, như thế nào nấu xong lại không đúng?”
Khi nàng đưa tay đón lấy chén canh, hắn đột nhiên lại lùi về, “Nàng vẫn là đừng nên uống, vạn nhất nó bị hư rồi…..”
“Không sao đâu.” Nàng mỉm cười, “Chàng vừa mới nói công thức là Toàn bá cho, vậy không có vấn đề.”
Chỉ cần không bỏ thêm bất cứ thứ gì vào trong, uống bát canh này sẽ không có chuyện gì. Nói gì, đây cũng là hắn tự tay vì nàng mà nấu, nàng nhất định phải uống.
Vừa nếm thử, đôi mi thanhh tú của nàng hơi nhíu lại, làm đồ ăn đã nhiều năm, lần đầu tiên trong đời nàng ăn không biết là hắn nấu cái gì, hơn nữa cũng hoàn toàn không nếm ra vị, không mặn cũng không lạt, không ngọt cũng không chua, chính là ngũ vị vừa vặn kết hợp. Có thể làm đến loại tiêu chuẩn này, nàng thực sự bội phục, nhưng vẫn là một giọt cũng không chừa uống cạn chén canh, sau đó lại lần nữa sảng khoái toàn bộ phun ra.
Sau lần đó, phòng bếp tạm thời hoàn toàn giao cho Toàn bá tiếp quản, bọn họ nhất trí cho rằng A Lực chỉ cần phụ trách kiếm tiền cùng chăm sóc nàng là tốt rồi.
Kỳ thực chăm sóc nàng thực sự rất nhẹ nhàng, bởi vì nàng trừ bỏ ăn, chính là ngủ, lại nhiều chính là tắm rửa. Bất quá nàng kiên quyết không cho hắn giúp đỡ tắm rửa, bởi vì hắn mỗi lần nàng tắm xong, đều đã kích động khó thở, nghẹn đến không được, sau đó sẽ chính mình đi tắm nước lạnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn như vậy rất dễ nhiễm phong hàn, cho nên nàng không đồng ý để hắn giúp nàng tắm rửa, vì thế biến thành nàng ở trong tắm rửa hắn ở bên ngoài canh giữ chờ nàng phân phó.
Hai nam nhân, một già một trẻ, đem nàng thực sự chăm sóc thỏa đáng, nàng cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có cùng thích thú, ngay cả khi ngủ môi cũng mỉm cười trên mặt.
Nhưng đến khuya, nàng luôn luôn trong lúc mơ màng mà tỉnh lại, không biết là tại sao, có lẽ do ban ngày nàng ngủ nhiều, cho nên đến tối lại có chút không ngủ được. Lại có lẽ là do thân thể nàng suy yếu rốt cục cũng khôi phục lại, tuy rằng thời gian hồi phục có chút kỳ quái, nhưng lúc này nàng thực sự cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hắn không có nằm ở bên cạnh nàng, không cần nhúc nhích, nàng cũng biết chuyện này là đúng, bởi vì mỗi tối hắn đều ôm nàng mà ngủ, nàng đã muốn thành thói quen bị nhiệt độ cùng hơi thở của hắn bao quanh. Nàng xoay người, thấy có ánh sáng yếu ớt phản phất qua màn trúc, đứng dậy lấy xiêm y ở bên mặc vào, xuống giường chậm rãi đi tới.
Hắn đưa lưng về phía nàng, thực rõ ràng là để ngăn cản ánh sáng không chiếu đến giường ngủ của nàng, hắn đang cúi đầu, thật sự tập trung, cùng với động tác của hắn còn có tiêng mắng trầm thấp.
Hắn đang làm cái gì?
Nàng cẩn thận đi tới, sau đó nàng nhìn thấy, ấm áp trong lòng, tay trái hắn cầm một cây ô trầm bằng gỗ, tay phải cầm khắc đao cẩn thận khắc, kia khối vật liệu gỗ đã muốn có thể nhìn ra hình dạng là một cây trâm. Hắn điêu khắc, cố gắng muốn khắc ra một đóa hoa phù dung hoàn mỹ, không thể mua cây trâm kia nên hắn muốn tự tay làm ra một cây để tặng nàng.
Nàng nhìn hắn hốc mắt chợt ước.
Nàng dùng sức che miệng, muốn nhịn xuống tiếng nghẹn ngào, đáng tiếc vẫn là thất bại, thanh âm nhỏ vụn nức nở của nàng vang lên truyền ra, hắn mẫn cảm lập tức dừng lại động tác xoay người lại nhìn
Trong ánh đèn mờ ảo ấm áp, nàng khoác xiêm y tố sắc đứng đó, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, đôi mắt trong suốt ánh lệ lòe nhòe, một rồi lại một giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Nhu nhi, nàng làm sao vậy?” Hắn hoảng lên lập tức ném đao khắc xuống, đứng dậy ôm lấy nàng, “Trời lạnh như thế, tại sao nàng lại đứng đây? Có phải cần cái gì hay không, muốn uống nước hay là đói bụng, hay là muốn đi nhà vệ sinh?”
Mỗi một câu hỏi của hắn nàng đều liều mình lắc đầu, nước mắt rơi đến trên da hắn, nóng tận đáy lòng của hắn, hắn ôm nàng ngồi ở trên ghế, đem nàng điều chỉnh cho ngồi thoải mái, sau đó vì nàng mà lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ nàng: “Đây là làm sao vây, ta chọc nàng tức giận ah?” Nàng lại lắc đầu.
“Nhu nhi, nàng nói một chút được không? Ta thực sự lo lắng.” Nàng chỉ khóc nhưng không nói lời nào, làm cho hắn tâm loạn như ma, lại tìm không thấy biện pháp có thể giải quyết.
Nếu có thể, nàng cũng rất muốn nói chuyện, nhưng yết hầu nói không nên lời, cố gắng đã lâu mới miễn cưỡng ngừng nức nỡ. Nàng hấp hấp cái mũi, tay chỉ chỉ trên không trung nhưng là chỉ cây trâm chưa thành hình dáng ở trên bàn kia.
Hắn lập tức hiểu, khuôn mặt đỏ lên, khuôn mặt không được tự nhiên mở mắt, “Này….ta còn….chưa có làm tốt.” Hắn thực sự không có tài điêu khắc, cố gắng như thế nào vẫn là không thể khắc ra một đóa hoa phù dung xinh đẹp.
“Chàng ….. Chàng làm đã bao lâu?” Miễn cưỡng theo miệng truyền ra những lời này, âm thanh vốn là run run.
Hai má của hắn càng đỏ, trầm mặc nữa ngày, mới không tình nguyện trả lời: “Mười bảy ngày.”
“Khi nào thì nàng biết, tại sao không nói cho ta biết?”
“Ta cũng vừa mới biết được vài ngày.” Kinh nguyệt của nàng một thời gian dài chưa có xuất hiện, cho nên nàng mới chính mình đi bắt mạch, biết được đáp án làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, hôm nay đến trấn chợt nhớ tới đứa nhỏ nên mới cùng với hắn đi mua chút vật liệu may mặc, nàng ngẩn đầu nhìn hắn, “A Lực, chàng vui vẻ sao?”
“Nàng nói thử làm sao ta không vui.” Hắn ôm chặt nàng, “Ta đương nhiên rất vui vẻ, vui đến sắp điên lên được! Đứa nhỏ, nàng mang hài tử của ta, đúng rồi, ta muốn đi mua cây trâm kia……..”
“Chàng còn nói cây trâm!” Nàng tức giận đến chụp tay hắn, “Chàng mà mua, mua về ta cũng không cài.”
“Được, được, được, tất cả đều nghe lời nàng, không mua, không mua.” Sợ nàng tức giân, hắn vội giữ chặt tay nàng, “Chúng ta đi hiệu thuốc Bắc Lý tìm một đại phu cẩn thân bắt mạch, thuân tiện mua chút thuốc bổ.”
“Uhm.” Đề nghị này tốt lắm, nàng thực nhu thuận đáp ứng.
Nhan Thủy Nhu mang thai được hơn hai tháng, nhưng tin tức này lại làm cho Toàn bá buồn rầu, lại nhìn đến xuất thân của tiểu tử kia thật đúng là làm cho người ta trong lòng lo lắng không thôi. Đương nhiên, tâm trạng buồn rầu không chỉ có Toàn bá, ai kia sắp phải làm cha tâm trạng lúc nào cũng khẩn trương, cái bộ dạng bình tĩnh tự tin cùng ngạo mạng trước đây hoàn toàn không thấy đâu.
Tại thời điểm nàng mang thai ba tháng, liền xuất hiện các triệu chứng nôn nghén cùng buồn ngủ, nàng mỗi ngày đều mệt mỏi không chịu nổi, ăn cái gì cũng ói ra, đến cả khí lực nói chuyện cũng không có, mỗi ngày chỉ có thể suy yếu nằm ở trên giường, tỉnh ngủ thì ói, ói xong lại ngủ.
Nàng không sức để lo lắng chuyện nhà, cũng không có sức để quan tâm chăm sóc nam nhân của nàng. Bất quá, đời thường có lắm chuyện ngạc nhiên, kia nam nhân vốn chán ghét phòng bếp khói dầu cực độ, lại vì nàng mà xuống bếp làm cơm.
Có đôi khi không thể không thừa nhận, người nào đó thông minh bất phàm, không am hiểu chuyện gì, chỉ biết điêu khắc còn làm cơm thì không biết gì, nhưng khi hắn bưng tới chén canh hỗn tạp, nàng nhìn ngón tay hắn bị vô số vết cắt, không khỏi rơi lệ cảm động.
“Khóc cái gì, canh này tuy rằng thoạt nhìn rất tệ, nhưng hương vị cũng không phải quá kém, ta vừa mới thử qua.” Hắn đem nàng ở trên giường đở dậy, “Thật sự là kì quái, rõ ràng là làm theo lời của Toàn bá, nguyên liệu cũng không thiếu không thừa, như thế nào nấu xong lại không đúng?”
Khi nàng đưa tay đón lấy chén canh, hắn đột nhiên lại lùi về, “Nàng vẫn là đừng nên uống, vạn nhất nó bị hư rồi…..”
“Không sao đâu.” Nàng mỉm cười, “Chàng vừa mới nói công thức là Toàn bá cho, vậy không có vấn đề.”
Chỉ cần không bỏ thêm bất cứ thứ gì vào trong, uống bát canh này sẽ không có chuyện gì. Nói gì, đây cũng là hắn tự tay vì nàng mà nấu, nàng nhất định phải uống.
Vừa nếm thử, đôi mi thanhh tú của nàng hơi nhíu lại, làm đồ ăn đã nhiều năm, lần đầu tiên trong đời nàng ăn không biết là hắn nấu cái gì, hơn nữa cũng hoàn toàn không nếm ra vị, không mặn cũng không lạt, không ngọt cũng không chua, chính là ngũ vị vừa vặn kết hợp. Có thể làm đến loại tiêu chuẩn này, nàng thực sự bội phục, nhưng vẫn là một giọt cũng không chừa uống cạn chén canh, sau đó lại lần nữa sảng khoái toàn bộ phun ra.
Sau lần đó, phòng bếp tạm thời hoàn toàn giao cho Toàn bá tiếp quản, bọn họ nhất trí cho rằng A Lực chỉ cần phụ trách kiếm tiền cùng chăm sóc nàng là tốt rồi.
Kỳ thực chăm sóc nàng thực sự rất nhẹ nhàng, bởi vì nàng trừ bỏ ăn, chính là ngủ, lại nhiều chính là tắm rửa. Bất quá nàng kiên quyết không cho hắn giúp đỡ tắm rửa, bởi vì hắn mỗi lần nàng tắm xong, đều đã kích động khó thở, nghẹn đến không được, sau đó sẽ chính mình đi tắm nước lạnh.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn như vậy rất dễ nhiễm phong hàn, cho nên nàng không đồng ý để hắn giúp nàng tắm rửa, vì thế biến thành nàng ở trong tắm rửa hắn ở bên ngoài canh giữ chờ nàng phân phó.
Hai nam nhân, một già một trẻ, đem nàng thực sự chăm sóc thỏa đáng, nàng cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có cùng thích thú, ngay cả khi ngủ môi cũng mỉm cười trên mặt.
Nhưng đến khuya, nàng luôn luôn trong lúc mơ màng mà tỉnh lại, không biết là tại sao, có lẽ do ban ngày nàng ngủ nhiều, cho nên đến tối lại có chút không ngủ được. Lại có lẽ là do thân thể nàng suy yếu rốt cục cũng khôi phục lại, tuy rằng thời gian hồi phục có chút kỳ quái, nhưng lúc này nàng thực sự cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Hắn không có nằm ở bên cạnh nàng, không cần nhúc nhích, nàng cũng biết chuyện này là đúng, bởi vì mỗi tối hắn đều ôm nàng mà ngủ, nàng đã muốn thành thói quen bị nhiệt độ cùng hơi thở của hắn bao quanh. Nàng xoay người, thấy có ánh sáng yếu ớt phản phất qua màn trúc, đứng dậy lấy xiêm y ở bên mặc vào, xuống giường chậm rãi đi tới.
Hắn đưa lưng về phía nàng, thực rõ ràng là để ngăn cản ánh sáng không chiếu đến giường ngủ của nàng, hắn đang cúi đầu, thật sự tập trung, cùng với động tác của hắn còn có tiêng mắng trầm thấp.
Hắn đang làm cái gì?
Nàng cẩn thận đi tới, sau đó nàng nhìn thấy, ấm áp trong lòng, tay trái hắn cầm một cây ô trầm bằng gỗ, tay phải cầm khắc đao cẩn thận khắc, kia khối vật liệu gỗ đã muốn có thể nhìn ra hình dạng là một cây trâm. Hắn điêu khắc, cố gắng muốn khắc ra một đóa hoa phù dung hoàn mỹ, không thể mua cây trâm kia nên hắn muốn tự tay làm ra một cây để tặng nàng.
Nàng nhìn hắn hốc mắt chợt ước.
Nàng dùng sức che miệng, muốn nhịn xuống tiếng nghẹn ngào, đáng tiếc vẫn là thất bại, thanh âm nhỏ vụn nức nở của nàng vang lên truyền ra, hắn mẫn cảm lập tức dừng lại động tác xoay người lại nhìn
Trong ánh đèn mờ ảo ấm áp, nàng khoác xiêm y tố sắc đứng đó, mái tóc đen dài tùy ý xõa trên vai, đôi mắt trong suốt ánh lệ lòe nhòe, một rồi lại một giọt nước mắt lại rơi xuống.
“Nhu nhi, nàng làm sao vậy?” Hắn hoảng lên lập tức ném đao khắc xuống, đứng dậy ôm lấy nàng, “Trời lạnh như thế, tại sao nàng lại đứng đây? Có phải cần cái gì hay không, muốn uống nước hay là đói bụng, hay là muốn đi nhà vệ sinh?”
Mỗi một câu hỏi của hắn nàng đều liều mình lắc đầu, nước mắt rơi đến trên da hắn, nóng tận đáy lòng của hắn, hắn ôm nàng ngồi ở trên ghế, đem nàng điều chỉnh cho ngồi thoải mái, sau đó vì nàng mà lau nước mắt, nhẹ giọng dỗ nàng: “Đây là làm sao vây, ta chọc nàng tức giận ah?” Nàng lại lắc đầu.
“Nhu nhi, nàng nói một chút được không? Ta thực sự lo lắng.” Nàng chỉ khóc nhưng không nói lời nào, làm cho hắn tâm loạn như ma, lại tìm không thấy biện pháp có thể giải quyết.
Nếu có thể, nàng cũng rất muốn nói chuyện, nhưng yết hầu nói không nên lời, cố gắng đã lâu mới miễn cưỡng ngừng nức nỡ. Nàng hấp hấp cái mũi, tay chỉ chỉ trên không trung nhưng là chỉ cây trâm chưa thành hình dáng ở trên bàn kia.
Hắn lập tức hiểu, khuôn mặt đỏ lên, khuôn mặt không được tự nhiên mở mắt, “Này….ta còn….chưa có làm tốt.” Hắn thực sự không có tài điêu khắc, cố gắng như thế nào vẫn là không thể khắc ra một đóa hoa phù dung xinh đẹp.
“Chàng ….. Chàng làm đã bao lâu?” Miễn cưỡng theo miệng truyền ra những lời này, âm thanh vốn là run run.
Hai má của hắn càng đỏ, trầm mặc nữa ngày, mới không tình nguyện trả lời: “Mười bảy ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.