Khất Phu

Chương 32

Chu Khinh

22/04/2015

Nhan Thủy Nhu ngược lại yên tĩnh, nàng cứ lẳng lặng ngồi ở phía trước cửa sổ như vậy, nàng đang đợi, luôn luôn đợi. Gà gáy tảng sáng, khi ánh mặt dâng lên từ bên dãy núi kia, bầu trời rốt cục đã thoát khỏi bóng tối vây quanh. Bầu trời trong xanh, ánh thái dương trong sáng chiếu lấp lánh trên lớp tuyết thật dày, lóe lên ánh sáng đủ màu sắc loá mắt.

“Nhan cô nương, mời cô nương đi ra một chút được không?” Hạ Vân Phi ở ngoài cửa phòng có lễ gõ cửa, nhẹ giọng nói.

Vẫn ngồi ở bên cửa sổ Nhan Thủy Nhu được Toàn bá đỡ chậm rãi đứng dậy,toàn thân của nàng lạnh như băng mà chết lặng, cho dù Toàn bá dùng rất nhiều chăn bông bọc nàng, nàng cũng ấm áp không nổi. Hạ Vân Phi giúp nàng mở cửa phòng, bên ngoài không khí mới mẻ nghênh diện đánh tới, thân mình nàng lắc lư, trước mắt là một mảnh đau đớn, cái loại không khí thấm lãnh này hít vào, ngay cả ngực đều là rầu rĩ phát đau, nàng rất nhanh liền ổn định thân mình, lấy lại bình tĩnh.

“Nhan cô nương, chủ tử của nhà ta cho mời.” Hạ Vân Phi làm thủ thế, nàng theo tay hắn đi qua, đồng tử trong suốt co lại, nàng nhìn hắn, thấy được người mà nàng luôn chờ đợi kia.

Một thân trường bào màu tím, một mình đứng ở nơi tuyết trắng mờ mịt quần áo tinh xảo mà sang quý, càng làm cho gương mặt hắn sáng lấp lánh như ngọc ngọc, tuấn dật bất phàm, hắn kiêu căng khoanh tay mà đứng...... Vị Vương gia thiếu niên lạnh lùng cao quý kia, đã trở lại.

Không phải, hắn chính là như thế, mặc dù mặc quần áo thô ráp, bình thường nhất, cũng không có cách nào che giấu đi phong phạm vương giả trời sinh, mà hiện tại hắn chỉ quay trở lại chính bản thân hắn, vị trí kia.Quả nhiên, chỉ có như vậy mới thích hợp với hắn, cũng chỉ là như vậy hắn mới là hắn, qua mười tháng ở chung hiểu nhau, chẳng qua chỉ là một giấc mộng của nàng mà thôi.

Nàng cẩn thận đi trên tuyết, chậm rãi từng bước một đi về hướng hắn, xa xa dãy núi là màu trắng, rừng cây là màu trắng, ngay cả căn nhà cũng đều biến thành màu trắng, nơi nơi đều là một mảnh tuyết trắng, nơi nơi đều là trống trải mà tĩnh lặng, tại trong thế giới màu trắng này, giữa trời đất bao la, dường như chỉ còn lại có hắn cùng với nàng; Mà nàng, đang đi từng bước một về hướng hắn.

Hắn vẫn lẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt đen thẳm thẳm không có một tia dao động, vẻ mặt một mảnh lạnh nhạt cùng bình tĩnh.

Nàng mặc áo bông thật dày, làn váy hồng nhạt kéo trên tuyết, tóc đen thật dài rối tung, mặc dù có vài phần tiều tụy, nhưng thanh lệ như trước, cách hắn một khoảng, nàng ngừng lại.

Hai người im lặng đối diện, thế nhưng đều là trầm mặc.

Thời gian trôi qua vào lúc này đều đã muốn mất đi ý nghĩa, trong trời đất bao la như thế, chỉ có hắn cùng với nàng, chỉ có thể đối diện mà không nói gì; Rốt cục, hắn mở miệng, thanh âm thanh nhã lãnh đạm và bình tĩnh:“Ta lại tất cả rồi.”

Môi nàng nở nụ cười thật bình thản,“Ta biết.” Nhìn đến đồ hắn mặc, còn có vẻ mặt của hắn, nàng cũng đã biết, A Lực của nàng đã sớm rời khỏi nàng, hoặc là nói, là bây giờ không còn tồn tại nữa.

“Tên của ta là Long Thừa Trạch.”



Nàng cười, nhưng trong nụ cười có vài phần chua xót, Long Thừa Trạch, chỉ cần là thần dân Tử Húc quốc, ai cũng đều biết họ Long , chỉ có Thiên Tử cùng con cháu hoàng gia mới có thể họ Long.Mà Tử Húc quốc bọn họ, cũng chỉ có hoàng tử hoàng tôn mới có thể mặc y phục màu tím, nàng tuy rằng thân ở thôn dã, nhưng điểm ấy hiểu biết, nàng vẫn phải có.

Hắn quả nhiên chính là vị ái tử của Bảo Thạc Vương gia, Long Thừa Trạch kia,đường ca của đương kim Thánh Thượng.

Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, trầm mặc càng lâu, mới chậm rãi mở miệng lần nữa:“Ta muốn hồi kinh.”

Rốt cục vẫn là đến một ngày này sao? Tay nàng dùng sức nắm chặt làn váy, dùng hết tất cả sức lực mới miễn cưỡng nói ra:“Tốt.” Nói đến nơi đây, đã muốn đủ, hắn công đạo chuyện trọng yếu nhất, cùng nàng cáo biệt, nàng cũng có thể thỏa mãn.

“Chủ tử.” Thanh âm của Hạ Vân Phi ở cách đó không xa truyền đến:“Nên khởi hành rồi.”

Nàng cắn răng nuốt vào thanh âm nghẹn ngào vào nơi miệng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đội nhân mã đã sớm chuẩn bị tốt để đi, chỉ đợi chủ tử của họ đi qua là có thể xuất phát. Hắn phải đi, sau mười tháng sống chung một cách vui vẻ nhất đẹp đẽ nhất, hắn cuối cùng cũng phải rời đi, đi về khung trời nên thuộc về hắn.

Long Thừa Trạch liếc mắt nhìn nàng thật lâu, sau đó bước đi, đầu cũng không hề quay lại đi về hướng đám người kia. Nhẹ nhàng phi thân phóng lên tuấn mã đen, trầm thấp nói một câu:“Đi.”

Đại đội nhân mã kia im lặng mà có trật tự bắt đầu đi tới, tiếng vó ngựa dẫm lên tuyết nghe vô cùng rõ ràng.

Nàng đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ đi qua, nhìn nam nhân quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, đi từng bước một rời xa nàng, vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc đời của mình.

Bọn họ đều không thương xót chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, vẫn tiếp tục đi về phía trước. Mà đôi mắt của nàng, thủy chung chỉ nhìn nam nhân kia. Nhìn hắn cưỡi ngựa đi qua, nhìn hắn rời nàng đi.

Đột nhiên, hắn nắm chặt dây cương, ngồi ở trên lưng ngựa nhìn xuống nàng, thời gian tựa hồ quay lại thời điểm thật lâu thật lâu trước kia, khi nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn cũng ngồi ở trên lưng ngựa nhìn nàng như vậy. Khi đó hắn cùng với nàng đều không hề nghĩ đến, vận mệnh sẽ đem hai người vốn dĩ không hề liên quan đến nhau lại cột lại cùng nhau, khi đó bọn họ đều không có nghĩ tới sẽ quen nhau, yêu nhau, rồi lại cách xa nhau. Nàng ngẩng đầu, nhìn lên hắn, hai người vẫn là không nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn giục ngựa tới gần nàng, thấp thân mình vươn tay, nàng ngây ngẩn cả người, qua thật lâu mới chậm rãi phản ứng lại, chần chờ vươn tay. Mà hắn cầm tay nàng, bàn tay ấm áp mà kiên định “Bảo trọng chính mình, biết không?”

Sau đó hắn buông tay ra, giục ngựa mà đi.



Nàng đứng ở nơi đó nhìn theo hắn rời đi, bàn tay mảnh khảnh gắt gao nắm lại, ánh mắt không chớp chỉ nhìn thân ảnh của hắn đi xa, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, mãi cho đến khi rốt cục biến mất không thấy. Nàng như là đột nhiên kịp phản ứng lại, phát cuồng chạy về hướng hắn đi, lệ rơi đầy mặt.

“Nhan nha đầu, Nhan nha đầu!” Vẫn đứng ở cạnh cửa Toàn bá sợ tới mức hồn phi phách tán, chạy nhanh đuổi theo,“ Con đừng chạy, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng, Nhan nha đầu!”

Nàng không nghe thấy, cái gì đều không nghe thấy, nàng chỉ muốn đuổi kịp hắn, thầm nghĩ nếu có thể nhìn thấy hắn một lần nữa là được, không cần rời nàng đi, không cần cứ như vậy rời khỏi nàng, nàng chịu không nổi, thực sự chịu không nổi. Đau lòng đến chết mất, nước mắt của nàng tựa hồ như thế nào cũng không ngăn lại được, A Lực, A Lực của nàng, A Lực ôn nhu cùng nàng nói sẽ bảo vệ và chăm sóc cho nàng, A Lực trẻ con, A Lực thành thục đảm đương, nàng muốn......

Một đôi tay vươn đến kéo lại nàng đang điên cuồng

“Nhan nha đầu, con không muốn sống nữa sao, đây là tuyết, nếu con té ngã thì sao?”

“Con muốn tìm huynh ấy, con muốn tìm A Lực.” Nàng khóc, toàn thân run run,“Toàn bá, bá giúp con tìm A Lực trở về được không, được không?”

Nàng khóc làm mắt của ông cũng lên men theo, bất đắc dĩ thở dài,“Nhan nha đầu, con tỉnh lại đi, người kia đã không còn là A Lực nữa rồi, hắn...... Hắn thực rõ ràng là thiếu gia sang trọng chúng ta không xứng với người ta, coi như hết, Nhan nha đầu.”

Quên đi, quên như thế nào, nên như thế nào quên đây? Hắn nói rằng hắn yêu nàng, hắn nói rằng muốn vĩnh viễn chung sống cùng nàng, hắn rõ ràng nói thế, vì sao lại nói có thể quên là quên đây ?

“Hắn đã đi rồi, sẽ không trở về nữa đâu, con ngoan, kiên cường một chút, con còn có đứa nhỏ, còn có Toàn bá.”

Đi rồi, hắn thực sự đi rồi! Nhan Thủy Nhu nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi giơ lên, mở ra, là một miếng ngọc bội xanh biếc, lẳng lặng nằm ở trong lòng bàn tay nàng; Nàng khóc lớn lên, đây là kỉ vật cuối cùng hắn lưu lại cho nàng, khi nắm tay nàng, hắn liền đem ngọc bội này đặt vào trong tay nàng.

Hắn muốn cùng nàng cáo biệt, cáo biệt A Lực mất trí nhớ mà yêu thương của nàng.

Hắn là Long Thừa Trạch, con của Bảo Thạc Vương gia hoàng triều Tử Húc, hoàng tử hoàng tôn của hoàng thất.

Hắn là nàng không thể đuổi kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khất Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook