Chương 44: Gọi Tiên Sinh Rời Giường
A Suyễn
16/12/2021
Ngày hôm sau thời điểm cậu tỉnh dậy ngoài cửa sổ đã xuất hiện một mảnh trắng xóa.
Trên cửa sổ đã tính đầy một tầng bông tuyết, tia nắng sớm nhu hòa xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh.
Đêm qua, bên ngoài không hề có một tiếng động mà rơi xuống một đợt tuyết lớn.
Có điều trong phòng vẫn ấm áp như cũ, cho dù có cởi trần cũng không hề cảm thấy lạnh giá.
Lúc trước căn phòng mà Khúc Xuyên sống chưa bao giờ có cửa sổ, không thể nhìn thấy sự biến hóa của sắc trời cho nên mỗi phút mỗi giây đều trôi qua một cách chậm chạp. Mà cậu cũng không có quá nhạy cảm với thời gian trôi qua, chỉ nghĩ là phải gọi tiên sinh dậy sớm cho nên đã tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đặt trên đầu giường, ngón tay đếm qua những số trên đồng hồ tận hai lần mới có thể miễn cưỡng biết được hiện tại là mấy giờ rồi.
Năm giờ năm mươi tám phút.
Cách thời gian tiên sinh nói còn rất lâu.
Khúc Xuyên cuộn tròn cơ thể lại ngồi ở trên giường nhỏ nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức ngẩn người.
Trong mơ cậu đã xuất tinh cho nên hiện tại giữa hai đùi đều đã ẩm ướt.
Nhưng mà không có sự cho phép của tiên sinh cậu không được phép làm sạch nó.
Tim cậu càng đập nhanh hơn.
Rầm rầm vang lên tựa như một trận sấm sét lập tức chia cắt tâm hôn đang ngủ say của cậu ra.
Cậu muốn tiên sinh đối xử với cậu như trong giấc mộng kia.
Cho dù làm như vậy sẽ rất đau...
Suy nghĩ này của cậu thật quá xấu xa , sao tiên sinh lại có thể hôn cậu được đây?
Cậu khẽ liếm liếm môi mỏng của mình tiếp tục nhìn chằm chằm vào cây kim giây đang liên tục chuyển động trên đồng hồ.
Cuối cùng theo sự chuyển động từ một mảng tối tăm đến khi bừng sáng hẳn bên ngoài cửa sổ, rốt cuộc kim giờ cũng đã chỉ tới hướng tám giờ.
Khúc Xuyên rón rén bò xuống giường, mỗi lần khẻ chuyển động thì sợ dây xích trên mắt cá cậu lại phát ra những tiếng leng keng thanh thúy.
Động tác di chuyển của cậu càng cẩn thận hơn tựa như sợ phải quấy rầy tiên sinh vậy.
Một góc chen được vén lên lộ ra đôi chân thon gọn trắng nõn của tiên sinh.
Khúc Xuyên trịnh trọng hôn lên xương mắt cá chân của tiên sinh sau đó tiến vào bên trong lớp chăn mềm mại vươn tay chạm vào món đồ vậy đang nằm trong quần của tiên sinh.
Rất lớn, rất nóng, độ cứng cũng khó mà tin được.
Cậu biết rõ đây là phản ứng bình thường của phái nam vào mỗi buổi sáng nhưng mà dù biết rõ là như vậy nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy khô nóng.
Quá dụ dỗ...
Khúc Xuyên dán mặt vào địa phương đang nhô lên bên trong đũng quần kia nhẹ nhàng cọ sát một chút.
"Lấy ra, liếm nó đi..."
Cách một lớp chăn, cậu nghe thấy giọng nói của tiên sinh truyền đến.
Trong giọng nói còn mang theo một chút lười biếng mới tỉnh dậy.
Cực kỳ êm tai.
Tiên sinh tỉnh rồi...
Vừa nghĩ tới điều nào mặt của cậu lại càng nóng hơn.
Tiên sinh có thể cảm giác được mình cọ vào ngài ấy hay không?
Khúc Xuyên có chút e lệ mà nghĩ vậy.
Có điều mặc dù e lệ nhưng cậu vẫn cực kỳ nghe lời tiên sinh, nhẹ nhàng lấy cây ngọc hành bên trong chiếc quần lông của tiên sinh ra nhẹ nhành dùng cái lưỡi của mình an ủi nó.
Lớp chăn mỏng manh bị vén lên , tiên sinh đang tựa người trên gối nhìn cậu như cười như không mà nhìn cậu.
Khúc Xuyên sững sờ trong chốc lát rồi lại tiếp tục nghiêm túc hầu hạ tiểu Tiêu Hành đang căn cứng dựng thẳng bên dưới đũng quần kia.
Quy đầu nóng như lữa tắt trong cuống họng cậu trong nháy mắt đã lôi thứ dục vọng sa ngã của cậu ra.
Thân thể cậu lại bắt đầu khát vọng khoái cảm hít thở không thông, càng dẫn dắt căn ngọc hành đang tắc cứng bên trong cổ họng của cậu vào càng sâu.
Tiêu Hành nở nụ cười, vươn tay chạm vào hai má vì phải mút lấy căn ngọc hành của anh mà hơi hõm vào của Khúc Xuyên.
"Đừng nóng vội, liếm chậm một chút để nó càng thoải mái."
Giọng điệu của tiên sinh rất ôn hòa, tựa như đó là một câu tỏ tình đầy ôn nhu có điều nội dung của nó lại không phải như vậy, ngập tràn trong tình sắc và dục vọng.
Khúc Xuyên buông lỏng cổ họng ra một chút, dần dần nhả căn ngọc hành bị nước miệng của cậu thấm ướt dầm dề ra khỏi miệng cậu, thay vào đó là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm dọc theo dòng mạch máu bên dưới căn ngọc hành kia sau đó lại dùng cánh môi của mình nhẹ nhàng bao lấy đỉnh đầu màu đỏ xinh đầy sạch sẽ kia.
Chăm chỉ liếm láp...
Tiêu Hành thoải mái thở ra một hơi.
Khoái cảm dâng trào nhanh chóng tập trung xuống dưới hạ thể, tập trung hết vào ngay cái nơi đang được đầu lưỡi Khúc Xuyên chiếu cố.
Bầu không khí mang theo tiếng mút mát nhớp nháp dần trở nên ái muối. Dưới tình hình như thế mà nói là khẩu giao đánh thức là quá đủ rồi.
"Lại đây, đến bên cạnh ta."
Tiêu Hành vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh ra hiệu bảo Khúc Xuyên đi qua.
Khúc Xuyên ngừng liếm láp, dùng hai tay bò đến vị trí được chỉ định tách hai chân ra ngoan ngoãn quỳ xuống thật tốt.
"Bây giờ để tiên sinh thương ngươi."
Tiêu Hành vừa nói vừa đưa tay cầm lấy căn khí cụ nhu nhược của cậu, nắm tại trong lòng bàn tay thưởng thức.
Món đồ chơi màu hồng phấn kia còn chưa chịu cương lên, bộ dạng cuộn tròn trong vòng tay anh trông cực kỳ đáng yêu.
Bên trong lỗ niệu đạo ướt nhẹp chảy đầy nước, bộ dáng vừa dâm đãng lại cực kỳ đáng thương.
"Tối hôm qua tự ý bắn rồi sao?"
Tiêu Hành cười hỏi, ngón tay cái bất ngờ đâm thẳng vào trong cái huyệt non mềm của cậu.
Trên cửa sổ đã tính đầy một tầng bông tuyết, tia nắng sớm nhu hòa xuyên thấu qua lớp cửa sổ thủy tinh.
Đêm qua, bên ngoài không hề có một tiếng động mà rơi xuống một đợt tuyết lớn.
Có điều trong phòng vẫn ấm áp như cũ, cho dù có cởi trần cũng không hề cảm thấy lạnh giá.
Lúc trước căn phòng mà Khúc Xuyên sống chưa bao giờ có cửa sổ, không thể nhìn thấy sự biến hóa của sắc trời cho nên mỗi phút mỗi giây đều trôi qua một cách chậm chạp. Mà cậu cũng không có quá nhạy cảm với thời gian trôi qua, chỉ nghĩ là phải gọi tiên sinh dậy sớm cho nên đã tỉnh dậy từ rất sớm.
Cậu nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ đặt trên đầu giường, ngón tay đếm qua những số trên đồng hồ tận hai lần mới có thể miễn cưỡng biết được hiện tại là mấy giờ rồi.
Năm giờ năm mươi tám phút.
Cách thời gian tiên sinh nói còn rất lâu.
Khúc Xuyên cuộn tròn cơ thể lại ngồi ở trên giường nhỏ nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức ngẩn người.
Trong mơ cậu đã xuất tinh cho nên hiện tại giữa hai đùi đều đã ẩm ướt.
Nhưng mà không có sự cho phép của tiên sinh cậu không được phép làm sạch nó.
Tim cậu càng đập nhanh hơn.
Rầm rầm vang lên tựa như một trận sấm sét lập tức chia cắt tâm hôn đang ngủ say của cậu ra.
Cậu muốn tiên sinh đối xử với cậu như trong giấc mộng kia.
Cho dù làm như vậy sẽ rất đau...
Suy nghĩ này của cậu thật quá xấu xa , sao tiên sinh lại có thể hôn cậu được đây?
Cậu khẽ liếm liếm môi mỏng của mình tiếp tục nhìn chằm chằm vào cây kim giây đang liên tục chuyển động trên đồng hồ.
Cuối cùng theo sự chuyển động từ một mảng tối tăm đến khi bừng sáng hẳn bên ngoài cửa sổ, rốt cuộc kim giờ cũng đã chỉ tới hướng tám giờ.
Khúc Xuyên rón rén bò xuống giường, mỗi lần khẻ chuyển động thì sợ dây xích trên mắt cá cậu lại phát ra những tiếng leng keng thanh thúy.
Động tác di chuyển của cậu càng cẩn thận hơn tựa như sợ phải quấy rầy tiên sinh vậy.
Một góc chen được vén lên lộ ra đôi chân thon gọn trắng nõn của tiên sinh.
Khúc Xuyên trịnh trọng hôn lên xương mắt cá chân của tiên sinh sau đó tiến vào bên trong lớp chăn mềm mại vươn tay chạm vào món đồ vậy đang nằm trong quần của tiên sinh.
Rất lớn, rất nóng, độ cứng cũng khó mà tin được.
Cậu biết rõ đây là phản ứng bình thường của phái nam vào mỗi buổi sáng nhưng mà dù biết rõ là như vậy nhưng cậu vẫn không khỏi cảm thấy khô nóng.
Quá dụ dỗ...
Khúc Xuyên dán mặt vào địa phương đang nhô lên bên trong đũng quần kia nhẹ nhàng cọ sát một chút.
"Lấy ra, liếm nó đi..."
Cách một lớp chăn, cậu nghe thấy giọng nói của tiên sinh truyền đến.
Trong giọng nói còn mang theo một chút lười biếng mới tỉnh dậy.
Cực kỳ êm tai.
Tiên sinh tỉnh rồi...
Vừa nghĩ tới điều nào mặt của cậu lại càng nóng hơn.
Tiên sinh có thể cảm giác được mình cọ vào ngài ấy hay không?
Khúc Xuyên có chút e lệ mà nghĩ vậy.
Có điều mặc dù e lệ nhưng cậu vẫn cực kỳ nghe lời tiên sinh, nhẹ nhàng lấy cây ngọc hành bên trong chiếc quần lông của tiên sinh ra nhẹ nhành dùng cái lưỡi của mình an ủi nó.
Lớp chăn mỏng manh bị vén lên , tiên sinh đang tựa người trên gối nhìn cậu như cười như không mà nhìn cậu.
Khúc Xuyên sững sờ trong chốc lát rồi lại tiếp tục nghiêm túc hầu hạ tiểu Tiêu Hành đang căn cứng dựng thẳng bên dưới đũng quần kia.
Quy đầu nóng như lữa tắt trong cuống họng cậu trong nháy mắt đã lôi thứ dục vọng sa ngã của cậu ra.
Thân thể cậu lại bắt đầu khát vọng khoái cảm hít thở không thông, càng dẫn dắt căn ngọc hành đang tắc cứng bên trong cổ họng của cậu vào càng sâu.
Tiêu Hành nở nụ cười, vươn tay chạm vào hai má vì phải mút lấy căn ngọc hành của anh mà hơi hõm vào của Khúc Xuyên.
"Đừng nóng vội, liếm chậm một chút để nó càng thoải mái."
Giọng điệu của tiên sinh rất ôn hòa, tựa như đó là một câu tỏ tình đầy ôn nhu có điều nội dung của nó lại không phải như vậy, ngập tràn trong tình sắc và dục vọng.
Khúc Xuyên buông lỏng cổ họng ra một chút, dần dần nhả căn ngọc hành bị nước miệng của cậu thấm ướt dầm dề ra khỏi miệng cậu, thay vào đó là dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm dọc theo dòng mạch máu bên dưới căn ngọc hành kia sau đó lại dùng cánh môi của mình nhẹ nhàng bao lấy đỉnh đầu màu đỏ xinh đầy sạch sẽ kia.
Chăm chỉ liếm láp...
Tiêu Hành thoải mái thở ra một hơi.
Khoái cảm dâng trào nhanh chóng tập trung xuống dưới hạ thể, tập trung hết vào ngay cái nơi đang được đầu lưỡi Khúc Xuyên chiếu cố.
Bầu không khí mang theo tiếng mút mát nhớp nháp dần trở nên ái muối. Dưới tình hình như thế mà nói là khẩu giao đánh thức là quá đủ rồi.
"Lại đây, đến bên cạnh ta."
Tiêu Hành vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh ra hiệu bảo Khúc Xuyên đi qua.
Khúc Xuyên ngừng liếm láp, dùng hai tay bò đến vị trí được chỉ định tách hai chân ra ngoan ngoãn quỳ xuống thật tốt.
"Bây giờ để tiên sinh thương ngươi."
Tiêu Hành vừa nói vừa đưa tay cầm lấy căn khí cụ nhu nhược của cậu, nắm tại trong lòng bàn tay thưởng thức.
Món đồ chơi màu hồng phấn kia còn chưa chịu cương lên, bộ dạng cuộn tròn trong vòng tay anh trông cực kỳ đáng yêu.
Bên trong lỗ niệu đạo ướt nhẹp chảy đầy nước, bộ dáng vừa dâm đãng lại cực kỳ đáng thương.
"Tối hôm qua tự ý bắn rồi sao?"
Tiêu Hành cười hỏi, ngón tay cái bất ngờ đâm thẳng vào trong cái huyệt non mềm của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.