Chương 28: Không Chân Thật
A Suyễn
28/11/2021
Tuy rằng cậu vẫn luôn không có cách nào tiến vào trạng thái ngủ sâu giấc được nhưng mà Khúc Xuyên vẫn ngủ rất ngon.
Cậu cảm giác được rằng tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Ôn nhu xoa bóp tựa như một giấc mơ vậy...
Thời điểm tới giờ cơm tối, tiên sinh đánh thức cậu dậy.
Đồng thời tự tay giúp cậu thay một bộ quần áo mới.
Thuần một màu trắng tinh, bên trong có lót một lớp vải nhung cực kỳ ấm áp, hạt nút cũng được gài đến nút cao nhất.
"Tiên sinh, cảm tạ ngài." Khúc Xuyên quỳ ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn nói lời tạ ơn với tiên sinh, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi nhỏ giọng nói: "Ta có thể tự mặc được..."
Tiêu Hành nhìn thật kỹ cái cổ trắng nõn của cậu cười khẽ: "Hoá trang cho ngươi là một trong những thú vui của ta."
Khúc Xuyên không hiểu lắm nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mặc tiên sinh thao túng.
Thời điểm cậu xuống lầu, tiên sinh cũng không kéo tay cậu theo như lúc trước.
Cảm giác thất lạc nhỏ bé chậm rãi chiếm cứ nội tâm cậu, rất nhẹ. Khúc Xuyên không dám để cho nó tiếp tục khuếch tán...
Sau bữa ăn tối, Tiêu Hành ngồi trên ghế salon trong phòng khách đọc sách, Khúc Xuyên nằm ở bên chân anh, khẽ tựa đầu lên chân anh.
Tiêu Hành tùy ý thả tay xuống vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt lại đặt bên trong từng con chữ trên mặt giấy.
Chiếc đèn trần treo trên nóc nhà tỏa ra ánh sáng màu nâu nhẹ, hết thảy mọi thứ đều bình yên đến mức cậu cảm thấy không quá chân thật...
Không biết tại sao đột nhiên Khúc Xuyên muốn quan sát tiên sinh một chút.
Thông thường, cậu nhất định sẽ đem loại nguyện vọng không thiết thực này giấu ở trong lòng không có lá gan nói ra.
Có điều lần này cậu tựa như không làm được, cậu quá muốn nhìn tiên sinh...
"Tôi có thể nằm ngửa ra được không? Tiên sinh."
Cậu nhỏ giọng thỉnh cầu , hi vọng tiên sinh có thể đồng ý.
Tiêu Hành để quyển sách trên tay xuống: "Tại sao muốn nằm ngửa ra?"
"Tôi muốn có thể nhìn thấy ngài..."
Giọng nói giải thích vang lên càng ngày càng nhỏ càng ngày càng yếu đi tựa như trong miệng đang ngậm một viên kẹo bông nho nhỏ.
Khúc Xuyên có chút thẹn thùng, cũng cảm thấy thấp thỏm, cậu sợ tiên sinh cảm thấy cậu quá tùy hứng, không ngoan.
"Quay người lại đi."
Tiêu Hành vỗ vỗ ghế salon, truyền đạt một mệnh lệnh đầy ngắn gọn.
Khúc Xuyên có chút ngạc nhiên mừng rỡ lập tức xoay người, lại ngẩng đầu nhìn kỹ tiên sinh.
Tiên sinh mày kiếm sắt bén, ánh mắt thâm trầm xa cách.
Từ lúc sinh ra đã mang theo uy thế khiến cho Khúc Xuyên cảm thấy sợ sệt.
Mà không chỉ là sợ sệt.
Còn có một cảm giác mềm mại mắc ở trong tim, chỉ cần vừa nhìn thấy tiên sinh thì nó lại từng chút từng chút tan chảy.
Khúc Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu ngước nhìn, đột nhiên cậu bị tiên sinh nắm lấy cổ tay bế lên.
Cậu mặc quần áo chỉnh tề, cái mông lúc sáng bị tiên sinh đánh vừa vặn đặt lên trên đầu gối của ngài.
Quần bông màu trắng nhẹ nhàng ma sát bờ mông cậu truyền đến một tia đau đớn.
Rất nhanh đã bị tiên sinh xoa nắn đến nóng lên.
Tiêu Hành nở nụ cười.
"Muốn nhìn ta sao?"
Khúc Xuyên rũ mắt gật đầu.
Tiêu Hành thoáng nghiêng người, hít lấy hương bưởi đầy ngọt ngào trên người Khúc Xuyên.
Cổ áo lộ ra cái cổ màu trắng nhỏ nhắn dưới ánh đèn màu mật ong hiện ra vẻ dụ người cực kỳ.
Không muốn tiên hao năng lực đi chống đỡ loại suy nghĩ mê mang này cho nên Tiêu Hành đến gần cắn một miếng không nặng không nhẹ lên trên chiếc cổ nhỏ nhắn tinh tế này.
"Muốn ăn đồ vật của tiên sinh không?"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút ôn nhu thậm chí còn mang theo vài tia dụ hoặc vang lên.
Vốn dĩ Khúc Xuyên cũng không quá thèm muốn thế nhưng tiên sinh vừa hỏi xong thì những ham muốn tà ác trong thân thể cậu lại tựa như phát rồi mà dao động một cách kịch liệt.
Cậu yên lặng không một tiếng động nuốt một ngụm nước miếng xuống nhỏ giọng nói: "Muốn."
Nhất thời đôi mắt của Tiêu Hành tối sầm lại. Ngài hỏi cậu: "Thích được tiên sinh thao miệng sao?"
Cuống họng tựa như nghẹn lại. Rõ ràng lúc trước Ôn Kỳ còn ép cậu nói ra những lời nói dâm đãng hơn hiện tại rất nhiều. Nhưng hiện tại đổi lại là tiên sinh thì cậu lại không thể mở miệng được cho nên chỉ có thể gật gật đầu.
Mặt cũng ửng đỏ lên.
"Lấy ra, chậm rãi liếm."
Tiêu Hành dẫn dắt cậu ngồi dưới đất, trầm giọng ra lệnh.
Khúc Xuyên cúi đầu, tầm mắt sốt ruột mà nhìn theo cái đường vân cực đại bị gồ lên bên dưới lớp quần kia.
Cậu mím mím môi nhẹ nhàng kéo cái quần màu xám mặc ở nhà kia xuống.
Cây tính khi bị lớp quần vây hãm kia lập tức bại lộ trước mặt cậu.
Khúc Xuyên khẽ chồm người lên phía trước một chút kề sát mũi mình lại khẽ hít hít, tỉ mỉ ngửi lấy hương vị nơi hạ bộ của tiên sinh.
Cậu cảm giác được rằng tiên sinh vẫn luôn ở bên cạnh cậu.
Ôn nhu xoa bóp tựa như một giấc mơ vậy...
Thời điểm tới giờ cơm tối, tiên sinh đánh thức cậu dậy.
Đồng thời tự tay giúp cậu thay một bộ quần áo mới.
Thuần một màu trắng tinh, bên trong có lót một lớp vải nhung cực kỳ ấm áp, hạt nút cũng được gài đến nút cao nhất.
"Tiên sinh, cảm tạ ngài." Khúc Xuyên quỳ ngồi ở trên giường, ngoan ngoãn nói lời tạ ơn với tiên sinh, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi nhỏ giọng nói: "Ta có thể tự mặc được..."
Tiêu Hành nhìn thật kỹ cái cổ trắng nõn của cậu cười khẽ: "Hoá trang cho ngươi là một trong những thú vui của ta."
Khúc Xuyên không hiểu lắm nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mặc tiên sinh thao túng.
Thời điểm cậu xuống lầu, tiên sinh cũng không kéo tay cậu theo như lúc trước.
Cảm giác thất lạc nhỏ bé chậm rãi chiếm cứ nội tâm cậu, rất nhẹ. Khúc Xuyên không dám để cho nó tiếp tục khuếch tán...
Sau bữa ăn tối, Tiêu Hành ngồi trên ghế salon trong phòng khách đọc sách, Khúc Xuyên nằm ở bên chân anh, khẽ tựa đầu lên chân anh.
Tiêu Hành tùy ý thả tay xuống vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, ánh mắt lại đặt bên trong từng con chữ trên mặt giấy.
Chiếc đèn trần treo trên nóc nhà tỏa ra ánh sáng màu nâu nhẹ, hết thảy mọi thứ đều bình yên đến mức cậu cảm thấy không quá chân thật...
Không biết tại sao đột nhiên Khúc Xuyên muốn quan sát tiên sinh một chút.
Thông thường, cậu nhất định sẽ đem loại nguyện vọng không thiết thực này giấu ở trong lòng không có lá gan nói ra.
Có điều lần này cậu tựa như không làm được, cậu quá muốn nhìn tiên sinh...
"Tôi có thể nằm ngửa ra được không? Tiên sinh."
Cậu nhỏ giọng thỉnh cầu , hi vọng tiên sinh có thể đồng ý.
Tiêu Hành để quyển sách trên tay xuống: "Tại sao muốn nằm ngửa ra?"
"Tôi muốn có thể nhìn thấy ngài..."
Giọng nói giải thích vang lên càng ngày càng nhỏ càng ngày càng yếu đi tựa như trong miệng đang ngậm một viên kẹo bông nho nhỏ.
Khúc Xuyên có chút thẹn thùng, cũng cảm thấy thấp thỏm, cậu sợ tiên sinh cảm thấy cậu quá tùy hứng, không ngoan.
"Quay người lại đi."
Tiêu Hành vỗ vỗ ghế salon, truyền đạt một mệnh lệnh đầy ngắn gọn.
Khúc Xuyên có chút ngạc nhiên mừng rỡ lập tức xoay người, lại ngẩng đầu nhìn kỹ tiên sinh.
Tiên sinh mày kiếm sắt bén, ánh mắt thâm trầm xa cách.
Từ lúc sinh ra đã mang theo uy thế khiến cho Khúc Xuyên cảm thấy sợ sệt.
Mà không chỉ là sợ sệt.
Còn có một cảm giác mềm mại mắc ở trong tim, chỉ cần vừa nhìn thấy tiên sinh thì nó lại từng chút từng chút tan chảy.
Khúc Xuyên ngơ ngác ngẩng đầu ngước nhìn, đột nhiên cậu bị tiên sinh nắm lấy cổ tay bế lên.
Cậu mặc quần áo chỉnh tề, cái mông lúc sáng bị tiên sinh đánh vừa vặn đặt lên trên đầu gối của ngài.
Quần bông màu trắng nhẹ nhàng ma sát bờ mông cậu truyền đến một tia đau đớn.
Rất nhanh đã bị tiên sinh xoa nắn đến nóng lên.
Tiêu Hành nở nụ cười.
"Muốn nhìn ta sao?"
Khúc Xuyên rũ mắt gật đầu.
Tiêu Hành thoáng nghiêng người, hít lấy hương bưởi đầy ngọt ngào trên người Khúc Xuyên.
Cổ áo lộ ra cái cổ màu trắng nhỏ nhắn dưới ánh đèn màu mật ong hiện ra vẻ dụ người cực kỳ.
Không muốn tiên hao năng lực đi chống đỡ loại suy nghĩ mê mang này cho nên Tiêu Hành đến gần cắn một miếng không nặng không nhẹ lên trên chiếc cổ nhỏ nhắn tinh tế này.
"Muốn ăn đồ vật của tiên sinh không?"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút ôn nhu thậm chí còn mang theo vài tia dụ hoặc vang lên.
Vốn dĩ Khúc Xuyên cũng không quá thèm muốn thế nhưng tiên sinh vừa hỏi xong thì những ham muốn tà ác trong thân thể cậu lại tựa như phát rồi mà dao động một cách kịch liệt.
Cậu yên lặng không một tiếng động nuốt một ngụm nước miếng xuống nhỏ giọng nói: "Muốn."
Nhất thời đôi mắt của Tiêu Hành tối sầm lại. Ngài hỏi cậu: "Thích được tiên sinh thao miệng sao?"
Cuống họng tựa như nghẹn lại. Rõ ràng lúc trước Ôn Kỳ còn ép cậu nói ra những lời nói dâm đãng hơn hiện tại rất nhiều. Nhưng hiện tại đổi lại là tiên sinh thì cậu lại không thể mở miệng được cho nên chỉ có thể gật gật đầu.
Mặt cũng ửng đỏ lên.
"Lấy ra, chậm rãi liếm."
Tiêu Hành dẫn dắt cậu ngồi dưới đất, trầm giọng ra lệnh.
Khúc Xuyên cúi đầu, tầm mắt sốt ruột mà nhìn theo cái đường vân cực đại bị gồ lên bên dưới lớp quần kia.
Cậu mím mím môi nhẹ nhàng kéo cái quần màu xám mặc ở nhà kia xuống.
Cây tính khi bị lớp quần vây hãm kia lập tức bại lộ trước mặt cậu.
Khúc Xuyên khẽ chồm người lên phía trước một chút kề sát mũi mình lại khẽ hít hít, tỉ mỉ ngửi lấy hương vị nơi hạ bộ của tiên sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.