Chương 34: Ngươi Rất Ngoan
A Suyễn
02/12/2021
Ngày hôm sau, Khúc Xuyên vừa mở mắt ra đã trông thấy một mảnh trắng xóa mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Những bông tuyết nhỏ bé ngưng đọng trên khung cửa sổ, tựa như đang đưa người vào một hồi mộng mị mơ hồ trong ký ức.
Cậu để chân trần mà bước xuống giường đẩy ra khung cửa sổ ngăn cách lạnh giá kia.
Trong sân đã tích tụ một tầng tuyết trắng xóa tựa như toàn bộ thế giới đều đã bị màu trắng nhấn chìm, cô tịch đầy trầm mặc kiên cường khiến người bàng hoàng...
Tựa như cảnh tượng bên trong một cuốn truyện cổ tích ——
Ở trên tầng cao nhất trong pháo đài có một nàng công chúa với thân thế đầy thê thảm nhưng rất mỹ lệ rốt cục cũng đã có thể chờ được đến khi vương tử xuất hiện cứu vớt nàng thoát khỏi bức tường trói buộc này.
Nhưng mà cậu không phải là công chúa, cậu chỉ là một tôi tớ đầy thấp hèn. Sẽ không có ai quan tâm rằng cậu có cực khổ hay không. Cậu thậm chí còn không xứng xuất hiện bên trong cậu truyện cô tích kia...
Gió lạnh thổi vào khung cửa sổ đầy hung mãnh. Tiếng gió rít gào bên tai, khô khan lại không có ý nghĩa gì.
Trong phút chốc thân thể cậu phảng phất như muốn tan biến chỉ còn dư lại thứ linh hồn rách rưới dễ dàng bị gió xuyên thấu.
Lạnh quá...
Không giống như cái ôm ấp của tiên sinh, vĩnh viễn sạch sẽ ấm áp.
Trong lòng Khúc Xuyên thầm phỉ nhổ bản thân được voi đòi tiên, lòng tham không đáy. Sau đó lại trầm mặc đóng cửa sổ lại mang theo dép lê đi xuống lần.
Lúc này trời vẫn còn sớm, tiên sinh còn chưa rời giường cho nên cậu liền ngồi ở trên tấm thảm dày bên ghế sa lon một cách đầy quy cũ.
Không tạo ra một chút tiếng vang nào, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.
Thảm trải sàn đã đổi một cái mới, có thể nói là càng dày, càng mềm hơn cái trước. Những sợ lông thật dày ngăn cách sự lạnh lẽo của thế giới bên ngoài kia.
Chờ cũng không quá lâu, vừa đúng tám giờ tiên sinh đã xuống lầu.
Khúc Xuyên cực kỳ vui vẻ mà chào đón, ngoan ngoãn chúc tiên sinh buổi sáng.
"Dậy sớm vậy sao? Hôm qua ngủ không ngon sao?"
Tiên sinh hỏi cậu, bên khóe miệng còn mang theo chút ý cười.
"Không phải đâu thưa tiên sinh. Hôm qua tôi ngủ rất ngon, ngay cả một giấc mơ cũng không có." Khúc Xuyên khẽ trả lời.
Nhưng quả thật là cậu đã nói dối, kỳ thật thì hôm qua cậu đã mơ thấy tiên sinh.
Nhưng mà quả thật có chút xấu hổ không thể nói nổi. Ánh mắt Khúc Xuyên khẽ né tránh, trên mặt cũng dần đỏ lên không dám ngẩng đầu nói chuyện.
"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Tự nhiên Tiêu Hành được người lấy lòng khiến cho tâm tình của anh tốt lên trông thấy, ý cười trên mặt cũng càng sâu hơn ngay cả giọng nói cũng ôn hòa hơn so với lúc bình thường. "Xem ra tối qua vẫn nằm mơ rồi, mơ thấy gì? Ta sao?"
Khúc Xuyên trợn to hai mắt, sững sờ gật đầu.
Vậy mà tiên sinh lại có thể đoán được...
Hai má cậu càng nóng hơn, những suy nghĩ đầy xấu hổ không ngừng chồng chất lên nhau khiến cho càng cổ cũng đều đỏ lên.
Tiêu Hành ôm cậu lên đùi anh, vươn tay ra vò vò vành tai cậu.
Khúc Xuyên đáng thương mà run rẩy, nhẹ nhàng thở hổn hển.
"Làm sao vậy?" Tiêu Hành tiếp tục đùa bỡn lỗ tai của cậu, sờ từ vành tai tới tận sụn tai, nhếch miệng cười một cách đầy lơ đãng nói: "Nơi này cũng mẫn cảm như vậy sao?"
"Tôi..."
Khúc Xuyên muốn giải thích nhưng lại không thể nói thành lời.
Không biết tại sao chỉ đụng chạm nhẹ nhàng không chút đau đớn nào như vậy nhưng thân thể cậu vẫn có thể có phản ứug, sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Ta có nên giao cho ngươi một số nhiệm vụ không đây?"
Tiêu Hành cười cười, đưa tay khẽ trợt vào bên trong vạt áo ngủ nắn nắn vòng eo nhỏ gầy của Khúc Xuyên khéo cậu sát lại gần.
"Ta cần ngươi phục vụ đánh thức mỗi sáng. Thời tiết có chút lạnh cho nên sau này thời gian trước khi ăn cơm chúng ta có thể làm một số chuyện ở trên giường nha."
Giọng nói trầm thấp.
Mang theo chút giọng điệu ra lệnh lại tựa như một lời mời gọi.
Khúc Xuyên ngơ ngác nhìn Tiêu Hành, trong con ngươi màu hổ phách kia phản chiếu hình bóng của anh.
Ướt át lại xinh đẹp.
Cậu không dám tùy tiện phỏng đoán ý của tiên sinh vì thế nơm nớp lo sợ hỏi lại: "Tiên sinh muốn tôi gọi ngài dậy sao?"
Tiêu Hành nở nụ cười: "Ôn Kỳ không dạy ngươi phục vụ gọi dậy rời giường có nghĩa là gì sao?"
Khúc Xuyên gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đã dạy."
"Lúc nào cũng là giúp cậu ta?"
Tiên sinh hỏi.
Giọng điệu cũng không còn vui vẻ như lúc trước nhưng cũng không có chút hung ác nào.
Khúc Xuyên cảm thấy thẹn thùng. Câu cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, quá đáng ghét.
Hai má vừa rồi còn mang theo chút đỏ ửng hồng nhạt hiện tại đã trắng bệch, đôi môi mềm mại khẽ run, ngay cả vành tai mềm mại cũng bay màu.
"Lúc mới bắt đầu thì ngày nào cũng phải làm, sau này càng có nhiều con cẩu tốt hơn nên cũng không cần tôi..."
Cậu thành thực trả lời, giọng nói yếu ớt như tiếng mèo kêu vậy.
Tiêu Hành cười lạnh, ngay cảkhóe miệng, đuôi mắt cũng đều mang theo chút thần sắc nguy hiểm.
Anh không nói lời nào mà chỉ siết chặt lòng bàn tay lại.
Lập tức Khúc Xuyên liền ngã vào lồng ngực anh, độ cong của cơ thể cực kỳ phù hợp tựa như vốn dĩ nó nên được đặt ở đó vậy.
"Sau đó sẽ đến gọi ta dậy phải không?" Tiêu Hành hỏi.
Đôi môi dán chặt lên lỗ tai cậu mang theo hơi thở ám muội lại ướt át.
Linh hồn chao đảo, Khúc Xuyên chợt hồi thần trả: "Sẽ đến, mỗi này tôi đều sẽ đến."
Tiêu Hành nghiêng người sát lại gần hôn một cái lên tai cậu khen: "Ngươi rất ngoan."
Những bông tuyết nhỏ bé ngưng đọng trên khung cửa sổ, tựa như đang đưa người vào một hồi mộng mị mơ hồ trong ký ức.
Cậu để chân trần mà bước xuống giường đẩy ra khung cửa sổ ngăn cách lạnh giá kia.
Trong sân đã tích tụ một tầng tuyết trắng xóa tựa như toàn bộ thế giới đều đã bị màu trắng nhấn chìm, cô tịch đầy trầm mặc kiên cường khiến người bàng hoàng...
Tựa như cảnh tượng bên trong một cuốn truyện cổ tích ——
Ở trên tầng cao nhất trong pháo đài có một nàng công chúa với thân thế đầy thê thảm nhưng rất mỹ lệ rốt cục cũng đã có thể chờ được đến khi vương tử xuất hiện cứu vớt nàng thoát khỏi bức tường trói buộc này.
Nhưng mà cậu không phải là công chúa, cậu chỉ là một tôi tớ đầy thấp hèn. Sẽ không có ai quan tâm rằng cậu có cực khổ hay không. Cậu thậm chí còn không xứng xuất hiện bên trong cậu truyện cô tích kia...
Gió lạnh thổi vào khung cửa sổ đầy hung mãnh. Tiếng gió rít gào bên tai, khô khan lại không có ý nghĩa gì.
Trong phút chốc thân thể cậu phảng phất như muốn tan biến chỉ còn dư lại thứ linh hồn rách rưới dễ dàng bị gió xuyên thấu.
Lạnh quá...
Không giống như cái ôm ấp của tiên sinh, vĩnh viễn sạch sẽ ấm áp.
Trong lòng Khúc Xuyên thầm phỉ nhổ bản thân được voi đòi tiên, lòng tham không đáy. Sau đó lại trầm mặc đóng cửa sổ lại mang theo dép lê đi xuống lần.
Lúc này trời vẫn còn sớm, tiên sinh còn chưa rời giường cho nên cậu liền ngồi ở trên tấm thảm dày bên ghế sa lon một cách đầy quy cũ.
Không tạo ra một chút tiếng vang nào, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng.
Thảm trải sàn đã đổi một cái mới, có thể nói là càng dày, càng mềm hơn cái trước. Những sợ lông thật dày ngăn cách sự lạnh lẽo của thế giới bên ngoài kia.
Chờ cũng không quá lâu, vừa đúng tám giờ tiên sinh đã xuống lầu.
Khúc Xuyên cực kỳ vui vẻ mà chào đón, ngoan ngoãn chúc tiên sinh buổi sáng.
"Dậy sớm vậy sao? Hôm qua ngủ không ngon sao?"
Tiên sinh hỏi cậu, bên khóe miệng còn mang theo chút ý cười.
"Không phải đâu thưa tiên sinh. Hôm qua tôi ngủ rất ngon, ngay cả một giấc mơ cũng không có." Khúc Xuyên khẽ trả lời.
Nhưng quả thật là cậu đã nói dối, kỳ thật thì hôm qua cậu đã mơ thấy tiên sinh.
Nhưng mà quả thật có chút xấu hổ không thể nói nổi. Ánh mắt Khúc Xuyên khẽ né tránh, trên mặt cũng dần đỏ lên không dám ngẩng đầu nói chuyện.
"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Tự nhiên Tiêu Hành được người lấy lòng khiến cho tâm tình của anh tốt lên trông thấy, ý cười trên mặt cũng càng sâu hơn ngay cả giọng nói cũng ôn hòa hơn so với lúc bình thường. "Xem ra tối qua vẫn nằm mơ rồi, mơ thấy gì? Ta sao?"
Khúc Xuyên trợn to hai mắt, sững sờ gật đầu.
Vậy mà tiên sinh lại có thể đoán được...
Hai má cậu càng nóng hơn, những suy nghĩ đầy xấu hổ không ngừng chồng chất lên nhau khiến cho càng cổ cũng đều đỏ lên.
Tiêu Hành ôm cậu lên đùi anh, vươn tay ra vò vò vành tai cậu.
Khúc Xuyên đáng thương mà run rẩy, nhẹ nhàng thở hổn hển.
"Làm sao vậy?" Tiêu Hành tiếp tục đùa bỡn lỗ tai của cậu, sờ từ vành tai tới tận sụn tai, nhếch miệng cười một cách đầy lơ đãng nói: "Nơi này cũng mẫn cảm như vậy sao?"
"Tôi..."
Khúc Xuyên muốn giải thích nhưng lại không thể nói thành lời.
Không biết tại sao chỉ đụng chạm nhẹ nhàng không chút đau đớn nào như vậy nhưng thân thể cậu vẫn có thể có phản ứug, sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái.
"Ta có nên giao cho ngươi một số nhiệm vụ không đây?"
Tiêu Hành cười cười, đưa tay khẽ trợt vào bên trong vạt áo ngủ nắn nắn vòng eo nhỏ gầy của Khúc Xuyên khéo cậu sát lại gần.
"Ta cần ngươi phục vụ đánh thức mỗi sáng. Thời tiết có chút lạnh cho nên sau này thời gian trước khi ăn cơm chúng ta có thể làm một số chuyện ở trên giường nha."
Giọng nói trầm thấp.
Mang theo chút giọng điệu ra lệnh lại tựa như một lời mời gọi.
Khúc Xuyên ngơ ngác nhìn Tiêu Hành, trong con ngươi màu hổ phách kia phản chiếu hình bóng của anh.
Ướt át lại xinh đẹp.
Cậu không dám tùy tiện phỏng đoán ý của tiên sinh vì thế nơm nớp lo sợ hỏi lại: "Tiên sinh muốn tôi gọi ngài dậy sao?"
Tiêu Hành nở nụ cười: "Ôn Kỳ không dạy ngươi phục vụ gọi dậy rời giường có nghĩa là gì sao?"
Khúc Xuyên gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đã dạy."
"Lúc nào cũng là giúp cậu ta?"
Tiên sinh hỏi.
Giọng điệu cũng không còn vui vẻ như lúc trước nhưng cũng không có chút hung ác nào.
Khúc Xuyên cảm thấy thẹn thùng. Câu cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, quá đáng ghét.
Hai má vừa rồi còn mang theo chút đỏ ửng hồng nhạt hiện tại đã trắng bệch, đôi môi mềm mại khẽ run, ngay cả vành tai mềm mại cũng bay màu.
"Lúc mới bắt đầu thì ngày nào cũng phải làm, sau này càng có nhiều con cẩu tốt hơn nên cũng không cần tôi..."
Cậu thành thực trả lời, giọng nói yếu ớt như tiếng mèo kêu vậy.
Tiêu Hành cười lạnh, ngay cảkhóe miệng, đuôi mắt cũng đều mang theo chút thần sắc nguy hiểm.
Anh không nói lời nào mà chỉ siết chặt lòng bàn tay lại.
Lập tức Khúc Xuyên liền ngã vào lồng ngực anh, độ cong của cơ thể cực kỳ phù hợp tựa như vốn dĩ nó nên được đặt ở đó vậy.
"Sau đó sẽ đến gọi ta dậy phải không?" Tiêu Hành hỏi.
Đôi môi dán chặt lên lỗ tai cậu mang theo hơi thở ám muội lại ướt át.
Linh hồn chao đảo, Khúc Xuyên chợt hồi thần trả: "Sẽ đến, mỗi này tôi đều sẽ đến."
Tiêu Hành nghiêng người sát lại gần hôn một cái lên tai cậu khen: "Ngươi rất ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.