Chương 6: Phòng riêng
A Suyễn
09/11/2021
Trong phòng tràn ngập màu vàng nhạt ấm áp, phong cách chủ đạo của căn phòng là sự ấm áp.
Ánh đèn tỏa ra màu mật đường ngọt ngào, thảm trãi sàn là một màu vàng ấm áp, còn có một tấm ga trãi giường màu trắng trãi trên chiếc giường cực lớn...
Cậu lại có thể có một gian phòng riêng của mình.
Quả thực việc này tựa như một giấc mộng khó mà tin được.
Thời điểm lúc trước như thế nào?
Hình như là lúc vào sơ trung. Trong một gian phòng nhỏ khoảng chừng mười mét không có cửa sổ, mười ba nhà cùng dùng chung một căn phòng bếp cùng một cái nhà xí. Không ngừng cãi vã, trên phố toàn tiếng chửi rủa cùng bầu không khí đầy mùi rượu bia hòa lẫn với khói thuốc đầy thấp kém, buổi tối còn có thể nghe những tiếng rên rỉ đầy mờ ám, còn có những bí mật không thể nói tên...
Cái không gian nhỏ hẹp đó cũng là thứ từng thuộc về cậu.
Nhưng đó cũng chỉ là những câu chuyện thủa xa xưa, Khúc Xuyên đã không còn nhớ rõ.
Cậu ôm túi, đứng sững ở ngoài cửa một lát, sau đó đưa tay sờ lên vách tường trắng ấm áp kia.
Bên dưới ngón tay là xúc cảm cứng rắn của gạch đá cùng xi măng.
Đây là sự thật...
Không phải là đang trong mộng, chỉ cần khẽ đụng vào liền vỡ nát biến mất.
Tim cậu đập đầy dữ dội nhưng cậu vẫn chưa quên Tiếu tiên sinh đã lệnh cho cậu phải tắm rửa.
Lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ, chất liệu mịn màn sờ lên rất êm, cực kỳ thoải mái.
Đã rất nhiều năm rồi cậu không được phép mặc quần áo khi ở trong nhà, tâm lý cũng vì vậy mà nổi lên một trận ngượng ngùng không hề nhẹ.
Cái này cũng quá kỳ quái rồi đi, khi cậu trần truồng để lộ thân thể ra ngoài lại không cảm thấy ngại ngùng, trái lại lúc này khi được mặc quần áo cậu lại cảm thấy cực kỳ ngại...
Khúc Xuyên mím mím môi, trên gương mặt trắng nhợt lại hơi ửng hồng.
Điều này khiến cho cậu thoạt nhìn tươi mới hơn đôi chút, ít nhất thì trông như vậy vẫn còn giống như một người đang sống...
Xung quanh phòng tắm đều được lắp thủy tinh, cũng không có bất kỳ lớp màng ngăn cách nào, người bên ngoài chỉ cần muốn liền có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của cậu.
Bên cạnh bồn tắm bằng sứ đặt một cái giá được xếp gọn, trên giá ngoại trừ những đồ vật dùng để tẩy rửa hằng ngày, còn được đặt thêm mấy bình súc ruột không cùng kích cỡ cùng với một bộ ống và một đầu kim loại.
Khúc Xuyên nghĩ, chắt hẳn là Tiếu tiên sinh muốn cậu tẩy rữa cả trong lẫn ngoài một cách thật sạch sẽ.
Mặc dù ngài đã nói qua rằng hôm nay sẽ không chơi đùa cậu, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì thanh khiết, chuẩn bị kỹ càng để chủ nhân có thể sử dụng là chuyện mà một con cẩu ngoan phải làm.
Thời điểm mở nước ra, Khúc Xuyên phát ngốc trong chốc lát, chuyện gì cũng không nghĩ đến nữa. Lúc này đầu óc cậu trống rỗng.
Cởi ra lớp áo sơ mi mòng manh cùng cái quần đầy hôi thối, bên trong ẩn giấu một bộ thân thể xấu xí.
Gầy gò, khô quắt, bi thảm bất kham...
Sau mấy năm sống cùng Ôn Kỳ, đối phương bắt đầu nóng lòng lưu lại những vết thương vĩnh cửu trên người cậu.
Vết roi ứ, vết bỏng do tàn thuốc gây ra, còn có một vài vết đâm để đeo khuyên.
Nghiêm trọng nhất chính là nơi đầu nhũ bên phải, bởi vì Ôn Kỳ không sát trùng trước khi đâm, nên đầu nhũ bị nhiễm trùng sinh mủ, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác phải cắt bỏ đi.
Khúc Xuyên nhớ tới lần đó hắn phát sốt tận mấy ngày đến mức dù dùng cồn xoa lên cũng không có tác dụng, nơi đầu nhũ bị chiếc khuyên xuyên qua tựa như đóa anh đào mục nát, nóng bỏng, chỉ cần hơi chạm vào cái vỏ mục nát bao bọc bên ngoài sẽ vỡ ra kèm theo đó là huyết dịch cùng lớp mủ hôi thối...
Thế nhưng cậu lại quá tiện, cho dù bị đối xử vô nhân tính như vậy nhưng cậu vẫn cương, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ sảng khoái, vào thời điểm cực kì đau đớn sẽ không nhịn nỗi mà bắn tinh.
Thân thể đau đớn cùng cảm giác sung sướng của tình dục liên kết chặt chẽ vào nhau.
Cậu chẳng những là cái lạn hóa*, còn là một con quái vật...
(Lạn hóa: đồ vật mục nát thối rữa.)
Không dám nhìn thẳng vào chiếc gương đang phản chiếu ra thân thể của mình nữa, Khúc Xuyên trầm mặc chìm vào trong làn nước ấm áp.
Rửa sạch những vết bẩn trên người, cậu đứng lên, thành thục cầm lấy vòi súc ruột đặt sẵn bên trong buồng tắm mở nước bắt đầu tự mình súc ruột.
Cặp mông trắng nõn đặt trên cơ thể gầy yếu bất kham của cậu lại khiến người khác cảm thấy có chút đẫy đà, thời điểm hơi nâng lên lại lộ ra dáng vẽ gơi cảm câu dẫn người khác.
Cậu lấy ngón tay tách hai bên mông ra, lại lấy thêm một ống cắm dung dịch súc ruột, sau đó đem đầu kim loại còn lại chen vào trong cơ thể.
Tiếu tiên sinh chuẩn bị dung dịch có hương bưởi nhẹ nhàng, dòng nước ấm có vẻ hơi cao, dòng nước nho nhỏ khẽ phun lên vách ruột, cảm giác nóng bỏng khiến Khúc Xuyên cảm thấy hơi đau.
Cậu rên lên hai tiếng, phát hiện tính khí của mình bởi vì đau đớn mà phản xạ có điều kiện mà khẽ cương thấy vậy cậu liền trực tiếp chuyển sang nước lạnh, chịu đựng cảm giác đường ruột co giật mà làm công tác súc ruột lần cuối.
Sau khi đem bên trong rửa sạch sẽ, cậu lại cầm lấy cục xà bông mới mở ra chà sát bên ngoài cơ thể.
Trong lớp bọt biển dày đặt tràn ngập hương bưởi thơm ngát.
Có lẽ Tiếu tiên sinh cực kỳ thích hương bưởi đi.
Cậu cũng rất thích.
Lau khô giọt nước cuối cùng trên người, Khúc Xuyên mặc vào cái áo ngủ bằng bông ấm áp.
Cảm giác lớp vải nhung tiếp xúc lên da thịt nhẵn nhụi thật sự cực kì kỳ diệu, tựa như đang vuốt ve da thịt của cậu vậy.
Thân mật mà mềm mại.
Cậu cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào ống tay áo.
Không tự chủ được mà nhớ tới đôi tay thanh mảnh, hiện rõ các đốt ngón tay thon dài của Tiếu tiên sinh.
Một đôi tay sạch sẽ, ấm áp, lại hữu lực...
Ánh đèn tỏa ra màu mật đường ngọt ngào, thảm trãi sàn là một màu vàng ấm áp, còn có một tấm ga trãi giường màu trắng trãi trên chiếc giường cực lớn...
Cậu lại có thể có một gian phòng riêng của mình.
Quả thực việc này tựa như một giấc mộng khó mà tin được.
Thời điểm lúc trước như thế nào?
Hình như là lúc vào sơ trung. Trong một gian phòng nhỏ khoảng chừng mười mét không có cửa sổ, mười ba nhà cùng dùng chung một căn phòng bếp cùng một cái nhà xí. Không ngừng cãi vã, trên phố toàn tiếng chửi rủa cùng bầu không khí đầy mùi rượu bia hòa lẫn với khói thuốc đầy thấp kém, buổi tối còn có thể nghe những tiếng rên rỉ đầy mờ ám, còn có những bí mật không thể nói tên...
Cái không gian nhỏ hẹp đó cũng là thứ từng thuộc về cậu.
Nhưng đó cũng chỉ là những câu chuyện thủa xa xưa, Khúc Xuyên đã không còn nhớ rõ.
Cậu ôm túi, đứng sững ở ngoài cửa một lát, sau đó đưa tay sờ lên vách tường trắng ấm áp kia.
Bên dưới ngón tay là xúc cảm cứng rắn của gạch đá cùng xi măng.
Đây là sự thật...
Không phải là đang trong mộng, chỉ cần khẽ đụng vào liền vỡ nát biến mất.
Tim cậu đập đầy dữ dội nhưng cậu vẫn chưa quên Tiếu tiên sinh đã lệnh cho cậu phải tắm rửa.
Lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ, chất liệu mịn màn sờ lên rất êm, cực kỳ thoải mái.
Đã rất nhiều năm rồi cậu không được phép mặc quần áo khi ở trong nhà, tâm lý cũng vì vậy mà nổi lên một trận ngượng ngùng không hề nhẹ.
Cái này cũng quá kỳ quái rồi đi, khi cậu trần truồng để lộ thân thể ra ngoài lại không cảm thấy ngại ngùng, trái lại lúc này khi được mặc quần áo cậu lại cảm thấy cực kỳ ngại...
Khúc Xuyên mím mím môi, trên gương mặt trắng nhợt lại hơi ửng hồng.
Điều này khiến cho cậu thoạt nhìn tươi mới hơn đôi chút, ít nhất thì trông như vậy vẫn còn giống như một người đang sống...
Xung quanh phòng tắm đều được lắp thủy tinh, cũng không có bất kỳ lớp màng ngăn cách nào, người bên ngoài chỉ cần muốn liền có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của cậu.
Bên cạnh bồn tắm bằng sứ đặt một cái giá được xếp gọn, trên giá ngoại trừ những đồ vật dùng để tẩy rửa hằng ngày, còn được đặt thêm mấy bình súc ruột không cùng kích cỡ cùng với một bộ ống và một đầu kim loại.
Khúc Xuyên nghĩ, chắt hẳn là Tiếu tiên sinh muốn cậu tẩy rữa cả trong lẫn ngoài một cách thật sạch sẽ.
Mặc dù ngài đã nói qua rằng hôm nay sẽ không chơi đùa cậu, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải bảo trì thanh khiết, chuẩn bị kỹ càng để chủ nhân có thể sử dụng là chuyện mà một con cẩu ngoan phải làm.
Thời điểm mở nước ra, Khúc Xuyên phát ngốc trong chốc lát, chuyện gì cũng không nghĩ đến nữa. Lúc này đầu óc cậu trống rỗng.
Cởi ra lớp áo sơ mi mòng manh cùng cái quần đầy hôi thối, bên trong ẩn giấu một bộ thân thể xấu xí.
Gầy gò, khô quắt, bi thảm bất kham...
Sau mấy năm sống cùng Ôn Kỳ, đối phương bắt đầu nóng lòng lưu lại những vết thương vĩnh cửu trên người cậu.
Vết roi ứ, vết bỏng do tàn thuốc gây ra, còn có một vài vết đâm để đeo khuyên.
Nghiêm trọng nhất chính là nơi đầu nhũ bên phải, bởi vì Ôn Kỳ không sát trùng trước khi đâm, nên đầu nhũ bị nhiễm trùng sinh mủ, cuối cùng không còn lựa chọn nào khác phải cắt bỏ đi.
Khúc Xuyên nhớ tới lần đó hắn phát sốt tận mấy ngày đến mức dù dùng cồn xoa lên cũng không có tác dụng, nơi đầu nhũ bị chiếc khuyên xuyên qua tựa như đóa anh đào mục nát, nóng bỏng, chỉ cần hơi chạm vào cái vỏ mục nát bao bọc bên ngoài sẽ vỡ ra kèm theo đó là huyết dịch cùng lớp mủ hôi thối...
Thế nhưng cậu lại quá tiện, cho dù bị đối xử vô nhân tính như vậy nhưng cậu vẫn cương, cậu vẫn cảm thấy cực kỳ sảng khoái, vào thời điểm cực kì đau đớn sẽ không nhịn nỗi mà bắn tinh.
Thân thể đau đớn cùng cảm giác sung sướng của tình dục liên kết chặt chẽ vào nhau.
Cậu chẳng những là cái lạn hóa*, còn là một con quái vật...
(Lạn hóa: đồ vật mục nát thối rữa.)
Không dám nhìn thẳng vào chiếc gương đang phản chiếu ra thân thể của mình nữa, Khúc Xuyên trầm mặc chìm vào trong làn nước ấm áp.
Rửa sạch những vết bẩn trên người, cậu đứng lên, thành thục cầm lấy vòi súc ruột đặt sẵn bên trong buồng tắm mở nước bắt đầu tự mình súc ruột.
Cặp mông trắng nõn đặt trên cơ thể gầy yếu bất kham của cậu lại khiến người khác cảm thấy có chút đẫy đà, thời điểm hơi nâng lên lại lộ ra dáng vẽ gơi cảm câu dẫn người khác.
Cậu lấy ngón tay tách hai bên mông ra, lại lấy thêm một ống cắm dung dịch súc ruột, sau đó đem đầu kim loại còn lại chen vào trong cơ thể.
Tiếu tiên sinh chuẩn bị dung dịch có hương bưởi nhẹ nhàng, dòng nước ấm có vẻ hơi cao, dòng nước nho nhỏ khẽ phun lên vách ruột, cảm giác nóng bỏng khiến Khúc Xuyên cảm thấy hơi đau.
Cậu rên lên hai tiếng, phát hiện tính khí của mình bởi vì đau đớn mà phản xạ có điều kiện mà khẽ cương thấy vậy cậu liền trực tiếp chuyển sang nước lạnh, chịu đựng cảm giác đường ruột co giật mà làm công tác súc ruột lần cuối.
Sau khi đem bên trong rửa sạch sẽ, cậu lại cầm lấy cục xà bông mới mở ra chà sát bên ngoài cơ thể.
Trong lớp bọt biển dày đặt tràn ngập hương bưởi thơm ngát.
Có lẽ Tiếu tiên sinh cực kỳ thích hương bưởi đi.
Cậu cũng rất thích.
Lau khô giọt nước cuối cùng trên người, Khúc Xuyên mặc vào cái áo ngủ bằng bông ấm áp.
Cảm giác lớp vải nhung tiếp xúc lên da thịt nhẵn nhụi thật sự cực kì kỳ diệu, tựa như đang vuốt ve da thịt của cậu vậy.
Thân mật mà mềm mại.
Cậu cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào ống tay áo.
Không tự chủ được mà nhớ tới đôi tay thanh mảnh, hiện rõ các đốt ngón tay thon dài của Tiếu tiên sinh.
Một đôi tay sạch sẽ, ấm áp, lại hữu lực...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.