Chương 49: Tan Biến
A Suyễn
16/12/2021
Khúc Xuyên gật đầu, nhỏ giọng nói vâng.
Sau đó lại e lệ mà ngồi trên đùi Tiêu Hành, tự mình tách hai mảnh mông thịt ra lắc lắc eo nhỏ chuyển động tới lui.
Tiêu Hành khẽ cong khóe môi mang theo một chút ý cười nhìn cậu.
Có điều nụ cười này cũng không quá rõ, khiến cho cậu không có cách nào dò xét tâm tình của anh.
Cậu nhắm hai mắt lại thật chặt, tựa như dâm đãng đầy đói khát mà tiến hành trận làm tình không cắm vào bên trong kia.
Rất nhanh nơi khe mông nhẵn mịn kia đã truyền đến khoái cảm, Khúc Xuyên dùng địa phương bí ẩn nhất của mình bao bọc lấy căn tính khí kia, thân thể trắng như tuyết nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống lấy lòng anh.
Tiêu Hành có chút không thể nhẫn nại được nữa, cuối cùng anh rút căn ngọc hành của mình ra bắn trực tiếp lên khe mông của cậu.
Số lượng tinh dịch lần này quả thật không ít, tinh dịch màu trắng tí tách chảy xuôi theo bắp đùi thậm chí hai khỏa tinh hoàn ở giữ hai bắp đùi kia cũng dính nhớp.
Khúc Xuyên trợn tròn hai mắt, ánh mắt trống rỗng mờ mịt mất không còn tiêu cự.
Tiêu Hành lại gần dùng một tay nắm lấy bờ vai đang hõm xuống của cậu hỏi: "Dính ở phía sau cũng sẽ ăn được sao?"
Khúc Xuyên mê man mà dịu ngoan gật đầu, ngón tay quét lấy mớ tinh dịch đang chảy xuôi theo khe mông cậu, mở đôi môi đỏ tươi kia ra dùng cái lưỡi mềm lại cuốn hết tinh dịch vào trong miệng.
Sau đó hầu kết khẽ trượt, dịch thể tanh nồng mặn mặn thuận theo mà trợt vào trong cổ họng.
Tiêu Hành không nói một lời mà chỉ quan sát hết mọi chuyện ——
Đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm láp ngón tay kia, quá trình ăn tinh dịch vừa hương diễm lại thánh khiết, dâm loạn mà chân thành...
"Ta có thể làm bất cứ chuyện gì đối với ngươi." Tiêu Hành khẽ vuốt ve hai gò má của Khúc Xuyên lần thứ hai tuyên bố quyền lợi của chính mình: "Bất cứ lúc nào ta cũng có thể dựa theo phương thức mà ta yêu thích để sử dụng ngươi. Nhưng mà tạm thời ta sẽ không làm như vậy, trừ phi ngươi hiểu được phải làm sao để mê hoặc ta."
Anh mỉm cười, trong nụ cười luôn có một loại lạnh buốt không có cách nào mô tả được.
Khúc Xuyên lộ ra biểu tình đầy khốn đốn.
Mê hoặc?
Đây đã là lần thứ hai tiên sinh nhắc tới chuyện này.
Nhưng mà cậu vẫn không hiểu, mặc dù cậu đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mà chưa từng có ai dạy cậu phải làm những chuyện này.
Cậu nâng đôi mắt màu hổ phách còn ướt đẫm nước kia lên.
Phải làm sao mới có thể mê hoặc được tiên sinh đây?
Liếm vành tai sao?
Nhưng cậu đã thử qua, hình như không có chút tác dụng nào.
Tuy rằng lần này tiên sinh đã thao cậu nhưng mà ngài căn bản vẫn chưa đạt tới cao trào, ngài ấy chỉ đang muốn thỏa mãn thứ dục vọng dâm đãng vô liên sĩ của cậu mà thôi.
Khúc Xuyên cảm thấy có chút khổ sở.
Lúc này lại nghe thấy tiên sinh ra lệnh: "Tắm rửa một chút rồi xuống lầu ăn cơm."
...
Bởi vì trong lúc gọi tiên sinh dậy bọn họ đã chơi đùa một lúc nên đã bỏ lỡ thời gian dùng bữa sáng. Nhưng mà mà đồ ăn đưa đến cũng vừa đủ nóng.
Khúc Xuyên chậm rãi uống hết một bát cháo, sau khi chén cháo ấm áp tiến vào trong dạ dạy cậu có cảm giác giá lạnh bên ngoài cũng không còn tồn tại
Sau khi ăn xong, Tiêu Hành hỏi cậu có muốn ra sân chơi không?
Khúc Xuyên gật đầu, nhỏ giọng nói có.
Tiêu Hành thay cho cậu một bộ quần áo thật dày, lại mang tới một cái mũ da, cùng với một đôi găng tay màu xanh được đan bằng len. Thời điểm tiên sinh quàng khăn quàng cổ cho cậu, cánh tay thật dài của ngài vòng qua người cậu, lại tựa như ôm cậu vào vòng ngực của mình vậy, điều này khiến cho Khúc xuyên có chút không nhịn được mà đỏ mặt, tim cũng đập đến lợi hại.
Bên ngoài phòng tuyết bay đầy trời, hoa tuyết tinh tế tựa như đã rơi mấy ngày liền, đã phủ hết lên nóc nhà màu xanh lam kia.
Trong mắt đều mà một màu trắng thuần không tì vết.
Khúc Xuyên được tiên sinh nắm tay, đi bộ trên con đường tuyết đã được quét sạch.
Hoa tuyết rơi xuống chóp mũi của cậu dễ dàng bị nhiệt độ hòa tan thành từng giọt từng giọt nước ấm áp.
Tiên sinh hỏi cậu có lạnh hay không.
Khúc Xuyên lắc đầu trả lời rằng không lạnh.
Hương tùng mộc nhàn nhạt phiêu tán bên trong bầu không khí lạnh như băng tựa như một đoạn nhạc đồng thoại xưa cổ.
Bên trong giá lạnh, ẩn náu một loại lãng mạn không nói nên lời.
Tự dưng, Khúc Xuyên lại nhớ tới thời điểm sáu năm trước lúc cậu nhận Ôn Kỳ làm chủ nhân hắn đã từng nói một câu, lời thề đó thời thời khắc khắc đều vang lên bên tai cậu ——
Cậu ta nói: "Từ giờ khắc này, ta sắp trở thành chủ nhân của ngươi, thân thể của ngươi, suy nghĩ của ngươi, linh hồn của ngươi tất cả mọi thứ đều phải thuộc về ta. Ngươi cần phải từ bỏ tất cả mọi quyền lợi, trở thành người lệ thuộc vào ta, coi như trao đổi, ngươi sẽ nhận được hết thảy sự che chở từ ta..."
Ký ức vẫn còn rất rõ ràng, tựa như mọi thứ chỉ vừa phát sinh vào hôm qua thôi vậy.
Bên trong từng câu từng chữ kia tựa như được rót chỉ, nặng nề đè nén trái tim của cậu.
Khúc Xuyên không nhịn được nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ tìm kiếm tiên sinh.
Khi cậu nhìn thấy gò má đầy nghiêm nghị của tiên sinh, quá khứ trong sáu năm kia tựa như những hạt bông tuyết nhẹ nhàng thoáng qua rồi tiêu tan sạch sẽ trong không khí.
Sau đó lại e lệ mà ngồi trên đùi Tiêu Hành, tự mình tách hai mảnh mông thịt ra lắc lắc eo nhỏ chuyển động tới lui.
Tiêu Hành khẽ cong khóe môi mang theo một chút ý cười nhìn cậu.
Có điều nụ cười này cũng không quá rõ, khiến cho cậu không có cách nào dò xét tâm tình của anh.
Cậu nhắm hai mắt lại thật chặt, tựa như dâm đãng đầy đói khát mà tiến hành trận làm tình không cắm vào bên trong kia.
Rất nhanh nơi khe mông nhẵn mịn kia đã truyền đến khoái cảm, Khúc Xuyên dùng địa phương bí ẩn nhất của mình bao bọc lấy căn tính khí kia, thân thể trắng như tuyết nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống lấy lòng anh.
Tiêu Hành có chút không thể nhẫn nại được nữa, cuối cùng anh rút căn ngọc hành của mình ra bắn trực tiếp lên khe mông của cậu.
Số lượng tinh dịch lần này quả thật không ít, tinh dịch màu trắng tí tách chảy xuôi theo bắp đùi thậm chí hai khỏa tinh hoàn ở giữ hai bắp đùi kia cũng dính nhớp.
Khúc Xuyên trợn tròn hai mắt, ánh mắt trống rỗng mờ mịt mất không còn tiêu cự.
Tiêu Hành lại gần dùng một tay nắm lấy bờ vai đang hõm xuống của cậu hỏi: "Dính ở phía sau cũng sẽ ăn được sao?"
Khúc Xuyên mê man mà dịu ngoan gật đầu, ngón tay quét lấy mớ tinh dịch đang chảy xuôi theo khe mông cậu, mở đôi môi đỏ tươi kia ra dùng cái lưỡi mềm lại cuốn hết tinh dịch vào trong miệng.
Sau đó hầu kết khẽ trượt, dịch thể tanh nồng mặn mặn thuận theo mà trợt vào trong cổ họng.
Tiêu Hành không nói một lời mà chỉ quan sát hết mọi chuyện ——
Đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếm láp ngón tay kia, quá trình ăn tinh dịch vừa hương diễm lại thánh khiết, dâm loạn mà chân thành...
"Ta có thể làm bất cứ chuyện gì đối với ngươi." Tiêu Hành khẽ vuốt ve hai gò má của Khúc Xuyên lần thứ hai tuyên bố quyền lợi của chính mình: "Bất cứ lúc nào ta cũng có thể dựa theo phương thức mà ta yêu thích để sử dụng ngươi. Nhưng mà tạm thời ta sẽ không làm như vậy, trừ phi ngươi hiểu được phải làm sao để mê hoặc ta."
Anh mỉm cười, trong nụ cười luôn có một loại lạnh buốt không có cách nào mô tả được.
Khúc Xuyên lộ ra biểu tình đầy khốn đốn.
Mê hoặc?
Đây đã là lần thứ hai tiên sinh nhắc tới chuyện này.
Nhưng mà cậu vẫn không hiểu, mặc dù cậu đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng mà chưa từng có ai dạy cậu phải làm những chuyện này.
Cậu nâng đôi mắt màu hổ phách còn ướt đẫm nước kia lên.
Phải làm sao mới có thể mê hoặc được tiên sinh đây?
Liếm vành tai sao?
Nhưng cậu đã thử qua, hình như không có chút tác dụng nào.
Tuy rằng lần này tiên sinh đã thao cậu nhưng mà ngài căn bản vẫn chưa đạt tới cao trào, ngài ấy chỉ đang muốn thỏa mãn thứ dục vọng dâm đãng vô liên sĩ của cậu mà thôi.
Khúc Xuyên cảm thấy có chút khổ sở.
Lúc này lại nghe thấy tiên sinh ra lệnh: "Tắm rửa một chút rồi xuống lầu ăn cơm."
...
Bởi vì trong lúc gọi tiên sinh dậy bọn họ đã chơi đùa một lúc nên đã bỏ lỡ thời gian dùng bữa sáng. Nhưng mà mà đồ ăn đưa đến cũng vừa đủ nóng.
Khúc Xuyên chậm rãi uống hết một bát cháo, sau khi chén cháo ấm áp tiến vào trong dạ dạy cậu có cảm giác giá lạnh bên ngoài cũng không còn tồn tại
Sau khi ăn xong, Tiêu Hành hỏi cậu có muốn ra sân chơi không?
Khúc Xuyên gật đầu, nhỏ giọng nói có.
Tiêu Hành thay cho cậu một bộ quần áo thật dày, lại mang tới một cái mũ da, cùng với một đôi găng tay màu xanh được đan bằng len. Thời điểm tiên sinh quàng khăn quàng cổ cho cậu, cánh tay thật dài của ngài vòng qua người cậu, lại tựa như ôm cậu vào vòng ngực của mình vậy, điều này khiến cho Khúc xuyên có chút không nhịn được mà đỏ mặt, tim cũng đập đến lợi hại.
Bên ngoài phòng tuyết bay đầy trời, hoa tuyết tinh tế tựa như đã rơi mấy ngày liền, đã phủ hết lên nóc nhà màu xanh lam kia.
Trong mắt đều mà một màu trắng thuần không tì vết.
Khúc Xuyên được tiên sinh nắm tay, đi bộ trên con đường tuyết đã được quét sạch.
Hoa tuyết rơi xuống chóp mũi của cậu dễ dàng bị nhiệt độ hòa tan thành từng giọt từng giọt nước ấm áp.
Tiên sinh hỏi cậu có lạnh hay không.
Khúc Xuyên lắc đầu trả lời rằng không lạnh.
Hương tùng mộc nhàn nhạt phiêu tán bên trong bầu không khí lạnh như băng tựa như một đoạn nhạc đồng thoại xưa cổ.
Bên trong giá lạnh, ẩn náu một loại lãng mạn không nói nên lời.
Tự dưng, Khúc Xuyên lại nhớ tới thời điểm sáu năm trước lúc cậu nhận Ôn Kỳ làm chủ nhân hắn đã từng nói một câu, lời thề đó thời thời khắc khắc đều vang lên bên tai cậu ——
Cậu ta nói: "Từ giờ khắc này, ta sắp trở thành chủ nhân của ngươi, thân thể của ngươi, suy nghĩ của ngươi, linh hồn của ngươi tất cả mọi thứ đều phải thuộc về ta. Ngươi cần phải từ bỏ tất cả mọi quyền lợi, trở thành người lệ thuộc vào ta, coi như trao đổi, ngươi sẽ nhận được hết thảy sự che chở từ ta..."
Ký ức vẫn còn rất rõ ràng, tựa như mọi thứ chỉ vừa phát sinh vào hôm qua thôi vậy.
Bên trong từng câu từng chữ kia tựa như được rót chỉ, nặng nề đè nén trái tim của cậu.
Khúc Xuyên không nhịn được nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ tìm kiếm tiên sinh.
Khi cậu nhìn thấy gò má đầy nghiêm nghị của tiên sinh, quá khứ trong sáu năm kia tựa như những hạt bông tuyết nhẹ nhàng thoáng qua rồi tiêu tan sạch sẽ trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.