Chương 21: Thân Thể Nhớ Kỹ
A Suyễn
21/11/2021
Khúc Xuyên không có chút thấp thỏm nào mà trải qua hết một ngày.
Tối hôm qua, cậu ngủ rất ngon.
Giường chiếu ấm áp cùng chăn mền mềm mại, những tia sáng mông lung xuyên qua rèm cửa sổ, bên trong căn phòng tràn ngập hương bưởi nhàn nhạt.
Hết thảy mọi thứ đều cực kỳ thoải mái.
Tuy rằng cậu sẽ cảm thấy cực kỳ bất an đối với hoàn cảnh quá mức thư thái dễ chịu nhưng mà cuối cùng cậu đã có thể ngủ ngon.
Sau khi rời giường, Khúc Xuyên tắm rửa sạch sẽ đồng thời cũng ngoan ngoãn rửa sạch sẽ bên trong khiến nó trở nên mềm mại.
Thời điểm bước xuống lầu tiên sinh đã thức dậy, ngài mặc một cái áo màu đen tuyền làm từ vải kaki, tư thái có chút lười biếng vẫn ngồi nay chỗ hôm qua mà đọc báo.
"Chào ngài, tiên sinh." Khúc Xuyên đứng ở cửa thang gác cực kỳ lễ phép mà vấn an.
Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy tiên sinh thì hai má cùng đầu ngón tay cậu sẽ nóng lên.
Tiên sinh thả xuống báo, vẫy tay gọi cậu qua.
Khúc Xuyên ngoan ngoãn đi đến quỳ trên mặt thảm trải sàn trước mặt tiên sinh.
Tiên sinh nắm cằm của cậu dùng ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng vuốt ve mặt cậu: "Đầu gối cũng phải chờ một tháng nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn cho nên trước tiên không cần quỳ nữa."
Khúc Xuyên gật đầu sửa lại tư thế, khom người uống gối ngồi xuống mặt đất.
"Trước khi xuống lầu đã làm gì bên trong phòng vậy?" Tiên sinh lại hỏi.
"Tiên sinh, tôi tắm rửa sạch sẽ." Khúc Xuyên thành thực trả lời.
"Chỉ tắm rửa sạch sẽ thôi sao?"
Ánh mắt Tiêu Hành mang theo vẻ nghiềm ngẫm mà thăm dò, mà những tâm tình trong lòng anh cũng được anh thành thạo che giấu nó dưới tròng mắt đen nhánh kia.
Khúc Xuyên mím môi, thành thật trả lời: "Còn làm mở rộng cùng rửa ruột một chút."
Không hiểu vì sao mà cậu cảm thấy có chút căng thẳng cùng nghi hoặc.
Đối với cậu mà nói thì đây đều là chuyện sinh hoạt hằng ngày bình thường ——
Bảo trì bộ dạng sạch sẽ để chủ nhân thuận tiện sử dụng là chức trách mà một con cẩu phải làm.
Khóe môi Tiên khẽ cong lên: "Thích bị thao sao?"
Những câu thô tục mang hàm ý làm nhục được nói ra từ trong miệng tiên sinh tựa như không có ý tứ như vậy.
Khúc Xuyên có chút hoảng hốt một chút.
Không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu đây.
Thân thể cậu chắt hẳn là rất thích được những thứ thô cứng tiến vào trong cơ thể, chỉ cần như vậy đã dễ dàng khiến cậu run sợ cùng cao trào.
Nhưng mà linh hồn...
Nếu như nó có thể nói thì.
Đại đa số thời điểm đều trở nên tê dại cùng vô tri.
"Tôi... Không biết, tiên sinh." Đây có lẽ là đáp án thành thật nhất trong cơ thể của cậu.
"Không sao, sau này sẽ cho ngươi biết."
Tiên sinh cười nhạt một tiếng, có điều nụ cười này cũng không giảm được sự áp bức cùng chèn ép mà tiên sinh gây ra.
Tư thái đầy ngưỡng mộ đó khiến cho Khúc Xuyên cảm thấy được cảm giác an toàn cuộn tròn nằm ở đế giày tiên sinh. Đây là chốn trở về hạnh phúc nhất của cậu.
Sau đó cậu ăn cơm cùng tiên sinh.
Không xa hoa phong phú như lần đầu tiên nhưng rõ ràng đây không phải là số lượng mà hai người có thể ăn hết được, vả lại đồ ngọt cũng nhiều hơn vài món. Mấy món này Khúc Xuyên đều rất thích ăn, đặc biệt là miếng bánh ngọt không trang trí gì như bên trong lại có rất nhiều kem. Mới vừa cắn vào trong miệng thì vị ngọt lập tức lan tỏa ra.
Tiên sinh vẫn ăn sandwich và uống cà phê như cũ, ăn một cách tao nhã mà trầm mặc.
Khúc Xuyên phát hiện, bản thân thường xuyên không nhịn được mà lén nhìn tiên sinh. Mặc dù cậu biết, làm một con chó mà có hành động như vậy là cực kỳ vô lễ cùng mạo phạm chủ nhân.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt né tránh của cậu bị bắt được, Khúc Xuyên ngơ ngác nhìn tiên sinh đang hướng con mắt vào cậu——
Vừa tối, vừa lạnh lại nặng nề.
Không có bất kỳ tình cảm nào cả.
Cậu vội vã thả bộ đồ ăn xuống cúi đầu nhỏ giọng nói một cách đầy áy náy: "Xin lỗi tiên sinh, tôi không nên chưa được cho phép đã nhìn ngắm ngài."
Tiêu Hành nở nụ cười.
"Ngươi có thể quan sát ta. Chuyện này không cần phải xin phép, sự chú ý của một nô lệ đều thời thời khắc khắc tập trung trên người chủ nhân mình cũng không phải là việc xấu. Nhưng mà hiện tại ngươi cần phải ăn điểm tâm cho xong đã."
"Vâng, tiên sinh."
Khúc Xuyên nghe lời mà tiếp tục cầm nĩa lên ăn cái bánh kem trên dĩa của mình.
Thật sự là quá mức dịu ngoan hiền lương ...
Tiêu Hành nhìn chằm chằm đôi môi còn dính chút vụn bánh ngọt của Khúc Xuyên thầm nghĩ.
Sau khi ăn xong bữa sáng Tiêu Hành đứng đứng dậy nói với Khúc Xuyên: "Đi theo ta."
Giọng nói ra lệnh đầy cảm giác áp bức đến bức bách khiến cho thân mình Khúc Xuyên hơi run lên, cảm giác của cậu rất nhạy bén, cậu cảm thấy hình như tiên sinh có chút không giống...
Cậu đến một căn phòng bên trong góc hành lang lầu hai.
Nói nó là gian phòng, nhưng nếu gọi nó là phòng dạy dỗ thì đúng hơn.
Cánh cửa gỗ dày nặng ngăn cách không gian thành hai nữa tựa như phân chia ra một thế giới khác đầy hắc ám, tăm tối cùng băng lãnh...
Bên trong tràn đầy đau đớn cực hạn cùng dục vọng cứ thế mà dây dưa với nhau.
Khúc Xuyên cũng không xa lạ gì đối với những nơi như thế này. Ôn Kỳ cũng nắm giữ một căn phòng trong lòng đất tương tự như vậy chỉ có điều nơi đó không lớn như nơi này, tầng đạo cụ được sắp trên giá cũng không nhiều bằng.
Không có cảm thấy được cảm giác sợ sệt nhưng mà thân thể cậu vẫn không nhịn được mà run lên.
Xuất phát từ thói quen suy nghĩ miên mang mà trở nên run rẩy, nếu đen so sánh với cảm giác thật sự sợ hãi còn đáng sợ hơn. Đó là những ký ức mà thân thể nhớ lại, là một loại ghi nhớ mà thân thể vĩnh viễn không có cách nào xóa bỏ.
Cậu đã bị đánh đập cùng đóng dấu*...
(ý của chữ đóng dấu ni là dùng đồ nóng ấn lên cơ thể ấy. mà mình không tìm được từ nào thích hợp để bỏ vô hix.)
Tối hôm qua, cậu ngủ rất ngon.
Giường chiếu ấm áp cùng chăn mền mềm mại, những tia sáng mông lung xuyên qua rèm cửa sổ, bên trong căn phòng tràn ngập hương bưởi nhàn nhạt.
Hết thảy mọi thứ đều cực kỳ thoải mái.
Tuy rằng cậu sẽ cảm thấy cực kỳ bất an đối với hoàn cảnh quá mức thư thái dễ chịu nhưng mà cuối cùng cậu đã có thể ngủ ngon.
Sau khi rời giường, Khúc Xuyên tắm rửa sạch sẽ đồng thời cũng ngoan ngoãn rửa sạch sẽ bên trong khiến nó trở nên mềm mại.
Thời điểm bước xuống lầu tiên sinh đã thức dậy, ngài mặc một cái áo màu đen tuyền làm từ vải kaki, tư thái có chút lười biếng vẫn ngồi nay chỗ hôm qua mà đọc báo.
"Chào ngài, tiên sinh." Khúc Xuyên đứng ở cửa thang gác cực kỳ lễ phép mà vấn an.
Không biết tại sao, chỉ cần vừa nhìn thấy tiên sinh thì hai má cùng đầu ngón tay cậu sẽ nóng lên.
Tiên sinh thả xuống báo, vẫy tay gọi cậu qua.
Khúc Xuyên ngoan ngoãn đi đến quỳ trên mặt thảm trải sàn trước mặt tiên sinh.
Tiên sinh nắm cằm của cậu dùng ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng vuốt ve mặt cậu: "Đầu gối cũng phải chờ một tháng nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn cho nên trước tiên không cần quỳ nữa."
Khúc Xuyên gật đầu sửa lại tư thế, khom người uống gối ngồi xuống mặt đất.
"Trước khi xuống lầu đã làm gì bên trong phòng vậy?" Tiên sinh lại hỏi.
"Tiên sinh, tôi tắm rửa sạch sẽ." Khúc Xuyên thành thực trả lời.
"Chỉ tắm rửa sạch sẽ thôi sao?"
Ánh mắt Tiêu Hành mang theo vẻ nghiềm ngẫm mà thăm dò, mà những tâm tình trong lòng anh cũng được anh thành thạo che giấu nó dưới tròng mắt đen nhánh kia.
Khúc Xuyên mím môi, thành thật trả lời: "Còn làm mở rộng cùng rửa ruột một chút."
Không hiểu vì sao mà cậu cảm thấy có chút căng thẳng cùng nghi hoặc.
Đối với cậu mà nói thì đây đều là chuyện sinh hoạt hằng ngày bình thường ——
Bảo trì bộ dạng sạch sẽ để chủ nhân thuận tiện sử dụng là chức trách mà một con cẩu phải làm.
Khóe môi Tiên khẽ cong lên: "Thích bị thao sao?"
Những câu thô tục mang hàm ý làm nhục được nói ra từ trong miệng tiên sinh tựa như không có ý tứ như vậy.
Khúc Xuyên có chút hoảng hốt một chút.
Không biết mình nên gật đầu hay là lắc đầu đây.
Thân thể cậu chắt hẳn là rất thích được những thứ thô cứng tiến vào trong cơ thể, chỉ cần như vậy đã dễ dàng khiến cậu run sợ cùng cao trào.
Nhưng mà linh hồn...
Nếu như nó có thể nói thì.
Đại đa số thời điểm đều trở nên tê dại cùng vô tri.
"Tôi... Không biết, tiên sinh." Đây có lẽ là đáp án thành thật nhất trong cơ thể của cậu.
"Không sao, sau này sẽ cho ngươi biết."
Tiên sinh cười nhạt một tiếng, có điều nụ cười này cũng không giảm được sự áp bức cùng chèn ép mà tiên sinh gây ra.
Tư thái đầy ngưỡng mộ đó khiến cho Khúc Xuyên cảm thấy được cảm giác an toàn cuộn tròn nằm ở đế giày tiên sinh. Đây là chốn trở về hạnh phúc nhất của cậu.
Sau đó cậu ăn cơm cùng tiên sinh.
Không xa hoa phong phú như lần đầu tiên nhưng rõ ràng đây không phải là số lượng mà hai người có thể ăn hết được, vả lại đồ ngọt cũng nhiều hơn vài món. Mấy món này Khúc Xuyên đều rất thích ăn, đặc biệt là miếng bánh ngọt không trang trí gì như bên trong lại có rất nhiều kem. Mới vừa cắn vào trong miệng thì vị ngọt lập tức lan tỏa ra.
Tiên sinh vẫn ăn sandwich và uống cà phê như cũ, ăn một cách tao nhã mà trầm mặc.
Khúc Xuyên phát hiện, bản thân thường xuyên không nhịn được mà lén nhìn tiên sinh. Mặc dù cậu biết, làm một con chó mà có hành động như vậy là cực kỳ vô lễ cùng mạo phạm chủ nhân.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt né tránh của cậu bị bắt được, Khúc Xuyên ngơ ngác nhìn tiên sinh đang hướng con mắt vào cậu——
Vừa tối, vừa lạnh lại nặng nề.
Không có bất kỳ tình cảm nào cả.
Cậu vội vã thả bộ đồ ăn xuống cúi đầu nhỏ giọng nói một cách đầy áy náy: "Xin lỗi tiên sinh, tôi không nên chưa được cho phép đã nhìn ngắm ngài."
Tiêu Hành nở nụ cười.
"Ngươi có thể quan sát ta. Chuyện này không cần phải xin phép, sự chú ý của một nô lệ đều thời thời khắc khắc tập trung trên người chủ nhân mình cũng không phải là việc xấu. Nhưng mà hiện tại ngươi cần phải ăn điểm tâm cho xong đã."
"Vâng, tiên sinh."
Khúc Xuyên nghe lời mà tiếp tục cầm nĩa lên ăn cái bánh kem trên dĩa của mình.
Thật sự là quá mức dịu ngoan hiền lương ...
Tiêu Hành nhìn chằm chằm đôi môi còn dính chút vụn bánh ngọt của Khúc Xuyên thầm nghĩ.
Sau khi ăn xong bữa sáng Tiêu Hành đứng đứng dậy nói với Khúc Xuyên: "Đi theo ta."
Giọng nói ra lệnh đầy cảm giác áp bức đến bức bách khiến cho thân mình Khúc Xuyên hơi run lên, cảm giác của cậu rất nhạy bén, cậu cảm thấy hình như tiên sinh có chút không giống...
Cậu đến một căn phòng bên trong góc hành lang lầu hai.
Nói nó là gian phòng, nhưng nếu gọi nó là phòng dạy dỗ thì đúng hơn.
Cánh cửa gỗ dày nặng ngăn cách không gian thành hai nữa tựa như phân chia ra một thế giới khác đầy hắc ám, tăm tối cùng băng lãnh...
Bên trong tràn đầy đau đớn cực hạn cùng dục vọng cứ thế mà dây dưa với nhau.
Khúc Xuyên cũng không xa lạ gì đối với những nơi như thế này. Ôn Kỳ cũng nắm giữ một căn phòng trong lòng đất tương tự như vậy chỉ có điều nơi đó không lớn như nơi này, tầng đạo cụ được sắp trên giá cũng không nhiều bằng.
Không có cảm thấy được cảm giác sợ sệt nhưng mà thân thể cậu vẫn không nhịn được mà run lên.
Xuất phát từ thói quen suy nghĩ miên mang mà trở nên run rẩy, nếu đen so sánh với cảm giác thật sự sợ hãi còn đáng sợ hơn. Đó là những ký ức mà thân thể nhớ lại, là một loại ghi nhớ mà thân thể vĩnh viễn không có cách nào xóa bỏ.
Cậu đã bị đánh đập cùng đóng dấu*...
(ý của chữ đóng dấu ni là dùng đồ nóng ấn lên cơ thể ấy. mà mình không tìm được từ nào thích hợp để bỏ vô hix.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.