Chương 37: Thật Sự Trở Thành Màu Hồng Phấn
A Suyễn
16/12/2021
Khúc Xuyên quá xấu hổ vì đã nói những lời như vậy nên cậu cảm thấy nóng ran, trên mông nóng bỏng, âm hành vì bị đánh đau mà dần cương cứng.
Tiêu Hành bóp bóp căn khí cụ đẹp đẽ đang dựng thẳng kia, dùng tư thế như đang ôm một đứa nhỏ mà ôm cậu vào trong lòng, hai mắt đối nhau, chóp mũi của ngài cũng chạm vào chóp mũi cậu, hỏi: "Thích không?"
"Rất thích..."
Kỳ thực thì Khúc Xuyên cũng không rõ đến tốt cùng bản thân cậu thích gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng chỉ cần mọi thứ là do tiên sinh ban tặng hì cậu đều thích.
Cậu thích tiên sinh đánh cậu, cũng được tiên sinh ôm...
"Lỗ tai của ngươi rất mẫn cảm." Tiêu Hành nghiêng người mỉm cười, tựa như đang muốn xác nhận lại phán đoán của mình cho nên anh há miệng ngậm lấy vành tai mềm mại của Khúc Xuyên nhẹ nhàng cắn mút, lại dùng đầu lưỡi liếm láp một trận, mới hỏi: "Ngoại trừ lỗ tai, còn có chỗ nào muốn được tiên sinh hôn lên không?"
Giọng nói chầm chậm truyền từ mang tai đến tận gót chân. Gan bàn chân của Khúc có chút ngứa ngáy không tự chủ được cuộn tròn ngón chân lại.
Cậu không biết phải trả lời cái vấn đề này như thế nào mà chỉ có thể dùng vẻ mặt hoang mang đầy nghi hoặc nhìn tiên sinh.
Nơi nào cũng đều muốn được hôn, rất muốn. Nhưng mà cậu quá bẩn, cậu không xứng đáng để cầu một nụ hôn.
Tiên sinh xoa xoa thân thể của cậu, đầu ngón tay có chút bỏng rát, lòng bàn tay cũng nóng đến mức khó mà tin nổi. Khúc Xuyên cảm thấy bản thân tựa như đnag bị một ngọn lửa thiêu đốt, tựa như bị rơi vào trong ngọn lửa đang rực cháy, lại giống như thần thánh trong giáo đường bị thiêu đốt bởi ngọn đèn rực rỡ, không đủ khả năng để nâng ngọn đèn kia nữa.
Chỉ còn tại tro bụi.
Một giọt nước mắt tràn ra chảy xuôi xuống ngực, đôi tay nóng rực kia đang xoa lên bên ngực đã mất đi đầu nhũ của cậu.
Khúc Xuyên không khống chế nổi muốn giãy dụa, thế nhưng ánh mắt của tiên sinh lại rất kiên quyết, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng vậy.
"Đừng sợ, ta chỉ muốn hiểu rõ thân thể ngươi hơn, phải ngoan."
Tiên sinh động viên cậu giúp cậu giảm bớt hoang mang trong lòng, tốc độ nói cũng chậm dần tựa như đang đọc một bài thơ tình đầy lãng mạn.
Không biết là ký ức của tất cả mọi người đều tự giác khắc sâu sự đau đớn hay chỉ có một mình cậu, có điều Khúc Xuyên vẫn sợ hãi như trước, thậm chí còn nghe được tiếng kim tim đầy sắt bén đâm thủng da thịt cậu.
"Tiên sinh, đau..."
Đây là lần đầu tiên cậu than đau trước mặt tiên sinh.
Nhưng rõ ràng nơi đó đâu có gì, chỉ có một vòng đầu nhũ màu trà nhạt cùng với một vòng sẹo xấu xí chết lặng kia.
Tiêu Hành hiểu rõ, Khúc Xuyên không phải đau thật sự.
Tựa như một người bị chặt đứt tứ chi, khiến cho lúc nào dây thần kinh cũng truyền đến ký ức của một thân thể toàn vẹn bên trong vỏ não, cho dù đã mất đi một phần nhưng đầu dây thần kinh vẫn sẽ ghi nhớ.
Anh ấy vẫn còn nhớ Ôn Kỳ.
Ánh mắt Tiêu Hành càng trở nên sâu hơn, lực đạo của đầu ngón tay anh cũng vượt qua mức độ xoa bóp.
Có điều giọng nói của anh lại đầy ôn nhu: "Nhịn một chút, tiên sinh muốn khiến ngươi đau."
Khúc Xuyên lập tức ngoan ngoãn lại, nhịn đau để cho anh thỏa sức chơi đùa cậu.
"Tiên sinh có thể khiến cho nơi này có lại màu hồng phấn, nhất định sẽ rất đẹp." Tiêu Hành xoa xoa nơi đầu nhũ màu trà kia, giọng nói khàn khàn khẽ dỗ dành: "Muốn thử một lần không?"
Cái ôm nóng bỏng kia cơ hồ đã đốt cháy hết toàn bộ thần trí của Khúc Xuyên tựa như thế giới của cậu đã nứt ra một khe hở nhỏ bé đến mức không thể phát giác được, để cho thứ gì đó đi vào hung hăn ăn mòn bản thân cậu.
"Tiên sinh..."
Đôi mắt đầy bất lực của cậu nâng lên nhìn Tiêu Hành.
Điểm đỏ hồng trước ngực cậu không hề được báo trước đã bị cắn lên, lại tựa như một nụ hôn đầy thô bạo.
Nồng đậm, cường liệt đầy tình sắc.
Tiên sinh khoang miệng cũng rất nóng, bị nước bọt thấm ướt.
Mí mắt Khúc Xuyên khẽ chớp lén lút liếc mắt nhìn ——
Vẫn lần gương mặt đầy nét lạnh nhạt như trước.
Sắc bén lại vô tình.
Trong cái nóng bỏng rát kia tựa hồ chỉ có mình cậu, còn tiên sinh sẽ vĩnh viễn sống ở nơi se lạnh đối diện.
"Tiên sinh, ta đau..."
Sau khi nói xong, ma xui quỷ khiến, khiến cậu có một loại khao khát muốn cho tiên sinh biết được cảm giác của cậu, muốn để cho tiên sinh dùng ngữ điệu ôn nhu chậm rãi lúc trước an ủi cậu.
"Ôm ta liền hết đau."
Tiên sinh nói.
Ngẩng đầu, môi mỏng ướt át.
Trên đầu nhỏ khô héo kia dính đầy nướt bọt, bởi vì bị gặm cắn mà hơi cứng lên, vừa dâm đãng lại diễm lệ, ngay cả vết sẹo đều có vẻ sắc tình hơn.
Thật sự trở thành màu phấn hồng...
Khúc Xuyên thẹn thùng nghĩ.
Tay cậu bị trói lại, không cậu cự tuyệt vòng tay của tiên sinh.
"Một bên khác có muốn như vậy không?"
Tiêu Hành bóp bóp căn khí cụ đẹp đẽ đang dựng thẳng kia, dùng tư thế như đang ôm một đứa nhỏ mà ôm cậu vào trong lòng, hai mắt đối nhau, chóp mũi của ngài cũng chạm vào chóp mũi cậu, hỏi: "Thích không?"
"Rất thích..."
Kỳ thực thì Khúc Xuyên cũng không rõ đến tốt cùng bản thân cậu thích gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được rằng chỉ cần mọi thứ là do tiên sinh ban tặng hì cậu đều thích.
Cậu thích tiên sinh đánh cậu, cũng được tiên sinh ôm...
"Lỗ tai của ngươi rất mẫn cảm." Tiêu Hành nghiêng người mỉm cười, tựa như đang muốn xác nhận lại phán đoán của mình cho nên anh há miệng ngậm lấy vành tai mềm mại của Khúc Xuyên nhẹ nhàng cắn mút, lại dùng đầu lưỡi liếm láp một trận, mới hỏi: "Ngoại trừ lỗ tai, còn có chỗ nào muốn được tiên sinh hôn lên không?"
Giọng nói chầm chậm truyền từ mang tai đến tận gót chân. Gan bàn chân của Khúc có chút ngứa ngáy không tự chủ được cuộn tròn ngón chân lại.
Cậu không biết phải trả lời cái vấn đề này như thế nào mà chỉ có thể dùng vẻ mặt hoang mang đầy nghi hoặc nhìn tiên sinh.
Nơi nào cũng đều muốn được hôn, rất muốn. Nhưng mà cậu quá bẩn, cậu không xứng đáng để cầu một nụ hôn.
Tiên sinh xoa xoa thân thể của cậu, đầu ngón tay có chút bỏng rát, lòng bàn tay cũng nóng đến mức khó mà tin nổi. Khúc Xuyên cảm thấy bản thân tựa như đnag bị một ngọn lửa thiêu đốt, tựa như bị rơi vào trong ngọn lửa đang rực cháy, lại giống như thần thánh trong giáo đường bị thiêu đốt bởi ngọn đèn rực rỡ, không đủ khả năng để nâng ngọn đèn kia nữa.
Chỉ còn tại tro bụi.
Một giọt nước mắt tràn ra chảy xuôi xuống ngực, đôi tay nóng rực kia đang xoa lên bên ngực đã mất đi đầu nhũ của cậu.
Khúc Xuyên không khống chế nổi muốn giãy dụa, thế nhưng ánh mắt của tiên sinh lại rất kiên quyết, cánh tay đang ôm lấy cậu cũng vậy.
"Đừng sợ, ta chỉ muốn hiểu rõ thân thể ngươi hơn, phải ngoan."
Tiên sinh động viên cậu giúp cậu giảm bớt hoang mang trong lòng, tốc độ nói cũng chậm dần tựa như đang đọc một bài thơ tình đầy lãng mạn.
Không biết là ký ức của tất cả mọi người đều tự giác khắc sâu sự đau đớn hay chỉ có một mình cậu, có điều Khúc Xuyên vẫn sợ hãi như trước, thậm chí còn nghe được tiếng kim tim đầy sắt bén đâm thủng da thịt cậu.
"Tiên sinh, đau..."
Đây là lần đầu tiên cậu than đau trước mặt tiên sinh.
Nhưng rõ ràng nơi đó đâu có gì, chỉ có một vòng đầu nhũ màu trà nhạt cùng với một vòng sẹo xấu xí chết lặng kia.
Tiêu Hành hiểu rõ, Khúc Xuyên không phải đau thật sự.
Tựa như một người bị chặt đứt tứ chi, khiến cho lúc nào dây thần kinh cũng truyền đến ký ức của một thân thể toàn vẹn bên trong vỏ não, cho dù đã mất đi một phần nhưng đầu dây thần kinh vẫn sẽ ghi nhớ.
Anh ấy vẫn còn nhớ Ôn Kỳ.
Ánh mắt Tiêu Hành càng trở nên sâu hơn, lực đạo của đầu ngón tay anh cũng vượt qua mức độ xoa bóp.
Có điều giọng nói của anh lại đầy ôn nhu: "Nhịn một chút, tiên sinh muốn khiến ngươi đau."
Khúc Xuyên lập tức ngoan ngoãn lại, nhịn đau để cho anh thỏa sức chơi đùa cậu.
"Tiên sinh có thể khiến cho nơi này có lại màu hồng phấn, nhất định sẽ rất đẹp." Tiêu Hành xoa xoa nơi đầu nhũ màu trà kia, giọng nói khàn khàn khẽ dỗ dành: "Muốn thử một lần không?"
Cái ôm nóng bỏng kia cơ hồ đã đốt cháy hết toàn bộ thần trí của Khúc Xuyên tựa như thế giới của cậu đã nứt ra một khe hở nhỏ bé đến mức không thể phát giác được, để cho thứ gì đó đi vào hung hăn ăn mòn bản thân cậu.
"Tiên sinh..."
Đôi mắt đầy bất lực của cậu nâng lên nhìn Tiêu Hành.
Điểm đỏ hồng trước ngực cậu không hề được báo trước đã bị cắn lên, lại tựa như một nụ hôn đầy thô bạo.
Nồng đậm, cường liệt đầy tình sắc.
Tiên sinh khoang miệng cũng rất nóng, bị nước bọt thấm ướt.
Mí mắt Khúc Xuyên khẽ chớp lén lút liếc mắt nhìn ——
Vẫn lần gương mặt đầy nét lạnh nhạt như trước.
Sắc bén lại vô tình.
Trong cái nóng bỏng rát kia tựa hồ chỉ có mình cậu, còn tiên sinh sẽ vĩnh viễn sống ở nơi se lạnh đối diện.
"Tiên sinh, ta đau..."
Sau khi nói xong, ma xui quỷ khiến, khiến cậu có một loại khao khát muốn cho tiên sinh biết được cảm giác của cậu, muốn để cho tiên sinh dùng ngữ điệu ôn nhu chậm rãi lúc trước an ủi cậu.
"Ôm ta liền hết đau."
Tiên sinh nói.
Ngẩng đầu, môi mỏng ướt át.
Trên đầu nhỏ khô héo kia dính đầy nướt bọt, bởi vì bị gặm cắn mà hơi cứng lên, vừa dâm đãng lại diễm lệ, ngay cả vết sẹo đều có vẻ sắc tình hơn.
Thật sự trở thành màu phấn hồng...
Khúc Xuyên thẹn thùng nghĩ.
Tay cậu bị trói lại, không cậu cự tuyệt vòng tay của tiên sinh.
"Một bên khác có muốn như vậy không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.