Chương 25: Tôi Muốn Ôm Ngài Một Chút
A Suyễn
24/11/2021
Tiêu Hành ở trên cao nhìn xuống, quan sát thật kỹ thân thể thon gầy tái nhợt của Khúc Xuyên.
Ánh mắt vô tình mà lạnh nhạt.
Thời kỳ trưởng thành từ khi cậu ý thức được có lẽ cậu khác với những người bình thường thì cậu đã hình thành thói quen cảm xúc mãnh liệt của bản thân giấu ở một nơi thật sâu đến mức người khác không thể tìm được.
"Ngẩng đầu lên nhìn ta, lặp lại một lần nữa, ngươi thuộc về ai?"
Tiêu Hành nghiêm túc hỏi.
Khúc Xuyên ngồi dậy, ánh mắt run rẩy ngước lên nhìn anh, ôn hòa lại ngoan ngoãn trả lời: "Tiên sinh, ta thuộc về ngài."
Tiêu Hành duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu.
Sợi tóc mềm mại lướt qua khe hở ngón tay, mang theo cảm xúc hơi ẩm ướt còn có một chút cảm giác sắc tình khó mà hình dung được.
Tiêu Hành đang ngồi trên ghế salon gõ gõ xuống đầu gối ra hiệu cho Khúc Xuyên đi tới.
"Đau không?" Anh hỏi.
Khúc Xuyên lắc đầu nở một nụ cười đầy vẻ lấy lòng: "Không đau, tiên sinh."
Tiêu Hành khẽ cong khóe môi lên kéo cánh tay nhỏ nhắn lại gần vươn mình ôm Khúc Xuyên lên trên đùi: "Tiên sinh muốn kiểm tra."
Anh giả vờ nghiêm khắc lạnh nhạt nhưng kỳ thực thì anh đang muốn thưởng thức bộ thân thể mà anh vừa lưu xuống ấn ký của chính anh kia.
Trên bờ mông trải dài vài vệt đỏ ứ máu. Từ trước tới nay anh vẫn luôn có thể khống chế tốt lực đạo cùng góc độ, mười đường lằn trên da đều rất đẹp nhưng không đến nỗi phải khiến cho Khúc Xuyên thật sự bị thương.
Tiêu Hành nhẹ nhàng vuốt ve vết thương do chính anh lưu lại một cách chầm chậm tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
Ngón tay dọc theo khe mông trắng như tuyết hướng dần ra trước khẽ xoa bóp.
Cặp song hoàn đang treo lơ lửng trông rất mềm mại, cảm giác cực kỳ thư thái. Phía trước nối liền với cây ngọc hành đầy đáng yêu, bởi vì vừa nãy dùng cách xử phạt về thể xác khiến nó trở nên cương cứng đầy ướt át.
Khúc Xuyên ngoan ngoãn mặc anh đùa bỡn, cậu cố nhẫn nhịn khoái cảm mà không dám lên tiếng.
Nhưng mà hai gò má của cậu lại đang dần nóng lên.
Sao tiên sinh lại sờ đến nơi đó của cậu vậy chứ?
Nơi đó từng bị dẫm đạp, bị dây thừng trói chặt, bị gậy thông niệu đạo xỏ xuyên, thậm chí bên trên gậy thông niệu đạo còn từng bị ngâm nước muối, bị phóng điện qua...
Từ trước tới nay chưa từng có ai sờ qua nơi đó cuẩ cậu...
Ôn Kỳ nói, nơi đó quá bẩn , ngược lại nếu bị chân đạp lên cũng có thể sảng khoái. Ai lại muốn sờ qua cái động mà không biết khống chế như vậy chứ?
Khúc Xuyên yếu ớt vùng vẫy một hồi, nhưng rất nhanh đã bị tiên sinh mắng bản ngồi yên.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói ôn hòa đầy trầm tĩnh vang lên, không mang theo chút hung ác nào nhưng vẫn khiến cho cậu cảm thấy được sự uy nghiêm đầy áp bức bên trong.
Cậu không dám động đậy tiếp nữa nhưng mà thân thể cậu lại không chịu sự khống chế bắt đầu run rẩy.
Một ít ký ức hỗn loạn bất kham đang kêu gào trong đầu cậu ——
Trong gian phòng tràn ngập mùi rượu cùng thuốc lá đầy thấp kém, đàn bà gào thét đầy chói tai, những tiếng động quần áo xoẹt qua không khí, còn có kẹo cao xu dính lên dây điện, rác thải thì tứ tuong, cùng với tiếng động nam nữ ân ân ái ái...
Toàn bộ mọi thứ đều hóa thân thành quái thú dữ tợn, gào thét tựa như muốn nuốt chửng cậu.
"Ngươi thuộc về ta."
Giọng nói trầm thấp đầy vẻ kiên định dễ dàng kéo cậu ra khỏi móng vuốt sắt bén của quái thú. Đột nhiên những hồi ức đó biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại những cảm xúc vuốt ve nhẹ nhàng từ tiên sinh.
Được cứu rồi sao?
" Ngươi không cần phải cảm thấy sợ sệt với tất cả những đụng chạm từ ta."
Khúc Xuyên phủ phục trên đầu gối của tiên sinh, cậu dần yên tĩnh lại cũng ngưng không dãy gụa nữa.
Cậu muốn ôm tiên sinh một chút nhưng mà cậu không thể xác định được rằng tiên sinh có chán gét cái loại đụng chạm thân mật này không...
Tiêu Hành trầm mặc tiếp tục xoa bóp căn ngọc hành trong tay mình.
Còn chưa xoa bóp được bao lâu thì Khúc Xuyên đã run rẩy xuất tinh. Không phải bắn ra mà nó khẽ tràn ra từ chuông khẩu.
Liên tục bắn tinh cũng không được sao?
Tiêu Hành nhíu mày.
Anh ra lệnh cho Khúc Xuyên ngồi lên trên ghế sa lon sau đó lấy từ bên cạnh ra một cái khăn ướt chầm chậm lau khô trọc dịch dính trên tay.
"Tách chân ra thêm một chút."
Tiêu Hành nắm lấy hai bên đầu gối của Khúc Xuyên dùng một miếng khăn ướt khác tỉ mỉ dọn dẹp hạ thể tàn tạ của cậu.
Thời điểm cậu mở hai chân ra, cánh mông vừa bị đánh kia không tránh khỏi số phận ma sát với lớp da mềm mại của ghế salon.
Cũng không quá đau đớn nhưng cảm giác đau kia vẫn theo dây thần kinh truyền đến cảm giác đau, đủ để khiến cho Khúc Xuyên cương lên lần thứ hai.
Thật là vừa xấu xa lại dâm đãng.
Cậu không dám nhìn tiên sinh mà chỉ lúng túng nhắm chặt mắt.
Tiên sinh cười khẽ một tiếng: "Lần này ráng mà nhịn xuống, không thể bắn ra."
Mệnh lệnh vẫn ngắn gọn như trước, nhưng đây là lần đầu tiên tiên sinh lộ ra chút tâm tình trong giọng nói của mình.
Khúc Xuyên sợ hãi mở hai mắt ra, cậu không biết bản thân mình đã lấy lòng tiên sinh hồi nào nhưng mà có thể giúp tiên sinh vui vẻ khiến cậu cực kỳ cao hứng.
"Tôi sẽ nhịn xuống."
Cậu vội vàng đảm bảo một cách thành khẩn.
Tiêu Hành cầm lấy cái khăn ướt mang theo hương vị của tinh dịch cùng hương rượu thoang thoảng kia ném vào trong thùng rác rồi lại cúi đầu nhìn xuống Khúc Xuyên.
"Lần này ngươi rất ngoan ngoãn, tuy rằng trong quá trình vẫn còn chút không tốt, nhưng ngươi đã nghe theo lời tiên sinh cho nên ngươi có thể yêu cầu khen thưởng."
Khúc Xuyên ôm lấy hai bên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon. Cậu cũng không nghĩ ra bản thân muốn cái gì, sau khi suy nghĩ một hồi thật lâu mới mở miệng: "Tiên sinh, ngài cười rộ lên trông rất dễ nhìn, tôi hi vọng ngày có thể vui vẻ."
Tiêu Hành khẽ run lên trong nháy mắt. Anh lập tức nói: "Đây không được coi là khen thưởng, đổi một cái khác đi."
Khúc Xuyên liếm liếm khóe môi, nhớ lại ý niệm chợt lóe lên lúc trước.
Cậu e lệ ngước mắt lên nhìn Tiêu Hành nhỏ giọng hỏi: "Tôi muốn ôm ngài một chút, có thể... có thể không?"
Ánh mắt vô tình mà lạnh nhạt.
Thời kỳ trưởng thành từ khi cậu ý thức được có lẽ cậu khác với những người bình thường thì cậu đã hình thành thói quen cảm xúc mãnh liệt của bản thân giấu ở một nơi thật sâu đến mức người khác không thể tìm được.
"Ngẩng đầu lên nhìn ta, lặp lại một lần nữa, ngươi thuộc về ai?"
Tiêu Hành nghiêm túc hỏi.
Khúc Xuyên ngồi dậy, ánh mắt run rẩy ngước lên nhìn anh, ôn hòa lại ngoan ngoãn trả lời: "Tiên sinh, ta thuộc về ngài."
Tiêu Hành duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu của cậu.
Sợi tóc mềm mại lướt qua khe hở ngón tay, mang theo cảm xúc hơi ẩm ướt còn có một chút cảm giác sắc tình khó mà hình dung được.
Tiêu Hành đang ngồi trên ghế salon gõ gõ xuống đầu gối ra hiệu cho Khúc Xuyên đi tới.
"Đau không?" Anh hỏi.
Khúc Xuyên lắc đầu nở một nụ cười đầy vẻ lấy lòng: "Không đau, tiên sinh."
Tiêu Hành khẽ cong khóe môi lên kéo cánh tay nhỏ nhắn lại gần vươn mình ôm Khúc Xuyên lên trên đùi: "Tiên sinh muốn kiểm tra."
Anh giả vờ nghiêm khắc lạnh nhạt nhưng kỳ thực thì anh đang muốn thưởng thức bộ thân thể mà anh vừa lưu xuống ấn ký của chính anh kia.
Trên bờ mông trải dài vài vệt đỏ ứ máu. Từ trước tới nay anh vẫn luôn có thể khống chế tốt lực đạo cùng góc độ, mười đường lằn trên da đều rất đẹp nhưng không đến nỗi phải khiến cho Khúc Xuyên thật sự bị thương.
Tiêu Hành nhẹ nhàng vuốt ve vết thương do chính anh lưu lại một cách chầm chậm tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật trân quý.
Ngón tay dọc theo khe mông trắng như tuyết hướng dần ra trước khẽ xoa bóp.
Cặp song hoàn đang treo lơ lửng trông rất mềm mại, cảm giác cực kỳ thư thái. Phía trước nối liền với cây ngọc hành đầy đáng yêu, bởi vì vừa nãy dùng cách xử phạt về thể xác khiến nó trở nên cương cứng đầy ướt át.
Khúc Xuyên ngoan ngoãn mặc anh đùa bỡn, cậu cố nhẫn nhịn khoái cảm mà không dám lên tiếng.
Nhưng mà hai gò má của cậu lại đang dần nóng lên.
Sao tiên sinh lại sờ đến nơi đó của cậu vậy chứ?
Nơi đó từng bị dẫm đạp, bị dây thừng trói chặt, bị gậy thông niệu đạo xỏ xuyên, thậm chí bên trên gậy thông niệu đạo còn từng bị ngâm nước muối, bị phóng điện qua...
Từ trước tới nay chưa từng có ai sờ qua nơi đó cuẩ cậu...
Ôn Kỳ nói, nơi đó quá bẩn , ngược lại nếu bị chân đạp lên cũng có thể sảng khoái. Ai lại muốn sờ qua cái động mà không biết khống chế như vậy chứ?
Khúc Xuyên yếu ớt vùng vẫy một hồi, nhưng rất nhanh đã bị tiên sinh mắng bản ngồi yên.
"Đừng nhúc nhích."
Giọng nói ôn hòa đầy trầm tĩnh vang lên, không mang theo chút hung ác nào nhưng vẫn khiến cho cậu cảm thấy được sự uy nghiêm đầy áp bức bên trong.
Cậu không dám động đậy tiếp nữa nhưng mà thân thể cậu lại không chịu sự khống chế bắt đầu run rẩy.
Một ít ký ức hỗn loạn bất kham đang kêu gào trong đầu cậu ——
Trong gian phòng tràn ngập mùi rượu cùng thuốc lá đầy thấp kém, đàn bà gào thét đầy chói tai, những tiếng động quần áo xoẹt qua không khí, còn có kẹo cao xu dính lên dây điện, rác thải thì tứ tuong, cùng với tiếng động nam nữ ân ân ái ái...
Toàn bộ mọi thứ đều hóa thân thành quái thú dữ tợn, gào thét tựa như muốn nuốt chửng cậu.
"Ngươi thuộc về ta."
Giọng nói trầm thấp đầy vẻ kiên định dễ dàng kéo cậu ra khỏi móng vuốt sắt bén của quái thú. Đột nhiên những hồi ức đó biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại những cảm xúc vuốt ve nhẹ nhàng từ tiên sinh.
Được cứu rồi sao?
" Ngươi không cần phải cảm thấy sợ sệt với tất cả những đụng chạm từ ta."
Khúc Xuyên phủ phục trên đầu gối của tiên sinh, cậu dần yên tĩnh lại cũng ngưng không dãy gụa nữa.
Cậu muốn ôm tiên sinh một chút nhưng mà cậu không thể xác định được rằng tiên sinh có chán gét cái loại đụng chạm thân mật này không...
Tiêu Hành trầm mặc tiếp tục xoa bóp căn ngọc hành trong tay mình.
Còn chưa xoa bóp được bao lâu thì Khúc Xuyên đã run rẩy xuất tinh. Không phải bắn ra mà nó khẽ tràn ra từ chuông khẩu.
Liên tục bắn tinh cũng không được sao?
Tiêu Hành nhíu mày.
Anh ra lệnh cho Khúc Xuyên ngồi lên trên ghế sa lon sau đó lấy từ bên cạnh ra một cái khăn ướt chầm chậm lau khô trọc dịch dính trên tay.
"Tách chân ra thêm một chút."
Tiêu Hành nắm lấy hai bên đầu gối của Khúc Xuyên dùng một miếng khăn ướt khác tỉ mỉ dọn dẹp hạ thể tàn tạ của cậu.
Thời điểm cậu mở hai chân ra, cánh mông vừa bị đánh kia không tránh khỏi số phận ma sát với lớp da mềm mại của ghế salon.
Cũng không quá đau đớn nhưng cảm giác đau kia vẫn theo dây thần kinh truyền đến cảm giác đau, đủ để khiến cho Khúc Xuyên cương lên lần thứ hai.
Thật là vừa xấu xa lại dâm đãng.
Cậu không dám nhìn tiên sinh mà chỉ lúng túng nhắm chặt mắt.
Tiên sinh cười khẽ một tiếng: "Lần này ráng mà nhịn xuống, không thể bắn ra."
Mệnh lệnh vẫn ngắn gọn như trước, nhưng đây là lần đầu tiên tiên sinh lộ ra chút tâm tình trong giọng nói của mình.
Khúc Xuyên sợ hãi mở hai mắt ra, cậu không biết bản thân mình đã lấy lòng tiên sinh hồi nào nhưng mà có thể giúp tiên sinh vui vẻ khiến cậu cực kỳ cao hứng.
"Tôi sẽ nhịn xuống."
Cậu vội vàng đảm bảo một cách thành khẩn.
Tiêu Hành cầm lấy cái khăn ướt mang theo hương vị của tinh dịch cùng hương rượu thoang thoảng kia ném vào trong thùng rác rồi lại cúi đầu nhìn xuống Khúc Xuyên.
"Lần này ngươi rất ngoan ngoãn, tuy rằng trong quá trình vẫn còn chút không tốt, nhưng ngươi đã nghe theo lời tiên sinh cho nên ngươi có thể yêu cầu khen thưởng."
Khúc Xuyên ôm lấy hai bên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon. Cậu cũng không nghĩ ra bản thân muốn cái gì, sau khi suy nghĩ một hồi thật lâu mới mở miệng: "Tiên sinh, ngài cười rộ lên trông rất dễ nhìn, tôi hi vọng ngày có thể vui vẻ."
Tiêu Hành khẽ run lên trong nháy mắt. Anh lập tức nói: "Đây không được coi là khen thưởng, đổi một cái khác đi."
Khúc Xuyên liếm liếm khóe môi, nhớ lại ý niệm chợt lóe lên lúc trước.
Cậu e lệ ngước mắt lên nhìn Tiêu Hành nhỏ giọng hỏi: "Tôi muốn ôm ngài một chút, có thể... có thể không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.