Chương 16
Tống Thị Phương Anh
19/09/2022
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đối diện với Nam trong tình huống thế này,tôi không làm gì sai nhưng tôi biết ánh mắt anh ta đang khó chịu khi thấy tôi tại đây…
Ngọc vội đặt chai bia xuống,gã đàn ông kia liền hỏi
-Sao vậy em
-Em có việc ,anh bảo Linh hộ em là em về trước…
Cô rời khỏi quán bar trong vội vã…vừa bước ra bên ngoài ánh đèn xe đối diện cô bật lên chiếu thẳng vào Ngọc,cô lấy tay che vì chói,qua lớp kính ô tô cô lờ mờ nhìn thấy Nam đang ngồi trong xe…anh ta nhấn ga xe đi tới chỗ Ngọc…tay anh ta đẩy cửa xe …
-Cô lên đi…
-Tôi…
Ngọc ngại k biết nói gì ,cô bước lên xe ngồi,không khí căng thẳng khi thấy Nam cứ lầm lỳ,Ngọc chỉ dám thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh ta loé sáng khi Nam vuốt vô lăng chiếc ô tô…
Cô ngạc nhiên khi thấy xe đỗ trước cửa nhà mẹ đẻ …
-Anh đưa tôi tới đây là?
-Đến từ đâu thì quay lại từ đó ,nơi cô thuộc về là một căn nhà xập xệ ,nó hợp với cô hơn là chiếc váy bên ngoài,dù cô có thế nào cũng không thể sang hơn được…
-Này anh,anh đang nói quá lời rồi đấy
-Quá lời,cô là loại đàn bà hư hỏng…
Nam vừa nói câu này Ngọc tát vào mặt Nam ,bốp…anh ta cắn răng chỉnh lại kính
-Anh k có quyền nhận xét về tôi,anh chẳng là gì cả,anh nên nhớ cuộc hôn nhân này của chúng ta là trao đổi,k hơn k kém đó là trao đổi…anh cứu tôi,tôi cho anh máu vậy tôi đâu có nợ gì anh,tôi có hư hỏng hay không cũng k tới lượt anh nhận xét…
Nam tóm cổ Ngọc và bóp siết chặt
-Đàn bà bên cạnh tôi dù vì bất cứ lý do gì cũng không được phép hư hỏng,thoả thuận của chúng ta là trên miệng,còn cô chính xác bây giờ đang là vợ tôi,cô mặc váy ngắn lả lướt tới vũ trường ,bạn bè anh em tôi thấy họ sẽ nghĩ thế nào,cô tự suy nghĩ đi…
Mẹ Ngọc đi vứt rác bà đứng nghe thấy toàn bộ lời Nam nói…ánh mắt bà buồn rồi lên tiếng
-Hai đứa về sao k vào nhà…
Nam lúc này bỏ tay ra khỏi cổ Ngọc,anh ta xuống xe cúi chào mẹ Ngọc
-Con có việc phải đi,con đưa vợ con về cho mẹ…con xin phép…
Nam vẫn mở cửa cho Ngọc xuống…anh ta lái xe vụt đi trong đêm…
Ngọc lủi thủi theo mẹ đi vào ,bà đặt tay lên bàn giọng trầm xuống …
-Con đã làm gì
-Con k làm gì cả mẹ ạ
-K làm gì để nó bóp cổ ngay trước cửa,nó là đứa điềm đạm mà phải như thế,mẹ nghe nó nói rồi,đi vũ trường lả lướt với đàn ông…
-Mẹ k phải như mẹ nghĩ
-con im đi,nhìn vào gương xem con ăn mặc kiểu gì kia,bản thân con đã lỡ dở một lần rồi ,lần trước vì thằng Huy còn lần này con lấy được chồng tốt quá lại hoá hư phải không?
-Mẹ con k làm gì sai cả,con tới đó sinh nhật ,anh ấy hiểu lầm thôi
-Mày để nó đèo về cửa rồi ,mày làm mẹ thất vọng,người có học sâu xa họ có ý nói muốn trả mày về đấy…mau,mau về nhà xin lỗi nó đi con…nhanh k lại lỡ dở
-Kìa mẹ,mẹ k hiểu đâu,k cần phải thế đâu mẹ
-Tao bảo mày đi về,nếu tao gọi cho nó mà nói mày chưa về thì mày đừng gọi tao là mẹ nữa
-con…
-Thằng Trung mau gọi cho chị mày cái xe…quần áo của mày ở nhà vẫn đầy ra mày đi thay ngay đi k thì bảo…
Ngọc đi thay đồ mà trong lòng ấm ức,cô nghĩ cô chẳng làm gì sai mà hết bị chồng đến mẹ đẻ mắng mỏ…mắt Ngọc rơm rớm vì tủi thân…
Nam trở về nhà anh ta mặt hầm hầm…đang uống rượu một mình thì chuông cửa reo…Anh ta mở cửa Ngọc k nhìn vào mắt Nam …
-Mẹ tôi có gọi anh bảo tôi đã về ,sau này có chuyện gì chúng ta giải quyết với nhau đừng để người lớn biết chuyện,tránh phải suy nghĩ
-Ai cho cô về
-Ý anh là sao?
-Nơi này k phải muốn đến là đến mà muốn đi là đi,tôi k chấp nhận loại đàn bà hư hỏng như cô bước chân vào nhà…
-Anh…được là anh nói đấy…nếu k phải vì mẹ tôi nói thì tôi cũng k bao giờ bước chân về nhà này…
Nam đóng sầm cửa ngay trước mặt Ngọc …Ngọc tức giận quay đi…mẹ Ngọc gọi cho Nam
-Con bé về bên đó chưa con
-Vợ con về rồi mẹ ạ
-Vậy mẹ yên tâm rồi,có gì k nên không phải con bảo ban no chút nhé…hai đứa cãi nhau mẹ lo lắm
-K có gì đâu mẹ,mẹ đừng suy nghĩ nhiều
-Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi…
Nam cúp máy anh ta đứng nhấp ly rượu từ trên ban công nhìn xuống dưới Ngọc đang ngồi ở ghế đá trong khuôn viên chung cư…anh ta nhìn lên trời thấy sấm chớp vang lên…tay anh ta đặt ly rượu xuống bàn rồi quay đi tắm mặc kệ Ngọc…
Đứng dưới vòi sen anh ta cứ cảm thấy bứt rứt,tay ấn dập vòi nước mạnh rồi quấn tạm chiếc khăn tắm ra ngoài…ra hiên thấy Ngọc đã k còn ở đó,trời đã đổ cơn mưa…
Tiếng chuông cửa lại vang lên…
Nam mở cửa lại là Ngọc…anh ta đang định đóng cửa thì Ngọc giữ
-Mẹ tôi có gọi không,anh nói thế nào
-Tôi bảo đuổi cô đi rồi
-Anh sẽ không nói thế đâu ,tôi chắc chắn như vậy…đêm nay tôi ở đây,sáng mai tôi sẽ dọn đồ đi,mưa to quá nên tôi chưa đi được,thuê taxi tốn tiền lắm,tôi lại k có tiền phải tiết kiệm…
Ngọc cười nhẹ rồi len vào trong nhà,cô lên thẳng trên phòng…cánh cửa phòng đóng lại,Ngọc thở dài và tự nhủ “ Nhịn…một điều nhịn chín điều lành”…
Nam ngồi trong phòng làm việc nhìn lên trên phòng ánh sáng từ bên trên vẫn sáng,anh ta thở khói thuốc phì phèo…ánh mắt lầm lỳ đó cứ nhìn cho đến khi Ngọc tắt điện…
Vài gã bạn của Nam vẫn ở quán bar bọn chúng hỏi nhau
-Ơ Nam nó về rồi à
-Anh k biết à,đưa phu nhân về rồi
-Vợ nó á
-Vâng vợ anh Nam hôm nay lại đến đây
-Thế cô ta có thấy chuyện trong phòng này không?
-Dạ không,k thấy đâu ,lên làm sao được đây
-Thế tốt rồi
Trong phòng đó đám con gái trần chuồng nhảy nhót uốn éo,họ đều là những cô hoa khôi,hot girl nổi tiếng,đàn ông hắt lên họ những chai rượu đắt tiền,một căn phòng thác loạn…
Sáng hôm sau,Ngọc nấu ăn sáng như thường ngày,mở căn phòng ra mùi nấu nướng,tiếng nhạc nhẹ du dương…Nam lại cảm nhận thấy hương vị của gia đình hiện hữu trong ngôi nhà này…nụ cười của Ngọc lại hiện ra
-Đồ ăn xong rồi nay em nấu bún rươu…
-Tôi có cuộc họp,cô tự ăn đi
-Em nấu nhiều lắm mình em ăn sao hết được…
Nam đóng cửa rời khỏi nhà,Ngọc lầm bầm “ Dỗi kinh khủng hơn cả đàn bà,mà mình làm gì sai đâu ,đồ điên”…
Tại cơ quan trong cuộc họp mọi người nhắc đến việc đi nghỉ mát tại Nha Trang…Tuấn hỏi khẽ Nam
-Sếp có đi k,em nhớ là sếp chưa đi tuần trăng mật
-Mật mẽo gì ,còn nhiều việc lắm lo làm hết đi
-Ơ thật sao sếp k đưa chị nhà đi ,đỡ stress lại thêm gắn kết vợ chồng…
-Khi nào đi
-Dạ tối mai …
-Có gì anh báo lại…
Thuý đứng ở sảnh hỏi Tuấn
-Anh Nam có đi nghỉ mát lần này không anh?
-Em hỏi làm gì,sếp có bao giờ đi đâu nhưng lần này thấy bảo sẽ báo lại thì có khả năng đi…
-Vậy à anh,em cám ơn nhé
Tuấn thở dài” Quên chưa bảo với cô ta là nếu đi thì khéo có cả phu nhân đi cùng,cô ta mừng như bắt được vàng,khổ…yêu ai k yêu lại đi yêu người như sếp”…
Nam tay cầm vài cuốn truyện tranh bước tới phòng bệnh của con gái…anh ta mở cửa cô bé kêu lớn
-Bố…bác sỹ nói con sắp khoẻ rồi bố ạ
-Tốt lắm ,cứ như vậy Thỏ của bố sắp được đến trường rồi…
-Vâng con vui lắm,khi nào hút cạn máu cô ta thì con khoẻ bố nhỉ
Thỏ nói đến đây Nam thay đổi sắc mặt ,anh ta quay ra nhìn con gái vs ánh mắt sắc bén…
-Thỏ…bố có dậy con là người phải biết đến biết ơn,cô Ngọc cho con máu vậy mà con lại dùng những lời lẽ đó để nói về cô ấy,con thật sự làm bố thất vọng
-Cô ấy là hồ ly tinh,cô ấy lợi dụng bố
-Con hiểu bố được bao nhiêu phần,nếu vì con mà bố bị lợi dụng bố cũng chấp nhận cơ mà…nhưng ở đây cô Ngọc là người bố nghiêm túc nhờ cậy,bố mang ơn cô ấy vì đã giúp con,k phải ai cũng có thể cho máu ,con hãy ghi nhớ điều đó,nếu mẹ đẻ con có cùng nhóm máu với con chưa chắc cô ta đã cho con,con hãy nhìn quá trình đã trải qua,đừng nghe lời dụ dỗ bằng tai,ai xấu ai tốt con phải tự biết…bố về đây con nghỉ đi…
-Bố…bố có khi nào muốn có một đứa con khác ,một đứa con không bệnh tật chắc bố sẽ đỡ mệt lòng…
-Số trời rồi,nếu bố muốn thì bố đã có thêm em cho con từ lâu rồi ,bố chưa hề nghĩ sẽ có thêm đứa con nào khác ngoài con cả…
-Bố,bố k dc yêu cô Ngọc đó,bố k dc yêu cô ấy,cô ấy k phù hợp đâu ạ
-Con là con,con k thể bảo bố yêu ai hay ghét ai,đó là quy luật,nếu con còn nói chuyện với cô Ngọc kiểu đó nữa bố sẽ k để con nói chuyện tiếp với mẹ con ,con hãy nhớ lời bố nói…k gì qua mắt được bố chỉ là bố có muốn nói hay không thôi…
Nam bước đi Thỏ mặt phụng phịu…
Ngọc đang ở quán làm việc,cô nghe điện thoại khi Nam gọi
-Cô đến trung tâm thương mại X,ngay bây giờ
-Làm gì ạ
Nam cúp máy…Ngọc lầm bầm rồi đứng dậy đeo túi rời đi…tới trung tâm thương mại cô ngó nghiêng…bàn tay kéo cô lại gần đó là Nam
-Cô làm gì mà cứ như ăn trộm…
-Tôi đang tìm anh mà,với ít khi đến trung tâm đắt tiền kiểu này…anh gọi tôi tới có việc gì
-Chúng ta sẽ đi nghỉ vào ngày mai…cô chọn đi cứ lấy bộ nào cô thích…
Ngọc thấy đang đứng giữa cửa hàng toàn đồ áo lót,bikini và những bộ áo ngủ ren mỏng hở hang táo bạo ,cô cắn tay lên miệng “ Tên bệnh này ,hắn có ý gì mà bảo mình mua đồ này,mà đi nghỉ là như nào,liệu hắn có định cưỡng hiếp mình như Huy không”
Ngọc quay ra nhìn Nam rồi tóm áo giữ khư khư khiến Nam và cô nhân viên chú ý…
Chuẩn bị Ngọc sẽ có một kỳ nghỉ liệu có đáng nhớ!
Ngọc vội đặt chai bia xuống,gã đàn ông kia liền hỏi
-Sao vậy em
-Em có việc ,anh bảo Linh hộ em là em về trước…
Cô rời khỏi quán bar trong vội vã…vừa bước ra bên ngoài ánh đèn xe đối diện cô bật lên chiếu thẳng vào Ngọc,cô lấy tay che vì chói,qua lớp kính ô tô cô lờ mờ nhìn thấy Nam đang ngồi trong xe…anh ta nhấn ga xe đi tới chỗ Ngọc…tay anh ta đẩy cửa xe …
-Cô lên đi…
-Tôi…
Ngọc ngại k biết nói gì ,cô bước lên xe ngồi,không khí căng thẳng khi thấy Nam cứ lầm lỳ,Ngọc chỉ dám thoáng nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh ta loé sáng khi Nam vuốt vô lăng chiếc ô tô…
Cô ngạc nhiên khi thấy xe đỗ trước cửa nhà mẹ đẻ …
-Anh đưa tôi tới đây là?
-Đến từ đâu thì quay lại từ đó ,nơi cô thuộc về là một căn nhà xập xệ ,nó hợp với cô hơn là chiếc váy bên ngoài,dù cô có thế nào cũng không thể sang hơn được…
-Này anh,anh đang nói quá lời rồi đấy
-Quá lời,cô là loại đàn bà hư hỏng…
Nam vừa nói câu này Ngọc tát vào mặt Nam ,bốp…anh ta cắn răng chỉnh lại kính
-Anh k có quyền nhận xét về tôi,anh chẳng là gì cả,anh nên nhớ cuộc hôn nhân này của chúng ta là trao đổi,k hơn k kém đó là trao đổi…anh cứu tôi,tôi cho anh máu vậy tôi đâu có nợ gì anh,tôi có hư hỏng hay không cũng k tới lượt anh nhận xét…
Nam tóm cổ Ngọc và bóp siết chặt
-Đàn bà bên cạnh tôi dù vì bất cứ lý do gì cũng không được phép hư hỏng,thoả thuận của chúng ta là trên miệng,còn cô chính xác bây giờ đang là vợ tôi,cô mặc váy ngắn lả lướt tới vũ trường ,bạn bè anh em tôi thấy họ sẽ nghĩ thế nào,cô tự suy nghĩ đi…
Mẹ Ngọc đi vứt rác bà đứng nghe thấy toàn bộ lời Nam nói…ánh mắt bà buồn rồi lên tiếng
-Hai đứa về sao k vào nhà…
Nam lúc này bỏ tay ra khỏi cổ Ngọc,anh ta xuống xe cúi chào mẹ Ngọc
-Con có việc phải đi,con đưa vợ con về cho mẹ…con xin phép…
Nam vẫn mở cửa cho Ngọc xuống…anh ta lái xe vụt đi trong đêm…
Ngọc lủi thủi theo mẹ đi vào ,bà đặt tay lên bàn giọng trầm xuống …
-Con đã làm gì
-Con k làm gì cả mẹ ạ
-K làm gì để nó bóp cổ ngay trước cửa,nó là đứa điềm đạm mà phải như thế,mẹ nghe nó nói rồi,đi vũ trường lả lướt với đàn ông…
-Mẹ k phải như mẹ nghĩ
-con im đi,nhìn vào gương xem con ăn mặc kiểu gì kia,bản thân con đã lỡ dở một lần rồi ,lần trước vì thằng Huy còn lần này con lấy được chồng tốt quá lại hoá hư phải không?
-Mẹ con k làm gì sai cả,con tới đó sinh nhật ,anh ấy hiểu lầm thôi
-Mày để nó đèo về cửa rồi ,mày làm mẹ thất vọng,người có học sâu xa họ có ý nói muốn trả mày về đấy…mau,mau về nhà xin lỗi nó đi con…nhanh k lại lỡ dở
-Kìa mẹ,mẹ k hiểu đâu,k cần phải thế đâu mẹ
-Tao bảo mày đi về,nếu tao gọi cho nó mà nói mày chưa về thì mày đừng gọi tao là mẹ nữa
-con…
-Thằng Trung mau gọi cho chị mày cái xe…quần áo của mày ở nhà vẫn đầy ra mày đi thay ngay đi k thì bảo…
Ngọc đi thay đồ mà trong lòng ấm ức,cô nghĩ cô chẳng làm gì sai mà hết bị chồng đến mẹ đẻ mắng mỏ…mắt Ngọc rơm rớm vì tủi thân…
Nam trở về nhà anh ta mặt hầm hầm…đang uống rượu một mình thì chuông cửa reo…Anh ta mở cửa Ngọc k nhìn vào mắt Nam …
-Mẹ tôi có gọi anh bảo tôi đã về ,sau này có chuyện gì chúng ta giải quyết với nhau đừng để người lớn biết chuyện,tránh phải suy nghĩ
-Ai cho cô về
-Ý anh là sao?
-Nơi này k phải muốn đến là đến mà muốn đi là đi,tôi k chấp nhận loại đàn bà hư hỏng như cô bước chân vào nhà…
-Anh…được là anh nói đấy…nếu k phải vì mẹ tôi nói thì tôi cũng k bao giờ bước chân về nhà này…
Nam đóng sầm cửa ngay trước mặt Ngọc …Ngọc tức giận quay đi…mẹ Ngọc gọi cho Nam
-Con bé về bên đó chưa con
-Vợ con về rồi mẹ ạ
-Vậy mẹ yên tâm rồi,có gì k nên không phải con bảo ban no chút nhé…hai đứa cãi nhau mẹ lo lắm
-K có gì đâu mẹ,mẹ đừng suy nghĩ nhiều
-Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi…
Nam cúp máy anh ta đứng nhấp ly rượu từ trên ban công nhìn xuống dưới Ngọc đang ngồi ở ghế đá trong khuôn viên chung cư…anh ta nhìn lên trời thấy sấm chớp vang lên…tay anh ta đặt ly rượu xuống bàn rồi quay đi tắm mặc kệ Ngọc…
Đứng dưới vòi sen anh ta cứ cảm thấy bứt rứt,tay ấn dập vòi nước mạnh rồi quấn tạm chiếc khăn tắm ra ngoài…ra hiên thấy Ngọc đã k còn ở đó,trời đã đổ cơn mưa…
Tiếng chuông cửa lại vang lên…
Nam mở cửa lại là Ngọc…anh ta đang định đóng cửa thì Ngọc giữ
-Mẹ tôi có gọi không,anh nói thế nào
-Tôi bảo đuổi cô đi rồi
-Anh sẽ không nói thế đâu ,tôi chắc chắn như vậy…đêm nay tôi ở đây,sáng mai tôi sẽ dọn đồ đi,mưa to quá nên tôi chưa đi được,thuê taxi tốn tiền lắm,tôi lại k có tiền phải tiết kiệm…
Ngọc cười nhẹ rồi len vào trong nhà,cô lên thẳng trên phòng…cánh cửa phòng đóng lại,Ngọc thở dài và tự nhủ “ Nhịn…một điều nhịn chín điều lành”…
Nam ngồi trong phòng làm việc nhìn lên trên phòng ánh sáng từ bên trên vẫn sáng,anh ta thở khói thuốc phì phèo…ánh mắt lầm lỳ đó cứ nhìn cho đến khi Ngọc tắt điện…
Vài gã bạn của Nam vẫn ở quán bar bọn chúng hỏi nhau
-Ơ Nam nó về rồi à
-Anh k biết à,đưa phu nhân về rồi
-Vợ nó á
-Vâng vợ anh Nam hôm nay lại đến đây
-Thế cô ta có thấy chuyện trong phòng này không?
-Dạ không,k thấy đâu ,lên làm sao được đây
-Thế tốt rồi
Trong phòng đó đám con gái trần chuồng nhảy nhót uốn éo,họ đều là những cô hoa khôi,hot girl nổi tiếng,đàn ông hắt lên họ những chai rượu đắt tiền,một căn phòng thác loạn…
Sáng hôm sau,Ngọc nấu ăn sáng như thường ngày,mở căn phòng ra mùi nấu nướng,tiếng nhạc nhẹ du dương…Nam lại cảm nhận thấy hương vị của gia đình hiện hữu trong ngôi nhà này…nụ cười của Ngọc lại hiện ra
-Đồ ăn xong rồi nay em nấu bún rươu…
-Tôi có cuộc họp,cô tự ăn đi
-Em nấu nhiều lắm mình em ăn sao hết được…
Nam đóng cửa rời khỏi nhà,Ngọc lầm bầm “ Dỗi kinh khủng hơn cả đàn bà,mà mình làm gì sai đâu ,đồ điên”…
Tại cơ quan trong cuộc họp mọi người nhắc đến việc đi nghỉ mát tại Nha Trang…Tuấn hỏi khẽ Nam
-Sếp có đi k,em nhớ là sếp chưa đi tuần trăng mật
-Mật mẽo gì ,còn nhiều việc lắm lo làm hết đi
-Ơ thật sao sếp k đưa chị nhà đi ,đỡ stress lại thêm gắn kết vợ chồng…
-Khi nào đi
-Dạ tối mai …
-Có gì anh báo lại…
Thuý đứng ở sảnh hỏi Tuấn
-Anh Nam có đi nghỉ mát lần này không anh?
-Em hỏi làm gì,sếp có bao giờ đi đâu nhưng lần này thấy bảo sẽ báo lại thì có khả năng đi…
-Vậy à anh,em cám ơn nhé
Tuấn thở dài” Quên chưa bảo với cô ta là nếu đi thì khéo có cả phu nhân đi cùng,cô ta mừng như bắt được vàng,khổ…yêu ai k yêu lại đi yêu người như sếp”…
Nam tay cầm vài cuốn truyện tranh bước tới phòng bệnh của con gái…anh ta mở cửa cô bé kêu lớn
-Bố…bác sỹ nói con sắp khoẻ rồi bố ạ
-Tốt lắm ,cứ như vậy Thỏ của bố sắp được đến trường rồi…
-Vâng con vui lắm,khi nào hút cạn máu cô ta thì con khoẻ bố nhỉ
Thỏ nói đến đây Nam thay đổi sắc mặt ,anh ta quay ra nhìn con gái vs ánh mắt sắc bén…
-Thỏ…bố có dậy con là người phải biết đến biết ơn,cô Ngọc cho con máu vậy mà con lại dùng những lời lẽ đó để nói về cô ấy,con thật sự làm bố thất vọng
-Cô ấy là hồ ly tinh,cô ấy lợi dụng bố
-Con hiểu bố được bao nhiêu phần,nếu vì con mà bố bị lợi dụng bố cũng chấp nhận cơ mà…nhưng ở đây cô Ngọc là người bố nghiêm túc nhờ cậy,bố mang ơn cô ấy vì đã giúp con,k phải ai cũng có thể cho máu ,con hãy ghi nhớ điều đó,nếu mẹ đẻ con có cùng nhóm máu với con chưa chắc cô ta đã cho con,con hãy nhìn quá trình đã trải qua,đừng nghe lời dụ dỗ bằng tai,ai xấu ai tốt con phải tự biết…bố về đây con nghỉ đi…
-Bố…bố có khi nào muốn có một đứa con khác ,một đứa con không bệnh tật chắc bố sẽ đỡ mệt lòng…
-Số trời rồi,nếu bố muốn thì bố đã có thêm em cho con từ lâu rồi ,bố chưa hề nghĩ sẽ có thêm đứa con nào khác ngoài con cả…
-Bố,bố k dc yêu cô Ngọc đó,bố k dc yêu cô ấy,cô ấy k phù hợp đâu ạ
-Con là con,con k thể bảo bố yêu ai hay ghét ai,đó là quy luật,nếu con còn nói chuyện với cô Ngọc kiểu đó nữa bố sẽ k để con nói chuyện tiếp với mẹ con ,con hãy nhớ lời bố nói…k gì qua mắt được bố chỉ là bố có muốn nói hay không thôi…
Nam bước đi Thỏ mặt phụng phịu…
Ngọc đang ở quán làm việc,cô nghe điện thoại khi Nam gọi
-Cô đến trung tâm thương mại X,ngay bây giờ
-Làm gì ạ
Nam cúp máy…Ngọc lầm bầm rồi đứng dậy đeo túi rời đi…tới trung tâm thương mại cô ngó nghiêng…bàn tay kéo cô lại gần đó là Nam
-Cô làm gì mà cứ như ăn trộm…
-Tôi đang tìm anh mà,với ít khi đến trung tâm đắt tiền kiểu này…anh gọi tôi tới có việc gì
-Chúng ta sẽ đi nghỉ vào ngày mai…cô chọn đi cứ lấy bộ nào cô thích…
Ngọc thấy đang đứng giữa cửa hàng toàn đồ áo lót,bikini và những bộ áo ngủ ren mỏng hở hang táo bạo ,cô cắn tay lên miệng “ Tên bệnh này ,hắn có ý gì mà bảo mình mua đồ này,mà đi nghỉ là như nào,liệu hắn có định cưỡng hiếp mình như Huy không”
Ngọc quay ra nhìn Nam rồi tóm áo giữ khư khư khiến Nam và cô nhân viên chú ý…
Chuẩn bị Ngọc sẽ có một kỳ nghỉ liệu có đáng nhớ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.