Chương 19
Tống Thị Phương Anh
19/09/2022
Giây phút này tôi thật sự thấy mệt mỏi…tôi cảm thấy anh ta đang như không còn là chính mình,từ ánh mắt đến hành động và đặc biệt anh ta chưa bao giờ tỏ ra đi quá giới hạn với tôi…vẻ lịch sự,lịch lãm đó đã biến mất…
-Anh say rồi
-Không say…tôi k hề say,tôi đã bảo cô đi rồi mà cô còn cố tình trêu ngươi tôi
-Tôi đi mà,bây giờ tôi đi…
Nam kéo toạc áo của Ngọc ra rách hết cả chiếc áo phông cô đang mặc,Ngọc giữ tay
-Bỏ ra đi cô k phản kháng lại nổi đâu …
-Chúng ta là hôn nhân trên danh nghĩa,anh đừng có bất lịch sự như thế,anh thừa hiểu anh k dc động vào tôi…
-Hôm nay bất đắc dĩ…
Nam cúi xuống hôn Ngọc,anh ta siết chặt bờ môi,Ngọc dẫy dụa rồi bị ghì chặt…
-không…bỏ ra đi tôi xin anh đấy đừng làm thế
Nam cởi vội khoá quần của Ngọc,cô lấy tay đỡ
-Bỏ tay ra tôi k muốn làm cô phải đau đâu đấy
-Anh làm tôi đau đi cũng được,giết tôi cũng được nhưng chúng ta không thể quan hệ tình dục được,như thế sẽ phá vỡ mọi ranh giới,phá vỡ tất cả giữa chúng ta…
Nam nghe tới đây anh ta ghì chặt hôn lên miệng Ngọc rồi cúi xuống mút mát đầu vú cô…Anh ta cứ vần vò thể xác Ngọc và cố kiềm chế để không quan hệ…
Nam gục trên người Ngọc rồi thở mạnh và nhắm mắt…Ngọc bật khóc khi nhìn đồng hồ đã 3h sáng …Nam dường như đã cố kiềm chế để k quan hệ với Ngọc,anh ta đến mức nổi hết gân ở mặt và khiến cho bản thân lả đi…
Anh ta chỉ hôn và mút mát ngực vai cô…
Sáng hôm sau…khi Nam bật tỉnh dậy khi nghe tiếng sóng biển,anh ta ôm đầu vẻ mặt đau đầu mệt mỏi…chợt nhớ tới chuyện đêm qua,Nam sực nhớ đến Ngọc …anh ta nhìn xung quanh thấy chiếc áo rách của Ngọc vứt trên sàn…Nam dậy thấy vali và đồ của cô vẫn còn trong phòng,anh ta choàng chiếc áo ngủ rồi mở rèm,bên ngoài hiên Ngọc ngồi ngủ gật co ro khiến Nam ngạc nhiên…anh ta liền nghĩ tới chuyện đêm qua có lẽ đã làm Ngọc sợ…Anh ta khẽ lên tiếng
-Vào trong nằm đi ở ngoài này đang gió…
Ngọc mở mắt…cô thở rất yếu,ánh mắt như đang có ỉu xìu…
-Anh khoẻ rồi à
-Ừ hôm qua tôi…trong người k dc khoẻ,tôi xin lỗi nếu đã làm cô bị tổn thương về mặt thể xác…
-Tôi biết anh bị gì đó mà khó có thể nói ra,tôi cũng biết a lịch sự chưa bao giờ có ý gì với tôi cả… tôi k trách anh,chúng ta chưa có quan hệ gì cả nên chắc cũng không cần lo đâu…
Ngọc đứng dậy chợt cô mắt xầm xuống,lảo đảo và ngã quỵ…Nam vội đỡ
“Ngọc…cô sao vậy,Ngọc…”
Sờ lên trán Ngọc thấy cô sốt cao…Nam liền đi xuống lễ tân lấy thuốc hạ sốt và trở về phòng dùng khăn ấm chườm cổ Ngọc,thấy cổ cô đầy vết mút tím ngắt cổ ,đó là hậu quả của Nam để lại đêm qua,kèm theo Ngọc sợ nên ra hiên ngồi cả đêm khiến bản thân bị ốm…anh ta nhìn những vết tím đó rồi thở dài…
Ngọc kêu “ Lạnh…lạnh quá”…
Người cô run lên bần bật…Nam liền cởi đồ lên giường chui vào chăn và ôm lấy cô để có thể sưởi ấm bằng chính nhiệt độ cơ thể…trong vòng tay của Nam,Ngọc như chú chim bé nhỏ…cô tựa má vào vùng ngực rắn chắc của Nam…đôi má đỏ hây hây khiến Nam nhìn mà thấy thương …anh ta khẽ xoa má Ngọc rồi ôm cô ngủ lịm đi lúc nào không hay…
Tại sảnh khách sạn,bữa sáng đã được chuẩn bị,mọi người tấp nập ra vào …Phong vỗ vai Thuý
-Đêm qua say lắm đấy nhé…
-K liên quan đến anh
-Em k uống được rượu mà lại uống như khát nước thế thì chết,may có mấy cô cùng phòng em đưa về nhé ,nếu không thì …
-Không thì sao?
-Thì đêm qua chết với anh
-Anh ăn nói cho cẩn thận,đừng nói những điều dở hơi như vậy
-Dở là dở thế nào,em mong thằng Nam nó đưa em về lúc em say à,nó đêm qua chắc bận chăm sóc vợ đến nỗi sáng nay chẳng buồn ăn uống gì nhỉ,giờ còn k thấy xuống ăn sáng…
Thuý sực nhớ tới ly rượu đưa cho Nam,cô ta ôm đầu vì đã trót uống rượu với bạn và quên mất vụ đó…
-Ôi chết quên mất…mình điên rồi sao lại quên,chết mất…
Ngọc mở mắt dậy khi đã thấy cơ thể khoẻ hơn…cô ngẩng lên nhìn thấy mình đang ôm Nam…cô liền lùi lại…Nam mở mắt…
-Tỉnh rồi sao?
Anh ta sờ chán Ngọc…
-Sao chúng ta lại nằm chung giường vậy
-Vì chúng ta là vợ chồng,khi nãy cô sốt rét đấy
Nam chỉ nói đúng câu đó,Ngọc thấy mình vẫn mặc đồ còn Nam thì cởi trần …cô ngại vội ngồi dậy…
-Tôi đi thay đồ …
Nam và Ngọc cùng nhau bước xuống quầy buffe,mọi người cấp dưới lúc này mới biết mặt vợ của Nam,họ đều xì xầm trước nét đẹp nhỏ nhắn ngây thơ của Ngọc…Thuý thì trong đầu luôn nghĩ rằng Ngọc là “ hồ ly tinh” đã cướp Nam từ tay cô ta…cô ta tỏ ra hậm hực ra mặt,thấy trên cổ Ngọc có nhiều vết tím lại càng khiến cô ta tức tối…
Lúc Ngọc đi lấy đồ ăn Thuý cố tình ngáng chân khiến Ngọc ngã,Ngọc thấy rõ chân Thuý đưa ra…
-Cô cố tình đúng không?
-Sao cơ,cô nói gì tôi k hiểu
-Tôi đang đi cô ngáng hẳn chân ra đây còn gì
-Này cô đừng cậy mình là vợ sếp mà có thể to tiếng ở đây nhé
-Cô k tự hỏi bản thân tại sao tôi k to tiếng với ai lại chỉ to tiếng với mỗi mình cô à…có camera ở đây có thể ghi lại đấy…cô đừng có mà
Ngọc đang nói thì Nam đi tới lấy giấy ăn lau cho Ngọc vì bánh dính lên áo…
-Chuyện gì vậy em?
-K có gì đâu ạ
-Anh thấy hai người đang to tiếng với nhau
-K có gì đâu,chuyện con gái thôi
-Lấy đồ gì để anh lấy cho ra kia ngồi đi
Mọi người xì xào trước cử chỉ ân cần của Nam dành cho vợ mới…
Thanh biết tin Thuý đã thất bại,cô ta đang hút thuốc liền dập đi…
-Đúng là cái loại ngu,bày sẵn kế hoạch cho thế rồi mà vẫn thất bại…
Gã đàn ông bóp chân cho Thanh rồi xoa dịu
-Em đừng nóng,nó vẫn là quân cờ trong tay em cơ mà,thua keo này ta bày keo khác
-Chỉ sợ việc ngu của nó lại kéo gần cô ta với Nam hơn
-Em sợ hắn sẽ thích cô ta à?
-Đột nhiên em có cảm giác đó với cô ta,anh ta có gì đó rất khác,chỉ sợ k đơn giản chỉ là chỗ để hút máu cho con em…
-Hắn k phải là kẻ dễ yêu,lần này em sai rồi
-Có thể em quá đa nghi nhưng sự thật là anh ta k phải là kẻ dễ dãi ,em chưa từng thấy hắn yêu ai trong quá khứ,hắn có cái gì đó rất khinh rẻ đàn bà…
-Chiêu tiếp theo em định làm gì…
-Để e nghĩ,giờ thì đúng là con dở hơi kia làm tan vỡ hết kế hoạch mà e vạch ra…e phải suy nghĩ lại,đấu trí đôi khi còn phải xem vào vận may nữa…lần này anh ta gặp may rồi…
Mọi người cùng nhau đạp xe đi khám phá xung quanh khu nghỉ dưỡng…Nam đèo Ngọc trên chiếc xe đạp…trời nắng nóng nhưng cả hai đều tỏ rõ thái độ vui vẻ hứng khởi…
Xuống xe Ngọc liền đưa chai nước cho Nam uống ,lấy khăn lau mồ hôi trên cổ anh ta…
-Hay để tôi đèo cho
-Điên à,ai lại để phụ nữ đèo
-Có sao đâu ,tôi khoẻ lắm nhất là khoản này…
-Còn khoản nào khoẻ nữa
Nói tới đây Ngọc nghĩ tới chuyện đêm qua,đến nụ hôn của Nam và mùi nước hoa đặc trưng từ cơ thể anh ta phát ra…cô đỏ mặt rồi quay vội đi…
Tuấn và mọi người trong đoàn gọi lớn
-Sếp ơi có ra chụp ảnh thì ra đi ạ ,thấy bảo lúc chiều hoàng hôn là đẹp nhất đấy ạ
-ừm,Ngọc chụp ảnh chỗ này không anh chụp cho
-Lâu lắm rồi em k chụp ảnh
-Bận quá à hay thế nào?
-Em k nghĩ tới kể từ sau khi con mất…
-Chuyện đã qua rồi người sống thì vẫn phải sống tiếp…
Nam nói vậy rồi thấy Ngọc đi bộ dọc bờ biển ánh mắt rất buồn,có lẽ cô đang thật sự nhớ con …máy ảnh của Nam dơ lên,anh ta lặng lẽ chụp những góc nghiêng của Ngọc,mái tóc khẽ bay,đôi mắt đượm buồn…cùng ánh chiều hoàng hôn …Nam k những là công an anh ta còn là chủ tịch hội nhiếp ảnh thành phố…những bức ảnh được anh ta chụp luôn đặc biệt và nét riêng rõ ràng…
Thuý ngồi hậm hực nhìn vợ chồng Nam từ xa…Phong lại được phen đá đểu
-Người ta có chồng bảo vệ ,em đừng có làm mấy trò trẻ con như sáng nay,anh nghe nói Nam yêu cầu khách sạn cho xem lại camera đoạn lúc sáng em ngáng chân vợ nó đấy
-Là cô ta tự vấp
-Cái đó thì mình em hiểu rõ nhất…
-Anh cút đi,mỗi lần anh nói k dc câu nào tốt đẹp
-Anh còn biết hôm qua loại rượu mà em đưa cho Nam uống có pha kích thích,anh có cả đoạn camera mà ghi lại cảnh em pha cơ…
-Đồ tâm thần,anh theo dõi tôi đấy à
-Rượu nặng cộng kích thích,em hẳn là đã mất công gài hắn nhưng không thành công ,tối anh sang nói rõ hơn
Phong sờ đùi Thuý
-Anh doạ tôi à
-Nếu anh đưa đoạn đó cho Nam thì nó sẽ thế nào với em anh chưa dám nghĩ tới đâu…
Thuý nắm chặt tay vì Phong đã biết được điểm yếu của cô ta…ánh mắt Thuý đầy vẻ sợ hãi…
Tối hôm đó,Ngọc tắm rất lâu trong nhà tắm ,cô lo lắng khi phải đối diện với đêm nay…vừa ra ngoài Ngọc thấy Nam đã ngủ say,cô lặng lẽ đi về phía ghế sofa…Nam mở mắt
-Đi đâu vậy,ngủ ở đây đi
Nam khẽ đập tay xuống đệm
-Thôi cứ ngủ xa nhau ra thì hơn
-Tại sao lại phải ngủ xa nhau ra…
Nam đứng dậy đi tới anh ta vuốt tóc Ngọc rồi khẽ chạm xuống hôn môi cô
-Không…
Ngọc quay mặt đi
-Tôi hứa sẽ trân trọng tất cả những gì của đêm nay…
-Tôi chưa sẵn sàng…xin lỗi anh…
Ngọc mở cửa ra bên ngoài đi bộ ra hướng biển,Nam cười nhếch môi anh ta khẽ cởi bỏ quần áo chỉ quấn chiếc khăn và đuổi theo phía sau Ngọc miệng nói khẽ “ Em chưa sẵn sàng nhưng tôi đã sẵn sàng cho đêm nay rồi”…
-Anh say rồi
-Không say…tôi k hề say,tôi đã bảo cô đi rồi mà cô còn cố tình trêu ngươi tôi
-Tôi đi mà,bây giờ tôi đi…
Nam kéo toạc áo của Ngọc ra rách hết cả chiếc áo phông cô đang mặc,Ngọc giữ tay
-Bỏ ra đi cô k phản kháng lại nổi đâu …
-Chúng ta là hôn nhân trên danh nghĩa,anh đừng có bất lịch sự như thế,anh thừa hiểu anh k dc động vào tôi…
-Hôm nay bất đắc dĩ…
Nam cúi xuống hôn Ngọc,anh ta siết chặt bờ môi,Ngọc dẫy dụa rồi bị ghì chặt…
-không…bỏ ra đi tôi xin anh đấy đừng làm thế
Nam cởi vội khoá quần của Ngọc,cô lấy tay đỡ
-Bỏ tay ra tôi k muốn làm cô phải đau đâu đấy
-Anh làm tôi đau đi cũng được,giết tôi cũng được nhưng chúng ta không thể quan hệ tình dục được,như thế sẽ phá vỡ mọi ranh giới,phá vỡ tất cả giữa chúng ta…
Nam nghe tới đây anh ta ghì chặt hôn lên miệng Ngọc rồi cúi xuống mút mát đầu vú cô…Anh ta cứ vần vò thể xác Ngọc và cố kiềm chế để không quan hệ…
Nam gục trên người Ngọc rồi thở mạnh và nhắm mắt…Ngọc bật khóc khi nhìn đồng hồ đã 3h sáng …Nam dường như đã cố kiềm chế để k quan hệ với Ngọc,anh ta đến mức nổi hết gân ở mặt và khiến cho bản thân lả đi…
Anh ta chỉ hôn và mút mát ngực vai cô…
Sáng hôm sau…khi Nam bật tỉnh dậy khi nghe tiếng sóng biển,anh ta ôm đầu vẻ mặt đau đầu mệt mỏi…chợt nhớ tới chuyện đêm qua,Nam sực nhớ đến Ngọc …anh ta nhìn xung quanh thấy chiếc áo rách của Ngọc vứt trên sàn…Nam dậy thấy vali và đồ của cô vẫn còn trong phòng,anh ta choàng chiếc áo ngủ rồi mở rèm,bên ngoài hiên Ngọc ngồi ngủ gật co ro khiến Nam ngạc nhiên…anh ta liền nghĩ tới chuyện đêm qua có lẽ đã làm Ngọc sợ…Anh ta khẽ lên tiếng
-Vào trong nằm đi ở ngoài này đang gió…
Ngọc mở mắt…cô thở rất yếu,ánh mắt như đang có ỉu xìu…
-Anh khoẻ rồi à
-Ừ hôm qua tôi…trong người k dc khoẻ,tôi xin lỗi nếu đã làm cô bị tổn thương về mặt thể xác…
-Tôi biết anh bị gì đó mà khó có thể nói ra,tôi cũng biết a lịch sự chưa bao giờ có ý gì với tôi cả… tôi k trách anh,chúng ta chưa có quan hệ gì cả nên chắc cũng không cần lo đâu…
Ngọc đứng dậy chợt cô mắt xầm xuống,lảo đảo và ngã quỵ…Nam vội đỡ
“Ngọc…cô sao vậy,Ngọc…”
Sờ lên trán Ngọc thấy cô sốt cao…Nam liền đi xuống lễ tân lấy thuốc hạ sốt và trở về phòng dùng khăn ấm chườm cổ Ngọc,thấy cổ cô đầy vết mút tím ngắt cổ ,đó là hậu quả của Nam để lại đêm qua,kèm theo Ngọc sợ nên ra hiên ngồi cả đêm khiến bản thân bị ốm…anh ta nhìn những vết tím đó rồi thở dài…
Ngọc kêu “ Lạnh…lạnh quá”…
Người cô run lên bần bật…Nam liền cởi đồ lên giường chui vào chăn và ôm lấy cô để có thể sưởi ấm bằng chính nhiệt độ cơ thể…trong vòng tay của Nam,Ngọc như chú chim bé nhỏ…cô tựa má vào vùng ngực rắn chắc của Nam…đôi má đỏ hây hây khiến Nam nhìn mà thấy thương …anh ta khẽ xoa má Ngọc rồi ôm cô ngủ lịm đi lúc nào không hay…
Tại sảnh khách sạn,bữa sáng đã được chuẩn bị,mọi người tấp nập ra vào …Phong vỗ vai Thuý
-Đêm qua say lắm đấy nhé…
-K liên quan đến anh
-Em k uống được rượu mà lại uống như khát nước thế thì chết,may có mấy cô cùng phòng em đưa về nhé ,nếu không thì …
-Không thì sao?
-Thì đêm qua chết với anh
-Anh ăn nói cho cẩn thận,đừng nói những điều dở hơi như vậy
-Dở là dở thế nào,em mong thằng Nam nó đưa em về lúc em say à,nó đêm qua chắc bận chăm sóc vợ đến nỗi sáng nay chẳng buồn ăn uống gì nhỉ,giờ còn k thấy xuống ăn sáng…
Thuý sực nhớ tới ly rượu đưa cho Nam,cô ta ôm đầu vì đã trót uống rượu với bạn và quên mất vụ đó…
-Ôi chết quên mất…mình điên rồi sao lại quên,chết mất…
Ngọc mở mắt dậy khi đã thấy cơ thể khoẻ hơn…cô ngẩng lên nhìn thấy mình đang ôm Nam…cô liền lùi lại…Nam mở mắt…
-Tỉnh rồi sao?
Anh ta sờ chán Ngọc…
-Sao chúng ta lại nằm chung giường vậy
-Vì chúng ta là vợ chồng,khi nãy cô sốt rét đấy
Nam chỉ nói đúng câu đó,Ngọc thấy mình vẫn mặc đồ còn Nam thì cởi trần …cô ngại vội ngồi dậy…
-Tôi đi thay đồ …
Nam và Ngọc cùng nhau bước xuống quầy buffe,mọi người cấp dưới lúc này mới biết mặt vợ của Nam,họ đều xì xầm trước nét đẹp nhỏ nhắn ngây thơ của Ngọc…Thuý thì trong đầu luôn nghĩ rằng Ngọc là “ hồ ly tinh” đã cướp Nam từ tay cô ta…cô ta tỏ ra hậm hực ra mặt,thấy trên cổ Ngọc có nhiều vết tím lại càng khiến cô ta tức tối…
Lúc Ngọc đi lấy đồ ăn Thuý cố tình ngáng chân khiến Ngọc ngã,Ngọc thấy rõ chân Thuý đưa ra…
-Cô cố tình đúng không?
-Sao cơ,cô nói gì tôi k hiểu
-Tôi đang đi cô ngáng hẳn chân ra đây còn gì
-Này cô đừng cậy mình là vợ sếp mà có thể to tiếng ở đây nhé
-Cô k tự hỏi bản thân tại sao tôi k to tiếng với ai lại chỉ to tiếng với mỗi mình cô à…có camera ở đây có thể ghi lại đấy…cô đừng có mà
Ngọc đang nói thì Nam đi tới lấy giấy ăn lau cho Ngọc vì bánh dính lên áo…
-Chuyện gì vậy em?
-K có gì đâu ạ
-Anh thấy hai người đang to tiếng với nhau
-K có gì đâu,chuyện con gái thôi
-Lấy đồ gì để anh lấy cho ra kia ngồi đi
Mọi người xì xào trước cử chỉ ân cần của Nam dành cho vợ mới…
Thanh biết tin Thuý đã thất bại,cô ta đang hút thuốc liền dập đi…
-Đúng là cái loại ngu,bày sẵn kế hoạch cho thế rồi mà vẫn thất bại…
Gã đàn ông bóp chân cho Thanh rồi xoa dịu
-Em đừng nóng,nó vẫn là quân cờ trong tay em cơ mà,thua keo này ta bày keo khác
-Chỉ sợ việc ngu của nó lại kéo gần cô ta với Nam hơn
-Em sợ hắn sẽ thích cô ta à?
-Đột nhiên em có cảm giác đó với cô ta,anh ta có gì đó rất khác,chỉ sợ k đơn giản chỉ là chỗ để hút máu cho con em…
-Hắn k phải là kẻ dễ yêu,lần này em sai rồi
-Có thể em quá đa nghi nhưng sự thật là anh ta k phải là kẻ dễ dãi ,em chưa từng thấy hắn yêu ai trong quá khứ,hắn có cái gì đó rất khinh rẻ đàn bà…
-Chiêu tiếp theo em định làm gì…
-Để e nghĩ,giờ thì đúng là con dở hơi kia làm tan vỡ hết kế hoạch mà e vạch ra…e phải suy nghĩ lại,đấu trí đôi khi còn phải xem vào vận may nữa…lần này anh ta gặp may rồi…
Mọi người cùng nhau đạp xe đi khám phá xung quanh khu nghỉ dưỡng…Nam đèo Ngọc trên chiếc xe đạp…trời nắng nóng nhưng cả hai đều tỏ rõ thái độ vui vẻ hứng khởi…
Xuống xe Ngọc liền đưa chai nước cho Nam uống ,lấy khăn lau mồ hôi trên cổ anh ta…
-Hay để tôi đèo cho
-Điên à,ai lại để phụ nữ đèo
-Có sao đâu ,tôi khoẻ lắm nhất là khoản này…
-Còn khoản nào khoẻ nữa
Nói tới đây Ngọc nghĩ tới chuyện đêm qua,đến nụ hôn của Nam và mùi nước hoa đặc trưng từ cơ thể anh ta phát ra…cô đỏ mặt rồi quay vội đi…
Tuấn và mọi người trong đoàn gọi lớn
-Sếp ơi có ra chụp ảnh thì ra đi ạ ,thấy bảo lúc chiều hoàng hôn là đẹp nhất đấy ạ
-ừm,Ngọc chụp ảnh chỗ này không anh chụp cho
-Lâu lắm rồi em k chụp ảnh
-Bận quá à hay thế nào?
-Em k nghĩ tới kể từ sau khi con mất…
-Chuyện đã qua rồi người sống thì vẫn phải sống tiếp…
Nam nói vậy rồi thấy Ngọc đi bộ dọc bờ biển ánh mắt rất buồn,có lẽ cô đang thật sự nhớ con …máy ảnh của Nam dơ lên,anh ta lặng lẽ chụp những góc nghiêng của Ngọc,mái tóc khẽ bay,đôi mắt đượm buồn…cùng ánh chiều hoàng hôn …Nam k những là công an anh ta còn là chủ tịch hội nhiếp ảnh thành phố…những bức ảnh được anh ta chụp luôn đặc biệt và nét riêng rõ ràng…
Thuý ngồi hậm hực nhìn vợ chồng Nam từ xa…Phong lại được phen đá đểu
-Người ta có chồng bảo vệ ,em đừng có làm mấy trò trẻ con như sáng nay,anh nghe nói Nam yêu cầu khách sạn cho xem lại camera đoạn lúc sáng em ngáng chân vợ nó đấy
-Là cô ta tự vấp
-Cái đó thì mình em hiểu rõ nhất…
-Anh cút đi,mỗi lần anh nói k dc câu nào tốt đẹp
-Anh còn biết hôm qua loại rượu mà em đưa cho Nam uống có pha kích thích,anh có cả đoạn camera mà ghi lại cảnh em pha cơ…
-Đồ tâm thần,anh theo dõi tôi đấy à
-Rượu nặng cộng kích thích,em hẳn là đã mất công gài hắn nhưng không thành công ,tối anh sang nói rõ hơn
Phong sờ đùi Thuý
-Anh doạ tôi à
-Nếu anh đưa đoạn đó cho Nam thì nó sẽ thế nào với em anh chưa dám nghĩ tới đâu…
Thuý nắm chặt tay vì Phong đã biết được điểm yếu của cô ta…ánh mắt Thuý đầy vẻ sợ hãi…
Tối hôm đó,Ngọc tắm rất lâu trong nhà tắm ,cô lo lắng khi phải đối diện với đêm nay…vừa ra ngoài Ngọc thấy Nam đã ngủ say,cô lặng lẽ đi về phía ghế sofa…Nam mở mắt
-Đi đâu vậy,ngủ ở đây đi
Nam khẽ đập tay xuống đệm
-Thôi cứ ngủ xa nhau ra thì hơn
-Tại sao lại phải ngủ xa nhau ra…
Nam đứng dậy đi tới anh ta vuốt tóc Ngọc rồi khẽ chạm xuống hôn môi cô
-Không…
Ngọc quay mặt đi
-Tôi hứa sẽ trân trọng tất cả những gì của đêm nay…
-Tôi chưa sẵn sàng…xin lỗi anh…
Ngọc mở cửa ra bên ngoài đi bộ ra hướng biển,Nam cười nhếch môi anh ta khẽ cởi bỏ quần áo chỉ quấn chiếc khăn và đuổi theo phía sau Ngọc miệng nói khẽ “ Em chưa sẵn sàng nhưng tôi đã sẵn sàng cho đêm nay rồi”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.