Chương 28
Tống Thị Phương Anh
19/09/2022
Quá khứ,ai cũng có và nhất là giữa tôi và người ấy trong quá khứ đều để lại cho nhau có quá nhiều nước mắt,máu và hoài niệm…
Trong quán cafe Ngọc và Nam ngồi đối diện nhau…Nam khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhìn Ngọc
-Em khoẻ không?
-Hiện tại em khoẻ và sống rất ổn
-Như vậy là tốt rồi,điều gì khiến em trở lại tìm anh sau khi đã biến mất ba năm vậy?
-Anh hãy gọi cho mẹ anh nói bà trả lại con cho em
Lúc này Nam thay đổi sắc mặt…
-Mẹ anh …
-Ngày đó em ra đi và sinh con giờ em quay lại làm giấy tờ cho con để đi học,k ngờ mẹ anh gặp và đưa thằng bé đi luôn rồi
-Nó là con trai à
-Vâng
Nam khẽ cười nhẹ như không thể tin vào tai mình
-Anh cứ nghĩ em bỏ thai để làm lại cuộc đời hoặc đã xảy thai ,anh thật không ngờ đấy,nếu em không bại lộ ngày hôm nay thì em định giấu anh đến khi nào…
-Em muốn mãi mãi không liên quan gì tới anh nữa,như anh thấy đấy chỉ có sống bên anh em mới bất an,nguy hiểm rồi đau lòng chồng chất nỗi đau…
-Em đã nghĩ như vậy à?
-Phải em đã nghĩ như vậy,anh chưa hề một lần thật sự có yêu thương em,tình cảm giữa chúng ta là k hề có
-Anh chưa hề nói gì tại sao em biết là không có
-Hành động của anh đã nói lên tất cả rồi,giờ em gặp anh chỉ là cảm xúc của…
-Của người dưng…phải vậy không?
-Phải ( Ngọc nắm chặt tay)
-Em về đi ,anh sẽ đưa thằng bé về cho em
-Vậy em cám ơn …
Ngọc đứng dậy đi qua Nam liền nói
-Ngọc này,nếu trong quá khứ anh có làm em tổn thương thì hãy quên chuyện đó đi ,hãy tìm một người phù hợp với em…
Ngọc đỏ đôi mắt rồi quay lại
-Chắc chắn rồi ạ,em nhất định sẽ tìm thấy người yêu em hơn anh…chắc chắn là yêu em chứ k phải chỉ là một cuộc vui bất chợt…
Ngọc bước đi cô khẽ rơi nước mắt,Nam nhắm mắt thở dài…
“ Anh biết em vẫn sống,sống tốt ngay cả khi không có anh”…
Ngọc trở về nhà thấy mẹ cô đang ngồi ủ rũ đôi mắt đỏ hoe
-Sao rồi con
-Con đã gặp bố Sóc rồi,anh ấy nói sẽ đưa thằng bé về cho con
-Nó k đòi giữ hay hỏi thêm gì sao?
-Không mẹ ạ,chắc anh ấy cũng hiểu con sinh thằng bé ra mà không quay về đều là có nguyên nhân…
-Vậy thì cung may rồi con ạ
Trung ,cậu em trai của Ngọc đi ra lụng bụng
-Chị ngang như cua ý,anh rể còn k trách chị thì thôi,đột nhiên biến mất rồi giờ lại quay lại,biết có một đứa con chắc anh ấy cũng vui chứ,sao chị k cho anh ấy thêm thời gian bên con,chị cũng ích kỉ lắm.
-Chị k muốn dính dáng gì tới anh ấy nữa
-Có đứa con chung là ràng buộc rồi giờ chị không muốn cũng k thể…em k hiểu anh ấy tài giỏi ,hoàn hảo vậy mà chị còn chê được thì em bó tay
-Em k sống trong hoàn cảnh của chị ,em k thể hiểu được…
Ngọc đứng dậy bước vào phòng,Mẹ Ngọc nói vs Trung
-Sao con cứ làm căng thẳng mọi chuyện vậy
-chị ấy muốn thằng cu sóc có bố là cục trưởng hay là một đứa trẻ ngoài giá thú không cha,mẹ để tự chị ấy suy nghĩ đi…
Ngọc bên trong phòng ôm đầu vẻ mặt mệt mỏi..,
Nam trở về nhà trong vội vã,thấy mẹ và bố anh ta đang chơi với một đứa bé,họ đã mua đầy đồ chơi khiến cho Sóc ngồi ngoan chơi mà không hề khóc…thấy Nam bước vào mẹ anh ta cười lớn
-Con à,mẹ bảo này đứa bé kia
-Mẹ ,dù sao thì thằng bé còn nhỏ,mẹ k thể cướp con của cô ấy đi nthe được
-Cướp,ai cướp…chính nó đã có ý định giấu nhẹm chuyện của thằng bé đi
-Cô ấy giấu đi thì đổi lại được gì…sao mẹ không nghĩ trước khi hành động vậy
-Mẹ là bà nội của nó,mẹ đưa cháu mẹ về có gì là sai…con ra xem ,nó giống con y như đúc luôn này…
Nam bước vào thấy bố anh ta đang cõng sóc ,ông cười tươi
-Về rồi à con…Sóc này con nhìn xem ai kia…
Thằng bé lắc đầu ý không biết
Mẹ Nam cười nhẹ
-Là bố của con đó…bố đẻ ra con đó Sóc…
Thằng bé chỉ cười nhẹ…Nam đưa tay thằng bé liền theo ngay,anh ta hít một hơi thật sâu trên người con mình
“ Bố đây,bố của con đây rồi…con trai của bố đã phải vất vả rồi”…
Tối hôm đó Nam đưa thằng bé về nhà ngủ,anh ta gọi cho mẹ Ngọc
-Mai con sẽ đưa thằng bé về,vừa uống sữa xong ngủ rồi ạ
-Có khóc k con
-Không mẹ ạ,ngoan lắm
-Ừ vậy mai cũng được…
Ngọc đứng bên cạnh nghe ngóng rồi hỏi dồn
-Mẹ sao rồi mẹ
-Nam nó gọi,nó bảo thằng bé ngủ rồi sáng mai đưa về sớm
-Không thể nào có chuyện đó được,thằng bé k quen ngủ với người lạ,chắc khóc lắm
-Con quên đó là bố nó à,máu mủ ruột già nhà người ta ,đấy nó có khóc thì bố nó chẳng bế về vội…đi ngủ đi mai nó đưa thằng bé về…
Ngọc lo lắng cứ thấp thỏm cô cả đêm mất ngủ…
Tại nhà Nam…
Thỏ khẽ mở cửa vào rồi cười nhẹ
-Bố ơi em ngủ rồi ạ
-Ừ em ngủ rồi
-Em ngoan bố nhỉ,mặt yêu lắm
-Tối hai chị em chơi có thấy mệt khi phải trông em chưa?
-Con không,con lớn thế này con trông được em mà,bố này mẹ Ngọc không về ạ
-Gọi là mẹ rồi cơ đấy
-Không có mẹ ý có lẽ con đã k còn tồn tại nữa rồi ấy…con thấy ân hận vì những lời khi xưa đã nói ra…mẹ Ngọc như sinh con ra một lần nữa,con chỉ mong có ngày được gặp mẹ để nói lời cám ơn và lời xin lỗi mẹ chân thành nhất…bố k có cách nào đưa mẹ về ạ
-Cách thì k thiếu nhưng với Ngọc…cô ấy có lẽ sống bên bố có quá nhiều áp lực thế nên cô ấy sợ rồi con ạ…
-Bố yêu mẹ Ngọc mà,sao bố k nói
Nam cười rồi véo má Thỏ
-Nhóc con biết gì yêu đương,lên đây ngủ đi con muộn rồi
-Vâng…
Thỏ lên rồi ôm em ngủ,Nam nhìn hai đứa con anh ta chợt suy ngẫm một hồi lâu rồi thở dài …
Sáng hôm sau ,Ngọc đứng dậy đột nhiên thấy lảo đảo,mắt cô mờ đi…cứ nghĩ bản thân do thức đêm nên Ngọc chỉ đi rửa mặt,khi mẹ cô đến gần cô nhìn bà không rõ …bà đưa cho chiếc khăn mới,Ngọc lại đưa tay sang hướng khác
-Ơ khăn đây mà
Ngọc chợt lắc đầu cô cố nhìn rồi lại thấy rõ…
-Vâng chắc con thiếu máu,mắt mờ quá mẹ ạ…
Nói xong thấy Nam đưa Sóc trở về nhà đúng như lời anh ta nói…mẹ Ngọc mời anh ta vào trong uống nước…
-Con vào đi
sóc thấy mẹ liền ôm lấy cổ cô…Ngọc ôm chặt con rồi siết mạnh…
-Sáng anh cho thằng bé ăn rồi
-Vâng
Ngọc ánh mắt ái ngại…Nam đứng lên xin phép
-Vậy con xin phép
-Nam này,lần này làm giấy tờ cho thằng bé mẹ có ra phường hỏi rồi nhưng hơi khó khăn về thủ tục …
-Con sẽ lo chuyện này,con nói chuyện với Ngọc một chút ạ
-Ngọc ra đi con
Ngọc đi ra bên ngoài Nam trong bộ đồ áo sơ mi trắng quần âu đen lịch lãm,anh ta nhìn Ngọc rồi nói khẽ
-Chúng ta đi đăng kí kết hôn ,sau đó có thể ra toà ly hôn sau,để cho con có đầy đủ bố mẹ trên mặt pháp lý …
-Chuyện này em làm được
-Em vào lấy giấy tờ đi chúng ta sẽ đi luôn bây giờ
-Vâng chờ em chút…
Ngọc chạy vào nhà,Nam cứ nhìn theo sau,anh ta ánh mắt rất buồn như muốn nói gì đó vs Ngọc nhưng lại chẳng thể…
Ngọc và Nam tới phường của cô đăng kí kết hôn,cô nhân viên tay cứ run run khép nép
-Anh chị cứ kí vào đây là xong ạ
Nam cười nhẹ
-Cám ơn em…
Chủ tịch phường cứ đứng thập thò chỉ đạo từ ngoài,biết là sếp lớn nên ai cũng nhanh chóng làm việc thật nhanh gọn…
Ngọc nhìn vào tờ giấy cô thấy chữ mờ dần đi…tay Ngọc lưỡng lự mãi chưa kí…Nam đánh tiếng
-Em sao thế
-Em…mắt em dạo này hơi kém có khi phải đi đo kính …
-Kí bên này nhé…
Nam khẽ cầm tay Ngọc đặt vào nơi cần kí…thủ tục đã xong,giấy khai sinh của Sóc có sau 15p…lúc này cầm trên tay tờ giấy khai Ngọc mỉm cười…lên trên xe Nam nắm luôn lấy tay cô
-Về bên anh đi
Ngọc ngạc nhiên nhìn lên gương mặt của Nam…
-Anh và em chúng ta đã bỏ lỡ nhau từ ba năm trước rồi
Ngọc rụt tay thì Nam giữ chặt
-Anh yêu em…con người anh ra sao ai nghĩ thế nào cũng được nhưng em k dc nghĩ khác về anh…anh thừa nhận lúc đầu chỉ lợi dụng em nhưng về sau anh đã có tình cảm với em…
-Anh biết em còn sống tại sao anh k đi tìm em
-Anh chờ em quay lại,vì anh tin sẽ có ngày em tìm anh…đến một thời điểm nào đó thích hợp mà em muốn…em sẽ tìm anh…về bên anh đi chúng ta sẽ làm lại tất cả vì chúng ta và vì con…và vì anh thật lòng yêu em…em k thể hiểu hết được nỗi đau trong lòng anh suốt ba năm qua…anh vẫn luôn chờ em
Ngọc ôm miệng bật khóc…cô ôm cổ Nam
-Đúng là đồ dở hơi,k đi tìm ngta thì thôi lại chờ thì biết đến khi nào
-Khi nào cũng được…
Ngọc đã quyết định quay lại với Nam,cô sau khi nghe Nam nói yêu mình,tất cả nỗi lòng bấy lâu nay đều tan biến,cô cứ nghĩ Nam chỉ coi cô là một công cụ để lấy máu…Ngọc được Nam đèo đi khám ngay tức thời…
-Anh chờ em chút nhé
-Ừ chờ ba năm còn được mà
Ngọc bật cười rồi đi vào khám…cô k phải bị cận hay viễn thị,họ đưa cô đi chụp chiếu chuyên sâu…kết quả xét nghiệm được Ngọc cầm trên tay,bác sỹ nói
-Cô bị bệnh tăng nhãn áp
-Bệnh này có nặng không ạ
-Bệnh này sẽ gây ra mù chỉ sau 1 tháng hai tháng còn tuỳ ở cơ thể người bệnh…
-Tôi vẫn thấy rất bình thường chỉ sáng nay mới thấy hiện tượng này
-Cô bị phải rất lâu rồi do k chú ý thôi,bây giờ chuyển nặng thì đã là giai đoạn cuối k thể chữa khỏi…
-Bác sỹ có cách nào cứu k ạ,tôi mới kết hôn xong vừa đi đăng kí kết hôn về,tôi k thể nào bị mù được…
-Chúng tôi rất lấy làm tiếc…
Ngọc cầm tờ kết quả đi như người mất hồn ra bên ngoài bệnh viện…cô cố tỏ ra vui vẻ với Nam
-Sao rồi
-À em bị loạn thị thôi ,k sao cả về cắt kính là xong
-Ừ vậy cũng đỡ,lại đeo kính như anh rồi nhưng anh cận nặng lắm…
-Anh à,em về qua nhà với mẹ ,mai em về bên đó
-K về luôn được à
-Mai e về còn nói chuyện với mẹ nữa
-Ừm vậy sáng mai a đón em,Thỏ nhớ em lắm con bé nhắc suốt,mai em về chắc con bé mừng lắm đây…
-Vậy à anh,chắc con bé giờ cũng lớn lắm rồi…
-Con bé hôm qua còn bảo anh là “ bố yêu mẹ Ngọc mà sao bố k nói”
-Con bé nói vậy sao anh
-Ừ bọn trẻ bây giờ thông minh lắm…à sau lần này chúng ta nghỉ đi biển đi
-Anh thích đi đâu
-Anh thích đi Nha Trang,anh có căn nhà ở đó sát bờ biển luôn,anh rất thích sáng ra được nghe tiếng sóng biển…
-Vâng đi đâu cũng được
-Miễn là đi cùng nhau nhỉ
Ngọc cắn răng rồi cố nín khóc…
Đêm hôm đó Ngọc về nhìn cu sóc…cô nói với mẹ khi bà đang ngủ…
“Mẹ à…con là đứa bất hiếu ,con xin lỗi mẹ “
Nói xong Ngọc sách đồ lên vai và rời khỏi nhà trong cơn sấm chớp …vừa đi cô vừa khóc lớn nhìn lên trời “ Sao k đánh chết con luôn đi,thà chết đi có lẽ sẽ đỡ đau đớn hơn”
Cô ngồi gục bên bến xe buýt…
Nam ở nhà dọn dẹp phòng,anh chỉnh lại ảnh cưới rồi cười tủm,Thỏ đi vào mang bình hoa rất đẹp
-Bố con để đây nhé
-Ok ,bố xin…
-Mai cả nhà chúng ta sẽ quây quần bên nhau
-Chúng ta sẽ đi biển con gái ạ
-Yeah,bố rảnh rồi,k phải bận đi làm nữa rồi
-Bố bận lắm đấy nhưng vì gia đình này bố gạt bỏ hết tất cả…
-Bố tuyệt vời nhất …
Ngọc đi lang thang người ướt sũng,vô tình Huy đang lái xe anh ta lướt qua rồi phanh lại…xuống xe anh ta chặn đường
-Ui dồi ai đây ,ai đây nào…
Thấy Ngọc dáng vẻ thất thần k quan tâm lời anh ta nói,Huy tóm tay Ngọc hất mạnh
-Bỏ ra ,tránh xa tao ra ,mày có lương tâm không Huy,làm ơn tránh xa tao ra
Ngọc quỳ xuống khóc lớn,Huy biết có chuyện
-Nếu nó bỏ cô thì quay về với tôi ,tôi luôn chào đón cô…
-Tôi k sống được bao lâu nữa…
Huy lúc này mới ngớ người,anh ta nhìn Ngọc rồi cười nhẹ
-Tôi còn chưa trả thù được cô,cô k thể chết được…
Trong đêm mưa giông đó…Ngọc như đi vào đường cùng…cô suy sụp hoàn toàn…
Hôm sau ,mọi người nháo nhào đi tìm Ngọc…Nam rất bực mình khi Ngọc chỉ để lại vẻn vẹn vài chữ “ Mẹ để anh Nam nuôi sóc,con có người con yêu,con k thể bỏ anh ấy lại ,con phải về bên người ta,con xin lỗi mẹ…anh Nam em xin lỗi,quên em đi”
-Nó k có ai đâu Nam con phải tin con bé
-Lúc này con k muốn nghĩ gì nữa,con đón Sóc về …mọi chuyện để tính sau ạ…
Nam trên xe suy nghĩ về mọi chuyện,anh ta nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra…liền quay xe tới bệnh viện hỏi bác sỹ về kết quả của Ngọc…nghe bác sỹ nói xong Nam ra ngoài anh ta lảo đảo ôm đầu “ Bệnh tăng nhãn áp này cần phải thay mắt,nếu k sẽ ảnh hưởng đến não mù đã đành nhưng có thể tử vong bất cứ lúc nào”…
Giữa hành lang bệnh viện Nam bật khóc,đứa trẻ con chạc 6 tuổi ngồi đối diện
-Chú khóc à…
Nam nước mắt rơi lã chã,anh nuốt nghẹn ứ ở họng chỉ phát ra tiếng “ Ứ..ư..”
Tay Nam đập lên tim mình để cố giữ bình tĩnh…
Thỏ ở nhà thì đột nhiên mẹ con bé gọi
-Con ra ngoài gặp mẹ được không?
-Không,con bận lắm
-Mẹ bị bệnh đấy,con k gặp mẹ sau đừng có hối hận
-Con bị bệnh nặng mẹ có đến thăm con đâu,con ở nhà chờ mẹ Ngọc đang về
-Bố con và cô ta quay lại rồi ạ
-Mẹ tức ạ,như vậy k dc đâu
-Không,mẹ tin cô ấy sẽ thay mẹ chăm sóc con thật tốt…
Thanh cúp máy,cô ta nằm trong phòng bệnh thở máy rồi nhìn ảnh con gái mà thiếp đi…
17 ngày trôi qua Nam đi tìm Ngọc khắp nơi,anh ta xin hẳn nghỉ phép cả tháng,điều mà trước nay Nam chưa hề làm,đột nhiên Huy xuất hiện và nói
-Ngọc đang ở chỗ tôi,chắc anh biết tôi…
-Cô ấy ổn không?
-Đau đớn lắm,đau đầu,đau mắt…tôi k biết phải làm thế nào,tôi nghĩ nên nói với anh vì anh là chồng của Ngọc…
-Tôi có việc muốn nhờ anh…
-Anh cứ nói nếu giúp được tôi sẵn sàng
-Tại sao bh anh lại tốt với Ngọc như vậy
-Tôi muốn khâu lại hạnh phúc cho cô ấy ,tôi cứ nghĩ sau khi ra tù sẽ trả thù dày vò cô ấy nhưng tôi lại chẳng làm được…
-Vì anh đã thích cô ấy thật lòng rồi…
-Yêu đơn phương có lẽ là sai lầm lớn nhất cuộc đời của tôi…
-Hãy yêu cô ấy thay phần của tôi
Huy thay đổi sắc mặt khi thấy Nam nói như vậy…
1 tháng sau…Ngọc được tháo băng ở mắt sau ca phẫu thuật…Sau khi mở mắt thấy Huy và mọi người ở bên cạnh cô xúc động
-Mẹ con có thể nhìn thấy rồi,cám ơn người đã hiến tặng ,thật sự cám ơn
-Phải rồi con gái,con giỏi lắm…
Thế nhưng khi Ngọc trở lại nhận được tin Nam và con gái đã ra nước ngoài định cư…cô u buồn hằng ngày,Huy đặt lên bàn tách trà
-Mai anh sẽ ra đầu thú
-Có nên không,dù sao anh cũng k buôn ma tuý nữa mà
-Nhưng anh vẫn có tội…trước khi đi anh có thứ muốn nói với em…em hãy đến địa chỉ này,nhất định em phải tới
-Đây là đâu anh
-Đừng u buồn nữa,người em muốn gặp đang ở đây
-Ý anh là
Huy gật…
-Anh ấy nói hãy yêu em thay cả phần của anh ấy nhưng trái tim em dù anh có yêu bao nhiêu đi nữa ,có tâm huyết thế nào thì nó cũng k thể thuộc về anh…anh k thể làm dc điều đó,anh chỉ yêu em phần của anh thôi…
Ngọc cầm tờ giấy…cô ngay lập tức tới địa chỉ bên trên…ở tại Nha Trang một căn nhà sát biển…Ngọc thấy người đàn ông giống dáng Nam đang ngồi nhìn về phía biển…cô đang định gọi thì có tiếng gọi
“Anh Nam ,trời có vẻ sắp mưa đấy ạ”
Ngọc thấy Thuý đi ra tay cầm ô…vừa thấy Ngọc cô liền giật mình
-Cô…sao cô lại ở đây
-Anh Nam rốt cuộc là tại sao lại nghỉ làm và tới đây…
Thuý thở dài rồi nói hết cho Ngọc nghe,Nam đã âm thầm hiến mắt cho cô…
-Anh ấy đã yêu ai sẽ hy sinh tất cả vì người đó,con anh ấy k cho dc máu nên mới phải nhờ cô,tôi vô tình thấy có người chụp anh ấy nên lần theo và tìm được tới đây,anh ấy ở một mình k nói vs bố mẹ hay con gái,k nói vs ai cả,cứ âm thầm chịu đựng,người đàn ông mà cô rời bỏ là người luôn chấp nhận tất cả một mình …
Nói xong Thuý khóc rồi tiến ra tới chỗ Nam,Nam liền nói
-Hôm nay sóng biển rất lớn có nhiều cua bò lên không
-Nhiều cua lắm ạ…anh Nam này em muốn hỏi anh một câu thôi
-Em hỏi đi
-Anh có nhớ tới Ngọc không,cô ấy có lẽ đang sống rất tốt rồi
Ngọc đứng ngay trước mặt Nam
-Sống tốt là được rồi,nhớ hay không cũng k để làm gì?
-Anh có lo lắng điều gì về cô ấy không?
-Anh mong Ngọc hạnh phúc,cô ấy thật sự là cô gái không may mắn,lần đầu anh gặp cô ấy bầu to lắm,k ngờ sau này lại là vợ chồng,có con với nhau…điều anh lo lắng nhất về cô ấy là chỉ sợ cô ấy khóc chẳng ai ở bên đưa tay lau…
Ngọc bật khóc lớn cầm tay Nam
-Đúng rồi nếu không có anh,chẳng ai ở bên lau nước mắt cho em…tại sao anh làm thế
Tiếng Ngọc hét lớn bên bờ biển…Nam rụt tay lại…
-Anh đã nói anh yêu em,anh sẽ làm tất cả vì người anh yêu
Ngọc lấy tay Nam đấm lên tim mình…
-Em đâu có làm được gì cho anh,tại sao vậy Nam,sao anh làm thế,em thà chết đi còn hơn…em chết đi còn hơn…
-Anh đến lúc này mãn nguyện về tất cả rồi…
Thuý ôm miệng khóc…khóc vì thương tình yêu của họ quá nhiều trắc trở…
Thỏ trong bệnh viện chia tay mẹ đẻ do Thanh bị ung thư gan giai đoạn cuối…trước khi lâm vào trạng thái mê man,Thanh trăn trối lại “ mẹ muốn hiến mắt cho bố của con,bố con đã hiến mắt cho cô Ngọc rồi,k ngờ anh ấy yêu cô gái đó nhiều như vậy,mẹ muốn trả ơn cô gái đó như cái cách cô ấy đã cứu con,mẹ đã bị sự đố kị ganh ghét làm mất lý trí,đã luôn muốn ám hại họ,thế nhưng họ lại là người cứu con gái của mẹ mà k cần điều kiện gì…giờ hãy để cho mẹ được làm một việc tốt giúp ích cho đời…”
Thỏ tựa vào má mẹ đẻ “ Con nhất định sẽ nhắn cho mẹ Ngọc như vậy,mẹ yên tâm nhé,con luôn yêu mẹ “…
Bên bờ biển Nam nhận cuộc gọi của con gái
-Bố về thay mắt ngay đi ạ,bố đừng giấu con nữa,đến mẹ Thanh còn biết ,bố có muốn thấy con và mẹ Ngọc,em sóc hay ông bà nữa không,còn đống tội phạm ma tuý chờ bố bắt nữa
-Mẹ con sao rồi
-Mẹ đã rơi vào trạng thái thực vật rồi,mẹ nói hiến mắt cho bố đã được bác sỹ và mọi người ở đây ghi rõ ràng rồi…bố trở về đi ạ…
-Ừ…vậy bố về đây…
Nam đột nhiên nắm lấy tay Ngọc
-Nín đi,chúng ta trở về thôi…
-Sao ạ,em k đi đâu cả em sẽ ở đây đến chết
-Ở đây lấy gì mà sống,ai nuôi con…có người hiến mắt cho anh rồi
-Thật ạ…ôi thật k ạ
-Em đến đem lại may mắn cho anh chúng ta cùng nhau “khâu lại hạnh phúc” nhé em…
-Chắc chắn rồi ạ khâu lại ,khâu lại luôn ạ….
Ngọc ôm cổ Nam họ hôn nhau ngay bên bờ biển
Nửa năm sau…Nam đi vào trại giam gặp Huy…Huy cười nhẹ
-Nhờ anh mà tôi ở đây rất vui vẻ
– chỉ đi 15 năm nữa thôi
-Anh chạy án cho tôi đấy à
-Sẽ giảm từng năm yên tâm
-Sếp tổng lo án thì tôi lo gì…cô ấy thế nào rồi
-Sao Ngọc đến thăm cậu k gặp
-K gặp sẽ tốt hơn…tôi cũng biết xấu hổ chứ
Nam khẽ cười rồi đứng dậy
-Vậy cần gì cứ nhắn tôi
Nam quay đi
-Anh Nam này ,cám ơn anh đã yêu cô ấy ,anh yêu cô ấy hơn những gì anh có điều đó làm tôi rất nể
-Sau này khi cậu ra trại cậu cũng sẽ như vậy…tôi chắc chắn sẽ giúp cậu “ Khâu Lại Hạnh Phúc” giống như cậu đã giúp chúng tôi vậy…
Huy mỉm cười
Bên căn nhà nhỏ,tiếng Sóc cười khanh khách khi thấy chị Thỏ hát karaoke…Nam quàng vai Ngọc
-Nhìn các con là quên buồn phiền anh nhỉ
-Em có gì buồn à
-Có chứ ,em buồn vì sự ra đi của mẹ Thỏ
-Tất cả là số rồi,anh cũng rất lấy làm tiếc
-Xưa sao anh cứ đánh cô ấy
-Vì hư,em hư anh cũng đánh
-Anh đánh đi,thử xem
Nam chống tay lên đầu Ngọc
-Anh đánh bên dưới nhé,đánh to bụng thì thôi…
Nam cúi xuống định hôn thì Thỏ vs Sóc đang nhìn bố mẹ…Ngọc đẩy miệng Nam ra rồi ngại
-Thỏ đăng kí cho mẹ hát bài xem nào
-Bài gì hả mẹ…
-Bài “ Khâu Lại Hạnh Phúc”
Nam dơ tay
-Bố hát với…
Ngọc nhìn Nam hát hò với các con vui vẻ …cô nghĩ
“ Tôi có lẽ đã Khâu Lại Hạnh Phúc được rồi các bạn ạ,còn yêu nhau chắc chắn sẽ về bên nhau,bên nhau không rời”….
The End!
Trong quán cafe Ngọc và Nam ngồi đối diện nhau…Nam khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhìn Ngọc
-Em khoẻ không?
-Hiện tại em khoẻ và sống rất ổn
-Như vậy là tốt rồi,điều gì khiến em trở lại tìm anh sau khi đã biến mất ba năm vậy?
-Anh hãy gọi cho mẹ anh nói bà trả lại con cho em
Lúc này Nam thay đổi sắc mặt…
-Mẹ anh …
-Ngày đó em ra đi và sinh con giờ em quay lại làm giấy tờ cho con để đi học,k ngờ mẹ anh gặp và đưa thằng bé đi luôn rồi
-Nó là con trai à
-Vâng
Nam khẽ cười nhẹ như không thể tin vào tai mình
-Anh cứ nghĩ em bỏ thai để làm lại cuộc đời hoặc đã xảy thai ,anh thật không ngờ đấy,nếu em không bại lộ ngày hôm nay thì em định giấu anh đến khi nào…
-Em muốn mãi mãi không liên quan gì tới anh nữa,như anh thấy đấy chỉ có sống bên anh em mới bất an,nguy hiểm rồi đau lòng chồng chất nỗi đau…
-Em đã nghĩ như vậy à?
-Phải em đã nghĩ như vậy,anh chưa hề một lần thật sự có yêu thương em,tình cảm giữa chúng ta là k hề có
-Anh chưa hề nói gì tại sao em biết là không có
-Hành động của anh đã nói lên tất cả rồi,giờ em gặp anh chỉ là cảm xúc của…
-Của người dưng…phải vậy không?
-Phải ( Ngọc nắm chặt tay)
-Em về đi ,anh sẽ đưa thằng bé về cho em
-Vậy em cám ơn …
Ngọc đứng dậy đi qua Nam liền nói
-Ngọc này,nếu trong quá khứ anh có làm em tổn thương thì hãy quên chuyện đó đi ,hãy tìm một người phù hợp với em…
Ngọc đỏ đôi mắt rồi quay lại
-Chắc chắn rồi ạ,em nhất định sẽ tìm thấy người yêu em hơn anh…chắc chắn là yêu em chứ k phải chỉ là một cuộc vui bất chợt…
Ngọc bước đi cô khẽ rơi nước mắt,Nam nhắm mắt thở dài…
“ Anh biết em vẫn sống,sống tốt ngay cả khi không có anh”…
Ngọc trở về nhà thấy mẹ cô đang ngồi ủ rũ đôi mắt đỏ hoe
-Sao rồi con
-Con đã gặp bố Sóc rồi,anh ấy nói sẽ đưa thằng bé về cho con
-Nó k đòi giữ hay hỏi thêm gì sao?
-Không mẹ ạ,chắc anh ấy cũng hiểu con sinh thằng bé ra mà không quay về đều là có nguyên nhân…
-Vậy thì cung may rồi con ạ
Trung ,cậu em trai của Ngọc đi ra lụng bụng
-Chị ngang như cua ý,anh rể còn k trách chị thì thôi,đột nhiên biến mất rồi giờ lại quay lại,biết có một đứa con chắc anh ấy cũng vui chứ,sao chị k cho anh ấy thêm thời gian bên con,chị cũng ích kỉ lắm.
-Chị k muốn dính dáng gì tới anh ấy nữa
-Có đứa con chung là ràng buộc rồi giờ chị không muốn cũng k thể…em k hiểu anh ấy tài giỏi ,hoàn hảo vậy mà chị còn chê được thì em bó tay
-Em k sống trong hoàn cảnh của chị ,em k thể hiểu được…
Ngọc đứng dậy bước vào phòng,Mẹ Ngọc nói vs Trung
-Sao con cứ làm căng thẳng mọi chuyện vậy
-chị ấy muốn thằng cu sóc có bố là cục trưởng hay là một đứa trẻ ngoài giá thú không cha,mẹ để tự chị ấy suy nghĩ đi…
Ngọc bên trong phòng ôm đầu vẻ mặt mệt mỏi..,
Nam trở về nhà trong vội vã,thấy mẹ và bố anh ta đang chơi với một đứa bé,họ đã mua đầy đồ chơi khiến cho Sóc ngồi ngoan chơi mà không hề khóc…thấy Nam bước vào mẹ anh ta cười lớn
-Con à,mẹ bảo này đứa bé kia
-Mẹ ,dù sao thì thằng bé còn nhỏ,mẹ k thể cướp con của cô ấy đi nthe được
-Cướp,ai cướp…chính nó đã có ý định giấu nhẹm chuyện của thằng bé đi
-Cô ấy giấu đi thì đổi lại được gì…sao mẹ không nghĩ trước khi hành động vậy
-Mẹ là bà nội của nó,mẹ đưa cháu mẹ về có gì là sai…con ra xem ,nó giống con y như đúc luôn này…
Nam bước vào thấy bố anh ta đang cõng sóc ,ông cười tươi
-Về rồi à con…Sóc này con nhìn xem ai kia…
Thằng bé lắc đầu ý không biết
Mẹ Nam cười nhẹ
-Là bố của con đó…bố đẻ ra con đó Sóc…
Thằng bé chỉ cười nhẹ…Nam đưa tay thằng bé liền theo ngay,anh ta hít một hơi thật sâu trên người con mình
“ Bố đây,bố của con đây rồi…con trai của bố đã phải vất vả rồi”…
Tối hôm đó Nam đưa thằng bé về nhà ngủ,anh ta gọi cho mẹ Ngọc
-Mai con sẽ đưa thằng bé về,vừa uống sữa xong ngủ rồi ạ
-Có khóc k con
-Không mẹ ạ,ngoan lắm
-Ừ vậy mai cũng được…
Ngọc đứng bên cạnh nghe ngóng rồi hỏi dồn
-Mẹ sao rồi mẹ
-Nam nó gọi,nó bảo thằng bé ngủ rồi sáng mai đưa về sớm
-Không thể nào có chuyện đó được,thằng bé k quen ngủ với người lạ,chắc khóc lắm
-Con quên đó là bố nó à,máu mủ ruột già nhà người ta ,đấy nó có khóc thì bố nó chẳng bế về vội…đi ngủ đi mai nó đưa thằng bé về…
Ngọc lo lắng cứ thấp thỏm cô cả đêm mất ngủ…
Tại nhà Nam…
Thỏ khẽ mở cửa vào rồi cười nhẹ
-Bố ơi em ngủ rồi ạ
-Ừ em ngủ rồi
-Em ngoan bố nhỉ,mặt yêu lắm
-Tối hai chị em chơi có thấy mệt khi phải trông em chưa?
-Con không,con lớn thế này con trông được em mà,bố này mẹ Ngọc không về ạ
-Gọi là mẹ rồi cơ đấy
-Không có mẹ ý có lẽ con đã k còn tồn tại nữa rồi ấy…con thấy ân hận vì những lời khi xưa đã nói ra…mẹ Ngọc như sinh con ra một lần nữa,con chỉ mong có ngày được gặp mẹ để nói lời cám ơn và lời xin lỗi mẹ chân thành nhất…bố k có cách nào đưa mẹ về ạ
-Cách thì k thiếu nhưng với Ngọc…cô ấy có lẽ sống bên bố có quá nhiều áp lực thế nên cô ấy sợ rồi con ạ…
-Bố yêu mẹ Ngọc mà,sao bố k nói
Nam cười rồi véo má Thỏ
-Nhóc con biết gì yêu đương,lên đây ngủ đi con muộn rồi
-Vâng…
Thỏ lên rồi ôm em ngủ,Nam nhìn hai đứa con anh ta chợt suy ngẫm một hồi lâu rồi thở dài …
Sáng hôm sau ,Ngọc đứng dậy đột nhiên thấy lảo đảo,mắt cô mờ đi…cứ nghĩ bản thân do thức đêm nên Ngọc chỉ đi rửa mặt,khi mẹ cô đến gần cô nhìn bà không rõ …bà đưa cho chiếc khăn mới,Ngọc lại đưa tay sang hướng khác
-Ơ khăn đây mà
Ngọc chợt lắc đầu cô cố nhìn rồi lại thấy rõ…
-Vâng chắc con thiếu máu,mắt mờ quá mẹ ạ…
Nói xong thấy Nam đưa Sóc trở về nhà đúng như lời anh ta nói…mẹ Ngọc mời anh ta vào trong uống nước…
-Con vào đi
sóc thấy mẹ liền ôm lấy cổ cô…Ngọc ôm chặt con rồi siết mạnh…
-Sáng anh cho thằng bé ăn rồi
-Vâng
Ngọc ánh mắt ái ngại…Nam đứng lên xin phép
-Vậy con xin phép
-Nam này,lần này làm giấy tờ cho thằng bé mẹ có ra phường hỏi rồi nhưng hơi khó khăn về thủ tục …
-Con sẽ lo chuyện này,con nói chuyện với Ngọc một chút ạ
-Ngọc ra đi con
Ngọc đi ra bên ngoài Nam trong bộ đồ áo sơ mi trắng quần âu đen lịch lãm,anh ta nhìn Ngọc rồi nói khẽ
-Chúng ta đi đăng kí kết hôn ,sau đó có thể ra toà ly hôn sau,để cho con có đầy đủ bố mẹ trên mặt pháp lý …
-Chuyện này em làm được
-Em vào lấy giấy tờ đi chúng ta sẽ đi luôn bây giờ
-Vâng chờ em chút…
Ngọc chạy vào nhà,Nam cứ nhìn theo sau,anh ta ánh mắt rất buồn như muốn nói gì đó vs Ngọc nhưng lại chẳng thể…
Ngọc và Nam tới phường của cô đăng kí kết hôn,cô nhân viên tay cứ run run khép nép
-Anh chị cứ kí vào đây là xong ạ
Nam cười nhẹ
-Cám ơn em…
Chủ tịch phường cứ đứng thập thò chỉ đạo từ ngoài,biết là sếp lớn nên ai cũng nhanh chóng làm việc thật nhanh gọn…
Ngọc nhìn vào tờ giấy cô thấy chữ mờ dần đi…tay Ngọc lưỡng lự mãi chưa kí…Nam đánh tiếng
-Em sao thế
-Em…mắt em dạo này hơi kém có khi phải đi đo kính …
-Kí bên này nhé…
Nam khẽ cầm tay Ngọc đặt vào nơi cần kí…thủ tục đã xong,giấy khai sinh của Sóc có sau 15p…lúc này cầm trên tay tờ giấy khai Ngọc mỉm cười…lên trên xe Nam nắm luôn lấy tay cô
-Về bên anh đi
Ngọc ngạc nhiên nhìn lên gương mặt của Nam…
-Anh và em chúng ta đã bỏ lỡ nhau từ ba năm trước rồi
Ngọc rụt tay thì Nam giữ chặt
-Anh yêu em…con người anh ra sao ai nghĩ thế nào cũng được nhưng em k dc nghĩ khác về anh…anh thừa nhận lúc đầu chỉ lợi dụng em nhưng về sau anh đã có tình cảm với em…
-Anh biết em còn sống tại sao anh k đi tìm em
-Anh chờ em quay lại,vì anh tin sẽ có ngày em tìm anh…đến một thời điểm nào đó thích hợp mà em muốn…em sẽ tìm anh…về bên anh đi chúng ta sẽ làm lại tất cả vì chúng ta và vì con…và vì anh thật lòng yêu em…em k thể hiểu hết được nỗi đau trong lòng anh suốt ba năm qua…anh vẫn luôn chờ em
Ngọc ôm miệng bật khóc…cô ôm cổ Nam
-Đúng là đồ dở hơi,k đi tìm ngta thì thôi lại chờ thì biết đến khi nào
-Khi nào cũng được…
Ngọc đã quyết định quay lại với Nam,cô sau khi nghe Nam nói yêu mình,tất cả nỗi lòng bấy lâu nay đều tan biến,cô cứ nghĩ Nam chỉ coi cô là một công cụ để lấy máu…Ngọc được Nam đèo đi khám ngay tức thời…
-Anh chờ em chút nhé
-Ừ chờ ba năm còn được mà
Ngọc bật cười rồi đi vào khám…cô k phải bị cận hay viễn thị,họ đưa cô đi chụp chiếu chuyên sâu…kết quả xét nghiệm được Ngọc cầm trên tay,bác sỹ nói
-Cô bị bệnh tăng nhãn áp
-Bệnh này có nặng không ạ
-Bệnh này sẽ gây ra mù chỉ sau 1 tháng hai tháng còn tuỳ ở cơ thể người bệnh…
-Tôi vẫn thấy rất bình thường chỉ sáng nay mới thấy hiện tượng này
-Cô bị phải rất lâu rồi do k chú ý thôi,bây giờ chuyển nặng thì đã là giai đoạn cuối k thể chữa khỏi…
-Bác sỹ có cách nào cứu k ạ,tôi mới kết hôn xong vừa đi đăng kí kết hôn về,tôi k thể nào bị mù được…
-Chúng tôi rất lấy làm tiếc…
Ngọc cầm tờ kết quả đi như người mất hồn ra bên ngoài bệnh viện…cô cố tỏ ra vui vẻ với Nam
-Sao rồi
-À em bị loạn thị thôi ,k sao cả về cắt kính là xong
-Ừ vậy cũng đỡ,lại đeo kính như anh rồi nhưng anh cận nặng lắm…
-Anh à,em về qua nhà với mẹ ,mai em về bên đó
-K về luôn được à
-Mai e về còn nói chuyện với mẹ nữa
-Ừm vậy sáng mai a đón em,Thỏ nhớ em lắm con bé nhắc suốt,mai em về chắc con bé mừng lắm đây…
-Vậy à anh,chắc con bé giờ cũng lớn lắm rồi…
-Con bé hôm qua còn bảo anh là “ bố yêu mẹ Ngọc mà sao bố k nói”
-Con bé nói vậy sao anh
-Ừ bọn trẻ bây giờ thông minh lắm…à sau lần này chúng ta nghỉ đi biển đi
-Anh thích đi đâu
-Anh thích đi Nha Trang,anh có căn nhà ở đó sát bờ biển luôn,anh rất thích sáng ra được nghe tiếng sóng biển…
-Vâng đi đâu cũng được
-Miễn là đi cùng nhau nhỉ
Ngọc cắn răng rồi cố nín khóc…
Đêm hôm đó Ngọc về nhìn cu sóc…cô nói với mẹ khi bà đang ngủ…
“Mẹ à…con là đứa bất hiếu ,con xin lỗi mẹ “
Nói xong Ngọc sách đồ lên vai và rời khỏi nhà trong cơn sấm chớp …vừa đi cô vừa khóc lớn nhìn lên trời “ Sao k đánh chết con luôn đi,thà chết đi có lẽ sẽ đỡ đau đớn hơn”
Cô ngồi gục bên bến xe buýt…
Nam ở nhà dọn dẹp phòng,anh chỉnh lại ảnh cưới rồi cười tủm,Thỏ đi vào mang bình hoa rất đẹp
-Bố con để đây nhé
-Ok ,bố xin…
-Mai cả nhà chúng ta sẽ quây quần bên nhau
-Chúng ta sẽ đi biển con gái ạ
-Yeah,bố rảnh rồi,k phải bận đi làm nữa rồi
-Bố bận lắm đấy nhưng vì gia đình này bố gạt bỏ hết tất cả…
-Bố tuyệt vời nhất …
Ngọc đi lang thang người ướt sũng,vô tình Huy đang lái xe anh ta lướt qua rồi phanh lại…xuống xe anh ta chặn đường
-Ui dồi ai đây ,ai đây nào…
Thấy Ngọc dáng vẻ thất thần k quan tâm lời anh ta nói,Huy tóm tay Ngọc hất mạnh
-Bỏ ra ,tránh xa tao ra ,mày có lương tâm không Huy,làm ơn tránh xa tao ra
Ngọc quỳ xuống khóc lớn,Huy biết có chuyện
-Nếu nó bỏ cô thì quay về với tôi ,tôi luôn chào đón cô…
-Tôi k sống được bao lâu nữa…
Huy lúc này mới ngớ người,anh ta nhìn Ngọc rồi cười nhẹ
-Tôi còn chưa trả thù được cô,cô k thể chết được…
Trong đêm mưa giông đó…Ngọc như đi vào đường cùng…cô suy sụp hoàn toàn…
Hôm sau ,mọi người nháo nhào đi tìm Ngọc…Nam rất bực mình khi Ngọc chỉ để lại vẻn vẹn vài chữ “ Mẹ để anh Nam nuôi sóc,con có người con yêu,con k thể bỏ anh ấy lại ,con phải về bên người ta,con xin lỗi mẹ…anh Nam em xin lỗi,quên em đi”
-Nó k có ai đâu Nam con phải tin con bé
-Lúc này con k muốn nghĩ gì nữa,con đón Sóc về …mọi chuyện để tính sau ạ…
Nam trên xe suy nghĩ về mọi chuyện,anh ta nghĩ chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra…liền quay xe tới bệnh viện hỏi bác sỹ về kết quả của Ngọc…nghe bác sỹ nói xong Nam ra ngoài anh ta lảo đảo ôm đầu “ Bệnh tăng nhãn áp này cần phải thay mắt,nếu k sẽ ảnh hưởng đến não mù đã đành nhưng có thể tử vong bất cứ lúc nào”…
Giữa hành lang bệnh viện Nam bật khóc,đứa trẻ con chạc 6 tuổi ngồi đối diện
-Chú khóc à…
Nam nước mắt rơi lã chã,anh nuốt nghẹn ứ ở họng chỉ phát ra tiếng “ Ứ..ư..”
Tay Nam đập lên tim mình để cố giữ bình tĩnh…
Thỏ ở nhà thì đột nhiên mẹ con bé gọi
-Con ra ngoài gặp mẹ được không?
-Không,con bận lắm
-Mẹ bị bệnh đấy,con k gặp mẹ sau đừng có hối hận
-Con bị bệnh nặng mẹ có đến thăm con đâu,con ở nhà chờ mẹ Ngọc đang về
-Bố con và cô ta quay lại rồi ạ
-Mẹ tức ạ,như vậy k dc đâu
-Không,mẹ tin cô ấy sẽ thay mẹ chăm sóc con thật tốt…
Thanh cúp máy,cô ta nằm trong phòng bệnh thở máy rồi nhìn ảnh con gái mà thiếp đi…
17 ngày trôi qua Nam đi tìm Ngọc khắp nơi,anh ta xin hẳn nghỉ phép cả tháng,điều mà trước nay Nam chưa hề làm,đột nhiên Huy xuất hiện và nói
-Ngọc đang ở chỗ tôi,chắc anh biết tôi…
-Cô ấy ổn không?
-Đau đớn lắm,đau đầu,đau mắt…tôi k biết phải làm thế nào,tôi nghĩ nên nói với anh vì anh là chồng của Ngọc…
-Tôi có việc muốn nhờ anh…
-Anh cứ nói nếu giúp được tôi sẵn sàng
-Tại sao bh anh lại tốt với Ngọc như vậy
-Tôi muốn khâu lại hạnh phúc cho cô ấy ,tôi cứ nghĩ sau khi ra tù sẽ trả thù dày vò cô ấy nhưng tôi lại chẳng làm được…
-Vì anh đã thích cô ấy thật lòng rồi…
-Yêu đơn phương có lẽ là sai lầm lớn nhất cuộc đời của tôi…
-Hãy yêu cô ấy thay phần của tôi
Huy thay đổi sắc mặt khi thấy Nam nói như vậy…
1 tháng sau…Ngọc được tháo băng ở mắt sau ca phẫu thuật…Sau khi mở mắt thấy Huy và mọi người ở bên cạnh cô xúc động
-Mẹ con có thể nhìn thấy rồi,cám ơn người đã hiến tặng ,thật sự cám ơn
-Phải rồi con gái,con giỏi lắm…
Thế nhưng khi Ngọc trở lại nhận được tin Nam và con gái đã ra nước ngoài định cư…cô u buồn hằng ngày,Huy đặt lên bàn tách trà
-Mai anh sẽ ra đầu thú
-Có nên không,dù sao anh cũng k buôn ma tuý nữa mà
-Nhưng anh vẫn có tội…trước khi đi anh có thứ muốn nói với em…em hãy đến địa chỉ này,nhất định em phải tới
-Đây là đâu anh
-Đừng u buồn nữa,người em muốn gặp đang ở đây
-Ý anh là
Huy gật…
-Anh ấy nói hãy yêu em thay cả phần của anh ấy nhưng trái tim em dù anh có yêu bao nhiêu đi nữa ,có tâm huyết thế nào thì nó cũng k thể thuộc về anh…anh k thể làm dc điều đó,anh chỉ yêu em phần của anh thôi…
Ngọc cầm tờ giấy…cô ngay lập tức tới địa chỉ bên trên…ở tại Nha Trang một căn nhà sát biển…Ngọc thấy người đàn ông giống dáng Nam đang ngồi nhìn về phía biển…cô đang định gọi thì có tiếng gọi
“Anh Nam ,trời có vẻ sắp mưa đấy ạ”
Ngọc thấy Thuý đi ra tay cầm ô…vừa thấy Ngọc cô liền giật mình
-Cô…sao cô lại ở đây
-Anh Nam rốt cuộc là tại sao lại nghỉ làm và tới đây…
Thuý thở dài rồi nói hết cho Ngọc nghe,Nam đã âm thầm hiến mắt cho cô…
-Anh ấy đã yêu ai sẽ hy sinh tất cả vì người đó,con anh ấy k cho dc máu nên mới phải nhờ cô,tôi vô tình thấy có người chụp anh ấy nên lần theo và tìm được tới đây,anh ấy ở một mình k nói vs bố mẹ hay con gái,k nói vs ai cả,cứ âm thầm chịu đựng,người đàn ông mà cô rời bỏ là người luôn chấp nhận tất cả một mình …
Nói xong Thuý khóc rồi tiến ra tới chỗ Nam,Nam liền nói
-Hôm nay sóng biển rất lớn có nhiều cua bò lên không
-Nhiều cua lắm ạ…anh Nam này em muốn hỏi anh một câu thôi
-Em hỏi đi
-Anh có nhớ tới Ngọc không,cô ấy có lẽ đang sống rất tốt rồi
Ngọc đứng ngay trước mặt Nam
-Sống tốt là được rồi,nhớ hay không cũng k để làm gì?
-Anh có lo lắng điều gì về cô ấy không?
-Anh mong Ngọc hạnh phúc,cô ấy thật sự là cô gái không may mắn,lần đầu anh gặp cô ấy bầu to lắm,k ngờ sau này lại là vợ chồng,có con với nhau…điều anh lo lắng nhất về cô ấy là chỉ sợ cô ấy khóc chẳng ai ở bên đưa tay lau…
Ngọc bật khóc lớn cầm tay Nam
-Đúng rồi nếu không có anh,chẳng ai ở bên lau nước mắt cho em…tại sao anh làm thế
Tiếng Ngọc hét lớn bên bờ biển…Nam rụt tay lại…
-Anh đã nói anh yêu em,anh sẽ làm tất cả vì người anh yêu
Ngọc lấy tay Nam đấm lên tim mình…
-Em đâu có làm được gì cho anh,tại sao vậy Nam,sao anh làm thế,em thà chết đi còn hơn…em chết đi còn hơn…
-Anh đến lúc này mãn nguyện về tất cả rồi…
Thuý ôm miệng khóc…khóc vì thương tình yêu của họ quá nhiều trắc trở…
Thỏ trong bệnh viện chia tay mẹ đẻ do Thanh bị ung thư gan giai đoạn cuối…trước khi lâm vào trạng thái mê man,Thanh trăn trối lại “ mẹ muốn hiến mắt cho bố của con,bố con đã hiến mắt cho cô Ngọc rồi,k ngờ anh ấy yêu cô gái đó nhiều như vậy,mẹ muốn trả ơn cô gái đó như cái cách cô ấy đã cứu con,mẹ đã bị sự đố kị ganh ghét làm mất lý trí,đã luôn muốn ám hại họ,thế nhưng họ lại là người cứu con gái của mẹ mà k cần điều kiện gì…giờ hãy để cho mẹ được làm một việc tốt giúp ích cho đời…”
Thỏ tựa vào má mẹ đẻ “ Con nhất định sẽ nhắn cho mẹ Ngọc như vậy,mẹ yên tâm nhé,con luôn yêu mẹ “…
Bên bờ biển Nam nhận cuộc gọi của con gái
-Bố về thay mắt ngay đi ạ,bố đừng giấu con nữa,đến mẹ Thanh còn biết ,bố có muốn thấy con và mẹ Ngọc,em sóc hay ông bà nữa không,còn đống tội phạm ma tuý chờ bố bắt nữa
-Mẹ con sao rồi
-Mẹ đã rơi vào trạng thái thực vật rồi,mẹ nói hiến mắt cho bố đã được bác sỹ và mọi người ở đây ghi rõ ràng rồi…bố trở về đi ạ…
-Ừ…vậy bố về đây…
Nam đột nhiên nắm lấy tay Ngọc
-Nín đi,chúng ta trở về thôi…
-Sao ạ,em k đi đâu cả em sẽ ở đây đến chết
-Ở đây lấy gì mà sống,ai nuôi con…có người hiến mắt cho anh rồi
-Thật ạ…ôi thật k ạ
-Em đến đem lại may mắn cho anh chúng ta cùng nhau “khâu lại hạnh phúc” nhé em…
-Chắc chắn rồi ạ khâu lại ,khâu lại luôn ạ….
Ngọc ôm cổ Nam họ hôn nhau ngay bên bờ biển
Nửa năm sau…Nam đi vào trại giam gặp Huy…Huy cười nhẹ
-Nhờ anh mà tôi ở đây rất vui vẻ
– chỉ đi 15 năm nữa thôi
-Anh chạy án cho tôi đấy à
-Sẽ giảm từng năm yên tâm
-Sếp tổng lo án thì tôi lo gì…cô ấy thế nào rồi
-Sao Ngọc đến thăm cậu k gặp
-K gặp sẽ tốt hơn…tôi cũng biết xấu hổ chứ
Nam khẽ cười rồi đứng dậy
-Vậy cần gì cứ nhắn tôi
Nam quay đi
-Anh Nam này ,cám ơn anh đã yêu cô ấy ,anh yêu cô ấy hơn những gì anh có điều đó làm tôi rất nể
-Sau này khi cậu ra trại cậu cũng sẽ như vậy…tôi chắc chắn sẽ giúp cậu “ Khâu Lại Hạnh Phúc” giống như cậu đã giúp chúng tôi vậy…
Huy mỉm cười
Bên căn nhà nhỏ,tiếng Sóc cười khanh khách khi thấy chị Thỏ hát karaoke…Nam quàng vai Ngọc
-Nhìn các con là quên buồn phiền anh nhỉ
-Em có gì buồn à
-Có chứ ,em buồn vì sự ra đi của mẹ Thỏ
-Tất cả là số rồi,anh cũng rất lấy làm tiếc
-Xưa sao anh cứ đánh cô ấy
-Vì hư,em hư anh cũng đánh
-Anh đánh đi,thử xem
Nam chống tay lên đầu Ngọc
-Anh đánh bên dưới nhé,đánh to bụng thì thôi…
Nam cúi xuống định hôn thì Thỏ vs Sóc đang nhìn bố mẹ…Ngọc đẩy miệng Nam ra rồi ngại
-Thỏ đăng kí cho mẹ hát bài xem nào
-Bài gì hả mẹ…
-Bài “ Khâu Lại Hạnh Phúc”
Nam dơ tay
-Bố hát với…
Ngọc nhìn Nam hát hò với các con vui vẻ …cô nghĩ
“ Tôi có lẽ đã Khâu Lại Hạnh Phúc được rồi các bạn ạ,còn yêu nhau chắc chắn sẽ về bên nhau,bên nhau không rời”….
The End!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.