Chương 1
Lâu Vũ Tình
05/09/2016
Chuyện gì đang xảy ra đây?
Anh trừng mắt nhìn cái đầu nho nhỏ trước mặt, nụ cười nhỏ nhắn, gương mặt tròn tròn non nớt giống như trái táo đỏ, đã vậy còn có đôi mắt to đang chớp chớp nhìn mình. Lương Vấn Hân hoàn toàn không nói nên lời.
“Đàn anh, em có thể vào nhà không?” Đối phương hỏi một cách thật chân thành.
Lương Vấn Hân dùng sức hồi tưởng, lại hồi tưởng. Hình như là hai tháng trước, đàn em ở chung sắp tốt nghiệp lại nhận được giấy gọi nhập ngũ. Đúng lúc đó hàng xóm của cậu ấy muốn lên Đài Trung để học đại học nhưng kí túc xá lại không còn phòng. Dựa vào tình đồng hương, cậu ấy hỏi anh một câu: “Có thể cho hàng xóm của em đến đây ở chung không?”
Lúc đó anh không hề để tâm, dù sao chỉ là một tên nhóc đến lông cũng chưa mọc dài thì lo gì. Chỉ cần đưa tiền thuê phòng thì ai lại có cuộc sống của người ấy.
Lương Vấn Hân sớm đã thoát kiếp học sinh lâu đến nỗi quên nghỉ hè là cái gì rồi. Hai tháng sau, một cô gái nhỏ xách theo hành lý tìm tới cửa nhà anh.
Anh không mong đợi một tiểu quỷ nhưng cũng không mong chờ một cô bé mà.
Bây giờ phải làm sao đây? Anh phải làm bảo mẫu sao? Từ đây không có lối thoát!
“A Thành nói, anh ấy đã nói với anh rồi.”
Nhưng A Thành chưa nói, người thuê nhà mới là nữ!
Lương Vấn Hân thật muốn hét to lên.
Cô nhóc này đang suy nghĩ cái gì? Ở chung một chỗ với một người đàn ông, không sợ anh nửa đêm nổi thú tính tấn công cô sao? Hay do cô quá tin tưởng anh?
Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút, cũng đúng á... Anh không có khẩu vị tốt như vậy, có thịt có cá, ai lại muốn ăn cỏ non chưa trổ mã chứ?
Anh dùng ánh mắt ghét ghét bỏ nhìn về phía ngực cô.
“Đàn anh... ” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh. Cô có thể đi vào trong không? Hành lý rất nặng, nơi này lại cách trạm xe buýt rất xa, cô đã đi rất lâu rất lâu, chân rất đau nha.
“Tôi không phải đàn anh của cô.” Trên căn bản cũng không phải của A Thành, chỉ là tám trăm năm trước có gặp qua một lần, từ đó thì đàn anh ngắn, đàn anh dài.
Khó trách giọng nói ôm đó của A Thành lại khang khác, có chút chột dạ, lại có chút nịnh hót.
Bây giờ có thể làm gì đây? Cho dù muốn giết người thì cũng phải giải quyết chuyện của cô gái nhỏ này trước.
Lương Vấn Hân thở dài, miễn cưỡng nghiêng người cho cô đi vào nhà, chỉ chỉ cái phòng tốt nhất ở một góc phòng.
“Cần giúp một tay không?” Nói là nói thế nhưng Lương Vấn Hân vẫn khoanh tay trước ngực, dựa nghiêng người vào tủ giày. Không hề có ý định muốn di chuyển, rõ ràng là muốn nói “Tôi chỉ nói lời khách sáo, cô đừng tưởng thật.”
“Không cần, cám ơn.” Cô gái vẫn không nhận ra ngụ ý của anh, chỉ thành thật trả lời lại.
Không nhìn ra cô gái nhỏ bé này lại có sức lực không hề nhỏ.
Lương Vấn Hân đi vào nhà bếp, ngoắc ngoắc tay với cô gái vừa cất hành lý xong: “Cô bé, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô bé.
Cô nhỏ chỗ nào chứ!
Cô gái không phục đi về phía trước, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, không tự chủ được bật ra một câu: “Anh cao bao nhiêu?”
Lương Vấn Hân cười như không cười liếc cô một cái: “184 cm.” Anh có ngồi cũng còn cao hơn cô.
Oa! Chuyện này đối với cô mà nói còn khó hơn lên trời.
Cô phẫn nộ trong im lặng, so sánh với anh 160 cm quả thật rất nhỏ nha.
“Đàn anh, phải làm sao để khi lớn lên cao được như anh vậy?”
Cô sao? Đi đầu thai mau hơn đó.
“Tôi không phải đàn anh của cô.” Lương Vấn Hân nói lai lần nữa. Đừng nhục mạ anh chứ, bị cô bé này gọi là đàn anh, người ta sẽ cho rằng anh còn chưa dứt sữa giống cô.
“Không phải là cô không thể ở đây nhưng tôi có một số yêu cầu. Thứ nhất, việc của cô tôi không trông nom, sáng chiều đảo lộn cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ yêu cầu cô im lặng, tôi sợ ồn ào. Thứ hai, tôi không phụ trách cơm nước cho cô, cô muốn nấu hay muốn ăn gì thì tùy cô, tôi chỉ yêu cầu cô giữ nhà cửa luôn sạch sẽ. Mang bạn xấu đế nhà cũng không sao, chỉ cần cô quản tốt bọn họ là được. Một điều cuối cùng, cô mặc gì tôi không quan tâm nhưng không được ăn mặc cẩu thả trước mặt tôi, tôi sợ đau mắt hột. Mấy yêu cầu này có vấn đề gì không?”
Những điều này đều là yêu cầu rất cơ bản! Thì ra bạn cùng phòng với cô cũng không khó ở chung.
Cô gái cười tươi: “Không thành vấn đề, đàn anh.”
“Một lần cuối cùng, đừng gọi tôi kà đàn anh!” Cô gái nhỏ này bị lãng tai nặng sao.
“Nhưng em không biết tên của anh.” Vẻ mặt của cô thật vô tôi.
“Lương Vấn Hân.” Anh tức giận trả lời.
“Vấn Tâm? Tên nghe rất có ý thơ đó!” Mẹ của anh nhất định là fan ruột của Quỳnh Dao .
Từ nhỏ đến lớn, anh bị hiểu lầm 28 năm, tùy tùy tiện tiện cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Vấn Hân, Lương Vấn Hân.”
“Em tên Quan Tử Dung.” Cô trả lời lại.”Không phải là hoa phù dung mà là dung trong từ đức hạnh của phụ nữ. Bởi vì ba em rất chú trọng đến phẩm hạnh của con cái nên đều lấy những từ đức hạnh trong truyền thống của Trung Quốc đặt cho anh chị em em. Giống như anh hai em là Tử Ngôn, chính là dặn dò anh ấy phải thận trọng trong lời nói. Anh ba là Tử Đàn, có nghĩa là phải sống vui vẻ . Anh tư là Tử Tu và anh năm là Tử Tề đều có nghĩa là lấy học thực, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Chị gái tên Tử Vận có nghĩa là ăn nói nhã nhặn lịch sự. Em trai ten Tử Cần, có nghĩa là cần cần cù để bù khuyết điểm…” Quan Tử Dung nói rất nhiệt tình, chỉ thiếu không đem gia phả cả dòng họ ra giới thiệu. Dĩ nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc dội một gáo nước lạnh vào người Lương Vấn Hân.
“Tôi không hỏi cô tên gì.” Không cần phải giới thiệu cặn kẽ với anh như vậy.
“Vậy anh cũng đừng gọi em là cô bé!” Cô phản bác lại.
“Không thành vấn đề, đậu đỏ nhỏ.” Không sao cả, anh còn có rất nhiều từ để dùng.
“...” Cô đột nhiên phát hiện, miệng lưỡi của người này thật sắc bén..
Nên miêu tả thế nào về người ở chung mới của cô đây?
Trên căn bản, anh không khó ở chung. Chỉ cần làm đúng theo yêu cầu của anh, không làm phiền đến anh thì anh sẽ mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Cô có trao đổi qua với bạn học về kinh nghiệm khi ở chung. Cô phát hiện anh là ở chung tốt đến nỗi khó có thể tìm thấy người thứ hai trên đời.
Ví dụ như sau mấy giờ thì không được tắm, không được sử dụng máy giặt… anh chưa từng nói qua. Anh chỉ nói đừng để anh nhìn thấy đồ lót của cô trong phòng tắm.
Sau mấy giờ phải tắt đèn, tắt máy vi tính… anh cũng không yêu cầu. Ngược lại trong nhà có ba phòng, anh một phòng, một phòng khác anh dùng làm phòng làm việc. Phòng cuối cùng là của cô. Cho nên tiền điện nước anh nói sẽ chịu hai phần ba.
Phòng khách xài chung, chuyện lau dọn nhà cửa… anh cũng không nói đến. Dù thế nào đi nữa, anh rất khi ra khỏi cửa, rãnh rỗi không có chuyện làm thì sẽ tìm chuyện để làm. Anh cũng không hề có thói quen xấu.
So sánh như vậy thì anh rất ít gò bó cô. Lúc đầu anh nói là sợ ồn ào nhưng chỉ cần không phải là tạp âm high-decibel thì anh sẽ không quan tâm. Những âm thanh khác như tiếng nhạc, tiếng đi lại, tiếng nấu nướng anh cũng sẽ không phàn nàn. Điều duy nhất phải nói đến như lựa xương trong trứng gà chính là, cách ăn nói của người này cần cải tạo.
Nên nói như thế nào đây? Ác độc sao? Cũng không phải, chỉ là anh có thói quen nói thật chứ không phải là không hiểu sự tình. Anh chỉ là lười phải nói lời khách sáo, lười phải sống trái lòng với ai. Anh không quan tâm người khác đánh giá anh như thế nào, anh là người sống rất thẳng thắn...
Đối với người anh không thích thì chắc chắn 100% anh sẽ càng ác miệng làm cho đối phương không thể đứng dậy nổi. Mà cô ở trước mặt anh chỉ bị một chút nội thương thôi, điều đó có phải chứng tỏ anh cũng không ghét cô lắm không?
Quan Tử Dung tự tìm niềm vui trong đau khổ.
Quan Tử Dung đang bị tích phân và vi phân làm cho đau cả đầu, cô không tự chủ được mà nhìn về phía người đàn ông đang cách một bức tường.
Có thể là bởi vì cô rất dễ gần, tính tình hiền lành nên từ nhỏ đã rất dễ hòa mình vào môi trường mới. Vậy mà lại có người, vừa mới mở miệng ra là làm cho người ta chán ghét.
Máy vi tính truyền đến tiếng leng keng nho nhỏ, Quan Tử Dung nghiêng đầu nhìn về phía MSN.
Là Tuệ đang cầu cứu. Cô ấy cũng đang đau khổ vì tích phân. Cũng may là cô ấy và cô làm chung một đề.
Anh trừng mắt nhìn cái đầu nho nhỏ trước mặt, nụ cười nhỏ nhắn, gương mặt tròn tròn non nớt giống như trái táo đỏ, đã vậy còn có đôi mắt to đang chớp chớp nhìn mình. Lương Vấn Hân hoàn toàn không nói nên lời.
“Đàn anh, em có thể vào nhà không?” Đối phương hỏi một cách thật chân thành.
Lương Vấn Hân dùng sức hồi tưởng, lại hồi tưởng. Hình như là hai tháng trước, đàn em ở chung sắp tốt nghiệp lại nhận được giấy gọi nhập ngũ. Đúng lúc đó hàng xóm của cậu ấy muốn lên Đài Trung để học đại học nhưng kí túc xá lại không còn phòng. Dựa vào tình đồng hương, cậu ấy hỏi anh một câu: “Có thể cho hàng xóm của em đến đây ở chung không?”
Lúc đó anh không hề để tâm, dù sao chỉ là một tên nhóc đến lông cũng chưa mọc dài thì lo gì. Chỉ cần đưa tiền thuê phòng thì ai lại có cuộc sống của người ấy.
Lương Vấn Hân sớm đã thoát kiếp học sinh lâu đến nỗi quên nghỉ hè là cái gì rồi. Hai tháng sau, một cô gái nhỏ xách theo hành lý tìm tới cửa nhà anh.
Anh không mong đợi một tiểu quỷ nhưng cũng không mong chờ một cô bé mà.
Bây giờ phải làm sao đây? Anh phải làm bảo mẫu sao? Từ đây không có lối thoát!
“A Thành nói, anh ấy đã nói với anh rồi.”
Nhưng A Thành chưa nói, người thuê nhà mới là nữ!
Lương Vấn Hân thật muốn hét to lên.
Cô nhóc này đang suy nghĩ cái gì? Ở chung một chỗ với một người đàn ông, không sợ anh nửa đêm nổi thú tính tấn công cô sao? Hay do cô quá tin tưởng anh?
Nhìn lên nhìn xuống đánh giá một chút, cũng đúng á... Anh không có khẩu vị tốt như vậy, có thịt có cá, ai lại muốn ăn cỏ non chưa trổ mã chứ?
Anh dùng ánh mắt ghét ghét bỏ nhìn về phía ngực cô.
“Đàn anh... ” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh. Cô có thể đi vào trong không? Hành lý rất nặng, nơi này lại cách trạm xe buýt rất xa, cô đã đi rất lâu rất lâu, chân rất đau nha.
“Tôi không phải đàn anh của cô.” Trên căn bản cũng không phải của A Thành, chỉ là tám trăm năm trước có gặp qua một lần, từ đó thì đàn anh ngắn, đàn anh dài.
Khó trách giọng nói ôm đó của A Thành lại khang khác, có chút chột dạ, lại có chút nịnh hót.
Bây giờ có thể làm gì đây? Cho dù muốn giết người thì cũng phải giải quyết chuyện của cô gái nhỏ này trước.
Lương Vấn Hân thở dài, miễn cưỡng nghiêng người cho cô đi vào nhà, chỉ chỉ cái phòng tốt nhất ở một góc phòng.
“Cần giúp một tay không?” Nói là nói thế nhưng Lương Vấn Hân vẫn khoanh tay trước ngực, dựa nghiêng người vào tủ giày. Không hề có ý định muốn di chuyển, rõ ràng là muốn nói “Tôi chỉ nói lời khách sáo, cô đừng tưởng thật.”
“Không cần, cám ơn.” Cô gái vẫn không nhận ra ngụ ý của anh, chỉ thành thật trả lời lại.
Không nhìn ra cô gái nhỏ bé này lại có sức lực không hề nhỏ.
Lương Vấn Hân đi vào nhà bếp, ngoắc ngoắc tay với cô gái vừa cất hành lý xong: “Cô bé, chúng ta nói chuyện một chút.”
Cô bé.
Cô nhỏ chỗ nào chứ!
Cô gái không phục đi về phía trước, sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt, không tự chủ được bật ra một câu: “Anh cao bao nhiêu?”
Lương Vấn Hân cười như không cười liếc cô một cái: “184 cm.” Anh có ngồi cũng còn cao hơn cô.
Oa! Chuyện này đối với cô mà nói còn khó hơn lên trời.
Cô phẫn nộ trong im lặng, so sánh với anh 160 cm quả thật rất nhỏ nha.
“Đàn anh, phải làm sao để khi lớn lên cao được như anh vậy?”
Cô sao? Đi đầu thai mau hơn đó.
“Tôi không phải đàn anh của cô.” Lương Vấn Hân nói lai lần nữa. Đừng nhục mạ anh chứ, bị cô bé này gọi là đàn anh, người ta sẽ cho rằng anh còn chưa dứt sữa giống cô.
“Không phải là cô không thể ở đây nhưng tôi có một số yêu cầu. Thứ nhất, việc của cô tôi không trông nom, sáng chiều đảo lộn cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ yêu cầu cô im lặng, tôi sợ ồn ào. Thứ hai, tôi không phụ trách cơm nước cho cô, cô muốn nấu hay muốn ăn gì thì tùy cô, tôi chỉ yêu cầu cô giữ nhà cửa luôn sạch sẽ. Mang bạn xấu đế nhà cũng không sao, chỉ cần cô quản tốt bọn họ là được. Một điều cuối cùng, cô mặc gì tôi không quan tâm nhưng không được ăn mặc cẩu thả trước mặt tôi, tôi sợ đau mắt hột. Mấy yêu cầu này có vấn đề gì không?”
Những điều này đều là yêu cầu rất cơ bản! Thì ra bạn cùng phòng với cô cũng không khó ở chung.
Cô gái cười tươi: “Không thành vấn đề, đàn anh.”
“Một lần cuối cùng, đừng gọi tôi kà đàn anh!” Cô gái nhỏ này bị lãng tai nặng sao.
“Nhưng em không biết tên của anh.” Vẻ mặt của cô thật vô tôi.
“Lương Vấn Hân.” Anh tức giận trả lời.
“Vấn Tâm? Tên nghe rất có ý thơ đó!” Mẹ của anh nhất định là fan ruột của Quỳnh Dao .
Từ nhỏ đến lớn, anh bị hiểu lầm 28 năm, tùy tùy tiện tiện cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì: “Vấn Hân, Lương Vấn Hân.”
“Em tên Quan Tử Dung.” Cô trả lời lại.”Không phải là hoa phù dung mà là dung trong từ đức hạnh của phụ nữ. Bởi vì ba em rất chú trọng đến phẩm hạnh của con cái nên đều lấy những từ đức hạnh trong truyền thống của Trung Quốc đặt cho anh chị em em. Giống như anh hai em là Tử Ngôn, chính là dặn dò anh ấy phải thận trọng trong lời nói. Anh ba là Tử Đàn, có nghĩa là phải sống vui vẻ . Anh tư là Tử Tu và anh năm là Tử Tề đều có nghĩa là lấy học thực, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Chị gái tên Tử Vận có nghĩa là ăn nói nhã nhặn lịch sự. Em trai ten Tử Cần, có nghĩa là cần cần cù để bù khuyết điểm…” Quan Tử Dung nói rất nhiệt tình, chỉ thiếu không đem gia phả cả dòng họ ra giới thiệu. Dĩ nhiên điều này cũng đồng nghĩa với việc dội một gáo nước lạnh vào người Lương Vấn Hân.
“Tôi không hỏi cô tên gì.” Không cần phải giới thiệu cặn kẽ với anh như vậy.
“Vậy anh cũng đừng gọi em là cô bé!” Cô phản bác lại.
“Không thành vấn đề, đậu đỏ nhỏ.” Không sao cả, anh còn có rất nhiều từ để dùng.
“...” Cô đột nhiên phát hiện, miệng lưỡi của người này thật sắc bén..
Nên miêu tả thế nào về người ở chung mới của cô đây?
Trên căn bản, anh không khó ở chung. Chỉ cần làm đúng theo yêu cầu của anh, không làm phiền đến anh thì anh sẽ mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Cô có trao đổi qua với bạn học về kinh nghiệm khi ở chung. Cô phát hiện anh là ở chung tốt đến nỗi khó có thể tìm thấy người thứ hai trên đời.
Ví dụ như sau mấy giờ thì không được tắm, không được sử dụng máy giặt… anh chưa từng nói qua. Anh chỉ nói đừng để anh nhìn thấy đồ lót của cô trong phòng tắm.
Sau mấy giờ phải tắt đèn, tắt máy vi tính… anh cũng không yêu cầu. Ngược lại trong nhà có ba phòng, anh một phòng, một phòng khác anh dùng làm phòng làm việc. Phòng cuối cùng là của cô. Cho nên tiền điện nước anh nói sẽ chịu hai phần ba.
Phòng khách xài chung, chuyện lau dọn nhà cửa… anh cũng không nói đến. Dù thế nào đi nữa, anh rất khi ra khỏi cửa, rãnh rỗi không có chuyện làm thì sẽ tìm chuyện để làm. Anh cũng không hề có thói quen xấu.
So sánh như vậy thì anh rất ít gò bó cô. Lúc đầu anh nói là sợ ồn ào nhưng chỉ cần không phải là tạp âm high-decibel thì anh sẽ không quan tâm. Những âm thanh khác như tiếng nhạc, tiếng đi lại, tiếng nấu nướng anh cũng sẽ không phàn nàn. Điều duy nhất phải nói đến như lựa xương trong trứng gà chính là, cách ăn nói của người này cần cải tạo.
Nên nói như thế nào đây? Ác độc sao? Cũng không phải, chỉ là anh có thói quen nói thật chứ không phải là không hiểu sự tình. Anh chỉ là lười phải nói lời khách sáo, lười phải sống trái lòng với ai. Anh không quan tâm người khác đánh giá anh như thế nào, anh là người sống rất thẳng thắn...
Đối với người anh không thích thì chắc chắn 100% anh sẽ càng ác miệng làm cho đối phương không thể đứng dậy nổi. Mà cô ở trước mặt anh chỉ bị một chút nội thương thôi, điều đó có phải chứng tỏ anh cũng không ghét cô lắm không?
Quan Tử Dung tự tìm niềm vui trong đau khổ.
Quan Tử Dung đang bị tích phân và vi phân làm cho đau cả đầu, cô không tự chủ được mà nhìn về phía người đàn ông đang cách một bức tường.
Có thể là bởi vì cô rất dễ gần, tính tình hiền lành nên từ nhỏ đã rất dễ hòa mình vào môi trường mới. Vậy mà lại có người, vừa mới mở miệng ra là làm cho người ta chán ghét.
Máy vi tính truyền đến tiếng leng keng nho nhỏ, Quan Tử Dung nghiêng đầu nhìn về phía MSN.
Là Tuệ đang cầu cứu. Cô ấy cũng đang đau khổ vì tích phân. Cũng may là cô ấy và cô làm chung một đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.