Chương 5: Chương 2.3
Lâu Vũ Tình
05/09/2016
“Ừ... “ Anh thấp giọng rên rỉ, đẩy tay cô ra, giống như đang kháng cự cái gì đó, vẻ mặt rất đau khổ: “Đi… mỡ…”
“Lương Vấn Hân?” Cô lo lắng khẽ gọi, cô thử chạm khẽ vào mặt anh, không ngờ anh lại giãy giụa mãnh liệt. Cô bị hù sợ, cô nắm chặt lấy tay anh, sợ anh tự làm bản thân mình bị thương.
“Đừng... Đụng tôi... Tránh ra... “ Lương Vấn Hân thở dốc như loài thú lâm vào tuyệt vọng. Hàng chân mày nhăn lai, sau đó anh lại muốn nôn.
Quan Tử Dung luống cuống tay chân, không còn kịp làm gì nữa, anh đã nôn hết lên người cô.
Cô không biết anh đã mê man bao lâu, cứ cúi mình nôn mửa như là muốn nôn cả nội tạng ra.
Quan Tử Dung quả thật bị anh dọa sợ, cô ôm chặt lấy anh, mặc anh nôn ẹo trên người cô. Cô vỗ nhè nhẹ lưng anh: “Lương Vấn Hân, đừng như vậy... “ Nếu cứ tiếp tục ói như vậy thì anh sẽ chết mất.
Sự khó chịu này làm sao có thể chịu được chứ?
Không biết là do cô an ủi hay do mệt quá mà lát sau anh đã ngủ say.
Cô chăm sóc cho anh xong rồi mới vào phòng tắm thay quần áo và tắm lại một lần nữa.
Tắm xong ra ngoài, cô phát hiện anh lại sốt cao nên không thể làm gì khác hơn là pha một ly thuốc hạ sốt cho anh.
Một buổi tối, anh hết phát sốt rồi lại hạ sốt…
Cô mệt mỏi nằm xuống.
Cô chưa bao giờ gặp phải bệnh nhân nào khó phục vụ như anh.
Trời vừa sáng thì cô cũng cạn kiệt sức lực, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ len vào, người ngủ say trên giường đưa tay lên che lại, anh nhớ là mình đã kéo hết rèm cửa…
Lương Vấn Hân hơi híp mắt lại, con ngươi từ từ thích ứng với ánh sáng. Thứ đập vào tầm mắt anh đầu tiên là vẻ mệt mỏi của cô.
Mấy hình ảnh mơ hồ xẹt qua trong đầu, anh mơ thấy mình bị ác mộng quấn quanh sau đó có một giọng nói êm ái cùng với một cái ôm ấm áp đã kéo anh đi…
Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh nhìn về phía gương mặt đang ngủ say.
Cô bé này chắc xuất thân từ một gia đình có gia giáo, lễ phép, tính tình dễ chịu, nói năng cẩn thận, tuyệt đối không nói tục.
Anh đã từng chú ý, chỉ cần hơn mười một giờ mà cô chưa đi ngủ thì đôi mắt sẽ xuất hiện tia máu. Qua mười hai giờ thì mắt bắt đầu nhíp lại… Anh cố tình không cho cô ngủ, kéo đông kéo tây nói chuyện với cô. Sau đó cô bắt đầu nói xằng nói bậy.
Cô có thể chống đỡ một đêm không ngủ chăm sóc anh, thật sự không thể nói đúng là việc ngoài ý muốn.
Anh vươn tay, ngón tay sờ nhẹ gò má mềm mại của cô. Không ngờ chỉ đụng nhẹ một cái cô đã tỉnh dậy, có thể thấy được cô rất quan tâm anh.
“A, anh tỉnh rồi!” Cô theo bản năng muốn sờ xem trán anh có nóng không thì đột nhiên dừng lại giữa không trung. Cô vẫn là không nên tùy tiện động tay động chân.
Lương Vấn Hân không tránh ra, chỉ là nhìn cô chằm chằm.
“Ách... Cái đó, anh đói chưa? Em đi nấu cháo cho anh. Rất nhanh đó, mười phút là xong rồi!”
Cô không đợi anh phản ứng đã biến mất không còn bóng dáng.
Anh bắt đầu tính giờ, quả nhiên ở phút thứ 9, cửa phòng bị mở ra.
Nấu cháo có thể nhanh như vậy sao?
“Lương Vấn Hân?” Cô lo lắng khẽ gọi, cô thử chạm khẽ vào mặt anh, không ngờ anh lại giãy giụa mãnh liệt. Cô bị hù sợ, cô nắm chặt lấy tay anh, sợ anh tự làm bản thân mình bị thương.
“Đừng... Đụng tôi... Tránh ra... “ Lương Vấn Hân thở dốc như loài thú lâm vào tuyệt vọng. Hàng chân mày nhăn lai, sau đó anh lại muốn nôn.
Quan Tử Dung luống cuống tay chân, không còn kịp làm gì nữa, anh đã nôn hết lên người cô.
Cô không biết anh đã mê man bao lâu, cứ cúi mình nôn mửa như là muốn nôn cả nội tạng ra.
Quan Tử Dung quả thật bị anh dọa sợ, cô ôm chặt lấy anh, mặc anh nôn ẹo trên người cô. Cô vỗ nhè nhẹ lưng anh: “Lương Vấn Hân, đừng như vậy... “ Nếu cứ tiếp tục ói như vậy thì anh sẽ chết mất.
Sự khó chịu này làm sao có thể chịu được chứ?
Không biết là do cô an ủi hay do mệt quá mà lát sau anh đã ngủ say.
Cô chăm sóc cho anh xong rồi mới vào phòng tắm thay quần áo và tắm lại một lần nữa.
Tắm xong ra ngoài, cô phát hiện anh lại sốt cao nên không thể làm gì khác hơn là pha một ly thuốc hạ sốt cho anh.
Một buổi tối, anh hết phát sốt rồi lại hạ sốt…
Cô mệt mỏi nằm xuống.
Cô chưa bao giờ gặp phải bệnh nhân nào khó phục vụ như anh.
Trời vừa sáng thì cô cũng cạn kiệt sức lực, gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ len vào, người ngủ say trên giường đưa tay lên che lại, anh nhớ là mình đã kéo hết rèm cửa…
Lương Vấn Hân hơi híp mắt lại, con ngươi từ từ thích ứng với ánh sáng. Thứ đập vào tầm mắt anh đầu tiên là vẻ mệt mỏi của cô.
Mấy hình ảnh mơ hồ xẹt qua trong đầu, anh mơ thấy mình bị ác mộng quấn quanh sau đó có một giọng nói êm ái cùng với một cái ôm ấm áp đã kéo anh đi…
Nghĩ đến đây, đôi mắt của anh nhìn về phía gương mặt đang ngủ say.
Cô bé này chắc xuất thân từ một gia đình có gia giáo, lễ phép, tính tình dễ chịu, nói năng cẩn thận, tuyệt đối không nói tục.
Anh đã từng chú ý, chỉ cần hơn mười một giờ mà cô chưa đi ngủ thì đôi mắt sẽ xuất hiện tia máu. Qua mười hai giờ thì mắt bắt đầu nhíp lại… Anh cố tình không cho cô ngủ, kéo đông kéo tây nói chuyện với cô. Sau đó cô bắt đầu nói xằng nói bậy.
Cô có thể chống đỡ một đêm không ngủ chăm sóc anh, thật sự không thể nói đúng là việc ngoài ý muốn.
Anh vươn tay, ngón tay sờ nhẹ gò má mềm mại của cô. Không ngờ chỉ đụng nhẹ một cái cô đã tỉnh dậy, có thể thấy được cô rất quan tâm anh.
“A, anh tỉnh rồi!” Cô theo bản năng muốn sờ xem trán anh có nóng không thì đột nhiên dừng lại giữa không trung. Cô vẫn là không nên tùy tiện động tay động chân.
Lương Vấn Hân không tránh ra, chỉ là nhìn cô chằm chằm.
“Ách... Cái đó, anh đói chưa? Em đi nấu cháo cho anh. Rất nhanh đó, mười phút là xong rồi!”
Cô không đợi anh phản ứng đã biến mất không còn bóng dáng.
Anh bắt đầu tính giờ, quả nhiên ở phút thứ 9, cửa phòng bị mở ra.
Nấu cháo có thể nhanh như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.