Chương 1: Đột nhiên yêu thích
Tửu Tiểu Thất
03/06/2013
Nói đến ân oán giữa tôi và Tiền Đường, phải ngược dòng thời gian về thật lâu thật lâu trước kia, khi đó tôi hai tuổi, Tiền Đường vừa tròn một tuổi.
Gia đình tôi và gia đình Tiền Đường là hàng xóm, giao tình của hai bên cha mẹ cũng không tệ. Ngày đó tiệc mừng Tiền Đường tròn một tuổi, có người đề nghị hai gia đình mang theo hai đứa nhỏ ra chụp ảnh chung, vì thế bốn người lớn liền nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xếp hàng, mẹ tôi đứng song song với mẹ Tiền Đường, trong tay chia nhau ôm hai đứa nhỏ, còn để cho hai đứa dựa vào nhau.
Một hai ba, chuẩn bị xong chưa –
Trẻ con mà, mọi người đều biết rồi đấy, lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt. Cô nhóc hai tuổi nhìn thấy giữa hai chân baby bên cạnh có cái vật thể không rõ, liền hăng hái bừng bừng đưa tay qua sờ…
Chuẩn bị — cười lên nào!
Vì thế, giây phút mang tính lịch sử này, đã bị nhiếp ảnh gia vĩ đại ghi lại.
Khi đó hai chúng tôi cộng lại còn chưa đến ba tuổi, mà tôi, đã thành công gian dâm cậu ta …
Từ đó, tôi trở thành nữ lưu manh nhỏ tuổi nhất được ghi nhận trong tiểu khu chúng tôi, hai mươi năm khó khăn lắm mới đi qua, kỷ lục này vẫn không có người nào có thể phá vỡ, vô số sắc nữ chỉ có thể lực bất tòng tâm, tinh thần chán nản.
Thật lâu về sau, khi tôi đã thích Tiền Đường, tôi giấu một tấm hình sang ra dưới gối đầu, tính dùng làm đòn sát thủ — nếu Tiền Đường không theo tôi, tôi sẽ lấy nó ra, dũng cảm yêu cầu chịu trách nhiệm với nam chính trong tấm ảnh này.
…
Thằng nhãi Tiền Đường này từ nhỏ đã được hoan nghênh, dù là người lớn hay là trẻ con. Thằng nhãi này cũng luôn mang bộ dạng bé ngoan nghe lời, không biết đã lừa được bao nhiêu kẹo rồi, đối với việc này, tôi rất là ghen tị. Theo đó, tuổi thơ hồn nhiên của tôi, đã bị bóng ma ghen tị này bao phủ.
Vì thế tôi bắt đầu khi dễ Tiền Đường, sau này, khi dễ cậu ta đã trở thành một thói quen của tôi, ví dụ như kêu cậu ta chép bài tập giúp tôi, lấy tiền của cậu ta, làm hư đồ chơi của cậu ta, vân vân. Tiền Đường lúc mới bắt đầu còn biết phản kháng một chút, sau này cậu ta rốt cục tuyệt vọng, mặc tôi khi dễ.
Kỳ thực tên nhóc Tiền Đường này cũng không nhu thuận như vẻ bề ngoài của cậu ta, ngược lại là khác, cậu ta rất nham hiểm, chính là nham hiểm một cách tương đối âm thầm. Nếu ai đụng đến một cọng lông của cậu ta, tuyệt đối sẽ chịu khổ… Tôi cũng thấu hiểu được đạo lý này từ quá trình đầy máu và nước mắt.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ chớp mắt, chúng tôi đều lên trung học. Lúc Tiền Đường vừa lên năm nhất, ba mẹ cậu ta mua cho cậu ta chiếc xe đạp, ý định rèn luyện khả năng độc lập cho cậu ta, để cho cậu ta tự đạp xe đến trường mỗi ngày. Mẹ tôi thấy thế, cũng noi theo, mua cho tôi một chiếc xe đạp.
Tôi không khỏi cảm thán, mẹ tôi đúng là hoàn toàn không hiểu con gái mình…
Vì thế, từ đó về sau, mỗi ngày tôi yên tâm thoải mái ngồi ở sau xe Tiền Đường, về phần đạp xe, từ đầu đến cuối tôi cũng chưa học được, hay nói cách khác là căn bản không thèm học.
Khi đó, tôi lên năm hai, Tiền Đường năm nhất. Con trai luôn dậy thì muộn hơn con gái, hơn nữa Tiền Đường còn thấp hơn bạn cùng lứa tuổi một chút, mỗi ngày cậu ta chở kẻ to xác là tôi đến trường, lúc tới trường học thì cũng mồ hôi đầm đìa.
Sau này thân hình Tiền Đường cao đến 1m83, tôi cho rằng không thể không kể đến công lao tôi giúp cậu ta rèn luyện lúc học trung học.
…
Lúc Tiền Đường học năm nhất, đã rất có tiềm chất trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, chứng cớ chính là tôi thường xuyên lục ra thư tình, đồ ăn vặt cùng với một ít đồ vật thượng vàng hạ cám khác trong túi sách của cậu ta . Đương nhiên đại bộ phận mấy thứ này đều bị tôi thu làm của riêng, sau này Tiền Đường rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đến cả mấy bức thư tình buồn nôn cũng đều đưa cho tôi xử lý .
Tôi càng kiêu ngạo, thậm chí có một lần còn công khai trích dẫn vài đoạn trong thư tình kia vào bài làm văn — chịu thôi, tác giả này thật có tài văn chương, tôi nhìn mà nước miếng chảy rào rào. Lúc đó mới học năm nhất, Tiền Đường đã mặt dày làm bài thi vật lý của năm ba, vừa làm vừa vô cùng khinh thường, từ trong lỗ mũi “Hừ” ra một tiếng.
Tôi và Tiền Đường thường xuyên cùng nhau làm bài tập, thằng nhãi này học giỏi vật lý và số tới mức làm người ta giận sôi, mà tiếng Anh lại kém đến không thể hiểu nổi. Mà tôi, thì trăm phần trăm là sản phẩm của kiểu giáo dục ứng phó, thành tích các môn đều ở mức chấp nhận được, nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng.
Nhưng tôi thực sự không dự đoán được diễn biến của sự kiện sao chép thư tình lần này. Bởi vì lần này tôi viết văn quá xuất chúng, thế nên bị tất cả các giáo viên ngữ văn cầm về lớp mình triển lãm…
Hậu quả của chuyện đó là, tôi đắc tội với tài nữ nổi danh nhất ban chúng tôi . = = (~^^~ chắc là tác giả cái thư tình đây mà)
Khụ, mấy chuyện vụn vặt linh tinh này có đề cập tới hay không cũng thế. Vấn đề là, rốt cuộc làm thế nào tôi lại thích Tiền Đường? Nói thật chuyện này bản thân tôi cũng không thể giải thích được.
Chuyện là sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, tôi giống như ngựa được tháo cương, không bị bó buộc, cả ngày quấn quýt với một đám bạn bè tạp nham, sống phóng túng, chơi bời lêu lổng. Tiền Đường lại không giống thế, đối mặt với áp lực lên năm cuối trước mắt, bài tập, bài thi làm suốt ngày cũng không xong, cả ngày nhốt mình trong nhà giống thiên kim tiểu thư chân không lết tới cổng. Đối với chuyện này, tôi kỳ thực có chút hả hê khi người khác gặp họa. Xin tha thứ cho tâm lý đen tối của tôi, thấy người khác đang trải qua sự đau khổ bản thân mình từng chịu, hơn nữa chỉ số thông minh của người này cào cao hơn mình, hấp dẫn hơn mình, lúc giảng số học cho mình còn thường xuyên làm ra vẻ mặt khinh thường… Bạn có thể không vui vẻ sao?
Lại nói một ngày nọ, buổi đêm tôi tụ tập ăn uống với bạn bè trở về, tâm tình cực tốt, vì thế thuận tay gói một ít canh thừa thịt nguội để lên bàn cơm, định đưa cho Tiền Đường làm bữa ăn khuya. Mấy ngày gần đây cha mẹ thằng nhãi này đều đi công tác, sợ cậu ta ở nhà một mình sẽ chết đói, cho nên nhờ mẹ tôi chăm sóc cậu ta, mẹ tôi cảm thấy tôi không có việc gì làm sẽ dễ gây chuyện thị phi, liền giao chuyện xui xẻo này cho tôi .
Lúc này tôi vừa rên rỉ hát vừa nghiêng ngả chạy đến nhà Tiền Đường, thấy cánh cửa phòng ngủ của cậu ta khép hờ, tôi đột nhiên có ý định hoàn thành hết nghĩa vụ làm chị một lần, đột kích kiểm tra xem cậu ta có học hành đàng hoàng hay không, vì thế không gõ cửa mà đi vào.
Tiền Đường đàng hoàng ngồi ở trước bàn học … ngủ.
Mấy tờ đề thi tiếng Anh bị đè thê thảm dưới cánh tay của cậu ta, đã hơi nhăn nhúm. Cậu ta thì nghiêng mặt, ngủ say sưa.
Tôi vừa thấy cảnh này liền nổi giận, giơ tay lên muốn hung hăng đập bàn một cái cho cậu ta tỉnh lại.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, chỉ có chiếc đèn màu cam trên bàn học phát sáng. Ngọn đèn chiếu lên mặt của cậu ta, làm cho hàng mi vừa dày vừa dài của cậu ta phủ bóng mờ. Đôi mắt cậu ta khép chặt, mày khẽ nhíu, trên mặt không có một chút khiếm khuyết nào. Thằng nhãi này bình thường đứng ở trong đám đông cũng đẹp đến vô cùng chói mắt rồi, nhưng lại có vẻ xa cách, đây cũng là một trong những nguyên nhân xưa nay tôi vẫn khinh bỉ cậu ta, lúc này, khi cậu ta ngủ không có cái vẻ âm hiểm lạnh lùng như lúc bình thường, nhìn càng có vẻ ôn hòa an tĩnh.
Tôi mềm lòng, vốn định xuống tay thật mạnh, nay đổi lại nhẹ nhàng nâng cái khay, tiếp đó lén lút đặt bữa ăn khuya ở trên bàn cậu ta, xong xuôi định rút lui.
Hỏng ở chỗ tôi lại nhìn cậu ta nhiều thêm một cái.
Lúc này cậu ta hơi hơi giật mình, tôi không yên lòng nhìn theo đường nét hoàn mỹ trên mặt cậu ta, nhìn thoáng qua bờ môi của cậu ta. Không mỏng không dày, môi hình dáng rõ ràng, mềm mại trơn bóng, dưới ánh đèn màu cam, không hiểu sao tản ra một cảm giác mê hoặc…
Đáy lòng tôi giống như có cái móng vuốt nhỏ, khẽ cào một cái.
Có lẽ là do tác động của rượu, đầu tôi hơi choáng váng, hơn nữa… bắt đầu không thể khống chế hành vi. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đưa tay chạm chạm vào bờ môi của cậu ta. Còn sáng bóng, mềm mại hơn trong tưởng tượng một chút, hơn nữa, còn rất nóng.
Tôi luyến tiếc buông cậu ta ra, cho nên xuôi theo viền môi cậu ta chạm nhẹ một chút, vừa sờ vừa cảm thán, cảm giác sờ soạng cậu ta sao lại thích như vậy chứ…
Lúc này, Tiền Đường đột nhiên mở miệng, ngậm lấy đầu ngón tay tôi, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn một chút, sau ngậm lấy, dùng đầu lưỡi liếm một chút …
Trong phòng thật yên tĩnh, tôi lúc này khẩn trương không dám hô hấp, lực chú ý toàn thân đều tập trung tại đầu ngón tay nho nhỏ kia, trong lòng tựa như có cái gì đó thức tỉnh, rục rịch…
Tôi không biết Tiền Đường đang mơ thấy cái gì, trên thực tế hiện tại tôi chẳng còn khả năng suy xét chuyện này, nếu tôi còn lý trí, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Tiền Đường ngậm ngón tay tôi mà liếm, chuyện này thật khó hiểu làm sao. Nhưng hiện tại tôi đã không có biện pháp khống chế bản thân, tất cả tế bào não còn khả năng hoạt động giống như đều đang hò hét trợ uy giúp Tiền Đường, cảm giác mềm mại nóng ướt kia thông qua ngón tay , truyền đến trái tim tôi, hoàn toàn thức tỉnh thứ gì đó đang rục rịch trong lòng tôi .
Vì thế đầu óc tôi cũng nóng lên, cúi đầu nhào tới cái nơi đang tác động tới thần kinh của tôi .
May mắn trong đầu tôi vẫn còn sót một chút lý trí, ở thời khắc mấu chốt đã kéo tôi lại, ngay lúc tôi đã tới gần đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông li ti trên mặt Tiền Đường, trong đầu tôi đột nhiên nảy sinh một giọng nói lạnh lùng: Cô đang làm cái gì?
Tôi giật mình một cái, thân thể đứng thẳng lên, sững sờ nhìn cậu ta đang ngủ say, đúng vậy, tôi đang làm cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn hôn cậu ta?
“A a a! Đừng a! ! !”
Tôi kêu thảm thiết một tiếng, rút tay về, chạy trối chết.
Gia đình tôi và gia đình Tiền Đường là hàng xóm, giao tình của hai bên cha mẹ cũng không tệ. Ngày đó tiệc mừng Tiền Đường tròn một tuổi, có người đề nghị hai gia đình mang theo hai đứa nhỏ ra chụp ảnh chung, vì thế bốn người lớn liền nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xếp hàng, mẹ tôi đứng song song với mẹ Tiền Đường, trong tay chia nhau ôm hai đứa nhỏ, còn để cho hai đứa dựa vào nhau.
Một hai ba, chuẩn bị xong chưa –
Trẻ con mà, mọi người đều biết rồi đấy, lòng hiếu kỳ rất mãnh liệt. Cô nhóc hai tuổi nhìn thấy giữa hai chân baby bên cạnh có cái vật thể không rõ, liền hăng hái bừng bừng đưa tay qua sờ…
Chuẩn bị — cười lên nào!
Vì thế, giây phút mang tính lịch sử này, đã bị nhiếp ảnh gia vĩ đại ghi lại.
Khi đó hai chúng tôi cộng lại còn chưa đến ba tuổi, mà tôi, đã thành công gian dâm cậu ta …
Từ đó, tôi trở thành nữ lưu manh nhỏ tuổi nhất được ghi nhận trong tiểu khu chúng tôi, hai mươi năm khó khăn lắm mới đi qua, kỷ lục này vẫn không có người nào có thể phá vỡ, vô số sắc nữ chỉ có thể lực bất tòng tâm, tinh thần chán nản.
Thật lâu về sau, khi tôi đã thích Tiền Đường, tôi giấu một tấm hình sang ra dưới gối đầu, tính dùng làm đòn sát thủ — nếu Tiền Đường không theo tôi, tôi sẽ lấy nó ra, dũng cảm yêu cầu chịu trách nhiệm với nam chính trong tấm ảnh này.
…
Thằng nhãi Tiền Đường này từ nhỏ đã được hoan nghênh, dù là người lớn hay là trẻ con. Thằng nhãi này cũng luôn mang bộ dạng bé ngoan nghe lời, không biết đã lừa được bao nhiêu kẹo rồi, đối với việc này, tôi rất là ghen tị. Theo đó, tuổi thơ hồn nhiên của tôi, đã bị bóng ma ghen tị này bao phủ.
Vì thế tôi bắt đầu khi dễ Tiền Đường, sau này, khi dễ cậu ta đã trở thành một thói quen của tôi, ví dụ như kêu cậu ta chép bài tập giúp tôi, lấy tiền của cậu ta, làm hư đồ chơi của cậu ta, vân vân. Tiền Đường lúc mới bắt đầu còn biết phản kháng một chút, sau này cậu ta rốt cục tuyệt vọng, mặc tôi khi dễ.
Kỳ thực tên nhóc Tiền Đường này cũng không nhu thuận như vẻ bề ngoài của cậu ta, ngược lại là khác, cậu ta rất nham hiểm, chính là nham hiểm một cách tương đối âm thầm. Nếu ai đụng đến một cọng lông của cậu ta, tuyệt đối sẽ chịu khổ… Tôi cũng thấu hiểu được đạo lý này từ quá trình đầy máu và nước mắt.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, chỉ chớp mắt, chúng tôi đều lên trung học. Lúc Tiền Đường vừa lên năm nhất, ba mẹ cậu ta mua cho cậu ta chiếc xe đạp, ý định rèn luyện khả năng độc lập cho cậu ta, để cho cậu ta tự đạp xe đến trường mỗi ngày. Mẹ tôi thấy thế, cũng noi theo, mua cho tôi một chiếc xe đạp.
Tôi không khỏi cảm thán, mẹ tôi đúng là hoàn toàn không hiểu con gái mình…
Vì thế, từ đó về sau, mỗi ngày tôi yên tâm thoải mái ngồi ở sau xe Tiền Đường, về phần đạp xe, từ đầu đến cuối tôi cũng chưa học được, hay nói cách khác là căn bản không thèm học.
Khi đó, tôi lên năm hai, Tiền Đường năm nhất. Con trai luôn dậy thì muộn hơn con gái, hơn nữa Tiền Đường còn thấp hơn bạn cùng lứa tuổi một chút, mỗi ngày cậu ta chở kẻ to xác là tôi đến trường, lúc tới trường học thì cũng mồ hôi đầm đìa.
Sau này thân hình Tiền Đường cao đến 1m83, tôi cho rằng không thể không kể đến công lao tôi giúp cậu ta rèn luyện lúc học trung học.
…
Lúc Tiền Đường học năm nhất, đã rất có tiềm chất trêu hoa ghẹo nguyệt rồi, chứng cớ chính là tôi thường xuyên lục ra thư tình, đồ ăn vặt cùng với một ít đồ vật thượng vàng hạ cám khác trong túi sách của cậu ta . Đương nhiên đại bộ phận mấy thứ này đều bị tôi thu làm của riêng, sau này Tiền Đường rõ ràng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, đến cả mấy bức thư tình buồn nôn cũng đều đưa cho tôi xử lý .
Tôi càng kiêu ngạo, thậm chí có một lần còn công khai trích dẫn vài đoạn trong thư tình kia vào bài làm văn — chịu thôi, tác giả này thật có tài văn chương, tôi nhìn mà nước miếng chảy rào rào. Lúc đó mới học năm nhất, Tiền Đường đã mặt dày làm bài thi vật lý của năm ba, vừa làm vừa vô cùng khinh thường, từ trong lỗ mũi “Hừ” ra một tiếng.
Tôi và Tiền Đường thường xuyên cùng nhau làm bài tập, thằng nhãi này học giỏi vật lý và số tới mức làm người ta giận sôi, mà tiếng Anh lại kém đến không thể hiểu nổi. Mà tôi, thì trăm phần trăm là sản phẩm của kiểu giáo dục ứng phó, thành tích các môn đều ở mức chấp nhận được, nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt xuất chúng.
Nhưng tôi thực sự không dự đoán được diễn biến của sự kiện sao chép thư tình lần này. Bởi vì lần này tôi viết văn quá xuất chúng, thế nên bị tất cả các giáo viên ngữ văn cầm về lớp mình triển lãm…
Hậu quả của chuyện đó là, tôi đắc tội với tài nữ nổi danh nhất ban chúng tôi . = = (~^^~ chắc là tác giả cái thư tình đây mà)
Khụ, mấy chuyện vụn vặt linh tinh này có đề cập tới hay không cũng thế. Vấn đề là, rốt cuộc làm thế nào tôi lại thích Tiền Đường? Nói thật chuyện này bản thân tôi cũng không thể giải thích được.
Chuyện là sau khi thi tốt nghiệp trung học xong, tôi giống như ngựa được tháo cương, không bị bó buộc, cả ngày quấn quýt với một đám bạn bè tạp nham, sống phóng túng, chơi bời lêu lổng. Tiền Đường lại không giống thế, đối mặt với áp lực lên năm cuối trước mắt, bài tập, bài thi làm suốt ngày cũng không xong, cả ngày nhốt mình trong nhà giống thiên kim tiểu thư chân không lết tới cổng. Đối với chuyện này, tôi kỳ thực có chút hả hê khi người khác gặp họa. Xin tha thứ cho tâm lý đen tối của tôi, thấy người khác đang trải qua sự đau khổ bản thân mình từng chịu, hơn nữa chỉ số thông minh của người này cào cao hơn mình, hấp dẫn hơn mình, lúc giảng số học cho mình còn thường xuyên làm ra vẻ mặt khinh thường… Bạn có thể không vui vẻ sao?
Lại nói một ngày nọ, buổi đêm tôi tụ tập ăn uống với bạn bè trở về, tâm tình cực tốt, vì thế thuận tay gói một ít canh thừa thịt nguội để lên bàn cơm, định đưa cho Tiền Đường làm bữa ăn khuya. Mấy ngày gần đây cha mẹ thằng nhãi này đều đi công tác, sợ cậu ta ở nhà một mình sẽ chết đói, cho nên nhờ mẹ tôi chăm sóc cậu ta, mẹ tôi cảm thấy tôi không có việc gì làm sẽ dễ gây chuyện thị phi, liền giao chuyện xui xẻo này cho tôi .
Lúc này tôi vừa rên rỉ hát vừa nghiêng ngả chạy đến nhà Tiền Đường, thấy cánh cửa phòng ngủ của cậu ta khép hờ, tôi đột nhiên có ý định hoàn thành hết nghĩa vụ làm chị một lần, đột kích kiểm tra xem cậu ta có học hành đàng hoàng hay không, vì thế không gõ cửa mà đi vào.
Tiền Đường đàng hoàng ngồi ở trước bàn học … ngủ.
Mấy tờ đề thi tiếng Anh bị đè thê thảm dưới cánh tay của cậu ta, đã hơi nhăn nhúm. Cậu ta thì nghiêng mặt, ngủ say sưa.
Tôi vừa thấy cảnh này liền nổi giận, giơ tay lên muốn hung hăng đập bàn một cái cho cậu ta tỉnh lại.
Trong phòng ngủ không có mở đèn, chỉ có chiếc đèn màu cam trên bàn học phát sáng. Ngọn đèn chiếu lên mặt của cậu ta, làm cho hàng mi vừa dày vừa dài của cậu ta phủ bóng mờ. Đôi mắt cậu ta khép chặt, mày khẽ nhíu, trên mặt không có một chút khiếm khuyết nào. Thằng nhãi này bình thường đứng ở trong đám đông cũng đẹp đến vô cùng chói mắt rồi, nhưng lại có vẻ xa cách, đây cũng là một trong những nguyên nhân xưa nay tôi vẫn khinh bỉ cậu ta, lúc này, khi cậu ta ngủ không có cái vẻ âm hiểm lạnh lùng như lúc bình thường, nhìn càng có vẻ ôn hòa an tĩnh.
Tôi mềm lòng, vốn định xuống tay thật mạnh, nay đổi lại nhẹ nhàng nâng cái khay, tiếp đó lén lút đặt bữa ăn khuya ở trên bàn cậu ta, xong xuôi định rút lui.
Hỏng ở chỗ tôi lại nhìn cậu ta nhiều thêm một cái.
Lúc này cậu ta hơi hơi giật mình, tôi không yên lòng nhìn theo đường nét hoàn mỹ trên mặt cậu ta, nhìn thoáng qua bờ môi của cậu ta. Không mỏng không dày, môi hình dáng rõ ràng, mềm mại trơn bóng, dưới ánh đèn màu cam, không hiểu sao tản ra một cảm giác mê hoặc…
Đáy lòng tôi giống như có cái móng vuốt nhỏ, khẽ cào một cái.
Có lẽ là do tác động của rượu, đầu tôi hơi choáng váng, hơn nữa… bắt đầu không thể khống chế hành vi. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đưa tay chạm chạm vào bờ môi của cậu ta. Còn sáng bóng, mềm mại hơn trong tưởng tượng một chút, hơn nữa, còn rất nóng.
Tôi luyến tiếc buông cậu ta ra, cho nên xuôi theo viền môi cậu ta chạm nhẹ một chút, vừa sờ vừa cảm thán, cảm giác sờ soạng cậu ta sao lại thích như vậy chứ…
Lúc này, Tiền Đường đột nhiên mở miệng, ngậm lấy đầu ngón tay tôi, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn một chút, sau ngậm lấy, dùng đầu lưỡi liếm một chút …
Trong phòng thật yên tĩnh, tôi lúc này khẩn trương không dám hô hấp, lực chú ý toàn thân đều tập trung tại đầu ngón tay nho nhỏ kia, trong lòng tựa như có cái gì đó thức tỉnh, rục rịch…
Tôi không biết Tiền Đường đang mơ thấy cái gì, trên thực tế hiện tại tôi chẳng còn khả năng suy xét chuyện này, nếu tôi còn lý trí, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Tiền Đường ngậm ngón tay tôi mà liếm, chuyện này thật khó hiểu làm sao. Nhưng hiện tại tôi đã không có biện pháp khống chế bản thân, tất cả tế bào não còn khả năng hoạt động giống như đều đang hò hét trợ uy giúp Tiền Đường, cảm giác mềm mại nóng ướt kia thông qua ngón tay , truyền đến trái tim tôi, hoàn toàn thức tỉnh thứ gì đó đang rục rịch trong lòng tôi .
Vì thế đầu óc tôi cũng nóng lên, cúi đầu nhào tới cái nơi đang tác động tới thần kinh của tôi .
May mắn trong đầu tôi vẫn còn sót một chút lý trí, ở thời khắc mấu chốt đã kéo tôi lại, ngay lúc tôi đã tới gần đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông li ti trên mặt Tiền Đường, trong đầu tôi đột nhiên nảy sinh một giọng nói lạnh lùng: Cô đang làm cái gì?
Tôi giật mình một cái, thân thể đứng thẳng lên, sững sờ nhìn cậu ta đang ngủ say, đúng vậy, tôi đang làm cái gì? Chẳng lẽ tôi muốn hôn cậu ta?
“A a a! Đừng a! ! !”
Tôi kêu thảm thiết một tiếng, rút tay về, chạy trối chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.