Chương 41: Sắc dụ thành công
Tửu Tiểu Thất
01/06/2013
Các bạn có thử qua tình huống như thế này chưa: một anh trai đẹp vóc
dáng cực tốt lột sạch đứng ở trước mặt bạn, chống nạnh, phối hợp với động tác
bỉ ổi này chính là một biểu tình thuần khiết đến khiến bạn muốn quăng cho
cậu ta một cái tát. Sau đó thì sao, anh trai bỉ ổi thuần khiết này còn TM hỏi
bạn: nóng quá ha, em có muốn thử một chút không?
Đây chính là khiêu khích, quả thật, là khiêu khích trắng trợn!
Tôi cảm thấy đầu óc của tôi giống như RAM máy tính đột nhiên từ 2G xuống đến 128M, tốc độ vận toán cực kỳ chậm, vả lại bất cứ lúc nào cũng có thể treo máy. Chuyện này không thể trách tôi, mặc dù bà đây là sắc lang, nhưng lớn như vậy ngay cả A\V* cũng chưa từng xem qua, đột nhiên trình diễn cho tôi xem một màn người thật việc thật làm cho người ta phun máu mũi như vậy, dù là ai cũng không chịu nổi. Mấu chốt là thằng nhãi này còn là người tôi thích nhất, ngày mong đêm nhớ đã lâu lúc nào cũng xoa tay chờ nuôi cho mập rồi làm thịt.
(A/V*: Aldult video, phim người lớn)
Không khí bên trong phòng xuất hiện sự bình tĩnh quỷ dị một lần nữa. Tiền Đường đứng ở cửa phòng ngủ chờ phản ứng của tôi, nhưng cậu ấy làm sao biết bây giờ tôi còn không phản ứng kịp. o(╯□╰)o
Vào thời khắc vi diệu này, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa!
Tiền Đường nghiêng tai lắng nghe, khẽ mỉm cười, “Anh đi mở cửa.” Nói xong, liền kéo cửa phòng ngủ ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôi bị câu nói này của cậu ấy dọa cho hoảng sợ không nhẹ. Phải biết rằng thằng nhãi này hiện tại đã khỏa thân trăm phần trăm, cậu ấy cứ như vậy đi ra ngoài. . . . . . Ai biết người gõ cửa kia là ai, nếu là người bán bảo hiểm còn dễ nói, nhiều nhất là cảm thấy đầu óc Tiền Đường có bệnh, nếu là người quen thì sao?
Nghĩ tới đây tôi rùng mình một cái, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến cửa phòng ngủ ngăn ở trước mặt Tiền Đường, thuận tay đóng kỹ cửa phòng ngủ.
Tiền Đường nhíu mày, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi đột nhiên phát hiện, hiện tại khoảng cách giữa hai chúng tôi tương đối nguy hiểm. Ngực hai người cơ hồ áp vào nhaui, cách quần áo tôi gần như có thể cảm giác được lồng ngực Tiền Đường phập phồng cùng hơi ấm cậu ấy tỏa ra. Cách mắt tôi hai mươi centimét chính là cổ của Tiền Đường, cổ họng của cậu ấy vừa giật giật, giống như là đang nuốt cái gì. Từ cổ trở xuống là xương quai xanh, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, bóng loáng co dãn, làm cho người ta đặc biệt muốn cắn một cái.
Dưới sự thúc giục của ý tưởng thần kỳ này, tôi không có tiền đồ nuốt nước miếng.
Tiền Đường đột nhiên cười, cười gian xảo mà đắc ý, giữa lông mày lại có sự dịu dàng không che giấu được, giống như cánh hoa đào trong tháng ba.
Cậu ấy đột nhiên cúi đầu đặt lên môi của tôi, dùng sức hôn. Lần này tôi không phản kháng, bởi vì tôi biết phản kháng không có hiệu quả nữa rồi. =.=
Tiếng gõ cửa mau chóng ngừng bặt. Tiền Đường ôm tôi lên trên giường lần nữa, đè lên. Cậu ấy vừa hôn tôi, vừa lột sạch quần áo của tôi . Không thể không nói, ở phương diện cởi quần áo này cậu ta thật sự có thiên phú, tự tôi cởi cũng không nhanh như vậy.
Tiền Đường đột nhiên buông tôi ra, mở tủ đầu giường của tôi —— chú ý, là tủ đầu giường của tôi —— Vậy mà cậu ấy từ bên trong biến ra một hộp “áo mưa” an toàn. o(╯□╰)o
Tôi kinh ngạc, chỉ vào vật kia hỏi cậu ấy, “Cái này. . . . . . Từ đâu ra?”
Tiền Đường trấn định đáp: “Anh mua.”
“Tại sao anh thả nó trong ngăn kéo của em?”
Tiền Đường: “Chuẩn bị thỉnh thoảng cần dùng, “ Cậu ấy nói xong, nhíu mày cười nhìn tôi, “Em xem, không phải hiện tại là lúc cần tới nó sao.”
囧 tới 囧, xem ra chuyện lần trước tại gia đình nhà nông kia đã khiến thằng nhãi này hấp thụ một sự dạy dỗ rất sâu sắc. Khả năng tổng kết khắc phục sai lầm này thật TM làm cho người ta hoảng hồn.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, lại hỏi: “Trừ nơi này, anh còn bỏ ở nơi nào nữa?”
Tiền Đường: “Chỉ cần là chỗ có thể cần dùng đến, đều có.”
Mẹ nó! Vậy là có ý gì? Chuyện như vậy ngoại trừ làm ở trên giường, anh còn nghĩ đến nơi nào? Che mặt, anh thật lưu manh!
Tiền Đường vỗ nhẹ khuôn mặt của tôi, an ủi tôi: “Yên tâm, người khác không tìm được đâu.”
Tôi đương nhiên biết người khác không tìm được! Bởi vì tôi cũng không hề phát hiện được trong tủ đầu giường của mình có “ áo mưa”!
. . . . . .
Tôi rất khẩn trương, bởi vì đây là lần đầu tiên. Tiền Đường cũng rất khẩn trương, Cậu ấy sợ làm đau tôi. Vì vậy kỳ tích xuất hiện: tôi như người máy nằm trên giường không nhúc nhích, bắp thịt toàn thân cứng ngắc, như lâm đại địch. Mà Tiền Đường ở trên người tôi thân ái sờ sờ nửa ngày, rốt cuộc sau khi khiến tôi hơi thư giãn, cậu ấy lại nắm “ thằng nhỏ” của mình ngồi chồm hỗm ở một bên nhìn tôi chằm chằm, mắt thấy nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi, nhưng vẫn không có động tác tiến thêm một bước.
Có lúc, đoạn thời gian chờ đợi thống khổ càng khó chịu đựng hơn bản thân sự thống khổ, hiện tại tôi đang ở trong tình huống như vậy. Muốn chém giết muốn róc thịt ngài tự nhiên thống khoái được không? Đừng có giơ hung khí lắc lư ở trước mặt tôi, hù dọa tôi nữa, trái tim bà đây không tốt, không chịu được mấy lần hù dọa của ngài đâu.
Vì vậy tôi không biết sợ nhìn Tiền Đường, khích lệ cậu ấy: “Đến đây đi!”
Tiền Đường: “Tiểu Vũ, sẽ đau.”
“Nói nhảm không à.”
Tiền Đường bu lại, cậu ấy áp tay vào ngoài miệng tôi, “Nếu quá đau, thì cắn tay anh.”
“Ưà.” Tôi ngậm tay của cậu ấy, không tự chủ được liếm liếm.
Tiền Đường run lên một cái, đột nhiên lôi kéo chân của tôi động thân, xông vào. Tôi không phòng bị, toàn thân căng thẳng, cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống. Tốt xấu gì trước khi đến ngài cũng phải lên tiếng chào hỏi nha, bà đây cũng được chuẩn bị tốt.
Tiền Đường thở hổn hển nói: “Tiểu Vũ, em buông lỏng, buông lỏng. . . . . .”
Tôi lại buông lỏng lần nữa, sau khi buông lỏng cũng không đau như lúc nãy. Lúc này tôi mới phát hiện tôi đang cắn tay Tiền Đường, trên trán của cậu ấy cũng đầy mồ hôi hột, chỉ sợ là rất đau.
Tôi buông miệng ra, đau lòng hỏi: “Đau không?”
“Đau , “ Tiền Đường gật đầu, “Em quá chặt.”
Tôi . . . . . . Mẹ nó! Không chút do dự, tôi lại cắn tay cậu ấy, hung hăng cắn!
Quá trình trên giường đau đớn mà khá dài, mặc dù như thế, cũng không đau như trong tưởng tượng của tôi. Tiền Đường rất dịu dàng, từ mấy sợi gân xanh gồ lên trên trán cậu ấy là có thể thấy được sự ẩn nhẫn của Tiền Đường, vậy mà từ đầu đến cuối cậu ấy cũng không dám quá dùng sức, cuối cùng hai người cũng mệt lả ngã xuống giường, giống như từ trong nước vớt ra ngoài.
Mưa đã tạnh, mặt trời lên rồi. Rèm cửa sổ màu trắng của tôi bị ánh mặt trời chiếu lên giống như một cục kẹo đường màu trắng cực kỳ bự, ấm áp mà mộng ảo. Ánh sáng nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ lướt trên người tôi và Tiền Đường, giống như phủ thêm cho chúng tôi một tầng sa nhàn nhạt.
Dựa vào ngực Tiền Đường, cả người tôi bủn rủn vô lực, đầu đau nhức, lại vô cùng thanh tĩnh. Tiền Đường từ phía sau ôm lấy tôi, tay vịn ở ngang hông tôi vuốt ve, môi dán lên vai tôi dao động gặm cắn, vừa mơ hồ không rõ một lần lại một lần kêu tên tôi.
Tôi không để ý đến cậu ấy, vì vậy tay của cậu ấy được voi đòi tiên dời lên trên, mò đến trước ngực của tôi. Tôi kéo tay cậu ấy ra, mệt mỏi nói: “Anh lại tới?”
Tiền Đường đàng hoàng rút tay về, “Lần đầu tiên, em cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Ừ, nói vậy còn nghe được.
Tiền Đường đổ đầy nước, ôm tôi vào bồn tắm, giúp tôi lau chùi thân thể. Vừa lau vừa dịu dàng hỏi tôi: “Tiểu Vũ, còn đau không?”
Tôi cảm thấy cái trường hợp này lãng mạn đến khiến người ta nhức răng. Vì vậy tôi đẩy cậu ấy ra, “Anh tắm đi, em tự lau cũng được.”
Tiền Đường mặt dày lại bu lại, “Để anh giúp em đi mà.” Lại cầm bọt biển không nói lời nào chà chà trên người tôi, động tác êm ái, giống như tôi chính là một cái bình sứ thanh hoa cổ. Chuyện này cũng cho qua, ánh mắt của cậu ấy còn đặc biệt triền miên, tựa như một bó tơ trói kín người tôi. Tôi không ngăn cản cậu ấy, bởi vì tôi biết cậu ấy bây giờ chỉ có thể xem không thể ăn, càng khó chịu. ^__^
Lúc này tôi mới phát hiện trên tay của Tiền Đường có hai dấu răng, dấu răng hình vòng cung trên mu bàn tay kia cũng còn thấm tở máu, chính là mấy vết bị tôi cắn mới vừa rồi. Tôi chỉ vào tay cậu ấy, nói: “Anh mau dán miếng băng cá nhân lên, không lại thấm nước mất….”
“Không cần.” Tiền Đường nhìn chằm chằm vết hôn ở nơi nào đó trên người tôi sững sờ, động tác không dừng lại.
Tôi nắm cạnh bồn tắm, sưng mặt lên, “Nhanh đi mà! Đừng để em nói lần thứ hai đấy!”
Một giây kế tiếp, Tiền Đường liền buông tôi ra, ngoan ngoãn đi tìm miếng băng cá nhân dán. Ai nha nha, cảm giác sai sử người đàn ông của mình thật là quá tuyệt vời, hi hi hi. Tôi thật là xấu nha, che mặt!
Tiền Đường dán băng xong mang ra giường của tôi ra ban công giặt, lại thuận tay giặt luôn quần áo dơ của tôi. Tôi ngồi trong bồn tắm nhìn cậu ấy ở ngoài bận rộn tíu tít, thỉnh thoảng giả mù sa mưa quăng một câu”Để đó đi, lát nữa em tự giặt” , lúc này Tiền Đường sẽ quay đầu lại cười ngây ngô với tôi, thật sự là cười ngây ngô, rất ngu, như nhi đồng đầu óc tối dạ, nhưng lại rất ấm áp.
Tiền Đường ôm ra giường sạch sẽ vào phòng ngủ, sau đó cậu ấy bưng chậu ra ban công phơi quần áo. Tôi mặc quần áo tử tế chạy ra phòng khách len lén nhìn cậu ấy. Sau cơn mưa không khí ướt át mà mát mẻ, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên qua quần áo, vẩy vào trên ban công, như những mảnh vàng vụn. Tiền Đường đứng trong đó, quanh thân giống như dát lên một tầng ánh sáng vàng. Bóng lưng của cậu ấy thon dài cao ngất, như một gốc cây đón gió mà đứng. Bởi vì vóc dáng đủ cao, cho nên nhẹ nhàng nhón chân lên là có thể treo quần áo, không giống tôi, còn phải dùng cây phơi đồ.
Tôi lén lén lút lút đi tới, đột ngột từ phía sau ôm lấy Tiền Đường. Tiền Đường sửng sốt, ngay sau đó buông tay đang cầm đồ ra, cầm tay của tôi, cười nói: “Sao lại chạy ra đây?”
Mặt của tôi dính vào trên lưng cậu ấy dùng sức cọ, “Tiền Đường! Em yêu anh Tiền Đường!”
“Anh cũng yêu em, Tiểu Vũ, ” Hai cánh tay Tiền Đường vươn về phía sau, vòng chắc trên lưng tôi, “Anh muốn dùng cả đời để yêu em.”
“Thôi đi! Lời ngon tiếng ngọt!”
“Vậy thì không nói nữa, chờ coi nha.”
“Thật ra thì. . . . . . Ặc, thỉnh thoảng nói một chút cũng không sao.”
Tiền Đường cười nhẹ, “Ừ.”
Đây chính là khiêu khích, quả thật, là khiêu khích trắng trợn!
Tôi cảm thấy đầu óc của tôi giống như RAM máy tính đột nhiên từ 2G xuống đến 128M, tốc độ vận toán cực kỳ chậm, vả lại bất cứ lúc nào cũng có thể treo máy. Chuyện này không thể trách tôi, mặc dù bà đây là sắc lang, nhưng lớn như vậy ngay cả A\V* cũng chưa từng xem qua, đột nhiên trình diễn cho tôi xem một màn người thật việc thật làm cho người ta phun máu mũi như vậy, dù là ai cũng không chịu nổi. Mấu chốt là thằng nhãi này còn là người tôi thích nhất, ngày mong đêm nhớ đã lâu lúc nào cũng xoa tay chờ nuôi cho mập rồi làm thịt.
(A/V*: Aldult video, phim người lớn)
Không khí bên trong phòng xuất hiện sự bình tĩnh quỷ dị một lần nữa. Tiền Đường đứng ở cửa phòng ngủ chờ phản ứng của tôi, nhưng cậu ấy làm sao biết bây giờ tôi còn không phản ứng kịp. o(╯□╰)o
Vào thời khắc vi diệu này, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa!
Tiền Đường nghiêng tai lắng nghe, khẽ mỉm cười, “Anh đi mở cửa.” Nói xong, liền kéo cửa phòng ngủ ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Tôi bị câu nói này của cậu ấy dọa cho hoảng sợ không nhẹ. Phải biết rằng thằng nhãi này hiện tại đã khỏa thân trăm phần trăm, cậu ấy cứ như vậy đi ra ngoài. . . . . . Ai biết người gõ cửa kia là ai, nếu là người bán bảo hiểm còn dễ nói, nhiều nhất là cảm thấy đầu óc Tiền Đường có bệnh, nếu là người quen thì sao?
Nghĩ tới đây tôi rùng mình một cái, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy đến cửa phòng ngủ ngăn ở trước mặt Tiền Đường, thuận tay đóng kỹ cửa phòng ngủ.
Tiền Đường nhíu mày, cúi đầu nhìn tôi.
Tôi đột nhiên phát hiện, hiện tại khoảng cách giữa hai chúng tôi tương đối nguy hiểm. Ngực hai người cơ hồ áp vào nhaui, cách quần áo tôi gần như có thể cảm giác được lồng ngực Tiền Đường phập phồng cùng hơi ấm cậu ấy tỏa ra. Cách mắt tôi hai mươi centimét chính là cổ của Tiền Đường, cổ họng của cậu ấy vừa giật giật, giống như là đang nuốt cái gì. Từ cổ trở xuống là xương quai xanh, da dẻ trắng nõn nhẵn nhụi, bóng loáng co dãn, làm cho người ta đặc biệt muốn cắn một cái.
Dưới sự thúc giục của ý tưởng thần kỳ này, tôi không có tiền đồ nuốt nước miếng.
Tiền Đường đột nhiên cười, cười gian xảo mà đắc ý, giữa lông mày lại có sự dịu dàng không che giấu được, giống như cánh hoa đào trong tháng ba.
Cậu ấy đột nhiên cúi đầu đặt lên môi của tôi, dùng sức hôn. Lần này tôi không phản kháng, bởi vì tôi biết phản kháng không có hiệu quả nữa rồi. =.=
Tiếng gõ cửa mau chóng ngừng bặt. Tiền Đường ôm tôi lên trên giường lần nữa, đè lên. Cậu ấy vừa hôn tôi, vừa lột sạch quần áo của tôi . Không thể không nói, ở phương diện cởi quần áo này cậu ta thật sự có thiên phú, tự tôi cởi cũng không nhanh như vậy.
Tiền Đường đột nhiên buông tôi ra, mở tủ đầu giường của tôi —— chú ý, là tủ đầu giường của tôi —— Vậy mà cậu ấy từ bên trong biến ra một hộp “áo mưa” an toàn. o(╯□╰)o
Tôi kinh ngạc, chỉ vào vật kia hỏi cậu ấy, “Cái này. . . . . . Từ đâu ra?”
Tiền Đường trấn định đáp: “Anh mua.”
“Tại sao anh thả nó trong ngăn kéo của em?”
Tiền Đường: “Chuẩn bị thỉnh thoảng cần dùng, “ Cậu ấy nói xong, nhíu mày cười nhìn tôi, “Em xem, không phải hiện tại là lúc cần tới nó sao.”
囧 tới 囧, xem ra chuyện lần trước tại gia đình nhà nông kia đã khiến thằng nhãi này hấp thụ một sự dạy dỗ rất sâu sắc. Khả năng tổng kết khắc phục sai lầm này thật TM làm cho người ta hoảng hồn.
Tôi nuốt nuốt nước miếng, lại hỏi: “Trừ nơi này, anh còn bỏ ở nơi nào nữa?”
Tiền Đường: “Chỉ cần là chỗ có thể cần dùng đến, đều có.”
Mẹ nó! Vậy là có ý gì? Chuyện như vậy ngoại trừ làm ở trên giường, anh còn nghĩ đến nơi nào? Che mặt, anh thật lưu manh!
Tiền Đường vỗ nhẹ khuôn mặt của tôi, an ủi tôi: “Yên tâm, người khác không tìm được đâu.”
Tôi đương nhiên biết người khác không tìm được! Bởi vì tôi cũng không hề phát hiện được trong tủ đầu giường của mình có “ áo mưa”!
. . . . . .
Tôi rất khẩn trương, bởi vì đây là lần đầu tiên. Tiền Đường cũng rất khẩn trương, Cậu ấy sợ làm đau tôi. Vì vậy kỳ tích xuất hiện: tôi như người máy nằm trên giường không nhúc nhích, bắp thịt toàn thân cứng ngắc, như lâm đại địch. Mà Tiền Đường ở trên người tôi thân ái sờ sờ nửa ngày, rốt cuộc sau khi khiến tôi hơi thư giãn, cậu ấy lại nắm “ thằng nhỏ” của mình ngồi chồm hỗm ở một bên nhìn tôi chằm chằm, mắt thấy nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi, nhưng vẫn không có động tác tiến thêm một bước.
Có lúc, đoạn thời gian chờ đợi thống khổ càng khó chịu đựng hơn bản thân sự thống khổ, hiện tại tôi đang ở trong tình huống như vậy. Muốn chém giết muốn róc thịt ngài tự nhiên thống khoái được không? Đừng có giơ hung khí lắc lư ở trước mặt tôi, hù dọa tôi nữa, trái tim bà đây không tốt, không chịu được mấy lần hù dọa của ngài đâu.
Vì vậy tôi không biết sợ nhìn Tiền Đường, khích lệ cậu ấy: “Đến đây đi!”
Tiền Đường: “Tiểu Vũ, sẽ đau.”
“Nói nhảm không à.”
Tiền Đường bu lại, cậu ấy áp tay vào ngoài miệng tôi, “Nếu quá đau, thì cắn tay anh.”
“Ưà.” Tôi ngậm tay của cậu ấy, không tự chủ được liếm liếm.
Tiền Đường run lên một cái, đột nhiên lôi kéo chân của tôi động thân, xông vào. Tôi không phòng bị, toàn thân căng thẳng, cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống. Tốt xấu gì trước khi đến ngài cũng phải lên tiếng chào hỏi nha, bà đây cũng được chuẩn bị tốt.
Tiền Đường thở hổn hển nói: “Tiểu Vũ, em buông lỏng, buông lỏng. . . . . .”
Tôi lại buông lỏng lần nữa, sau khi buông lỏng cũng không đau như lúc nãy. Lúc này tôi mới phát hiện tôi đang cắn tay Tiền Đường, trên trán của cậu ấy cũng đầy mồ hôi hột, chỉ sợ là rất đau.
Tôi buông miệng ra, đau lòng hỏi: “Đau không?”
“Đau , “ Tiền Đường gật đầu, “Em quá chặt.”
Tôi . . . . . . Mẹ nó! Không chút do dự, tôi lại cắn tay cậu ấy, hung hăng cắn!
Quá trình trên giường đau đớn mà khá dài, mặc dù như thế, cũng không đau như trong tưởng tượng của tôi. Tiền Đường rất dịu dàng, từ mấy sợi gân xanh gồ lên trên trán cậu ấy là có thể thấy được sự ẩn nhẫn của Tiền Đường, vậy mà từ đầu đến cuối cậu ấy cũng không dám quá dùng sức, cuối cùng hai người cũng mệt lả ngã xuống giường, giống như từ trong nước vớt ra ngoài.
Mưa đã tạnh, mặt trời lên rồi. Rèm cửa sổ màu trắng của tôi bị ánh mặt trời chiếu lên giống như một cục kẹo đường màu trắng cực kỳ bự, ấm áp mà mộng ảo. Ánh sáng nhạt xuyên thấu qua rèm cửa sổ lướt trên người tôi và Tiền Đường, giống như phủ thêm cho chúng tôi một tầng sa nhàn nhạt.
Dựa vào ngực Tiền Đường, cả người tôi bủn rủn vô lực, đầu đau nhức, lại vô cùng thanh tĩnh. Tiền Đường từ phía sau ôm lấy tôi, tay vịn ở ngang hông tôi vuốt ve, môi dán lên vai tôi dao động gặm cắn, vừa mơ hồ không rõ một lần lại một lần kêu tên tôi.
Tôi không để ý đến cậu ấy, vì vậy tay của cậu ấy được voi đòi tiên dời lên trên, mò đến trước ngực của tôi. Tôi kéo tay cậu ấy ra, mệt mỏi nói: “Anh lại tới?”
Tiền Đường đàng hoàng rút tay về, “Lần đầu tiên, em cần nghỉ ngơi thật tốt.”
Ừ, nói vậy còn nghe được.
Tiền Đường đổ đầy nước, ôm tôi vào bồn tắm, giúp tôi lau chùi thân thể. Vừa lau vừa dịu dàng hỏi tôi: “Tiểu Vũ, còn đau không?”
Tôi cảm thấy cái trường hợp này lãng mạn đến khiến người ta nhức răng. Vì vậy tôi đẩy cậu ấy ra, “Anh tắm đi, em tự lau cũng được.”
Tiền Đường mặt dày lại bu lại, “Để anh giúp em đi mà.” Lại cầm bọt biển không nói lời nào chà chà trên người tôi, động tác êm ái, giống như tôi chính là một cái bình sứ thanh hoa cổ. Chuyện này cũng cho qua, ánh mắt của cậu ấy còn đặc biệt triền miên, tựa như một bó tơ trói kín người tôi. Tôi không ngăn cản cậu ấy, bởi vì tôi biết cậu ấy bây giờ chỉ có thể xem không thể ăn, càng khó chịu. ^__^
Lúc này tôi mới phát hiện trên tay của Tiền Đường có hai dấu răng, dấu răng hình vòng cung trên mu bàn tay kia cũng còn thấm tở máu, chính là mấy vết bị tôi cắn mới vừa rồi. Tôi chỉ vào tay cậu ấy, nói: “Anh mau dán miếng băng cá nhân lên, không lại thấm nước mất….”
“Không cần.” Tiền Đường nhìn chằm chằm vết hôn ở nơi nào đó trên người tôi sững sờ, động tác không dừng lại.
Tôi nắm cạnh bồn tắm, sưng mặt lên, “Nhanh đi mà! Đừng để em nói lần thứ hai đấy!”
Một giây kế tiếp, Tiền Đường liền buông tôi ra, ngoan ngoãn đi tìm miếng băng cá nhân dán. Ai nha nha, cảm giác sai sử người đàn ông của mình thật là quá tuyệt vời, hi hi hi. Tôi thật là xấu nha, che mặt!
Tiền Đường dán băng xong mang ra giường của tôi ra ban công giặt, lại thuận tay giặt luôn quần áo dơ của tôi. Tôi ngồi trong bồn tắm nhìn cậu ấy ở ngoài bận rộn tíu tít, thỉnh thoảng giả mù sa mưa quăng một câu”Để đó đi, lát nữa em tự giặt” , lúc này Tiền Đường sẽ quay đầu lại cười ngây ngô với tôi, thật sự là cười ngây ngô, rất ngu, như nhi đồng đầu óc tối dạ, nhưng lại rất ấm áp.
Tiền Đường ôm ra giường sạch sẽ vào phòng ngủ, sau đó cậu ấy bưng chậu ra ban công phơi quần áo. Tôi mặc quần áo tử tế chạy ra phòng khách len lén nhìn cậu ấy. Sau cơn mưa không khí ướt át mà mát mẻ, ánh mặt trời chiếu vào, xuyên qua quần áo, vẩy vào trên ban công, như những mảnh vàng vụn. Tiền Đường đứng trong đó, quanh thân giống như dát lên một tầng ánh sáng vàng. Bóng lưng của cậu ấy thon dài cao ngất, như một gốc cây đón gió mà đứng. Bởi vì vóc dáng đủ cao, cho nên nhẹ nhàng nhón chân lên là có thể treo quần áo, không giống tôi, còn phải dùng cây phơi đồ.
Tôi lén lén lút lút đi tới, đột ngột từ phía sau ôm lấy Tiền Đường. Tiền Đường sửng sốt, ngay sau đó buông tay đang cầm đồ ra, cầm tay của tôi, cười nói: “Sao lại chạy ra đây?”
Mặt của tôi dính vào trên lưng cậu ấy dùng sức cọ, “Tiền Đường! Em yêu anh Tiền Đường!”
“Anh cũng yêu em, Tiểu Vũ, ” Hai cánh tay Tiền Đường vươn về phía sau, vòng chắc trên lưng tôi, “Anh muốn dùng cả đời để yêu em.”
“Thôi đi! Lời ngon tiếng ngọt!”
“Vậy thì không nói nữa, chờ coi nha.”
“Thật ra thì. . . . . . Ặc, thỉnh thoảng nói một chút cũng không sao.”
Tiền Đường cười nhẹ, “Ừ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.