Chương 18
Thúy Vy06032008
11/06/2023
Tối hôm đó, Tần Minh Hạo vì có chút không vui nên đã định ngủ lại luôn ở phòng làm việc nhưng khi nhớ lại vẻ mặt thút thít của Đặng Linh Vi thì anh cảm thấy khó chịu.
Chỉ là một con mèo thôi mà, toàn lông với chả lá, anh chẳng thấy đáng yêu chỗ nào. Không những vậy mà nó còn là một con mèo hoang dơ bẩn, nếu muốn nuôi thì ở tiệm thú cưng thiếu gì, cần gì phải nhặt nó về, còn vì nó mà đỏ hoe cả mắt?
Tần Minh Hạo càng nghĩ càng không hiểu, cả cái tên Dưa Hấu đó anh cũng không hiểu nhưng lại khiến anh có chút mắc cười.
Vậy là Tần Minh Hạo đành cắn răng trở về phòng, anh muốn xem xem cô có đang ngồi khóc lóc ở trong phòng không.
...
Cạch!
Vừa mở cửa ra thì cả một cảnh tượng nóng bỏng đập vào mắt anh, Linh Vi đang tự bôi thuốc và thay băng cho vết thương ở lưng của mình, tuy phần phía trước đã được che chắn nhưng phía sau để lộ ra một rấm lưng trắng ngần khiến người ta không khỏi lưu luyến.
Anh thầm nghĩ, nếu mà để cơ thể này trở nên chi chít vết thương thì đáng tiếc biết mấy.
Có vẻ là do vết thương ở lưng nên có chút khó khăn, vì vậy cô tập trung tất cả tinh thần, đến mức anh đã bước vào phòng được một lúc cô cũng không phát hiện ra. Đến khi cô quay đầu sang nhìn anh thì mặt đỏ bừng, tay chân trở nên luống cuống, vội vàng che che chắn chắn.
Tần Minh Hạo vốn dĩ gặp chuyện vẫn bình tĩnh, mặt không biến sắc nhưng dáng vẻ xấu hổ, lúng túng của cô phần nào đã ảnh hưởng đến anh khiến anh cũng chợt cảm thấy không thoải mái.
"Anh... anh... anh có thể ra ngoài một lúc không? Chỉ một lúc thôi, em sắp xong rồi." Giọng Đặng Linh Vi có chút hoảng, ánh mắt cô cũng trốn tránh không dám nhìn thẳng anh vì ngượng. Tuy đã là vợ anh ba năm nhưng anh chưa từng chạm vào cô, thậm chí cơ thể của cô anh còn chưa từng nhìn thấy qua. Cô bây giờ vẫn là một cô gái trong trắng, chưa từng được nếm trải cảm giác thăng hoa, biểu hiện ngại ngùng này cũng là bình thường.
Nhưng Tần Minh Hạo không quan tâm điều đó cho lắm, trước giờ anh chưa từng tin cô vẫn còn trong sạch, dáng vẻ của cô bây giờ khiến anh có chút khinh thường nhưng vẫn cố gắng phối hợp.
"Em ngại gì chứ, chúng ta không phải là vợ chồng sao? Chỉ nhìn thôi thì có là gì. Nào! Để anh giúp em." Minh Hạo vừa nói vừa sải bước đến gần Linh Vi khiến đầu óc cô choáng váng, không biết nên xử lí tình huống này thế nào.
Trong khi cô vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác thì anh đã ngồi xuống giường, tay anh đã chạm vào lưng cô. Cảm giác vừa đau đớn vừa mát lạnh khiến cô rùng mình.
Anh đã muốn giúp cô thì cô cũng không thể nhảy cẩn lên mà từ chối, dù sao sâu thẳm trong thâm tâm cô, cô vẫn muốn anh quan tâm đến mình, giúp mình thoa thuốc.
"Không đau à?" Đột nhiên Tần Minh Hạo hỏi cô.
Cô bất giác lắc đầu lia lịa. Thật ra không phải cô không biết đau mà ngược lại cô là một người rất sợ đau, chỉ là bây giờ cô đã đạt đến trình độ thượng thừa của sự nhẫn nhịn và cắn răng chịu đựng rồi, cho dù có đau cô cũng sẽ không la dù chỉ một tiếng, thỉnh thoảng không chịu nổi cô mới khẽ rên rỉ. Hơn nữa... bây giờ anh còn đang ở cạnh cô, cô không muốn tỏ ra yếu đuối để anh thương xót.
Sau khi anh đã xử lí vết thương cho cô xong, cô liền nhanh chóng mặc áo vào và ngồi ngay ngắn, hai tai vẫn còn đỏ ửng.
"Em sợ anh lắm sao?" Tần Minh Hạo hỏi.
Linh Vi lại lắc đầu.
"Vậy sao tự dưng lại trở nên nghiêm túc như vậy, cũng đâu ăn thịt em. Có "ăn" thì cũng không "ăn" người bệnh." Tần Minh Hạo nói câu này như đang nói bâng quơ, không kèm theo mục đích gì, vì anh biết rõ bản thân sẽ không bao giờ chạm vào cô hay có bất kì hứng thú nào với cô.
Linh Vi lúc này vẫn im lặng, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn và cúi gầm mặt. Tần Minh Hạo cũng đã bất đầu mất kiên nhẫn, anh không thích cảm giác nói chuyện với người khác mà như nói chuyện với chính bản thân mình: "Được rồi, em nghỉ ngơi đi."
Tần Minh Hạo vừa dứt lời đã đứng phắt dậy định đi ra khỏi phòng nhưng đằng sau lại vang lên một câu hỏi: "Anh không giận em chứ?"
Ngữ điệu của cô có chút dè dặt và cẩn trọng, rõ ràng đã không còn thoải mái như lúc ăn cơm nữa.
"Có gì phải giận? Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Anh cũng không nhỏ nhen đến vậy. Nhưng anh nói rồi, đừng để Dưa Hấu của em xuất hiện trước mặt anh, nếu không thì đừng trách anh vứt nó ra ngoài đường."
Tần Minh Hạo nói xong thì định cất bước đi tiếp nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên anh quay đầu lại hỏi cô: "Sao lại đặt tên con mèo đó là Dưa Hấu?"
Linh Vi thấy anh thật sự không tức giận nên đã thở phào và mỉm cười với anh, giọng điệu lại trở nên vui vẻ như thường: "Em cũng không biết, lúc chiều em đi siêu thị, thấy dưa hấu ở siêu thị được giảm giá phân nửa nên cứ đặt tên cho em ấy là Dưa Hấu luôn. Cũng rất đáng yêu mà phải không?"
Nghe xong câu trả lời, anh không nói gì mà cứ vậy đi sang phòng làm việc, khi đóng cửa phòng làm việc lại anh mới bất giác phì cười: "Phụt! Sao lại có người vừa ngốc nghếch lại vừa vô tri như vậy chứ? Chắc trên đời này cũng chỉ có một mình cô ấy thôi."
...
Đêm đã khuya, trời cũng đã bắt đầu se lạnh nhưng Linh Vi lại một đêm mất ngủ, không thể nào ngủ được, chủ cần nhắm mắt lại thì nỗi cô quạnh và bóng tối sẽ nuốt chửng lấy cô, có giẫy giụa, giằng co thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bóng đêm. Nhưng cô cũng thể uống thuốc ngủ, Minh Hạo đã dặn cô không được uống thì cô sẽ không uống nữa, giống như anh chỉ cần ra lệnh hay vu vơ nói vài câu cô cũng sẽ ghi nhớ, nghe theo và không làm trái.
Cô cứ vậy mà thơ thẫn đứng ngẩn người ra bên cửa sổ, mặc cho từng đợt gió lạnh buốt đi ngang qua mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn minh nguyệt, nhìn tinh tú trên cao rồi lại nhìn xuống đường phố vắng vẻ, tràn ngập ánh đèn. Tuy gương mặt vô cảm nhưng có thể nhìn ra được sự trống trải sâu thẳm trong tâm hồn cô, nếu không có anh, không có vở kịch đang diễn ra thì cô cũng không biết là mình có mục đích gì để sống, không lẽ cứ lơ đễnh như vậy, cứ bị Đặng gia xem như một con rối cho đến cuối đời?
Cô chính là không muốn sống cuộc sống vô nghĩa như vậy.
Linh Vi cảm thấy lạnh lẽo, cô bất giác đưa tay ra nắm lấy hư không, nắm lấy gió lạnh của đêm dài nhưng khi mở tay ra... lại không có gì, lòng người cũng vậy, đó không phải là thứ mà cô có thể nắm bắt được, hư hư ảo ảo. Không nắm lấy được, cô lại vươn người ra cửa sổ, để làn gió ấy bao vây lấy thân thể cô, gặm nhấm từng xúc giác trên làn da mỏng manh.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Tần Minh Hạo lại trở về phòng, anh nhìn thấy cô đang vươn người ra cửa sổ, anh liền lao đến kéo cô lại, hung tợn mà quát lớn: "Em lại định làm gì? Có phải là em điên rồi không?" Có lẽ là Tần Minh Hạo tưởng cô lại nghĩ không thông nên mới kích động như vậy. Nhưng tại sao? Vì vở kịch chưa kết thúc, nếu không, anh cũng sẽ giống như ngày hôm đó, khi ở trên ban công bệnh viện, gương mặt anh lạnh ngắt, còn lạnh hơn cả cơn gió đêm nay.
Linh Vi nhìn thấy anh nổi giận vì lo cho mình, cô cảm thấy vui, cười gì hì không ngậm miệng được mà nói với anh: "Anh đừng lo, em không ngủ được nên mới muốn thưởng nguyệt, hóng gió một chút."
Tần Minh Hạo nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào nụ cười vô tri của cô mà không khỏi bực mình: "Hóng gió? Em không dùng dao làm bản thân bị thương thì lại đi tự ngược đãi cơ thể, gió lạnh như vậy mà hóng cái con khỉ gì."
Trên người cô quả thật chỉ có bộ đồ ngủ mỏng manh, tay chân cũng đã lạnh đến phát run, gương mặt đỏ bừng vì lạnh. Anh không kiềm chế được trái tim mình, nó đã nhói lên, dâng trào sự thương xót.
Tần Minh Hạo vẫn đang căng thẳng nhìn cô chăm chăm, đôi lông mày vẫn nhíu chặt thì Linh Vi đột nhiên vươn tay ra. Ngón tay thon thả, lạnh buốt kéo giãn hai hàng lông mày của anh, ánh mắt vẫn còn mang theo ý cười: "Đừng nhăn nhó, cũng đừng tức giận, người ta hay nói, nóng giận hại thân."
Cô còn dám nói, bản thân cô còn lo chưa xong mà đã lên mặt dạy đời người khác.
"Được rồi, mau, đi ngủ, chỉ còn bốn, năm tiếng nữa là trời sáng rồi. Anh đã ngủ mấy giấc luôn rồi mà em còn thức."
"Nhưng em không ngủ được."
"Không ngủ được thì anh ôm em ngủ, nhắm mắt thôi cũng được, để đầu óc thư giãn một chút."
Tần Minh Hạo kéo cô vào lòng, ôm cô lên giường rồi đắp chăn lại, Linh Vi cũng nghe lời anh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như là một đứa trẻ, không lâu sau anh đã nghe thấy hơi thở đều đều của cô.
Rõ ràng là cô ngủ rất nhanh, vậy mà lại nói bản thân không ngủ được?
Điều này khiến có anh gợi lên một nghi hoặc, có khi nào cô chỉ đang giả vờ? Có khi nào là cô đang muốn ngược đãi bản thân để anh nhìn về phía cô?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng anh đều không trả lời được. Bình thường anh luôn là một người sáng suốt trong công việc nhưng đối với cô anh lại nửa tỉnh nửa mê, thật giả lẫn lộn khiến cho anh cảm thấy, từ trước đến giờ anh chưa từng thật sự hiểu về người phụ nữ này.
Chỉ là một con mèo thôi mà, toàn lông với chả lá, anh chẳng thấy đáng yêu chỗ nào. Không những vậy mà nó còn là một con mèo hoang dơ bẩn, nếu muốn nuôi thì ở tiệm thú cưng thiếu gì, cần gì phải nhặt nó về, còn vì nó mà đỏ hoe cả mắt?
Tần Minh Hạo càng nghĩ càng không hiểu, cả cái tên Dưa Hấu đó anh cũng không hiểu nhưng lại khiến anh có chút mắc cười.
Vậy là Tần Minh Hạo đành cắn răng trở về phòng, anh muốn xem xem cô có đang ngồi khóc lóc ở trong phòng không.
...
Cạch!
Vừa mở cửa ra thì cả một cảnh tượng nóng bỏng đập vào mắt anh, Linh Vi đang tự bôi thuốc và thay băng cho vết thương ở lưng của mình, tuy phần phía trước đã được che chắn nhưng phía sau để lộ ra một rấm lưng trắng ngần khiến người ta không khỏi lưu luyến.
Anh thầm nghĩ, nếu mà để cơ thể này trở nên chi chít vết thương thì đáng tiếc biết mấy.
Có vẻ là do vết thương ở lưng nên có chút khó khăn, vì vậy cô tập trung tất cả tinh thần, đến mức anh đã bước vào phòng được một lúc cô cũng không phát hiện ra. Đến khi cô quay đầu sang nhìn anh thì mặt đỏ bừng, tay chân trở nên luống cuống, vội vàng che che chắn chắn.
Tần Minh Hạo vốn dĩ gặp chuyện vẫn bình tĩnh, mặt không biến sắc nhưng dáng vẻ xấu hổ, lúng túng của cô phần nào đã ảnh hưởng đến anh khiến anh cũng chợt cảm thấy không thoải mái.
"Anh... anh... anh có thể ra ngoài một lúc không? Chỉ một lúc thôi, em sắp xong rồi." Giọng Đặng Linh Vi có chút hoảng, ánh mắt cô cũng trốn tránh không dám nhìn thẳng anh vì ngượng. Tuy đã là vợ anh ba năm nhưng anh chưa từng chạm vào cô, thậm chí cơ thể của cô anh còn chưa từng nhìn thấy qua. Cô bây giờ vẫn là một cô gái trong trắng, chưa từng được nếm trải cảm giác thăng hoa, biểu hiện ngại ngùng này cũng là bình thường.
Nhưng Tần Minh Hạo không quan tâm điều đó cho lắm, trước giờ anh chưa từng tin cô vẫn còn trong sạch, dáng vẻ của cô bây giờ khiến anh có chút khinh thường nhưng vẫn cố gắng phối hợp.
"Em ngại gì chứ, chúng ta không phải là vợ chồng sao? Chỉ nhìn thôi thì có là gì. Nào! Để anh giúp em." Minh Hạo vừa nói vừa sải bước đến gần Linh Vi khiến đầu óc cô choáng váng, không biết nên xử lí tình huống này thế nào.
Trong khi cô vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác thì anh đã ngồi xuống giường, tay anh đã chạm vào lưng cô. Cảm giác vừa đau đớn vừa mát lạnh khiến cô rùng mình.
Anh đã muốn giúp cô thì cô cũng không thể nhảy cẩn lên mà từ chối, dù sao sâu thẳm trong thâm tâm cô, cô vẫn muốn anh quan tâm đến mình, giúp mình thoa thuốc.
"Không đau à?" Đột nhiên Tần Minh Hạo hỏi cô.
Cô bất giác lắc đầu lia lịa. Thật ra không phải cô không biết đau mà ngược lại cô là một người rất sợ đau, chỉ là bây giờ cô đã đạt đến trình độ thượng thừa của sự nhẫn nhịn và cắn răng chịu đựng rồi, cho dù có đau cô cũng sẽ không la dù chỉ một tiếng, thỉnh thoảng không chịu nổi cô mới khẽ rên rỉ. Hơn nữa... bây giờ anh còn đang ở cạnh cô, cô không muốn tỏ ra yếu đuối để anh thương xót.
Sau khi anh đã xử lí vết thương cho cô xong, cô liền nhanh chóng mặc áo vào và ngồi ngay ngắn, hai tai vẫn còn đỏ ửng.
"Em sợ anh lắm sao?" Tần Minh Hạo hỏi.
Linh Vi lại lắc đầu.
"Vậy sao tự dưng lại trở nên nghiêm túc như vậy, cũng đâu ăn thịt em. Có "ăn" thì cũng không "ăn" người bệnh." Tần Minh Hạo nói câu này như đang nói bâng quơ, không kèm theo mục đích gì, vì anh biết rõ bản thân sẽ không bao giờ chạm vào cô hay có bất kì hứng thú nào với cô.
Linh Vi lúc này vẫn im lặng, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn và cúi gầm mặt. Tần Minh Hạo cũng đã bất đầu mất kiên nhẫn, anh không thích cảm giác nói chuyện với người khác mà như nói chuyện với chính bản thân mình: "Được rồi, em nghỉ ngơi đi."
Tần Minh Hạo vừa dứt lời đã đứng phắt dậy định đi ra khỏi phòng nhưng đằng sau lại vang lên một câu hỏi: "Anh không giận em chứ?"
Ngữ điệu của cô có chút dè dặt và cẩn trọng, rõ ràng đã không còn thoải mái như lúc ăn cơm nữa.
"Có gì phải giận? Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Anh cũng không nhỏ nhen đến vậy. Nhưng anh nói rồi, đừng để Dưa Hấu của em xuất hiện trước mặt anh, nếu không thì đừng trách anh vứt nó ra ngoài đường."
Tần Minh Hạo nói xong thì định cất bước đi tiếp nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên anh quay đầu lại hỏi cô: "Sao lại đặt tên con mèo đó là Dưa Hấu?"
Linh Vi thấy anh thật sự không tức giận nên đã thở phào và mỉm cười với anh, giọng điệu lại trở nên vui vẻ như thường: "Em cũng không biết, lúc chiều em đi siêu thị, thấy dưa hấu ở siêu thị được giảm giá phân nửa nên cứ đặt tên cho em ấy là Dưa Hấu luôn. Cũng rất đáng yêu mà phải không?"
Nghe xong câu trả lời, anh không nói gì mà cứ vậy đi sang phòng làm việc, khi đóng cửa phòng làm việc lại anh mới bất giác phì cười: "Phụt! Sao lại có người vừa ngốc nghếch lại vừa vô tri như vậy chứ? Chắc trên đời này cũng chỉ có một mình cô ấy thôi."
...
Đêm đã khuya, trời cũng đã bắt đầu se lạnh nhưng Linh Vi lại một đêm mất ngủ, không thể nào ngủ được, chủ cần nhắm mắt lại thì nỗi cô quạnh và bóng tối sẽ nuốt chửng lấy cô, có giẫy giụa, giằng co thế nào cũng không thể thoát ra khỏi bóng đêm. Nhưng cô cũng thể uống thuốc ngủ, Minh Hạo đã dặn cô không được uống thì cô sẽ không uống nữa, giống như anh chỉ cần ra lệnh hay vu vơ nói vài câu cô cũng sẽ ghi nhớ, nghe theo và không làm trái.
Cô cứ vậy mà thơ thẫn đứng ngẩn người ra bên cửa sổ, mặc cho từng đợt gió lạnh buốt đi ngang qua mặt mình. Cô ngẩng đầu nhìn minh nguyệt, nhìn tinh tú trên cao rồi lại nhìn xuống đường phố vắng vẻ, tràn ngập ánh đèn. Tuy gương mặt vô cảm nhưng có thể nhìn ra được sự trống trải sâu thẳm trong tâm hồn cô, nếu không có anh, không có vở kịch đang diễn ra thì cô cũng không biết là mình có mục đích gì để sống, không lẽ cứ lơ đễnh như vậy, cứ bị Đặng gia xem như một con rối cho đến cuối đời?
Cô chính là không muốn sống cuộc sống vô nghĩa như vậy.
Linh Vi cảm thấy lạnh lẽo, cô bất giác đưa tay ra nắm lấy hư không, nắm lấy gió lạnh của đêm dài nhưng khi mở tay ra... lại không có gì, lòng người cũng vậy, đó không phải là thứ mà cô có thể nắm bắt được, hư hư ảo ảo. Không nắm lấy được, cô lại vươn người ra cửa sổ, để làn gió ấy bao vây lấy thân thể cô, gặm nhấm từng xúc giác trên làn da mỏng manh.
Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra, Tần Minh Hạo lại trở về phòng, anh nhìn thấy cô đang vươn người ra cửa sổ, anh liền lao đến kéo cô lại, hung tợn mà quát lớn: "Em lại định làm gì? Có phải là em điên rồi không?" Có lẽ là Tần Minh Hạo tưởng cô lại nghĩ không thông nên mới kích động như vậy. Nhưng tại sao? Vì vở kịch chưa kết thúc, nếu không, anh cũng sẽ giống như ngày hôm đó, khi ở trên ban công bệnh viện, gương mặt anh lạnh ngắt, còn lạnh hơn cả cơn gió đêm nay.
Linh Vi nhìn thấy anh nổi giận vì lo cho mình, cô cảm thấy vui, cười gì hì không ngậm miệng được mà nói với anh: "Anh đừng lo, em không ngủ được nên mới muốn thưởng nguyệt, hóng gió một chút."
Tần Minh Hạo nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm vào nụ cười vô tri của cô mà không khỏi bực mình: "Hóng gió? Em không dùng dao làm bản thân bị thương thì lại đi tự ngược đãi cơ thể, gió lạnh như vậy mà hóng cái con khỉ gì."
Trên người cô quả thật chỉ có bộ đồ ngủ mỏng manh, tay chân cũng đã lạnh đến phát run, gương mặt đỏ bừng vì lạnh. Anh không kiềm chế được trái tim mình, nó đã nhói lên, dâng trào sự thương xót.
Tần Minh Hạo vẫn đang căng thẳng nhìn cô chăm chăm, đôi lông mày vẫn nhíu chặt thì Linh Vi đột nhiên vươn tay ra. Ngón tay thon thả, lạnh buốt kéo giãn hai hàng lông mày của anh, ánh mắt vẫn còn mang theo ý cười: "Đừng nhăn nhó, cũng đừng tức giận, người ta hay nói, nóng giận hại thân."
Cô còn dám nói, bản thân cô còn lo chưa xong mà đã lên mặt dạy đời người khác.
"Được rồi, mau, đi ngủ, chỉ còn bốn, năm tiếng nữa là trời sáng rồi. Anh đã ngủ mấy giấc luôn rồi mà em còn thức."
"Nhưng em không ngủ được."
"Không ngủ được thì anh ôm em ngủ, nhắm mắt thôi cũng được, để đầu óc thư giãn một chút."
Tần Minh Hạo kéo cô vào lòng, ôm cô lên giường rồi đắp chăn lại, Linh Vi cũng nghe lời anh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như là một đứa trẻ, không lâu sau anh đã nghe thấy hơi thở đều đều của cô.
Rõ ràng là cô ngủ rất nhanh, vậy mà lại nói bản thân không ngủ được?
Điều này khiến có anh gợi lên một nghi hoặc, có khi nào cô chỉ đang giả vờ? Có khi nào là cô đang muốn ngược đãi bản thân để anh nhìn về phía cô?
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng anh đều không trả lời được. Bình thường anh luôn là một người sáng suốt trong công việc nhưng đối với cô anh lại nửa tỉnh nửa mê, thật giả lẫn lộn khiến cho anh cảm thấy, từ trước đến giờ anh chưa từng thật sự hiểu về người phụ nữ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.