Chương 25
Thúy Vy06032008
11/06/2023
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, đầu óc Linh Vi vẫn còn rất mơ hồ và đau nhứt, có thể là do tối qua cô đã uống khá nhiều.
Cô đưa tay lên xoa xoa thái dương, đột nhiên, một giọng trầm ấm vang lên bên tai cô: "Tỉnh rồi sao?"
Linh Vi giật mình, cô đưa mắt sang nhìn thì nhìn thấy một người đàn đang chống tay lên cằm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như cười mà cũng như không.
Chợt không khí lại trở nên kì lạ, kí ức bắt đầu bao trùm lấy cô, nó chợt ùa vùa một cách vô thức khiến cô không thể nào kiểm soát được. Cô đỏ mặt, vội vàng trùm chăn lại kín mít cho đến đầu.
Tần Minh Hạo khẽ cười một tiếng, kéo chiếc chăn xuống khỏi mặt của Linh Vi, thoáng chốc mà khoảng cách của hai người đã gần đến vậy rồi, chỉ cách nhau vài xăng - ti - mét làm cho mặt của Linh Vi vốn đã đỏ bừng giờ còn đỏ hơn, cảm giác như sắp bốc khói.
"Anh... anh... anh.. anh chưa đi làm sao? Trễ rồi đó." Cô cố gắng tránh né ánh mắt của anh, ngượng ngùng đến mức nói lắp.
"Anh là sếp, ai có thể quản được anh chứ."
Anh nhếch môi lên cười với cô, nụ cười có chút dịu dàng lại thoáng qua một ít lạnh lùng, cảm giác như anh đã tiếp tục với vở diễn của mình khiến cho cô vừa cảm thấy chân thực lại có cảm giác như tất cả chỉ là ảo ảnh, chỉ cần chạm vào, tất cả sẽ biến mất không còn dấu vết.
Cô đưa tay ra ôm choàng lấy anh, anh có chút không phản ứng kịp nên tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho đúng.
Khi anh bình tĩnh lại, khẽ cau mày định đẩy cô ra thì anh lại phát hiện cô đang nức nở trên vai anh: "Nếu chúng ta có thể mãi mãi như vầy thì tốt biết mấy, nếu như tất cả là thật, em nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy."
Anh đương nhiên biết rõ bản thân mình, đương nhiên cũng biết đây chỉ là cùng cô làm trò hề hước, không hề thật lòng, nhưng mà không hiểu sao từng câu từng chữ cô nói lại chân thành đến vậy. Phải, đúng rồi, vì cô yêu anh mà, cô vốn đâu xem trò hè này là một bộ phim, cô luôn ngu ngốc, thậm chí cho rằng tất cả là hiện thực ngọt ngào, chợt, tim anh lại nhói lên, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại hơn. Anh dang tay ta ôm lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt, thủ thỉ nói: "Giấc mơ nào rồi cũng đến lúc phải tỉnh."
Nhưng cô lại lắc đầu nguầy nguậy: "Em không muốn tỉnh, mãi mãi cũng không muốn đối mặt với hiện thực tàn ác này."
Anh không nói gì nữa, chỉ mặc cô ôm như vậy rất lâu rất lâu, đồng thời cô cũng khóc rất lâu. Cơ mà anh làm gì biết dỗ dành người khác chứ, đành im lặng vuốt ve mái tóc thoang thoảng mùi hoa nhài của cô.
...
Vì cô dậy trễ, hơn nữa còn có chút đau đầu nên không làm đồ ăn sáng được, Tần Minh Hạo chỉ đành kêu quản gia ra ngoài mua một ít đem về.
Vậy là trong bữa ăn sáng, Linh Vi vẫn luôn nhìn anh mỉm cười và nói chuyện vui vẻ, giống như mấy hôm trước chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như cô chưa từng bị anh làm tổn thương. Không hiểu vì sao, càng nhìn vào nụ cười hồn nhiên đó anh càng cảm thấy khó chịu. Vì cảm thấy cô giả tạo hay đau lòng cũng không rõ.
"A Hạo! Hôm nay... chúng ta ra ngoài chơi đi được không?" Linh Vi nhìn anh với ánh mắt mong chờ, thật ra cô vẫn luôn muốn ra ngoài hẹn hò, đi chơi cùng anh nhưng anh lúc nào cũng công việc bận rộn nên cô mới không mở lời. Còn hôm nay chính là một cơ hội tốt, hôm nay là cuối tuần, anh cũng không cần phải đến công ty.
"Hôm nay sao?" Giọng anh có chút lạnh lùng, cô nhận ra là anh sắp từ chối nên mở miệng trước: "Hôm nay anh bận gì à?"
Bận? Đương nhiên là bận, hôm nay anh đã có hẹn với Đặng Tử San, sao có thể cùng cô ra ngoài chơi được chứ. Nói cho cùng thì vở kịch này cũng không quan trọng bằng cái người trong lòng anh.
"Có hẹn, hôm khác đi." Anh không muốn nói hết sự thật, cũng không muốn nhắc đến Tử San trước mặt cô, anh sợ cô sẽ nổi điên nổi khùng gì đó, dù sao cô vẫn là một người có bệnh.
Nhưng anh không ngờ cô lại tươi cười nói với anh: "Là có hẹn với chị Tử San sao? Vậy được, anh đi đi! Em sẽ ở nhà chờ anh về, em sẽ chuẩn bị cơm tối cho anh."
Người đàn ông trước mặt cô hơi khựng lại một chút, anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc tràn trề, dễ dàng có thể cảm nhận ra là cô đang giả vờ, đang cố tình vui vẻ, nhưng nét diễn này thật sự quá sượng trân, anh thật sự nuốt không trôi.
"Sao... sao vậy? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm?" Linh Vi vẫn chưa phát giác ra bản thân có vấn đề gì. Nhưng cô đã quên rằng, cô là một người không giỏi nói dối, một khi nói dối thì các cơ trên khuôn mặt đều gượng gạo. Cô thật sự không vui vẻ như vậy, nếu nói bản thân rất ổn thì đó chính là lừa người. Cơ mà biết làm sao đây, cô cũng đâu thể bảo là anh đừng đi, đừng gặp chị ấy. Dù sao thì chị ấy vẫn luôn là người trong lòng của anh, vẫn luôn là người mà anh yêu thương, cô đâu thể dùng cái lời hứa vớ vẩn đó mà chua cắt uyên ương.
"Em... em ăn no rồi, anh tiếp tục ăn đi, em đi pha cà phê cho anh." Cuối cùng, cô vẫn không chịu được ánh mắt của anh mà tìm cách lảng tránh đi.
Cô chạy thật nhanh vào một góc nào đó ở trong bếp, tay siết chặt nơi ngực trái của mình, cô muốn ngăn cho trái tim thôi đau, muốn cơ thể đừng run lên. Nhưng thật bất lực, cuối cùng cô vẫn ôm mặt và rơi nước mắt, thật sự... vô cùng khó chịu.
...
Sau khi rửa mặt cà bình tĩnh lại, Linh Vi đã phấn chấn hơn rất nhiều, cô bưng cà phê ra cho anh và lại một lần nữa nở nụ cười, nụ cười lần này đúng là đã có hồn hơn: "Anh định khi nào thì ra ngoài? Có cần em chuẩn bị đồ giúp anh không?"
"Không cần đâu, em đi nghỉ ngơi đi. Anh thấy em có chút mệt mỏi, hai mắt cũng đỏ lên hết rồi, lên phòng ngủ thêm một tí cho khoẻ." Tuy là lời nói quan tâm nhưng lại không cảm nhận được sự quan tâm ở bên trong lời nói, rất trống rỗng, rõ ràng là chỉ nói cho có lệ.
Ấy vậy mà Linh Vi lại rất vui vẻ, cô không quan tâm nhiều đến vậy, chỉ cần là lời anh nói thì cô đều cho là thật.
...
Một lát sau, khi Tần Minh Hạo rời đi, cảm giác trong cô càng ngày càng trống rỗng, cô bất giác gọi anh lại: "A Hạo!"
"Có chuyện gì nữa sao?" Anh quay đầu lại nhìn cô, có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Thà rằng cô làm náo loạn một phen, khó lóc, la lối không cho anh đi anh còn chấp nhận được. Còn đằng này cứ muốn níu kéo rồi lại thôi, cảm giác bi thương khiến người khác khó lòng chịu được.
"Không có gì, về sớm một chút." Thật ra Linh Vi cũng chỉ là sợ hãi, sợ rằng anh ấy một đi không trở lại, sẽ bỏ rơi cô trong căn biệt thự vắng vẻ, lạnh lẽo này.
Linh Vi nhìn theo bóng lưng của anh, khuất dần, khuất dần rồi không còn nhìn thấy nữa. Anh đã đi ra ngoài được một lúc nhưng cô cẫn cứ đứng đó và nhìn ra cửa.
Dưa Hấu thấy vậy thì đi từ một góc nào đó ra, dụi dụi vào chân cô khiến cô bừng tỉnh và ôm lấy Dưa Hấu: "Sao vậy? Đói bụng rồi à?"
Thật sự là Dưa Hấu rất ngoan, cũng rất sự Tần Minh Hạo, mỗi khi anh có ở nhà thầy em ấy đều trốn đi. Đúng là mèo hoang, từng chịu tổn thương, từng bị bỏ rơi thì luôn nghe lời như vậy, nó sợ sẽ bị vứt bỏ một lần nữa.
Cô đưa tay lên xoa xoa thái dương, đột nhiên, một giọng trầm ấm vang lên bên tai cô: "Tỉnh rồi sao?"
Linh Vi giật mình, cô đưa mắt sang nhìn thì nhìn thấy một người đàn đang chống tay lên cằm nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt như cười mà cũng như không.
Chợt không khí lại trở nên kì lạ, kí ức bắt đầu bao trùm lấy cô, nó chợt ùa vùa một cách vô thức khiến cô không thể nào kiểm soát được. Cô đỏ mặt, vội vàng trùm chăn lại kín mít cho đến đầu.
Tần Minh Hạo khẽ cười một tiếng, kéo chiếc chăn xuống khỏi mặt của Linh Vi, thoáng chốc mà khoảng cách của hai người đã gần đến vậy rồi, chỉ cách nhau vài xăng - ti - mét làm cho mặt của Linh Vi vốn đã đỏ bừng giờ còn đỏ hơn, cảm giác như sắp bốc khói.
"Anh... anh... anh.. anh chưa đi làm sao? Trễ rồi đó." Cô cố gắng tránh né ánh mắt của anh, ngượng ngùng đến mức nói lắp.
"Anh là sếp, ai có thể quản được anh chứ."
Anh nhếch môi lên cười với cô, nụ cười có chút dịu dàng lại thoáng qua một ít lạnh lùng, cảm giác như anh đã tiếp tục với vở diễn của mình khiến cho cô vừa cảm thấy chân thực lại có cảm giác như tất cả chỉ là ảo ảnh, chỉ cần chạm vào, tất cả sẽ biến mất không còn dấu vết.
Cô đưa tay ra ôm choàng lấy anh, anh có chút không phản ứng kịp nên tay chân luống cuống không biết đặt đâu cho đúng.
Khi anh bình tĩnh lại, khẽ cau mày định đẩy cô ra thì anh lại phát hiện cô đang nức nở trên vai anh: "Nếu chúng ta có thể mãi mãi như vầy thì tốt biết mấy, nếu như tất cả là thật, em nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy."
Anh đương nhiên biết rõ bản thân mình, đương nhiên cũng biết đây chỉ là cùng cô làm trò hề hước, không hề thật lòng, nhưng mà không hiểu sao từng câu từng chữ cô nói lại chân thành đến vậy. Phải, đúng rồi, vì cô yêu anh mà, cô vốn đâu xem trò hè này là một bộ phim, cô luôn ngu ngốc, thậm chí cho rằng tất cả là hiện thực ngọt ngào, chợt, tim anh lại nhói lên, hai hàng lông mày càng nhíu chặt lại hơn. Anh dang tay ta ôm lấy cơ thể nhỏ bé trước mặt, thủ thỉ nói: "Giấc mơ nào rồi cũng đến lúc phải tỉnh."
Nhưng cô lại lắc đầu nguầy nguậy: "Em không muốn tỉnh, mãi mãi cũng không muốn đối mặt với hiện thực tàn ác này."
Anh không nói gì nữa, chỉ mặc cô ôm như vậy rất lâu rất lâu, đồng thời cô cũng khóc rất lâu. Cơ mà anh làm gì biết dỗ dành người khác chứ, đành im lặng vuốt ve mái tóc thoang thoảng mùi hoa nhài của cô.
...
Vì cô dậy trễ, hơn nữa còn có chút đau đầu nên không làm đồ ăn sáng được, Tần Minh Hạo chỉ đành kêu quản gia ra ngoài mua một ít đem về.
Vậy là trong bữa ăn sáng, Linh Vi vẫn luôn nhìn anh mỉm cười và nói chuyện vui vẻ, giống như mấy hôm trước chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như cô chưa từng bị anh làm tổn thương. Không hiểu vì sao, càng nhìn vào nụ cười hồn nhiên đó anh càng cảm thấy khó chịu. Vì cảm thấy cô giả tạo hay đau lòng cũng không rõ.
"A Hạo! Hôm nay... chúng ta ra ngoài chơi đi được không?" Linh Vi nhìn anh với ánh mắt mong chờ, thật ra cô vẫn luôn muốn ra ngoài hẹn hò, đi chơi cùng anh nhưng anh lúc nào cũng công việc bận rộn nên cô mới không mở lời. Còn hôm nay chính là một cơ hội tốt, hôm nay là cuối tuần, anh cũng không cần phải đến công ty.
"Hôm nay sao?" Giọng anh có chút lạnh lùng, cô nhận ra là anh sắp từ chối nên mở miệng trước: "Hôm nay anh bận gì à?"
Bận? Đương nhiên là bận, hôm nay anh đã có hẹn với Đặng Tử San, sao có thể cùng cô ra ngoài chơi được chứ. Nói cho cùng thì vở kịch này cũng không quan trọng bằng cái người trong lòng anh.
"Có hẹn, hôm khác đi." Anh không muốn nói hết sự thật, cũng không muốn nhắc đến Tử San trước mặt cô, anh sợ cô sẽ nổi điên nổi khùng gì đó, dù sao cô vẫn là một người có bệnh.
Nhưng anh không ngờ cô lại tươi cười nói với anh: "Là có hẹn với chị Tử San sao? Vậy được, anh đi đi! Em sẽ ở nhà chờ anh về, em sẽ chuẩn bị cơm tối cho anh."
Người đàn ông trước mặt cô hơi khựng lại một chút, anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc tràn trề, dễ dàng có thể cảm nhận ra là cô đang giả vờ, đang cố tình vui vẻ, nhưng nét diễn này thật sự quá sượng trân, anh thật sự nuốt không trôi.
"Sao... sao vậy? Sao tự nhiên lại nhìn em chằm chằm?" Linh Vi vẫn chưa phát giác ra bản thân có vấn đề gì. Nhưng cô đã quên rằng, cô là một người không giỏi nói dối, một khi nói dối thì các cơ trên khuôn mặt đều gượng gạo. Cô thật sự không vui vẻ như vậy, nếu nói bản thân rất ổn thì đó chính là lừa người. Cơ mà biết làm sao đây, cô cũng đâu thể bảo là anh đừng đi, đừng gặp chị ấy. Dù sao thì chị ấy vẫn luôn là người trong lòng của anh, vẫn luôn là người mà anh yêu thương, cô đâu thể dùng cái lời hứa vớ vẩn đó mà chua cắt uyên ương.
"Em... em ăn no rồi, anh tiếp tục ăn đi, em đi pha cà phê cho anh." Cuối cùng, cô vẫn không chịu được ánh mắt của anh mà tìm cách lảng tránh đi.
Cô chạy thật nhanh vào một góc nào đó ở trong bếp, tay siết chặt nơi ngực trái của mình, cô muốn ngăn cho trái tim thôi đau, muốn cơ thể đừng run lên. Nhưng thật bất lực, cuối cùng cô vẫn ôm mặt và rơi nước mắt, thật sự... vô cùng khó chịu.
...
Sau khi rửa mặt cà bình tĩnh lại, Linh Vi đã phấn chấn hơn rất nhiều, cô bưng cà phê ra cho anh và lại một lần nữa nở nụ cười, nụ cười lần này đúng là đã có hồn hơn: "Anh định khi nào thì ra ngoài? Có cần em chuẩn bị đồ giúp anh không?"
"Không cần đâu, em đi nghỉ ngơi đi. Anh thấy em có chút mệt mỏi, hai mắt cũng đỏ lên hết rồi, lên phòng ngủ thêm một tí cho khoẻ." Tuy là lời nói quan tâm nhưng lại không cảm nhận được sự quan tâm ở bên trong lời nói, rất trống rỗng, rõ ràng là chỉ nói cho có lệ.
Ấy vậy mà Linh Vi lại rất vui vẻ, cô không quan tâm nhiều đến vậy, chỉ cần là lời anh nói thì cô đều cho là thật.
...
Một lát sau, khi Tần Minh Hạo rời đi, cảm giác trong cô càng ngày càng trống rỗng, cô bất giác gọi anh lại: "A Hạo!"
"Có chuyện gì nữa sao?" Anh quay đầu lại nhìn cô, có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Thà rằng cô làm náo loạn một phen, khó lóc, la lối không cho anh đi anh còn chấp nhận được. Còn đằng này cứ muốn níu kéo rồi lại thôi, cảm giác bi thương khiến người khác khó lòng chịu được.
"Không có gì, về sớm một chút." Thật ra Linh Vi cũng chỉ là sợ hãi, sợ rằng anh ấy một đi không trở lại, sẽ bỏ rơi cô trong căn biệt thự vắng vẻ, lạnh lẽo này.
Linh Vi nhìn theo bóng lưng của anh, khuất dần, khuất dần rồi không còn nhìn thấy nữa. Anh đã đi ra ngoài được một lúc nhưng cô cẫn cứ đứng đó và nhìn ra cửa.
Dưa Hấu thấy vậy thì đi từ một góc nào đó ra, dụi dụi vào chân cô khiến cô bừng tỉnh và ôm lấy Dưa Hấu: "Sao vậy? Đói bụng rồi à?"
Thật sự là Dưa Hấu rất ngoan, cũng rất sự Tần Minh Hạo, mỗi khi anh có ở nhà thầy em ấy đều trốn đi. Đúng là mèo hoang, từng chịu tổn thương, từng bị bỏ rơi thì luôn nghe lời như vậy, nó sợ sẽ bị vứt bỏ một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.