Chương 6
Thúy Vy06032008
11/06/2023
Từ hôm tức giận rời đi, Tần Minh Hạo đã không còn về biệt thự một lần nào nữa, nhưng anh cũng đã trả lại một chút tự do cho Linh Vi, không nhốt cô trong phòng mà nhốt cô trong biệt thự.
Sau khi được trả lại một ít tự do nhỏ nhoi, Linh Vi không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ thông, cô không ủ rũ trong phòng, cũng không nhịn ăn nữa. Cô trở lại cuộc sống như bình thường. Mỗi ngày cô đều vui vẻ đi dạo quanh biệt thự, ngồi xích đu để ngắm cảnh, ngắm bầu trời rồi lại đi trồng hoa, cắm hoa, nấu ăn.
Dường như trên môi của Linh Vi lúc nào cũng hiện diện một nụ cười dịu dàng, nếu là người ngoài thì ai sẽ nói rằng cô bị trầm cảm chứ. Thậm chí là mấy người giúp việc trong biệt thự cũng không thể tin nổi.
Họ cảm thấy thiếu phu nhân của họ vừa là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng lại còn đảm đang, không giống với những cô tiểu thư bình thường. Tóm lại là một người vợ vô cùng tốt mà người đàn ông nào cũng muốn có, vậy thì tại sao thiếu gia lại không thích cô ấy chứ?
Một người giúp việc nào đó biết chuyện bèn lên tiếng: "Tôi nghe nói người thiếu gia yêu không phải thiếu phu nhân mà là chị của thiếu phu nhân, là thiếu phu nhân đã chia cắt hai người bọn họ. Nói trắng ra là tiểu tam phá hoại tình cảm của chị mình."
Vậy là một cuộc bàn luận sôi nổi đã diễn ra trong biệt thự. Linh Vi cũng biết bọn họ nói gì và nghĩ về cô ra sao nhưng cô lại tỏ ra không quan tâm, không để ý đến những lời nói khó nghe đó.
Quản gia nhìn thấy sự chịu đựng của Linh Vi mà đau lòng nhưng la mắng một lúc cũng không la mắng được cả đời. Sức già yếu ớt của quản gia sao có thể ngăn cản được miệng của bọn họ, trừ phi... là thiếu gia ra mặt lên tiếng. Nhưng quản gia biết rõ hơn ai hết, Tần Minh Hạo sẽ chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện này.
...
Vào một ngày nọ, đột nhiên Đặng gia lại gọi điện đến cho Linh Vi: "Rốt cuộc thì nuôi mày có tác dụng gì chứ? Ngay cả một người phụ nữ cũng không biết làm à? Mày gả vào Tần gia cũng đã ba năm mà chẳng có chút động tĩnh nào. Mày không biết quyến rũ Tần Minh Hạo sao? Không biết làm cách nào để có thai à? Tao cho mày một tháng, nhất định phải có tin vui, tao không cần biết mày dùng cách gì, nhất định phải khiến Tần Minh Hạo lên giường với mày, củng cố thêm tình thân giữa hai nhà họ Tần - Đặng."
Linh Vi nghe xong cuộc điện thoại mà tay chân trở nên run rẩy mất kiểm soát, cô ngồi bẹp xuống nền nhà lạnh ngắt, tay bấu chặt vào váy, nước mắt không ngừng chảy ra. Rồi đột nhiên, cô lại cười khổ một tiếng, sự buốt giá nơi trái tim không ngừng dâng trào.
Quả nhiên Đặng gia không có ai xem cô là người, họ chỉ xem cô là một công cụ. Quả nhiên... giữa biển người mênh mông, muốn tìm được chân tình dành cho cô... là không có khả năng. Thứ cô muốn chỉ là một chút ấm áp, một hơi ấm giữa trời đông lạnh giá... nhưng mãi mãi vẫn không thể có được. Đến cuối cùng... cô chỉ có thể cảm nhận được lòng người đáng sợ mà thôi.
...
Một tuần sau, vào một bữa tối giông bão, cơn gió nào đó đã cuốn Tần Minh Hạo trở về biệt thự. Lúc ấy Linh Vi đang chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy Minh Hạo thì liền hiểu ra chuyện gì.
Sáng nay cô đã nghe tin rồi, Đặng Tử San, người chị cùng cha khác mẹ của cô cuối cùng cũng đã trở về. Vì vậy cô biết rõ anh cũng sẽ trở về tìm cô nên cô đã cất công chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để chờ anh.
Nhưng lúc này, Tần Minh Hạo còn tâm trạng ăn cơm sao? Tâm trí của anh vốn không đặt lên bàn cơm này, anh đi thẳng vào trong và đặt lên bàn một tờ giấy, ánh mắt rất cương quyết: "Ly hôn đi!"
Cô biết rõ ngày này rồi cũng sẽ đến, người trong lòng anh ấy trở về rồi thì...
Nhưng cô vẫn không tránh khỏi sự đau đớn truyền đến từ trái tim. Cô cắn chặt môi, cố gắng nuốt nước mắt vào tim rồi nở một nụ cười thật tươi: "Ăn cơm trước đã rồi nói."
Nụ cười của Đặng Linh Vi vừa rạng rỡ, vừa chứa đầy ánh sáng đẹp đẽ. Vì cô có một đôi mắt cười nên khi cười lên càng thu hút người nhìn, ngay cả Tần Minh Hạo cũng phải công nhận nụ cười của cô rất đẹp. Nhưng... anh lại vô cùng chán ghét nó, anh không thích nụ cười này của cô. Cô cười tươi như vậy để cho ai xem chứ? Sao cô có thể cười vô tư như vậy trước mặt người đàn ông ghét cô đến tận xương tủy? Tại sao cô có thể giả vờ vui vẻ khi anh nói muốn ly hôn?
Hàng ngàn câu tạo sao đặt ra trong đầu anh khiến anh vô cùng khó chịu, vô cùng tức giận.
Linh Vi bới một chén cơm to đến trước mặt anh, cô hi vọng anh có thể ăn thử bữa cơm do chính tay cô nấu một lần. Đã ba năm rồi, cho dù cô có cố gắng làm gì anh cũng chưa từng động đũa, có lẽ lần này... anh sẽ...
Xoảng!!!
Tần Minh Hạo tức giận kéo tấm khăn trải bàn làm cho cơm canh đều bị đổ hết xuống đất. Nhưng Linh Vi cũng không quá bất ngờ, cô lại mỉm cười với anh rồi ngồi xổm xuống, từ từ nhặt những mảnh vỡ đang nằm vương vãi khắp nơi trên sàn.
Tần Minh Hạo nhìn cô ở dưới chân mình không khỏi cau mày, sự tức giận của anh như bị dồn đến đỉnh điểm, anh cúi người xuống siết chặt lấy cô tay cô, buộc cô phải đứng lên.
Vì có chút giật mình nên mảnh vỡ đã cứa vào tay cô chảy máu, khi đứng dậy cũng có chút loạng choạng, nhưng rồi... cô vẫn lấy lại được bình tĩnh mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh tức giận hét lớn: "Rốt cuộc cô đang muốn làm gì đây hả? Đã đến mức này rồi cô còn muốn níu giữ điều gì? Tử San đã trở về... không lẽ cô vẫn muốn tiếp tục làm thiếu phu nhân? Cô bên biết rõ vị trí của mình là ở đâu."
Đúng vậy, Linh Vi biết rõ thân phận của mình, cô không nên là Tần thiếu phu nhân, cũng không nên là tam thiểu thư của Đặng gia. Còn nữa, cô mãi mãi cũng không thể có được một vị trí trong tim của Tần Minh Hạo. Tất cả những điều này cô đều hiểu rõ, Đặng Tử San trở về rồi thì cô cũng nên trả lại địa vị thiếu phu nhân cho cô ta. Chỉ là... cô có chút không cam lòng, dù gì cũng là vợ chồng ba năm... cô lại ra đi trắng tay, một chút tình cảm từ anh cô cũng không thể cảm nhận được.
Hơn nữa, sau khi ly hôn, cô phải đi đâu đây? Trở về Đặng gia? Chỉ nghĩ thôi cô cũng đã cảm thấy sợ hãi, cả người run cầm cập. Cô không muốn về đó, không muốn nhìn thấy những ánh mắt đáng sợ và những lời mắng nhiếc, chỉ trỏ vào mình.
Một nơi còn đáng sợ hơn địa ngục như vậy, sao cô không trực tiếp vào điện ngục luôn cho xong. Nhiều khi còn vô tình được lên thiên đường cũng không chừng. Nhưng trước khi rời khỏi trần gian... cô muốn được toại nguyện một lần, dù tất cả... chỉ là một vở kịch cô cũng cảm thấy cam lòng.
"Minh Hạo, em sẽ ký vào đơn ly hôn, nhưng không phải là hôm nay..."
Nghe thấy lời này từ miệng của Đặng Linh Vi, Tần Minh Hạo liền không khống chế được bản thân mà đẩy cô té ngã xuống đất, khiến mảnh vỡ của chén bát cứ vậy mà đâm vào tay, vào đùi, vào chân cô, rất đau.
Nhưng cô cũng không nhăn mặt dù chỉ một chút, ngược lại còn mỉm cười, làm lòng ngực của người ta dâng lên một cảm giác đau xót đến tột cùng.
"Anh đừng tức giận, em... nói như vậy không phải là có ý gì. Em chỉ là muốn đưa ra một điều kiện. Anh có thể... cùng em trở thành một đôi vợ chồng thực sự trong một tháng không." Vừa nói dứt câu thì cô đã cảm thấy mình quá tham lam nên liền sửa lại: "Không, nửa tháng, là nửa tháng, chỉ mười lăm ngày thôi. Anh với em sẽ trở thành một đôi vợ chồng giống bao đôi vợ chồng khác trong mười lăm ngày. Cho dù chỉ là diễn cùng em một vở kịch thôi cũng được. không sao cả, đối với em, chỉ vậy là đủ."
Linh Vi hớn hở nói về điều này nhưng gương mặt của Tần Minh Hạo nhìn cô lại vô cùng u ám, chắc chắn anh sẽ không bao giờ đồng ý với cái điều kiện hoang đường này. Vì vậy, không đợi anh lên tiếng, cô đã nói tiếp: "Minh Hạo, anh đã đợi ngày ly hôn đã ba năm rồi, bây giờ cũng đã đợi được, không lẽ anh không thể đợi thêm nửa tháng sao? Không lẽ... anh sợ chỉ trong nửa tháng mà anh lại yêu em, không muốn ly hôn nữa?"
Bị Đặng Linh Vi khích tướng, Minh Hạo siết chặt tay thành nắm đấm, trên môi dần hiện ra một nụ cười nhếch đầy tự tin: "Sao có thể chứ, cô nghĩ nhiều rồi, tôi sao có thể yêu cô. Được, nhớ lời mà cô nói, mười lăm ngày, không hơn không kém."
Nói xong, Tần Minh Hạo bước một mạch đến phòng làm việc, không thèm để ý đến người phụ nữ điên là cô nữa.
Quản gia thấy Minh Hạo đã lên lầu, bèn bước đến đỡ Linh Vi lên trong vũng máu, trong lòng không khỏi thương xót: "Thiếu phu nhân, cô cần gì phải làm vậy. Có đáng không?"
Đáng không? Với người khác, với Tần Minh Hạo thì đương nhiên là không đáng, vì sau khi ly hôn, cô vẫn còn có Đặng gia chống lưng, vẫn có thể trở về Đặng gia làm con cưng, làm tam tiểu thư. Nhưng chỉ có mình cô là biết rõ, sau khi ly hôn... thì cô... không còn gì cả nên đối với cô, mười lăm ngày được ở bên anh, rất đáng. Còn gì đáng hơn là được ở cạnh vên người mình yêu trước khi chết chứ?
Sau khi được trả lại một ít tự do nhỏ nhoi, Linh Vi không hiểu sao đột nhiên lại nghĩ thông, cô không ủ rũ trong phòng, cũng không nhịn ăn nữa. Cô trở lại cuộc sống như bình thường. Mỗi ngày cô đều vui vẻ đi dạo quanh biệt thự, ngồi xích đu để ngắm cảnh, ngắm bầu trời rồi lại đi trồng hoa, cắm hoa, nấu ăn.
Dường như trên môi của Linh Vi lúc nào cũng hiện diện một nụ cười dịu dàng, nếu là người ngoài thì ai sẽ nói rằng cô bị trầm cảm chứ. Thậm chí là mấy người giúp việc trong biệt thự cũng không thể tin nổi.
Họ cảm thấy thiếu phu nhân của họ vừa là một phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng lại còn đảm đang, không giống với những cô tiểu thư bình thường. Tóm lại là một người vợ vô cùng tốt mà người đàn ông nào cũng muốn có, vậy thì tại sao thiếu gia lại không thích cô ấy chứ?
Một người giúp việc nào đó biết chuyện bèn lên tiếng: "Tôi nghe nói người thiếu gia yêu không phải thiếu phu nhân mà là chị của thiếu phu nhân, là thiếu phu nhân đã chia cắt hai người bọn họ. Nói trắng ra là tiểu tam phá hoại tình cảm của chị mình."
Vậy là một cuộc bàn luận sôi nổi đã diễn ra trong biệt thự. Linh Vi cũng biết bọn họ nói gì và nghĩ về cô ra sao nhưng cô lại tỏ ra không quan tâm, không để ý đến những lời nói khó nghe đó.
Quản gia nhìn thấy sự chịu đựng của Linh Vi mà đau lòng nhưng la mắng một lúc cũng không la mắng được cả đời. Sức già yếu ớt của quản gia sao có thể ngăn cản được miệng của bọn họ, trừ phi... là thiếu gia ra mặt lên tiếng. Nhưng quản gia biết rõ hơn ai hết, Tần Minh Hạo sẽ chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện này.
...
Vào một ngày nọ, đột nhiên Đặng gia lại gọi điện đến cho Linh Vi: "Rốt cuộc thì nuôi mày có tác dụng gì chứ? Ngay cả một người phụ nữ cũng không biết làm à? Mày gả vào Tần gia cũng đã ba năm mà chẳng có chút động tĩnh nào. Mày không biết quyến rũ Tần Minh Hạo sao? Không biết làm cách nào để có thai à? Tao cho mày một tháng, nhất định phải có tin vui, tao không cần biết mày dùng cách gì, nhất định phải khiến Tần Minh Hạo lên giường với mày, củng cố thêm tình thân giữa hai nhà họ Tần - Đặng."
Linh Vi nghe xong cuộc điện thoại mà tay chân trở nên run rẩy mất kiểm soát, cô ngồi bẹp xuống nền nhà lạnh ngắt, tay bấu chặt vào váy, nước mắt không ngừng chảy ra. Rồi đột nhiên, cô lại cười khổ một tiếng, sự buốt giá nơi trái tim không ngừng dâng trào.
Quả nhiên Đặng gia không có ai xem cô là người, họ chỉ xem cô là một công cụ. Quả nhiên... giữa biển người mênh mông, muốn tìm được chân tình dành cho cô... là không có khả năng. Thứ cô muốn chỉ là một chút ấm áp, một hơi ấm giữa trời đông lạnh giá... nhưng mãi mãi vẫn không thể có được. Đến cuối cùng... cô chỉ có thể cảm nhận được lòng người đáng sợ mà thôi.
...
Một tuần sau, vào một bữa tối giông bão, cơn gió nào đó đã cuốn Tần Minh Hạo trở về biệt thự. Lúc ấy Linh Vi đang chuẩn bị cơm tối, nhìn thấy Minh Hạo thì liền hiểu ra chuyện gì.
Sáng nay cô đã nghe tin rồi, Đặng Tử San, người chị cùng cha khác mẹ của cô cuối cùng cũng đã trở về. Vì vậy cô biết rõ anh cũng sẽ trở về tìm cô nên cô đã cất công chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để chờ anh.
Nhưng lúc này, Tần Minh Hạo còn tâm trạng ăn cơm sao? Tâm trí của anh vốn không đặt lên bàn cơm này, anh đi thẳng vào trong và đặt lên bàn một tờ giấy, ánh mắt rất cương quyết: "Ly hôn đi!"
Cô biết rõ ngày này rồi cũng sẽ đến, người trong lòng anh ấy trở về rồi thì...
Nhưng cô vẫn không tránh khỏi sự đau đớn truyền đến từ trái tim. Cô cắn chặt môi, cố gắng nuốt nước mắt vào tim rồi nở một nụ cười thật tươi: "Ăn cơm trước đã rồi nói."
Nụ cười của Đặng Linh Vi vừa rạng rỡ, vừa chứa đầy ánh sáng đẹp đẽ. Vì cô có một đôi mắt cười nên khi cười lên càng thu hút người nhìn, ngay cả Tần Minh Hạo cũng phải công nhận nụ cười của cô rất đẹp. Nhưng... anh lại vô cùng chán ghét nó, anh không thích nụ cười này của cô. Cô cười tươi như vậy để cho ai xem chứ? Sao cô có thể cười vô tư như vậy trước mặt người đàn ông ghét cô đến tận xương tủy? Tại sao cô có thể giả vờ vui vẻ khi anh nói muốn ly hôn?
Hàng ngàn câu tạo sao đặt ra trong đầu anh khiến anh vô cùng khó chịu, vô cùng tức giận.
Linh Vi bới một chén cơm to đến trước mặt anh, cô hi vọng anh có thể ăn thử bữa cơm do chính tay cô nấu một lần. Đã ba năm rồi, cho dù cô có cố gắng làm gì anh cũng chưa từng động đũa, có lẽ lần này... anh sẽ...
Xoảng!!!
Tần Minh Hạo tức giận kéo tấm khăn trải bàn làm cho cơm canh đều bị đổ hết xuống đất. Nhưng Linh Vi cũng không quá bất ngờ, cô lại mỉm cười với anh rồi ngồi xổm xuống, từ từ nhặt những mảnh vỡ đang nằm vương vãi khắp nơi trên sàn.
Tần Minh Hạo nhìn cô ở dưới chân mình không khỏi cau mày, sự tức giận của anh như bị dồn đến đỉnh điểm, anh cúi người xuống siết chặt lấy cô tay cô, buộc cô phải đứng lên.
Vì có chút giật mình nên mảnh vỡ đã cứa vào tay cô chảy máu, khi đứng dậy cũng có chút loạng choạng, nhưng rồi... cô vẫn lấy lại được bình tĩnh mà nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh tức giận hét lớn: "Rốt cuộc cô đang muốn làm gì đây hả? Đã đến mức này rồi cô còn muốn níu giữ điều gì? Tử San đã trở về... không lẽ cô vẫn muốn tiếp tục làm thiếu phu nhân? Cô bên biết rõ vị trí của mình là ở đâu."
Đúng vậy, Linh Vi biết rõ thân phận của mình, cô không nên là Tần thiếu phu nhân, cũng không nên là tam thiểu thư của Đặng gia. Còn nữa, cô mãi mãi cũng không thể có được một vị trí trong tim của Tần Minh Hạo. Tất cả những điều này cô đều hiểu rõ, Đặng Tử San trở về rồi thì cô cũng nên trả lại địa vị thiếu phu nhân cho cô ta. Chỉ là... cô có chút không cam lòng, dù gì cũng là vợ chồng ba năm... cô lại ra đi trắng tay, một chút tình cảm từ anh cô cũng không thể cảm nhận được.
Hơn nữa, sau khi ly hôn, cô phải đi đâu đây? Trở về Đặng gia? Chỉ nghĩ thôi cô cũng đã cảm thấy sợ hãi, cả người run cầm cập. Cô không muốn về đó, không muốn nhìn thấy những ánh mắt đáng sợ và những lời mắng nhiếc, chỉ trỏ vào mình.
Một nơi còn đáng sợ hơn địa ngục như vậy, sao cô không trực tiếp vào điện ngục luôn cho xong. Nhiều khi còn vô tình được lên thiên đường cũng không chừng. Nhưng trước khi rời khỏi trần gian... cô muốn được toại nguyện một lần, dù tất cả... chỉ là một vở kịch cô cũng cảm thấy cam lòng.
"Minh Hạo, em sẽ ký vào đơn ly hôn, nhưng không phải là hôm nay..."
Nghe thấy lời này từ miệng của Đặng Linh Vi, Tần Minh Hạo liền không khống chế được bản thân mà đẩy cô té ngã xuống đất, khiến mảnh vỡ của chén bát cứ vậy mà đâm vào tay, vào đùi, vào chân cô, rất đau.
Nhưng cô cũng không nhăn mặt dù chỉ một chút, ngược lại còn mỉm cười, làm lòng ngực của người ta dâng lên một cảm giác đau xót đến tột cùng.
"Anh đừng tức giận, em... nói như vậy không phải là có ý gì. Em chỉ là muốn đưa ra một điều kiện. Anh có thể... cùng em trở thành một đôi vợ chồng thực sự trong một tháng không." Vừa nói dứt câu thì cô đã cảm thấy mình quá tham lam nên liền sửa lại: "Không, nửa tháng, là nửa tháng, chỉ mười lăm ngày thôi. Anh với em sẽ trở thành một đôi vợ chồng giống bao đôi vợ chồng khác trong mười lăm ngày. Cho dù chỉ là diễn cùng em một vở kịch thôi cũng được. không sao cả, đối với em, chỉ vậy là đủ."
Linh Vi hớn hở nói về điều này nhưng gương mặt của Tần Minh Hạo nhìn cô lại vô cùng u ám, chắc chắn anh sẽ không bao giờ đồng ý với cái điều kiện hoang đường này. Vì vậy, không đợi anh lên tiếng, cô đã nói tiếp: "Minh Hạo, anh đã đợi ngày ly hôn đã ba năm rồi, bây giờ cũng đã đợi được, không lẽ anh không thể đợi thêm nửa tháng sao? Không lẽ... anh sợ chỉ trong nửa tháng mà anh lại yêu em, không muốn ly hôn nữa?"
Bị Đặng Linh Vi khích tướng, Minh Hạo siết chặt tay thành nắm đấm, trên môi dần hiện ra một nụ cười nhếch đầy tự tin: "Sao có thể chứ, cô nghĩ nhiều rồi, tôi sao có thể yêu cô. Được, nhớ lời mà cô nói, mười lăm ngày, không hơn không kém."
Nói xong, Tần Minh Hạo bước một mạch đến phòng làm việc, không thèm để ý đến người phụ nữ điên là cô nữa.
Quản gia thấy Minh Hạo đã lên lầu, bèn bước đến đỡ Linh Vi lên trong vũng máu, trong lòng không khỏi thương xót: "Thiếu phu nhân, cô cần gì phải làm vậy. Có đáng không?"
Đáng không? Với người khác, với Tần Minh Hạo thì đương nhiên là không đáng, vì sau khi ly hôn, cô vẫn còn có Đặng gia chống lưng, vẫn có thể trở về Đặng gia làm con cưng, làm tam tiểu thư. Nhưng chỉ có mình cô là biết rõ, sau khi ly hôn... thì cô... không còn gì cả nên đối với cô, mười lăm ngày được ở bên anh, rất đáng. Còn gì đáng hơn là được ở cạnh vên người mình yêu trước khi chết chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.