Chương 8
Thúy Vy06032008
11/06/2023
Sau khi bữa ăn sáng kết thúc thì quản gia đã nhận được lệnh từ Minh Hạo, chỉ trong một buổi sáng trong nhà đã không còn một người giúp việc nào, không gian trở nên yên tĩnh và dễ thở hơn rất nhiều. Không còn tiếng ồn ào, cũng không còn tiếng xì xầm to nhỏ, trong mười lăm ngày này cô sẽ biến nó thành một mái ấm thật sự, mà ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên.
Cả ngày hôm nay Đặng Linh Vi rất vui vẻ, vui đến mức quên luôn bản thân là một người có bệnh. Nguyên buổi sáng cô đã ra sức nấu nướng và dồn hết tình yêu của mình vào đó như một thiếu nữ vừa mới biết yêu.
"Thiếu phu nhân, cô định ra ngoài sao? Có cần kêu tài xế chở cô không?" Quản gia hỏi vậy là vì lo lắng cho cô nhưng cô lại xua tay: "Không cần đâu, chú không cần lo lắng, cháu cũng đâu phải là một đứa trẻ, cháu có thể tự lo cho mình. Phải rồi, chú quản gia nè, chú đừng nói với anh ấy là cháu sẽ đến công ty nha! Cháu muốn anh ấy bất ngờ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cháu đến công ty đưa cơn cho anh ấy."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Linh Vi ánh lên một sự hạnh phúc khó diễn tả, cứ như từ trước đến giờ cô chưa từng chịu đau khổ, cứ như sự lạnh lùng của anh là chưa từng tồn tại, bọn họ luôn là một đôi vợ chồng hạnh phúc khiến cho quản gia cảm thấy chua xót.
...
Đặng Linh Vi đón taxi đến công ty của Tần Minh Hạo, đứng trước cửa công ty, cô sửa soạn lại đầu tóc một chút rồi bước vào trong. Tuy cô chưa từng đến đây nhưng cô lại biết rõ anh làm việc ở tầng mấy, cô đi đến phía thang máy, định cứ vậy thẳng tiến đến đích. Nhưng đây là lần đầu Linh Vi đến đây, ở công ty không có ai nhận ra cô nên cô đã bị nhân viên của công ty chặn lại.
"Xin hỏi, cô tìm ai ạ?" Một cô gái tiếp tân đến hỏi cô.
"Tôi đến tìm A Hạo." Cô nói.
Nghe thấy hai chữ "A Hạo", cô tiếp tân liền sững sờ, mọi ánh mắt cũng bắt đầu đổ dồn vào cô, họ liên tục đảo mắt lên người cô mà dò xét. Cô chỉ là một cô gái bình thường không hơn không kém mà lại dám gọi tổng dám đốc một cách thân mật như vậy, đúng là không biết lượng sức.
Tiếp tân bình tĩnh lại, dù sao thì phụ nữ mặt dày đến tìm tổng giám đốc của họ cũng không ít, những người ngư vậy, tiếp tân cũng đã gặp qua không ít. Cô ta tiếp tục nói: "Cô đến tìm Tần tổng sao? Vậy xin hỏi, cô đã hẹn trước chưa?"
Linh Vi hơi cúi đầu, gượng cười mà nói nhỏ: "Tôi... là vợ anh ấy."
Tiếp tân cau mày, dường như không tin cũng dường như đã mất kiên nhẫn: "Cô này, cô không biết cái gì gọi là liêm sỉ sao? Haiz! Vậy cô có gì để chứng minh không? Hoặc là... rời khỏi đây."
Linh Vi không có gì để chứng minh cả, nhưng cô cũng không thể gọi cho anh, vì lúc ra ngoài cô đã quên mang theo điện thoại.
Tiếp tân nhìn cô một lúc đã cảm thấy chướng mắt, liền kêu bảo vệ vào "mời" cô ra ngoài.
Dùng từ mời là lịch sự, còn bọn họ hành động thì rõ mạnh bạo, bảo vệ vừa vào đã trực tiếp lôi lôi, kéo kéo, không chút nương tay với phụ nữ.
Nhưng Linh Vi lại không muốn rời đi như vậy, cô đẩy họ ra và không ngừng nói: "Tôi thật sự là vợ của anh ấy, không tin cô có thể cho tôi gặp anh ấy."
Trong khi Linh Vi vẫn đang giằng co thì cửa thang máy dành riêng cho những người có quyền hạn trong công ty đã được mở ra, đập vào mắt cô là hình ảnh của Tần Minh Hạo và Đặng Tử San, bọn họ vừa cười cười nói nói, rất xứng đôi vừa lứa.
Đặng Tử San vẫn xinh đẹp và quyến rũ như vậy, dường như thời gian đã bỏ quên đi cô ta. Linh Vi bất giác nhìn lại bản thân, trên người chỉ mặc một chiếc váy cũ lỗi thời từ mấy năm trước, gương mặt còn không có một chút phấn song, nhợt nhạt, xấu xí.
Linh Vi cắn răng, cô siết chặt chiếc tiếu đựng cơm trong tay, cúi đầu định ngoan ngoãn rời đi nhưng không ngờ một chất giọng ngọt ngào vang lên: "Linh Vi? Linh Vi phải không em?"
Theo lời của Đặng Tử San, Tần Minh Hạo cũng nhìn qua phía này. Thoáng cái, anh đã không giữ được vẻ mặt tươi cười của lúc nảy, mặt mày đã trở nên khó coi vô cùng. Anh cùng cô ta bước đến chỗ Linh Vi, cô ta lại cất giọng trong trẻo: "Lâu rồi không gặp."
Linh Vi chưa từng tưởng tượng ra khi gặp lại cô ta sẽ là như thế nào, cô ta sẽ hận cô, sẽ chửi mắng cô vì đã nhân lúc cô ta rời đi mà cướp Tần Minh Hạo, một người đáng lẽ ra là anh rể của mình. Nhưng không ngờ cô ta lại tươi cười như không có chuyện gì và biến cô thành một kẻ hèn hạ.
Mọi ánh mắt hóng hớt đã bắt đầu dồn phía này, Tần Minh Hạo hất tay ra lệnh cho bảo vệ ra ngoài và trừng mắt về phía mấy người kia một cái mới lên tiếng: "Sao cô lại đến đây?"
Giọng anh đã trở nên lạnh lùng như thường ngày, giống như người của lúc sáng là người của bây giờ không phải là một vậy.
Linh Vi cố kiềm chế đi sự run rẩy của bản thân, ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Em đến đưa cơm cho anh."
Không do dự, anh liền trả lời: "Không cần đâu, cô về đi, tôi đã hẹn với Tử San sẽ cùng ăn cơm rồi."
Linh Vi chỉ siết chặt túi đựng cơm trong tay, không nói gì, cũng không để lộ ra gương mặt đau đớn, cô định gật đầu bảo được rồi trực tiếp rời đi, nhưng không ngờ Đặng Tử San lại lên tiếng trước: "Nếu vợ anh đã đến tận đây đưa cơm cho anh rồi thì anh cứ ở lại đi, chúng ta hẹn bữa khác cũng được."
Nói xong cô ta liền rời đi, còn mọi người thì lại nhìn Linh Vi chầm chầm. Bọn họ không ngờ Linh Vi lại thật sự là vợ của Tần Minh Hạo. Ánh mắt bất ngờ của họ nhanh chóng vụt tắt, sau đó là khinh bỉ và bắt đầu xì xào bàn tán.
"Em xin lỗi." Vừa dứt lời thì Tần Minh Hạo đã mạnh bạo kéo cô vào thang máy, tuy cô không nhìn thẳng vào anh nhưng cô thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của anh. Chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô vì đã phá hủy bữa cơm của anh và người anh yêu.
Cả ngày hôm nay Đặng Linh Vi rất vui vẻ, vui đến mức quên luôn bản thân là một người có bệnh. Nguyên buổi sáng cô đã ra sức nấu nướng và dồn hết tình yêu của mình vào đó như một thiếu nữ vừa mới biết yêu.
"Thiếu phu nhân, cô định ra ngoài sao? Có cần kêu tài xế chở cô không?" Quản gia hỏi vậy là vì lo lắng cho cô nhưng cô lại xua tay: "Không cần đâu, chú không cần lo lắng, cháu cũng đâu phải là một đứa trẻ, cháu có thể tự lo cho mình. Phải rồi, chú quản gia nè, chú đừng nói với anh ấy là cháu sẽ đến công ty nha! Cháu muốn anh ấy bất ngờ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cháu đến công ty đưa cơn cho anh ấy."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Linh Vi ánh lên một sự hạnh phúc khó diễn tả, cứ như từ trước đến giờ cô chưa từng chịu đau khổ, cứ như sự lạnh lùng của anh là chưa từng tồn tại, bọn họ luôn là một đôi vợ chồng hạnh phúc khiến cho quản gia cảm thấy chua xót.
...
Đặng Linh Vi đón taxi đến công ty của Tần Minh Hạo, đứng trước cửa công ty, cô sửa soạn lại đầu tóc một chút rồi bước vào trong. Tuy cô chưa từng đến đây nhưng cô lại biết rõ anh làm việc ở tầng mấy, cô đi đến phía thang máy, định cứ vậy thẳng tiến đến đích. Nhưng đây là lần đầu Linh Vi đến đây, ở công ty không có ai nhận ra cô nên cô đã bị nhân viên của công ty chặn lại.
"Xin hỏi, cô tìm ai ạ?" Một cô gái tiếp tân đến hỏi cô.
"Tôi đến tìm A Hạo." Cô nói.
Nghe thấy hai chữ "A Hạo", cô tiếp tân liền sững sờ, mọi ánh mắt cũng bắt đầu đổ dồn vào cô, họ liên tục đảo mắt lên người cô mà dò xét. Cô chỉ là một cô gái bình thường không hơn không kém mà lại dám gọi tổng dám đốc một cách thân mật như vậy, đúng là không biết lượng sức.
Tiếp tân bình tĩnh lại, dù sao thì phụ nữ mặt dày đến tìm tổng giám đốc của họ cũng không ít, những người ngư vậy, tiếp tân cũng đã gặp qua không ít. Cô ta tiếp tục nói: "Cô đến tìm Tần tổng sao? Vậy xin hỏi, cô đã hẹn trước chưa?"
Linh Vi hơi cúi đầu, gượng cười mà nói nhỏ: "Tôi... là vợ anh ấy."
Tiếp tân cau mày, dường như không tin cũng dường như đã mất kiên nhẫn: "Cô này, cô không biết cái gì gọi là liêm sỉ sao? Haiz! Vậy cô có gì để chứng minh không? Hoặc là... rời khỏi đây."
Linh Vi không có gì để chứng minh cả, nhưng cô cũng không thể gọi cho anh, vì lúc ra ngoài cô đã quên mang theo điện thoại.
Tiếp tân nhìn cô một lúc đã cảm thấy chướng mắt, liền kêu bảo vệ vào "mời" cô ra ngoài.
Dùng từ mời là lịch sự, còn bọn họ hành động thì rõ mạnh bạo, bảo vệ vừa vào đã trực tiếp lôi lôi, kéo kéo, không chút nương tay với phụ nữ.
Nhưng Linh Vi lại không muốn rời đi như vậy, cô đẩy họ ra và không ngừng nói: "Tôi thật sự là vợ của anh ấy, không tin cô có thể cho tôi gặp anh ấy."
Trong khi Linh Vi vẫn đang giằng co thì cửa thang máy dành riêng cho những người có quyền hạn trong công ty đã được mở ra, đập vào mắt cô là hình ảnh của Tần Minh Hạo và Đặng Tử San, bọn họ vừa cười cười nói nói, rất xứng đôi vừa lứa.
Đặng Tử San vẫn xinh đẹp và quyến rũ như vậy, dường như thời gian đã bỏ quên đi cô ta. Linh Vi bất giác nhìn lại bản thân, trên người chỉ mặc một chiếc váy cũ lỗi thời từ mấy năm trước, gương mặt còn không có một chút phấn song, nhợt nhạt, xấu xí.
Linh Vi cắn răng, cô siết chặt chiếc tiếu đựng cơm trong tay, cúi đầu định ngoan ngoãn rời đi nhưng không ngờ một chất giọng ngọt ngào vang lên: "Linh Vi? Linh Vi phải không em?"
Theo lời của Đặng Tử San, Tần Minh Hạo cũng nhìn qua phía này. Thoáng cái, anh đã không giữ được vẻ mặt tươi cười của lúc nảy, mặt mày đã trở nên khó coi vô cùng. Anh cùng cô ta bước đến chỗ Linh Vi, cô ta lại cất giọng trong trẻo: "Lâu rồi không gặp."
Linh Vi chưa từng tưởng tượng ra khi gặp lại cô ta sẽ là như thế nào, cô ta sẽ hận cô, sẽ chửi mắng cô vì đã nhân lúc cô ta rời đi mà cướp Tần Minh Hạo, một người đáng lẽ ra là anh rể của mình. Nhưng không ngờ cô ta lại tươi cười như không có chuyện gì và biến cô thành một kẻ hèn hạ.
Mọi ánh mắt hóng hớt đã bắt đầu dồn phía này, Tần Minh Hạo hất tay ra lệnh cho bảo vệ ra ngoài và trừng mắt về phía mấy người kia một cái mới lên tiếng: "Sao cô lại đến đây?"
Giọng anh đã trở nên lạnh lùng như thường ngày, giống như người của lúc sáng là người của bây giờ không phải là một vậy.
Linh Vi cố kiềm chế đi sự run rẩy của bản thân, ngẩng đầu lên và mỉm cười: "Em đến đưa cơm cho anh."
Không do dự, anh liền trả lời: "Không cần đâu, cô về đi, tôi đã hẹn với Tử San sẽ cùng ăn cơm rồi."
Linh Vi chỉ siết chặt túi đựng cơm trong tay, không nói gì, cũng không để lộ ra gương mặt đau đớn, cô định gật đầu bảo được rồi trực tiếp rời đi, nhưng không ngờ Đặng Tử San lại lên tiếng trước: "Nếu vợ anh đã đến tận đây đưa cơm cho anh rồi thì anh cứ ở lại đi, chúng ta hẹn bữa khác cũng được."
Nói xong cô ta liền rời đi, còn mọi người thì lại nhìn Linh Vi chầm chầm. Bọn họ không ngờ Linh Vi lại thật sự là vợ của Tần Minh Hạo. Ánh mắt bất ngờ của họ nhanh chóng vụt tắt, sau đó là khinh bỉ và bắt đầu xì xào bàn tán.
"Em xin lỗi." Vừa dứt lời thì Tần Minh Hạo đã mạnh bạo kéo cô vào thang máy, tuy cô không nhìn thẳng vào anh nhưng cô thể cảm nhận rõ ràng sự tức giận của anh. Chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho cô vì đã phá hủy bữa cơm của anh và người anh yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.