Khế Hôn

Chương 19: Xấu hổ là cái gì? Có thể bíp bíp? Hay có thể ba ba ba?

Công Tử Như Lan

29/07/2017

Cuối tuần, Hách Liên Tình theo ước định mang Hàn Dạng đến quán Đông y.

Khi ở trên xe, Hàn Dạng nhịn không được hỏi, “Hách Liên Tình, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?”

“Bởi vì anh là một nam nhân tốt.” Hách Liên Tình nói một cách đàng hoàng trịnh trọng.

“Anh nghiêm túc một chút đi.” Hàn Dạng câm nín.

“Bởi vì em rất phiền phức.” Hách Liên Tình ghét bỏ mà liếc mắt nhìn cậu, “Mỗi lần đau đều rên hừ hừ, ồn ào chết.”

“Em không hừ có được hay không.” Hàn Dạng phản bác, bây giờ còn chưa tới thời điểm lạnh nhất của mùa đông, trên đùi vẫn chưa cảm giác nhiều lắm,cho dù là đến lúc ấy, cậu cũng sẽ nhẫn.

Đương nhiên cậu sẽ không tin cái lí do này của Hách Liên Tình, chỉ là cho dù có là lí do gì cũng tốt, cậu để ở trong lòng là được.

Đến quán Đông y, Hách Liên Tình đậu xe xong, cùng Hàn Dạng đi vào.

Trước khi tới đã hẹn trước với Trần Thanh Thanh, hai người theo y tá đi vào phòng làm việc của Trần Thanh Thanh.

Trong phòng làm việc Trần Thanh Thanh đang viết gì đó, nhìn thấy hai người tiến vào, đặt bút đứng lên cười nói, “Các cậu đã tới.”

Cô khoảng chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, tóc ngắn, đeo kính không gọng, nhìn phi thường thân thiết.

“Trần y sĩ.” Hách Liên Tình gật đầu với cô, Hàn Dạng cũng chào một tiếng.

“Xin chào, ngồi xuống trước đã.” Trần Thanh Thanh vẫy vẫy tay, ra hiệu bọn họ đi qua.

Hách Liên Tình vỗ vỗ Hàn Dạng, cùng cậu ngồi xuống.

“Trước tiên nói cho tôi một chút là tình huống thế nào.” Trần Thanh Thanh hỏi.

Hàn Dạng đem tình huống của bản thân nói qua một lần, Trần Thanh Thanh vừa nghe vừa ghi lại, thỉnh thoảng hỏi thăm một ít vấn đề mấu chốt. Chờ ghi xong, cô gấp vở lại đứng lên, nói, “Đến phòng vật lí trị liệu sát vách tôi giúp cậu nhìn.”

Hàn Dạng không biết bệnh của mình nghiêm trọng đến mức nào, cùng cô đến phòng vật lý trị liệu sát vách, Hách Liên Tình đi cùng cậu.

Bởi vì phải châm cứu, cho nên mặc quần quá dày sẽ không tiện, Hàn Dạng đã sớm đổi lại quần cộc đã chuẩn bị tốt, Trần Thanh Thanh nói nằm trên giường.

Trần Thanh Thanh đi đến bên đầu gối Hàn Dạng đưa tay nặn nặn hỏi, “Lúc thường chỗ nào hay đau nhất?”

Hàn Dạng ngồi xuống chỉ mấy nơi cho cô xem, Trần Thanh Thanh gật gật đầu, đưa tay xoa bóp các huyệt vị trên đùi mấy lần, một bên ấn một bên hỏi Hàn Dạng có cảm giác gì. Lúc cô ấn tới một số huyệt vị thì lông mày Hàn Dạng hơi nhíu lại, Hách Liên Tình động viên mà sờ sờ mu bàn tay cậu.

“Khi đau nhất thì có cảm giác gì?” Trần Thanh Thanh hỏi.

“Phát run, như là có cây đinh đâm vào.” Hàn Dạng hình dung một chút, “Nghiêm trọng hơn là không thể cử động chân quá nhiều.”

“Lúc ấy có biện pháp gì?” Trần Thanh Thanh hỏi.

“Thoa thuốc mỡ, hoặc là thoa rượu thuốc.” Hàn Dạng nói. Đây là cách đơn giản nhất và tiết kiệm tiền nhất.

Trần Thanh Thanh đem trình huống của Hàn Dạng ghi nhớ lại, nói, “Thuốc mỡ loại này chỉ có thể trị ngọn không trị gốc. Hơn nữa tình huống của cậu có chút nghiêm trọng, bởi vì thời gian dài không chữa trị.”

“Vậy tôi…”

“Cần phải làm sao để chữa?” Hách Liên Tình lên tiếng hỏi, cau mày.

“Hôm nay trước tiên tôi châm cứu một chút, rồi mới an bài trị liệu.” Trần Thanh Thanh nói, “Trước đây đã từng châm cứu sao?”

“Không có.” Hàn Dạng lắc đầu.

“Có một vài huyệt vị có thể sẽ có chút đau, nhưng nếu quen rồi thì tốt.” Trần Thanh Thanh kêu y tá tiến vào, phân phó một ít chuyện, liền nói với Hàn Dạng, “Trước tiên nằm xuống.”

Hàn Dạng nằm xuống xong, Hách Liên Tình ngồi ở một bên.

Trần Thanh Thanh đơn giản nói một chút ảnh hưởng của huyệt vị với Hàn Dạng, cùng cậu tán gẫu để cậu thả lỏng tâm tình, tránh lần thứ nhất châm kim thì khẩn trương.

Bất quá trong quá trình châm cứu cô phát hiện Hách Liên Tình so với Hàn Dạng còn muốn căng thẳng hơn. Mỗi lần cô hạ châm, Hàn Dạng bởi vì đau đớn mà cau mày, Hách Liên Tình sẽ ở một bên nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của cậu, thấp giọng để cậu thả lỏng, nhưng mà thanh âm của hắn nghe lại càng khẩn trương.

Sau khi hạ châm, trên trán Hàn Dạng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Kỳ thực cũng không đau lắm, một số huyệt vị đau, nhưng đa số là tê trướng, so với lúc phát bệnh thì tốt hơn nhiều. Có lẽ là lần đầu tiên thử nghiệm có chút không quá thích ứng.



Hách Liên Tình lấy khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi, động tác dịu dàng. Điều này làm cho Hàn Dạng nhớ tới lần trước viêm dạ dày phải nằm viện Hách Liên Tình gác đêm giúp cậu lau mồ hôi.

“Sao vậy?” Hách Liên Tình phát hiện cậu bình tĩnh mà nhìn mình.

“Anh thật là đẹp mắt.” Hàn Dạng cười nói, đưa tay sờ lên mi cốt (*) Hách Liên Tình.

(*)Mi cốt: Phần xương ở đầu lông mày

Động tác của Hách Liên Tình dừng một chút, nhìn cậu.

Hàn Dạng nở nụ cười, ngoắc ngoắc ngón tay của hắn, hỏi, “Anh có muốn châm mấy châm không?”

“Anh?” Hách Liên Tình nhíu mày, “Châm chỗ nào?”

“Vai? Hay là xương cột sống đi?” Hàn Dạng suy nghĩ một chút nói, “Không phải thì eo cũng được, thường hay ngồi văn phòng, mấy nơi này hay đau nhức.”

Hách Liên Tình a một tiếng, quay đầu lại liếc nhìn Trần Thanh Thanh đưa lưng về phía bọn họ chỉnh lý đồ vật, cúi đầu nhanh chóng tại môi Hàn Dạng hôn lên một cái, thấp giọng nói, “Thắt lưng của anh có được hay không, không phải em rõ ràng nhất sao? Hm?”

Hàn Dạng trong nháy mắt phản ứng lại, “Lưu manh!”

Cậu chỉ là quan tâm Hách Liên Tình, không nghĩ tới Hách Liên Tình vậy mà lại ‘Tình Cách Cách’ như vậy!

“Hừ.” Tâm tình Hách Liên Tình khoái trá mà hừ một tiếng, không có chút nào cảm thấy có gì không ổn.

Động tác của hai người vừa vặn rơi vào trong gương bên cạnh Trần Thanh Thanh, cô dừng tay lại, đáy mắt chợt lóe ‎lên ý cười. Hách Liên Tình cùng Hàn Dạng là quan hệ phu phu hợp pháp cô đã biết từ em trai, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Ít nhất dưới cái nhìn của cô hai người phi thường xứng.

Đem đồ vật sửa sang xong, cô đi tới nhìn chân Hàn Dạng một chút, hỏi, “Cảm giác thế nào?”

“Có chút tê dại.” Hàn Dạng nói.

“Phản ứng bình thường.” Trần Thanh Thanh cười nói, “Chỉ dựa vào châm cứu cũng không được, lát nữa tôi dạy cho cậu phương pháp xoa bóp đơn giản một chút, xoa bóp nhiều, đối với chân của cậu mới có lợi.”

“Dạy tôi đi.” Hách Liên Tình một bên nói, “Tôi giúp em ấy xoa bóp.”

Hàn Dạng ngẩng đầu nhìn hắn, “Em tự mình làm là được rồi, anh còn…”

Hách Liên Tình lấy tay che trên môi cậu, ngăn trở cậu nói chuyện, một bên nói với Trần Thanh Thanh, “Đã làm phiền cô, Trần y sĩ.”

“Không sao, tôi ở văn phòng bên cạnh, có việcthì gọi tôi.” Trần Thanh Thanh nói xong cũng ra khỏi phòng vật lý trị liệu.

Trong phòng chỉ còn dư lại hai người bọn họ, Hàn Dạng nháy mắt một cái, há miệng khẽ cắn lòng bàn tay Hách Liên Tình.

Tay Hách Liên Tình giật giật, lấy tay kẹp chặt cái miệng của cậu, cúi đầu nhìn xuống, “Lúc thường ăn là hoóc-môn tăng trưởng đúng không? Lá gan lớn bằng khí cầu rồi nhỉ.”

Đây là nói cậu lớn gan đi. Hàn Dạng bị bịt miệng, nói không rõ mà nịnh nọt, “Chủ yếu là do thói quen của Hách Liên đại gia.” (Vơn, ‎bạn Mắm là nói ngày nào anh Cách cũng hầm canh cho ẻm nên lá gan mới lớn)

Hách Liên Tình khẽ hừ một tiếng, đối với cậu chân chó phi thường hài lòng. Buông lỏng tay ra, đi tới bên kia giường, cúi người nhìn kim châm trên chân Hàn Dạng, hỏi, “Có đau không?”

“Không đau a.” Hàn Dạng nằm nghiêng đầu nhìn một chút, “Không phải mới nói sao?”

Hách Liên nhẹ nhàng sờ sờ chân cậu, nghiêng đầu nói, “Cái kia là nói với người khác, ở trước mặt anh em có thể đau.”

Ánh mắt của hắn mang theo ôn nhu mê người, Hàn Dạng cảm giác cỗ nhu tình kia đem toàn bộ chính mình vây lại, ấm áp như ánh mặt trời đầu xuân.

Trước đây không có người nào nói với Hàn Dạng như vậy, phảng phất hết thảy đau đớn cũng có thể giao cho hắn. Hàn Dạng cùng Hách Liên Tình nhìn nhau, lầm bầm hỏi một câu, “Nếu như em đau, làm sao bây giờ?”

Hách Liên Tình thu tay về, quay trở lại bên cạnh, một tay chống bên tai cậu, cúi đầu.

Trước mắt bị bóng tối bao trùm, Hàn Dạng ngửa cằm lên, Hách Liên Tình hôn vào trên môi cậu, nhẹ nhàng nhu nhu.

“Đều sẽ tốt thôi.” (Eo —— Ngọt hơn mật)

Hàn Dạng nghe thấy thanh âm Hách Liên Tình vang lên bên tai, mang theo thương tiếc không chút nào che giấu. Cậu khẽ a một tiếng đáp lại, đưa tay nhẹ nhàng ôm lưng Hách Liên Tình.

Sau khi rút châm, Hàn Dạng cảm giác tê dại ở hai chân vẫn còn, còn có trướng đau.

“Đợt trị liệu kế tiếp đã xác định thời gian, nếu như muốn thay đổi thì sớm gọi điện thoại cho tôi là được.” Trần Thanh Thanh nói, cô sờ sờ đầu gối Hàn Dạng, “Chú ý không nên bị nhiễm lạnh, lúc thường chú ý nhiều một chút.”



“Được.” Hàn Dạng gật gật đầu.

“Ngoài ra dạ dày của cậu chỉ dựa vào dược thiện thì không đủ, để tôi kê cho cậu mấy thang thuốc Đông y uống, cái này cũng cần điều trị một quãng thời gian, nhớ cần ăn kiêng.” Trần Thanh Thanh căn dặn cậu, “Ngày mai các cậu lại đây tôi sẽ dạy cậu cách xoa bóp.”

“Vâng, cảm ơn Trần y sĩ.” Hàn Dạng nghiêm túc nói.

“Cảm ơn.” Hách Liên Tình cũng lên tiếng.

“Đừng khách khí.” Trần Thanh Thanh nói.

Giờ đã tuần cuối cùng của tháng Mười một, L thị nhiệt độ thấp, hai người mới ra khỏi quán Đông y, một luồng hơi lạnh liền úp tới.

Hách Liên Tình kéo Hàn Dạng, “Em ở bên trong chờ, anh đi lái xe tới đây.” Nói muốn đi, Hàn Dạng vội vàng kéo hắn, nói, “Không cần nghiêm trọng hoá như vậy, em đi chung với anh là tốt rồi.”

Hách Liên Tình quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, “Đi vào.”

Hàn Dạng không nghe, trái lại cầm lấy tay hắn, nói, “Em muốn cùng anh.”

… Thật cmn dính người a.

Trong lòng Hách Liên Tình thầm mắng một câu, trở tay đem bàn tay Hàn Dạng bao lại, lôi kéo cậu tới chỗ đậu xe.

Hàn Dạng theo ở phía sau, cười cong cả mắt.

Cùng giờ ngày hôm sau, Hách Liên Tình cùng Hàn Dạng liền đi quán Đông y. Lúc Hàn Dạng châm cứu, Hách Liên Tình ở bên cạnh cùng Trần Thanh Thanh học phương pháp xoa bóp. Hắn học rất nghiêm túc, ngoại trừ vị trí huyệt đạo, cách xoa bóp cùng cường độ cùng Trần Thanh Thanh xác nhận nhiều lần.

Hàn Dạng nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn Hách Liên Tình đang nghiêm túc học tập, cảm giác hắn soái đến kỳ cục.

Nghĩ đến đâylà nam nhân thuộc về mình, không biết vì sao có cảm giác muốn cười rộ lên.

“Giữ được một người đàn ông ưu tú như anh, em liền ôm gối cười trộm đi.”

Nhớ tới câu nói không biết xấu hổ kia của Hách Liên Tình, Hàn Dạng thật sự đem mặt chôn ở trong gối bật cười. Nụ cười này của cậu, hai người bên cạnh đang dạy và học cùng nhau nhìn về phía cậu.

Hàn Dạng che miệng lại, khoát tay nói, “Không có chuyện gì, không cần để ý đến tôi.”

Hách Liên Tình liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục cúi đầu học tập. Hàn Dạng phát hiện mình dĩ nhiên hiểu được ‎ý tứ trong mắt hắn: Em châm cứu trên não sao?

Giữ lấy một nam nhân ngạo kiều miệng tiện như vậy, rốt cuộc nên cười hay là nên khóc a.

Hàn Dạng cuối cùng vẫn là đem gối áp ở trên mặt, nín cười.

Trước khi rời đi Trần Thanh Thanh nói với Hách Liên Tình, “Xoa bóp phải luyện tập nhiều mới có hiệu quả, có cái gì không biết ngày mai hỏi lại tôi.”

Hách Liên Tình gật gật đầu, cảm ơn xong cùng Hàn Dạng ly khai.

Buổi tối hôm đó trở lại Hách Liên Tình liền nghe theo lời dặn của bác sĩ, đem Hàn Dạng đè xuống giường ấn toàn bộ, hảo hảo thực tiễn câu nói ‘Luyện tập nhiều mới có hiệu quả’. Bất quá hắn đè xuống không phải chân, mà là một số vị trí không tiện nói.

“… Ưm!” Trên eo truyền tới tê dại khiến Hàn Dạng rên khẽ một tiếng, hai tay cậu bị Hách Liên Tình đặt trên đầu giường, không ngừng mà vặn vẹo, “Mau thả em ra! Anh cái tên khốn kiếp này!”

Hách Liên Tình một tay đè lại cổ tay Hàn Dạng, một tay tại eo cậu nhẹ nhàng ấn ấn, thỉnh thoảng dùng ngón tay cái vuốt nhẹ mấy lần da thịt nơi đó. Nghe thấy Hàn Dạng mắng hắn, hừ một tiếng, “Có hai câu mà mắng lui mắng tới, khốn kiếp, lưu manh.”

Ngón tay của hắn như là dẫn theo dòng điện, ở bên hông Hàn Dạng mang theo từng đốm lửa, Hàn Dạng bị hắn làm cho toàn thân nhũn ra, lại không thể làm gì, chỉ có thể hậm hực nói, “Trần y sĩ dạy anh xoa bóp là làm thế này sao? Anh có biết xấu hổ không a!”

“Ồ? Xấu hổ?” Hách Liên Tình áp sát cậu, tay kia lưu luyến ở bên hông lủi vào bên trong quần pyjamas, đặt lên cái mông mềm mại, khẽ nhéo một cái, nói, “Xấu hổ là cái gì? Có thể bíp bíp? Hay là có thể ba ba ba?” (Tiếng khi làm chuyện *ấy ấy* đó ///o///)

Hàn Dạng khiếp sợ với sự không biết xấu hổ của Hách Liên Tình, quay đầu nhìn hắn nói không nên lời! Người này rốt cuộc là từ nơi nào học được vậy!

Biểu tình trừng mắt của cậu trong mắt Hách Liên Tình vô cùng khả ái, nhịn không được hướng về phía trước hôn cậu một cái, ngón tay có tiết tấu mà xoa nắn mông cậu, thấp giọng nói, “Trần y sĩ nói kĩ thuật xoa bóp phải luyện tập nhiều mới có hiệu quả, anh chính là vì em nên mới đi học, đương nhiên phải dùng ở trên thân thể em, em nói có đúng không?”

Anh thà không học còn hơn!! Trong lòng Hàn Dạng gần như sụp đổ.

“Thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta thử phương pháp khác đi.” Hách Liên Tình kéo xuống quần pyjamas của cậu, tách ra hai chân, ngón tay từ bắp đùi một đường đi lên trên. Hắn khẽ cắn vành tai Hàn Dạng, nhẹ giọng dụ dỗ nói, “Ngoan, tách chân ra một chút.”

“…………” Hàn Dạng nằm lỳ ở trên giường, lườm một cái, hoàn toàn biến hoá thành một Tiểu Cá Mắm.

Vì vậy hôm nay Tiểu Cá Mắm vẫn không thoát khỏi số phận bị lăn qua lộn lại rán toàn bộ ~ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Hôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook