Khế Khoát

Chương 4: Nguyên do

Hoàng Lương Mỹ Mộng

02/02/2023

Chu Mịnh bị mẹ cậu dắt lỗ tai vào phòng 4006, Trì Miểu định đi gọi chủ nhiệm Trần tới đây nhìn một cái, đã chín giờ hơn, lại về muộn một ít, về nhà cũng không cần thiết lắm. Anh xoay người còn chưa đứng yên thì đã bị một bàn tay duỗi tới kéo trên hành lang, làm đứa nhỏ cũng bị dọa theo luôn.

Ổn định được trong tâm, Trì Miểu vội vàng ôm chặt đứa nhỏ, ngẩng đầu nhìn cái người không biết nặng nhẹ kia, thế nhưng người kia còn bày ra vẻ mặt xấu, tính tình cọ một chút liền căng như dây đàn.

"Anh tới đây làm gì!"

Mạnh Diễm mắt nhìn đứa nhỏ dưới chân một cái: "Đến nhìn con trai anh."

Trì Miểu: "...."

Phương Vệ: "...."

Trì Miểu không muốn cùng hắn cãi cọ, đẩy cửa ra mời chủ nhiệm Trần đi vào, Chu Minh ngồi ở trên giường ngao ngao kêu to, ý đồ dùng cái chân đau tới mức muốn chửi mẹ nó để dời tầm mắt. Loại diễn xuất này người khác đều chỉ ngồi nhìn, chỉ có Phương Vệ là thật lòng, chạy vào ôm một chân khác của Chu Minh kêu: "Anh ơi, anh, đừng sợ đừng sợ."

Lý Dung Dung cầm thuốc đi tới thấy hai người họ, ánh mắt sáng lên: "Chủ nhiệm Trì, anh đẹp trai này là bạn của anh à?"

Mạnh Diễm còn đang canh cánh trong lòng câu nói vừa rồi của cô cho nên không hé răng. Trì Miểu thấy hắn không có ý định muốn tiếp chuyện, vội vàng gật gật đầu, kêu cô đi vào trước xem tình huống của Chu Minh.

"Đứa nhỏ kia là tình huống gì đây, thật sự là con của em?"

Thay quần áo lấy balo, Trì Miểu từ văn phòng đi ra trực tiếp đi thẳng tới thang máy, người cao lớn kia sốt ruột, chạy mấy bước to tới gắt gao túm chặt anh, trên hành làng người đến người đi không chịu buông tay.

"Em nói rõ ràng cho anh, Tam Thủy, chuyện này chúng ta cần nghiêm túc nói chuyện!"

Đi ngang qua đều là người quen, còn có cả người bệnh nhìn thấy Trì Miểu liền chào hỏi. Thanh niên bẻ tay Mạnh Diễm nhưng không được, mắt thấy người ngày càng nhiều, đành phải nhỏ giọng nói: "Anh trước tiên buông ra đã, chúng ta xuống dưới tìm một chỗ rồi nói."

Phía sau tòa trung tâm hồi sức có một vườn hoa, bên trong có một hồ nước, đường nhỏ quanh co khúc khuỷu có thể vòng quanh hồ nước một vòng, rất nhiều người bệnh ngồi xe lăn sẽ được người nhà đẩy tới đây giải sầu.

Trì Miểu trong lòng tức giận, đưa người tới bên cạnh hồ nước, nhìn hắn đứng trước mặt mình, hận không thể một chân đá hắn thẳng xuống hồ. ( =))))))

Mạnh Diễm nhìn ra suy nghĩ của anh, di bước chân dịch sang bên cạnh.

Trì Miểu: "...."

"Khụ... Tam Thủy... Em đừng giận.... Anh chính là sốt ruột muốn nói chuyện nên có chút...."

"Mạnh Diễm, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Thanh niên cắt lời hắn, lạnh lùng nói: "Sáu năm trước anh không rên một tiếng liền rời đi! Hiện tại lại càn quấy làm như mình rất có lý, muốn quấy rầy cuộc sống của tôi. Anh có tư cách gì mà chất vất đứa nhỏ kia có phải con trai tôi hay không? Nó cùng với anh có một đồng quan hệ hả? Nơi này là bệnh viện! Là nơi tôi công tác! Là nơi cứu người từ cửa phủ! Không phải trường học cũng không phải nhà anh!"

"Tam Thủy...."

"Anh đừng có nói chuyện!" Càng nói càng kích động, Trì Miểu thở hổn hển, giơ tay chặn hắn: "Tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng. Chúng ta gặp mặt thật sự chỉ là ngoài ý muốn! Tôi mặc kệ bây giờ xảy ra chuyện gì, tôi cũng chưa từng muốn lại dây dưa với anh. Anh muốn ôn lại tình cũ cũng được, tâm huyết dâng trào cũng được, tôi đây đều không muốn bồi anh! Mẹ anh năm đó rót rất đúng, đôi ta ở bên nhau cũng chưa đến hai năm, mười sáu mười bảy tuổi đầu thì có thể yêu tới mức nào chứ? Coi như tôi cầu xin anh, đừng lại xuất hiện trước mặt tôi nữa được không?"

Nói xong cả hai đều trầm mặc, cùng không nói gì.



Mắt Mạnh Diễm đỏ lên, nửa ngày trời cũng không mở miệng.

Trì Miểu tâm trạng cũng không hoàn toàn quá tốt, anh chớp chớp mắt nhịn xuống, nén giọng nói: "Đã sáu năm rồi, Mạnh Diễm. Tôi thật sự đã sớm không tiếp tục chờ anh nữa."

Con người nếu không thể vứt bỏ quá khứ thì con đường phải đi nhất định rất gian khổ. Trì Miểu không dám đảm bảo mấy năm nay anh có bao nhiêu cái tốt, nhưng mấy năm gần đây đúng là càng ngày càng nhẹ nhàng. Anh có một nhóm đồng nghiệp chuyên nghiệp, có cha mẹ hòa ái dễ gần, giờ đây Tết Âm Lịch cũng có thể cùng người nhà hòa thuận ngồi với nhau ăn bữa cơm đoàn viên, đây là điều anh đã hi vọng từ lâu mới có được, cho nên không coi đây là lợi thế mà dễ buông bỏ.

Anh không hề nhìn Mạnh Diễn, hiện tại chỉ muốn về nhà tắm rửa một cái rồi ngủ một giấc thật ngon.

Định đi lướt qua người đối phương lại bị hắn giữ chặt tay, giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ phía sau truyền tới: "Không được."

Mạnh Diễm xoay người nhìn anh: "Không được, không thể, anh không đồng ý!"

"Anh...."

"Mười sau mười bảy tuổi có thể yêu tới mức độ nào?" Hắn đột nhiên túm lấy tay Trì Miểu ấn lên bụng mình, khóe mắt tẫn nứt: "Yêu đến mức bị đâm hai dao thiếu chút nữa chết ở trên núi vẫn nhớ tới em! Sợ em không đợi được anh thì sẽ đau lòng sẽ khổ sở! Em nói đây tính là mức độ nào?"

Lòng bàn tay truyền đến cảm giác thập phần rõ ràng, đó là vết sẹo hai dao dài sáu centimet, một trên một dưới cách nhau không đến mười centimet. Một người bác sĩ, chạm vào miệng vết thương như vậy, trong đầu cơ hồ lập tức hiện lên hình ảnh máu me chảy đầm đìa.

Ở nơi mà anh không biết, trong lúc mà bọn họ tách ra, người con trai kia đã trải qua những gì, sao lại nhẫn nhịn tới mức cái gì anh cũng không biết!

Giây phút tạm dừng ngắn ngủi khiến cho tiếng gió bên tai cũng phá lệ vang dội.

Mạnh Diễm thấy anh một bộ thất hồn lạc phách, ngăn chặn bi phẫn tạm thời yên lòng. Anh duỗi tay đem thanh niên ôm vào trong ngực, nhỏ giọng ở bên tai anh lẩm bẩm: "Chúng ta về nhà chậm rãi nói, có chịu không? Mặc kệ em có chờ anh hay không, cũng mặc kệ em có tin anh hay không, anh đều một năm một mười nói cho em có được không? Tam Thủy, sáu năm này, anh chưa từng nghĩ tới chuyện vĩnh viễn không gặp lại em, ngược lại, anh mỗi ngày mỗi tháng đều tưởng tượng ra cảnh lúc gặp lại em."

Trong đầu Trì Miểu một mảnh hỗn độn, nghe cái gì cũng không rõ, chỉ có thể một lần lại một lần vuốt ve miệng vết thương trong tay. Anh cho rằng chính mình đã không còn có thể bị cái gì ngăn cản, có thể cứu được sống chết của một người. Nhưng không nghĩ tới, người trước mặt này bất luận là khi nào, vĩnh viễn đều là điểm yếu của anh.

Một lúc lâu sau, người tài giỏi trong lòng ngực mới chậm rãi ngẩng đầu.

"Sao lại bị thương?"

Mạnh Diễm biết anh mềm lòng, đánh liều cái muốn cọ mũi lên mặt, dùng ngón tay cọ cọ mặt thanh niên, dụ dỗ nói: "Chúng ta về nhà rồi nói, chuyện xưa quá dài, chúng ta từ từ nói. Nhà em hay nhà anh đều được!"

Còn có một câu vẫn chưa nói ra: Dù sao về sau đều là nhà chúng mình.

Trì Miểu bình tĩnh lại, một phen đẩy hắn ra, tránh khỏi đôi tay đang xoa xoa mắt mình: "Cho anh cơ hội mà anh không nói, vậy thì quên đi."

"Ay ay ay. đừng mà, anh nói anh nói. Hai năm trước khi chấp hành nhiệm vụ bị đâm hai nhát, sau khi vết thương lành mới xuất ngũ. Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em! Anh còn đến cả đại học Y, nhưng anh không biết em cùng thầy Cát thân thiết đến vậy, ông ấy không phải giáo viên hướng dẫn của em, cũng không dạy học em, cho nên anh không nghĩ nhiều như vậy."

"Lúc tôi đi tìm anh, anh căn bản là không ở trong khu bộ đội." Giọng nói có chút nghẹn ngào, ánh mắt lại rất kiên định.

Mạnh Diễm vừa nghe lời này, lập tức vui vẻ: "Em đi tìm anh hả? Khi nào?" Trì Miểu không nói lời nào, rõ ràng là không muốn cùng hắn nói giỡn.

"Cái gì nhỉ, anh ở bộ đội chưa đến nửa năm, đột nhiên bị điều đến Trung đội 6! Liền chấp hành nhiệm vụ đặc thù đó! Đừng nói là di động, đến thừ từ cũng không thể viết, cái duy nhất được viết chỉ có là di thư thôi, hơn nữa ở trong đó em chiếm độ dài nhiều nhất."

Trì Miểu: "....."



"Tam Thủy, anh nói đều là sự thật, em muốn nghe thêm, tìm chỗ rồi anh kể cho em ba ngày ba đêm đều được, chỉ cần em không nói chia tay. Bậy, chúng ta vẫn chưa chia tay, cùng lắm chỉ có ở riêng thôi, hơn nữa là bị bắt ở riêng!"

"....."

Trong vài phút, tâm tình thay đổi rất nhanh, trong lòng Trì Miểu là một cuộc chỉ rối, sợ mình đầu óc nóng lên nói ra cái gì khiến mình bị quê. Thấy dáng vẻ người này vẫn sinh long hoạt hổ, lo lắng khi chạm vào vết thương của hắn khi trước cũng dần dần xuôi xuống.

Ngẩng đầu nhìn thoáng xung quanh, hôm nay ánh mặt trời không tồi, càng ngày càng nhiều bệnh nhân xuống đi dạo. Trì Miểu xua tay không dám tiếp tục ở lại chỗ này: "Tôi ngày hôm qua trực đêm, tạm thời không nói nữa, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều còn phải đi làm."

Mạnh Diễm cũng biết phải cho anh một chút thời gian để tiêu hoá, tình cảnh trước mắt này đã vượt ngoài sự mong đợi của hắn, Tam Thủy chịu nghe lọt những lời hắn giải thích, hơn nữa không bài xích, thậm chí còn có chút mềm mỏng, thật giống thắng lợi ánh rạng đông đang ở phía trước.

Hắn đưa ra đề nghị muốn đưa Trì Miểu trở về, đối phương lắc đầu.

Mạnh Diễm tập mãi thành thói quen, tiếp tục kiên trì: "Bây giờ ngồi xe, đường xá lại đang chật ních, em về tới nhà cũng hết vài giờ đồng hồ? Anh lái xe đưa em về, chúng ta đi đường tắt, con phố này anh siêu thuộc luôn!"

Tranh cãi nửa ngày, cuối cùng vẫn là Trì Miểu bại trận, chẳng qua khi về đến nhà người cao lớn kia còn muốn vào nhà đã bị lời lẽ chính đáng của anh cự tuyệt.

Đến mười giờ hơn Trì Miểu rới thay được bộ quần áo ngủ nằm ở trên giường, một buổi sáng phát sinh quá nhiều sự việc, nghĩ lại đều cảm thấy trời đất quay cuồng. Hiện tại một mình một người liền không có cách tìm cho mình cái cớ, kỳ thật từ lúc gặp lại, anh vẫn luôn chờ Mạnh Diễm cho mình một câu giải thích, thời gian sáu năm đã biến thành tiếc nuối, cũng có luôn không cam lòng.

Chẳng qua hiện tại có được đáp án, ngược lại càng thêm sợ tay sợ chân.

Thời điểm mơ mơ màng màng ngủ, anh nghĩ: Tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Chu Nhân Thừa đi xả lũ trở về phòng làm việc xem tin tức trên điện thoại, lượn vòng bạn bè liền thấy thêm một bài post mới.

Cái tên Mạnh Diễm kia đang đứng ngốc ở trong một tiểu khu xa lạ, dựa vào chiếc Land Rover của hắn tự selfie một cái rồi đăng lên tường nhà, lại còn không biết xấu hổ mà ghi cap là: Đứng ở cửa nhà của vợ iu, kế tiếp nên làm gì đây? Online chờ, gấp!

Chưa đến năm phút, phía dưới bình luận đã tràn cả màn hình.

Phần lớn bạn bè đều đang hỏi đây là tình huống gì, chị dâu hay em dâu là người phương nào? Một số không biết chân tướng thì đồng loạt trực tiếp chúc phúc, còn có khách hàng lớn trêu ghẹo hỏi có phải là bị vợ đuổi xuống sân hay không.

Chu Nhân Thừa giật giật khóe miệng, chậm rì rì đánh chữ: "Cửa còn không vào được còn không biết xấu hổ mà kêu vợ yêu."

Quả nhiên giây sau liền nhận được reply: "Tên đàn ông độc thân, không có quyền lên tiếng!"

"Đ-----" Đệt, muốn đấm nhau.

Trì Miểu ngủ quên trời đất, không biết mình đã bị vòng bạn bè của Mạnh Diễm truyền khắp thành phố A. Đồng hồ báo thức vang lên, anh xoa xoa cái trán đứng dậy đi tới phòng tắm rửa mặt. Thay quần áo, tùy tiện ăn chút cơm trưa xong mới chuẩn bị nhích người đến bệnh viện.

Một lúc lâu, liền nhìn đến chiếc Land Rover màu bạc kia vẫn đang đứng im tại chỗ. Trên mặt người phía trước lộ ra một hàm răng trắng: "Tam Thủy, chào buổi trưa! Chúng ta đi làm thôi!"

Trì Miểu: "...."

Vừa mới ngủ một giấc, sao giờ lại bắt đầu thấy đau đầu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Khoát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook