Khẽ Thôi Nào!

Chương 10: Cái Tát Đau Điếng

Nguỵ Thừa Trạch

24/04/2021

Sau đêm đầu tiên tàn nhẫn vô nhân đạo ấy, Kỷ Thừa nhốt cô trong khách sạn, vào đúng kỳ nghỉ hè, mẹ cô đi công tác, đến việc cô mất tích cũng trở thành chuyện bình thường.

Sau khi Hùng Dao đau đớn tỉnh lại liền bắt đầu khóc, Kỷ Thừa dỗ cô, kết quả bị cô cho ăn một cái tát vào mặt.

Âm thanh lanh lảnh đặc biệt vang dội, cô khóc rát cổ họng, tiếng gào khóc xé tim gan, nước mắt không ngừng rơi, không bao lâu, khuôn mặt đã khóc đến đỏ ửng.

Anh từ từ hạ bàn tay che mặt xuống, cúi đầu dụi vào cổ cô, cánh tay luồn vào chăn, vuốt ve thân thể mịn màng chưa mặc đồ của cô.

"Hùng Hùng, xin lỗi, anh không kiềm chế được, thật sự xin lỗi em."

Một đêm anh không ngủ, bôi thuốc cầm máu cho cô, sợ cô có chuyện, nhưng anh nhát gan lại không dám đưa cô tới bệnh viện, sợ người khác phát hiện nguyên nhân âm đạo cô bị rách, đấy là cưỡng dâm, anh cưỡng dâm một cô gái tuổi vị thành niên.

"Anh đừng động vào em, cô cố gắng giãy giụa, nhưng đùi và nửa thân dưới cô đau nhức không thôi, cô càng khóc dữ hơn.

Kỷ Thừa hôn những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé yếu ớt.

"Xin lỗi, sau này sẽ không thế nữa, tha thứ cho anh, được không?"

"Không... Em không tha thứ cho anh, anh cút đi, em không muốn nhìn thấy anh nữa, cút đi!" Cô nghẹn ngào thở gấp, cả người run lên, nghiến răng nói với anh.

"Chia tay, em muốn chia tay với anh, cả đời này em cũng không muốn gặp lại anh nữa!"

Anh có thể dịu dàng, anh có thể chịu đựng tất cả những thói xấu, sự tùy hứng của cô, những thứ ấy đối với anh đều giống như đang làm nũng.

Nhưng chỉ có câu nói này, khiến anh mất đi lý trí, anh tức giận, xoay người đè cô ra, bóp chặt cổ cô, gằn từng chữ.

"Em thử nói chia tay lần nữa cho anh xem, có tin giờ anh lại làm em thêm lần nữa không!"

Anh chỉ không thể chịu đựng được việc cô rời khỏi anh, như vậy sẽ khiến anh mất đi hết mọi yêu thương trân quý của mình, dục vọng kiểm soát của anh là tuyệt đối, không cho phép xảy ra loại chuyện này.

Hùng Dao bị dọa một trận, lại bắt đầu gân cổ gào khóc, đôi mắt đẫm lệ đầy sự sợ hãi nhìn anh, bàn tay nhỏ yếu ớt nắm lấy cánh tay lớn trên cổ.

Kỷ Thừa càng lúc càng bóp mạnh, hận không thể thật sự bóp chết cô ở đây, dung mạo tuấn tú trở lên u ám đáng sợ.

"Anh hỏi em, còn dám nữa không!"

"Hu....hu không dám nữa... Không dám nữa, hu hu."



Cô sợ đau, cũng sợ chết, đầu hàng trước sự đe dọa đáng sợ của anh.

Cảm xúc thay đổi đột ngột khiến cô không thể hình dung nổi, anh lại trở lên dịu dàng, kiên nhẫn hỏi cô có đau chỗ nào không, lật chăn ra tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Hùng Dao nắm lấy ga giường không dám động đậy, phát run lên vì sợ, thân dưới bị anh tách hai chân ra nhìn chằm chằm, đầu ngón tay dính thuốc đưa vào, bôi xung quanh huyệt nhỏ đau rát của cô.

Anh nói: "Chỗ nào của Hùng Hùng cũng rất đáng yêu, phía dưới màu hồng, rất mềm rất đáng yêu, kẹp cũng rất chặt, luôn co lại khi sợ hãi."

Cô nức nở, sụt sùi nhỏ giọng: "Đừng làm em... Không muốn, em rất đau."

"Anh biết."

Anh lau đi cao thuốc còn sót lại trên đầu ngón tay, hôn lên má cô: "Anh không làm em, ngoan ngoãn nghỉ ngơi để lành vết thương, được không?"

Hùng Dao nín thở, vội vàng gật đầu.

Kỷ Thừa xoa đầu cô: "Ngoan quá."

Anh đặt cơm ở khách sạn, sau khi cơm được đưa tới, anh đỡ cô ngồi dựa vào gối, đút cho cô ăn.

Không mặc quần áo, hai tay cô kéo chặt lấy chăn, che đi cơ thể trần trụi sớm đã bị nhìn thấy hết của mình, Kỷ Thừa vừa đút cơm vừa cười: "Hùng Hùng, trên dưới toàn thân đều rất đáng yêu, hai cái bánh bao trắng mềm mại trước ngực cũng phát triển rất tốt, một bàn tay của anh cũng có thể nắm hết."

Anh thủ thỉ bên tai cô, Hùng Dao cúi đầu nhai cơm khô trong miệng, hai má trở nên hồng hào, nhưng cô lại nói không nên lời.

"Chẳng lẽ Hùng Hùng không cảm thấy thế sao? Bánh bao nho nhỏ mềm mềm rất đáng yêu."

Cô hít một hơi, gần như muốn vùi mặt vào trong chăn.

"Đừng... Đừng nói, hức, đừng nói nữa."

"Tại sao không nói? Hùng Hùng ngại rồi?"

Biết rồi mà vẫn cố hỏi, khuôn mặt cô đỏ bừng không dám nói câu nào, cô rất sợ, thật sự rất sợ.

Kỷ Thừa thấy rõ tâm trạng của cô, cũng không nói nữa, đút cô ăn cơm xong, anh dựa đầu giường lấy điện thoại ra đọc truyện cho cô nghe.

Vuốt ve cái đầu nhỏ của cô: "Không phải trước đây Hùng Hùng nói, đợi khi chúng ta sống cùng nhau thì anh sẽ ngày ngày đọc sách truyện cho em nghe sao? Em còn nói, sau này muốn làm một giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu để đi dạy cho những đứa trẻ đáng thương ở vùng núi, sao giờ lại không vui rồi?"



Cô úp nửa mặt vào chăn, giọng nghẹn lại: "Em muốn về nhà."

"Không được." Anh bác bỏ: "Đợi vết thương của em lành rồi mới nói."

Cô ở lại đây thêm ba ngày, chân chưa từng chạm đất, đến đi vệ sinh cũng được anh bế đi, cô ngồi trên bồn cầu, anh đứng bên nhìn.

Mỗi bộ phận trên cơ thể đều bị nhìn thấy hết, nhưng dù bị nhìn bao nhiêu lần cô cũng đều thấy xấu hổ, buổi tối trốn trong chăn, nghĩ tới nỗi đau đớn nhục nhã cô lại thầm khóc.

Kỷ Thừa ngủ rất nông, anh tỉnh lại ôm cô an ủi, không ngừng xin lỗi, không tức giận với cô nữa, nói chuyện thủ thỉ dỗ cô vui.

Hùng Dao không chịu được nhất là sự dịu dàng của anh, anh cứ nói gì thì cô nghe đấy, bị tẩy não mọi sự phòng bị, sự dịu dàng đối với anh lại thay đổi một lần nữa.

Cô hết lần này tới lần khác rơi vào cạm bẫy, cảm giác ngột ngạt không thể vùng vẫy, tình yêu càng sâu đậm nhường nào càng khiến cô không có khả năng suy nghĩ.

Tha thứ cho anh là điều duy nhất cô có thể làm.

Sau mấy ngày đó, hai người vẫn duy trì quan hệ yêu đương, nhưng đã tiến gần hơn một bước, chỉ là cũng không còn xảy ra chuyện quan hệ tình dục nữa, anh lên đại học, cô lên lớp 12, dù bận học nhưng hai người vẫn gặp nhau hàng tuần.

Việc học của cô ngày càng nặng, không còn ngày nghỉ cuối tuần, Hùng Dao tới trường vẫn cầm điện thoại lén liên lạc với anh, đã hẹn rồi, cô cũng sẽ thi vào trường đại học mà anh đang theo học.

Chỉ là lời hẹn gió thoảng mây bay này, chỉ có một mình Kỷ Thừa tin.

Trước ngày thi đại học một tuần, cô mất tích, nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, anh tới trường hỏi, giáo viên cũng không biết, cũng không liên hệ được với người nhà cô.

Kỷ Thừa cho rằng cô đã mất tích, đã bỏ trốn rồi, cố ý rời xa anh và sẽ không còn dám quay lại nữa, anh tức giận, nổi cáu, điên cuồng đi tìm người, thề rằng khi tìm thấy cô, anh nhất định sẽ "làm" cô đến không còn dám rời xa anh nữa.

Một ngày, nửa tháng, một năm, hai năm...

Dường như cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Hận thù giày vò, anh xem đi xem lại cuộc nói chuyện cuối cùng không chỉ một hai lần, là hai câu chúc ngủ ngon, mỗi tối anh đều trằn trọc nghĩ về cô, đau khổ khóc trong mơ cầu xin cô tha thứ cho bản thân.

Anh đã chuẩn bị sẽ cô độc đến già, nhớ đến nguyện vọng và ước mơ của cô, tình cờ tham gia tình nguyện, hy vọng có thể gặp lại cô, lại ở một khoảnh khắc nào đó, thực sự đã thành sự thật.

Một ngày tuyết rơi mịt mù, đôi tay nhỏ đông cứng, bối rối đứng lặng tại chỗ, tuyết rơi trên mái tóc đen của cô, khuôn mặt mềm mại bị cóng trắng bệch, ký ức chồng chéo hình ảnh cô, vẫn dễ thương như vậy.

Hùng Hùng của anh đã quay về, lần này sẽ không thể chạy thoát được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khẽ Thôi Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook