Chương 6: Khuất Phục
Nguỵ Thừa Trạch
23/04/2021
Đúng là ngốc mà, anh bày tỏ rõ ràng như thế mà nghe không hiểu sao?
"Giáo sư Kỷ."
Anh ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đang đi về phía mình: "Chào anh, tôi là người phụ trách giáo viên hỗ trợ này. Tôi họ Lý, dạy ở đây được một năm rồi. Nếu anh có bất kỳ vấn đề nào, đừng ngại đến hỏi tôi."
Anh nhìn sổ điểm danh trong tay anh ta, còn có ảnh của những giáo viên đến tham gia hỗ trợ giáo dục, chắc là dựa vào đây để nhận ra anh.
"Nhân tiện tôi hỏi chút, tối ngủ ở đâu?"
"Ở đây chúng tôi có một ký túc xá đặc biệt dành cho giáo viên, nằm trong gian phòng lớn đằng kia, ngăn cách nam nữ, giáo viên nam bên trái, bên phải là giáo viên nữ."
"Còn nếu muốn uống nước, anh phải leo qua ngọn núi kia, có dòng suối thiên nhiên ở đó. Những việc này thường do mấy thầy giáo chúng tôi làm."
"Được."
Anh ta cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên đến, làm quen với hoàn cảnh chút đi. Buổi tối chúng ta cùng thảo luận về quy trình giảng dạy nhé."
Kỷ Thừa gật đầu, người vừa rời đi bỗng quay lại: "À đúng rồi, nếu nấu ăn thì sẽ cùng nhau nấu. Giáo sư Kỷ, anh biết nấu ăn không?"
"Có học qua."
Lý Tấn khá ngạc nhiên: "Anh còn học qua luôn à, thế thì một tháng này phải nếm thử tài nghệ của anh rồi. Ngày qua ngày chúng tôi gần như nuốt không trôi cơm đó."
Anh cong miệng, nhấc chân đi về trước: "Vậy thì bữa cơm tối nay để tôi làm."
"Aizz, dạy cho tôi chút đi! Không phải anh là giáo sư à? Sao lại học nấu ăn làm gì? Cố ý học vì bạn gái sao?"
Người đàn ông kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng không ngờ lại bà tám như vậy, chẳng được bao lâu, mấy giáo viên đều bị anh ta nói đến mê mẩn.
Hùng Dao trò chuyện với bọn trẻ khá lâu, mãi cho đến khi có người đến gõ cửa.
"Cô Hùng, đến giờ ăn rồi."
Cuối cùng cô mới phản ứng lại được, ngoài trời vốn không có nắng, giờ lại càng tối hơn.
Tạm biệt lũ trẻ xong, cô mới đuổi theo cô giáo kia cùng nhau đi ăn cơm.
Nhà bếp đặt từng bát từng bát đã xới đầy cơm, cô tháo khẩu trang ra. Hương thơm ngào ngạt khơi gợi cảm giác thèm ăn.
Có món cơm xào thịt tiêu ớt xanh*, cô cầm một cái bát, không nhịn được gắp ăn một miếng.
*尖椒炒肉盖浇饭 [Cơm xào thịt tiêu ớt xanh]:
“Cô Hùng, có ngon không?” Thầy Lữ đi đến hỏi.
Hạt cơm dẻo ngọt, thịt lại được xào vô cùng mềm, cô vội gật gật đầu: "Ngon lắm, anh ăn chưa?"
Thầy Lữ nhướng mày nhìn về phía sau cô: "Đầu bếp nhà cô làm đó."
Kỷ Thừa sau lưng chợt cúi xuống, cách hai người họ khá gần, tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
"Ăn ngon không?"
Giọng nói quá mức từ tính của anh khiến cô xém nữa cầm bát không vững, đến nỗi quên mất rằng hai người vẫn còn cãi nhau.
"Ngon...."
"Ngon là được, anh thấy em thích ngọt nên cho ít đường vào cơm."
Thầy giáo ở cạnh bật cười: "Giáo sư Kỷ, đừng khiêm tốn nữa, anh cố ý học nấu ăn cho cô Hùng đúng không? Trên đường đi chúng tôi đều quan sát thấy hết cả rồi."
Lý Tấn nghe thấy có chuyện vui, liền chui đầu ra khỏi bếp: "Gì thế, gì thế? Còn có việc này sao? Hai người là người yêu à?"
Hùng Dao định mở miệng phản bác, Kỷ Thừa đột nhiên nắm lấy eo cô đi về phía trước, xoay người nói với bọn họ: "Mấy anh từ từ ăn, để phần cho tôi một bát là được."
"Ôi, hai người chưa ăn đã đi dạo à? Về sớm chút nhé, còn phải bàn kế hoạch dạy học đấy."
“Không… Không phải.” Hùng Dao có chút sốt ruột, cô rất muốn giải thích rõ ràng, đã bị anh trực tiếp ôm đi về phía trước, suýt chút nữa hai chân cô đã treo lơ lửng trên không.
"Anh làm gì vậy Kỷ Thừa! Rõ ràng chúng ta không phải là người yêu của nhau."
“Em ăn ngon không?” Anh cúi đầu nhìn xuống mắt cô, nghiêm túc hỏi.
"Em... Em đã nói ăn ngon rồi mà."
"Vậy thì để anh nếm thử."
"Chẳng phải bên kia có sao! Anh tự đi lấy đi."
"Không được, anh chỉ muốn ăn cái bát này, trông có vẻ ngọt hơn."
Cô nhíu mày, thế nào lại cảm thấy có chút quái quái?
Chợt nhận ra phải ăn cùng anh một bát, cô liền ôm cái bát vào lòng.
"Không, không cho!"
“Nhưng anh chỉ muốn ăn cái bát này.” Anh không bỏ cuộc, nhìn chằm chằm cô.
Hùng Dao nuốt nước bọt, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không, không cho, anh tự lấy đi, không thể ăn chung một bát với em."
Thấy anh chỉ nhìn bát của mình, cô thực sự sợ anh sẽ nhổ nước bọt vào đó, vắt hết óc thay đổi đề tài.
"Bọn họ nói, anh đã học nấu ăn à?"
"Ừ."
Hùng Dao chớp chớp mắt, thật ra cô cũng rất tò mò: "Sao anh lại học nấu ăn?"
Kỷ Thừa cúi xuống, vén tóc cô ra sau tai, dưới ánh trăng mờ ảo lộ ra sự thâm tình nơi đáy mắt anh.
"Bởi vì mẹ anh nói rằng không biết nấu ăn thì không kiếm được vợ."
Vợ anh chính là cô, không kiếm được vợ cũng chính là anh không có được cô.
Quả nhiên biết nấu ăn thì thực sự có thể kiếm được vợ.
Hùng Dao chợt nhớ đến cuộc cãi vã giữa hai người.
"Anh--"
"Anh thực sự không cố ý mắng mẹ em. Đó là lời nói lúc tức giận thôi, anh xin lỗi. Anh xin lỗi mẹ nhé, được không?"
Cô nổi nóng, cầm bát đũa nghiến răng nghiến lợi, duỗi chân đá anh một cái: "Ai, ai là mẹ anh chứ! Đó là mẹ em! Anh đi mà tìm mẹ mình đi."
Kỷ Thừa thật sự vừa tức vừa buồn cười, dang rộng vòng tay giữ lấy cô: "Được rồi Hùng Hùng. đừng giận anh nữa, anh xin lỗi mà."
Cái ôm đột ngột khiến dây thần kinh não đột nhiên thắt chặt vào nhau, cô trừng lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh.
Cảm giác được bàn tay đó thò vào trong quần áo mình, bàn tay to ấm kề sát vào làn da mềm mại của cô, vuốt ve đi lên, kéo dây áo lót xuống.
"Chờ đã! Anh đang làm gì vậy, thả tay ra… Ô đừng, đừng."
Cạch Khóa áo lót bị bung ra.
“Kỷ Thừa!” Tay cô vẫn đang cầm đồ, không thể đẩy anh ra, cô kêu tên anh, khóc nức nở.
"Hùng Hùng, em thật quá mềm mại."
Anh nhắm mắt, sức lực ôm cô càng lúc càng tăng, bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô mà yêu thích không buông, bụng dưới anh nóng bừng.
Sờ đến gần dưới nách cô, dùng đầu ngón tay khều cởi ra áo lót, dời tay tiến đến hai cái bánh bao nhỏ mềm mại phía trước.
"Hức, không, không được! Oa, anh bỏ tay ra, đừng chạm vào em, đừng chạm vào mà!"
Cô khó chịu khóc lên, giãy dụa vặn vẹo người cũng không thể nhúc nhích được chút nào, tay của Kỷ Thừa đã dừng lại, chỉ cách đầu ngực cô vài phân.
"Hức... Cút đi, cút đi! Em hận anh, đừng động vào em!"
Anh thở gấp, chịu đựng nơi đã căng trướng đến phát đau, kéo dây áo lót xuống, lần nữa đeo lên lại cho cô.
"Xin lỗi Hùng Hùng, anh không nhịn được..."
Hùng Dao nghiến răng, hai mắt đẫm lệ đỏ bừng, cô không chịu nổi loại khuất nhục này, giơ chân trực tiếp giẫm lên mu bàn chân anh.
"Chết đi! Đồ biến thái!"
"Giáo sư Kỷ."
Anh ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông đeo kính đang đi về phía mình: "Chào anh, tôi là người phụ trách giáo viên hỗ trợ này. Tôi họ Lý, dạy ở đây được một năm rồi. Nếu anh có bất kỳ vấn đề nào, đừng ngại đến hỏi tôi."
Anh nhìn sổ điểm danh trong tay anh ta, còn có ảnh của những giáo viên đến tham gia hỗ trợ giáo dục, chắc là dựa vào đây để nhận ra anh.
"Nhân tiện tôi hỏi chút, tối ngủ ở đâu?"
"Ở đây chúng tôi có một ký túc xá đặc biệt dành cho giáo viên, nằm trong gian phòng lớn đằng kia, ngăn cách nam nữ, giáo viên nam bên trái, bên phải là giáo viên nữ."
"Còn nếu muốn uống nước, anh phải leo qua ngọn núi kia, có dòng suối thiên nhiên ở đó. Những việc này thường do mấy thầy giáo chúng tôi làm."
"Được."
Anh ta cười: "Hôm nay là ngày đầu tiên đến, làm quen với hoàn cảnh chút đi. Buổi tối chúng ta cùng thảo luận về quy trình giảng dạy nhé."
Kỷ Thừa gật đầu, người vừa rời đi bỗng quay lại: "À đúng rồi, nếu nấu ăn thì sẽ cùng nhau nấu. Giáo sư Kỷ, anh biết nấu ăn không?"
"Có học qua."
Lý Tấn khá ngạc nhiên: "Anh còn học qua luôn à, thế thì một tháng này phải nếm thử tài nghệ của anh rồi. Ngày qua ngày chúng tôi gần như nuốt không trôi cơm đó."
Anh cong miệng, nhấc chân đi về trước: "Vậy thì bữa cơm tối nay để tôi làm."
"Aizz, dạy cho tôi chút đi! Không phải anh là giáo sư à? Sao lại học nấu ăn làm gì? Cố ý học vì bạn gái sao?"
Người đàn ông kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng không ngờ lại bà tám như vậy, chẳng được bao lâu, mấy giáo viên đều bị anh ta nói đến mê mẩn.
Hùng Dao trò chuyện với bọn trẻ khá lâu, mãi cho đến khi có người đến gõ cửa.
"Cô Hùng, đến giờ ăn rồi."
Cuối cùng cô mới phản ứng lại được, ngoài trời vốn không có nắng, giờ lại càng tối hơn.
Tạm biệt lũ trẻ xong, cô mới đuổi theo cô giáo kia cùng nhau đi ăn cơm.
Nhà bếp đặt từng bát từng bát đã xới đầy cơm, cô tháo khẩu trang ra. Hương thơm ngào ngạt khơi gợi cảm giác thèm ăn.
Có món cơm xào thịt tiêu ớt xanh*, cô cầm một cái bát, không nhịn được gắp ăn một miếng.
*尖椒炒肉盖浇饭 [Cơm xào thịt tiêu ớt xanh]:
“Cô Hùng, có ngon không?” Thầy Lữ đi đến hỏi.
Hạt cơm dẻo ngọt, thịt lại được xào vô cùng mềm, cô vội gật gật đầu: "Ngon lắm, anh ăn chưa?"
Thầy Lữ nhướng mày nhìn về phía sau cô: "Đầu bếp nhà cô làm đó."
Kỷ Thừa sau lưng chợt cúi xuống, cách hai người họ khá gần, tiếng thở cũng nghe rõ mồn một.
"Ăn ngon không?"
Giọng nói quá mức từ tính của anh khiến cô xém nữa cầm bát không vững, đến nỗi quên mất rằng hai người vẫn còn cãi nhau.
"Ngon...."
"Ngon là được, anh thấy em thích ngọt nên cho ít đường vào cơm."
Thầy giáo ở cạnh bật cười: "Giáo sư Kỷ, đừng khiêm tốn nữa, anh cố ý học nấu ăn cho cô Hùng đúng không? Trên đường đi chúng tôi đều quan sát thấy hết cả rồi."
Lý Tấn nghe thấy có chuyện vui, liền chui đầu ra khỏi bếp: "Gì thế, gì thế? Còn có việc này sao? Hai người là người yêu à?"
Hùng Dao định mở miệng phản bác, Kỷ Thừa đột nhiên nắm lấy eo cô đi về phía trước, xoay người nói với bọn họ: "Mấy anh từ từ ăn, để phần cho tôi một bát là được."
"Ôi, hai người chưa ăn đã đi dạo à? Về sớm chút nhé, còn phải bàn kế hoạch dạy học đấy."
“Không… Không phải.” Hùng Dao có chút sốt ruột, cô rất muốn giải thích rõ ràng, đã bị anh trực tiếp ôm đi về phía trước, suýt chút nữa hai chân cô đã treo lơ lửng trên không.
"Anh làm gì vậy Kỷ Thừa! Rõ ràng chúng ta không phải là người yêu của nhau."
“Em ăn ngon không?” Anh cúi đầu nhìn xuống mắt cô, nghiêm túc hỏi.
"Em... Em đã nói ăn ngon rồi mà."
"Vậy thì để anh nếm thử."
"Chẳng phải bên kia có sao! Anh tự đi lấy đi."
"Không được, anh chỉ muốn ăn cái bát này, trông có vẻ ngọt hơn."
Cô nhíu mày, thế nào lại cảm thấy có chút quái quái?
Chợt nhận ra phải ăn cùng anh một bát, cô liền ôm cái bát vào lòng.
"Không, không cho!"
“Nhưng anh chỉ muốn ăn cái bát này.” Anh không bỏ cuộc, nhìn chằm chằm cô.
Hùng Dao nuốt nước bọt, vội vàng lắc đầu như trống bỏi: "Không, không cho, anh tự lấy đi, không thể ăn chung một bát với em."
Thấy anh chỉ nhìn bát của mình, cô thực sự sợ anh sẽ nhổ nước bọt vào đó, vắt hết óc thay đổi đề tài.
"Bọn họ nói, anh đã học nấu ăn à?"
"Ừ."
Hùng Dao chớp chớp mắt, thật ra cô cũng rất tò mò: "Sao anh lại học nấu ăn?"
Kỷ Thừa cúi xuống, vén tóc cô ra sau tai, dưới ánh trăng mờ ảo lộ ra sự thâm tình nơi đáy mắt anh.
"Bởi vì mẹ anh nói rằng không biết nấu ăn thì không kiếm được vợ."
Vợ anh chính là cô, không kiếm được vợ cũng chính là anh không có được cô.
Quả nhiên biết nấu ăn thì thực sự có thể kiếm được vợ.
Hùng Dao chợt nhớ đến cuộc cãi vã giữa hai người.
"Anh--"
"Anh thực sự không cố ý mắng mẹ em. Đó là lời nói lúc tức giận thôi, anh xin lỗi. Anh xin lỗi mẹ nhé, được không?"
Cô nổi nóng, cầm bát đũa nghiến răng nghiến lợi, duỗi chân đá anh một cái: "Ai, ai là mẹ anh chứ! Đó là mẹ em! Anh đi mà tìm mẹ mình đi."
Kỷ Thừa thật sự vừa tức vừa buồn cười, dang rộng vòng tay giữ lấy cô: "Được rồi Hùng Hùng. đừng giận anh nữa, anh xin lỗi mà."
Cái ôm đột ngột khiến dây thần kinh não đột nhiên thắt chặt vào nhau, cô trừng lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm anh.
Cảm giác được bàn tay đó thò vào trong quần áo mình, bàn tay to ấm kề sát vào làn da mềm mại của cô, vuốt ve đi lên, kéo dây áo lót xuống.
"Chờ đã! Anh đang làm gì vậy, thả tay ra… Ô đừng, đừng."
Cạch Khóa áo lót bị bung ra.
“Kỷ Thừa!” Tay cô vẫn đang cầm đồ, không thể đẩy anh ra, cô kêu tên anh, khóc nức nở.
"Hùng Hùng, em thật quá mềm mại."
Anh nhắm mắt, sức lực ôm cô càng lúc càng tăng, bàn tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô mà yêu thích không buông, bụng dưới anh nóng bừng.
Sờ đến gần dưới nách cô, dùng đầu ngón tay khều cởi ra áo lót, dời tay tiến đến hai cái bánh bao nhỏ mềm mại phía trước.
"Hức, không, không được! Oa, anh bỏ tay ra, đừng chạm vào em, đừng chạm vào mà!"
Cô khó chịu khóc lên, giãy dụa vặn vẹo người cũng không thể nhúc nhích được chút nào, tay của Kỷ Thừa đã dừng lại, chỉ cách đầu ngực cô vài phân.
"Hức... Cút đi, cút đi! Em hận anh, đừng động vào em!"
Anh thở gấp, chịu đựng nơi đã căng trướng đến phát đau, kéo dây áo lót xuống, lần nữa đeo lên lại cho cô.
"Xin lỗi Hùng Hùng, anh không nhịn được..."
Hùng Dao nghiến răng, hai mắt đẫm lệ đỏ bừng, cô không chịu nổi loại khuất nhục này, giơ chân trực tiếp giẫm lên mu bàn chân anh.
"Chết đi! Đồ biến thái!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.