Khẽ Thôi Nào!

Chương 18: Sợ Hãi

Nguỵ Thừa Trạch

25/04/2021

“Tạm biệt giáo sư Kỷ!”

Vài học sinh mạnh dạn vẫy tay, hét to chào anh, Kỷ Thừa gật đầu, dọn dẹp đồ xong liền bước nhanh sang phòng học bên cạnh, đôi chân thon dài đặc biệt bắt mắt.

Thấy cô nằm bò trên bàn, đoán chừng là đói lắm rồi, anh nắm tay cô, “Đi thôi, đưa em đi ăn.”

Cô ngẩng đầu, Kỷ Thừa nhíu mày, “Mắt em sao lại đỏ rồi? Khóc à?”

Hùng Dao bĩu môi, kéo tay áo lên, lộ ra dấu vết trên tay, trách cứ, “Sao anh lại để dấu hôn trên toàn người em! Rất biến thái đó biết không.”

Anh cười, kéo cô ngồi dậy trên ghế, vòng tay qua vòng eo mềm mại của cô, giọng nói cực kỳ mê người, “Em thế này mới là người của anh, biến thái một chút thì có làm sao, em rời khỏi tên biến thái này được à?”

Đáng giận, cô muốn giải thích, “Chúng ta……”

“Ăn cơm trước đã.” Cắt ngang lời cô, đôi mày kiếm nhíu lại, anh trở nên nghiêm túc, “Em hẳn là biết anh không thích nghe lời gì, đừng chọc anh nổi nóng, nếu không thì không đơn giản chỉ để lại dấu hôn trên người em như vậy đâu.”

Hùng Dao đột nhiên cảm thấy uất ức.

Gì chứ, anh dựa vào cái gì! Xem cô như vật riêng của anh vậy, cô rõ ràng là của chính bản thân cô, không phải là vật trong tay anh!

Dù thế, cũng không thoát được tay anh. Dọc đường đi, mười ngón đều bị anh đan vào, rất nhiều người chào hỏi với anh đều ngạc nhiên, kì lạ nhìn cô.

Hùng Dao trùm khăn che lại nửa mặt, cất giọng buồn bực, “Anh không cảm thấy mình không làm gương tốt sao? Ở trong trường lôi kéo tay em, không sợ bị người ta đàm tiếu à?”

“Trong trường khởi xướng việc tự do yêu đương, sao có thể bị đàm tiếu? Học sinh đều có thể, cớ gì giáo viên lại không được, hay là Hùng Hùng em không muốn công khai quan hệ với anh?”

Không sai, cô không muốn, cực kỳ không muốn, căn bản là không bằng lòng quay lại với anh, rõ ràng là chính anh tự tiện làm chủ, dựa vào cái gì mà quyết định như vậy!

Ngay lúc cô hít một hơi thật sâu*, muốn lấy hết can đảm để phản bác, người đàn ông đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn cô cười.

*Bản gốc chỗ này là "dựng da đầu" - theo cách nói của người Trung, nhưng vì để hợp với văn phong Việt Nam nên mình thay thành "hít một hơi thật sâu" nhé.

“Hùng Hùng cũng đừng nói những lời khiến anh tức giận, nếu không anh sẽ phạt em đó.”

Từng câu từng chữ đều mang theo ý cảnh cáo nguy hiểm khiến tay chân cô lạnh toát, cả người phát run.

Cô đang bị uy hiếp… Thật đáng sợ, lời vừa định nói một chữ cũng không bật ra được.

Canteen ở tầng hai đặc biệt chiêu đãi khách ngoài đến ăn, bên trong có từng phòng rất riêng tư, trong phòng có bàn tròn to rộng. Anh ngồi cạnh vuốt ve phần đùi đau nhức của cô, có rất nhiều món hoàn toàn phù hợp với khẩu vị cô.

Nhìn cô ăn uống vui vẻ, sức trên tay giảm đi rất nhiều, "Hùng Hùng, ngày mai có rảnh không?”



Cô dùng sức nhai thịt heo, lắc đầu, “Ngày mai em phải về trường, mấy đứa trẻ kia không ai dạy cả, chỉ có mình em là giáo viên dạy ngôn ngữ ký hiệu.”

“Vậy à, Hùng Hùng dạy ở trường nào?”

“Hơi xa xíu, ở ngoại ô, bên cạnh trại mồ côi trẻ em, cho nên em muốn đi sớm, tối khuya trở về.”

Cô cố ý cắn thêm hai miếng, Kỷ Thừa vẫn không biết cô đang nghĩ gì.

Anh đỡ trán cười, “Vậy vừa vặn về sau mỗi ngày anh đón Hùng Hùng tan làm luôn, nếu xa như vậy em đi một mình trên đường anh cũng không yên tâm, xem ra sau này mỗi ngày đều phải ở chung một chỗ với Hùng Hùng rồi.”

Sắc mặt Hùng Dao thay đổi rõ rệt, cơm trong miệng chưa nhai xong đã nuốt xuống.

“Không, không được! Em tự mình đi được rồi, có tàu điện ngầm trực tiếp đến đó, không, không cần anh đưa em đâu.”

“Là không muốn anh đưa em đi, hay là không muốn cùng ở một chỗ với anh?”

Cả hai cô đều không muốn!

Hùng Dao nghẹn đỏ mặt nhưng không dám nói, anh cười quá dọa người.

Kỷ Thừa híp mắt véo mũi nho nhỏ của cô, “Thật đáng yêu, Hùng Hùng sao lại uất ức như thế, là lo mình nói sai sẽ bị anh phạt à?”

Biết rõ còn hỏi, cô quay đầu tiếp tục ăn cơm, cảm giác ngon miệng đã giảm xuống không ít.

Ý cười trên mặt người đàn ông biến mất, khóe miệng giật giật, nhìn bộ dạng không dám phản kháng của cô, trong lòng cũng có chút ngán ngẩm, anh đáng sợ vậy sao?

Buổi chiều Kỷ Thừa còn có tiết, Hùng Dao được anh lái xe đưa về, trước khi xuống xe bị anh nhẹ nhàng véo mũi.

“Hùng Hùng ở nhà ngoan ngoãn đợi anh, buổi tối muốn ăn gì nói với anh, anh mua chút đồ đem về.”

Vẻ mặt cô cực kỳ không vui, nghiêng đầu muốn tránh khỏi tay anh, bỗng nhiên bị anh kéo cổ quay đầu lại, điên cuồng ngậm chặt môi cô, đầu lưỡi xâm nhập vào. Hôn đến hít thở không thông, với anh, cô vẫn mãi luôn ở thế hạ phong.

Mang theo trừng phạt cắn vào môi dưới cô tựa như đang cảnh cáo điều gì, sức lực Hùng Dao đẩy anh ra cũng dần yếu đi, trong xe tràn ngập bầu không khí nóng bỏng, vang vọng tiếng nước bọt khi môi lưỡi triền miên.

Anh híp mắt nhìn Hùng Hùng của anh nhắm mắt chịu đựng, bộ dáng không can tâm tình nguyện của cô thực khiến anh tức giận.

Môi Hùng Dao bị hôn đến tê rần mới xuống được xe, chạy vụt vào khu chung cư, để lại bóng lưng tiêu sái cho anh, ngón tay thon dài của anh gõ gõ tay lái, trong yết hầu phát ra tiếng hừ lạnh.

“Đừng để anh tìm được bằng chứng em dám không yêu anh.”

“Hùng lão sư đến sớm vậy.”



Mới vừa vào cổng trường đã có giáo viên đến chào hỏi, bát quái tiến lên hỏi, “Người lúc nãy đưa cô đến là ai vậy? Chiếc siêu xe này không tầm thường nha, mới một kỳ nghỉ đông không gặp mà cô Hùng đã có bạn trai luôn rồi?”

Cô ngại ngùng cười, không biết nên giải thích mối quan hệ phức tạp này từ đâu, dứt khoát im lặng không đáp.

“Ôi, mấy tháng không gặp đã tìm được niềm vui mới rồi à?”

Với giọng nói khiến người nghe buồn nôn, Phan Phú Hữu ưỡn cái bụng phệ đi tới, mặt mày đầy dầu, chỉ đứng ở đó thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy không khí bị ô nhiễm.

Giáo viên đứng bên cười cười, “Phó hiệu trưởng cũng tới sớm luôn nè, tôi có tiết, đi trước nha.”

Hùng Dao đuổi theo, “Tôi cũng đi luôn.”

“Này cô Hùng đừng vội đi nha.”

Hắn bắt lấy tay cô, Hùng Dao kinh ngạc hất hắn ra.

“Anh làm gì thế!”

“Đừng kích động như vậy.”

Khi cô nổi nóng cả khuôn mặt nhỏ mềm làm người khác muốn véo, hệt như đang làm nũng với người khác, nụ cười hắn lại càng thêm bỉ ổi

“Hùng lão sư vẫn chưa biết nhỉ, tiền lương tăng gấp đôi của cô chính là tiền tôi cho đấy, thế nên lễ độ chút đi, nếu không đến một xu cô cũng không nhận được đâu.”

Hùng Dao cảm thấy cực kỳ ghê tởm, muốn nôn ra cả cơm buổi sáng, cô lui về sau mấy bước.

“Anh muốn dùng tiền uy hiếp tôi thì không thể rồi, dù không trả tiền lương cho tôi, tôi vẫn cứ từ chức đấy, còn dám đụng đến tôi thêm lần nào nữa, tôi sẽ báo cảnh sát thật đó!”

Hắn đột nhiên cười lớn, “Cô thật là càng nhìn càng đáng yêu, ngây thơ như mấy đứa nhỏ kia vậy, chẳng có tư cách gì mà dám đòi báo cảnh sát, thật sự coi xã hội này thành nhà cô rồi à? Nếu như cô đi thì đám trẻ kia không có ai dạy, cái gì cũng không được học, đến lúc đó thì ăn mày một lũ.”

Cô thở dốc, muốn nhanh chóng thoát khỏi chốn kinh tởm này, nhìn thấy hiệu trưởng ở phía sau, không nói một lời đã xoay người chạy vào phòng học.

“Cô đứng lại cho tôi!”

“Phan Phú Hữu!”

Hắn quay đầu lại cười cười, mấy nọng thịt trên mặt thi nhau ép lại, “Hiệu trưởng.”

Ông nghiến răng chỉ vào hắn cảnh cáo, “Đừng có gây ra rắc rối cho tôi nữa! Lần trước anh động tay động chân với con gái người ta, nếu cô ta thật sự báo cảnh sát, tôi cũng gặp họa theo đó!”

“Được được, ngài đừng nóng giận, tôi sẽ không làm cho cô ta báo cảnh sát đâu, ngài yên tâm đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khẽ Thôi Nào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook