Chương 22: Xích Sắt (H)
Nguỵ Thừa Trạch
26/04/2021
Hành lang triển lãm tranh rất dài, tổ chức ở phòng tranh lớn của học viện mỹ thuật, mỗi một bức họa đều là vẻ đẹp, nhưng vẻ đẹp này hình như là một người, có bóng lưng, có sườn mặt, còn có thân hình hoàn mỹ.
Tóc từ ngắn thành dài, dài đến ngang hông, Hùng Dao nhớ tới người phụ nữ dịu dàng kia, người được vẽ hẳn là là cô ấy đi.
Trong hành lang triển lãm chen chúc đầy người, Kỷ Thừa ôm bả vai cô, đi ra ngoài từ sớm, cô còn muốn đi nhìn cô gái dịu dàng kia, tìm vị họa sĩ kia khắp nơi, lại nghe giáo sư mỹ thuật nói, anh ta đưa vợ mình đến căn tin trường học ăn cơm rồi.
Cũng không định xuất đầu lộ diện, nghe nói rất quý người yêu mình, cũng không nhận phỏng vấn của truyền thông, ngay cả giáo sư của anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua, anh ta đã cau mày không vui.
Giáo sư vừa nói vừa cười, Kỷ Thừa cúi đầu hỏi cô, “Còn muốn đi xem không?”
Hùng Dao lắc lắc đầu, tuy cô rất muốn xem, nhưng mà quấy rầy bọn họ ăn cơm cũng không tốt lắm.
Kỷ Thừa giữ tay cô lại: “Triển lãm tranh cũng xem xong rồi, vậy đi thôi, tối nay muốn ăn gì, anh nấu.”
Đi dạo siêu thị, nhưng cô có tâm sự trong lòng, nên chỉ lơ đãng không tập trung, lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm di động.
Lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, sao hiệu trưởng chưa gọi điện cho cô, mỗi lần chuyện này xảy ra, nhất định phó hiệu trưởng định sẽ tố cáo với ông ta mới đúng.
Kỷ Thừa gắp đồ ăn, bóp mặt cô nhét vào miệng, nghiêm túc ra lệnh: “Ăn cơm, đặt điện thoại ra kia.”
“Làm, làm gì mà hung dữ vậy.”
“Vì trong lòng Hùng Hùng nghĩ tới người khác khiến anh rất không vui.”
Bộ dáng này của anh dọa người quá.
Buổi tối ngủ Kỷ Thừa cũng rất ít chạm vào cô, chỉ luôn nắm đôi tay nứt nẻ sưởi ấm cho cô, ôm cả người cô vào trong ngực. Điểm khác biệt là Hùng Dao trần như nhộng, không mặc gì mà ngủ luôn, toàn bộ quần áo đã bị anh kéo hết xuống.
Chỉ có vào lúc này, anh mới có thể không kiêng nể gì chạm vào người cô, bộ ngực mềm mại, nụ hoa cương cứng, nhẹ nhàng lướt tay qua, thật sự vừa xinh xắn lại đáng yêu.
Đến đêm anh hệt như tên biến thái, vươn tay đến giữa hai chân cô, nhéo nhéo âm đế, chạm vào môi âm hộ rồi nhẹ nhàng vuốt ve, xâm nhập ngón tay vào bên trong. Thân thể vừa nhỏ vừa mềm làm anh hận không thể khảm cô vào trong xương cốt.
Hùng Dao ngủ rất say, lúc tỉnh lại vẫn nghĩ phải đi làm. Cô trần như nhộng từ trên giường bò dậy, chăn dày nặng rơi xuống khỏi người cô, nhíu mắt định xuống giường, trên cổ chân hình như có thứ gì đó.
Cô dùng sức giãy giụa, vòng sắt lạnh buốt nhức nhối, trừng lớn mắt nhìn lại, chân cô bị một cái dây xích trói lại, khóa ở cuối giường.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra thế!”
Trên người cũng không có mặc quần áo, cô sợ tới mức vội vàng chui vào trong chăn, lộ ra đôi mắt tròn ướt sũng nhìn người đàn ông đi từ phòng vệ sinh ra.
“Kỷ Thừa! Chân, chân em…”
Giọng nói của cô vô cùng hoảng loạn, anh vừa dùng khăn mặt lau tay, vừa cười khẽ đi về phía cô.
“Anh trói đấy, quần áo cũng là anh cởi, không cần sợ.”
“Vì sao lại trói em! Thả em ra, em muốn lên lớp!”
“Hôm nay là chủ nhật, hơn nữa, anh đã xin nghỉ việc cho em rồi, ngoan ngoãn chờ ở nhà, không được đi đâu hết.”
Hùng Dao tức đến phát khóc: “Anh dựa vào cái gì mà tự ý quyết định! Tháo dây xích ra cho em, em ghét anh, tháo ra tháo ra đi!”
Khóe miệng anh từ từ nhếch lên, ném khăn mặt xuống.
“Mới sáng sớm, nhìn qua Hùng Hùng rất có tinh lực(*) nha, tối qua anh đã nghẹn rất lâu, nếu như vậy, anh cũng không khách khí nữa.”
(*)Tinh lực: Tinh thần và thể lực
Thấy anh lên giường kéo rèm cửa kín mít lại quỳ gối bên cạnh cô cởi quần áo, lộ ra từng khối cơ bụng rắn chắc, làn da trắng nõn cường tráng quá mức khiến cô khiếp sợ.
Hùng Dao trơ mắt nhìn động tác của anh, dần dần biến thành sợ hãi: “Anh làm gì… Kỷ Thừa, em không muốn, là anh sai mà, anh không được em cho phép đã tự ý quyết định, ô là anh sai.”
Anh đã cởi quần, vén chăn lên, làm lơ cô phản bác đáng thương đến nhường nào, ghé vào cổ cô liếm láp làn da non mềm, tay làm xằng làm bậy trên người cô, vuốt ve tới dưới háng cô, cưỡng chế tách hai chân ra.
“Hức… Hức ưm! Em sai rồi, đừng chạm, huhu đừng chạm vào em mà!”
Phòng ngự của cô nháy mắt sụp đổ, cô sợ loại xâm nhập đau đớn này, liều mạng đá hai chân giãy giụa.
Kỷ Thừa cười: “Hùng Hùng biết điều quá, không phải vừa rồi còn nói anh sai sao? Sao lại biến thành em, đúng là anh sai mà, bây giờ phải đền bù cho em thật tốt mới được.”
“Đừng mà, em không muốn làm với anh, đau lắm, em không muốn!” Nước mắt tràn mi, cô bé đáng thương không hề có sức phản kháng, Kỷ Thừa nhìn mà phía dưới cương cứng.
“Còn chưa đâm vào đâu, sẽ không làm em đau, nghe lời thả lỏng cơ thể, anh làm Hùng Hùng lên đỉnh thật thoải mái được không, hử?”
Anh cắn nhẹ bên tai cô an ủi, vuốt ve viên trân châu qua lại, làm lơ tiếng khóc kịch liệt của cô, nói: “Đêm qua Hùng Hùng bị anh xoa chảy nước, còn kẹp chặt hai chân cọ xát, không phải là rất muốn sao?”
“Huhu em không muốn, em không có mà, Kỷ Thừa… Kỷ Thừa, thả em ra, không muốn, không muốn làm tình… Không muốn đâu!”
Lời nói mập mờ như vậy thốt ra khỏi miệng cô lại khiến cho bụng anh căng chặt, gân xanh trên trán nổi lên, ngón tay kiêu ngạo cắm vào trong huyệt nhỏ mềm mại, mau mau chảy nước nhanh chút để anh tiến vào!
Hùng Dao sợ hãi đá hai chân, nhưng anh hiểu được điểm mẫn cảm của cô ở đâu, cắn nụ hoa đang đứng thẳng một cái để kích thích, sờ nắn âm đế, quả nhiên bên trong đã có phản ứng.
“Hùng Hùng giỏi quá, ngoan một chút, đừng lộn xộn nữa, nếu không sẽ rất đau, dù sao nơi này cũng nhỏ như vậy, anh sợ em bị thương.”
Xúc cảm quen thuộc kia đã chạm vào thân dưới của cô, tiếng khóc Hùng Dao đột nhiên im bặt, cô nín thở vì sợ hãi.
“Đừng mà, xin anh… Á không!”
Quy đầu đâm vào, ép buộc hoa huyệt chật hẹp mở ra, cô mở to hai mắt nhìn, hốc mắt phiếm hồng rơi nước mắt, há to miệng khóc, lại không phát ra tiếng.
“Không… Trướng quá, a trướng.”
Anh hôn lên nước mắt cô, cầm tay nhỏ áp lên ngực anh, rồi làm cô tự vuốt ve phần bụng đang dần nhô lên của mình.
“Cảm nhận một chút đi Hùng Hùng, em sẽ thoải mái mà, anh bị em kẹp sướng rồi, sao em không thoải mái được chứ?”
Côn thịt chậm rãi đâm vào bên trong, vùng bụng phẳng lì của cô nhô lên, sắp không thở được nữa rồi, Hùng Dao cảm thấy mình sắp bị đâm thành hai nửa. Từ trước tới nay cô không sợ gì cả, chỉ sợ phải làm tình với anh, mỗi một lần đều là loại cảm giác ngột ngạt khó thở, rất khó chịu, rất thống khổ.
“Kỷ Thừa… Kỷ Thừa.”
Cô dốc sức lắc đầu khóc, anh hôn lên môi anh đào nhỏ của cô, giọng khàn khàn nói: “Gọi ông xã.”
“Huhu… Ưm buông em ra, đi ra ngoài.”
Nửa phần côn thịt còn thừa bên ngoài trực tiếp đâm vào, toàn bộ hoa huyệt bị lấp đầy, thậm chí còn đẩy cửa tử cung ra.
“Gọi ông xã!”
“A!” Hùng Dao khóc lớn, nắm chặt ga trải giường, cổ chân non mịn bị dây xích trói chặt: “Ông xã, ông xã huhu, trướng quá, đau quá! Tha cho em…”
Kỷ Thừa nghe xong dục hỏa đốt người, tham lam điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi quyện vào nhau, nước bọt càng ngày càng nhiều, nước mắt rơi vào trong miệng anh.
Anh nhẹ nhàng đâm vào rút ra, thân thể tuy nhỏ bé nhưng rất nhạy cảm, điểm G mẫn cảm bên trong dễ dàng bị côn thịt to lớn của anh đâm vào.
Hoa huyệt kín không kẽ hở bị lấp đầy, tiếng nước ọp ọp ọp phát ra theo tiết đâm vào rút ra, Hùng Dao dần dần thích ứng vùng bụng trướng lên, nhưng cô vẫn không thở được như cũ, đỏ mặt há to miệng gấp gáp hít không khí làm anh thấy buồn cười.
“Hùng Hùng phải thích nghi nhiều hơn mới được, nếu không về sau phải làm sao bây giờ? Em phải ân ái cả đời với anh, nhưng huyệt nhỏ lại chặt như vậy, ngày nào đó bị anh đâm chết, sẽ rất đau lòng đó.”
Anh nói đùa, lại khiến cô cho là thật, khóc lớn xin anh đừng đâm cô chết.
Kỷ Thừa nheo mắt lại, sức lực thân dưới tăng thêm.
“A… Em đúng là, yêu tinh câu dẫn người mà!”
Tóc từ ngắn thành dài, dài đến ngang hông, Hùng Dao nhớ tới người phụ nữ dịu dàng kia, người được vẽ hẳn là là cô ấy đi.
Trong hành lang triển lãm chen chúc đầy người, Kỷ Thừa ôm bả vai cô, đi ra ngoài từ sớm, cô còn muốn đi nhìn cô gái dịu dàng kia, tìm vị họa sĩ kia khắp nơi, lại nghe giáo sư mỹ thuật nói, anh ta đưa vợ mình đến căn tin trường học ăn cơm rồi.
Cũng không định xuất đầu lộ diện, nghe nói rất quý người yêu mình, cũng không nhận phỏng vấn của truyền thông, ngay cả giáo sư của anh ta liếc mắt nhìn thoáng qua, anh ta đã cau mày không vui.
Giáo sư vừa nói vừa cười, Kỷ Thừa cúi đầu hỏi cô, “Còn muốn đi xem không?”
Hùng Dao lắc lắc đầu, tuy cô rất muốn xem, nhưng mà quấy rầy bọn họ ăn cơm cũng không tốt lắm.
Kỷ Thừa giữ tay cô lại: “Triển lãm tranh cũng xem xong rồi, vậy đi thôi, tối nay muốn ăn gì, anh nấu.”
Đi dạo siêu thị, nhưng cô có tâm sự trong lòng, nên chỉ lơ đãng không tập trung, lúc ăn cơm cũng nhìn chằm chằm di động.
Lông mày trên khuôn mặt nhỏ nhíu chặt, sao hiệu trưởng chưa gọi điện cho cô, mỗi lần chuyện này xảy ra, nhất định phó hiệu trưởng định sẽ tố cáo với ông ta mới đúng.
Kỷ Thừa gắp đồ ăn, bóp mặt cô nhét vào miệng, nghiêm túc ra lệnh: “Ăn cơm, đặt điện thoại ra kia.”
“Làm, làm gì mà hung dữ vậy.”
“Vì trong lòng Hùng Hùng nghĩ tới người khác khiến anh rất không vui.”
Bộ dáng này của anh dọa người quá.
Buổi tối ngủ Kỷ Thừa cũng rất ít chạm vào cô, chỉ luôn nắm đôi tay nứt nẻ sưởi ấm cho cô, ôm cả người cô vào trong ngực. Điểm khác biệt là Hùng Dao trần như nhộng, không mặc gì mà ngủ luôn, toàn bộ quần áo đã bị anh kéo hết xuống.
Chỉ có vào lúc này, anh mới có thể không kiêng nể gì chạm vào người cô, bộ ngực mềm mại, nụ hoa cương cứng, nhẹ nhàng lướt tay qua, thật sự vừa xinh xắn lại đáng yêu.
Đến đêm anh hệt như tên biến thái, vươn tay đến giữa hai chân cô, nhéo nhéo âm đế, chạm vào môi âm hộ rồi nhẹ nhàng vuốt ve, xâm nhập ngón tay vào bên trong. Thân thể vừa nhỏ vừa mềm làm anh hận không thể khảm cô vào trong xương cốt.
Hùng Dao ngủ rất say, lúc tỉnh lại vẫn nghĩ phải đi làm. Cô trần như nhộng từ trên giường bò dậy, chăn dày nặng rơi xuống khỏi người cô, nhíu mắt định xuống giường, trên cổ chân hình như có thứ gì đó.
Cô dùng sức giãy giụa, vòng sắt lạnh buốt nhức nhối, trừng lớn mắt nhìn lại, chân cô bị một cái dây xích trói lại, khóa ở cuối giường.
“Chuyện, chuyện gì xảy ra thế!”
Trên người cũng không có mặc quần áo, cô sợ tới mức vội vàng chui vào trong chăn, lộ ra đôi mắt tròn ướt sũng nhìn người đàn ông đi từ phòng vệ sinh ra.
“Kỷ Thừa! Chân, chân em…”
Giọng nói của cô vô cùng hoảng loạn, anh vừa dùng khăn mặt lau tay, vừa cười khẽ đi về phía cô.
“Anh trói đấy, quần áo cũng là anh cởi, không cần sợ.”
“Vì sao lại trói em! Thả em ra, em muốn lên lớp!”
“Hôm nay là chủ nhật, hơn nữa, anh đã xin nghỉ việc cho em rồi, ngoan ngoãn chờ ở nhà, không được đi đâu hết.”
Hùng Dao tức đến phát khóc: “Anh dựa vào cái gì mà tự ý quyết định! Tháo dây xích ra cho em, em ghét anh, tháo ra tháo ra đi!”
Khóe miệng anh từ từ nhếch lên, ném khăn mặt xuống.
“Mới sáng sớm, nhìn qua Hùng Hùng rất có tinh lực(*) nha, tối qua anh đã nghẹn rất lâu, nếu như vậy, anh cũng không khách khí nữa.”
(*)Tinh lực: Tinh thần và thể lực
Thấy anh lên giường kéo rèm cửa kín mít lại quỳ gối bên cạnh cô cởi quần áo, lộ ra từng khối cơ bụng rắn chắc, làn da trắng nõn cường tráng quá mức khiến cô khiếp sợ.
Hùng Dao trơ mắt nhìn động tác của anh, dần dần biến thành sợ hãi: “Anh làm gì… Kỷ Thừa, em không muốn, là anh sai mà, anh không được em cho phép đã tự ý quyết định, ô là anh sai.”
Anh đã cởi quần, vén chăn lên, làm lơ cô phản bác đáng thương đến nhường nào, ghé vào cổ cô liếm láp làn da non mềm, tay làm xằng làm bậy trên người cô, vuốt ve tới dưới háng cô, cưỡng chế tách hai chân ra.
“Hức… Hức ưm! Em sai rồi, đừng chạm, huhu đừng chạm vào em mà!”
Phòng ngự của cô nháy mắt sụp đổ, cô sợ loại xâm nhập đau đớn này, liều mạng đá hai chân giãy giụa.
Kỷ Thừa cười: “Hùng Hùng biết điều quá, không phải vừa rồi còn nói anh sai sao? Sao lại biến thành em, đúng là anh sai mà, bây giờ phải đền bù cho em thật tốt mới được.”
“Đừng mà, em không muốn làm với anh, đau lắm, em không muốn!” Nước mắt tràn mi, cô bé đáng thương không hề có sức phản kháng, Kỷ Thừa nhìn mà phía dưới cương cứng.
“Còn chưa đâm vào đâu, sẽ không làm em đau, nghe lời thả lỏng cơ thể, anh làm Hùng Hùng lên đỉnh thật thoải mái được không, hử?”
Anh cắn nhẹ bên tai cô an ủi, vuốt ve viên trân châu qua lại, làm lơ tiếng khóc kịch liệt của cô, nói: “Đêm qua Hùng Hùng bị anh xoa chảy nước, còn kẹp chặt hai chân cọ xát, không phải là rất muốn sao?”
“Huhu em không muốn, em không có mà, Kỷ Thừa… Kỷ Thừa, thả em ra, không muốn, không muốn làm tình… Không muốn đâu!”
Lời nói mập mờ như vậy thốt ra khỏi miệng cô lại khiến cho bụng anh căng chặt, gân xanh trên trán nổi lên, ngón tay kiêu ngạo cắm vào trong huyệt nhỏ mềm mại, mau mau chảy nước nhanh chút để anh tiến vào!
Hùng Dao sợ hãi đá hai chân, nhưng anh hiểu được điểm mẫn cảm của cô ở đâu, cắn nụ hoa đang đứng thẳng một cái để kích thích, sờ nắn âm đế, quả nhiên bên trong đã có phản ứng.
“Hùng Hùng giỏi quá, ngoan một chút, đừng lộn xộn nữa, nếu không sẽ rất đau, dù sao nơi này cũng nhỏ như vậy, anh sợ em bị thương.”
Xúc cảm quen thuộc kia đã chạm vào thân dưới của cô, tiếng khóc Hùng Dao đột nhiên im bặt, cô nín thở vì sợ hãi.
“Đừng mà, xin anh… Á không!”
Quy đầu đâm vào, ép buộc hoa huyệt chật hẹp mở ra, cô mở to hai mắt nhìn, hốc mắt phiếm hồng rơi nước mắt, há to miệng khóc, lại không phát ra tiếng.
“Không… Trướng quá, a trướng.”
Anh hôn lên nước mắt cô, cầm tay nhỏ áp lên ngực anh, rồi làm cô tự vuốt ve phần bụng đang dần nhô lên của mình.
“Cảm nhận một chút đi Hùng Hùng, em sẽ thoải mái mà, anh bị em kẹp sướng rồi, sao em không thoải mái được chứ?”
Côn thịt chậm rãi đâm vào bên trong, vùng bụng phẳng lì của cô nhô lên, sắp không thở được nữa rồi, Hùng Dao cảm thấy mình sắp bị đâm thành hai nửa. Từ trước tới nay cô không sợ gì cả, chỉ sợ phải làm tình với anh, mỗi một lần đều là loại cảm giác ngột ngạt khó thở, rất khó chịu, rất thống khổ.
“Kỷ Thừa… Kỷ Thừa.”
Cô dốc sức lắc đầu khóc, anh hôn lên môi anh đào nhỏ của cô, giọng khàn khàn nói: “Gọi ông xã.”
“Huhu… Ưm buông em ra, đi ra ngoài.”
Nửa phần côn thịt còn thừa bên ngoài trực tiếp đâm vào, toàn bộ hoa huyệt bị lấp đầy, thậm chí còn đẩy cửa tử cung ra.
“Gọi ông xã!”
“A!” Hùng Dao khóc lớn, nắm chặt ga trải giường, cổ chân non mịn bị dây xích trói chặt: “Ông xã, ông xã huhu, trướng quá, đau quá! Tha cho em…”
Kỷ Thừa nghe xong dục hỏa đốt người, tham lam điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi quyện vào nhau, nước bọt càng ngày càng nhiều, nước mắt rơi vào trong miệng anh.
Anh nhẹ nhàng đâm vào rút ra, thân thể tuy nhỏ bé nhưng rất nhạy cảm, điểm G mẫn cảm bên trong dễ dàng bị côn thịt to lớn của anh đâm vào.
Hoa huyệt kín không kẽ hở bị lấp đầy, tiếng nước ọp ọp ọp phát ra theo tiết đâm vào rút ra, Hùng Dao dần dần thích ứng vùng bụng trướng lên, nhưng cô vẫn không thở được như cũ, đỏ mặt há to miệng gấp gáp hít không khí làm anh thấy buồn cười.
“Hùng Hùng phải thích nghi nhiều hơn mới được, nếu không về sau phải làm sao bây giờ? Em phải ân ái cả đời với anh, nhưng huyệt nhỏ lại chặt như vậy, ngày nào đó bị anh đâm chết, sẽ rất đau lòng đó.”
Anh nói đùa, lại khiến cô cho là thật, khóc lớn xin anh đừng đâm cô chết.
Kỷ Thừa nheo mắt lại, sức lực thân dưới tăng thêm.
“A… Em đúng là, yêu tinh câu dẫn người mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.