Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 41: Chiêu chí mạng nhất
Yên Hoa Đào Nguyệt
01/10/2024
Sáng sớm ngày đầu tiên trở về của Ân Dĩ Mặc.
Tô Thời Sơ vừa ngồi trước bàn ăn, thì nhìn thấy Dì Phạm cười tủm tỉm bưng canh hạt sen táo đỏ lên, lại nhớ đến lời bác sĩ nói lúc trước khi ở bệnh viện, vẻ mặt liền trở nên xấu hổ.
Không hổ là Ân Dĩ Mặc, phong cách làm việc mạnh mẽ nhanh chóng, anh ấy thật sự sắp xếp đồ ăn bồi bổ cơ thể cô.
“Phu nhân, đây là phương thuốc bảo vệ sức khoẻ mà tôi chuẩn bị cho cô theo chỉ định của bác sĩ lần trước đến khám, cô mau dùng thử đi.”
Không đợi Dì Phạm phải giải thích thêm nữa, Tô Thời Sơ mím môi, vừa định mở miệng lễ phép nói cám ơn, thì trên lầu liền truyền đến tiếng mở cửa.
Ân Dĩ Mặc mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen. Áo sơ mi được chế tác hoàn toàn bằng thủ công không có bất cứ nếp nhăn nào, trời sinh đã mang theo kiêu ngạo và cao quý, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đang chậm rãi từ từ bước xuống.
“Ngẩng người làm cái gì, không đi làm?” Thanh âm lạnh lùng của nam nhân truyền đến, một đôi mắt híp lại nhìn lướt qua, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Tô Thời Sơ mới lấy lại tinh thần, không dám làm chậm trễ thời gian nữa, liền bưng chén lên bắt đầu ăn sáng.
Nhìn cô không có thay đổi gì so với lúc trước, đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc hơi nhếch lên, tâm trạng coi như cũng không tệ.
Sau khi ăn sáng xong, lần đầu tiên Ân Dĩ Mặc nói muốn tự mình lái xe đưa Tô Thời Sơ đến công ty.
Vốn tưởng rằng nữ nhân này cũng sẽ cảm ơn hắn giống như lúc trước, nhưng không ngờ, Tô Thời Sơ chỉ ngồi trước bàn ăn gật gật nhẹ đầu, đôi mắt bình tĩnh, vẻ mặt cũng vô cùng vô cùng bình thường: “Vâng, cảm ơn Ân tổng.”
Khoảng cách giữa hai người, vô tình lại bị kéo ra rất xa.
Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày khó hiểu, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi nhà trước, Tô Thời Sơ cũng lập tức theo sát ở phía sau.
Bởi vì trong lòng có phiền não, nên Ân Dĩ Mặc nhìn Tô Thời Sơ làm cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt.
“Ai cho cô ngồi ở ghế sau, tôi là tài xế của cô à?”
Tô Thời Sơ cũng không tính toán với anh, chỉ đơn giản mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ, còn không quên thắt dây an toàn.
“Ai cho cô ngồi ở ghế phụ?”
Giọng Ân Dĩ Mặc lạnh lẽo, rõ ràng là đang kiếm chuyện.
Tô Thời Sơ hít sâu một hơi, vẻ mặt không hề có bất kỳ gợn sóng gì: “Thật ngại quá, tôi quả thật không biết Ân tổng không muốn đưa tôi đi, vậy tôi sẽ tự mình bắt xe đến công ty.”
Vừa dứt lời, cô liền bắt đầu tháo dây an toàn ở trước người xuống.
“Tô Thời Sơ.” Ân Dĩ Mặc không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ kêu tên cô, đôi mắt hung hăng trầm xuống: “Sao hôm nay cô cứ trưng cái mặt lạnh với tôi?”
Nghe được câu này, Tô Thời Sơ sững sờ ngẩng đầu lên: “Tôi như vậy không phải bình thường sao?”
Ân Dĩ Mặc bị cô hỏi nhất thời nghẹn lời.
Quả thật, từ sáng đến giờ Tô Thời Sơ vẫn rất bình thường. Nhưng là quá bình thường.
Không có cãi nhau với hắn, không có chống đối anh, cũng không có lén lút trợn mắt với anh…
Thế nhưng, bình thường Tô Thời Sơ không phải như vậy…
Ân Dĩ Mặc trầm mặc, tức giận đến đau đầu, nhưng lại không thể nói nên lời trách mắng cô.
“Cô...” Ân Dĩ Mặc nghiến răng nghiến lợi, kiên định nói: “Có phải hôm nay cô uống nhầm thuốc gì không? Còn giả vờ lễ phép với tôi?”
Tô Thời Sơ còn đang tháo dây an toàn, nghe vậy, cô có chút kinh ngạc.
“Tôi không giả vờ lễ phép với anh.” Tô Thời Sơ nghiêm túc nói từng chữ một: “Ân tổng, ân cứu giúp của anh, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và anh chỉ dừng lại ở trong phạm vi hợp đồng, như vậy thì đối với anh, hay đối với tôi đều là tốt nhất.”
Ý nghĩa kéo dài khoảng cách trong lời nói không thể nào rõ ràng hơn nữa.
Ân Dĩ Mặc nhìn chằm chằm cô, nhưng một lúc lâu vẫn không nói nên lời, mỗi lời cô nói đều rất có lý, nếu anh lại mất bình tĩnh, thì ngược lại có vẻ như anh đang cố tình gây sự.
“Tốt, rất tốt!”
Ân Dĩ Mặc tức quá hóa giận, ánh mắt anh sắc bén như một tia sáng lạnh lùng: “Tô Thời Sơ, đây chính là do cô nói.”
Nói xong, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng: “Đi xuống tự mình bắt xe đi.”
Tô Thời Sơ như sắp được đại xá, liền chuẩn bị tháo dây an toàn ra, nhưng qua năm phút, cô vẫn chưa hề có thêm hành động nào.
Ân Dĩ Mặc khẽ nhướng mày, anh cố ý không nhìn Tô Thời Sơ, thấy cô đã qua rất lâu rồi nhưng vẫn không xuống xe, trong lòng nghĩ rằng cô đã biết sai, tâm trạng tốt hơn một chút, vừa định mở miệng.
“Ân tổng, dây an toàn trên xe của anh tôi không mở ra được.”
Trong đôi mắt trong veo của Tô Thời Sơ rất sạch sẽ, chỉ là trong giọng nói lại mang theo một chút áy náy và lịch sự:
“Xin lỗi, có thể phiền anh mở ra giúp tôi được không?”
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc đã đen nay lại càng đen thêm.
…
Trong khoảng thời gian ngắn dây an toàn không tháo ra được, thời gian cũng không còn sớm. Vì thế Ân Dĩ Mặc cũng không tiếp tục dây dưa việc đuổi Tô Thời Sơ xuống xe nữa, mà trực tiếp đạp chân ga, lái xe đến công ty.
Suốt dọc đường đi, Tô Thời Sơ không ngừng cố gắng tháo dây an toàn ra. Đến khi tháo được dây an toàn thì xe cũng đã chạy gần đến công ty.
“Ân tổng, anh cho tôi xuống ở đây đi, ở gần công ty có quá nhiều nhân viên qua lại.”
Tô Thời Sơ nhìn nhóm người đi qua đi lại trên đường, lập tức mở miệng, tỏ ý hai người bọn họ không thể cùng nhau đến công ty.
“Có quá nhiều nhân viên thì đã sao?” Vẻ mặt Ân Dĩ Mặc bực bội, giận dỗi nói: “Tôi cùng ai đến công ty, còn cần bọn họ đồng ý à?”
“Không phải lúc trước anh nói chúng ta phải tránh hiềm nghi sao?” Tô Thời Sơ chớp chớp mắt: “Tôi và anh phải duy trì ở một khoảng cách nhất định, không thể để cho người khác hiểu lầm được.”
Lại là giọng điệu trả lời lễ phép nhưng lại xa cách, dường như sắp bức Ân Dĩ Mặc phát điên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dường như kể từ khi có tin mang thai giả đến nay, người phụ nữ này giống như đã biến thành một người khác, cứ đối xử với hắn giống như đang đối xử với một người xa lạ vậy.
“Cô là vợ của Ân Dĩ Mặc tôi, có cái gì mà phải sợ người khác hiểu lầm?” Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, cố ý tăng tốc độ xe, ngụ ý không cho Tô Thời Sơ xuống xe.
Vì thế…
“Các người thấy chưa, hôm nay Ân Tổng và thư ký Tô cùng nhau bước xuống từ một chiếc xe.”
“Tôi biết, vẫn là xe của Ân tổng.”
“Trời ơi, đây là thư ký Tô đang viết kịch bản gì vậy? Vị trí tổng thư ký chủ tịch, khi đi làm sẽ được Ân tổng tự mình đưa đón sao?”
“Hình như tôi ngửi được mùi chuyện hay ho rồi…”
Từ lúc tiến vào Quốc Tế Huy Hoàng, mãi cho đến khi bước vào văn phòng thư ký, Tô Thời Sơ đều nghe những tiếng xì xào bàn tán từ bốn phương tám hướng truyền đến, cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh thong dong, đi theo phía sau Ân Dĩ Mặc.
Bước chân Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên dừng lại ở cửa thang máy, đột nhiên xoay người lại.
Tô Thời Sơ không để ý, đập đầu vào n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc,cô ngượng ngùng lui về phía sau vài bước.
“Hấp tấp!” Ân Dĩ Mặc liếc nhìn cô một cái, sau đó ngẩng đầu lên, dùng bàn tay to xoa xoa cái trán bị đụng đỏ bừng của cô.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không còn lạnh lùng như lúc trước, ngược lại bên trong còn có chút dịu dàng, không hề có chút trách cứ.
Tại thời điểm này, tất cả các cô gái đều sẽ thầm hét trong lòng.
Nuông chiều vô hình là chiêu chí mạng nhất.
Tô Thời Sơ – người được thụ hưởng loại “vinh dự” này, cả người lại cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Cô đứng trước mặt anh, được nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Dĩ Mặc ở khoảng cách gần như vậy, tim cô không kiểm soát được đập thình thịch.
Vốn hào quang trên người Ân Dĩ Mặc đã đủ chói mắt, nam nhân ưu tú như vậy nay lại bỗng nhiên ôn nhu dịu dàng, càng khiến cho người ta khó có thể tự mình kiềm chế.
Ân Dĩ Mặc nhìn ra Tô Thời Sơ có điều muốn nói nhưng lại thôi, hài lòng cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Tô Thời Sơ: “Hôm nay anh uống nhầm thuốc à, lại phát điên cái gì vậy?”
Tô Thời Sơ vừa ngồi trước bàn ăn, thì nhìn thấy Dì Phạm cười tủm tỉm bưng canh hạt sen táo đỏ lên, lại nhớ đến lời bác sĩ nói lúc trước khi ở bệnh viện, vẻ mặt liền trở nên xấu hổ.
Không hổ là Ân Dĩ Mặc, phong cách làm việc mạnh mẽ nhanh chóng, anh ấy thật sự sắp xếp đồ ăn bồi bổ cơ thể cô.
“Phu nhân, đây là phương thuốc bảo vệ sức khoẻ mà tôi chuẩn bị cho cô theo chỉ định của bác sĩ lần trước đến khám, cô mau dùng thử đi.”
Không đợi Dì Phạm phải giải thích thêm nữa, Tô Thời Sơ mím môi, vừa định mở miệng lễ phép nói cám ơn, thì trên lầu liền truyền đến tiếng mở cửa.
Ân Dĩ Mặc mặc một cái áo sơ mi trắng cùng với quần tây đen. Áo sơ mi được chế tác hoàn toàn bằng thủ công không có bất cứ nếp nhăn nào, trời sinh đã mang theo kiêu ngạo và cao quý, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đang chậm rãi từ từ bước xuống.
“Ngẩng người làm cái gì, không đi làm?” Thanh âm lạnh lùng của nam nhân truyền đến, một đôi mắt híp lại nhìn lướt qua, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Bị hắn nhắc nhở như vậy, Tô Thời Sơ mới lấy lại tinh thần, không dám làm chậm trễ thời gian nữa, liền bưng chén lên bắt đầu ăn sáng.
Nhìn cô không có thay đổi gì so với lúc trước, đôi môi mỏng của Ân Dĩ Mặc hơi nhếch lên, tâm trạng coi như cũng không tệ.
Sau khi ăn sáng xong, lần đầu tiên Ân Dĩ Mặc nói muốn tự mình lái xe đưa Tô Thời Sơ đến công ty.
Vốn tưởng rằng nữ nhân này cũng sẽ cảm ơn hắn giống như lúc trước, nhưng không ngờ, Tô Thời Sơ chỉ ngồi trước bàn ăn gật gật nhẹ đầu, đôi mắt bình tĩnh, vẻ mặt cũng vô cùng vô cùng bình thường: “Vâng, cảm ơn Ân tổng.”
Khoảng cách giữa hai người, vô tình lại bị kéo ra rất xa.
Ân Dĩ Mặc khẽ nhíu mày khó hiểu, sau đó dẫn đầu bước ra khỏi nhà trước, Tô Thời Sơ cũng lập tức theo sát ở phía sau.
Bởi vì trong lòng có phiền não, nên Ân Dĩ Mặc nhìn Tô Thời Sơ làm cái gì cũng cảm thấy không vừa mắt.
“Ai cho cô ngồi ở ghế sau, tôi là tài xế của cô à?”
Tô Thời Sơ cũng không tính toán với anh, chỉ đơn giản mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế phụ, còn không quên thắt dây an toàn.
“Ai cho cô ngồi ở ghế phụ?”
Giọng Ân Dĩ Mặc lạnh lẽo, rõ ràng là đang kiếm chuyện.
Tô Thời Sơ hít sâu một hơi, vẻ mặt không hề có bất kỳ gợn sóng gì: “Thật ngại quá, tôi quả thật không biết Ân tổng không muốn đưa tôi đi, vậy tôi sẽ tự mình bắt xe đến công ty.”
Vừa dứt lời, cô liền bắt đầu tháo dây an toàn ở trước người xuống.
“Tô Thời Sơ.” Ân Dĩ Mặc không thể nhịn được nữa, gầm nhẹ kêu tên cô, đôi mắt hung hăng trầm xuống: “Sao hôm nay cô cứ trưng cái mặt lạnh với tôi?”
Nghe được câu này, Tô Thời Sơ sững sờ ngẩng đầu lên: “Tôi như vậy không phải bình thường sao?”
Ân Dĩ Mặc bị cô hỏi nhất thời nghẹn lời.
Quả thật, từ sáng đến giờ Tô Thời Sơ vẫn rất bình thường. Nhưng là quá bình thường.
Không có cãi nhau với hắn, không có chống đối anh, cũng không có lén lút trợn mắt với anh…
Thế nhưng, bình thường Tô Thời Sơ không phải như vậy…
Ân Dĩ Mặc trầm mặc, tức giận đến đau đầu, nhưng lại không thể nói nên lời trách mắng cô.
“Cô...” Ân Dĩ Mặc nghiến răng nghiến lợi, kiên định nói: “Có phải hôm nay cô uống nhầm thuốc gì không? Còn giả vờ lễ phép với tôi?”
Tô Thời Sơ còn đang tháo dây an toàn, nghe vậy, cô có chút kinh ngạc.
“Tôi không giả vờ lễ phép với anh.” Tô Thời Sơ nghiêm túc nói từng chữ một: “Ân tổng, ân cứu giúp của anh, tôi rất cảm kích. Nhưng tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và anh chỉ dừng lại ở trong phạm vi hợp đồng, như vậy thì đối với anh, hay đối với tôi đều là tốt nhất.”
Ý nghĩa kéo dài khoảng cách trong lời nói không thể nào rõ ràng hơn nữa.
Ân Dĩ Mặc nhìn chằm chằm cô, nhưng một lúc lâu vẫn không nói nên lời, mỗi lời cô nói đều rất có lý, nếu anh lại mất bình tĩnh, thì ngược lại có vẻ như anh đang cố tình gây sự.
“Tốt, rất tốt!”
Ân Dĩ Mặc tức quá hóa giận, ánh mắt anh sắc bén như một tia sáng lạnh lùng: “Tô Thời Sơ, đây chính là do cô nói.”
Nói xong, Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng: “Đi xuống tự mình bắt xe đi.”
Tô Thời Sơ như sắp được đại xá, liền chuẩn bị tháo dây an toàn ra, nhưng qua năm phút, cô vẫn chưa hề có thêm hành động nào.
Ân Dĩ Mặc khẽ nhướng mày, anh cố ý không nhìn Tô Thời Sơ, thấy cô đã qua rất lâu rồi nhưng vẫn không xuống xe, trong lòng nghĩ rằng cô đã biết sai, tâm trạng tốt hơn một chút, vừa định mở miệng.
“Ân tổng, dây an toàn trên xe của anh tôi không mở ra được.”
Trong đôi mắt trong veo của Tô Thời Sơ rất sạch sẽ, chỉ là trong giọng nói lại mang theo một chút áy náy và lịch sự:
“Xin lỗi, có thể phiền anh mở ra giúp tôi được không?”
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc đã đen nay lại càng đen thêm.
…
Trong khoảng thời gian ngắn dây an toàn không tháo ra được, thời gian cũng không còn sớm. Vì thế Ân Dĩ Mặc cũng không tiếp tục dây dưa việc đuổi Tô Thời Sơ xuống xe nữa, mà trực tiếp đạp chân ga, lái xe đến công ty.
Suốt dọc đường đi, Tô Thời Sơ không ngừng cố gắng tháo dây an toàn ra. Đến khi tháo được dây an toàn thì xe cũng đã chạy gần đến công ty.
“Ân tổng, anh cho tôi xuống ở đây đi, ở gần công ty có quá nhiều nhân viên qua lại.”
Tô Thời Sơ nhìn nhóm người đi qua đi lại trên đường, lập tức mở miệng, tỏ ý hai người bọn họ không thể cùng nhau đến công ty.
“Có quá nhiều nhân viên thì đã sao?” Vẻ mặt Ân Dĩ Mặc bực bội, giận dỗi nói: “Tôi cùng ai đến công ty, còn cần bọn họ đồng ý à?”
“Không phải lúc trước anh nói chúng ta phải tránh hiềm nghi sao?” Tô Thời Sơ chớp chớp mắt: “Tôi và anh phải duy trì ở một khoảng cách nhất định, không thể để cho người khác hiểu lầm được.”
Lại là giọng điệu trả lời lễ phép nhưng lại xa cách, dường như sắp bức Ân Dĩ Mặc phát điên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dường như kể từ khi có tin mang thai giả đến nay, người phụ nữ này giống như đã biến thành một người khác, cứ đối xử với hắn giống như đang đối xử với một người xa lạ vậy.
“Cô là vợ của Ân Dĩ Mặc tôi, có cái gì mà phải sợ người khác hiểu lầm?” Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, cố ý tăng tốc độ xe, ngụ ý không cho Tô Thời Sơ xuống xe.
Vì thế…
“Các người thấy chưa, hôm nay Ân Tổng và thư ký Tô cùng nhau bước xuống từ một chiếc xe.”
“Tôi biết, vẫn là xe của Ân tổng.”
“Trời ơi, đây là thư ký Tô đang viết kịch bản gì vậy? Vị trí tổng thư ký chủ tịch, khi đi làm sẽ được Ân tổng tự mình đưa đón sao?”
“Hình như tôi ngửi được mùi chuyện hay ho rồi…”
Từ lúc tiến vào Quốc Tế Huy Hoàng, mãi cho đến khi bước vào văn phòng thư ký, Tô Thời Sơ đều nghe những tiếng xì xào bàn tán từ bốn phương tám hướng truyền đến, cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố duy trì vẻ mặt bình tĩnh thong dong, đi theo phía sau Ân Dĩ Mặc.
Bước chân Ân Dĩ Mặc bỗng nhiên dừng lại ở cửa thang máy, đột nhiên xoay người lại.
Tô Thời Sơ không để ý, đập đầu vào n.g.ự.c Ân Dĩ Mặc,cô ngượng ngùng lui về phía sau vài bước.
“Hấp tấp!” Ân Dĩ Mặc liếc nhìn cô một cái, sau đó ngẩng đầu lên, dùng bàn tay to xoa xoa cái trán bị đụng đỏ bừng của cô.
Ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không còn lạnh lùng như lúc trước, ngược lại bên trong còn có chút dịu dàng, không hề có chút trách cứ.
Tại thời điểm này, tất cả các cô gái đều sẽ thầm hét trong lòng.
Nuông chiều vô hình là chiêu chí mạng nhất.
Tô Thời Sơ – người được thụ hưởng loại “vinh dự” này, cả người lại cứng ngắc, không dám nhúc nhích.
Cô đứng trước mặt anh, được nhìn khuôn mặt tuấn tú của Ân Dĩ Mặc ở khoảng cách gần như vậy, tim cô không kiểm soát được đập thình thịch.
Vốn hào quang trên người Ân Dĩ Mặc đã đủ chói mắt, nam nhân ưu tú như vậy nay lại bỗng nhiên ôn nhu dịu dàng, càng khiến cho người ta khó có thể tự mình kiềm chế.
Ân Dĩ Mặc nhìn ra Tô Thời Sơ có điều muốn nói nhưng lại thôi, hài lòng cúi người, nhẹ giọng hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Tô Thời Sơ: “Hôm nay anh uống nhầm thuốc à, lại phát điên cái gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.