Khế Ước Cấm Dục: Cô Vợ Ngọt Ngào
Chương 99: Rơi xuống biển
Yên Hoa Đào Nguyệt
16/10/2024
Nhìn nước canh đỏ nóng hổi phập phồng trong nồi, ánh mắt Ân Dĩ Mặc tối sầm lại: “Thanh Thanh bây giờ, cũng thích ăn cay?”
Nhắc tới ăn cay, người trước tiên Ân Dĩ Mặc nghĩ đến cũng không phải Tống Thanh Thanh, mà là Tô Thời Sơ.
Chính xác mà nói, không phải thích ăn cay, mà là bất cứ thứ gì cô ấy cũng đều thích, dường như không có thứ gì mà cô nàng ngốc nghếch này không thích, giống như một cái thùng cơm vậy.
“Anh cũng không phải không biết, cơ thể hiện tại của Thanh Thanh không ăn được đồ cay.” Lục Cảnh Thâm không suy nghĩ nhiều, sau khi trả lời trước một bước, anh cũng sửng sốt.
Đúng vậy, có lẽ đây chính là điểm mấu chốt.
Có một thứ khác có thể xác định danh tính của một người, chính là thói quen và sở thích cá nhân được hình thành trong một thời gian dài.
“Cô ấy còn có thói quen khác sao?” Ân Dĩ Mặc hạ thấp giọng nói.
Lục Cảnh Thâm có chút không chắc chắn, chậm rãi nhớ lại: “Thanh Thanh thích ăn cay, không thích ăn chua.”
Anh còn nhớ lúc đó anh đã chơi khăm, dùng ống tiêm đổi rượu ngọt trong sô cô la bằng giấm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó như một quả bóng xì hơi. Còn không quên vội vàng chạy tới nhắc Lục Cảnh Thâm rằng sô cô la hỏng rồi, bảo anh không được ăn, kẻo lại bị đau bụng.
Chính vì điều này mà anh có thể nhớ rõ ràng đến thế.
“Còn gì nữa?” Sắc mặt Ân Dĩ Mặc chậm rãi trầm xuống. Anh nhớ tới lần trước nhờ Lâm Hoài mua ô mai từ Tô Thành gửi qua cho Tống Thanh Thanh, hình như cô rất vui vẻ, thậm chí còn cố ý gọi điện thoại tới cảm ơn anh.
“Khi cô ấy căng thẳng và làm sai điều gì đó, cô ấy sẽ cắn móng tay.” Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại:
“Còn nữa, sau lưng cô ấy có một vết bỏng.”
Vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc đột nhiên đập bàn, khuôn mặt anh như không thể tin nổi: “Vết bỏng?”
“Tô Thời Sơ cũng có, đúng không?” Lục Cảnh Thâm cười nửa miệng liếc Ân Dĩ Mặc một cái: “Tôi biết một tên cặn bã như anh, không thể nào chưa từng chạm vào cô ấy.”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Ân Dĩ Mặc vẫn như thường lệ, giọng nói thản nhiên: “Cô ấy là vợ của Ân Dĩ Mặc tôi, chúng tôi làm chuyện vợ chồng là chuyện đương nhiên.”
Nghĩ đến đây, gương mặt anh nhất thời lạnh lùng: “Ngược lại chuyện anh xé quần áo cô ấy, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy.”
“Không đến mức đó, tôi cũng không phải loại người thích đùa giỡn với vợ của người khác như thế.” Lục Cảnh Thâm lập tức xóa sạch quan hệ, giọng nói có chút đùa giỡn:
“Cho nên, anh nghi ngờ Tô Thời Sơ chính là Tống Thanh Thanh?”
Ân Dĩ Mặc ngẩn ra, không nói gì.
Trên thực tế, trong lòng Ân Dĩ Mặc vẫn có một ý nghĩ ích kỷ, hy vọng năm đó chính Tô Thời Sơ mới là người cứu anh chứ không phải là Tống Thanh Thanh.
Cô không có xuất thân như nhà họ Tống cũng không sao cả, thứ anh ta muốn là cô, không phải gia đình cô.
Nhưng sợi dây chuyền năm đó, chính là một sợi dây chuyền thiết kế độc quyền mà vợ chồng nhà họ Tống đặc biệt thuê người chế tác cho Tống Thanh Thanh, trên thế giới chỉ có một chiếc vòng cổ như vậy.
Cho nên, người cứu anh năm đó nhất định là đại tiểu thư nhà họ Tống, không thể nghi ngờ.
“Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cũng cảm thấy khí chất trên người Tô Thời Sơ, càng nhìn càng giống với Tống Thanh Thanh khi còn bé…”
Anh ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên di động của Ân Dĩ Mặc vang lên.
Ân Dĩ Mặc rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua tên người gọi, phát hiện lại là Lâm Hoài, anh sốt ruột ấn nút tắt, nhưng đối phương lại gọi lại lần nữa.
Anh bực bội ấn nút nghe: “Có cái quái gì thì nói mau đi.”
“Ân tổng, phu nhân, phu nhân rơi xuống biển rồi!”
Chỉ một câu nói, m.á.u của Ân Dĩ Mặc lập tức chảy ngược, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Tôi lập tức bay đến.”
Lục Cảnh Thâm ngồi đối diện nghe được câu này, hỏi: “Tô Thời Sơ xảy ra chuyện à?”
“Cô ấy rơi xuống biển.”
Lục Cảnh Thâm cũng lập tức đứng lên, trái tim cũng theo đó loạn nhịp: “Tôi đi cùng anh.”
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc trầm xuống đáng kinh ngạc: “Anh đi làm cái gì?”
Lục Cảnh Thâm: “Anh là bác sĩ?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
…
Vài giờ trước.
Thịnh Vọng và Tô Thời Sơ nói chuyện cười đùa, hai người cùng nhau đi tham quan một số khu thi công, tán gẫu không ít đề tài, bầu không khí cũng càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng hòa thuận. Thịnh Vọng bỗng nhiên đưa ánh mắt thâm tình nhìn Tô Thời Sơ.
“Tô Thời Sơ, cô thích Ân Dĩ Mặc sao?”
Một câu hỏi bất ngờ, khiến cho Tô Thời Sơ gần như nhăn mặt lại, nụ cười cứng đờ ở khóe miệng.
“Thịnh học trưởng, sao anh đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Không cần câu nệ như vậy, cô cứ gọi tôi là Thịnh Vọng là được rồi.” Nụ cười của Thịnh Vọng vẫn rất nhẹ nhàng như trước: “Tôi biết chuyện cô gả cho Ân Dĩ Mặc, tôi cảm thấy rất tiếc.”
Đầu óc Tô Thời Sơ rối bời, có chút không hiểu được Thịnh Vọng đang nói cái gì.
Hối tiếc cái gì? Hối tiếc điều gì?
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, giọng nói nhẹ nhàng của Thịnh Vọng lại vang lên: “Tôi tiếc là đã không sớm thổ lộ với cô.”
“Kỳ thật, lúc trước ở trường, tôi vẫn rất thích cô.”
“Chỉ là, bước chân của cô quá nhanh quá vội vàng, giống như chưa từng chú ý tới tôi.” Vừa nói, giọng nói của Thịnh Vọng như còn có chút oán giận than trách.
Thịnh Vọng thích cô? Đùa nhau đấy à!
“Ngày họp lớp hôm đó, Phương Tịnh Huyên nói cô sẽ đến nên tôi đến hẹn, cô ấy còn đưa cho tôi một lọ thuốc, nói có thể khiến cô “ngoan ngoãn nghe lời”, nhưng tôi không đổ lọ thuốc vào cốc.”
Thịnh Vọng thẳng thắn: “Tôi thừa nhận lúc đó tôi muốn ở bên cô, nhưng tôi cũng không có ý định dùng những thủ đoạn đê tiện như vậy.”
“Thịnh học…” Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thịnh Vọng, Tô Thời Sơ lại vội vàng sửa lại câu nói: “Thịnh Vọng, tôi…”
“Cô không cần cảm thấy như có gánh nặng gì đâu.” Thịnh Vọng ngước mắt lên, trong đôi mắt sáng đẹp tràn đầy trìu mến:
“Tôi nói cho cô biết những chuyện này, chỉ đơn thuần là muốn nói ra thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Lần này tôi lên đảo, cũng là bởi vì muốn gặp cô.” Thịnh Vọng nhẹ nhàng nói xong, giơ tay gạt nhẹ mái tóc bên tai Tô Thời Sơ ra sau tai, động tác cực kỳ trìu mến.
“Cô cứ coi như, tôi ích kỷ một phen đi.”
…
Tô Thời Sơ bỏ chạy, chạy một mạch về căn nhà nhỏ của mình.
Sau khi đóng cửa lại, khuôn mặt của Tô Thời Sơ vẫn nóng bừng, cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ được tỏ tình, hơn nữa người tỏ tình lại còn là người hàng ngàn người theo đuổi và hoan nghênh, điều này làm sao cũng khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Thịnh Vọng quả thật rất hoàn mỹ, diện mạo đẹp trai, tính cách ôn nhu tinh tế, gia thế cũng rất tốt, là loại người không thể chê trách vào đâu được.
Đặc biệt là cách anh nhìn cô vừa rồi, giống như sắp khiến người ta trở thành một cái bình mật ong.
Tô Thời Sơ rửa mặt hai lần, nhưng vẫn có chút không tỉnh táo, hít sâu một hơi, cô định đi dạo trên bãi biển để điều hoà tâm trạng bất ổn của mình một chút.
Đợi mấy tiếng đồng hồ trôi qua, lúc Lâm Hoài không liên lạc được với Tô Thời Sơ, anh có chút hoảng hốt, lập tức tìm Thịnh Vọng hỏi chuyện, sau đó lại vội vàng mở camera giám sát trên đảo, phát hiện hình ảnh cuối cùng Tô Thời Sơ được nhìn thấy trên đảo là ở trên bờ biển.
Lâm Hoài lập tức phái người đi tìm kiếm, nhưng không phát hiện được gì.
Hòn đảo nhỏ như vậy, bất cứ nơi nào có thể tìm anh ta đều tìm hết, nếu như còn chưa tìm ra được, vậy thì chỉ có một khả năng.
Đó là, rơi xuống biển!
___________
//Truyện này có thu phí nha mọi người!
Nhắc tới ăn cay, người trước tiên Ân Dĩ Mặc nghĩ đến cũng không phải Tống Thanh Thanh, mà là Tô Thời Sơ.
Chính xác mà nói, không phải thích ăn cay, mà là bất cứ thứ gì cô ấy cũng đều thích, dường như không có thứ gì mà cô nàng ngốc nghếch này không thích, giống như một cái thùng cơm vậy.
“Anh cũng không phải không biết, cơ thể hiện tại của Thanh Thanh không ăn được đồ cay.” Lục Cảnh Thâm không suy nghĩ nhiều, sau khi trả lời trước một bước, anh cũng sửng sốt.
Đúng vậy, có lẽ đây chính là điểm mấu chốt.
Có một thứ khác có thể xác định danh tính của một người, chính là thói quen và sở thích cá nhân được hình thành trong một thời gian dài.
“Cô ấy còn có thói quen khác sao?” Ân Dĩ Mặc hạ thấp giọng nói.
Lục Cảnh Thâm có chút không chắc chắn, chậm rãi nhớ lại: “Thanh Thanh thích ăn cay, không thích ăn chua.”
Anh còn nhớ lúc đó anh đã chơi khăm, dùng ống tiêm đổi rượu ngọt trong sô cô la bằng giấm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn nhó như một quả bóng xì hơi. Còn không quên vội vàng chạy tới nhắc Lục Cảnh Thâm rằng sô cô la hỏng rồi, bảo anh không được ăn, kẻo lại bị đau bụng.
Chính vì điều này mà anh có thể nhớ rõ ràng đến thế.
“Còn gì nữa?” Sắc mặt Ân Dĩ Mặc chậm rãi trầm xuống. Anh nhớ tới lần trước nhờ Lâm Hoài mua ô mai từ Tô Thành gửi qua cho Tống Thanh Thanh, hình như cô rất vui vẻ, thậm chí còn cố ý gọi điện thoại tới cảm ơn anh.
“Khi cô ấy căng thẳng và làm sai điều gì đó, cô ấy sẽ cắn móng tay.” Lục Cảnh Thâm nhắm mắt lại:
“Còn nữa, sau lưng cô ấy có một vết bỏng.”
Vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc đột nhiên đập bàn, khuôn mặt anh như không thể tin nổi: “Vết bỏng?”
“Tô Thời Sơ cũng có, đúng không?” Lục Cảnh Thâm cười nửa miệng liếc Ân Dĩ Mặc một cái: “Tôi biết một tên cặn bã như anh, không thể nào chưa từng chạm vào cô ấy.”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Ân Dĩ Mặc vẫn như thường lệ, giọng nói thản nhiên: “Cô ấy là vợ của Ân Dĩ Mặc tôi, chúng tôi làm chuyện vợ chồng là chuyện đương nhiên.”
Nghĩ đến đây, gương mặt anh nhất thời lạnh lùng: “Ngược lại chuyện anh xé quần áo cô ấy, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy.”
“Không đến mức đó, tôi cũng không phải loại người thích đùa giỡn với vợ của người khác như thế.” Lục Cảnh Thâm lập tức xóa sạch quan hệ, giọng nói có chút đùa giỡn:
“Cho nên, anh nghi ngờ Tô Thời Sơ chính là Tống Thanh Thanh?”
Ân Dĩ Mặc ngẩn ra, không nói gì.
Trên thực tế, trong lòng Ân Dĩ Mặc vẫn có một ý nghĩ ích kỷ, hy vọng năm đó chính Tô Thời Sơ mới là người cứu anh chứ không phải là Tống Thanh Thanh.
Cô không có xuất thân như nhà họ Tống cũng không sao cả, thứ anh ta muốn là cô, không phải gia đình cô.
Nhưng sợi dây chuyền năm đó, chính là một sợi dây chuyền thiết kế độc quyền mà vợ chồng nhà họ Tống đặc biệt thuê người chế tác cho Tống Thanh Thanh, trên thế giới chỉ có một chiếc vòng cổ như vậy.
Cho nên, người cứu anh năm đó nhất định là đại tiểu thư nhà họ Tống, không thể nghi ngờ.
“Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cũng cảm thấy khí chất trên người Tô Thời Sơ, càng nhìn càng giống với Tống Thanh Thanh khi còn bé…”
Anh ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên di động của Ân Dĩ Mặc vang lên.
Ân Dĩ Mặc rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua tên người gọi, phát hiện lại là Lâm Hoài, anh sốt ruột ấn nút tắt, nhưng đối phương lại gọi lại lần nữa.
Anh bực bội ấn nút nghe: “Có cái quái gì thì nói mau đi.”
“Ân tổng, phu nhân, phu nhân rơi xuống biển rồi!”
Chỉ một câu nói, m.á.u của Ân Dĩ Mặc lập tức chảy ngược, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Tôi lập tức bay đến.”
Lục Cảnh Thâm ngồi đối diện nghe được câu này, hỏi: “Tô Thời Sơ xảy ra chuyện à?”
“Cô ấy rơi xuống biển.”
Lục Cảnh Thâm cũng lập tức đứng lên, trái tim cũng theo đó loạn nhịp: “Tôi đi cùng anh.”
Sắc mặt Ân Dĩ Mặc trầm xuống đáng kinh ngạc: “Anh đi làm cái gì?”
Lục Cảnh Thâm: “Anh là bác sĩ?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
…
Vài giờ trước.
Thịnh Vọng và Tô Thời Sơ nói chuyện cười đùa, hai người cùng nhau đi tham quan một số khu thi công, tán gẫu không ít đề tài, bầu không khí cũng càng ngày càng thoải mái, càng ngày càng hòa thuận. Thịnh Vọng bỗng nhiên đưa ánh mắt thâm tình nhìn Tô Thời Sơ.
“Tô Thời Sơ, cô thích Ân Dĩ Mặc sao?”
Một câu hỏi bất ngờ, khiến cho Tô Thời Sơ gần như nhăn mặt lại, nụ cười cứng đờ ở khóe miệng.
“Thịnh học trưởng, sao anh đột nhiên lại hỏi câu này?”
“Không cần câu nệ như vậy, cô cứ gọi tôi là Thịnh Vọng là được rồi.” Nụ cười của Thịnh Vọng vẫn rất nhẹ nhàng như trước: “Tôi biết chuyện cô gả cho Ân Dĩ Mặc, tôi cảm thấy rất tiếc.”
Đầu óc Tô Thời Sơ rối bời, có chút không hiểu được Thịnh Vọng đang nói cái gì.
Hối tiếc cái gì? Hối tiếc điều gì?
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, giọng nói nhẹ nhàng của Thịnh Vọng lại vang lên: “Tôi tiếc là đã không sớm thổ lộ với cô.”
“Kỳ thật, lúc trước ở trường, tôi vẫn rất thích cô.”
“Chỉ là, bước chân của cô quá nhanh quá vội vàng, giống như chưa từng chú ý tới tôi.” Vừa nói, giọng nói của Thịnh Vọng như còn có chút oán giận than trách.
Thịnh Vọng thích cô? Đùa nhau đấy à!
“Ngày họp lớp hôm đó, Phương Tịnh Huyên nói cô sẽ đến nên tôi đến hẹn, cô ấy còn đưa cho tôi một lọ thuốc, nói có thể khiến cô “ngoan ngoãn nghe lời”, nhưng tôi không đổ lọ thuốc vào cốc.”
Thịnh Vọng thẳng thắn: “Tôi thừa nhận lúc đó tôi muốn ở bên cô, nhưng tôi cũng không có ý định dùng những thủ đoạn đê tiện như vậy.”
“Thịnh học…” Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thịnh Vọng, Tô Thời Sơ lại vội vàng sửa lại câu nói: “Thịnh Vọng, tôi…”
“Cô không cần cảm thấy như có gánh nặng gì đâu.” Thịnh Vọng ngước mắt lên, trong đôi mắt sáng đẹp tràn đầy trìu mến:
“Tôi nói cho cô biết những chuyện này, chỉ đơn thuần là muốn nói ra thôi, không có ý gì khác đâu.”
“Lần này tôi lên đảo, cũng là bởi vì muốn gặp cô.” Thịnh Vọng nhẹ nhàng nói xong, giơ tay gạt nhẹ mái tóc bên tai Tô Thời Sơ ra sau tai, động tác cực kỳ trìu mến.
“Cô cứ coi như, tôi ích kỷ một phen đi.”
…
Tô Thời Sơ bỏ chạy, chạy một mạch về căn nhà nhỏ của mình.
Sau khi đóng cửa lại, khuôn mặt của Tô Thời Sơ vẫn nóng bừng, cô không bao giờ ngờ rằng mình sẽ được tỏ tình, hơn nữa người tỏ tình lại còn là người hàng ngàn người theo đuổi và hoan nghênh, điều này làm sao cũng khiến cô cảm thấy bất ngờ.
Thịnh Vọng quả thật rất hoàn mỹ, diện mạo đẹp trai, tính cách ôn nhu tinh tế, gia thế cũng rất tốt, là loại người không thể chê trách vào đâu được.
Đặc biệt là cách anh nhìn cô vừa rồi, giống như sắp khiến người ta trở thành một cái bình mật ong.
Tô Thời Sơ rửa mặt hai lần, nhưng vẫn có chút không tỉnh táo, hít sâu một hơi, cô định đi dạo trên bãi biển để điều hoà tâm trạng bất ổn của mình một chút.
Đợi mấy tiếng đồng hồ trôi qua, lúc Lâm Hoài không liên lạc được với Tô Thời Sơ, anh có chút hoảng hốt, lập tức tìm Thịnh Vọng hỏi chuyện, sau đó lại vội vàng mở camera giám sát trên đảo, phát hiện hình ảnh cuối cùng Tô Thời Sơ được nhìn thấy trên đảo là ở trên bờ biển.
Lâm Hoài lập tức phái người đi tìm kiếm, nhưng không phát hiện được gì.
Hòn đảo nhỏ như vậy, bất cứ nơi nào có thể tìm anh ta đều tìm hết, nếu như còn chưa tìm ra được, vậy thì chỉ có một khả năng.
Đó là, rơi xuống biển!
___________
//Truyện này có thu phí nha mọi người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.