Chương 15: Tặng nhành hoa, gửi tấm lòng.
Duy Duy Bảo Bối
23/09/2023
Tết đã đi qua, mọi người vẫn phải quay lại với trường lớp. Mọi người trong lớp đều nhìn sắc mặt của Hoàng An mà hành xử, nhưng cậu vẫn bình thường như trước giờ, trong lòng của mọi người cũng không khỏi gợn sóng.
"Lớp trưởng!" Đông Anh vào lớp liền chạy ngay đến bên cạnh cậu, cô gọi.
Hoàng An nhìn lên, cô mang một nhành hoa tuyết mai còn đang nở đến cho cậu, cô nói.
"Hôm bữa vào đây sớm quá em không mang được, nhưng mẹ em đã mang về cho em rồi nè, tặng anh đó".
Hoàng An nhìn nhành hoa rồi lại nhìn nụ cười trong trẻo của cô dành cho cậu. Cậu nhận lấy khẽ nói tiếng cảm ơn.
"Lớp trưởng ổn hơn chưa?" Đông Anh lo lắng hỏi.
"Vẫn ổn mà!" Cậu cười đáp lại cô.
Đông Anh ngây người ra, Hoàng An thế mà lại cười với cô. Cô đỏ mặt quay về vị trí.
Sau khi nghỉ Tết xong mọi người lại chăm chú vào việc học, thành thích của Hoàng An vẫn như vậy, không hề bị thụt lùi, nhưng thành tích của Đông Anh lại tiến bộ hơn. Bởi cô muốn bởi vì thích cậu mà cô càng ngày càng phát triển hơn chứ không phải vì thế mà thụt lùi lại phía sau. Nếu không thể đi ở phía trước để cậu thấy mình rõ hơn thì ít nhất cũng phải đi bên cạnh, không được đi phía sau, vì chắc chắn như vậy sẽ bị bỏ lại.
Mấy tuần liền cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, đầu tháng ba, tháng của các phong trào về Đoàn thanh niên. Các phong trào cũng như các hoạt động vui chơi được phổ biến đến các lớp. Gồm có cấm trại, sinh hoạt đốt lửa trại, cuộc thi thuyết trình về các anh hùng, phong trào văn nghệ, thiết kế trang phục tái chế tuyên truyền bảo vệ môi trường.
Các lớp phó trở nên bận rộn hơn khi phải chọn người tham gia các phong trào, bởi vì hoạt động tương đối nhiều nên sẽ phải có những người phải tham gia nhiều hơn một hoạt động. Trong đó có Đông Anh vừa được lớp phó văn nghệ chiêu mộ vào đội văn nghệ, vừa được người phụ trách hoặc động thiết kế trang phục để làm người mẫu.
Cô rất khó xử khi phải lựa chọn, cô bèn nói rằng: "Lớp trưởng tham gia phong trào nào thì cô sẽ tham gia phong trào đó!"
Mọi người ỉu xìu, một là Hoàng An sẽ tham gia làm trại, hai là Hoàng An sẽ không tham gia hoạt động nào cả. Mà mọi người cũng không ai dám đứng ra chiêu mộ cậu cả.
"Lớp trưởng tham gia phong trào nào đó?" Đông Anh hỏi cậu.
Cậu nhìn Đông Anh rồi nói: "Làm trại!"
Lớp phó lao động ngồi không cũng được hưởng lợi, cậu ta nhảy cẫng lên vui mừng.
"Vậy em cũng sẽ tham gia làm trại!"
"Đông Anh tham gia văn nghệ đi!" Hoàng An đưa ra đề nghị.
Lớp phó văn nghệ mở mắt sáng như sao.
"Thôi mình không múa nữa đâu". Cô lắc đầu
"Không múa, không múa. Lần này lớp mình diễn kịch, một vở kịch nói về tình yêu của tiền tuyến và hậu phương". Lớp phó văn nghệ liền quay vào giải thích.
Đông Anh im lặng suy nghĩ, thấy như cô sắp đồng ý thì lớp phó văn nghệ vui mừng không thôi. Nhưng sau đó Đông Anh lại đáp.
"Lớp trưởng tham gia thì mình sẽ tham gia!"
Lớp phó văn nghệ nhìn Hoàng An bằng ánh mắt đau đớn. Hoàng An chỉ cười cười nhìn cô rồi nói.
"Được rồi, tôi tham gia với Đông Anh".
Mọi người: "..."
"Yeah!" Lần này đến lượt lớp phó văn nghệ vui mừng. Chọn được một cặp nhan sắc đỉnh như vậy ai mà không mừng.
Lớp 11D chốt danh sách tham gia, mọi người bắt đầu bàn luận sơ về kế hoạch. Lớp phó văn nghệ là Thúy Kiều rất hào hứng soạn ra một kịch bản đầy ướt át và đau thương.
Hoàng An chỉ đạo mọi người làm trại, Đông Anh phụ giúp mọi người trang trí cổng trại. Thu Hồng thì thi thuyết trình về người anh hùng lấy thân mình lắp lỗ châu mai - anh hùng Phan Đình Giót. Người mẫu của phần thi thiết kế trang phục tái chế cũng chọn được một bạn dáng người rất đỉnh, ước mơ của bạn ấy chính là trở thành siêu mẫu của sàn runway.
Mọi thứ được sắp xếp một cách hoàn hảo, riêng Đông Anh và Hoàng An vừa tranh thủ phụ làm trại vừa phải đi tập kịch cùng mọi người. Tuy hơi vất vả nhưng Đông Anh rất vui vì được đồng hành cùng Hoàng An.
Đến hôm thi văn nghệ diễn ra, lớp phó yêu cầu mọi người đi đầy đủ vì màn kịch rất đỉnh, chưa chắc là có được trình diễn hay không nên Thúy Kiều muốn mọi người đều được xem qua một lần, đương nhiên vẫn trên tinh thần tự nguyện.
Lớp 11D được số thứ tự cuối cùng, mọi người cũng thở phào vì có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. Đông Anh mặc bộ áo bà ba nhìn chân chất như một người con gái Nam bộ, Hoàng An mặc đồ bộ đội vẫn còn phụ mọi người chỉnh sửa cổng trại.
Thân người cậu cao to nên bộ đồ có vẻ khá thích hợp với cậu. Nhìn cách cậu đứng nghiêm nghị chỉ đạo những người đi qua cũng không khỏi mà khen ngợi.
"Nếu muốn xem anh đẹp trai này diễn hãy ủng hộ tiết mục của 11D diễn cuối nha". Thúy Kiều tranh thủ kéo vé cho lớp.
"Lớp trưởng!" Đông Anh vào lớp liền chạy ngay đến bên cạnh cậu, cô gọi.
Hoàng An nhìn lên, cô mang một nhành hoa tuyết mai còn đang nở đến cho cậu, cô nói.
"Hôm bữa vào đây sớm quá em không mang được, nhưng mẹ em đã mang về cho em rồi nè, tặng anh đó".
Hoàng An nhìn nhành hoa rồi lại nhìn nụ cười trong trẻo của cô dành cho cậu. Cậu nhận lấy khẽ nói tiếng cảm ơn.
"Lớp trưởng ổn hơn chưa?" Đông Anh lo lắng hỏi.
"Vẫn ổn mà!" Cậu cười đáp lại cô.
Đông Anh ngây người ra, Hoàng An thế mà lại cười với cô. Cô đỏ mặt quay về vị trí.
Sau khi nghỉ Tết xong mọi người lại chăm chú vào việc học, thành thích của Hoàng An vẫn như vậy, không hề bị thụt lùi, nhưng thành tích của Đông Anh lại tiến bộ hơn. Bởi cô muốn bởi vì thích cậu mà cô càng ngày càng phát triển hơn chứ không phải vì thế mà thụt lùi lại phía sau. Nếu không thể đi ở phía trước để cậu thấy mình rõ hơn thì ít nhất cũng phải đi bên cạnh, không được đi phía sau, vì chắc chắn như vậy sẽ bị bỏ lại.
Mấy tuần liền cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, đầu tháng ba, tháng của các phong trào về Đoàn thanh niên. Các phong trào cũng như các hoạt động vui chơi được phổ biến đến các lớp. Gồm có cấm trại, sinh hoạt đốt lửa trại, cuộc thi thuyết trình về các anh hùng, phong trào văn nghệ, thiết kế trang phục tái chế tuyên truyền bảo vệ môi trường.
Các lớp phó trở nên bận rộn hơn khi phải chọn người tham gia các phong trào, bởi vì hoạt động tương đối nhiều nên sẽ phải có những người phải tham gia nhiều hơn một hoạt động. Trong đó có Đông Anh vừa được lớp phó văn nghệ chiêu mộ vào đội văn nghệ, vừa được người phụ trách hoặc động thiết kế trang phục để làm người mẫu.
Cô rất khó xử khi phải lựa chọn, cô bèn nói rằng: "Lớp trưởng tham gia phong trào nào thì cô sẽ tham gia phong trào đó!"
Mọi người ỉu xìu, một là Hoàng An sẽ tham gia làm trại, hai là Hoàng An sẽ không tham gia hoạt động nào cả. Mà mọi người cũng không ai dám đứng ra chiêu mộ cậu cả.
"Lớp trưởng tham gia phong trào nào đó?" Đông Anh hỏi cậu.
Cậu nhìn Đông Anh rồi nói: "Làm trại!"
Lớp phó lao động ngồi không cũng được hưởng lợi, cậu ta nhảy cẫng lên vui mừng.
"Vậy em cũng sẽ tham gia làm trại!"
"Đông Anh tham gia văn nghệ đi!" Hoàng An đưa ra đề nghị.
Lớp phó văn nghệ mở mắt sáng như sao.
"Thôi mình không múa nữa đâu". Cô lắc đầu
"Không múa, không múa. Lần này lớp mình diễn kịch, một vở kịch nói về tình yêu của tiền tuyến và hậu phương". Lớp phó văn nghệ liền quay vào giải thích.
Đông Anh im lặng suy nghĩ, thấy như cô sắp đồng ý thì lớp phó văn nghệ vui mừng không thôi. Nhưng sau đó Đông Anh lại đáp.
"Lớp trưởng tham gia thì mình sẽ tham gia!"
Lớp phó văn nghệ nhìn Hoàng An bằng ánh mắt đau đớn. Hoàng An chỉ cười cười nhìn cô rồi nói.
"Được rồi, tôi tham gia với Đông Anh".
Mọi người: "..."
"Yeah!" Lần này đến lượt lớp phó văn nghệ vui mừng. Chọn được một cặp nhan sắc đỉnh như vậy ai mà không mừng.
Lớp 11D chốt danh sách tham gia, mọi người bắt đầu bàn luận sơ về kế hoạch. Lớp phó văn nghệ là Thúy Kiều rất hào hứng soạn ra một kịch bản đầy ướt át và đau thương.
Hoàng An chỉ đạo mọi người làm trại, Đông Anh phụ giúp mọi người trang trí cổng trại. Thu Hồng thì thi thuyết trình về người anh hùng lấy thân mình lắp lỗ châu mai - anh hùng Phan Đình Giót. Người mẫu của phần thi thiết kế trang phục tái chế cũng chọn được một bạn dáng người rất đỉnh, ước mơ của bạn ấy chính là trở thành siêu mẫu của sàn runway.
Mọi thứ được sắp xếp một cách hoàn hảo, riêng Đông Anh và Hoàng An vừa tranh thủ phụ làm trại vừa phải đi tập kịch cùng mọi người. Tuy hơi vất vả nhưng Đông Anh rất vui vì được đồng hành cùng Hoàng An.
Đến hôm thi văn nghệ diễn ra, lớp phó yêu cầu mọi người đi đầy đủ vì màn kịch rất đỉnh, chưa chắc là có được trình diễn hay không nên Thúy Kiều muốn mọi người đều được xem qua một lần, đương nhiên vẫn trên tinh thần tự nguyện.
Lớp 11D được số thứ tự cuối cùng, mọi người cũng thở phào vì có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn. Đông Anh mặc bộ áo bà ba nhìn chân chất như một người con gái Nam bộ, Hoàng An mặc đồ bộ đội vẫn còn phụ mọi người chỉnh sửa cổng trại.
Thân người cậu cao to nên bộ đồ có vẻ khá thích hợp với cậu. Nhìn cách cậu đứng nghiêm nghị chỉ đạo những người đi qua cũng không khỏi mà khen ngợi.
"Nếu muốn xem anh đẹp trai này diễn hãy ủng hộ tiết mục của 11D diễn cuối nha". Thúy Kiều tranh thủ kéo vé cho lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.