Chương 4: Khế ước
Hạ Tường Lam
14/08/2023
Ánh mắt lạnh lùng của Yên Cảnh nhìn xoáy thẳng vào người của Dật Lạc rồi
lạnh giọng lên tiếng “Nếu ngươi còn làm hại cô ấy thêm một lần nữa thì
đừng trách ta không nương tay.”
Dật Lạc nhướng mày nhìn Yên Cảnh rồi lên tiếng “Con nhóc loài người này đã nhìn thấy hết quá trình phi thăng của ngươi rồi, một khi con người biết bí mật của phi nhân loại như ta và ngươi thì ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ yên thân sao? Tốt nhất là giết nó đi trước khi quá muộn.”
Yên Cảnh đưa mắt nhìn sang Sơ Tình đang nằm bất tỉnh trên mắt đất rồi lên tiếng đáp trả Dật Lạc “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ta giúp ta độ kiếp thành tiên nên ta không thể giết cô ấy được, hồ tộc bọn ta có ơn phải trả có oán tất báo, từ bây giờ ta nhất định sẽ bảo vệ cô ấy một đời để đền ơn.”
Ánh mắt của Dật Lạc lại toát lên một tia sát ý “Năm xưa ngươi cũng vì sự yếu mềm này mà đánh mất tất cả đó Yên Cảnh.”
Dật Lạc lại một lần nữa muốn ra tay lấy mạng của Sơ Tình nhưng bị Yên Cảnh ngăn chặn và đánh hắn văng ra xa Sơ Tình.
Yên Cảnh nhíu mày tỏ vẻ không vui “Ta đã nói ngươi không được đụng đến ân nhân của ta rồi mà Dật Lạc.”
Dật Lạc nghe vậy thì liền nhếch mép cười khanh khách “Ha ha…thì ra ngươi cũng biết nổi giận sao Yên Cảnh, vậy ngươi tính làm gì ta hả? Bây giờ ngươi phi thăng thành tiên rồi nên muốn tận diệt Yêu hay sao? Ngươi nên nhớ ngươi cũng từng là một yêu hồ đấy.”
Yên Cảnh nghe thấy Dật Lạc đang cố tình khích tướng mình nhưng anh vẫn bình tĩnh rồi nhàn nhã lên tiếng đáp “Bản tiên vừa mới phi thăng hiện nay đã mang một thân phận khác nên tích âm đức làm việc thiện xứng đáng với tiên vị của mình, ta sẽ không ra tay tiêu diệt ngươi trừ phi ngươi làm việc ác.”
Dật Lạc hừ một tiếng “Yên Cảnh ta ghét nhất chính là bộ dạng yếu đuối mềm lòng này của ngươi đó, nếu như lúc đó ngươi mạnh mẽ hơn một chút có dã tâm hơn một chút đã không phải ròng rõ trốn ở Đồ Sơn này tu luyện ba ngàn năm đâu mà đã sớm nắm giữ vị trí Yêu chủ hồ tộc rồi.”
Yên Cảnh nghe vậy chỉ khẽ cười “Dật Lạc, nghĩ lại thì ta và ngươi từng là bạn thân, thật không hiểu nổi vì sao ngươi lại trở nên căm ghét ta như thế, hai chúng ta làm bạn như thuở nhỏ khó lắm sao?”
Ánh mắt Dật Lạc trở nên phức tạp hắn quay đầu nhìn đi chỗ khác không dám đối mặt với Yên Cảnh nữa, Dật Lạc quay lưng đi giọng trầm xuống “Lần khác ta lại đến tìm ngươi tính sổ tiếp.”
Nói rồi Dật Lạc hóa thành một làn khói màu đen biến mất trong chốc lát.
Yên Cảnh đưa tay cầm lấy chiếc dù thần kỳ màu trắng của Sơ Tình anh thầm nghĩ [Thần khí Tỏa này vốn là một bảo vật của ta nhưng đã tặng đi từ rất lâu rồi, thật không ngờ có ngày nó lại giúp ta vượt kiếp phi thăng thành tiên.]
Yên Cảnh lướt trên không trung từ từ đáp chân xuống ngay bên cạnh Sơ Tình đang nằm trên mặt đất, anh ngồi xuống nhìn rõ Sơ Tình rồi khẽ mỉm cười [Cô gái này đã có ơn giúp ta thì một đời này ta đành bảo vệ cô ấy để trả ơn vậy, dù sao đời người ngắn ngủi cùng lắm chỉ là trăm năm.]
Yên Cảnh kiểm tra cơ thể của Sơ Tình cảm nhận được cô bị thương do lôi lực lúc nãy quá lớn nên đã dùng linh lực chữa trị cho cô, những vết xước trên da của Sơ Tình cũng nhanh chóng biến mất như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Yên Cảnh dùng linh lực khắc một ấn ký hình con hồ ly màu đỏ lên cổ tay của Sơ Tình, anh khẽ mỉm cười dịu dàng lẩm bẩm “Nha đầu này cũng rất là dễ thương lại có ơn cứu mạng ta, ta để lại ấn ký trên tay cô sau này sẽ đến đón cô về làm vợ của ta như vậy có thể bảo vệ cô một đời bình an rồi.”
Yên Cảnh lướt nhẹ tay của mình qua ấn ký hình con hồ ly màu đỏ trên cổ tay của Sơ Tình thì ấn ký liền bị ẩn đi, người thường không thể nhìn thấy chỉ có hồ tộc mới có thể nhìn ra ấn ký này chính là khế ước hôn nhân của hồ tộc.
Yên Cảnh sợ mình xuất hiện trước mặt Sơ Tình trong bộ dạng một nam nhân tóc bạch kim lại mặc y phục cổ trang sẽ giữa chốn núi sâu rừng hoang như thế này sẽ khiến cô ấy hoảng sợ nên lặng lẽ bế cô ấy lên đi ra trước hạng động rồi đặt cô ấy nằm xuống.
Nhìn chiếc dù trong tay Yên Cảnh lại thắc mắc vì sao Sơ Tình có được món pháp bảo này nhưng anh không lấy lại mà để nó xuống bên cạnh cô, sau này khi anh chính thức đón cô về làm vợ thì sẽ còn nhiều cơ hội để hỏi thử ngọn ngành.
Lúc Sơ Tình tỉnh dậy không gian xung quanh yên ắng, cô đưa mắt nhìn lại tay chân mình thì cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng trước khi ngất đi cô bị lôi lực ảnh hưởng có thương tích trên người cơ mà.
Sơ Tình khẩn trương đứng dậy chạy đến cuối sơn cốc đưa mắt nhìn, bên ngoài vẫn là thác nước, rừng cây như một bức tranh tự nhiên đẹp mắt nhưng những chỗ núi lở, tảng đá lớn bị vỡ đều còn nguyên vẹn như chưa từng xảy ra lôi kiếp ở chỗ này vậy.
Dật Lạc nhướng mày nhìn Yên Cảnh rồi lên tiếng “Con nhóc loài người này đã nhìn thấy hết quá trình phi thăng của ngươi rồi, một khi con người biết bí mật của phi nhân loại như ta và ngươi thì ngươi nghĩ rằng ngươi sẽ yên thân sao? Tốt nhất là giết nó đi trước khi quá muộn.”
Yên Cảnh đưa mắt nhìn sang Sơ Tình đang nằm bất tỉnh trên mắt đất rồi lên tiếng đáp trả Dật Lạc “Cô ấy là ân nhân cứu mạng của ta giúp ta độ kiếp thành tiên nên ta không thể giết cô ấy được, hồ tộc bọn ta có ơn phải trả có oán tất báo, từ bây giờ ta nhất định sẽ bảo vệ cô ấy một đời để đền ơn.”
Ánh mắt của Dật Lạc lại toát lên một tia sát ý “Năm xưa ngươi cũng vì sự yếu mềm này mà đánh mất tất cả đó Yên Cảnh.”
Dật Lạc lại một lần nữa muốn ra tay lấy mạng của Sơ Tình nhưng bị Yên Cảnh ngăn chặn và đánh hắn văng ra xa Sơ Tình.
Yên Cảnh nhíu mày tỏ vẻ không vui “Ta đã nói ngươi không được đụng đến ân nhân của ta rồi mà Dật Lạc.”
Dật Lạc nghe vậy thì liền nhếch mép cười khanh khách “Ha ha…thì ra ngươi cũng biết nổi giận sao Yên Cảnh, vậy ngươi tính làm gì ta hả? Bây giờ ngươi phi thăng thành tiên rồi nên muốn tận diệt Yêu hay sao? Ngươi nên nhớ ngươi cũng từng là một yêu hồ đấy.”
Yên Cảnh nghe thấy Dật Lạc đang cố tình khích tướng mình nhưng anh vẫn bình tĩnh rồi nhàn nhã lên tiếng đáp “Bản tiên vừa mới phi thăng hiện nay đã mang một thân phận khác nên tích âm đức làm việc thiện xứng đáng với tiên vị của mình, ta sẽ không ra tay tiêu diệt ngươi trừ phi ngươi làm việc ác.”
Dật Lạc hừ một tiếng “Yên Cảnh ta ghét nhất chính là bộ dạng yếu đuối mềm lòng này của ngươi đó, nếu như lúc đó ngươi mạnh mẽ hơn một chút có dã tâm hơn một chút đã không phải ròng rõ trốn ở Đồ Sơn này tu luyện ba ngàn năm đâu mà đã sớm nắm giữ vị trí Yêu chủ hồ tộc rồi.”
Yên Cảnh nghe vậy chỉ khẽ cười “Dật Lạc, nghĩ lại thì ta và ngươi từng là bạn thân, thật không hiểu nổi vì sao ngươi lại trở nên căm ghét ta như thế, hai chúng ta làm bạn như thuở nhỏ khó lắm sao?”
Ánh mắt Dật Lạc trở nên phức tạp hắn quay đầu nhìn đi chỗ khác không dám đối mặt với Yên Cảnh nữa, Dật Lạc quay lưng đi giọng trầm xuống “Lần khác ta lại đến tìm ngươi tính sổ tiếp.”
Nói rồi Dật Lạc hóa thành một làn khói màu đen biến mất trong chốc lát.
Yên Cảnh đưa tay cầm lấy chiếc dù thần kỳ màu trắng của Sơ Tình anh thầm nghĩ [Thần khí Tỏa này vốn là một bảo vật của ta nhưng đã tặng đi từ rất lâu rồi, thật không ngờ có ngày nó lại giúp ta vượt kiếp phi thăng thành tiên.]
Yên Cảnh lướt trên không trung từ từ đáp chân xuống ngay bên cạnh Sơ Tình đang nằm trên mặt đất, anh ngồi xuống nhìn rõ Sơ Tình rồi khẽ mỉm cười [Cô gái này đã có ơn giúp ta thì một đời này ta đành bảo vệ cô ấy để trả ơn vậy, dù sao đời người ngắn ngủi cùng lắm chỉ là trăm năm.]
Yên Cảnh kiểm tra cơ thể của Sơ Tình cảm nhận được cô bị thương do lôi lực lúc nãy quá lớn nên đã dùng linh lực chữa trị cho cô, những vết xước trên da của Sơ Tình cũng nhanh chóng biến mất như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Yên Cảnh dùng linh lực khắc một ấn ký hình con hồ ly màu đỏ lên cổ tay của Sơ Tình, anh khẽ mỉm cười dịu dàng lẩm bẩm “Nha đầu này cũng rất là dễ thương lại có ơn cứu mạng ta, ta để lại ấn ký trên tay cô sau này sẽ đến đón cô về làm vợ của ta như vậy có thể bảo vệ cô một đời bình an rồi.”
Yên Cảnh lướt nhẹ tay của mình qua ấn ký hình con hồ ly màu đỏ trên cổ tay của Sơ Tình thì ấn ký liền bị ẩn đi, người thường không thể nhìn thấy chỉ có hồ tộc mới có thể nhìn ra ấn ký này chính là khế ước hôn nhân của hồ tộc.
Yên Cảnh sợ mình xuất hiện trước mặt Sơ Tình trong bộ dạng một nam nhân tóc bạch kim lại mặc y phục cổ trang sẽ giữa chốn núi sâu rừng hoang như thế này sẽ khiến cô ấy hoảng sợ nên lặng lẽ bế cô ấy lên đi ra trước hạng động rồi đặt cô ấy nằm xuống.
Nhìn chiếc dù trong tay Yên Cảnh lại thắc mắc vì sao Sơ Tình có được món pháp bảo này nhưng anh không lấy lại mà để nó xuống bên cạnh cô, sau này khi anh chính thức đón cô về làm vợ thì sẽ còn nhiều cơ hội để hỏi thử ngọn ngành.
Lúc Sơ Tình tỉnh dậy không gian xung quanh yên ắng, cô đưa mắt nhìn lại tay chân mình thì cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng trước khi ngất đi cô bị lôi lực ảnh hưởng có thương tích trên người cơ mà.
Sơ Tình khẩn trương đứng dậy chạy đến cuối sơn cốc đưa mắt nhìn, bên ngoài vẫn là thác nước, rừng cây như một bức tranh tự nhiên đẹp mắt nhưng những chỗ núi lở, tảng đá lớn bị vỡ đều còn nguyên vẹn như chưa từng xảy ra lôi kiếp ở chỗ này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.