Chương 17
Trần Phan Trúc Giang
16/09/2022
Chuyện má chồng tôi bị bệnh nặng đã lan truyền khắp nhà họ Trần, cả những người họ hàng gần cũng biết tin. Mọi người lúc này mới kéo nhau sang thăm bệnh, xe này vào xe kia ra, rộn ràng như mở hội làng. Cậu Tư đã bận đến sứt đầu mẻ trán thì thôi đi, bây giờ còn phải tiếp chuyện họ hàng dòng tộc. Cũng may là có cậu mợ Hai, cậu Ba với bà Tư phụ tiếp, nếu không thì một mình cậu chắc chắn là không đủ sức.
Nhưng cũng may là cậu Ba đã cảnh cáo người làm trong nhà không được nói linh tinh về chuyện má chồng tôi bị trúng độc. Vậy nên người ngoài chỉ biết má chồng tôi bị bệnh nặng, còn về bệnh gì thì bọn họ không biết rõ. Thấy cậu Tư có vẻ giấu không muốn nói nên người ngoài cũng không dám hỏi. Nhưng mà bọn họ lại truyền miệng nhau là má chồng tôi bị bệnh “hiểm nghèo” khó qua. Vậy nên số lượng người kéo đi thăm mới đông tới như vậy. Èo, đúng là miệng lưỡi thế gian, đáng sợ quá chừng!
Sức khỏe của má chồng tôi rất ổn định, cũng không có dáng vẻ gì là mắc bệnh “hiểm nghèo” như mọi người đang đồn đại. Mới sáng nay bà còn chửi ầm lên vì uống thuốc quá đắng, cho thấy sức lực vẫn rất dồi dào. Thầy Phù kêu nhà chồng tôi cứ yên tâm, chắc chắn là má chồng tôi sẽ bình an vô sự, thầy dám chắc là như vậy. Mà tôi cũng thấy sự thật sẽ giống như lời thầy nói, bởi vì cơ thể của má chồng tôi là một tay thầy Phù điều dưỡng, căn bản là bà không có bệnh nền gì nghiêm trọng, vậy nên chắc chắn sẽ không sao.
Vì má chồng tôi đột nhiên ngã bệnh nên tôi không thể theo bà Mười Chi về thăm ba và em trai tôi được. Ôm điện thoại trốn vào phòng tắm, tôi rầu rĩ nói với “mẹ mìn”.
– Bà nhớ thay tôi để ý tới ba và em trai tôi ở trong bệnh viện nha bà Mười…
Bà Mười Chi oang oang giọng nói.
– Con này, đã tao nói là tao biết rồi, tao cũng có tinh thần trách nhiệm lắm, mày khỏi lo đi. À, mai tao gửi quà sang thăm bệnh bà bên đó, mày nhớ ra nhận nha mạy.
Tôi gật đầu. Lại như chợt nhớ ra một chuyện, sẵn tiện nên tôi hỏi bà Mười Chi luôn:
– À quên nữa… bà Mười… bà biết thầy Chí là ai không?
– Thầy Chí nào? Ý mày muốn hỏi là ở bên nhà chồng mày hay là ở bên nhà tao?
Tôi ngẫm nghĩ, trước tôi có dò hỏi O Lan rồi, O nói không biết thầy Chí là ai, vùng này không có ai có tên như vậy. Vậy nên tôi nghĩ, rất có thể là người này ở gần nhà bà Mười Chi, hoặc là ở gần đâu đó.
– Bên nhà bà đó bà Mười, bà dò hỏi dùm tôi coi, bữa có người tới giao đồ cho con gái bà rồi xưng là của thầy Chí giao…
Bà Mười Chi trầm giọng tò mò.
– Giao cái gì cho con gái tao vậy?
– Giao gấu bông. Bộ con gái bà thích chơi gấu bông lắm hả bà Mười?
Giọng của bà Mười càng lúc càng tò mò.
– Có lộn không mạy? Con gái tao lớn rồi mà chơi gấu bông gì?
– Thiệt chứ lộn gì, người ta tới đây giao, còn nói là của cô Lụa đặt lâu rồi… Người giao nói là của thầy Chí gì đó gửi, bà hỏi dùm tôi thử coi thầy Chí là ai nha. Tôi sợ cô Út mua dùm ai á, nhớ hỏi nha bà Mười.
Bà Mười Chi gật đầu, giọng bà khàn khàn.
– Biết rồi, đủ thứ chuyện à. Thôi tắt máy đi, tao đi công chuyện đây.
– Dạ!
Tắt máy, tôi ngồi trong phòng tắm giải quyết nỗi buồn thêm một lát nữa rồi mới bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy cậu Tư nửa ngồi nửa ngã ra trên ghế dựa, trong tinh thần của cậu có vẻ mệt mỏi dữ lắm. Thấy tôi bước ra ngoài, cậu nhìn tôi, sau đó ngoắc tay, giọng cậu uể oải, nói.
– Lại đây, lại xoa bóp giúp tôi một chút đi Lụa.
Tôi thoáng giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền đi tới. Bước đến trước mặt cậu, thấy cậu vẫn đang nhìn tôi, tôi mới khẽ hỏi.
– Cậu… mệt lắm hả? Hay là ngủ một chút đi.
Cậu Tư lắc đầu, cậu xoay lưng, tay vỗ vỗ lên vai, cậu nói.
– Lát nữa tôi còn có công chuyện, em xoa chỗ này… ừ… chỗ này… nhức mỏi quá.
Tôi giúp cậu Tư xoa bóp vai, nhìn thấy mi mắt cậu khẽ nhắm lại như là muốn nghỉ ngơi, biết cậu đang mệt nên tôi cũng không lên tiếng nói gì, cứ im lặng như vậy mà xoa bóp cho cậu.
Thú thực thì người đàn ông này đối xử với tôi cũng không đến đỗi, có thể là anh ta ghét tôi, không thích tôi, hoặc đúng hơn là không thích Út Lụa. Nhưng nhìn chung thì anh ta vẫn được xem là người đàn ông tử tế, không thô lỗ, cũng không ỷ mình là chồng mà ngang ngược xem thường vợ. Nếu như tôi có một người chồng như vậy, là tôi thích anh ta và anh ta cũng thích tôi… như vậy thì thật ổn định biết bao. Mà tiếc ghê, tình yêu đối với tôi nó xa xỉ lắm, trước kia đã không dám bước vào, hiện tại bây giờ lại càng không!
– Lụa…
Đang suy nghĩ miên man thì nghe cậu Tư gọi, tôi thoáng giật mình, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, tôi kéo lại tinh thần, liền đáp.
– Dạ? Chuyện gì hả cậu?
Cậu Tư vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là giọng của cậu lúc này lại trầm thêm chút nữa.
– Ừ, có chuyện muốn hỏi em.
– Cậu nói đi cậu, em nghe mà.
Cậu Tư vẫn cứ nhắm mắt như vậy nhưng âm giọng thì vẫn đều đều.
– Về chuyện má bị người ta bỏ độc… em nghĩ thế nào?
Tôi cũng đang quan tâm tới chuyện này, vậy nên tôi liền hỏi tới.
– Thầy Phù đã tìm ra được là độc gì chưa hả cậu?
Cậu Tư khẽ gật, cậu xác nhận.
– Ừ, tìm ra rồi… là một loại độc dạng bột được trộn lẫn trong bột sữa của má. Thầy Phù nói loại độc này không mạnh, nhưng nếu tích tụ nhiều trong cơ thể thì sẽ dẫn đến thổ huyết và mất sức. Đối với cơ thể người trẻ thì không sao, nhưng đối với cơ thể của người lớn tuổi thì sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Tôi trầm trồ hết sức, đúng là gia đấu tranh giành tài sản, chuyện gì cũng có thể xảy ra…
Tay vẫn xoa bóp đều đặn, tôi vừa xoa vừa hỏi.
– Vậy… bây giờ làm sao hả cậu? Mình làm cách nào để điều tra được ai là người bỏ độc má?
Cậu Tư thở dài ra một hơi, cậu khàn giọng hỏi tôi.
– Tôi đang hỏi em đó, em nghĩ sao hả Lụa? Em có nghi ngờ ai không?
Hỏi xong câu này, cậu Tư không để cho tôi xoa bóp nữa mà quay lại nhìn tôi. Thấy cậu nhìn, tôi cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu.
– Em không biết, em không có nghi ngờ ai hết. Mà nếu nói đến nghi ngờ, chắc mọi người đang nghi ngờ em quá…
Cậu Tư nhướn mày, cậu hỏi:
– Sao em lại nói vậy?
Tôi cũng thật lòng trả lời, là nghĩ sao thì nói vậy.
– Thì ở nhà mình ai mà không biết má không thích em, chưa kể là em còn làm ra chuyện hại tới ba mình nữa… Nếu em là mọi người thì em cũng sẽ nghi ngờ em hại má thôi.
Nghe tôi nhắc đến chuyện của ba chồng, cậu Tư liền nhíu mày hỏi:
– Em nhớ ra chuyện của trước kia rồi?
Tôi vội lắc đầu, lấp liếm nhanh.
– Dạ đâu có, là em hỏi lại má em… rồi em hỏi mọi người ở nhà mình. Tất nhiên là bây giờ em vẫn không nhớ ra được gì nhưng chỉ có mình em quên, còn mọi người đâu có quên. Người này nói một câu, người nọ nói một câu… em tự ráp thành ý nghĩa hoàn chỉnh.
Nghe tôi giải thích như vậy, cậu Tư cũng không hỏi sâu vào, lúc này cậu lại nói.
– Thôi được rồi, em nhớ hay không nhớ thì chuyện cũng đã xảy ra, có trách em cũng không làm ba khá lên được. Nhưng còn về chuyện của má, tôi không biết nên giải quyết thế nào về kẻ đã hạ độc má tôi…
Tôi nghĩ nghĩ, sau tôi lại nói.
– Thì… cậu thấy nên giải quyết như thế nào thì cứ giải quyết như vậy. Mà người này cũng quá sức thâm độc đi, cậu giao cho công an xử lý cũng được mà.
Cậu Tư nhìn tôi, mi tâm cậu đột nhiên nhíu lại, tròng mắt sáng rực, đáy mắt sâu hun hút… nhìn vào mắt cậu cứ như nhìn thấy không gian bao la rộng lớn của vũ trụ vậy. Trong lúc tôi còn đang ngẩn người thì giọng nói trầm thấp của cậu lại vang lên, kéo tôi từ vũ trụ rộng lớn về với thực tại. Đối diện với ánh nhìn gắt gao dò xét của cậu, tim tôi vô thức đập thật nhanh, trong lòng như dáy lên một nỗi lo lắng kỳ lạ…
Bàn tay đang buông thõng đột nhiên bị siết chặt cổ tay, tôi ngơ ngác giật mình khi thấy cậu Tư đang siết chặt cổ tay tôi. Kèm theo hành động kỳ lạ là ánh nhìn lạnh người, giọng của cậu nặng đến mức muốn đè chết mạng tôi vậy. Trong sự kinh ngạc của tôi, cậu nói, nói những câu khiến tay chân tôi rụng rời.
– Vậy à? Vậy tôi đưa em ra công an là được đúng không Lụa? Em nói coi, tôi đã làm sai cái gì với em, nhà tôi mắc nợ cái gì với em mà em lại nhẫn tâm với ba má tôi như vậy? Em ngạc nhiên lắm đúng không, là do em quên thật hay là cố tình quên giả đây hả Lụa? Có người tận mắt nhìn thấy em trộn bột độc vào sữa của má… tôi nói như vậy là có oan cho em không? Có không hả Lụa? Hả Lụa?
Tôi sững sốt, tôi bàng hoàng, tôi ngơ ngác… ủa trời… vụ gì nữa vậy hả? Tào lao thiệt chứ, bộ con mẹ Út Lụa này bị ta.m t.a.i hả hay gì vậy trời? Sao cứ hết chuyện này tới chuyện kia vậy? Điên thiệt mà!
Nhưng cũng may là cậu Ba đã cảnh cáo người làm trong nhà không được nói linh tinh về chuyện má chồng tôi bị trúng độc. Vậy nên người ngoài chỉ biết má chồng tôi bị bệnh nặng, còn về bệnh gì thì bọn họ không biết rõ. Thấy cậu Tư có vẻ giấu không muốn nói nên người ngoài cũng không dám hỏi. Nhưng mà bọn họ lại truyền miệng nhau là má chồng tôi bị bệnh “hiểm nghèo” khó qua. Vậy nên số lượng người kéo đi thăm mới đông tới như vậy. Èo, đúng là miệng lưỡi thế gian, đáng sợ quá chừng!
Sức khỏe của má chồng tôi rất ổn định, cũng không có dáng vẻ gì là mắc bệnh “hiểm nghèo” như mọi người đang đồn đại. Mới sáng nay bà còn chửi ầm lên vì uống thuốc quá đắng, cho thấy sức lực vẫn rất dồi dào. Thầy Phù kêu nhà chồng tôi cứ yên tâm, chắc chắn là má chồng tôi sẽ bình an vô sự, thầy dám chắc là như vậy. Mà tôi cũng thấy sự thật sẽ giống như lời thầy nói, bởi vì cơ thể của má chồng tôi là một tay thầy Phù điều dưỡng, căn bản là bà không có bệnh nền gì nghiêm trọng, vậy nên chắc chắn sẽ không sao.
Vì má chồng tôi đột nhiên ngã bệnh nên tôi không thể theo bà Mười Chi về thăm ba và em trai tôi được. Ôm điện thoại trốn vào phòng tắm, tôi rầu rĩ nói với “mẹ mìn”.
– Bà nhớ thay tôi để ý tới ba và em trai tôi ở trong bệnh viện nha bà Mười…
Bà Mười Chi oang oang giọng nói.
– Con này, đã tao nói là tao biết rồi, tao cũng có tinh thần trách nhiệm lắm, mày khỏi lo đi. À, mai tao gửi quà sang thăm bệnh bà bên đó, mày nhớ ra nhận nha mạy.
Tôi gật đầu. Lại như chợt nhớ ra một chuyện, sẵn tiện nên tôi hỏi bà Mười Chi luôn:
– À quên nữa… bà Mười… bà biết thầy Chí là ai không?
– Thầy Chí nào? Ý mày muốn hỏi là ở bên nhà chồng mày hay là ở bên nhà tao?
Tôi ngẫm nghĩ, trước tôi có dò hỏi O Lan rồi, O nói không biết thầy Chí là ai, vùng này không có ai có tên như vậy. Vậy nên tôi nghĩ, rất có thể là người này ở gần nhà bà Mười Chi, hoặc là ở gần đâu đó.
– Bên nhà bà đó bà Mười, bà dò hỏi dùm tôi coi, bữa có người tới giao đồ cho con gái bà rồi xưng là của thầy Chí giao…
Bà Mười Chi trầm giọng tò mò.
– Giao cái gì cho con gái tao vậy?
– Giao gấu bông. Bộ con gái bà thích chơi gấu bông lắm hả bà Mười?
Giọng của bà Mười càng lúc càng tò mò.
– Có lộn không mạy? Con gái tao lớn rồi mà chơi gấu bông gì?
– Thiệt chứ lộn gì, người ta tới đây giao, còn nói là của cô Lụa đặt lâu rồi… Người giao nói là của thầy Chí gì đó gửi, bà hỏi dùm tôi thử coi thầy Chí là ai nha. Tôi sợ cô Út mua dùm ai á, nhớ hỏi nha bà Mười.
Bà Mười Chi gật đầu, giọng bà khàn khàn.
– Biết rồi, đủ thứ chuyện à. Thôi tắt máy đi, tao đi công chuyện đây.
– Dạ!
Tắt máy, tôi ngồi trong phòng tắm giải quyết nỗi buồn thêm một lát nữa rồi mới bước ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng tắm, tôi đã thấy cậu Tư nửa ngồi nửa ngã ra trên ghế dựa, trong tinh thần của cậu có vẻ mệt mỏi dữ lắm. Thấy tôi bước ra ngoài, cậu nhìn tôi, sau đó ngoắc tay, giọng cậu uể oải, nói.
– Lại đây, lại xoa bóp giúp tôi một chút đi Lụa.
Tôi thoáng giật mình, nhưng rất nhanh sau đó liền đi tới. Bước đến trước mặt cậu, thấy cậu vẫn đang nhìn tôi, tôi mới khẽ hỏi.
– Cậu… mệt lắm hả? Hay là ngủ một chút đi.
Cậu Tư lắc đầu, cậu xoay lưng, tay vỗ vỗ lên vai, cậu nói.
– Lát nữa tôi còn có công chuyện, em xoa chỗ này… ừ… chỗ này… nhức mỏi quá.
Tôi giúp cậu Tư xoa bóp vai, nhìn thấy mi mắt cậu khẽ nhắm lại như là muốn nghỉ ngơi, biết cậu đang mệt nên tôi cũng không lên tiếng nói gì, cứ im lặng như vậy mà xoa bóp cho cậu.
Thú thực thì người đàn ông này đối xử với tôi cũng không đến đỗi, có thể là anh ta ghét tôi, không thích tôi, hoặc đúng hơn là không thích Út Lụa. Nhưng nhìn chung thì anh ta vẫn được xem là người đàn ông tử tế, không thô lỗ, cũng không ỷ mình là chồng mà ngang ngược xem thường vợ. Nếu như tôi có một người chồng như vậy, là tôi thích anh ta và anh ta cũng thích tôi… như vậy thì thật ổn định biết bao. Mà tiếc ghê, tình yêu đối với tôi nó xa xỉ lắm, trước kia đã không dám bước vào, hiện tại bây giờ lại càng không!
– Lụa…
Đang suy nghĩ miên man thì nghe cậu Tư gọi, tôi thoáng giật mình, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, tôi kéo lại tinh thần, liền đáp.
– Dạ? Chuyện gì hả cậu?
Cậu Tư vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ là giọng của cậu lúc này lại trầm thêm chút nữa.
– Ừ, có chuyện muốn hỏi em.
– Cậu nói đi cậu, em nghe mà.
Cậu Tư vẫn cứ nhắm mắt như vậy nhưng âm giọng thì vẫn đều đều.
– Về chuyện má bị người ta bỏ độc… em nghĩ thế nào?
Tôi cũng đang quan tâm tới chuyện này, vậy nên tôi liền hỏi tới.
– Thầy Phù đã tìm ra được là độc gì chưa hả cậu?
Cậu Tư khẽ gật, cậu xác nhận.
– Ừ, tìm ra rồi… là một loại độc dạng bột được trộn lẫn trong bột sữa của má. Thầy Phù nói loại độc này không mạnh, nhưng nếu tích tụ nhiều trong cơ thể thì sẽ dẫn đến thổ huyết và mất sức. Đối với cơ thể người trẻ thì không sao, nhưng đối với cơ thể của người lớn tuổi thì sẽ có ảnh hưởng nhất định.
Tôi trầm trồ hết sức, đúng là gia đấu tranh giành tài sản, chuyện gì cũng có thể xảy ra…
Tay vẫn xoa bóp đều đặn, tôi vừa xoa vừa hỏi.
– Vậy… bây giờ làm sao hả cậu? Mình làm cách nào để điều tra được ai là người bỏ độc má?
Cậu Tư thở dài ra một hơi, cậu khàn giọng hỏi tôi.
– Tôi đang hỏi em đó, em nghĩ sao hả Lụa? Em có nghi ngờ ai không?
Hỏi xong câu này, cậu Tư không để cho tôi xoa bóp nữa mà quay lại nhìn tôi. Thấy cậu nhìn, tôi cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu.
– Em không biết, em không có nghi ngờ ai hết. Mà nếu nói đến nghi ngờ, chắc mọi người đang nghi ngờ em quá…
Cậu Tư nhướn mày, cậu hỏi:
– Sao em lại nói vậy?
Tôi cũng thật lòng trả lời, là nghĩ sao thì nói vậy.
– Thì ở nhà mình ai mà không biết má không thích em, chưa kể là em còn làm ra chuyện hại tới ba mình nữa… Nếu em là mọi người thì em cũng sẽ nghi ngờ em hại má thôi.
Nghe tôi nhắc đến chuyện của ba chồng, cậu Tư liền nhíu mày hỏi:
– Em nhớ ra chuyện của trước kia rồi?
Tôi vội lắc đầu, lấp liếm nhanh.
– Dạ đâu có, là em hỏi lại má em… rồi em hỏi mọi người ở nhà mình. Tất nhiên là bây giờ em vẫn không nhớ ra được gì nhưng chỉ có mình em quên, còn mọi người đâu có quên. Người này nói một câu, người nọ nói một câu… em tự ráp thành ý nghĩa hoàn chỉnh.
Nghe tôi giải thích như vậy, cậu Tư cũng không hỏi sâu vào, lúc này cậu lại nói.
– Thôi được rồi, em nhớ hay không nhớ thì chuyện cũng đã xảy ra, có trách em cũng không làm ba khá lên được. Nhưng còn về chuyện của má, tôi không biết nên giải quyết thế nào về kẻ đã hạ độc má tôi…
Tôi nghĩ nghĩ, sau tôi lại nói.
– Thì… cậu thấy nên giải quyết như thế nào thì cứ giải quyết như vậy. Mà người này cũng quá sức thâm độc đi, cậu giao cho công an xử lý cũng được mà.
Cậu Tư nhìn tôi, mi tâm cậu đột nhiên nhíu lại, tròng mắt sáng rực, đáy mắt sâu hun hút… nhìn vào mắt cậu cứ như nhìn thấy không gian bao la rộng lớn của vũ trụ vậy. Trong lúc tôi còn đang ngẩn người thì giọng nói trầm thấp của cậu lại vang lên, kéo tôi từ vũ trụ rộng lớn về với thực tại. Đối diện với ánh nhìn gắt gao dò xét của cậu, tim tôi vô thức đập thật nhanh, trong lòng như dáy lên một nỗi lo lắng kỳ lạ…
Bàn tay đang buông thõng đột nhiên bị siết chặt cổ tay, tôi ngơ ngác giật mình khi thấy cậu Tư đang siết chặt cổ tay tôi. Kèm theo hành động kỳ lạ là ánh nhìn lạnh người, giọng của cậu nặng đến mức muốn đè chết mạng tôi vậy. Trong sự kinh ngạc của tôi, cậu nói, nói những câu khiến tay chân tôi rụng rời.
– Vậy à? Vậy tôi đưa em ra công an là được đúng không Lụa? Em nói coi, tôi đã làm sai cái gì với em, nhà tôi mắc nợ cái gì với em mà em lại nhẫn tâm với ba má tôi như vậy? Em ngạc nhiên lắm đúng không, là do em quên thật hay là cố tình quên giả đây hả Lụa? Có người tận mắt nhìn thấy em trộn bột độc vào sữa của má… tôi nói như vậy là có oan cho em không? Có không hả Lụa? Hả Lụa?
Tôi sững sốt, tôi bàng hoàng, tôi ngơ ngác… ủa trời… vụ gì nữa vậy hả? Tào lao thiệt chứ, bộ con mẹ Út Lụa này bị ta.m t.a.i hả hay gì vậy trời? Sao cứ hết chuyện này tới chuyện kia vậy? Điên thiệt mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.