Chương 22
Trần Phan Trúc Giang
16/09/2022
Thời tiết hôm nay khá là nóng bức, tôi đang ôm nửa trái dưa hấu trong người, bên cạnh là Tiểu Phụng đang cầm quạt mini phả gió trực tiếp vào người tôi. Trời nóng mà được ngồi trước máy quạt rồi ăn dưa hấu, đã vậy còn được coi “Bao công xử án”… ta nói nó đã gì đâu á trời!
Trước mặt tôi là đám người làm ở nhà họ Trần, bọn họ lúc này đang cúi đầu khép nép lo sợ. Nhất là mụ Lý, mụ ta gần như mếu máo muốn khóc vì sợ bị cậu Tư đuổi việc. Mụ ta nói trong run rẩy:
– Cậu… tui làm việc đều nghe theo ý của vú Tám… chứ tui đâu có dám hành hạ gì mợ Tư đâu cậu… cậu hiểu cho tui đi cậu.
Cậu Tư ngồi trên ghế, chân vắt chéo, sắc thái gương mặt nghiêm nghị, cả người toát ra thần thái của người uy quyền, giọng cậu khản khái.
– Tôi đã cảnh cáo bà một lần rồi, bà là người làm, bà phải biết chừng mực mà đối đãi với chủ cả trong nhà. Cho dù mợ Tư có làm cái gì sai thì cô ấy vẫn là chủ của bà, bà gọi một tiếng mợ Tư thì bà phải có nghĩa vụ đối xử tử tế với cô ấy. Ở đâu ra cái kiểu người làm ức hiếp chủ cả trong nhà, bắt mợ chủ phải làm việc nhà… bà làm vậy là đang coi thường tôi có đúng không? Hả?
Cậu Tư hét lên một tiếng, hai chân mụ Lý liền run rẩy theo. Mụ ta còn chưa kịp phân trần thì cậu Tư đã cất giọng hỏi tiếp.
– Còn nữa, tại sao trong cơm của mợ Tư lại có thịt của con rết? Trả lời cho tôi biết, tại sao? Nhà bếp các người nấu ăn kiểu gì? Muốn đầu độc chết vợ của tôi các người mới vừa lòng phải không?
Cậu Tư hỏi, cả đám người làm liền rút người sợ hãi, bọn họ im thin thít không một ai dám lên tiếng trả lời.
Tức giận trước thái độ của bọn họ, cậu Tư vỗ lên mặt bàn cái bốp, cậu quát ầm lên:
– Miệng của các người đâu? Bữa đó ai nấu cơm? Bước ra đây…
Cả một đám người vẫn tiếp tục im lặng, tới một tiếng động nhỏ xíu vang lên cũng không có. Thái độ chống đối tập thể như thế này quả thật là hiếm thấy, nhìn bọn họ thì thấy có vẻ hoảng sợ lắm đó nhưng thực chất là lỳ như trâu vậy, có biết sợ đâu!
Cậu Tư vừa nãy còn giữ được thái độ bình tĩnh nhưng lúc này đã không còn được bình tĩnh như vừa rồi nữa. Mi tâm cậu nhíu lại, sắc mặt ửng đỏ lên vì tức giận, giận quá hóa thẹn, cậu cười gượng, nói gằn từng chữ.
– À, ra là bây giờ tôi mới biết là người làm nhà này lại đoàn kết như vậy. Vậy được… nếu đã muốn chống đối lại chủ… vậy thì nghỉ việc hết đi.
Dứt câu, cậu quát lên, ra lệnh:
– Chú Thành, chú kêu hết đám người này ra ngoài, giở sổ sách ra coi ngày nào vào làm rồi viết giấy cho thôi việc hết cho tôi. Nhà họ Trần này không dám thuê người làm có lòng dạ thâm độc với chủ. Bây giờ là ức hiếp mợ Tư, biết đâu một ngày nào đó tôi bệnh tật nằm một chỗ… bọn họ hùa nhau giết chết tôi luôn thì sao. Cứ như vậy, đuổi hết, người đuổi việc đầu tiên là bà Lý… không khoan nhượng!
Chú Thành bước ra, chú gật đầu nhận lệnh, giọng chú hùng hồn kiên định.
– Dạ, tôi hiểu rồi cậu Tư!
Nói xong, chú Thành lại nhìn về đám người làm đang khủng hoảng tinh thần trước mặt, chú quát lớn.
– Các người theo tôi ra phòng lĩnh lương, tôi trả lương theo công nợ rồi cho các người nghỉ việc kể từ ngày hôm nay. Bà Lý, bà là người đầu tiên, đi theo tôi!
Chú Thành vừa dứt câu, bà Lý với cả đám người làm liền hỗn loạn như ong vỡ tổ. Người thì mếu máo, người thì năn nỉ, người thì lại kể khổ, mà cũng có người tức giận không phục…
Nhưng dù cho có hỗn loạn, có không phục hay là kêu gào khóc lóc tới cỡ nào thì tất cả người làm ở nhà bếp đều bị cho nghỉ việc. Cậu Tư đã nói là làm, cậu đâu có phải là người ăn nói hai lời, chọc giận cậu thì chỉ có đường chết!
Tôi ngồi bên cạnh cậu, cũng có chút kinh ngạc vì quyết định hùng hồn mang tính chất lịch sử này của cậu. Sợ là cậu sẽ bị má chồng tôi trách, tôi mới khẽ dịu giọng, tôi hỏi nhỏ.
– Cậu… đuổi hết cùng một lúc… có được không cậu?
Cậu Tư mặt lạnh mày chao, cậu nói, cũng như là cố ý nói cho bọn người làm nghe thấy.
– Không có gì là không được, tôi bỏ tiền để thuê người làm phục tùng tôi chứ không phải thuê một đám người về chống đối lại với tôi. Nhà họ Trần này không sợ thiếu người làm, ở đây lương cao, công việc nhẹ, đãi ngộ tốt, yêu cầu cũng không khắc khe… bọn họ ăn lương của tôi mà ngoan cố cãi lại tôi… cút hết cho tôi đỡ chướng mắt!
Mụ Lý xanh hết mặt mày, mụ ta chạy tới khóc lóc xin xỏ. Lần đầu tiên tôi thấy mụ ta nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu như vậy, mụ van xin.
– Mợ Tư, tôi biết tôi sai rồi… mợ nói giúp cậu Tư bỏ qua cho tôi lần này đi mợ… tôi xin mợ đó mợ Tư!
Mụ Lý mở đầu, tiếp theo sau là tập thể người làm cũng chạy tới xin. Có người còn chạy tới trước mặt tôi, kêu gào khai báo:
– Mợ Tư, tui nói… là tui thấy con Huệ… con Huệ nó lén lút trộn cái gì vào đồ ăn của mợ… chính là con Huệ!
Chị kia vừa nói xong, một vài người cũng bắt đầu nhao nhao lên xác nhận là do con Huệ nó làm. Mà con Huệ thì chắc chắn là nó không nhận rồi, nó với vài người cãi nhau ỏm tỏi, suýt chút nữa là bay vào đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán…
Thấy tình hình bắt đầu loạn lên, cậu Tư vung tay đập bàn, cậu quát:
– Im hết coi! Chị kia, chị nói chị thấy con Huệ làm, chị có chắc không?
Chị gái vừa tố con Huệ liền gấp rút xác nhận.
– Dạ chắc, tôi chắc mà, tôi thề với cậu…
Cậu Tư lại hỏi:
– Có ai thấy chung với chị không? Nếu chị xác minh được là con Huệ nó làm, tôi hứa sẽ không đuổi chị, đã vậy còn thưởng thêm cho chị 2 tháng lương.
Chị gái nghe vậy, hai mắt chị ấy sáng rực lên, ấy mà còn chưa kịp nghĩ cách xác minh thì bên cạnh đã có người phi tới giúp chị gái xác minh.
– Tui! Tui xác minh! Bữa đó tui cũng thấy con Huệ nó bỏ gì đó vô phần cơm của mợ Tư… tui thề!
Cậu Tư nghiêm giọng hỏi:
– Chị chắc không?
Chị gái này lanh lẹ, chị ấy liền nhanh nhảu nói lớn:
– Chắc! Tui có chụp hình lại nè cậu! Tui định chụp hình tự sướng… tự nhiên quay qua thấy con Huệ nó đang khom người làm cái gì đó. Tui là tui định chụp hình dìm nó thôi, chứ ai có mà ngờ đâu là nó lại làm ra chuyện thất nhơn hại mợ Tư như vậy…
Vừa nói, chị gái vừa lấy điện thoại rồi mở hình ra cho cậu Tư coi. Đến nước này thì con Huệ nó hết dám cãi, bởi rõ ràng trong ảnh là nó đang lôm côm khom người lấy muỗng trộn xới trong bát cơm của tôi. Nhân chứng, vật chứng có đủ, con Huệ nó chỉ còn biết cúi đầu nhận tội…
Con Huệ trước giờ luôn chống đối với tôi, nó đầu quân cho Thúy Kiều, vậy nên nó đâu có ưa gì tôi. Tôi cũng nghi là do nó làm rồi, nhưng tôi không có bằng chứng, có đi tới hỏi nó thì nó cũng chối thôi. Ở trong nhà họ Trần này, tôi vẫn chưa trị được mấy đứa tép riu như con Huệ. Trước kia một phần là do Út Lụa làm sai, một phần là do cô ấy quá hiền nên để tụi này nó leo lên đầu lên cổ. Vậy nên nếu tôi muốn lập uy, muốn người làm coi trọng tôi giống như mợ Hai với mợ Ba thì một là phải có cậu Tư giúp sức, còn hai… còn hai thì là đổi người, đổi hết người làm là được.
Con Huệ nó nhận là nó làm, nó cũng khai là do Thúy Kiều sai nó làm như vậy, vừa nói nó vừa khóc, mếu máo xin xỏ đủ thứ. Mặc dù trông con Huệ lúc này cũng thấy tội nhưng tôi không có dư lòng bao dung. Con người tôi nói thẳng thì hơi xấu tính, nó đã hại tôi như vậy, tôi chưa đánh nó bể đầu là may cho nó lắm rồi!
Cậu Tư càng nghe con Huệ nói, sắc mặt cậu càng trầm xuống. Không đợi con Huệ nó nói xong, cậu liền cắt ngang lời nó, cậu cất giọng uy nghiêm đưa ra phán quyết cuối cùng:
– Thôi im hết đi, đừng xin xỏ cũng đừng khóc lóc cầu xin nữa… tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy các người ở trong nhà tôi. Ngoài trừ hai chị gái vừa tố con Huệ là được ở lại và thưởng lương ra thì còn lại tất cả những người ở đây, bao gồm luôn cả bà Lý… tất cả theo chú Thành ra nhận lương tháng này rồi cút hết cho tôi.
Cậu Tư vừa dứt lời, chú Thành đã cho mấy người đàn ông lực lưỡng đi tới “đàn áp” đưa đám người làm ra lĩnh lương, không để cho bọn họ cứ tiếp tục kêu gào xin xỏ. Quyết định của cậu Tư cực kỳ dứt khoát, cũng đủ lạnh lùng để không nghe ai cầu xin…
Nhìn thấy người làm lục tục bị đưa ra ngoài, tôi hết nhìn theo bọn họ rồi lại nhìn sang cậu Tư. Thấy cậu lúc này cũng đang nheo mắt nhìn tôi, tôi chưa kịp nói gì thì cậu đã trầm giọng quát khẽ:
– Em nói em ăn chỉ có một hai muỗng dưa hấu… nhìn thử coi em ăn hết bao nhiêu rồi? Có muốn ăn đòn không?
Tôi ngớ người, lại nhìn xuống nửa trái dưa hấu trong tay, biết là mình ăn hố, vậy nên tôi liền cười giả lả, tôi nói:
– Em… quên! Tại thấy cậu xử án cuốn quá… em lo coi xử án nên đâu có nhớ đâu.
Cậu Tư nhướn mắt ra lệnh cho Tiểu Phụng lấy lại nửa trái dưa hấu trong tay tôi, thấy tôi vẫn còn tiếc, cậu liền cảnh cáo.
– Thầy Phù nói cơ thể em bị nhiễm lạnh, bây giờ còn ăn đồ ăn có tính lạnh nữa… em muốn chết à? Muốn chết thì theo tôi, tôi thả em xuống ao cho mau chết… em cứ toàn làm ra những chuyện khiến tôi bực mình thôi… nói thì cứ nhe răng cười?
Cậu Tư nóng tính, nói chuyện hiếm khi nào nhẹ nhàng, nhưng mà dường như tôi cũng đã quen với thái độ này của cậu, vậy nên lúc này cũng không thấy khó chịu gì. Chưa kể tôi còn là đứa mặt dày nữa, tính tình cũng hao hao giống cậu Tư, mà đã giống nhau thì giận nhau làm gì cho mất công. Với lại cậu Tư đều là muốn tốt cho tôi nên mới nói như vậy, tôi mà giận lẫy thì tôi là đồ khùng rồi.
Cười giả lả, tôi khều khều vào tay cậu Tư, nịnh nọt nói:
– Em biết rồi mà… cậu đừng nóng… nóng quá sẽ nổi mụn đó cậu.
Nghe tôi nói vậy, cậu Tư liền liếc mắt nhìn tôi, nhưng có vẻ là liếc yêu, chứ tôi đâu có thấy chút ghét bỏ nào từ trong ánh mắt của cậu đâu. Chội ôi, cậu Tư trông giận giận như vầy đáng yêu phải biết… người gì đâu mà giận cũng đẹp trai nữa, kỳ ghê!
Trong lúc tôi với cậu Tư còn đang liếc qua liếc lại thì vú Tám ở đâu liền đi tới. Bà ấy ái ngại nhìn cậu Tư, giọng cung kính, bà ta thưa chuyện.
– Dạ cậu Tư, bà biểu tui xuống kêu cậu lên phòng, bà có chuyện muốn nói…
Nhìn thấy vú Tám xuất hiện, cậu Tư đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo, cậu hướng mắt nhìn về phía vú Tám, sát khí đằng đằng, cậu gằn giọng.
– À trùng hợp quá, bà nói với má tôi là tôi lên ngay, tôi cũng có chuyện muốn nói với má. Còn nữa, bà đi tìm Thúy Kiều cho tôi, kêu cô ta tới phòng má tôi luôn đi, tôi muốn hỏi cô ta… một vài chuyện vặt vãnh. Đi nhanh!
Vú Tám bình thường là người chuyên cãi cùn, chuyên lý sự lý trấu, ấy vậy mà lúc này bà ấy lại ngoan như mèo, cậu Tư vừa nói dứt câu thì bà đã cong mông vâng dạ lia lịa rồi chạy mất hút.
Tôi nói mà, ở cái nhà này ngoài cậu Tư ra thì không một ai có được cái bản lĩnh ngút trời như cậu. Phàm là người ngang tàn tới cỡ nào cũng bị cậu bẻ cho gãy hết cánh, hết dám hó hé hung hăng ngang tàn. Bình thường thấy cậu dễ tính vậy chứ một khi đã khó tính thì có Trời mới ngăn cậu lại được chứ đùa…
Sau khi vú Tám chạy đi, cậu Tư mới quay sang kêu tôi về phòng nghỉ ngơi, cậu nói cậu lên gặp má chồng tôi có chút chuyện. Tôi cũng không tò mò về chuyện của cậu, bởi nếu cậu muốn nói thì cậu sẽ nói, chứ tôi mà hỏi nhiều thì sẽ làm cậu thấy bực mình trong người. Cậu Tư tâm ý khó dò, tôi với cậu bây giờ đang là kiểu “mập mờ” không xác định. Vậy nên tôi không dám làm quá, sợ sẽ bị phản tác dụng. Nói chung vẫn nên giữ hình tượng thì sẽ tốt hơn, mặc dù Út Lụa trước giờ chưa có hình tượng gì tốt hết!
…………………………………………
Tới giữa trưa, mợ Hai Thôi đột nhiên lên phòng tìm tôi, mợ nói với tôi là ngày mai mợ cho tuyển dụng người làm, kêu tôi cùng mợ tuyển người, số lượng chắc phải trên 20 nhân công.
Mợ còn thông báo với tôi một chuyện quan trọng, đó là Thúy Kiều bị cậu Tư nhốt trong phòng bắt chép 1000 lần câu “Tôi xin lỗi mợ Tư, sau này tôi không dám làm hại mợ nữa!”. Tới khi nào cậu Tư thấy được thì mới cho phép thả cô ta ra, còn nếu không thì cứ bị nhốt ở trong phòng hoài như vậy…
Thánh thần thiên địa ơi, cuối cùng cũng có ngày Thúy Kiều gặp quả báo sương sương về việc cô ả làm rồi, cũng vừa lòng tôi lắm, mặc dù vẫn còn tiếc nuối vì không đuổi được ả ra khỏi nhà họ Trần này. Nhưng mà tôi cũng không trách cậu Tư gì đâu, bởi mợ Hai Thôi cũng có nói với tôi về lý do vì sao Thúy Kiều được giữ lại…
Mợ Hai nói là cậu Tư với má chồng tôi tranh cãi một trận long trời lở đất, nếu không phải vì má chồng tôi đem chuyện bệnh tật của bà ra uy hiếp thì cậu Tư đã đuổi cổ Thuý Kiều ra khỏi nhà từ lúc sáng luôn rồi. Mợ còn nói, cậu Tư giận lắm, vừa gây nhau xong là cậu đi ngay, mặt mày căng thẳng như vừa mới đánh nhau xong vậy. Và kể từ nay về sau, cho tới khi má chồng tôi khỏe mạnh trở lại thì mọi việc quán xuyến trong nhà đều sẽ do mợ Hai Thôi đảm nhiệm. Tức là tới cả má chồng tôi cũng bị cậu Tư “trách phạt”, tạm thời không cho dùng quyền của”bà lớn” để gây chuyện thị phi trong nhà nữa.
Chà, xem ra lần này tới má chồng tôi còn phải chịu thua, Thúy Kiều còn được giữ ở lại nhà họ Trần này… xem ra là có ẩn tình gì đó rồi đây!
Trước mặt tôi là đám người làm ở nhà họ Trần, bọn họ lúc này đang cúi đầu khép nép lo sợ. Nhất là mụ Lý, mụ ta gần như mếu máo muốn khóc vì sợ bị cậu Tư đuổi việc. Mụ ta nói trong run rẩy:
– Cậu… tui làm việc đều nghe theo ý của vú Tám… chứ tui đâu có dám hành hạ gì mợ Tư đâu cậu… cậu hiểu cho tui đi cậu.
Cậu Tư ngồi trên ghế, chân vắt chéo, sắc thái gương mặt nghiêm nghị, cả người toát ra thần thái của người uy quyền, giọng cậu khản khái.
– Tôi đã cảnh cáo bà một lần rồi, bà là người làm, bà phải biết chừng mực mà đối đãi với chủ cả trong nhà. Cho dù mợ Tư có làm cái gì sai thì cô ấy vẫn là chủ của bà, bà gọi một tiếng mợ Tư thì bà phải có nghĩa vụ đối xử tử tế với cô ấy. Ở đâu ra cái kiểu người làm ức hiếp chủ cả trong nhà, bắt mợ chủ phải làm việc nhà… bà làm vậy là đang coi thường tôi có đúng không? Hả?
Cậu Tư hét lên một tiếng, hai chân mụ Lý liền run rẩy theo. Mụ ta còn chưa kịp phân trần thì cậu Tư đã cất giọng hỏi tiếp.
– Còn nữa, tại sao trong cơm của mợ Tư lại có thịt của con rết? Trả lời cho tôi biết, tại sao? Nhà bếp các người nấu ăn kiểu gì? Muốn đầu độc chết vợ của tôi các người mới vừa lòng phải không?
Cậu Tư hỏi, cả đám người làm liền rút người sợ hãi, bọn họ im thin thít không một ai dám lên tiếng trả lời.
Tức giận trước thái độ của bọn họ, cậu Tư vỗ lên mặt bàn cái bốp, cậu quát ầm lên:
– Miệng của các người đâu? Bữa đó ai nấu cơm? Bước ra đây…
Cả một đám người vẫn tiếp tục im lặng, tới một tiếng động nhỏ xíu vang lên cũng không có. Thái độ chống đối tập thể như thế này quả thật là hiếm thấy, nhìn bọn họ thì thấy có vẻ hoảng sợ lắm đó nhưng thực chất là lỳ như trâu vậy, có biết sợ đâu!
Cậu Tư vừa nãy còn giữ được thái độ bình tĩnh nhưng lúc này đã không còn được bình tĩnh như vừa rồi nữa. Mi tâm cậu nhíu lại, sắc mặt ửng đỏ lên vì tức giận, giận quá hóa thẹn, cậu cười gượng, nói gằn từng chữ.
– À, ra là bây giờ tôi mới biết là người làm nhà này lại đoàn kết như vậy. Vậy được… nếu đã muốn chống đối lại chủ… vậy thì nghỉ việc hết đi.
Dứt câu, cậu quát lên, ra lệnh:
– Chú Thành, chú kêu hết đám người này ra ngoài, giở sổ sách ra coi ngày nào vào làm rồi viết giấy cho thôi việc hết cho tôi. Nhà họ Trần này không dám thuê người làm có lòng dạ thâm độc với chủ. Bây giờ là ức hiếp mợ Tư, biết đâu một ngày nào đó tôi bệnh tật nằm một chỗ… bọn họ hùa nhau giết chết tôi luôn thì sao. Cứ như vậy, đuổi hết, người đuổi việc đầu tiên là bà Lý… không khoan nhượng!
Chú Thành bước ra, chú gật đầu nhận lệnh, giọng chú hùng hồn kiên định.
– Dạ, tôi hiểu rồi cậu Tư!
Nói xong, chú Thành lại nhìn về đám người làm đang khủng hoảng tinh thần trước mặt, chú quát lớn.
– Các người theo tôi ra phòng lĩnh lương, tôi trả lương theo công nợ rồi cho các người nghỉ việc kể từ ngày hôm nay. Bà Lý, bà là người đầu tiên, đi theo tôi!
Chú Thành vừa dứt câu, bà Lý với cả đám người làm liền hỗn loạn như ong vỡ tổ. Người thì mếu máo, người thì năn nỉ, người thì lại kể khổ, mà cũng có người tức giận không phục…
Nhưng dù cho có hỗn loạn, có không phục hay là kêu gào khóc lóc tới cỡ nào thì tất cả người làm ở nhà bếp đều bị cho nghỉ việc. Cậu Tư đã nói là làm, cậu đâu có phải là người ăn nói hai lời, chọc giận cậu thì chỉ có đường chết!
Tôi ngồi bên cạnh cậu, cũng có chút kinh ngạc vì quyết định hùng hồn mang tính chất lịch sử này của cậu. Sợ là cậu sẽ bị má chồng tôi trách, tôi mới khẽ dịu giọng, tôi hỏi nhỏ.
– Cậu… đuổi hết cùng một lúc… có được không cậu?
Cậu Tư mặt lạnh mày chao, cậu nói, cũng như là cố ý nói cho bọn người làm nghe thấy.
– Không có gì là không được, tôi bỏ tiền để thuê người làm phục tùng tôi chứ không phải thuê một đám người về chống đối lại với tôi. Nhà họ Trần này không sợ thiếu người làm, ở đây lương cao, công việc nhẹ, đãi ngộ tốt, yêu cầu cũng không khắc khe… bọn họ ăn lương của tôi mà ngoan cố cãi lại tôi… cút hết cho tôi đỡ chướng mắt!
Mụ Lý xanh hết mặt mày, mụ ta chạy tới khóc lóc xin xỏ. Lần đầu tiên tôi thấy mụ ta nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu như vậy, mụ van xin.
– Mợ Tư, tôi biết tôi sai rồi… mợ nói giúp cậu Tư bỏ qua cho tôi lần này đi mợ… tôi xin mợ đó mợ Tư!
Mụ Lý mở đầu, tiếp theo sau là tập thể người làm cũng chạy tới xin. Có người còn chạy tới trước mặt tôi, kêu gào khai báo:
– Mợ Tư, tui nói… là tui thấy con Huệ… con Huệ nó lén lút trộn cái gì vào đồ ăn của mợ… chính là con Huệ!
Chị kia vừa nói xong, một vài người cũng bắt đầu nhao nhao lên xác nhận là do con Huệ nó làm. Mà con Huệ thì chắc chắn là nó không nhận rồi, nó với vài người cãi nhau ỏm tỏi, suýt chút nữa là bay vào đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán…
Thấy tình hình bắt đầu loạn lên, cậu Tư vung tay đập bàn, cậu quát:
– Im hết coi! Chị kia, chị nói chị thấy con Huệ làm, chị có chắc không?
Chị gái vừa tố con Huệ liền gấp rút xác nhận.
– Dạ chắc, tôi chắc mà, tôi thề với cậu…
Cậu Tư lại hỏi:
– Có ai thấy chung với chị không? Nếu chị xác minh được là con Huệ nó làm, tôi hứa sẽ không đuổi chị, đã vậy còn thưởng thêm cho chị 2 tháng lương.
Chị gái nghe vậy, hai mắt chị ấy sáng rực lên, ấy mà còn chưa kịp nghĩ cách xác minh thì bên cạnh đã có người phi tới giúp chị gái xác minh.
– Tui! Tui xác minh! Bữa đó tui cũng thấy con Huệ nó bỏ gì đó vô phần cơm của mợ Tư… tui thề!
Cậu Tư nghiêm giọng hỏi:
– Chị chắc không?
Chị gái này lanh lẹ, chị ấy liền nhanh nhảu nói lớn:
– Chắc! Tui có chụp hình lại nè cậu! Tui định chụp hình tự sướng… tự nhiên quay qua thấy con Huệ nó đang khom người làm cái gì đó. Tui là tui định chụp hình dìm nó thôi, chứ ai có mà ngờ đâu là nó lại làm ra chuyện thất nhơn hại mợ Tư như vậy…
Vừa nói, chị gái vừa lấy điện thoại rồi mở hình ra cho cậu Tư coi. Đến nước này thì con Huệ nó hết dám cãi, bởi rõ ràng trong ảnh là nó đang lôm côm khom người lấy muỗng trộn xới trong bát cơm của tôi. Nhân chứng, vật chứng có đủ, con Huệ nó chỉ còn biết cúi đầu nhận tội…
Con Huệ trước giờ luôn chống đối với tôi, nó đầu quân cho Thúy Kiều, vậy nên nó đâu có ưa gì tôi. Tôi cũng nghi là do nó làm rồi, nhưng tôi không có bằng chứng, có đi tới hỏi nó thì nó cũng chối thôi. Ở trong nhà họ Trần này, tôi vẫn chưa trị được mấy đứa tép riu như con Huệ. Trước kia một phần là do Út Lụa làm sai, một phần là do cô ấy quá hiền nên để tụi này nó leo lên đầu lên cổ. Vậy nên nếu tôi muốn lập uy, muốn người làm coi trọng tôi giống như mợ Hai với mợ Ba thì một là phải có cậu Tư giúp sức, còn hai… còn hai thì là đổi người, đổi hết người làm là được.
Con Huệ nó nhận là nó làm, nó cũng khai là do Thúy Kiều sai nó làm như vậy, vừa nói nó vừa khóc, mếu máo xin xỏ đủ thứ. Mặc dù trông con Huệ lúc này cũng thấy tội nhưng tôi không có dư lòng bao dung. Con người tôi nói thẳng thì hơi xấu tính, nó đã hại tôi như vậy, tôi chưa đánh nó bể đầu là may cho nó lắm rồi!
Cậu Tư càng nghe con Huệ nói, sắc mặt cậu càng trầm xuống. Không đợi con Huệ nó nói xong, cậu liền cắt ngang lời nó, cậu cất giọng uy nghiêm đưa ra phán quyết cuối cùng:
– Thôi im hết đi, đừng xin xỏ cũng đừng khóc lóc cầu xin nữa… tôi không muốn tiếp tục nhìn thấy các người ở trong nhà tôi. Ngoài trừ hai chị gái vừa tố con Huệ là được ở lại và thưởng lương ra thì còn lại tất cả những người ở đây, bao gồm luôn cả bà Lý… tất cả theo chú Thành ra nhận lương tháng này rồi cút hết cho tôi.
Cậu Tư vừa dứt lời, chú Thành đã cho mấy người đàn ông lực lưỡng đi tới “đàn áp” đưa đám người làm ra lĩnh lương, không để cho bọn họ cứ tiếp tục kêu gào xin xỏ. Quyết định của cậu Tư cực kỳ dứt khoát, cũng đủ lạnh lùng để không nghe ai cầu xin…
Nhìn thấy người làm lục tục bị đưa ra ngoài, tôi hết nhìn theo bọn họ rồi lại nhìn sang cậu Tư. Thấy cậu lúc này cũng đang nheo mắt nhìn tôi, tôi chưa kịp nói gì thì cậu đã trầm giọng quát khẽ:
– Em nói em ăn chỉ có một hai muỗng dưa hấu… nhìn thử coi em ăn hết bao nhiêu rồi? Có muốn ăn đòn không?
Tôi ngớ người, lại nhìn xuống nửa trái dưa hấu trong tay, biết là mình ăn hố, vậy nên tôi liền cười giả lả, tôi nói:
– Em… quên! Tại thấy cậu xử án cuốn quá… em lo coi xử án nên đâu có nhớ đâu.
Cậu Tư nhướn mắt ra lệnh cho Tiểu Phụng lấy lại nửa trái dưa hấu trong tay tôi, thấy tôi vẫn còn tiếc, cậu liền cảnh cáo.
– Thầy Phù nói cơ thể em bị nhiễm lạnh, bây giờ còn ăn đồ ăn có tính lạnh nữa… em muốn chết à? Muốn chết thì theo tôi, tôi thả em xuống ao cho mau chết… em cứ toàn làm ra những chuyện khiến tôi bực mình thôi… nói thì cứ nhe răng cười?
Cậu Tư nóng tính, nói chuyện hiếm khi nào nhẹ nhàng, nhưng mà dường như tôi cũng đã quen với thái độ này của cậu, vậy nên lúc này cũng không thấy khó chịu gì. Chưa kể tôi còn là đứa mặt dày nữa, tính tình cũng hao hao giống cậu Tư, mà đã giống nhau thì giận nhau làm gì cho mất công. Với lại cậu Tư đều là muốn tốt cho tôi nên mới nói như vậy, tôi mà giận lẫy thì tôi là đồ khùng rồi.
Cười giả lả, tôi khều khều vào tay cậu Tư, nịnh nọt nói:
– Em biết rồi mà… cậu đừng nóng… nóng quá sẽ nổi mụn đó cậu.
Nghe tôi nói vậy, cậu Tư liền liếc mắt nhìn tôi, nhưng có vẻ là liếc yêu, chứ tôi đâu có thấy chút ghét bỏ nào từ trong ánh mắt của cậu đâu. Chội ôi, cậu Tư trông giận giận như vầy đáng yêu phải biết… người gì đâu mà giận cũng đẹp trai nữa, kỳ ghê!
Trong lúc tôi với cậu Tư còn đang liếc qua liếc lại thì vú Tám ở đâu liền đi tới. Bà ấy ái ngại nhìn cậu Tư, giọng cung kính, bà ta thưa chuyện.
– Dạ cậu Tư, bà biểu tui xuống kêu cậu lên phòng, bà có chuyện muốn nói…
Nhìn thấy vú Tám xuất hiện, cậu Tư đột nhiên nở nụ cười lạnh lẽo, cậu hướng mắt nhìn về phía vú Tám, sát khí đằng đằng, cậu gằn giọng.
– À trùng hợp quá, bà nói với má tôi là tôi lên ngay, tôi cũng có chuyện muốn nói với má. Còn nữa, bà đi tìm Thúy Kiều cho tôi, kêu cô ta tới phòng má tôi luôn đi, tôi muốn hỏi cô ta… một vài chuyện vặt vãnh. Đi nhanh!
Vú Tám bình thường là người chuyên cãi cùn, chuyên lý sự lý trấu, ấy vậy mà lúc này bà ấy lại ngoan như mèo, cậu Tư vừa nói dứt câu thì bà đã cong mông vâng dạ lia lịa rồi chạy mất hút.
Tôi nói mà, ở cái nhà này ngoài cậu Tư ra thì không một ai có được cái bản lĩnh ngút trời như cậu. Phàm là người ngang tàn tới cỡ nào cũng bị cậu bẻ cho gãy hết cánh, hết dám hó hé hung hăng ngang tàn. Bình thường thấy cậu dễ tính vậy chứ một khi đã khó tính thì có Trời mới ngăn cậu lại được chứ đùa…
Sau khi vú Tám chạy đi, cậu Tư mới quay sang kêu tôi về phòng nghỉ ngơi, cậu nói cậu lên gặp má chồng tôi có chút chuyện. Tôi cũng không tò mò về chuyện của cậu, bởi nếu cậu muốn nói thì cậu sẽ nói, chứ tôi mà hỏi nhiều thì sẽ làm cậu thấy bực mình trong người. Cậu Tư tâm ý khó dò, tôi với cậu bây giờ đang là kiểu “mập mờ” không xác định. Vậy nên tôi không dám làm quá, sợ sẽ bị phản tác dụng. Nói chung vẫn nên giữ hình tượng thì sẽ tốt hơn, mặc dù Út Lụa trước giờ chưa có hình tượng gì tốt hết!
…………………………………………
Tới giữa trưa, mợ Hai Thôi đột nhiên lên phòng tìm tôi, mợ nói với tôi là ngày mai mợ cho tuyển dụng người làm, kêu tôi cùng mợ tuyển người, số lượng chắc phải trên 20 nhân công.
Mợ còn thông báo với tôi một chuyện quan trọng, đó là Thúy Kiều bị cậu Tư nhốt trong phòng bắt chép 1000 lần câu “Tôi xin lỗi mợ Tư, sau này tôi không dám làm hại mợ nữa!”. Tới khi nào cậu Tư thấy được thì mới cho phép thả cô ta ra, còn nếu không thì cứ bị nhốt ở trong phòng hoài như vậy…
Thánh thần thiên địa ơi, cuối cùng cũng có ngày Thúy Kiều gặp quả báo sương sương về việc cô ả làm rồi, cũng vừa lòng tôi lắm, mặc dù vẫn còn tiếc nuối vì không đuổi được ả ra khỏi nhà họ Trần này. Nhưng mà tôi cũng không trách cậu Tư gì đâu, bởi mợ Hai Thôi cũng có nói với tôi về lý do vì sao Thúy Kiều được giữ lại…
Mợ Hai nói là cậu Tư với má chồng tôi tranh cãi một trận long trời lở đất, nếu không phải vì má chồng tôi đem chuyện bệnh tật của bà ra uy hiếp thì cậu Tư đã đuổi cổ Thuý Kiều ra khỏi nhà từ lúc sáng luôn rồi. Mợ còn nói, cậu Tư giận lắm, vừa gây nhau xong là cậu đi ngay, mặt mày căng thẳng như vừa mới đánh nhau xong vậy. Và kể từ nay về sau, cho tới khi má chồng tôi khỏe mạnh trở lại thì mọi việc quán xuyến trong nhà đều sẽ do mợ Hai Thôi đảm nhiệm. Tức là tới cả má chồng tôi cũng bị cậu Tư “trách phạt”, tạm thời không cho dùng quyền của”bà lớn” để gây chuyện thị phi trong nhà nữa.
Chà, xem ra lần này tới má chồng tôi còn phải chịu thua, Thúy Kiều còn được giữ ở lại nhà họ Trần này… xem ra là có ẩn tình gì đó rồi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.