Chương 42
Trần Phan Trúc Giang
15/10/2022
Uống xong thuốc thần của O Lan, tôi liền viện cớ là mình bị bệnh để nghỉ ngơi, vì thuốc này có tác dụng phụ khiến cho cơ thể suy nhược mệt mỏi. Vậy nên tôi phải giả bệnh để tránh bị nghi ngờ. O Lan cũng có dặn phải 2,3 hôm sau thì thuốc mới có tác dụng, lúc đó có dùng que thử hay là bắt mạch gì thì đều cho ra kết quả là đã có thai. Nhưng công dụng của thuốc chỉ kéo dài trong khoảng 15 tới 20 ngày, vậy nên tôi không thể cứ ỷ y mãi. Đây chỉ xem như là một kế sách phòng ngừa “dã chiến” mà thôi, tự tôi vẫn phải nghĩ ra cách để thoát khỏi tình cảnh hiểm hóc này.
Thiệt, nếu như cậu Ba không cứ mãi cố chấp với đoạn tình cảm yêu nghiệt này dành cho cô Gấm thì tốt cho tôi quá rồi. Nếu cậu Ba không day dưa với cô Gấm thì tôi bây giờ đã có thể cao chạy xa bay với cậu Tư. Chứ đâu có phải ngồi khổ sở nghĩ kế sách để thoát khỏi cảnh bị giam giữ như thế này… oan nghiệt ghê!
…………………………………….
Ngày hôm qua, cậu Ba có lên phòng tìm tôi, thấy tôi nằm trên giường vì bệnh, mặt mày nhợt nhạt xanh xao, không hiểu vì thương xót hay vì đang âm mưu toan tính gì mà cậu ta lại nói với tôi rằng ngày mai sẽ cho tôi gặp cậu Tư…
Từ lúc cậu ta nói sẽ cho tôi gặp lại cậu Tư, tôi mừng đến mức cả đêm không ngủ, chưa bao giờ tôi mong trời sáng tới nhanh như vậy, thiệt sự là chưa bao giờ. Kể từ ngày xảy ra chuyện của Thuý Kiều, tới nay đã gần 2 tuần, tận 2 tuần… tôi mới có cơ hội gặp lại cậu Tư… gặp lại chồng của tôi…
Tôi ngồi trên ghế, bên cạnh là cậu Ba đang ung dung thưởng trà, trong phòng có vệ sỹ, ngoài cửa cũng có vệ sỹ nốt. Nhìn thấy tôi mặt mày căng thẳng trông mong, cậu Ba khẽ liếc mắt, giọng cậu nhạt nhoà cất lên.
– Anh từng nói với em như thế nào, em còn nhớ đúng không?
Nghe cậu ta hỏi, tôi thoáng chốc bừng tỉnh. Biết bên cạnh mình vẫn có một tên ác ma đang chằm chằm quan sát, vậy nên tôi liền tiết chế lại cảm xúc, cố gắng giữ sự bình thản và bình tĩnh nhất có thể.
Cậu Ba thấy tôi ngồi ngay ngắn, mặt mày lạnh tanh không rõ vui buồn. Cậu ta hơi nhướn nhướn mày nhìn tôi, trông như đang đánh giá độ chân thật từ biểu cảm trên gương mặt của tôi vậy. Mặc kệ cậu ta đi, tôi cố được đến đâu thì cố, bữa nay có bị đánh chết ở đây thì tôi cũng cảm thấy mãn nguyện nữa…
Đợi thêm chừng 15 phút, ngoài cửa lúc này có tiếng bước chân của vài người đi vào. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hồi hộp lo lắng lũ lượt kéo nhau tràn về. Mãi cho tới khi tôi được nhìn thấy thân hình ấy cùng với gương mặt quen thuộc ấy… lúc đó cảm xúc trong lòng tôi mới bắt đầu vỡ òa và bùng nổ. Mặc dù đã dặn lòng rất nhiều là không được khóc nhưng vành mắt vẫn cứ đỏ lên, hốc mắt ran rát khó chịu vô cùng. Sao mới chỉ có nửa tháng thôi mà chồng tôi lại trở nên phờ phạc như vậy, đến râu cũng không buồn cạo nữa… xót lòng tôi quá đi mất!
Cậu Tư bước vào, ánh mắt cậu nhìn tôi chăm chú, gương mặt cậu vẫn đẹp trai như ngày nào nhưng hiện tại lại trông rất là mệt mỏi, rất thiếu sức sống. Tôi lo cho cậu đến quên nghĩ ngợi, gấp gáp đứng thẳng dậy, định bụng là đi tới để ôm cậu một cái cho thỏa cơn nhớ mong. Nhưng ngay lúc tôi đứng dậy thì người đàn ông ngồi bên cạnh tôi cũng đột nhiên đứng dậy theo. Anh ta không hề kiêng dè gì mà kéo tôi ôm vào trong người, bàn tay anh ta vịn chặt lấy eo tôi, kèm theo đó là biểu cảm cùng ánh nhìn cảnh cáo.
Sững người, tôi hết nhìn cậu Ba rồi lại gấp gáp quay sang nhìn cậu Tư, trong lòng lo sợ cậu Tư sẽ tức giận, sẽ khó chịu rồi không vui vì hành động này của cậu Ba. Nhưng mà, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, cậu Tư lúc này lại nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững và chán ghét, giống như là cậu đang nhìn những người mà cậu xem thường vậy, giống hệt như vậy….
Ánh mắt cậu nhìn tôi khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình giống như là một tội đồ, giống như là loại đàn bà không nên nết nên mới làm cho cậu xem thường, làm cho cậu ghét bỏ. Nhưng mà tôi nghĩ, chắc có lẽ là cậu hiểu lầm tôi và cậu Ba nên mới có biểu cảm như vậy. Bởi vì làm gì có người chồng nào chịu được cảnh nhìn thấy người đàn ông khác ôm vợ mình khư khư ở trong lòng. Cậu cũng từng nói là cậu thương tôi, là thương đó, chữ thương đâu phải dễ nói, mà người như cậu thì làm gì có chuyện thổ lộ tình cảm một cách tùy tiện được. Phải rồi, cậu hiểu lầm, chính xác là cậu đang hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…
Biết là cậu Tư hiểu lầm, tôi liền suy nghĩ xem bây giờ nên nói cái gì để cậu yên tâm, mà đồng thời cũng không làm cho tên cậu Ba kia phát điên phát khùng lên. Trong lúc còn đang suy nghĩ thì cậu Tư lại cất giọng lên tiếng trước, lời nói của cậu, âm giọng của cậu cũng hờ hững và lạnh lẽo y hệt như sắc thái gương mặt của cậu lúc này vậy:
– Nhìn thấy anh và cô ta hạnh phúc… tôi cũng thấy vui trong lòng. Xem ra, hai người tình chàng ý thiếp cũng đã lâu… tôi vậy mà ăn cái sừng dài quá.
Nụ cười bạc bẽo của cậu Tư dọa cho trái tim tôi nhảy dựng lên, đang định lên tiếng giải thích thì lại bị cái siết eo của cậu Ba ghì lại. Cùng lúc đó, âm thanh của sự hả hê từ người cậu ta bắt đầu phát ra.
– Cảm ơn chú, anh cũng không định giấu chú lâu như vậy. Nói chung là hy vọng chú nói lời chúc phúc cho anh và Lụa, nhớ thêm câu… sớm sinh quý tử.
Cậu Tư cười khẩy, cậu nhìn tôi, khinh thường trả lời:
– Tất nhiên là tôi sẽ chúc phúc cho anh rồi, tôi còn mừng nữa là đằng khác. Nếu không có anh nói thì tới giờ phút này tôi vẫn chưa phát hiện ra là vợ của tôi… lại gian díu d.â.m loạ.n với anh trai của tôi. Hay, phải nói là vợ tôi hay!
Tôi nghe cậu nói mà lòng tôi thắt lại, đau đớn tới mức tự bản thân tôi cũng thấy tôi thật là nhơ nhớp và nhục nhã. Cậu thật sự đã hiểu lầm tôi rồi, cậu nói như vậy, tức là cậu chán ghét tôi thật rồi…
Lo lắng, hoảng loạn kèm theo uất ức, tôi vọt miệng ngập ngừng nói không ra hơi:
– Anh… anh…
Chỉ là vừa mới kêu được một tiếng “anh” thì cậu Tư đã cắt ngang lời tôi. Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn, trên môi nở nụ cười đểu, cậu nói:
– Em không cần giải thích, tôi hiểu… tôi không đủ cung cầu cho em, nên cái chuyện em tìm anh trai tôi thì cũng bình thường. Thôi, chúc phúc cho em, chúc cho em trọn đời hạnh phúc. Sau này tốt nhất là cả đời… em đừng để tôi nhìn thấy mặt em thêm một lần nào nữa.
Tan nát cõi lòng! Tôi không còn nghĩ được gì nữa, nước mắt rơi xuống, tôi khổ sở kêu lên.
– Anh… không phải vậy đâu… nghe em nói đã…
Tôi vừa nói vừa tung người chạy tới chỗ cậu Tư, mặc cho cậu Ba có kéo tay giữ lại thì tôi vẫn cứ chạy thẳng tới chỗ của cậu ấy. Tôi nắm lấy được tay cậu, nước mắt thi nhau rơi xuống, tôi run rẩy nói trong hoảng loạn.
– Anh đừng nói như vậy với em… nghe em nói đã… đợi chút…
Mặc cho tôi vừa khóc vừa giải thích, cậu Tư vẫn giữ vững thái độ lạnh tanh như một phiến băng. Cậu gằn tay tôi ra khỏi người cậu, ánh mắt cậu nghiêm nghị, lời nói rõ ràng, lạnh lùng và dứt khoát.
– Không cần nói, tôi không phải thằng ngu, vợ tôi ngủ với anh trai tôi… nhục nhã cho tôi lắm. Vậy nên bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ một lời giải thích nào từ cô nữa cả… cô nghe rõ chưa?
Dừng chút, cậu lại tiếp tục, tiếp tục nói ra những lời khiến tôi đau lòng tới vỡ vụn.
– À, nói chung thì chắc có lẽ bây giờ cô cũng không nhớ là cô truớc kia như thế này phải không? Nhưng dù cho cô có nhớ hay không thì sự thật vẫn là như vậy… là cô đã từng… “ĂN NẰM” với anh trai tôi. Hiện tại tôi cảm thấy rất ghê tởm cô, tôi không muốn gặp cô, không muốn nhìn thấy cô thêm bất kỳ một lần nào nữa. Vậy nên, sau này cô không cần phải nói với anh ta là muốn gặp tôi… đừng làm cho tôi thêm sợ hãi cô… thêm chán ghét cô… sống tốt cuộc đời của cô đi.
Nước mắt thi nhau rơi không ngừng, tim tôi quặng thắt, đau đớn đến tê dại. Ngay lúc này, ngay thời điểm này, tôi thật sự muốn nói hết tất cả, nói ra hết những oan khuất của tôi, nói ra bằng hết…
Nhưng mà, tôi bất lực lắm, tôi khổ sở lắm, tôi không thể nào nói ra được, tôi làm sao mà nói ra được nỗi oan trong lòng tôi đây? Nếu tôi mà chọn sống bất chấp, chọn sống cho riêng bản thân mình thì ba và em trai tôi sẽ chết… Mà nếu như họ chết, vậy thì tôi còn sống trên cái cõi đời này làm cái gì nữa?
Một bên là người tôi yêu, một bên là gia đình… chọn ai bỏ ai thì cũng đều làm cho tôi đau đớn tới thừa sống thiếu chết. Cuộc đời này khốn nạn với tôi quá, thật sự quá mức khốn nạn với tôi rồi!
Cậu Ba lúc này liền đi nhanh tới bên cạnh tôi, cậu ta kéo tôi vào lòng, vẫn là biểu cảm thỏa mãn của kẻ thắng trận, cậu ta nhàn nhạt nói:
– Thôi được rồi, chú nói nặng lời với chị dâu tương lai của chú làm gì? Là chú đang cay cú khi bị cắm sừng hay là đang muốn giận cá chém thớt? Anh cho chú tới đây không phải để nghe chú mắng nhiếc người của anh… nếu chú vẫn còn giữ thái độ này… vậy thì đừng trách anh không nể tình ruột thịt?
Cậu Tư cười nhếch môi xem thường, cậu hỏi khẩy.
– Ruột thịt? Anh coi tôi là anh em với anh à?
Cậu Ba cũng không chịu thua, cậu ta giữ chặt tôi trong lòng, mắt đối diện với cậu Tư, cậu ta cười cợt, nói:
– Tất nhiên, anh luôn coi chú là anh em.
Cậu Tư nhíu mày xem thường chất vấn:
– Là anh em mà anh lại ngủ với vợ tôi? Khái niệm anh em của anh lạ quá, khác người quá, tôi theo không kịp!
Cậu Ba nhướn vai, cười hả hê:
– Là do chú không đủ sức, không đủ dịu dàng với Lụa… chú không có quyền phán xét tôi hay là phán xét cô ấy. Chú trách ai cái gì? Thay vì trách người ta thì sao không tự suy xét lại bản thân mình xem. Xem thử tại sao cả tình cả tiền cả quyền lực của chú đều rơi hết vào trong tay anh. À à, phải nói là “phúc đức” của má chú lớn quá, vậy nên chú mới thành ra như vầy đây. Chú có biết tình cảnh của chú bây giờ được gọi là gì không? Là “ĐÁNG”… là “ĐÁNG ĐỜI” đó em trai à… haha!
Tôi siết chặt tay, những lời nói cay độc của cậu Ba lúc này khiến cho lòng tôi cảm thấy phẫn nộ, là phẫn nộ thay cho cậu Tư…
Nhưng mà suốt từ đầu tới cuối, cậu Tư vẫn chưa một lần nào nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thậm chí là nhìn tôi bằng ánh mắt bình thường thôi cũng không có. Cậu đã hận tôi tới mức như vậy thì làm sao tôi có được cái quyền tức giận thay cho cậu, làm sao có được cái quyền trả thù thay cho cậu đây?
Cậu Ba siết chặt lấy eo tôi như đang củng cố lại chủ quyền, giọng cậu ta khinh thường nói với cậu Tư:
– À quên, chú có muốn gặp lại mẹ yêu của chú không? Nếu như chú muốn… vậy thì nói một câu “xin lỗi” với chị dâu tương lai của chú đi… vậy thì anh sẽ cho chú gặp.
Lần này thì cậu Tư tức giận thật sự, cậu trừng mắt nhìn cậu Ba, giọng cậu gằng lên:
– Anh! Anh đừng có ép người quá đáng!
Cậu Ba ngả người cười lớn:
– Ép người? Chú cũng biết là đừng có ép người quá đáng à? Vậy mà tại sao trước kia mẹ chú đối xứ với mẹ anh như vậy… chú lại không nói ra câu này?
Cậu Ba đột nhiên quát lên một tiếng thật lớn, thái độ căm phẫn chèn ép thấy rõ mồn một.
– Nói xin lỗi! Nói xin lỗi với Lụa ngay! Nếu không thì cả đời này mày cũng đừng mong được gặp lại má mày… nói!
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt toát ra lửa, hàng ngàn viên đạn vô hình vô thức bắn ra tung tóe. Không khí tràn ngập khói lửa, căng thẳng tới nghẹt thở, nguy hiểm tới rùng mình…
Nhưng mà ông bà ta có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đứng giữa lòng tự trọng và sự an nguy của mẹ ruột mình… cậu Tư cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chọn mẹ ruột.
– Được, anh nói được thì phải làm được. Tôi xin lỗi cô ta thì anh sẽ để cho tôi gặp má, đúng không?
Cậu Ba nhếch môi gật đầu.
– Tất nhiên rồi, chú em xin lỗi chị dâu một tiếng, chỉ cần chị dâu đồng ý, anh sẵn sàng cho chú gặp mẹ chú.
Tôi nhìn cậu Tư mà đau lòng không chịu được, nuốt nước mắt, nuốt uất nghẹn vào trong. Nếu đã không thể giúp gì được cho cậu vào lúc này, vậy thì tôi chỉ có thể cố gắng giúp cho cậu gặp được mẹ, chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Lau nước mắt trên mặt, tôi đứng thẳng lưng, vội vàng nói:
– Không cần xin lỗi, tôi… xem như tôi báo đáp cho anh vì anh đã cho tôi một danh phận rõ ràng. Cũng nhờ có anh mà tôi mới có thể gặp được cậu Ba… vậy nên anh không cần phải xin lỗi tôi…
Lúc này, cậu Tư mới chịu nhìn thẳng vào mắt tôi. Chỉ là đáy mắt của cậu sâu quá, cậu vui hay buồn, thất vọng hay phẫn hận, tôi đều hoàn toàn không thể đoán ra được…
Cậu Ba có vẻ hài lòng với những lời mà tôi vừa nói ra, cậu ta vỗ vỗ vào eo tôi giống như là khích lệ, cậu ta góp thêm lời:
– Chị dâu chú nói là nói vậy, nhưng phận làm em, anh nghĩ chú vẫn nên xin lỗi chị dâu chú một tiếng… nói đi.
– Không… không…
Thấy tôi muốn nói không cần, cậu Ba liền bóp lấy eo tôi, sức cậu ta dùng mạnh, khiến cho tôi đau tới mức nhăn nhó mặt mày. Mẹ nó… cái thằng điên này!
Ngay lúc này, tôi đột nhiên lại nghe cậu Tư ở phía đối điện cất giọng, vẫn là âm giọng lạnh lẽo nhưng lại có chút gì đó gấp gáp không yên…
– Xin lỗi chị, chị dâu… mong chị bỏ qua cho kẻ hèn này. Xin chị cho tôi gặp lại má tôi… coi như tôi xin chị!
Nước mắt tôi lại không kìm được mà muốn rơi ra ngoài, lời khẩn cầu này của cậu Tư làm cho tôi cảm thấy thống khổ quá đi mất! Sao bọn tôi lại thành ra như vầy, sao lại ra nông nỗi như vầy đây hả Trời?
Tôi nhìn cậu, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cậu, càng nhìn càng khiến cho tôi xót tới đứt ruột đứt gan. Người đàn ông mà tôi đã và đang yêu, người đàn ông mà tôi luôn nghĩ là cả đời này sẽ mãi đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Vậy mà chẳng hiểu sao lại có ngày… cậu phải chịu khổ nhiều tới như vậy!
Tôi đau lòng quá! Tôi thương cậu quá! Tôi cũng hận bản thân tôi nhiều quá!
Vì thái độ thức thời của cậu Tư khiến cho cậu Ba cảm thấy thỏa mãn, vậy nên cậu ta mới dễ dàng để cho cậu Tư đi gặp mẹ chồng của tôi. Nhìn bóng lưng đơn độc của cậu Tư dần xa khuất mà tim gan tôi nóng bừng bừng. Tôi rất muốn chạy tới ôm lấy cậu nhưng mà tôi sợ… tôi sợ là cậu sẽ phải chịu khổ vì hành động nông nổi ngu ngốc nhất thời này của tôi… khốn nạn thật.
Cậu hận tôi cũng đúng, tôi không dám kêu than, cũng không dám trách cậu. Có trách là trách bản thân tôi đã chọn đi con đường này, con đường chông gai đầy sỏi đá bén nhọn. Vốn dĩ đã biết trước kết quả mà vẫn cố chấp đâm đầu vào, kẻ ngu dốt như tôi không có tư cách bắt người khác phải thấu hiểu…
Xuất phát điểm không trong sạch, không có quyền yêu cầu người khác tha thứ. Không ai đủ bao dung để tha thứ cho một kẻ mang quá nhiều tâm tư không trong sạch. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không bao dung, vĩnh viễn cũng không muốn tha thứ!
Tự làm tự chịu, đừng oán trách ai!
Thiệt, nếu như cậu Ba không cứ mãi cố chấp với đoạn tình cảm yêu nghiệt này dành cho cô Gấm thì tốt cho tôi quá rồi. Nếu cậu Ba không day dưa với cô Gấm thì tôi bây giờ đã có thể cao chạy xa bay với cậu Tư. Chứ đâu có phải ngồi khổ sở nghĩ kế sách để thoát khỏi cảnh bị giam giữ như thế này… oan nghiệt ghê!
…………………………………….
Ngày hôm qua, cậu Ba có lên phòng tìm tôi, thấy tôi nằm trên giường vì bệnh, mặt mày nhợt nhạt xanh xao, không hiểu vì thương xót hay vì đang âm mưu toan tính gì mà cậu ta lại nói với tôi rằng ngày mai sẽ cho tôi gặp cậu Tư…
Từ lúc cậu ta nói sẽ cho tôi gặp lại cậu Tư, tôi mừng đến mức cả đêm không ngủ, chưa bao giờ tôi mong trời sáng tới nhanh như vậy, thiệt sự là chưa bao giờ. Kể từ ngày xảy ra chuyện của Thuý Kiều, tới nay đã gần 2 tuần, tận 2 tuần… tôi mới có cơ hội gặp lại cậu Tư… gặp lại chồng của tôi…
Tôi ngồi trên ghế, bên cạnh là cậu Ba đang ung dung thưởng trà, trong phòng có vệ sỹ, ngoài cửa cũng có vệ sỹ nốt. Nhìn thấy tôi mặt mày căng thẳng trông mong, cậu Ba khẽ liếc mắt, giọng cậu nhạt nhoà cất lên.
– Anh từng nói với em như thế nào, em còn nhớ đúng không?
Nghe cậu ta hỏi, tôi thoáng chốc bừng tỉnh. Biết bên cạnh mình vẫn có một tên ác ma đang chằm chằm quan sát, vậy nên tôi liền tiết chế lại cảm xúc, cố gắng giữ sự bình thản và bình tĩnh nhất có thể.
Cậu Ba thấy tôi ngồi ngay ngắn, mặt mày lạnh tanh không rõ vui buồn. Cậu ta hơi nhướn nhướn mày nhìn tôi, trông như đang đánh giá độ chân thật từ biểu cảm trên gương mặt của tôi vậy. Mặc kệ cậu ta đi, tôi cố được đến đâu thì cố, bữa nay có bị đánh chết ở đây thì tôi cũng cảm thấy mãn nguyện nữa…
Đợi thêm chừng 15 phút, ngoài cửa lúc này có tiếng bước chân của vài người đi vào. Tim tôi đập thình thịch, cảm giác hồi hộp lo lắng lũ lượt kéo nhau tràn về. Mãi cho tới khi tôi được nhìn thấy thân hình ấy cùng với gương mặt quen thuộc ấy… lúc đó cảm xúc trong lòng tôi mới bắt đầu vỡ òa và bùng nổ. Mặc dù đã dặn lòng rất nhiều là không được khóc nhưng vành mắt vẫn cứ đỏ lên, hốc mắt ran rát khó chịu vô cùng. Sao mới chỉ có nửa tháng thôi mà chồng tôi lại trở nên phờ phạc như vậy, đến râu cũng không buồn cạo nữa… xót lòng tôi quá đi mất!
Cậu Tư bước vào, ánh mắt cậu nhìn tôi chăm chú, gương mặt cậu vẫn đẹp trai như ngày nào nhưng hiện tại lại trông rất là mệt mỏi, rất thiếu sức sống. Tôi lo cho cậu đến quên nghĩ ngợi, gấp gáp đứng thẳng dậy, định bụng là đi tới để ôm cậu một cái cho thỏa cơn nhớ mong. Nhưng ngay lúc tôi đứng dậy thì người đàn ông ngồi bên cạnh tôi cũng đột nhiên đứng dậy theo. Anh ta không hề kiêng dè gì mà kéo tôi ôm vào trong người, bàn tay anh ta vịn chặt lấy eo tôi, kèm theo đó là biểu cảm cùng ánh nhìn cảnh cáo.
Sững người, tôi hết nhìn cậu Ba rồi lại gấp gáp quay sang nhìn cậu Tư, trong lòng lo sợ cậu Tư sẽ tức giận, sẽ khó chịu rồi không vui vì hành động này của cậu Ba. Nhưng mà, trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của tôi, cậu Tư lúc này lại nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững và chán ghét, giống như là cậu đang nhìn những người mà cậu xem thường vậy, giống hệt như vậy….
Ánh mắt cậu nhìn tôi khiến cho tôi cảm thấy bản thân mình giống như là một tội đồ, giống như là loại đàn bà không nên nết nên mới làm cho cậu xem thường, làm cho cậu ghét bỏ. Nhưng mà tôi nghĩ, chắc có lẽ là cậu hiểu lầm tôi và cậu Ba nên mới có biểu cảm như vậy. Bởi vì làm gì có người chồng nào chịu được cảnh nhìn thấy người đàn ông khác ôm vợ mình khư khư ở trong lòng. Cậu cũng từng nói là cậu thương tôi, là thương đó, chữ thương đâu phải dễ nói, mà người như cậu thì làm gì có chuyện thổ lộ tình cảm một cách tùy tiện được. Phải rồi, cậu hiểu lầm, chính xác là cậu đang hiểu lầm, là hiểu lầm thôi…
Biết là cậu Tư hiểu lầm, tôi liền suy nghĩ xem bây giờ nên nói cái gì để cậu yên tâm, mà đồng thời cũng không làm cho tên cậu Ba kia phát điên phát khùng lên. Trong lúc còn đang suy nghĩ thì cậu Tư lại cất giọng lên tiếng trước, lời nói của cậu, âm giọng của cậu cũng hờ hững và lạnh lẽo y hệt như sắc thái gương mặt của cậu lúc này vậy:
– Nhìn thấy anh và cô ta hạnh phúc… tôi cũng thấy vui trong lòng. Xem ra, hai người tình chàng ý thiếp cũng đã lâu… tôi vậy mà ăn cái sừng dài quá.
Nụ cười bạc bẽo của cậu Tư dọa cho trái tim tôi nhảy dựng lên, đang định lên tiếng giải thích thì lại bị cái siết eo của cậu Ba ghì lại. Cùng lúc đó, âm thanh của sự hả hê từ người cậu ta bắt đầu phát ra.
– Cảm ơn chú, anh cũng không định giấu chú lâu như vậy. Nói chung là hy vọng chú nói lời chúc phúc cho anh và Lụa, nhớ thêm câu… sớm sinh quý tử.
Cậu Tư cười khẩy, cậu nhìn tôi, khinh thường trả lời:
– Tất nhiên là tôi sẽ chúc phúc cho anh rồi, tôi còn mừng nữa là đằng khác. Nếu không có anh nói thì tới giờ phút này tôi vẫn chưa phát hiện ra là vợ của tôi… lại gian díu d.â.m loạ.n với anh trai của tôi. Hay, phải nói là vợ tôi hay!
Tôi nghe cậu nói mà lòng tôi thắt lại, đau đớn tới mức tự bản thân tôi cũng thấy tôi thật là nhơ nhớp và nhục nhã. Cậu thật sự đã hiểu lầm tôi rồi, cậu nói như vậy, tức là cậu chán ghét tôi thật rồi…
Lo lắng, hoảng loạn kèm theo uất ức, tôi vọt miệng ngập ngừng nói không ra hơi:
– Anh… anh…
Chỉ là vừa mới kêu được một tiếng “anh” thì cậu Tư đã cắt ngang lời tôi. Cậu nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn, trên môi nở nụ cười đểu, cậu nói:
– Em không cần giải thích, tôi hiểu… tôi không đủ cung cầu cho em, nên cái chuyện em tìm anh trai tôi thì cũng bình thường. Thôi, chúc phúc cho em, chúc cho em trọn đời hạnh phúc. Sau này tốt nhất là cả đời… em đừng để tôi nhìn thấy mặt em thêm một lần nào nữa.
Tan nát cõi lòng! Tôi không còn nghĩ được gì nữa, nước mắt rơi xuống, tôi khổ sở kêu lên.
– Anh… không phải vậy đâu… nghe em nói đã…
Tôi vừa nói vừa tung người chạy tới chỗ cậu Tư, mặc cho cậu Ba có kéo tay giữ lại thì tôi vẫn cứ chạy thẳng tới chỗ của cậu ấy. Tôi nắm lấy được tay cậu, nước mắt thi nhau rơi xuống, tôi run rẩy nói trong hoảng loạn.
– Anh đừng nói như vậy với em… nghe em nói đã… đợi chút…
Mặc cho tôi vừa khóc vừa giải thích, cậu Tư vẫn giữ vững thái độ lạnh tanh như một phiến băng. Cậu gằn tay tôi ra khỏi người cậu, ánh mắt cậu nghiêm nghị, lời nói rõ ràng, lạnh lùng và dứt khoát.
– Không cần nói, tôi không phải thằng ngu, vợ tôi ngủ với anh trai tôi… nhục nhã cho tôi lắm. Vậy nên bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ một lời giải thích nào từ cô nữa cả… cô nghe rõ chưa?
Dừng chút, cậu lại tiếp tục, tiếp tục nói ra những lời khiến tôi đau lòng tới vỡ vụn.
– À, nói chung thì chắc có lẽ bây giờ cô cũng không nhớ là cô truớc kia như thế này phải không? Nhưng dù cho cô có nhớ hay không thì sự thật vẫn là như vậy… là cô đã từng… “ĂN NẰM” với anh trai tôi. Hiện tại tôi cảm thấy rất ghê tởm cô, tôi không muốn gặp cô, không muốn nhìn thấy cô thêm bất kỳ một lần nào nữa. Vậy nên, sau này cô không cần phải nói với anh ta là muốn gặp tôi… đừng làm cho tôi thêm sợ hãi cô… thêm chán ghét cô… sống tốt cuộc đời của cô đi.
Nước mắt thi nhau rơi không ngừng, tim tôi quặng thắt, đau đớn đến tê dại. Ngay lúc này, ngay thời điểm này, tôi thật sự muốn nói hết tất cả, nói ra hết những oan khuất của tôi, nói ra bằng hết…
Nhưng mà, tôi bất lực lắm, tôi khổ sở lắm, tôi không thể nào nói ra được, tôi làm sao mà nói ra được nỗi oan trong lòng tôi đây? Nếu tôi mà chọn sống bất chấp, chọn sống cho riêng bản thân mình thì ba và em trai tôi sẽ chết… Mà nếu như họ chết, vậy thì tôi còn sống trên cái cõi đời này làm cái gì nữa?
Một bên là người tôi yêu, một bên là gia đình… chọn ai bỏ ai thì cũng đều làm cho tôi đau đớn tới thừa sống thiếu chết. Cuộc đời này khốn nạn với tôi quá, thật sự quá mức khốn nạn với tôi rồi!
Cậu Ba lúc này liền đi nhanh tới bên cạnh tôi, cậu ta kéo tôi vào lòng, vẫn là biểu cảm thỏa mãn của kẻ thắng trận, cậu ta nhàn nhạt nói:
– Thôi được rồi, chú nói nặng lời với chị dâu tương lai của chú làm gì? Là chú đang cay cú khi bị cắm sừng hay là đang muốn giận cá chém thớt? Anh cho chú tới đây không phải để nghe chú mắng nhiếc người của anh… nếu chú vẫn còn giữ thái độ này… vậy thì đừng trách anh không nể tình ruột thịt?
Cậu Tư cười nhếch môi xem thường, cậu hỏi khẩy.
– Ruột thịt? Anh coi tôi là anh em với anh à?
Cậu Ba cũng không chịu thua, cậu ta giữ chặt tôi trong lòng, mắt đối diện với cậu Tư, cậu ta cười cợt, nói:
– Tất nhiên, anh luôn coi chú là anh em.
Cậu Tư nhíu mày xem thường chất vấn:
– Là anh em mà anh lại ngủ với vợ tôi? Khái niệm anh em của anh lạ quá, khác người quá, tôi theo không kịp!
Cậu Ba nhướn vai, cười hả hê:
– Là do chú không đủ sức, không đủ dịu dàng với Lụa… chú không có quyền phán xét tôi hay là phán xét cô ấy. Chú trách ai cái gì? Thay vì trách người ta thì sao không tự suy xét lại bản thân mình xem. Xem thử tại sao cả tình cả tiền cả quyền lực của chú đều rơi hết vào trong tay anh. À à, phải nói là “phúc đức” của má chú lớn quá, vậy nên chú mới thành ra như vầy đây. Chú có biết tình cảnh của chú bây giờ được gọi là gì không? Là “ĐÁNG”… là “ĐÁNG ĐỜI” đó em trai à… haha!
Tôi siết chặt tay, những lời nói cay độc của cậu Ba lúc này khiến cho lòng tôi cảm thấy phẫn nộ, là phẫn nộ thay cho cậu Tư…
Nhưng mà suốt từ đầu tới cuối, cậu Tư vẫn chưa một lần nào nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng, thậm chí là nhìn tôi bằng ánh mắt bình thường thôi cũng không có. Cậu đã hận tôi tới mức như vậy thì làm sao tôi có được cái quyền tức giận thay cho cậu, làm sao có được cái quyền trả thù thay cho cậu đây?
Cậu Ba siết chặt lấy eo tôi như đang củng cố lại chủ quyền, giọng cậu ta khinh thường nói với cậu Tư:
– À quên, chú có muốn gặp lại mẹ yêu của chú không? Nếu như chú muốn… vậy thì nói một câu “xin lỗi” với chị dâu tương lai của chú đi… vậy thì anh sẽ cho chú gặp.
Lần này thì cậu Tư tức giận thật sự, cậu trừng mắt nhìn cậu Ba, giọng cậu gằng lên:
– Anh! Anh đừng có ép người quá đáng!
Cậu Ba ngả người cười lớn:
– Ép người? Chú cũng biết là đừng có ép người quá đáng à? Vậy mà tại sao trước kia mẹ chú đối xứ với mẹ anh như vậy… chú lại không nói ra câu này?
Cậu Ba đột nhiên quát lên một tiếng thật lớn, thái độ căm phẫn chèn ép thấy rõ mồn một.
– Nói xin lỗi! Nói xin lỗi với Lụa ngay! Nếu không thì cả đời này mày cũng đừng mong được gặp lại má mày… nói!
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt toát ra lửa, hàng ngàn viên đạn vô hình vô thức bắn ra tung tóe. Không khí tràn ngập khói lửa, căng thẳng tới nghẹt thở, nguy hiểm tới rùng mình…
Nhưng mà ông bà ta có câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đứng giữa lòng tự trọng và sự an nguy của mẹ ruột mình… cậu Tư cuối cùng cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chọn mẹ ruột.
– Được, anh nói được thì phải làm được. Tôi xin lỗi cô ta thì anh sẽ để cho tôi gặp má, đúng không?
Cậu Ba nhếch môi gật đầu.
– Tất nhiên rồi, chú em xin lỗi chị dâu một tiếng, chỉ cần chị dâu đồng ý, anh sẵn sàng cho chú gặp mẹ chú.
Tôi nhìn cậu Tư mà đau lòng không chịu được, nuốt nước mắt, nuốt uất nghẹn vào trong. Nếu đã không thể giúp gì được cho cậu vào lúc này, vậy thì tôi chỉ có thể cố gắng giúp cho cậu gặp được mẹ, chỉ có thể làm được như vậy thôi.
Lau nước mắt trên mặt, tôi đứng thẳng lưng, vội vàng nói:
– Không cần xin lỗi, tôi… xem như tôi báo đáp cho anh vì anh đã cho tôi một danh phận rõ ràng. Cũng nhờ có anh mà tôi mới có thể gặp được cậu Ba… vậy nên anh không cần phải xin lỗi tôi…
Lúc này, cậu Tư mới chịu nhìn thẳng vào mắt tôi. Chỉ là đáy mắt của cậu sâu quá, cậu vui hay buồn, thất vọng hay phẫn hận, tôi đều hoàn toàn không thể đoán ra được…
Cậu Ba có vẻ hài lòng với những lời mà tôi vừa nói ra, cậu ta vỗ vỗ vào eo tôi giống như là khích lệ, cậu ta góp thêm lời:
– Chị dâu chú nói là nói vậy, nhưng phận làm em, anh nghĩ chú vẫn nên xin lỗi chị dâu chú một tiếng… nói đi.
– Không… không…
Thấy tôi muốn nói không cần, cậu Ba liền bóp lấy eo tôi, sức cậu ta dùng mạnh, khiến cho tôi đau tới mức nhăn nhó mặt mày. Mẹ nó… cái thằng điên này!
Ngay lúc này, tôi đột nhiên lại nghe cậu Tư ở phía đối điện cất giọng, vẫn là âm giọng lạnh lẽo nhưng lại có chút gì đó gấp gáp không yên…
– Xin lỗi chị, chị dâu… mong chị bỏ qua cho kẻ hèn này. Xin chị cho tôi gặp lại má tôi… coi như tôi xin chị!
Nước mắt tôi lại không kìm được mà muốn rơi ra ngoài, lời khẩn cầu này của cậu Tư làm cho tôi cảm thấy thống khổ quá đi mất! Sao bọn tôi lại thành ra như vầy, sao lại ra nông nỗi như vầy đây hả Trời?
Tôi nhìn cậu, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của cậu, càng nhìn càng khiến cho tôi xót tới đứt ruột đứt gan. Người đàn ông mà tôi đã và đang yêu, người đàn ông mà tôi luôn nghĩ là cả đời này sẽ mãi đứng trên đỉnh cao của quyền lực. Vậy mà chẳng hiểu sao lại có ngày… cậu phải chịu khổ nhiều tới như vậy!
Tôi đau lòng quá! Tôi thương cậu quá! Tôi cũng hận bản thân tôi nhiều quá!
Vì thái độ thức thời của cậu Tư khiến cho cậu Ba cảm thấy thỏa mãn, vậy nên cậu ta mới dễ dàng để cho cậu Tư đi gặp mẹ chồng của tôi. Nhìn bóng lưng đơn độc của cậu Tư dần xa khuất mà tim gan tôi nóng bừng bừng. Tôi rất muốn chạy tới ôm lấy cậu nhưng mà tôi sợ… tôi sợ là cậu sẽ phải chịu khổ vì hành động nông nổi ngu ngốc nhất thời này của tôi… khốn nạn thật.
Cậu hận tôi cũng đúng, tôi không dám kêu than, cũng không dám trách cậu. Có trách là trách bản thân tôi đã chọn đi con đường này, con đường chông gai đầy sỏi đá bén nhọn. Vốn dĩ đã biết trước kết quả mà vẫn cố chấp đâm đầu vào, kẻ ngu dốt như tôi không có tư cách bắt người khác phải thấu hiểu…
Xuất phát điểm không trong sạch, không có quyền yêu cầu người khác tha thứ. Không ai đủ bao dung để tha thứ cho một kẻ mang quá nhiều tâm tư không trong sạch. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không bao dung, vĩnh viễn cũng không muốn tha thứ!
Tự làm tự chịu, đừng oán trách ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.