Chương 49
Trần Phan Trúc Giang
21/10/2022
Tiếng nói chuyện huyên náo ầm ĩ bên ngoài cửa phòng chọc cho tôi thức giấc. Bụng thì vẫn còn đau, người thì uể oải, vậy mà cái tính nhiều chuyện vẫn không buông tha cho tôi. Một tay vịn ổ khóa cửa phòng, tay kia vẫn còn truyền nước biển… tôi áp tai vào cửa, cật lực nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
“Tôi muốn vào thăm Lụa, tôi có chuyện muốn nói với em ấy.”
“Chuyện gì thì nói luôn với tôi, cậu còn định gặp con gái tôi rồi hành hạ nó nữa hả cậu Phú? Bộ vợ cậu với mẹ vợ cậu hại cháu tôi, hại con tôi chưa đủ nữa hả? Giờ tới phiên cậu…”
“Tôi không hại cô ấy, tôi chỉ muốn vào thăm cô ấy thôi…”
“Thôi khỏi đi, thăm nom gì, con tôi tôi tự lo được, không làm phiền tới cậu. Cậu đi về đi, con Lụa nó cũng không muốn gặp cậu đâu, vậy đi.”
Bà Mười Chi vừa dứt lời thì tới phiên bà Ba lên tiếng…
“Bà Chi, bà tuyệt tình như vậy làm gì? Chuyện của con trai tôi với con Lụa bà biết chứ phải không đâu mà bà làm ra vẻ vậy chi? Để con trai tôi vô thăm con nhỏ, biết đâu con nhỏ đỡ buồn hơn thì sao?”
Giọng của bà Mười Chi lanh lảnh.
“Thôi khỏi, cảm ơn mẹ con bà à. Làm như tôi không biết ý đồ của bà vậy mà bà nói nghe như kiểu bà tử tế lắm hổng bằng. Bà kêu con trai bà vô thăm con gái tôi là để uy hiếp nó không cho nó tố má con con Trà chứ gì? Bà đừng có mơ, tôi không bỏ qua chuyện này đâu, tôi nói cho má con bà biết trước.”
Dừng chừng vài giây, lại nghe giọng của bà Mười Chi văng vẳng.
“Thay vì chầu trực ở đây, tôi nghĩ là cậu nên đi về để mà lo giải quyết chuyện trong nhà đi kìa. Nghe nói, phen này vì con Trà làm bậy mà cậu bị liên lụy dữ lắm đúng không? Tôi cũng nói trước, dù có ra sao thì tôi cũng không để cho con gái và cháu ngoại của tôi chịu thêm thiệt thòi nữa đâu. Cậu liệu giải quyết sao đó thì giải quyết, cậu đừng có ép con gái tôi phải hạ mình chịu nhục vì cậu nữa.”
“Bà nói như vậy là muốn lật thuyền hả bà Chi? Việc làm ăn với nhà tôi chắc bà không cần nữa đúng không? Trước kia tôi đã nói với bà như thế nào?”
“Cậu uy hiếp tôi cái gì tôi đâu có quên đâu cậu, nhưng mà tôi nói luôn là tôi không có sợ, cũng không có cần làm ăn với nhà cậu nữa, nói vậy cho vuông nha cậu Ba. Chuyện đã tới nước này rồi, nhà tôi dù có phá sản thì tôi cũng phải lấy lại công bằng cho con gái và cháu ngoại của tôi. Cậu nói hay lắm, hứa hẹn hay lắm… rồi cuối cùng kết quả sao? Con gái tôi sốc tới mức đòi sống đòi chết kia kìa. Hên là con nhỏ được đưa tới bệnh viện kịp, chứ cỡ mà không kịp là một xác hai mạng… lúc đó cậu có đền cho tôi nổi không hả cậu Ba? Nói tóm lại là bây giờ tôi không cần gì nữa hết, tôi chỉ cần con gái tôi thôi… con tôi tôi đem về nuôi… còn cậu thì cậu tự lo phần cậu đi.”
Bà Ba bình thường tính tình nho nhã nhỏ nhẹ, lúc này đột nhiên có phần kích động không giữ được bình tĩnh, bà ta lớn tiếng.
“Bà Chi, bà nói vậy khác nào đổ hết tội lỗi lên đầu con trai tôi. Cũng là do con gái bà không nên nết, bây giờ bà làm rùm beng lên thì con Lụa cũng có lợi ích gì đâu. Chuyện của nó với thằng Phú mà vỡ lở ra thì khác nào bôi tro trét trấu lên mặt bà? Tôi thấy chuyện này nên im lặng mà giải quyết, cùng lắm thì tôi kêu con Trà với mẹ nó qua nhà bà tạ tội với con Lụa là được chứ gì?”
Đúng là cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, trông bà Ba như vậy mà tâm địa cũng toàn là mưu toan tính toán. Chuyện thành ra như vầy mà bà ta bảo là cùng lắm kêu con Trà qua tạ tội với tôi là xong. May đây chỉ là kế sách của tôi thôi đó, chứ nếu đây mà là sự thật thì chắc có nước tôi ra tôi vặn cổ bả thì mới vừa lòng hả dạ tôi được. Ăn với chả nói!
Bà Mười Chi cái nết không chịu thua ai từ trước tới giờ, nghe bà Ba nói như vậy, bà ấy nhảy dựng lên phản bác.
“Tạ tội? Có mà má con nó vừa quỳ vừa lạy trước cửa nhà tôi 6 ngày 6 đêm thì cũng chưa chắc tôi thấy hả dạ nữa chứ nói gì là qua tạ tội? Mà sẵn đây thì tôi nói rõ luôn một lần cho má con bà nghe nha… chuyện tới nước này rồi, cùi không sợ lỡ, tôi cũng không muốn cứ tiếp tục để con gái tôi sống trong tủi nhục uất ức nữa. Con gái tôi nó nói nó không muốn ở lại nhà họ Trần của mấy người, nó nói nó hận gia đình các người, hận từ thằng Thịnh cho tới cậu đây, hận từ bà Hai cho tới bà, là ai ở nhà họ Trần nó cũng hận. Bây giờ con gái tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình yên thôi, nó muốn làm lại cuộc đời… tôi nói vậy chắc cậu với bà đây nghe hiểu chứ hả? Ý con Lụa đã quyết như vậy, vậy nên má con bà không cần ở đây nói này nói kia nữa, tôi không có nghe lời của má con bà đâu. Quyết định vậy đi, mời má con bà về cho!”
“Bác để con gặp Lụa một chút, chuyện khác từ từ tính sau…”
Cậu Ba vẫn cố gắng muốn vào gặp tôi, nhưng xui cho cậu ấy là bà Mười Chi không phải là người dễ nói chuyện. Khí thế hùng hồn, giọng nói vang dội, bà Mười Chi trả lời quyết liệt.
“Tôi nói không là không! Kể từ nay về sau, cậu đừng có hòng gặp lại con gái tôi nữa. Chuyện của cậu và nó kết thúc rồi, chấm dứt theo cái c.h*t oan ức của cháu ngoại tôi rồi. Cậu cũng như thằng Thịnh, không có đủ bản lĩnh bảo vệ cho con Lụa, vậy thì cậu để cho nó được yên đi, đừng giày vò con gái tôi thêm nữa. Bộ đứa nhỏ không còn… cậu vẫn chưa thấy sáng mắt ra hả? Cậu muốn gặp nó để hành hạ nó thêm, cậu muốn nó c.h.ế.t thì cậu mới vừa lòng hay sao?”
Dừng chừng vài giây, giọng của bà Mười càng lúc càng dứt khoát.
“Cậu đi về đi, sau này đừng tới làm phiền con gái tôi nữa, cả cậu và em trai của cậu, tất cả các người không có quyền được động tới con gái tôi thêm một lần nào nữa cả. Đợi nó dưỡng thân thể khỏe lại, tôi sẽ đưa nó sang nước ngoài sinh sống, cả đời này sẽ vĩnh viễn không bao giờ về lại đây nữa. Nếu cậu còn lương tâm, còn là con người thì mong cậu hãy buông tha cho con gái tôi, để nó còn được sống, được làm người đàng hoàng tử tế. Qua chuyện lần này, con gái tôi quay đầu rồi, cậu cũng mau mà tìm đường lui cho mình đi… đừng lầm đường lạc bước như thế này nữa. Nghiệp nặng lắm đó cậu. Tôi nói với cậu thế này là còn tử tế, nể tình cậu cũng có chút gọi là tình cảm với con gái tôi. Chứ còn nếu như cậu vẫn cứ lỳ lượm bám lấy con tôi không buông… vậy thì cậu đừng có trách tại sao má con tôi tuyệt tình… tôi nói cho cậu biết trước!”
Tôi áp người sát vào cửa, âm thầm gật đầu khen ngợi bà Mười Chi xử lý tình huống quá là khôn khéo sắc sảo. Mặc dù tôi không biết cậu Tư đã nói gì với bà Mười nhưng thông qua những lời mà bà ta vừa nói thì tôi có thể ngờ ngợ đoán ra được là ngày mà tôi có thể sống trở lại với chính bản thân của mình sẽ không còn xa nữa. Hy vọng cho những gì mà tôi đoán là đúng, bởi vì cuộc sống này sẽ không có gì hạnh phúc bằng việc được sống thật với chính bản thân mình, thật là chờ mong!
………………………………
Lúc bà Mười Chi bước vào trong phòng bệnh thì tôi đã ngồi trên ghế sô pha ăn quýt ngon lành. Nhìn thấy tôi nhai tòm tèm trái quýt vừa lột vỏ, bà Mười Chi lườm nguýt nhìn tôi, giọng bà ta khinh khỉnh.
– Ờ, ăn đi, mày ăn cho nhiều vô rồi lát nữa tao đẩy mày đi cấp cứu.
Tôi ngừng nhai, nhíu mày hỏi gấp.
– Bà nói vậy là sao bà Mười?
Bà Mười Chi ngồi xuống cạnh tôi, tự tay rót nước uống, uống xong bà ta mới chịu trả lời.
– Mày mới bị mất máu mà còn ăn đồ chua cho cố vô, bộ tính thay máu sống lâu hay gì?
Nghe bà ta nói vậy, tôi liền thả múi quýt xuống bàn, uống một cốc nước, tôi liền cằn nhằn.
– Vậy mà bà không nói sớm, bà cũng ít có ác ghê.
Cười nhạt nhìn tôi, bà Mười Chi lúc này mới dịu giọng, hỏi.
– Mày thấy khỏe hơn chưa? Mà mày cũng chịu chơi quá ha, dám đem tính mạng ra liều… cũng gan lắm.
Tôi nhún vai, nửa thật nửa đùa, đáp:
– Hết cách rồi, tôi mà không làm vậy thì biết tới khi mới thoát khỏi tay của tên Phú. Con gái bà làm bậy rồi bắt tôi gánh, mẹ con bà báo tôi dễ sợ.
Bình thường nếu tôi mà nói chuyện kiểu này thì kiểu gì cũng bị bà Mười Chi chửi cho một trận, vậy mà lúc này bà ta lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi chăm chăm. Khoảng chừng vài giây sau, bà ta mới nhạt giọng lên tiếng.
– Nói chuyện mạnh miệng dữ ha, mày có chắc thằng Thịnh nó thắng trong trận này không mà lên mặt với tao vậy?
Tôi nhún vai, thẳng thắn trả lời.
– Anh ấy có thắng hay không thắng thì có liên quan gì tới tôi, tôi đâu có ý định sống nhờ của cải nhà họ Trần. Tôi mà còn sống tới bây giờ đã là phước đức cho tôi lắm rồi, nói không phải trách móc gì bà nhưng cô Gấm con gái bà hư thân quá… báo hại tôi đủ thứ. Tôi nói thiệt chứ bà trả tôi nhiêu đó tiền là quá ít, quá ít để trả cho sự trong sạch của tôi. Ê bà Mười, cái vụ con gái bà với tên Phú qua lại với nhau là phát sinh nha, không có trong khế ước…
Nghe nhắc tới cái nết “đoan chính” của con gái mình, bà Mười Chi liền lảng hẳn sang vấn đề khác. Thấy bà ta tỏ thái độ lảng tránh, vậy nên tôi cũng không nhắc tới chuyện của cô Gấm nữa. Cũng không phải vì tôi thấy chuyện này cũng không có tốt đẹp gì để nói tới nói lui. Với lại qua mắt quan sát của tôi thì có vẻ bà Mười không thích đứa con gái tên Gấm này, cả cô Lụa thật cũng như vậy.
Không được nói tới chuyện của cô Gấm thì tôi lại nói sang vấn đề khác, tôi hỏi.
– Bà vô đây còn hai người kia đâu? Đi về rồi hả?
Bà Mười Chi gật đầu, giọng bà ta nhàn nhạt.
– Ừ, tao đuổi về rồi. Nói chung thì mày yên tâm đi, bên ngoài có vệ sỹ canh chừng, thằng Phú đó không vào đây kiếm chuyện với mày được đâu.
Dừng chút, bà Mười Chi lại quay sang tôi, hỏi:
– À mà mày gặp thằng Thịnh chưa? Nó có nói là tiếp theo mày nên làm cái gì không?
Tôi lắc lắc đầu, có sao nói vậy không giấu giếm.
– Có gặp được một chút lúc đưa tôi đi cấp cứu, tới giờ vẫn chưa gặp lại nên tôi cũng chưa có thời gian để nói chuyện rõ ràng. Nhưng nếu bà hỏi vậy là bà cũng biết chuyện đúng không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy bà Mười? Bà với anh Thịnh bàn tính với nhau cái gì vậy?
Bà Mười Chi nhìn tôi, bà ta ngồi gác chân lên ghế, thái độ lười nhác, bà ta nhíu mày, hỏi:
– Mày hỏi tao? Tao thì biết được gì, nó có nói cái gì với tao đâu. Hôm qua thằng Thịnh đột nhiên gọi cho tao rồi kêu tao tới bệnh viện gấp để lo cho mày. Mấy bữa trước nó có gặp tao, nó cũng có nói sơ qua về chuyện của mày với nó. Nó nói là nó biết mày là giả, rồi nó nói mày đang giả có bầu, nó nói tao nếu muốn nó bỏ qua mọi chuyện thì tao phải giúp cho mày với nó… Đó, tao biết vậy đó, có nhiêu đó thôi, tao còn tính lên hỏi mày thêm nè.
Bà Mười Chi rất không đáng tin, vậy nên tôi liền ngờ vực hỏi lại:
– Bà nói thiệt không vậy? Sao trước kia bà ép tôi phải lấy cậu Ba… sao tự nhiên bà tốt tính chịu nghe lời cậu Tư vậy?
– Thì… thời nào theo thời đó chứ mày, cũng vì công việc làm ăn nên tao mới phải vậy. Chứ không lẽ tao vì người dưng như mày mà bỏ đi sản nghiệp cả chục năm của tao hay sao? Với lại thằng Phú nó uy hiếp tao, tao mà không nghe theo nó thì tao còn c.h.ế.t trước mày nữa kìa, bắt buộc tao phải nghe theo nó thôi. Nhưng tao nói thiệt là hôm qua lúc tao hay tin mày bị như vầy, tao cũng lo lắm. Thằng Thịnh nó đã không tố cáo tao về chuyện tao để mày giả thành con Út Lụa, thì chẳng lẽ bây giờ nó kêu tao giúp lại mày với nó, tao lại không làm được? Hơn nữa thằng Thịnh cũng đã nói rõ với tao về tình hình hiện tại của tụi mày, rồi của nhà họ Trần… tao bây giờ chọn theo phe của mày với thằng Thịnh rồi.
Dừng chút, bà ta lại nói, thái độ nghiêm túc hơn hẳn.
– Tính ra thì số mày cũng tốt, câu hẳn được con rồng vàng chất lượng. Tao thì cũng mừng cho mày, hy vọng mày có nơi nương tựa vững chắc. Nhưng mà tao cũng muốn khuyên mày một điều là mày đừng có ỷ lại vào thằng Thịnh quá, nó thì được đó, nhưng người nhà của nó thì không được đâu. Tao không có thi dễ gì mày nhưng mà của cải nhà “quan”, dân đen như mày ăn sao được. Vẫn nên biết mình biết ta, mày thoát vai con gái tao rồi, liệu má thằng Thịnh có chấp nhận mày không?
Tôi im lặng không đáp, thú thật là tôi cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa tới như vậy. Mà cũng không phải là tôi không nghĩ, mà vì tôi chưa có thời gian để nghĩ tới mà thôi…
Bà Mười Chi nói cũng đúng, nếu tôi thoát vai không còn là con gái của nhà giàu, quay trở lại là một “con đỗ nghèo khỉ”, lúc đó không biết má chồng tôi, rồi dòng tộc nhà họ Trần có đồng ý để tôi làm con dâu nhà họ không nữa? Cậu Tư thì không nói rồi, cậu ấy biết tôi không phải là con gái nhà giàu mà vẫn chọn bảo vệ tôi, chọn ở bên cạnh tôi thì chắc chắn là cậu sẽ không có để ý đến vấn đề giàu nghèo sang hèn. Nhưng còn nhà họ Trần nổi danh là nhà giàu có quyền thế, bọn họ dễ dầu gì chịu chấp nhận một đứa con dâu không môn đăng hộ đối như tôi?
Mà thôi dẹp đi, tôi đã hy sinh cho cậu Tư như vậy, lập được công lớn như vậy mà chẳng lẽ cậu Tư lại không lo cho tôi được một tương lai bình yên hay sao? Nếu cậu Tư để cho người nhà họ Trần ức hiếp tôi, vậy thì tôi cũng không cần ngu ngốc phí hoài thanh xuân để làm dâu nhà cậu, làm mẹ cho các con cậu. Người yêu tôi thì sẽ làm mọi thứ vì tôi, chỉ có người không yêu tôi thì mới để cho bản thân tôi chịu ủy khuất thiệt thòi…
Mà nói thẳng ra là tôi cũng thật sự rất muốn biết cậu Tư sẽ có tính toán gì cho tương lai của tôi và cậu sau này. Và tôi cũng muốn xem thử, xem thử xem quyết định giao cuộc đời của tôi cho cậu… có phải là một quyết định đúng đắn hay không? Tôi đây thật sự rất chờ mong!
“Tôi muốn vào thăm Lụa, tôi có chuyện muốn nói với em ấy.”
“Chuyện gì thì nói luôn với tôi, cậu còn định gặp con gái tôi rồi hành hạ nó nữa hả cậu Phú? Bộ vợ cậu với mẹ vợ cậu hại cháu tôi, hại con tôi chưa đủ nữa hả? Giờ tới phiên cậu…”
“Tôi không hại cô ấy, tôi chỉ muốn vào thăm cô ấy thôi…”
“Thôi khỏi đi, thăm nom gì, con tôi tôi tự lo được, không làm phiền tới cậu. Cậu đi về đi, con Lụa nó cũng không muốn gặp cậu đâu, vậy đi.”
Bà Mười Chi vừa dứt lời thì tới phiên bà Ba lên tiếng…
“Bà Chi, bà tuyệt tình như vậy làm gì? Chuyện của con trai tôi với con Lụa bà biết chứ phải không đâu mà bà làm ra vẻ vậy chi? Để con trai tôi vô thăm con nhỏ, biết đâu con nhỏ đỡ buồn hơn thì sao?”
Giọng của bà Mười Chi lanh lảnh.
“Thôi khỏi, cảm ơn mẹ con bà à. Làm như tôi không biết ý đồ của bà vậy mà bà nói nghe như kiểu bà tử tế lắm hổng bằng. Bà kêu con trai bà vô thăm con gái tôi là để uy hiếp nó không cho nó tố má con con Trà chứ gì? Bà đừng có mơ, tôi không bỏ qua chuyện này đâu, tôi nói cho má con bà biết trước.”
Dừng chừng vài giây, lại nghe giọng của bà Mười Chi văng vẳng.
“Thay vì chầu trực ở đây, tôi nghĩ là cậu nên đi về để mà lo giải quyết chuyện trong nhà đi kìa. Nghe nói, phen này vì con Trà làm bậy mà cậu bị liên lụy dữ lắm đúng không? Tôi cũng nói trước, dù có ra sao thì tôi cũng không để cho con gái và cháu ngoại của tôi chịu thêm thiệt thòi nữa đâu. Cậu liệu giải quyết sao đó thì giải quyết, cậu đừng có ép con gái tôi phải hạ mình chịu nhục vì cậu nữa.”
“Bà nói như vậy là muốn lật thuyền hả bà Chi? Việc làm ăn với nhà tôi chắc bà không cần nữa đúng không? Trước kia tôi đã nói với bà như thế nào?”
“Cậu uy hiếp tôi cái gì tôi đâu có quên đâu cậu, nhưng mà tôi nói luôn là tôi không có sợ, cũng không có cần làm ăn với nhà cậu nữa, nói vậy cho vuông nha cậu Ba. Chuyện đã tới nước này rồi, nhà tôi dù có phá sản thì tôi cũng phải lấy lại công bằng cho con gái và cháu ngoại của tôi. Cậu nói hay lắm, hứa hẹn hay lắm… rồi cuối cùng kết quả sao? Con gái tôi sốc tới mức đòi sống đòi chết kia kìa. Hên là con nhỏ được đưa tới bệnh viện kịp, chứ cỡ mà không kịp là một xác hai mạng… lúc đó cậu có đền cho tôi nổi không hả cậu Ba? Nói tóm lại là bây giờ tôi không cần gì nữa hết, tôi chỉ cần con gái tôi thôi… con tôi tôi đem về nuôi… còn cậu thì cậu tự lo phần cậu đi.”
Bà Ba bình thường tính tình nho nhã nhỏ nhẹ, lúc này đột nhiên có phần kích động không giữ được bình tĩnh, bà ta lớn tiếng.
“Bà Chi, bà nói vậy khác nào đổ hết tội lỗi lên đầu con trai tôi. Cũng là do con gái bà không nên nết, bây giờ bà làm rùm beng lên thì con Lụa cũng có lợi ích gì đâu. Chuyện của nó với thằng Phú mà vỡ lở ra thì khác nào bôi tro trét trấu lên mặt bà? Tôi thấy chuyện này nên im lặng mà giải quyết, cùng lắm thì tôi kêu con Trà với mẹ nó qua nhà bà tạ tội với con Lụa là được chứ gì?”
Đúng là cháy nhà mới lòi ra mặt chuột, trông bà Ba như vậy mà tâm địa cũng toàn là mưu toan tính toán. Chuyện thành ra như vầy mà bà ta bảo là cùng lắm kêu con Trà qua tạ tội với tôi là xong. May đây chỉ là kế sách của tôi thôi đó, chứ nếu đây mà là sự thật thì chắc có nước tôi ra tôi vặn cổ bả thì mới vừa lòng hả dạ tôi được. Ăn với chả nói!
Bà Mười Chi cái nết không chịu thua ai từ trước tới giờ, nghe bà Ba nói như vậy, bà ấy nhảy dựng lên phản bác.
“Tạ tội? Có mà má con nó vừa quỳ vừa lạy trước cửa nhà tôi 6 ngày 6 đêm thì cũng chưa chắc tôi thấy hả dạ nữa chứ nói gì là qua tạ tội? Mà sẵn đây thì tôi nói rõ luôn một lần cho má con bà nghe nha… chuyện tới nước này rồi, cùi không sợ lỡ, tôi cũng không muốn cứ tiếp tục để con gái tôi sống trong tủi nhục uất ức nữa. Con gái tôi nó nói nó không muốn ở lại nhà họ Trần của mấy người, nó nói nó hận gia đình các người, hận từ thằng Thịnh cho tới cậu đây, hận từ bà Hai cho tới bà, là ai ở nhà họ Trần nó cũng hận. Bây giờ con gái tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình yên thôi, nó muốn làm lại cuộc đời… tôi nói vậy chắc cậu với bà đây nghe hiểu chứ hả? Ý con Lụa đã quyết như vậy, vậy nên má con bà không cần ở đây nói này nói kia nữa, tôi không có nghe lời của má con bà đâu. Quyết định vậy đi, mời má con bà về cho!”
“Bác để con gặp Lụa một chút, chuyện khác từ từ tính sau…”
Cậu Ba vẫn cố gắng muốn vào gặp tôi, nhưng xui cho cậu ấy là bà Mười Chi không phải là người dễ nói chuyện. Khí thế hùng hồn, giọng nói vang dội, bà Mười Chi trả lời quyết liệt.
“Tôi nói không là không! Kể từ nay về sau, cậu đừng có hòng gặp lại con gái tôi nữa. Chuyện của cậu và nó kết thúc rồi, chấm dứt theo cái c.h*t oan ức của cháu ngoại tôi rồi. Cậu cũng như thằng Thịnh, không có đủ bản lĩnh bảo vệ cho con Lụa, vậy thì cậu để cho nó được yên đi, đừng giày vò con gái tôi thêm nữa. Bộ đứa nhỏ không còn… cậu vẫn chưa thấy sáng mắt ra hả? Cậu muốn gặp nó để hành hạ nó thêm, cậu muốn nó c.h.ế.t thì cậu mới vừa lòng hay sao?”
Dừng chừng vài giây, giọng của bà Mười càng lúc càng dứt khoát.
“Cậu đi về đi, sau này đừng tới làm phiền con gái tôi nữa, cả cậu và em trai của cậu, tất cả các người không có quyền được động tới con gái tôi thêm một lần nào nữa cả. Đợi nó dưỡng thân thể khỏe lại, tôi sẽ đưa nó sang nước ngoài sinh sống, cả đời này sẽ vĩnh viễn không bao giờ về lại đây nữa. Nếu cậu còn lương tâm, còn là con người thì mong cậu hãy buông tha cho con gái tôi, để nó còn được sống, được làm người đàng hoàng tử tế. Qua chuyện lần này, con gái tôi quay đầu rồi, cậu cũng mau mà tìm đường lui cho mình đi… đừng lầm đường lạc bước như thế này nữa. Nghiệp nặng lắm đó cậu. Tôi nói với cậu thế này là còn tử tế, nể tình cậu cũng có chút gọi là tình cảm với con gái tôi. Chứ còn nếu như cậu vẫn cứ lỳ lượm bám lấy con tôi không buông… vậy thì cậu đừng có trách tại sao má con tôi tuyệt tình… tôi nói cho cậu biết trước!”
Tôi áp người sát vào cửa, âm thầm gật đầu khen ngợi bà Mười Chi xử lý tình huống quá là khôn khéo sắc sảo. Mặc dù tôi không biết cậu Tư đã nói gì với bà Mười nhưng thông qua những lời mà bà ta vừa nói thì tôi có thể ngờ ngợ đoán ra được là ngày mà tôi có thể sống trở lại với chính bản thân của mình sẽ không còn xa nữa. Hy vọng cho những gì mà tôi đoán là đúng, bởi vì cuộc sống này sẽ không có gì hạnh phúc bằng việc được sống thật với chính bản thân mình, thật là chờ mong!
………………………………
Lúc bà Mười Chi bước vào trong phòng bệnh thì tôi đã ngồi trên ghế sô pha ăn quýt ngon lành. Nhìn thấy tôi nhai tòm tèm trái quýt vừa lột vỏ, bà Mười Chi lườm nguýt nhìn tôi, giọng bà ta khinh khỉnh.
– Ờ, ăn đi, mày ăn cho nhiều vô rồi lát nữa tao đẩy mày đi cấp cứu.
Tôi ngừng nhai, nhíu mày hỏi gấp.
– Bà nói vậy là sao bà Mười?
Bà Mười Chi ngồi xuống cạnh tôi, tự tay rót nước uống, uống xong bà ta mới chịu trả lời.
– Mày mới bị mất máu mà còn ăn đồ chua cho cố vô, bộ tính thay máu sống lâu hay gì?
Nghe bà ta nói vậy, tôi liền thả múi quýt xuống bàn, uống một cốc nước, tôi liền cằn nhằn.
– Vậy mà bà không nói sớm, bà cũng ít có ác ghê.
Cười nhạt nhìn tôi, bà Mười Chi lúc này mới dịu giọng, hỏi.
– Mày thấy khỏe hơn chưa? Mà mày cũng chịu chơi quá ha, dám đem tính mạng ra liều… cũng gan lắm.
Tôi nhún vai, nửa thật nửa đùa, đáp:
– Hết cách rồi, tôi mà không làm vậy thì biết tới khi mới thoát khỏi tay của tên Phú. Con gái bà làm bậy rồi bắt tôi gánh, mẹ con bà báo tôi dễ sợ.
Bình thường nếu tôi mà nói chuyện kiểu này thì kiểu gì cũng bị bà Mười Chi chửi cho một trận, vậy mà lúc này bà ta lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi chăm chăm. Khoảng chừng vài giây sau, bà ta mới nhạt giọng lên tiếng.
– Nói chuyện mạnh miệng dữ ha, mày có chắc thằng Thịnh nó thắng trong trận này không mà lên mặt với tao vậy?
Tôi nhún vai, thẳng thắn trả lời.
– Anh ấy có thắng hay không thắng thì có liên quan gì tới tôi, tôi đâu có ý định sống nhờ của cải nhà họ Trần. Tôi mà còn sống tới bây giờ đã là phước đức cho tôi lắm rồi, nói không phải trách móc gì bà nhưng cô Gấm con gái bà hư thân quá… báo hại tôi đủ thứ. Tôi nói thiệt chứ bà trả tôi nhiêu đó tiền là quá ít, quá ít để trả cho sự trong sạch của tôi. Ê bà Mười, cái vụ con gái bà với tên Phú qua lại với nhau là phát sinh nha, không có trong khế ước…
Nghe nhắc tới cái nết “đoan chính” của con gái mình, bà Mười Chi liền lảng hẳn sang vấn đề khác. Thấy bà ta tỏ thái độ lảng tránh, vậy nên tôi cũng không nhắc tới chuyện của cô Gấm nữa. Cũng không phải vì tôi thấy chuyện này cũng không có tốt đẹp gì để nói tới nói lui. Với lại qua mắt quan sát của tôi thì có vẻ bà Mười không thích đứa con gái tên Gấm này, cả cô Lụa thật cũng như vậy.
Không được nói tới chuyện của cô Gấm thì tôi lại nói sang vấn đề khác, tôi hỏi.
– Bà vô đây còn hai người kia đâu? Đi về rồi hả?
Bà Mười Chi gật đầu, giọng bà ta nhàn nhạt.
– Ừ, tao đuổi về rồi. Nói chung thì mày yên tâm đi, bên ngoài có vệ sỹ canh chừng, thằng Phú đó không vào đây kiếm chuyện với mày được đâu.
Dừng chút, bà Mười Chi lại quay sang tôi, hỏi:
– À mà mày gặp thằng Thịnh chưa? Nó có nói là tiếp theo mày nên làm cái gì không?
Tôi lắc lắc đầu, có sao nói vậy không giấu giếm.
– Có gặp được một chút lúc đưa tôi đi cấp cứu, tới giờ vẫn chưa gặp lại nên tôi cũng chưa có thời gian để nói chuyện rõ ràng. Nhưng nếu bà hỏi vậy là bà cũng biết chuyện đúng không? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy bà Mười? Bà với anh Thịnh bàn tính với nhau cái gì vậy?
Bà Mười Chi nhìn tôi, bà ta ngồi gác chân lên ghế, thái độ lười nhác, bà ta nhíu mày, hỏi:
– Mày hỏi tao? Tao thì biết được gì, nó có nói cái gì với tao đâu. Hôm qua thằng Thịnh đột nhiên gọi cho tao rồi kêu tao tới bệnh viện gấp để lo cho mày. Mấy bữa trước nó có gặp tao, nó cũng có nói sơ qua về chuyện của mày với nó. Nó nói là nó biết mày là giả, rồi nó nói mày đang giả có bầu, nó nói tao nếu muốn nó bỏ qua mọi chuyện thì tao phải giúp cho mày với nó… Đó, tao biết vậy đó, có nhiêu đó thôi, tao còn tính lên hỏi mày thêm nè.
Bà Mười Chi rất không đáng tin, vậy nên tôi liền ngờ vực hỏi lại:
– Bà nói thiệt không vậy? Sao trước kia bà ép tôi phải lấy cậu Ba… sao tự nhiên bà tốt tính chịu nghe lời cậu Tư vậy?
– Thì… thời nào theo thời đó chứ mày, cũng vì công việc làm ăn nên tao mới phải vậy. Chứ không lẽ tao vì người dưng như mày mà bỏ đi sản nghiệp cả chục năm của tao hay sao? Với lại thằng Phú nó uy hiếp tao, tao mà không nghe theo nó thì tao còn c.h.ế.t trước mày nữa kìa, bắt buộc tao phải nghe theo nó thôi. Nhưng tao nói thiệt là hôm qua lúc tao hay tin mày bị như vầy, tao cũng lo lắm. Thằng Thịnh nó đã không tố cáo tao về chuyện tao để mày giả thành con Út Lụa, thì chẳng lẽ bây giờ nó kêu tao giúp lại mày với nó, tao lại không làm được? Hơn nữa thằng Thịnh cũng đã nói rõ với tao về tình hình hiện tại của tụi mày, rồi của nhà họ Trần… tao bây giờ chọn theo phe của mày với thằng Thịnh rồi.
Dừng chút, bà ta lại nói, thái độ nghiêm túc hơn hẳn.
– Tính ra thì số mày cũng tốt, câu hẳn được con rồng vàng chất lượng. Tao thì cũng mừng cho mày, hy vọng mày có nơi nương tựa vững chắc. Nhưng mà tao cũng muốn khuyên mày một điều là mày đừng có ỷ lại vào thằng Thịnh quá, nó thì được đó, nhưng người nhà của nó thì không được đâu. Tao không có thi dễ gì mày nhưng mà của cải nhà “quan”, dân đen như mày ăn sao được. Vẫn nên biết mình biết ta, mày thoát vai con gái tao rồi, liệu má thằng Thịnh có chấp nhận mày không?
Tôi im lặng không đáp, thú thật là tôi cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa tới như vậy. Mà cũng không phải là tôi không nghĩ, mà vì tôi chưa có thời gian để nghĩ tới mà thôi…
Bà Mười Chi nói cũng đúng, nếu tôi thoát vai không còn là con gái của nhà giàu, quay trở lại là một “con đỗ nghèo khỉ”, lúc đó không biết má chồng tôi, rồi dòng tộc nhà họ Trần có đồng ý để tôi làm con dâu nhà họ không nữa? Cậu Tư thì không nói rồi, cậu ấy biết tôi không phải là con gái nhà giàu mà vẫn chọn bảo vệ tôi, chọn ở bên cạnh tôi thì chắc chắn là cậu sẽ không có để ý đến vấn đề giàu nghèo sang hèn. Nhưng còn nhà họ Trần nổi danh là nhà giàu có quyền thế, bọn họ dễ dầu gì chịu chấp nhận một đứa con dâu không môn đăng hộ đối như tôi?
Mà thôi dẹp đi, tôi đã hy sinh cho cậu Tư như vậy, lập được công lớn như vậy mà chẳng lẽ cậu Tư lại không lo cho tôi được một tương lai bình yên hay sao? Nếu cậu Tư để cho người nhà họ Trần ức hiếp tôi, vậy thì tôi cũng không cần ngu ngốc phí hoài thanh xuân để làm dâu nhà cậu, làm mẹ cho các con cậu. Người yêu tôi thì sẽ làm mọi thứ vì tôi, chỉ có người không yêu tôi thì mới để cho bản thân tôi chịu ủy khuất thiệt thòi…
Mà nói thẳng ra là tôi cũng thật sự rất muốn biết cậu Tư sẽ có tính toán gì cho tương lai của tôi và cậu sau này. Và tôi cũng muốn xem thử, xem thử xem quyết định giao cuộc đời của tôi cho cậu… có phải là một quyết định đúng đắn hay không? Tôi đây thật sự rất chờ mong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.