Khế Ước Hào Môn 2

Chương 470: CẬU CHO LÀ TÔI ĐANG TÌM CÁI CHẾT?

Cận Niên

07/10/2020

"Alo?" Giọng nói của Thượng Quan Hạo trầm thấp lạnh nhạt, hơi khàn khàn.

"Đã chốt lịch gặp gỡ với bên đó, thời gian là đêm mai, tôi định đặt vé bay chuyến sáng sớm ngày mai, có được không?" Giọng nói của Mạc Dĩ Thành lạnh lẽo đầy cứng rắn, vẫn chưa nhận sự đồng ý của Thượng Quan Hạo về vấn đề này, từ từ cảm thấy lạnh buốt.

Thân thể cao lớn của Thượng Quan Hạo đứng yên lặng trong phòng nửa giây, ánh mắt di chuyển nhìn thân ảnh mềm mại đang vùi sâu vào chiếc giường. Đôi môi mỏng sắc bén hơi mở ra: "Đổi thành hôm nay."

Đột nhiên Mạc Dĩ Thành trở nên sững sờ.

"Hôm nay? Hôm nay anh rảnh?" Mạc Dĩ Thành nhớ tới bên trong căn phòng lớn kia, trong khoảng khắc cánh cửa đóng lại, từ trong đôi mắt của Thượng Quan Hạo toát ra sự độc đoán xen lẫn với tình yêu, hắn cứ nghĩ là Thượng Quan Hạo sẽ dành nhiều thời gian để ở bên cạnh Tần Mộc Ngữ.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Thượng Quan Hạo trở nên tăm tối, hơi thở càng thêm lạnh lẽo, lạnh nhạt nói rõ ràng từng chữ: "Đổi ngay bây giờ."

Cổ họng Mạc Dĩ Thành hoàn toàn bị nghẹn lại.

Sắc mặt hắn xanh mét, đổi điện thoại sang tay kia, lại đổi vé máy bay một lần nữa thành chuyến sớm nhất.

"16 giờ 50 phút, anh còn hơn một giờ nữa để đến sân bay." Mạc Dĩ Thành lạnh lùng trả lời.

Thượng Quan Hạo cài lại cúc áo sơmi cuối cùng trêи cổ, trầm giọng "Ừ." một tiếng, sau đó dặn dò: "Cậu hãy bay chuyến ngày mai đi, nhớ dẫn theo nhiều người một chút, chuyện này, sẽ không đơn giản như vậy, gửi mã chuyến bay cho tôi."

Mắt Mạc Dĩ Thành trở nên đỏ ngầu.

"Hạo" hắn trầm thấp gọi một tiếng, môi mỏng thể hiện hắn đang nhẫn nhịn, nói rõ từng chữ, "Anh suy nghĩ lại lần cuối đi, cân nhắc thật kĩ, có thể không đi được không?"

Đôi mắt Thượng Quan Hạo sáng lên, trầm giọng nói: "Cậu cho là tôi đang đi tìm cái chết?"

"Anh có muốn chết hay không quan trọng, vấn đề ở đây là không ai muốn nhìn thấy anh chết." Mạc Dĩ Thành nện một nắm tay xuống mặt bàn, chiếc bàn rung mạnh tới nỗi chén nước đặt trêи đó suýt nữa rơi xuống đất.

Thượng Quan Hạo mím môi, đôi mắt đen tĩnh mịch như màn sương, tựa như những ngôi sao sáng lấp lánh trêи bầu trời đêm.

"Tôi sẽ không chết." Đôi môi mỏng của anh đạm mạc nói chắc chắn từng chữ.

—- Tôi đã đồng ý rồi, đã đồng ý với cô ấy là sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi sẽ làm đúng như vậy.

Nói xong, ngón tay anh tao nhã đặt lên màn hình điện thoại, kết thúc cuộc gọi. Cửa sổ bằng kính bên trong căn phòng tĩnh mịch bị tấm rèm dày bao phủ, ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn ngủ an tĩnh như thế, trầm lặng đến nỗi giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.



Thượng Quan Hạo để điện thoại sang một bên, từ từ chống hai tay xuống, ngắm nhìn cô một cách chăm chú.

Không hiểu vì sao anh lại chậm rãi lên tiếng hỏi: "Vừa bước vào đây đã trách mắng anh, em cũng không nhìn qua nơi này một chút, anh định sau này cả nhà ta sẽ sống ở đây, em thấy có được không?"

Căn biệt thự này, anh đã chuẩn bị từ rất lâu, tất cả đều được thiết kế một cách tỉ mỉ cần trọng, tốn rất nhiều công sức trí lực, vậy mà cô còn chưa kịp xem qua.

Đôi môi mỏng hơi mấp máy, Thượng Quan Hạo cúi người, ôm lấy cô qua tấm chăn mỏng manh, nhiệt độ trong phòng rốt cục cũng ấm lên một chút, ấm áp, anh hôn lên gò má cô, giọng khàn khàn: "Tỉnh dậy không thấy anh ở đây cũng đừng tức giận lên, anh chỉ rời đi một lúc thôi."

"Em và cục cưng cùng nhau chờ anh trở về, được không?" Anh vùi đầu, vùi thật sâu vào hõm cổ của cô, hơi thở mong manh nói.

16h50', anh không có nhiều thời gian.

Ôm chặt cô, hôn nhẹ vào môi cô, sau đó ưu nhã đứng dậy.

Sự ấm áp mất đi.

…….

Vài giờ, máy bay đã tới Los Angeles.

Những người đàn ông mặc đồng phục màu đen đeo tai nghe, chờ đợi trong bầu không khí lạnh lẽo ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông, bèn nói đùa vài câu vui vẻ, cho đến tận lúc người kia xuất hiện bên trong đại sảnh sân bay, người vệ sĩ mặc áo đen mới đẩy đẩy người bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ nhìn sang.

Thật kì lạ, sân bay to như vậy mà người kia lại đến đây một mình.

Trong phòng nghỉ của khách vip, một người cấp dưới đeo tai nghe tiến vào, đứng trước mặt người đàn ông nói mấy câu.

Người đàn ông nhíu mày, đứng dậy, trong đôi mắt màu xanh đậm tản ra sự hung ác nham hiểm và lạnh lùng, đi tới, nhìn Thượng Quan Hạo đang từ phía xa xa đi tới bên này, khóe miệng hơi nhếch lên nở một nụ cười nham hiểm.

"Haha, Joe, đã lâu không gặp." Người đàn ông chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, đôi mắt toả sáng, nở một nụ cười khát máu chào hỏi anh, "Sao anh lại đi một mình? Ngay cả trợ lý cũng không dẫn theo sao?"

Đôi mắt sâu thẳm của Thượng Quan Hạo đảo qua liếc hắn một cái.

Mới ở độ tuổi này đã có thể leo lên vị trí chỉ huy cao nhất trong căn cứ quân sự Hoa Kỳ, nếu không sử dụng thủ đoạn tàn ác và sự liều lĩnh thì chắc chắn không làm được, khoé miệng hơi nhếch lên, trầm giọng nói: "Cần phải như vậy không?"

Nụ cười của người đàn ông kia càng thần bí và nham hiểm.

Ánh mắt Thượng Quan Hạo nhìn về phía đằng sau quan sát đội quân đeo tai nghe của FBI, hai đầu lông mày tuấn dật hiện lên sự hiên ngang lạnh lùng, đôi môi mỏng nhàn nhạt nói rõ từng chữ: "Khi một người mà đã đáng chết rồi thì cho dù có đem theo nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, nhưng lo trước thì khỏi hoạ, có lẽ trong quân đội có rất nhiều người muốn mạng của anh… Cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Đây là điều hiển nhiên."



Nụ cười xấu xa của người đàn ông đó, cuối cùng cũng trở nên dữ tợn hơn một chút.

"Joe, tôi đã đã đánh cược hàng chục tỉ trêи người anh… Tôi đang nói đến đô la Mĩ, hi vọng đêm mai anh không làm tôi thất vọng." Gương mặt người đàn ông đó trầm xuống, chậm rãi nói.

Môi mỏng mỏng mà sắc bén, hơi cong lên đầy châm chọc khiến người khác loá mắt….

Hàng chục tỉ đô la Mĩ, tương đương với tổng GDP của một đất nước trong vòng một năm, tại đất nước tiêu tiền như nước này, chẳng qua cũng chỉ là một đêm tiêu xài để thoả mãn sự kϊƈɦ thích.

"Đây thật là vinh hạnh của tôi." Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo tái nhợt, nhưng vẫn cười nhẹ nói một câu.

Ngón tay chậm rãi cởi cúc áo sơmi trêи cùng, có thể dễ thở hơn một chút, anh đi ra khỏi sân bay, "Điều duy nhất mà tôi quan tâm đó là anh đã chuẩn bị xong xuôi mấy tài liệu cơ mật đó chưa, tôi dùng cả chục tỉ chỉ để mua phần tài liệu đó của anh — Là anh kiếm được món hời."

Đôi mắt lạnh lẽo của anh sáng lên.

Người đàn ông đó giật giật khoé miệng, cười khẩy đi theo anh ra ngoài: "Vậy tôi sẽ rửa mắt chờ đợi."

Rửa mắt chờ đợi.

…….

Nếu tỉnh dậy sau một giấc mơ mãnh liệt và ngọt ngào nhất nhưng lại không nhìn thấy anh thì cảm giác đó sẽ như thế nào?

Một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn nằm co rúm lại trêи chiếc giường đơn, từ từ ngồi dậy, cảm thấy cả người vô cùng đau nhức nhưng cũng thật ấm áp, cả căn phòng đều tối đen rất đáng sợ, đôi mắt trong veo của cô nhìn qua tủ đầu giường, ở đó có một ngọn đèn nhỏ màu cam đang toả sáng, tĩnh lặng như nước.

Bên ngoài trêи bầu trời đã đầy những vì sao.

Cô đứng dậy xuống giường, đi loanh quanh trong phòng hồi lâu, theo bản năng bật điện lên, ánh điện từ trêи đỉnh đầu hắt xuống, ga giường lộn xộn chứng tỏ rõ ràng vừa mới trải qua một hồi kịch liệt, trêи người cô còn in đầy dấu hôn, lúc đi qua chiếc gương thì có chút giật mình sợ hãi.

Rối loạn.

Tần Mộc Ngữ ngồi xổm xuống ở đầu giường, chậm rãi ôm lấy mình.

Thật khó để diễn tả cảm giác này, giống như là vừa từ trêи xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bị người khác xé toạc ra nhìn hết một lượt, đầu ngón tay của cô, điểm mẫn cảm sau tai, phần gáy, tất cả những nơi tư mật đều bị anh hôn, bị anh chiếm hữu, nhớ đến liền phát run.

Cô nhìn xung quanh tìm quần áo, không ôm chút hi vọng nào, nhưng lại bất ngờ tìm thấy một tủ quần áo ở phòng bên cạnh….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khế Ước Hào Môn 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook